Trọng Sinh Tôi Thoát Khỏi Tình Yêu Mù Quáng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:36:10
Lượt xem: 209
Chuyện này kiếp trước đến lúc c.h.ế.t tôi cũng không biết, vẫn luôn nghĩ nhà mình chỉ là một gia đình khá giả bình thường.
Để tránh tôi trở thành một người kiêu ngạo, bố mẹ tôi luôn bảo rằng mình chỉ làm công việc phục vụ và luôn ở trong một khu dân cư bình thường.
Tôi từng nghĩ làm nghề phục vụ thì kiếm tiền được bao nhiêu chứ?
Vì thế, trước khi quen biết Phạm Giám, từ nhỏ tôi luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, biết quan tâm bố mẹ và rất tiết kiệm.
Bố mẹ tôi thấy vậy, nghĩ đó là chuyện tốt, con không bị tiền tài làm hư hỏng, nên cả hai người phối hợp với nhau, giấu tôi suốt đến khi tôi học lớp 12.
Vốn dí bọn họ định chờ tôi tốt nghiệp đại học rồi mới nói ra sự thật nhưng cuối cùng tôi lại dính vào tên Phạm Giám “phượng hoàng nam” đó.
Thế là bố mẹ tôi càng quyết tâm không tiết lộ bí mật này.
Đến khi tôi qua đời, trở thành một linh hồn vất vưởng, tôi mới nghe thấy mẹ vừa đốt vàng mã vừa khóc, vừa mắng bố : “Ông kiếm nhiều tiền ma quỷ đó làm gì? Con gái ông một đồng cũng không được hưởng! Định đem mấy trăm cái khách sạn đó xuống mồ theo luôn sao?”
Lúc ấy, tôi vừa theo mẹ khóc vừa thở dài: “Trời ơi, mấy trăm cái khách sạn! Thì ra tôi sinh ra là nằm trên núi vàng!”
Vậy mà đời trước lại ngu ngốc đi nhặt được tên rác rưởi Phạm Giám trong đống rác, còn lụy tình với anh ta làm gì không biết!
Khi tôi còn đang cảm khái, bố đã lấy điện thoại ra gọi cho ai đó: “Hoài Du à! Là chú Quản đây! Cậu còn nhớ Đồng Đồng không? Đúng đúng, là con gái của chú đấy!”
“Cô ấy vừa khéo cùng bạn học chung một trường, cùng một chuyên ngành, chờ đến khai giảng , chau có thể để ý đến cô ấy một chút không?”
Tôi nhướng mày.
Thật không ngờ tái sinh lại kích phát cốt truyện mới?
Kiếp trước tôi đến c.h.ế.t cũng không nghe thấy cái tên nào như vậy.
Có lẽ đối phương đã đồng ý rồi, bố tôi vui vẻ treo điện thoại lên.
Bố vỗ vai tôi, cười đến mắt không thấy đường: “Con gái à, cứ yên tâm mà học đi!”
“Sẽ không có vấn đề gì khi vào nghề đâu! Chờ con trở về kế thừa gia nghiệp!”
Vì thế, đến lúc khai giảng, tôi kéo mẹ đặt mua ba cái vali, đòi c.h.ế.t đòi sống đi ra sân bay, vừa liếc mắt đã thấy giữa đám đông, có một người đàn ông mặc áo sơ mi bình thường và quần đen nhưng lại vô cùng nổi bật.
Một tiếng kinh hô không tự chủ tràn ra: “Giám đốc Giang! Sao anh lại ở đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-toi-thoat-khoi-tinh-yeu-mu-quang/chuong-4.html.]
Kiếp trước tôi thực tập ở khách sạn, tham dự tiệc tùng, làm việc như một người phục vụ.
Người trước mặt chính là giám đốc khách sạn nơi tôi thực tập.
Sau khi sinh non, cơ thể tôi vẫn luôn yếu ớt, hôm đó vừa khéo đuổi kịp một buổi tiệc lớn, công việc cực kỳ nặng nề.
Tôi mệt đến mức tối sầm mặt mày, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất thì có người duỗi tay đỡ tôi.
Chính là người đàn ông trước mặt.
Một lát sau, tôi ngoài ý muốn được thông báo chuyển đến sảnh ngoài, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nghe nói chính là anh ấy đã cầu xin giúp tôi điều chuyển bộ phận.
Vì vậy, tôi luôn rất cảm kích anh ấy.
Nhưng sao anh ấy lại ở đây?
Khi nghe thấy giọng nói của tôi, ánh mắt anh ấy cũng dừng lại trên người tôi.
Đôi mắt đó đen nhánh như mực, không có chút cảm xúc nào, cả người lạnh lùng như tháng 12 đầy tuyết.
Lúc này tôi mới thấy trong tay anh ấy đang cầm một mảnh giấy.
Đầu bút lông sắc bén, viết rất nhanh.
Chỉ viết hai chữ: “Quản đồng.”
Trời ơi!
Anh ấy không phải là “Hoài Du” mà bố tôi nói đến chứ!
4
Tuyệt, thật đúng là.
Giang Hoài Du cúi mắt nhìn tôi, giọng điệu lịch sự nhưng lạnh lùng: “Quản Đồng?”
Tôi gật đầu, định kéo ba cái vali hành lý về phía anh ấy.
Sau đó... một cái bánh xe bị kẹt lại.