Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:19:41
Lượt xem: 113
Có sự đảm bảo của Lục Vân Triết, Phương chủ nhiệm mới phê duyệt cho ông ấy và Diệp Hoan. Như vậy, chỉ cần Phương chủ nhiệm nói với cố vấn của Diệp Hoan một tiếng là được, không cần Diệp Hoan tốn sức xin nghỉ với cố vấn. Bởi vì thời gian sắp xếp khá gấp rút, Lục Vân Triết chỉ đành làm như vậy, còn chuyện khác, đợi quay về rồi nói.
Sau đó Lục Vân Triết gọi điện thoại cho người bạn làm việc ở ga tàu, để cho ông ấy hai vé tàu lửa tới thành phố S. Người bạn trực tiếp để vé giường mềm cho ông ấy. Bởi vì trước đây Lục Vân Triết tìm ông ấy mua vé tới thành phố S, bình thường đều mua vé giường mềm. Bởi vì thi thoảng vé ghế cứng và vé giường cứng khó mua, Lục Vân Triết chê phiền, chi bằng bỏ thêm chút tiền mua thoải mái, thế là dứt khoát mua vé giường mềm. Thực ra nếu vé máy bay dễ mua, ông ấy muốn ngồi máy bay tới thành phố S, đáng tiếc ngồi máy bay phiền phức hơn ngồi tàu lửa, ông ấy vẫn lựa chọn ngồi tàu đến thành phố S.
Đợi Diệp Hoan xách túi quay lại, nghe nói ba ruột đã xin nghỉ giúp cô liền yên tâm cùng ba ruột bắt xe đến ga tàu. Sau đó Lục Vân Triết tới chỗ bạn lấy vé trả tiền, lại cùng con gái ở phòng chờ đợi xe.
Diệp Hoan: “Ba, ba ăn tối chưa, hay là con đi mua chút đồ ăn mang lên?”
“Thôi, chúng ta ăn cơm trên tàu đi, có thể ăn nóng một chút.”
Diệp Hoan: “Vậy con đi mua hai chai nước mang theo, đồ trên tàu lửa bán đắt.”
Lớn lên trong hoàn cảnh khác, quan niệm chi tiêu cũng khác. Lục Vân Triết biết con gái vì tiết kiệm vài tệ tiền nước, trong lòng không dễ chịu mấy. Nếu con gái lớn lên bên cạnh ông ấy, chắc chắn cuộc sống sẽ đủ đầy hơn…Lục Vân Triết đổ hết tất thảy lên người kẻ thù, thật sự hận không thể kéo kẻ thù ra băm nát.
Sau khi lên xe, Lục Vân Triết vốn định mua thêm hai món rau, Diệp Hoan ngăn cản ông ấy: “Ba, rau trên tàu không ngon, nếu ba muốn ăn thì đợi xuống xe tìm chỗ nào đó ăn.”
Thế là hai người mua hai món thịt kho, hai bát cơm, ăn tạm bợ một bữa.
Ăn cơm xong, Diệp Hoan lấy hai quả đào ra rửa, đưa cho Lục Vân Triết một quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-221.html.]
“Ba, ăn đào.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Con lại mua loại đào này, bây giờ vẫn còn sao, ba tưởng đào sắp hết mùa rồi.”
Diệp Hoan chỉ đành nói: “Vâng, người bán đào nói bán hết đợt này đoán chừng sẽ hết, mùa đông nên ăn cam táo rồi.”
Cây ăn quả Diệp Hoan trồng trong không gian không nhiều. Cô đang nghĩ, có phải cô nên sưu tập thêm cây giống miền nam bắc, trồng các loại cây ăn quả trong không gian không, sau này lúc tới mùa có thể lấy ra ăn, như thế có thể đảm bảo ăn được trái cây tươi mới không độc hại. Suy nghĩ này không tồi, sau này có cơ hội ra ngoài, nhất định sẽ sưu tầm thêm giống cây, không cần số lượng nhiều, chỉ cần nhiều giống là được, bởi vì một hai cây ăn quả đơm quả, đủ cho cả nhà ăn.
Ăn đào xong, hai ba con rửa mặt rồi ngủ. Thực ra trong lòng hai người không bình lặng, cho tới rất muộn mới ngủ được. Diệp Hoan ngủ không được dứt khoát đi tu luyện, Lục Vân Triết thì chìm vào trong hồi ức cũ, hi vọng lần này có thể tìm được vợ, cả nhà đoàn tụ.
Sáng hôm sau, hai người xuống tàu, tìm quán ăn sáng ăn sáng. Lục Vân Triết không dẫn Diệp Hoan tới khách sạn mà đưa cô tới căn viện ông và vợ từng sống lúc trước, hơn nữa còn là căn viện do ba vợ để lại.
Nơi này cách nơi Diệp Hoan sống khi trước khá xa. Một cái ở trung tâm thành phố, một cái nằm chếch phía đông thành phố.
Lúc đầu khi Lục Vân Triết và Khương Nhã kết hôn, ba vợ đã qua đời. Khi đó Khương Nhã không muốn rời khỏi thành phố S, cho nên họ hẹn nhau thi vào đại học tỉnh, sau đó hai vợ chồng không ở trường mà sống trong căn viện do ba vợ để lại.
“Ba, đây là viện mà ông ngoại từng sống sao?” Diệp Hoan đang nghĩ, trong viện có manh mối nào do ông ngoại để lại không.
“Ừm, ba và mẹ con từng sống ở đây mấy năm, sau đó mẹ con mất tích, ba từng ở đây đợi bà ấy rất lâu, nhưng bà ấy vẫn không quay lại. Sau đó, mỗi lần về ba thấy cảnh thương tình, số lần tới ít đi. Ba tới cũng là để xem mẹ con có từng quay về không, nhưng số lần ở đây không nhiều. Đây là căn nhà mà ba và mẹ con từng sống, thế nào cũng phải dẫn con tới xem thử.” Lục Vân Triết mở khóa cửa gỉ sét, dẫn con gái đi vào.
Vốn dĩ Diệp Hoan còn nghĩ nếu không có chỗ ở, cô sẽ dẫn ba ruột tới căn viện sư phụ cho để ở. Nhưng không ngờ ba ruột lại dẫn cô tới căn viện do ông ngoại để lại. Cô nghĩ nơi này có thể có manh mối do ông ngoại để lại nên không đưa ra ý kiến gì.