Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:20
Lượt xem: 107
“Không cần, một bà lão như bà cũng không cần gì, phí tiền thế làm gì.” Bà bà thấy Diệp Hoan lấy ra rất nhiều đồ mà bà ấy vừa bỏ vào: “Hoan Hoan, cháu vẫn là con nít, không lo cơm áo gạo tiền, bà cảm thấy tới thành phố cái gì cũng phải mua, mới muốn mang theo nhiều chút.”
Diệp Hoan thấy cô không thể ngăn cản quyết tâm mang đồ của bà bà, bỗng nhiên nghĩ tới một cách: “Bà bà, nếu bà mang nhiều đồ, có thể không chất hết lên xe được.”
“Vậy phải làm sao?” Bà bà nhìn một đống đồ to ủ rũ.
“Bà bà, chỉ cần bà theo chúng cháu đi là được, đảm bảo vào thành phố không thiếu ăn, không thiếu mặc.” Diệp Hoan bỗng nhớ ra một chuyện, thế là nhắc nhở: “Bà bà, bà ra ngoài có cần nói với người ta một tiếng không, nhà cửa nhờ người coi ngó một chút, đừng để trộm gây họa.”
Bà bà vỗ đùi nói: “Bình thường bà không ra ngoài nên quên mất chuyện này. Bà nghĩ xem, bà giao nhà cho ai đây?”
Diệp Hoan nhân cơ hội lấy ra những đồ không nên mang đặt sang một bên. Cô định mang một bộ quần áo cho bà bà và mẹ ruột thay, đợi tới thành phố rồi mua đồ mới cho họ, những bộ này không mặc nữa. Dù sao thì không thể tiếp tục để họ mặc quần áo cũ, tránh cho bị người khác coi thường.
Bà bà nghĩ ngợi, hình như cuối cùng đã xác định được người quản nhà, bà ấy nói: “Hoan Hoan, mọi người ở nhà đợi, bà đi nói với hàng xóm một tiếng, đợi bà đi rồi, họ sẽ trông coi nhà giúp.”
Diệp Hoan đáp: “Vâng, phải rồi, bà bà, căn viện của người đó là mua hay thuê? Sau này không ai tới ở nữa, bà có thể nói với ai trong thôn một tiếng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Căn nhà đó là do tên quái nhân đó tìm người xây, người đó thần thần đạo đạo, nằng nặc xây nhà dưới chân núi xa xôi, xung quanh ngay cả một hộ dân cũng không có. May mà lúc đầu hắn không để mẹ cháu sống ở đó…”
Diệp Hoan nói: “Tự xây? Vậy thì càng dễ xử lý, bà nói với thôn một tiếng, căn nhà đó để ủy ban thôn xem rồi xử lý đi.”
“Được, bà đi làm hai việc này ngay.” Bà bà nói xong liền ra ngoài.
Bà bà vừa đi chưa được lâu, xe do Lục Vân Triết nhờ bạn gọi tới đã tới. Lần này bạn của Lục Vân Triết – Chu Văn Bác lại đích thân lái xe tới.
Chu Văn Bác gặp được bạn cũ, vỗ vai của ông ấy nói: “Vân Triết, lần này tới sao lại không nói trước với tôi một tiếng, khách sáo với tôi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-236.html.]
Lục vân Triết cười nói: “Trước đây lần nào tới không làm phiền cậu đâu, lần này còn phiền cậu cử xe tới đón chúng tôi về này.” Tìm được vợ và con gái, trong lòng ông ấy thoải mái hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều lên. Tuy vợ vẫn chưa khỏi hoàn toàn nhưng có thể tìm được người đã khiến ông ấy vui mừng khôn xiết.
Chu Văn Bác đã biết chuyện bạn cũ tìm được vợ ở trong điện thoại, ông ấy chính vì tò mò mới tới: “Nghe nói đã tìm được em dâu rồi, chúc mừng cậu!” Sau đó ông ấy nhìn thấy Diệp Hoan có tướng mạo cực kỳ giống Khương Nhã, nói: “Cô gái này là ai, sao lại giống em dâu lúc trẻ vậy?”
Lục Vân Triết quên nói cho bạn tốt biết tin đã tìm được con gái, ông ấy tươi cười nói: “Cậu quên rồi, lúc đầu khi Tiểu Nhã mất tích đã mang thai, đây là con gái của tôi, Diệp Hoan.”
Chu Văn Bác cũng mừng thay Lục Vân Triết tìm kiếm nhiều năm: “Cậu cũng tìm được con gái rồi, đúng là song hỉ lâm môn, phải ăn mừng một phen.”
“Ừm, sẽ ăn mừng ra trò, đợi hôm đó mời cậu uống rượu.”
Lục Vân Triết gọi bạn cũ vào nhà bà bà ngồi, giới thiệu sư phụ, sư bá và sư huynh của con gái cho ông ấy. Chu Văn Bác vừa nghe Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng là nhân sĩ đạo gia, thái độ vô cùng khách sáo với họ. Đợi khi ông ấy biết Khương Nhã thế mà lại thần trí bất toàn, còn đặc biệt tiếc hận thay bạn cũ.
Lục Vân Triết nói: “Hoan Hoan nói có thể trị khỏi cho mẹ con bé. Thực ra có thể tìm người về, tôi đã vô cùng vui mừng rồi, chuyện khác có thể từ từ tính.”
“Cũng đúng, chỉ cần người ở đây là tốt.” Có người mới có hi vọng, Chu Văn Bác nghĩ tới mỗi lần bạn cũ tới thành phố S tìm người đều thất vọng trở về, ông ấy cũng đau lòng thay bạn. Bây giờ ông ấy nhìn thấy gia đình bạn đoàn tụ, vô cùng vui cho Lục Vân Triết.
Chu Văn Bác hỏi: “Tổng cộng có hai chiếc xe, đủ dùng không?” Ông ấy tự lái tới một chiếc, bảo tài xế lái một chiếc.
Lục Vân Triết: “Đủ rồi, chúng tôi chỉ có bảy người.”
Hai chiếc xe ô tô có thể ngồi được mười người, đủ cho họ ngồi rồi.
Đợi bà bà quay lại, không phải bà ấy về một mình, mà phía sau còn có mấy người. Bởi vì bà bà đột nhiên nhờ hàng xóm – chị dâu Lưu trông nhà giúp, họ tò mò hỏi nguyên nhân, nghe nói người nhà của người phụ nữ mà bà bà nuôi tới đón, còn muốn đón bà bà đi cùng vào thành phố sống.
Gia đình chị dâu Lưu đương nhiên tò mò, cho nên mấy người lớn theo bà bà tới xem sao.