Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh: Tôi Không Cần Anh Nữa - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:09:49
Lượt xem: 329

 

Anh ta đã làm tổn thương tôi, làm tổn thương người khác, phần đời còn lại của anh ta phải sống trong tù mà ăn năn hối cải!

 

"Nham Nham, anh yêu em." Gió trên sân thượng thổi đến mang theo giọng nói nhỏ nhẹ của anh ta, thổi tung cả mái tóc rối bù, anh ta ngả người về phía sau...

 

Chợt chốc, tôi như trở lại buổi trưa hôm ấy.

 

Không khí nóng ẩm, ngột ngạt, bức tường của dãy nhà học cũ kỹ bong tróc, chàng thiếu niên dưới chiếc quạt đang kêu rè rè nghiêng đầu nhìn tôi, tai hơi đỏ, giọng nói trong trẻo.

 

"Bạch Nham, có phải cậu thích tôi không?"

 

16

 

Kỳ thi đại học kết thúc, chúng tôi mỗi người một ngả.

 

Vệ Tinh thi được kết quả khá tốt, đỗ vào trường Đại học S ở thành phố bên cạnh.

 

Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn hẹn gặp nhau vào những ngày lễ dài.

 

Còn Tiêu Niên thi thua điểm chuẩn của trường Đại học T vài chục điểm.

 

Tuy vẫn có thể vào được một trường đại học khá, nhưng cậu ta vẫn chọn ôn thi lại.

 

Tôi đã gửi tặng cậu ta toàn bộ sách giáo khoa mới nhất.

 

Cậu ta tức giận mấy ngày liền không thèm trả lời tin nhắn của tôi.

 

Tần Dã và Hứa An Nhiên do vết thương quá nặng nên đã trở thành người thực vật, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, đương nhiên là không thể tham gia thi đại học.

 

...

 

Cuộc sống đại học bận rộn và sôi nổi.

 

Tôi đã thử sức với rất nhiều điều mới mẻ mà kiếp trước chưa từng tiếp xúc.

 

Tuy không xuất sắc hơn kiếp trước.

 

Nhưng tôi rất vui.

 

Bởi vì, vui vẻ là khả năng hiếm có và kỳ diệu nhất.

 

Tuy kiếp trước vô cùng khó khăn và đau khổ, nhưng điều đó không thể ngăn cản tôi yêu lại thế giới này.

Tinh Lan

 

Năm thứ hai, mùa tựu trường.

 

Là trưởng ban, tôi đến đón tân sinh viên.

 

Có vài cậu em gan lớn chạy đến xin thêm WeChat của tôi, tôi mỉm cười từ chối từng người.

 

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Bọn em không được, để anh."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn.

 

Dưới ánh nắng, chàng trai với tư thế lười biếng đẩy vali, ánh mắt lướt qua đám đông, nhìn thẳng vào tôi.

 

"Chị ơi, yêu em nhé, chó nhà em biết lộn nhào đấy." 1

 

-Hết-

 

Góc nhìn của Thẩm Thanh Thệ (Cảnh báo: Nội dung có thể gây khó chịu, bạn đọc cân nhắc trước khi xem)

 

1.

 

Kiếp trước, tôi đã trốn tránh cả đời.

 

Không dám đối mặt với tình cảm của mình dành cho Hứa An Nhiên.

 

Chỉ có thể núp trong góc tối, như một con chuột nhắt không dám ló mặt ra ánh sáng, lén lút theo dõi hạnh phúc của cô ấy.

 

Khoảnh khắc gieo mình xuống, trong lòng tôi không có sự thanh thản, không có sự giải thoát.

 

Ngược lại, tôi cảm thấy hoảng sợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-toi-khong-can-anh-nua/chuong-11.html.]

Trong đầu toàn là gương mặt của Nham Nham.

 

Sáng nay, cô ấy còn gọi điện cho tôi.

 

Giọng nói vui vẻ, bảo rằng đã mua món tôi thích, tối nay đợi tôi về ăn cơm.

 

Tôi c.h.ế.t rồi, cô ấy phải làm sao?

 

Lúc đó, tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng tình cảm mình dành cho cô ấy chỉ là sự áy náy.

 

2.

 

Trọng sinh một đời, tôi vẫn tiếp tục trốn tránh.

 

Có lẽ, tôi đã sớm nhận ra Nham Nham cũng quay trở lại.

 

Từ khoảnh khắc mở mắt ra, nhìn thấy Nham Nham mười tám tuổi, tôi đã có linh cảm.

 

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mái tóc hơi xoăn, chiếc áo đồng phục rộng thùng thình cũng không thể che giấu sự rạng rỡ và hoạt bát của cô ấy.

 

Nhưng ánh mắt của cô ấy lại chất chứa sự mệt mỏi và thù hận.

 

Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn.

 

Nhưng tôi không dám tin.

 

Tôi quy mọi sự khác thường của cô ấy cho hiệu ứng bươm bướm, cho rằng cô ấy muốn thu hút sự chú ý của tôi...

 

Nhưng sự thật lại là điều tôi không muốn thừa nhận nhất.

 

Cô ấy cũng trọng sinh rồi.

 

Cô ấy không cần tôi nữa.

 

3.

 

Nham Nham nói đúng, trọng sinh một đời, tôi vẫn không có chút tiến bộ nào.

 

Luôn trốn tránh, luôn không nhận ra tình cảm thật sự của chính mình.

 

Trước khi nhảy xuống, tôi lần cuối nhìn Nham Nham.

 

Ánh mắt chán ghét, thù hận của cô ấy dần mờ nhạt, tan biến trước mắt tôi.

 

Tỉnh lại lần nữa, tôi nhìn thấy gương mặt háo hức của Nham Nham.

 

"Sao thế? Mừng đến ngớ người ra rồi à?"

 

Cô ấy cuộn tròn trên ghế sofa, đôi mắt cong cong nhìn tôi.

 

"Đặt tên gì cho con thì hay nhỉ? Ôi trời, vẫn chưa biết là trai hay gái nữa, hay là đặt tên trung tính đi..."

 

Cô ấy xoa bụng, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

 

Nước mắt bất giác trào ra, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, cúi đầu áp vào bụng cô ấy, tận hưởng niềm hạnh phúc như được sống lại.

 

"Nghe ngóng gì vậy?" Giọng cô ấy mang theo nụ cười.

 

"Mới có mấy tháng, sao nghe được chứ."

 

"Dù sao..."

 

"Nó cũng đã bị người anh em tốt và bạch nguyệt quang của anh hại c.h.ế.t rồi còn gì."

 

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

 

Gương mặt của cô ấy méo mó, biến dạng trước mắt tôi, trông như ác quỷ.

 

Hóa ra tôi không lên thiên đàng.

 

Mà là xuống địa ngục.

 

-Hết-

 

Loading...