Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:50
Lượt xem: 1
"Lấy hồ nhân tạo trong nhà máy làm ranh giới, phía đông là viện dưỡng lão phúc lợi, phía tây là viện dưỡng lão trả phí.
Viện dưỡng lão phúc lợi tập trung vào sự đơn giản, rộng rãi và thoải mái. Viện dưỡng lão trả phí sẽ tập trung vào trải nghiệm trực quan cao cấp.
Không chỉ thể hiện ở phương diện môi trường lưu trú, mà còn ở cơ sở vật chất phục vụ, nhân viên phục vụ,..."
Hai người thảo luận với nhau, Kha Mỹ Ngu lần lượt viết ra từng mục ý tưởng, sau khi trở về thì sắp xếp chúng lại.
Lúc đầu cô lập kế hoạch rất chi tiết, nhưng khi triển khai thực tế tại viện dưỡng lão, kế hoạch đó lại biến thành một thứ không thiết thực trên giấy.
Hiện tại nền kinh tế của nước Hạ Hoa mới bắt đầu phát triển. Trong hai hoặc ba năm tới, nhà ở kinh tế sẽ dần lọt vào tầm ngắm của mọi người. Khi đó, các nhà thầu và ông trùm bất động sản sẽ trở thành những người kiếm được nhiều tiền nhất trong bốn năm chục năm tới!
Kha Mỹ Ngu đảo mắt: "Ứng Yến, trước đây anh từng đi lính phải không? Em nhớ khi kết hôn, anh có rất nhiều đồng đội đến dự đám cưới?"
Ứng Yến gật đầu, nhướng mày cười hỏi: "Em lại có ý tưởng gì nữa đây?"
"Hiện nay môi trường trong và ngoài nước tương đối ổn định, chắc hẳn có nhiều cựu chiến binh bị thương hoặc đến tuổi chuyển ngành. Lúc trước nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Địch, khiến em chú ý hơn đến vấn đề này. Em nhận thấy chỉ có những người trên một cấp độ nhất định mới đủ tiêu chuẩn được giao việc.
Những người còn lại cho dù là đại đội trưởng, cũng có thể phải về quê làm ruộng!"
Dù sao các sinh viên đại học cũng bắt đầu gặp khó khăn trong việc lựa chọn nghề nghiệp. Trong những chiến sĩ từng nhiệt huyết này, rất nhiều người đã buộc phải xuất ngũ sau hơn mười năm. Họ không có bất kỳ kỹ năng nào, nên cả phần đời còn lại phải dùng sức mạnh tay chân để mưu sinh.
Kha Mỹ Ngu biết hiệu suất cơ giới hóa làm ruộng sau này nên hiểu biết hơn nhiều so với người ngoài. Cảm thấy tiếc nuối cho hoài bão và kiên trì của đám người này.
“Mặc dù nhà máy dệt mới xây có mấy năm, tất cả nhà đều mới nhưng không dùng trực tiếp được. Hơn nữa viện dưỡng lão của chúng ta cũng thiếu thiết bị để đồng bộ, còn có nhiều thứ phải quy hoạch từng cái.
Em nghĩ nếu giao chuyện này cho người khác thì chi bằng chúng ta triệu tập một đội nhân sự tới làm. Tìm người đã giải ngũ hai ba năm, đã từng làm lính khoảng mười năm, cựu chiến binh nhân phẩm tốt.”
Sau khi Kha Mỹ Ngu nói xong, Ứng Yến đã biết cô muốn nói điều gì.
“Chúng ta tự thành lập đội ngũ thi công?” Anh cười gật đầu: “Bây giờ cựu chiến binh đều trải qua tập luyện nghiêm khắc, không dùng mánh lới lười biếng, tuyệt đối có thể đảm bảo chất lượng sau khi hoàn thành.
Sau này thủ đô chúng ta sẽ biến hóa long trời lở đất, các loại cao ốc mọc như rừng, cần rất nhiều đội ngũ thi công như thế, người khác kiếm tiền thì kiếm tiền, chúng ta dẫn cựu chiến binh cũng là kiếm tiền.”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được dùng cùi chỏ huých anh một cái: “Anh nói hết lời của em rồi.”
Ứng Yến ôm vai của cô: “Công việc trên tay anh sắp thấy hiệu quả rồi, nếu như hoàn thành công việc như vậy có thể bù lại sự lạc hậu của máy tính của nước ta hơn nước ngoài hai mươi năm, đạt tới mức ngang hàng.
Hơn nữa thì khác hoàn toàn với họ, nếu sợ họ cầm đi máy vi tính và phần cứng của chúng ta, đợi nghiên cứu thấu đáo cũng phải trong ba năm năm.
Nói cách khác, anh có thể cướp đoạt ba năm ở lĩnh vực máy vi tính. Nước ngoài sẽ ném chuột sợ vỡ đồ với chúng ta, lúc bị dọa thì chúng ta cố gắng không ngừng nghỉ, chắc chắn có thể vượt qua được họ!
Lấy được khoản tiền này, chúng ta có thể nhóm trùm nhà đất đầu tiên, làm gương xây dựng nghề nghiệp, tránh các loại đường vòng sau này…”
Kha Mỹ Ngu cười ừ ừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-427.html.]
DTV
Nhà họ Tần có rất nhiều bất động sản và vàng bạc châu báu, nhưng bất luận cái nào cô và anh cũng không nỡ đem bán. Những thứ này đều là đồ của tổ tiên để lại, so sánh giá trị trên chúng có chất chứa và kèm theo văn hóa, lịch sử!
Cho nên nếu không cần đụng tới thì họ không muốn đụng.
Kha Mỹ Ngu hơi nhăn mày, bẻ ngón tay nói: “Ứng Yến, nếu anh có thành tựu trên máy tính thì chắc chắn rất dễ bị người khác chú ý. Đến lúc đó khai phá phần mềm, khai phá trò chơi, mua sắm trực tuyến, điện ảnh và truyền hình, tiểu thuyết văn hóa,... Những thứ này không thể để người ta giành lấy đầu tiên đi?
Chúng ta chen chân vào địa ốc nữa, anh còn muốn tranh tên ở giới y học, có phải rêu rao quá rồi không?”
Kiếm được tiền trên mạng không hề kém hơn địa ốc đâu.
“Chủ yếu của chúng ta không phải ở đây, chỉ là mang tính chất ngắm tiền thôi, cho quân nhân giải ngũ phẩm chất tốt cần giúp đỡ một lựa chọn. Nếu như anh vào được địa ốc này, chắc chắn là quy mô rất lớn.” Ứng Yến nhìn cô, vẻ mặt như kiểu em suy nghĩ nhiều rồi.
“Nước Hạ Hoa lớn như thế, đương nhiên thị trường địa ốc cũng lớn, chúng ta không có nhiều sức đến thế đâu.”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được kéo cánh tay anh, cười: “Anh nói đúng lắm, nước Hạ Hoa của chúng ta đất rộng của nhiều như thế, rất nhiều nghề. Nếu như không phải chỉ toàn chui vào chỗ kinh doanh trọn đời vậy chắc chắn không thể nào làm người đầu tiên được.
Dù sao người giỏi vẫn có người giỏi hơn, từ trước đến nay Hạ Hoa cũng rất nhiều nhân tài.
Như thế thì chúng ta không cần phải quan tâm quá, đao to búa lớn mà làm thôi?”
Ứng Yến nắm vai cô: “Vậy anh về liên lạc, xem thử có nhân viên phù hợp hay không.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, tiếp tục soi mói mấy chỗ lặt vặt với anh, ngay cả sắp xếp bên trong cũng phải cân nhắc.
Hai người họ đều là con cái nhà giàu, một người lớn lên trong nhà giàu, một người là nửa đường được đón về. Lấy kiến thức dự trữ, tầm mắt, trải qua thì người nhà bình thường không thể so sánh được.
Giống như là cùng là viện dưỡng lão nhưng tưởng tượng của người khác sẽ là một cái rất bình thường, có thể phỏng theo ký túc xá của sinh viên đại học, chỉ là chỗ của người lớn tuổi không có giường tầng.
Giường đôi, ở giữa giường có bàn, cùng một loại tủ tựa vào tường, trên một giường một tủ có số thứ tự và họ tên.
Ngoại trừ nhà vệ sinh, phòng tắm và nhà ăn, chỗ còn lại không khác gì cung văn hóa lắm. Có bàn cờ, phòng đánh bóng bàn, phòng đọc, và phòng trà các thứ.
Lại bố trí thêm nhân viên hộ lý, tạp vụ, bảo vệ, phòng tài vụ, nhà ăn công nhân viên các thứ, cũng gần như là viện dưỡng lão trong ấn tượng của mọi người.
Nếu để mọi người hoàn thiện thêm chút nữa, trí tưởng tượng của mọi người thiếu thốn, chỉ có thể đem đồ đi trao đổi thành đồ tốt.
Phải nói là cái nghèo hạn chế sức tưởng tượng của chúng ta!
Dù Kha Mỹ Ngu có thiết kế viện dưỡng lão bình thường, cũng là nghiên cứu trình độ của ký túc xá của sinh viên đại học. Bốn người một phòng, có phòng bếp nhỏ và nhà vệ sinh có vòi hoa sen, bố trí hai nhân viên hộ lý thay ca cho nhau.
Ăn uống đều nấu ăn theo công thức khoa học khỏe mạnh.
Về mặt giải trí, cũng cố gắng đạt tới phong phú đa dạng, cơ bản đồng bộ thiết bị. Ngoại trừ những thứ viện dưỡng lão khác đều có thì có thêm tivi, phòng chiếu phim các thứ.
Tính hiệu quả, sửa sang của viện dưỡng lão thì ít xa xỉ và dễ chịu, có phòng đơn cho hai người, mỗi căn bố trí một nhân viên hộ lý. Công trình thì có bể bơi, nhà thể dục, phòng tắm hơi,...
Mặc dù vật chất có khác với viện dưỡng lão loại hai nhưng tinh thần hoạt động như nhau.
Chia nhóm theo tinh thần và tình trạng cơ thể của các cụ già, hưởng thụ phục vụ khác nhau.
Kha Mỹ Ngu chuẩn bị sáp nhập viện dưỡng lão và Đại học dành cho người cao tuổi, lúc nào cũng mời thầy cô giáo tới giảng bài, đào tạo và phát triển sở thích của người lớn tuổi.