Trọng Sinh Tôi Thoát Khỏi Tình Yêu Mù Quáng - Chương 14 HẾT
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:41:58
Lượt xem: 178
12
Khi Phạm Giám bị cáo buộc tham ô tài sản doanh nghiệp và bị đưa ra tòa, tôi ngồi ở phòng xử án.
Khi anh ta bị áp giải đến ghế bị cáo, bộ dạng mấy ngày không cạo râu và gương mặt tiều tụy, trong khoảnh khắc anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt lóe lên tia hy vọng: “Đồng Đồng! Đồng Đồng! Sao em không nghe điện thoại của anh!”
Từ lúc anh ta nhận được lệnh triệu tập, tôi đã thẳng tay ném điện thoại dùng để liên lạc với anh ta vào thùng rác. Tất nhiên anh ta không thể liên hệ được với tôi.
“Anh bị oan, Đồng Đồng! Anh không hề tham ô tiền của công ty! Anh thật sự không có! Chúng ta còn định kết hôn cơ mà! Sao anh lại đi lấy trộm tiền của chính mình chứ!”
Nhìn bộ dạng điên cuồng và ánh mắt đầy hy vọng của anh ta, khóe miệng tôi từng chút từng chút nhếch lên thành một nụ cười đầy ác ý.
Luồng ác ý đó gần như hiện hữu trong không khí, len lỏi đến trước mặt người đàn ông này.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào tôi, Phạm Giám như thể bị sét đánh ngang tai.
Anh ta hiểu ra tất cả.
Gần như ngay lập tức, đôi mắt anh ta đỏ ngầu: “Là cô! Là cô đã gài bẫy tôi! Tại sao? Tại sao chứ?”
“Quản Đồng, cô là đồ đàn bà ác độc! Cô là kẻ điên!”
Tôi không để tâm đến lời anh ta mắng chửi, ngược lại còn thưởng thức vẻ mặt điên cuồng của anh ta với sự hài lòng.
Thật là xấu xí.
Cho đến khi anh ta bị thẩm phán buộc phải tuân thủ kỷ luật của tòa, đôi mắt đỏ ngầu vẫn hung tợn nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng tôi thật sự quá hưởng thụ giây phút này.
Lúc này, Phạm Giám chẳng khác gì một con thú bị giam cầm, tất cả sự hung hăng chỉ là lớp mặt nạ vô nghĩa.
Pháp luật sẽ cắt đi cái lưỡi mà anh ta dùng để xin xỏ và biện minh, đóng đinh anh ta vào bản án.
Cuối cùng, Phạm Giám bị kết án mười năm tù vì đã tham ô 300 triệu từ tài sản doanh nghiệp mà không có khả năng hoàn trả.
13
Ngày tôi đến thăm Phạm Giám trong ngục, bầu trời có chút âm u, tôi đã nghĩ rằng có lẽ trời sẽ mưa.
Phạm Giám mặc bộ đồng phục tù nhân màu xanh, đầu bị cạo trọc, lộ rõ vẻ ngoài vốn có của anh ta.
Anh ta lại càng thêm xấu xí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-toi-thoat-khoi-tinh-yeu-mu-quang/chuong-14-het.html.]
Nghe nói trong ngục, tội phạm kinh tế là những người dễ bị ức h.i.ế.p nhất.
Nhìn bộ dạng suy sụp, tinh thần cạn kiệt và khóe miệng bầm tím của anh ta, xem ra quả thật không ngoài dự đoán.
Không uổng công tôi đã mất bao công sức tìm tội danh thích hợp nhất để anh ta phải chịu "hình phạt" này.
Tôi khoanh tay đứng nhìn Phạm Giám qua song sắt: “Tôi tính toán lại rồi, tổng cộng đã tiêu hết 337.8 triệu cho anh. Số tiền 337.8 triệu này đã mua cho anh mười năm tù, mua cả đời anh phải sống như một con giòi bọ, không thể ngóc đầu lên. Tôi cảm thấy rất đáng giá.”
Phạm Giám giống như bị rút cạn sức sống chỉ sau một đêm, đến mức ngay cả lời chất vấn cũng trở nên yếu ớt: “Rốt cuộc vì sao cô lại hại tôi thành ra thế này?”
Tôi nhếch môi cười: “Có lẽ là kiếp trước anh đã thiếu nợ tôi, kiếp này tôi đến đòi lại.”
Rời khỏi căn phòng thăm tù âm u, chật chội, bước qua khỏi song sắt, bên ngoài bầu trời đã trong xanh trở lại, thế gian đầy âm thanh náo nhiệt.
Tôi có chút kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cổng ra vào.
Giang Hoài Du mặc áo khoác gió, vạt áo tung bay trong gió chiều, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh ấy, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng.
Anh ấy giơ lên thứ gì đó trong tay về phía tôi, là một thư báo trúng tuyển, trên đó có in logo “EHL” (Viện Quản lý Khách sạn Lausanne).
Hôm nay đúng là ngày thư báo trúng tuyển được gửi đến.
Tôi nhướng mày: “Em sao?”
Anh ấy cười nói: “Dĩ nhiên là gửi đến tay em rồi. Còn đây là của anh.”
Tim tôi đập mạnh, có chút bối rối.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, giọng nói tràn ngập vẻ bất đắc dĩ nhưng đáy mắt lại lấp lánh ý cười: “Không còn cách nào khác, em phải đi, anh chỉ có thể theo cùng thôi.”
Ánh nắng ngày càng rực rỡ, từng tia sáng nhẹ nhàng chiếu vào đôi mắt anh ấy.
Mọi thứ ở kiếp trước như những hình ảnh thoáng qua bị bỏ lại phía sau, còn tương lai của tôi... đã tràn ngập ánh sáng.
Tôi cười, bước nhanh về phía trước, một bàn tay lặng lẽ đan vào tay tôi, nắm chặt.
Tôi rốt cuộc dỡ bỏ gánh nặng, không hề quay đầu lại.
Người yêu thương tôi sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
Và trong cuộc đời này, cuối cùng cũng có người lao tới tìm tôi.