Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:33:58
Lượt xem: 164
Ba đứa trẻ cùng làm đề của hai môn văn và toán, cùng dùng hai tiếng. Đợi sau khi chúng nộp bài, có giáo viên nhanh chóng phê sửa bài làm cho chúng.
Diệp Hoan thi văn được 99 điểm, toán được 100 điểm, làm văn mang tính tượng trưng trừ một điểm. Bởi vì Diệp Hoan viết chữ mây bay nước chảy, làm văn có độ sâu so với học sinh tiểu học bình thường, vốn dĩ giáo viên chấm bài cảm thấy không cần trừ điểm, nhưng không thể nói bài văn do học sinh viết không có chút lỗi nào, làm văn trừ điểm giống như thông lệ, thế là giáo viên chấm bài chỉ trừ một điểm.
Diệp Đông và Diệp Nam đều có thành tích toán tốt, thi được hơn 90 điểm, mất điểm ở phần làm văn, còn vì sơ suất mà mất điểm, thi không tới 90 điểm. Nhưng thành tích này đã rất tốt rồi.
Sau khi thấy thành tích của ba đứa, hiệu trưởng cười gật đầu, nói với Lâm Nghi Song: “Cô Lâm, mấy học sinh cô dẫn tới có thành tích rất tốt, sắp xếp chúng thế nào?”
Sở dĩ hiệu trưởng hỏi ý kiến của Lâm Nghi Song chủ yếu là nể vào mối quan hệ sau lưng bà ấy. Dù sao thì lần này ba đứa trẻ có thể tới trung học Thực Nghiệp học, cũng nhờ mối quan hệ của nhà họ Kỷ và nhà họ Lâm.
“Chúng lần đầu tới, tôi sợ chúng không quen với môi trường trong thành phố, chi bằng cho chúng vào lớp do tôi dạy, tôi có thể hỗ trợ chúng hơn.”
“Được, nếu như vậy thì xếp chúng vào lớp C.”
Hiện giờ lớp ở trường trung học Thực Nghiệm vẫn tiến hành chính sách phân lớp theo thành tích. Ví dụ bạn học cao điểm thi vào, chia đều tới lớp A lớp B, bạn học còn lại chia đều tới lớp C tới lớp F.
Bởi vì Lâm Nghi Song vừa được điều tới trường này, cho dù mối quan hệ của bà ấy cứng, cũng không để bà ấy làm chủ nhiệm lớp trọng điểm, mà sắp xếp bà ấy làm chủ nhiệm ở lớp bình thường. Nếu như vậy, nếu ba đứa nhỏ được phân tới lớp C, đối với Lâm Nghi Song mà nói cũng là chuyện tốt. Đợi Diệp Hoan bọn họ thi được điểm cao, Lâm Nghi Song được lợi.
Không phải là Lâm Nghi Song không muốn cho ba đứa vào lớp trọng điểm, nhưng giáo viên lớp trọng điểm người ta chưa chắc có thể coi trọng học sinh tới từ hương trấn. Lâm Nghĩ Song tự nhận năng lực không kém, chắc chắn có thể dạy tốt học sinh, cho nên mới xin cho ba đứa vào lớp mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-114.html.]
Ba đứa trẻ thuận lợi vào lớp 6C trường trung học Thực Nghiệm học, cùng một lớp với Kỷ Nguyên Trân. Bởi vì thành phố có rất nhiều đứa trẻ đi học sớm, cho nên ba đứa trẻ và Kỷ Nguyên Trân không phải người nhỏ tuổi nhất trong lớp, nhưng thuộc kiểu trẻ đi học sớm.
Lâm Nghi Song không xếp con gái vào lớp trọng điểm, mà tiếp tục cho cô ấy học cùng ba đứa trẻ. Bởi vì bà ấy cảm thấy Kỷ Nguyên Trân tiếp xúc lâu với ba đứa, thành tích không cần nói, thành tích bạn đuổi tôi theo luôn rất tốt, quan trọng là tính tình Trân Trân đã thay đổi không ít, không còn ỏng ẹo như trước kia, cũng càng hiểu chuyện hơn, biết quan tâm người lớn.
Nếu đã như vậy, dĩ nhiên Lâm Nghi Song muốn cho con gái tiếp xúc nhiều với ba đứa trẻ, học thêm mặt tốt, trở nên ưu tú hơn, sau này có thể sống tốt hơn.
Ngày đầu tiên khai giảng, toàn bộ đều là bạn học mới xa lạ, các bạn học có duyên tụ tập lại một lớp, ríu ra ríu rít trò chuyện, quen được không ít bạn mới. Hơn nửa ngày, Diệp Đông và Diệp Nam đã quen được rất nhiều bạn nam trong lớp; Diệp Hoan và Nguyên Trân vẫn làm bạn cùng bàn, và quen với bạn học mới ngồi ở trước và sau.
Học sinh vào cấp hai đã có ý thức yêu cái đẹp, thẩm mỹ, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đều xinh đẹp, bạn học nữ thông qua trò chuyện, cảm thấy tính cách của họ rất tốt, mọi người nói chuyện vui vẻ, sau khi hết tiết thì hẹn nhau cùng đi vệ sinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nhìn thấy từng gương mặt xa lạ dạt dào sức sống, trong lòng không khỏi cảm khái: Thanh xuân niên thiếu tốt như vậy đấy!
Cô là “dưa già” khóc lớp vỏ non, đã không còn sục sôi tinh thần như các bạn học, bây giờ nhìn thấy, thi thoảng vẫn rất ngưỡng mộ.
Bởi vì Lâm Nghi Song biết Diệp Hoan học giỏi, sắp xếp cô làm lớp phó học tập, Kỷ Nguyên Trân vẫn làm lớp phó văn thể mỹ. Đây cũng không phải là lòng riêng của Lâm Nghi Song. Bởi vì quả thực hai đứa trẻ có chút bản lĩnh, không phải bà ấy chọn bừa. Lâm Nghi Song quả thực muốn cho bọn trẻ làm cán bộ lớp rèn luyện một chút, có ích cho việc tăng cường năng lực giao tiếp, năng lực ứng biến và năng lực tổ chức của trẻ.
Sau buổi trưa tan học, Lâm Nghi Song bảo con gái gọi ba đứa cùng tới nhà ăn cơm.
Kỷ Nguyên Trân chớp lông mi cong vút, cười hi hi nói: “Hoan Hoan, trưa nay anh chị tới nhà em ăn cơm đi, mẹ em nói gọi anh chị cùng về với em.”
Sau khi nói xong, cô ấy còn tới gần nắm tay của Diệp Hoan, muốn kéo cô về nhà.