Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:10
Lượt xem: 127
Tối nay, Diệp Hoan tiếp tục vào không gian học khăccs họa bùa dưỡng hồn. Cô dựa theo truyền thừa trong đầu học khắc loại bùa này. Bởi vì loại bùa dưỡng hồn này có hiệu quả hơn loại bùa lưu truyền ở giới huyền học hiện giờ. Diệp Hoan định sau khi học được sẽ khắc cho mẹ ruột một cái, để bà ấy mang theo bên mình. Thứ này có ích với việc khôi phục bình thường của bà ấy.
Khắc bùa chú phải tận tay dùng dao, việc này khó hơn dùng bút vẽ bùa nhiều. Tỉ lệ thành công cũng thấp. Nhưng để mẹ ruột có thể sớm ngày đeo bùa an hồn do cô khắc, Diệp Hoan cầm gỗ đào, kiên nhẫn điêu khắc từng miếng từng miếng, dụng công hơn khi trước nhiều. Cho tới sau nửa đêm, điêu khắc tới mỏi mắt, cô mới tu luyện một lúc, ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, khi ba mẹ và Diệp Hoan tới trấn Phượng Hoàng, có nói gì bà bà cũng không đi theo. Diệp Hoan sợ bà ấy không biết dùng bếp ga, để lại một ít tiền cho bà ấy, bảo buổi trưa bà ấy mua đồ ăn ở gần đây.
Bà bà lẩm bẩm: “Ở thành phố mua gì cũng tốn tiền, sống ở nông thôn tiết kiệm hơn.”
Diệp Hoan cười, biết bà cụ ở trong thôn tiết kiệm quen rồi, vừa tới thành phố sống không quen lắm. Rõ ràng cô đã đích thân mua quần áo cho bà bà và mẹ, mẹ mặc quần áo mới, nhưng bà bà lại không nỡ mặc, cứ mặc đồ cũ. Diệp Hoan cũng hết cách với bà ấy.
Lần này, Lục Vân Triết vẫn tìm bạn cũ Chu Văn Bác mượn xe, lái xe tới trấn Phượng Hoàng. Ông ấy không biết đường, Diệp Hoan chỉ đường. May mà Diệp Hoan đã dùng bùa an hồn cho mẹ trước, Khương Nhã bình tĩnh suốt dọc đường, không xuất hiện chuyện nói nhảm.
Thực ra ngoài triệu chứng thi thoảng bị hỗn loạn trí nhớ, phần lớn thời gian Khương Nhã giống như người bình thường, không nhìn ra khác biệt gì. Bản thân Khương Nhã cũng biết, bà ấy từng nói, trước khi hoàn toàn khỏe lại, bà ấy sẽ không tùy tiện ra ngoài.
Khi gần tới trấn Phượng Hoàng, điện thoại của Lục Vân Triết đột nhiên vang lên. Ông ấy vội vàng tấp xe vào lề, lấy điện thoại ra xem ai gọi cho ông ấy.
Thế mà lại từ trong nhà gọi tới, tìm ông ấy có chuyện gì sao? Lục Vân Triết nghĩ, nhanh chóng nhận điện thoại.
“Mẹ, mẹ tìm con?”
Mẹ Lục hỏi: “Sáng nay mẹ bảo dì hầm canh sườn củ sen, bảo bà ấy mang tới cho con, sao con không có nhà, đi đâu rồi?” Bởi vì con trai cả một mình ăn cơm ở bên ngoài, trong nhà nấu đồ ngon, thi thoảng sẽ bảo dì đưa tới.
Bởi vì mẹ Lục biết con trai cả không phải ngày nào cũng có tiết, để tiện tìm người, bà cụ biết thời gian nghỉ đại khái của Lục Vân Triết, biết hôm nay có lẽ ông ấy không có tiết nên ở nhà.
Lúc Lục Vân Triết ra ngoài, đã hơn chín giờ, lái xe tới gần trấn Phượng Hoàng, đại khái gần một tiếng, bây giờ hơn mười giờ, thêm một tiếng nữa là tới giờ ăn trưa.
Nhưng bây giờ Lục Vân Triết không ở Bắc Kinh, tâm ý của mẹ Lục lãng phí rồi.
Lục Vân Triết: “Mẹ, con có việc xin nghỉ, bây giờ không ở Bắc Kinh.”
“Sao, con lại công tác rồi, không phải vừa khai giảng sao, bận như thế ư?” Mẹ Lục hỏi: “Năm nay không phải con dạy sinh viên năm nhất sao, sao lại bận như vậy?”
Lục Vân Triết nghĩ ngợi, vẫn tiết lộ một số tin tức với mẹ Lục: “Mẹ, lần này con ra ngoài không phải công tác, mà là ra ngoài tìm Tiểu Nhã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-241.html.]
Mẹ Lục nghe con trai lại xin nghỉ ra ngoài tìm người, cũng không biết nên tức giận hay không. Bao nhiêu lần rồi, bà ấy nói cũng vô dụng, còn có thể như thế nào?
Mẹ Lục chậm rãi hỏi một câu: “Như thế nào? Có tin tức không?”
“Có tin rồi, con tìm được Tiểu Nhã rồi.” Trong lời của Lục Vân Triết mang theo nhẹ nhõm và vui vẻ, khiến người ta nghe xong biết ngay tâm trạng của ông ấy rất tốt.
Bên phía mẹ Lục kinh ngạc suýt chút rớt ống nghe xuống sàn. Bà cụ vỗ n.g.ự.c nói: “Cái gì? Con nói con tìm được Khương Nhã rồi! Nó như thế nào, không sao chứ?”
Giọng nói của mẹ Lục bởi vì quá kinh ngạc mà nâng cao lên.
Ba Lục ngồi một bên vội vàng hỏi: “Như thế nào, Vân Triết tìm được vợ của nó rồi sao?”
Mẹ Lục không màng tới chồng, vội vàng nghe con trai giải thích.
“Tiểu Nhã không sao, ngày kia con sẽ dẫn cô ấy về.” Lục Vân Triết cho rằng nói vấn đề ký ức hỗn loạn của vợ cho mẹ cũng vô dụng, khiến người ta lo lắng, chi bằng không nói.
Có thể giấu được bao lâu thì hay bấy lâu, không giấu được nữa thì tính sau.
Mẹ Lục sốt ruột: “Con chỉ tìm được vợ con thì không được, con của con thì sao? Con mau hỏi nó, năm đó vứt con ở đâu rồi, bây giờ đứa nhỏ có ở bên cạnh nó không?”
Đối với mẹ Lục mà nói, đương nhiên con dâu không quan trọng bằng cháu trai cháu gái, huống hồ nói không chừng đứa bé đó là đứa con duy nhất của thằng cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ, mẹ đừng lo, con cũng ở đây, là một bé gái, tên Diệp Hoan. Con bé thi vào đại học B, bây giờ học ở đại học B.”
“Rốt cuộc là sao?” Mẹ Lục buồn bực, sao tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được, bây giờ lại thoắt cái tìm được cả vợ lẫn con.
“Mẹ, đợi bọn con về rồi nói rõ với mẹ. Hôm nay con còn có việc, cúp trước ạ!” Lục Vân Triết sợ mẹ càng hỏi càng nhiều, ông ấy không nói rõ trong điện thoại, liền vội vàng cúp máy.
“Ài, con đừng cúp, nói rõ cho mẹ rồi cúp!” Mẹ Lục nghe vậy, đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh tích tích.
Mẹ Lục oán trách: “Thằng này, sao lại không đáng tin như vậy, cũng không nói rõ với tôi đã cúp điện thoại rồi, tức c.h.ế.t tôi mất!”
Ba Lục hỏi: “Thật sự tìm được rồi?”
“Ừm, con trai ông nói tìm được rồi, tôi hỏi sự tình, nó cũng không nói rõ đã cúp, ông nói nó có đáng giận không?”