Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:52:54
Lượt xem: 1
“Còn nữa, hai người có chuyện gì, không tiện cho em biết sao?”. Hoa Nhụy hỏi tiếp, vừa rồi cô đã nghe được lời Diệp Thành nói.
Cho nên, vừa rồi người phụ nữ này đã dụ dỗ bạn trai cô!
Diệp Thành nở nụ cười xấu bụng, nhìn Thư Dư bằng ánh mắt giễu cợt, kẻ tự cho mình là đúng này không xem mắt thành công với anh, lại còn mưu đồ ngáng chân em gái anh trong việc làm ăn, bây giờ lại muốn quyến rũ anh! Chẳng qua anh chỉ biểu hiện hơi mờ ám một chút mà cô ta đã vội vàng dụ dỗ anh rồi!
“Bé ngoan, đây là cô Thư! Thư Dư!”. Diệp Thành giới thiệu: “Trước đây anh đã từng được giới thiệu xem mắt với cô Thư! Vừa rồi cô ấy nói muốn cùng anh đi vào phòng nhỏ, cũng chính là cái phòng dành riêng cho mấy cặp đôi đó, để nói chuyện!”
Nghe Diệp Thành nói xong, Hoa Nhụy căm tức!
Cái cô Thư Dư cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất trông cũng đoan trang phóng khoáng ân ày, đúng thật ra, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Thư Dư rốt cuộc cũng nhận ra, cô gái này là bạn gái của Diệp Thành?! Anh ta có bạn gái từ lúc nào?! Trước đây cô ta căn bản không biết!
Còn nữa, vừa rồi rõ ràng Diệp Thành tỏ ra rất mờ ám với cô ta…
Lẽ nào, anh ta cố ý gài bẫy cô ta, khiến cô ta khó chịu?
Cô ta nhìn Diệp Thành, lúc cảm nhận được ánh mắt châm biếm của Diệp Thành, Thư Dư như thể bị Diệp Thành tát cho một cú đau đớn! Rõ ràng anh có ý thù địch với cô ta, cô ta còn có ý đồ dụ dỗ anh, trong mắt anh, vừa rồi cô ta chỉ giống như một tên hề mà thôi!?
Ngực Thư Dư phập phồng kịch liệt, hai tay nắm chặt, cô ta ước gì có thể chuồn mất, như vậy càng mất thể diện hơn!
Cô gái này ăn mặc rất bình thường, chắc chắn không phải người của gia tộc lớn gì, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp! Hay là, Diệp Thành cũng chỉ vui đùa với cô ta một chút mà thôi?!
“Cô Thư, cô và Diệp Thành đã xem mắt thất bại, còn mờ ám với anh ấy như vậy thì không tốt lắm đâu!?”. Hoa Nhụy nhìn Thư Dư, cười nói, giọng nói ngọt ngào, nhưng lời nói như có gai!
Thư Dư càng tức hơn: “Thật ngại quá, trước đó tôi cũng không biết là anh ta đã có bạn gái! Hơn nữa, lời nói của một phía anh ta, cô cũng tin? Lúc trước xem mắt là tôi chướng mắt anh ta! Sao tôi có thể dụ dỗ anh ta nữa chứ?! Rõ ràng là anh ta muốn trêu chọc tôi!”
Cô ta trả đũa!
Mẹ kiếp!
Cái cô Thư Dư đúng là con mẹ nó mở mang tầm mắt cho anh!
Diệp Thành không khỏi ôm chặt Hoa Nhụy, hy vọng Hoa Nhụy có thể tin tưởng anh.
Hoa Nhụy mặt không đổi sắc, nụ cười trên khóe môi cũng không hề thay đổi: “Cô Thư, tính cách của bạn trai tôi, tôi hiểu rõ. Anh ấy là người ngay thẳng, thẳng thắn, hơn nữa còn là một quân nhân chính trực, sao anh ấy có thể trêu chọc cô trong khi đã có bạn gái được chứ, hơn nữa, lại còn lại một người phụ nữ chướng mắt anh ấy! Với lại, tôi cũng không cảm thấy cô có cái gì đáng để anh ấy trêu chọc!”
Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng khách hàng đi ngang qua đều có thể nghe thấy được, họ nghĩ thầm, đang trình diễn tiết mục tình tay ba trong ngày lễ tình nhân à! Có người không khỏi ôm lòng hóng hớt, ghé vào lan can giả vờ nhìn xuống tầng dưới, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện.
Bạn gái thân yêu!
Diệp Thành nghe Hoa Nhụy nói xong thì quả thật bị cảm động, thật con mẹ nó muốn bắt cô lại mà hôn cho c.h.ế.t luôn!
Thư Dư ban đầu muốn gây xích mích cho bọn họ, nhưng chưa bao giờ ngờ tới, cô nhóc trông rất bình thường, tuổi cũng rất nhỏ này, thế mà lại không gây sự với Diêp Thành, mà là lựa chọn kết hợp với Diệp Thành đối phó cô ta!
Sắc mặt Thư Dư trắng bệch, người đi ngang qua thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ba người họ.
Diệp Kiều đứng sau bồn cây, nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ một cách rõ ràng, cô lặng lẽ đi về phía phòng giải trí.
“Cô gái, cô không tin lời tôi nói cũng không sao, để lấy lòng bạn trai của cô, cô nói như vậy trước mặt tôi, tôi cũng có thể hiểu được! Nhưng mà ý tôi muốn nói là, tôi không dụ dỗ anh ta! Vừa rồi anh ta nói xấu tôi! Tôi lặp lại một lần nữa, lúc xem mắt, tôi chướng mắt anh ta!”. Giọng của Thư Dư rất lớn, mục đích của cô ta là nói cho những người qua đường ghé mặt lại đây nghe thấy.
Cô ta và Diệp Thành hoàn toàn đi tong rồi, bây giờ cô ta chỉ muốn lấy lại chút mặt mũi!
Thư Dư nói xong thì muốn rời đi, cô ta đã đi được hai bước.
“Chị Thư!”. Lúc này, Hàn Mặc đi tới từ phòng giải trí, cất giọng gọi cô ta, Thư Dư chỉ thấy bên cạnh Hàn Mặc còn có Diệp Kiều!
Sao cô ta lại ở đây?!
Từng giao đấu hai lần, lại nhìn thấy Diệp Kiều, Thư Dư không khỏi e ngại trong lòng.
Như thể Bạch Cốt Tinh biến thành người lừa gạt người khác, lại gặp trúng Quan Thế âm nương nương vậy, sợ bị đánh hiện ra nguyên hình!
Thư Dư cũng có dự cảm không tốt.
Người nói dối đầy miệng, dù gì cũng chột dạ!
“Hàn Mặc, tôi còn có việc, đi trước đây!”. Thư Dư duy trì sự bình tĩnh và nói, nhấc chân định đi.
“Chị Thư! Đừng vội đi mà, chị với anh Thành đã giải quyết hiểu lầm chưa? Anh Thành quanh năm là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó gặp! Hơn nữa còn là chị bảo em mời anh Thành đến! Chị gấp gáp đi đâu vậy?!”. Hàn Mặc vội vàng bước tới gọi cô ta lại, anh ta đã uống không ít rượu, giọng nói rất cao.
Ngay cả Diệp Thành cũng mới biết là Thư Dư bảo Hàn Mặc gọi anh tới!
Lời nói của Hàn Mặc như một cái tát vả vào mặt Thư Dư! Thật con mẹ nó thoải mái!
Vừa rồi cô ta còn định trả đũa nói là Diệp Thành trêu chọc cô ta, còn cô ta chướng mắt anh!
“Hàn Mặc, cậu đùa cái gì thế? Chị Thư của cậu vừa rồi còn nói chướng mắt tôi đấy, cô ta gọi tôi tới làm gì?”. Diệp Thành nở nụ cười đểu, anh cố ý.
Hoa Nhụy đêm nay xem như đã được mở rộng tầm mắt!
“Hàn Mặc! Cậu uống nhiều rồi, nhớ nhầm!”. Thư Dư vịt c.h.ế.t mà vẫn còn mạnh miệng.
“Chị Thư, em không uống nhiều! Anh Thành, chị Thư nói, chị ấy nói có hiểu lầm với anh, nên hai người mới xem mắt thất bại, chị ấy rất thích anh, muốn em gọi anh tới để tác hợp hai người một chút!”. Hàn Mặc cất giọng nói, những gì anh ta nói cũng đều là sự thật!
Thư Dư bị vả vào mặt lần nữa: “…”
Những người qua đường hóng hớt xôn xao ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô ta.
“Hàn Mặc! Cậu đừng nói nhảm!”. Thư Dư gấp đến độ chỉ có thể khăng khăng phủ nhận.
“Chị Thư, em không nói nhảm! Chị đổ oan cho người ta à? Chính chị bảo em gọi anh Thành đến, chị chưa từ bỏ ý định đối với anh ấy!”. Hàn Mặc lớn tiếng nói, Thư Dư đã bị vả vào mặt đến mức sưng lên, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Thành nắm tay Hoa Nhụy ngăn cản trước mặt cô ta.
“Thư Dư, cô nhìn cho rõ, tôi có bạn gái rồi! Hy vọng sau này cô tự giải quyết cho tốt, đừng có nhắm vào tôi nữa!”. Diệp Thành nói rất nghiêm túc và lạnh lùng, xem như cho Thư Dư một lời cảnh cáo! Đương nhiên, đó càng là một lời giải thích dành cho cô bạn gái Hoa Nhụy trong n.g.ự.c mình!
Cũng hy vọng Thư Dư có thể ghi nhớ bài học tối nay!
“Ai, ai nhắm vào anh, ai mà thèm!”. Thư Dư nhìn như đoan trang phóng khoáng, lúc này cắn răng phản bác Diệp Thành, sắc mặt tức giận khiến người ta ghét bỏ.
“Chị Thư, chị nói với anh Thành như thế sao? Đúng là trong ngoài không đồng nhất! Uổng công tôi còn có ý tốt tác hợp giúp chị!”. Hàn Mặc tức giận nói, một lần nữa tát vào mặt Thư Dư!
Thư Dư bị Hàn Mặc làm á khẩu, sắc mặt đỏ lên, lúc này, cô ta rất muốn biến mất ngay lập tức!
Nhưng mà, hiện thực sao có thể như cô ta mong muốn!
“Trời ơi, đó không phải là Thư Dư của chúng ta sao?! Cô ta lại là người như thế à! Bình thường lạnh lùng cao ngạo lắm mà!”
“Ôi trời ơi! Trước đó chỉ thấy bóng lưng, đúng là không nhận ra được cô ta!”
“Dụ dỗ bạn trai của người khác bị bắt tại trận, còn trả đũa, kết quả là bị vả vào mặt! Thật sự không ngờ cô ta là người như thế!”
“Nói nhỏ chút, người ta có chống lưng đằng sau đấy!”. Đồn nghiệp của Thư Dư nhận ra Thư Dư, khe khẽ bàn luận.
Thư Dư thật sự không cách nào phản bác, cô ta đi vòng qua Diệp Thành, cúi thấp đầu, vội vã rời đi, cô ta nhanh chóng đi về phía cầu thang cuốn và xuống lầu.
“Cô Thư đêm nay thật sự lại diễn trò tự tát vào mặt cho tôi xem rồi!”. Thư Dư vừa xuống đến tầng năm thì thấy Diệp Kiều khoanh hai tay trước ngực, đứng ở đầu cầu thang, giễu cợt nói với cô ta.
Thật ra lúc nhìn thấy Diệp Thành và Thư Dư ở cùng nhau, Diệp Kiều đã cảm thấy không bình thường, đám bạn của Diệp Thành cô đều biết, lúc kết hôn bọn họ còn đến. Cô đã đi vào phòng giải trí và hỏi ra ngọn nguồn. Cái cô Thư Dư này thế mà lại chưa từ bỏ ý định với Diệp Thành!
Sao cô ta lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như vậy chứ?! Sao lại không tin sự chân thành của Diệp Thành đối với cô em gái Diệp Kiều này chứ?!
Thư Dư nhìn thấy Diệp Kiều là đã muốn xoay người, nhưng mà cầu thang cuốn phía sau đang đi xuống!
Cô ta nghiêm mặt trừng mắt nhìn Diệp Kiều, ánh mắt tóe ra sự thù hận!
“Đám tiện nhân hình như đều có một bệnh chung, đó chính là trách người khác về chuyện mình làm sai! Bây giờ chắc cô nhất định rất hận tôi, nhưng cô không nhìn thấy, từ đầu đến giờ đều là cô đang gậy ông đập lưng ông! Tự mình đào hố tự mình nhảy!”. Diệp Kiều lại gần cô ta, đứng bên cạnh cô ta, giễu cợt nói.
Thư Dư siết chặt nắm tay: “Diệp Kiều! Cô đừng đắc ý!”
“Tôi đắc ý đấy, cô có cách gì? Còn cô, Thư Dư, phương pháp tốt nhất để không bị bẽ mặt chính là, sau này, sống cho đàng hoàng! Đừng luôn nghĩ đến việc đối phó với người khác! Hết lần này đến lần khác, cô còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”. Sau đó cô mỉa mai, tiếp đó thì nghe thấy Thư Dư siết chặt nắm đ.ấ.m đến mức phát ra âm thanh thanh thúy.
Đáng tiếc, cô ta muốn đánh nhau, nhưng lại không thể làm gì cô!
Thư Dư á khẩu, chỉ có thể tức giận trong lòng!
Diệp Kiều là vợ của Lục Bắc Kiêu, cháu dâu trưởng của nhà họ Lục, nhà ngoại cô còn giàu có như vậy, Thư Dư cô ta sao có thể đọ sức chính diện với cô được?
Nhưng cô ta thật sự không nhịn nổi cục tức này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-443.html.]
Thư Dư bước nhanh chân rời đi.
“Tốt nhất là đàng hoàng một chút cho tôi, nếu không…lần sau tôi sẽ khiến cô hoàn toàn không thể sống nổi ở thành phố J đâu!”. Diệp Kiều khí phách cảnh cáo với bóng lưng của Thư Dư.
Thư Dư cũng không quay đầu lại mà bước đi nhanh.
Diệp Kiều hơi nhíu mày, đương nhiên cô không sợ Thư Dư giở trò, chỉ sợ rằng chuyện tình cảm của Hoa Nhụy và Diệp Thành bây giờ đã công khai, Thư Dư không làm khó dễ mới là lạ!
Cái loại phụ nữ này, mãi mãi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Sau khi cậu cả Diệp dắt theo Hoa Nhụy phát cơm chó cho các anh em thì nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Nhụy, vừa định dắt cô vào phòng tình nhân thì đã bị Diệp Kiều bắt được gian kế!
“Nhóc con! A Kiêu không có ở đây là không muốn anh sống tốt có đúng không? Bé ngoan, chúng ta đừng để ý đến nó! Em không biết anh Thành của em trước đây bị bọn họ ngược đãi thê thảm bao nhiêu đâu!”. Diệp Thành liếc mắt nhìn Diệp Kiều và nói, rồi dịu dàng dụ dỗ Hoa Nhụy.
“Bây giờ anh rốt cuộc cũng trả thù được rồi! Hahahaha…”. Diệp Thành đắc ý nói không gì sánh được.
Diệp Kiều khoanh hai tay trước ngực, hiên ngang đứng đó, cô nhìn Hoa Nhụy: “Hoa Nhụy, rốt cuộc cô theo anh ta, hay là theo tôi?”
“Em gái, em đùa sao?! Hoa Nhụy bé nhỏ của anh, đương nhiên là phải theo anh rồi! Hoa Nhụy ngoan ngoãn, chúng ta đi chơi đi, đừng để ý đến nó!”. Diệp Thành cảm thấy em gái mình đang nói đùa! Hoa Nhụy cục cưng của anh, đương nhiên là phải theo bạn trai là anh rồi!
“Em theo ngài Kiều!”. Hoa Nhụy lớn tiếng nói.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành há hốc mồm, không ngờ Hoa Ngụy lại nói muốn theo Diệp Kiều!
Diệp Kiều vô cùng đắc ý nhìn Diệp Thành, đáng đời anh ta, anh ta tưởng có bạn gái rồi là trở mặt à?! Dám dằn vặt cô à?!
Cô còn nhớ thù kiếp trước bị Diệp Thành thối tha dạy dỗ đấy!
“Hoa Nhụy! Rốt cuộc em là bạn gái của ai?! Lý nào lại đi với nó?! Nó là một người phụ nữ đã có gia đình rồi!”. Diệp Thành tức giận nói.
!!!
Diệp Thành thối tha, lại còn nói cô là người phụ nữ đã có gia đình! Tuy sự thật đúng là như thế!
“Ai bảo anh đêm nay gần gũi với Thư Dư như thế làm gì!”. Hoa Nhụy bĩu môi phản bác lại, còn liếc Diệp Thành trắng mắt, lúc đó khi cô nhìn thấy cảnh tượng đó, cô đã ngỡ ngàng, vừa cam chịu vừa tức giận!
Diệp Thành còn tưởng Hoa Nhụy biết đó là cố ý, thấy cô ấy hung dữ, càng cảm thấy cô ấy đáng yêu, cũng càng muốn bắt cóc cô ấy về hơn!
“Hoa Nhụy bé nhỏ, đồ ngốc, anh cố tình gài bẫy cô ta thôi, em không nhìn ra à? Nếu không thì làm sao vả mặt cô ta được, em nói xem có đúng không?”. Diệp Thành ôm lấy gò má của Hoa Nhụy, cười nói.
Hoa Nhụy vội vàng lùi về sau một bước: “Thế cũng không được! Anh đã dùng mỹ nam kế! Dù sao đêm nay em cũng muốn đi cùng ngài Kiều!”. Nói xong, cô đã bước tới bên cạnh Diệp Kiều, còn Diệp Kiều thì đắc ý nhìn Diệp Thành tức giận!
“Hoa Nhụy! Anh khó khăn lắm mới được nghỉ! Lần sau em gặp anh thì chính là hơn nửa năm sau rồi đó!”. Diệp Thành vô cùng bi thương nói.
Thấy Diệp Thành như vậy, Diệp Kiều càng đắc ý hơn, trực tiếp dắt lấy tay Hoa Nhụy, hơn nữa còn mười ngón tay đan nhau!
“Diệp Thành, bây giờ anh và Hoa Nhụy chỉ đang trong giai đoạn thử qua lại thôi! Gấp gáp cái gì?! Hoa Nhụy, sau này cô cẩn thận với anh ấy một chút, anh ấy là quân nhân, quy tắc quân đội đã nói rồi, quân nhân trước khi cưới không được có hành vi nào đó! Cho nên, để anh ấy nhịn đi!”
“Ngài Kiều, hành vi nào đó, là có ý gì?”. Hoa Nhụy cau mày nói.
“Hoa Nhụy! Em đừng tin mấy lời ma quỷ của nó! Con nhỏ Diệp Kiều này, ngoài miệng nói thì dễ nghe, đừng tưởng là anh không biết mày và A Kiêu, hai người trước khi kết hôn đã…”. Diệp Thành còn chưa nói hết lời thì tay của Diệp Kiều đã bổ nhào về phía anh!
Diệp Thành nhanh chóng né ra.
“Bây giờ em đưa Hoa Nhụy về chỗ ở, đêm nay anh đến chỗ ông nội đi! Em có việc tìm anh!”. Diệp Kiều quát lớn, dứt lời là kéo Hoa Nhụy đi liền.
Nhìn bạn gái cưng của mình bị em gái lôi đi, Diệp Thành quả thật chửi tục trong lòng, vốn muốn dằn vặt cô một bữa, kết quả thì ngược lại…!
!!!
Nghĩ đến việc Hoa Nhụy sắp đến miệng lại bị kéo đi mất, anh âm thầm khẽ cắn môi.
“Hoa Nhụy, bây giờ cái cô Thư Dư đó đã biết cô là bạn gái của Diệp Thành, tất nhiên sẽ điều tra cô, ngáng đường cô, sau này cô phải đề phòng một chút, biết không?!”. Diệp Kiều vừa lái xe vừa dặn dò với Hoa Nhụy bên ghế phụ.
“Ngài Kiều, cái cô Thư Dư đó rất lợi hại phải không? Cô ta cần gì phải dây dưa với tôi? Không hiểu nổi! Tôi đã dặn anh Thành giữ bí mật chuyện của chúng tôi, đêm nay xem như là chuyện ngoài ý muốn!...Tôi cũng sợ bị nhà các cô biết…”. Hoa Nhụy cau mày nói, cô vốn dĩ muốn đợi thời cơ chín muồi mới để Diệp Thành công khai.
“Thần kinh của tiện nhân, đương nhiên cô không hiểu nổi rồi! Cái cô Thư Dư này, bởi vì trước đó tôi phá đám buổi xem mắt của cô ta và Diệp Thành nên cô ta ghi hận tôi, lúc trước còn muốn làm khó công ty tôi trong việc vay vốn! Nhưng mà, cô ta không phải là đối thủ của tôi! Tôi chỉ sợ cô ta âm thầm hại cô thôi!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.
Hoa Nhụy nhíu mày, hơi tức ngực: “Ngài Kiều, tôi cũng không biết, vì sao lại yêu anh Thành, cũng cảm giác không thể thiếu anh ấy được! Ngày đó kích động tỏ tình với anh ấy, tôi sợ không nói ra, tôi sẽ vụt mất anh ấy. Cô nói xem, có phải tôi quá cẩu thả không?”
Nghe Hoa Nhụy nói vậy, Diệp Kiều càng tin tưởng, kiếp trước Hoa Nhụy và Diệp Thành đã bỏ lỡ nhau!
DTV
“Đồ ngốc, tình yêu làm sao lí trí được! Đó là cô dũng cảm!”
“Nhưng bối cảnh của tôi thật sự không xứng với anh ấy!”. Hoa Nhụy đỏ mắt, căm hận đập đầu mình!
“Hoa Nhụy! Cô không được như vậy! Tình yêu giữa nam và nữ là hai bên đều có tình cảm với nhau, không liên quan gì đến bối cảnh! Chuyện giữa cô và Diệp Thành, tôi sẽ không bỏ mặc! Cô cũng đừng xem thường Diệp Thành, tuy bề ngoài anh ấy có vẻ không đứng đắn, nhưng anh ấy là một người đàn ông! Một người đàn ông có trách nhiệm! Cô đừng gánh vác áp lực này một mình, phải tin tưởng Diệp Thành anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa!”
Cô khuyên nhủ và trấn an Hoa Nhụy một phen.
“Tôi tưởng cô gái này có lai lịch thế nào, kết quả thì ngược lại, chỉ là một sinh viên nghèo khó đến từ vùng núi xa xôi!”. Thư Dư gọi điện thoại, nhìn hồ sơ đăng ký học của Hoa Nhụy trên máy tính, vô cùng khinh thường nói.
Diệp Thành anh ta không chơi đùa với cái cô Hoa Nhụy này mới là lạ đấy.
“Nhưng cô ta là bạn của Diệp Kiều, từ năm nhất đại học, Diệp Kiều đã rất quan tâm đến cô ta rồi!”. Người ở đầu bên kia điện thoại vừa tra tư liệu của Hoa Nhụy vừa nói.
“Lại là Diệp Kiều! Cô ta chính là khắc tinh của tôi!! Phá hoại chuyện giữa tôi và Diệp Thành, đẩy bạn của mình cho Diệp Thành!”. Nghĩ đến Diệp Kiều là Thư Dư nghiến răng nghiến lợi!
Tuy e dè Diệp Kiều, nhưng Thư Dư vẫn không cam lòng!
Lúc nghe nói cha và anh trai của Hoa Nhụy đều đã bị nhốt trong trung tâm cai nghiện, cô ta càng đắc ý hơn!
“Người nhà họ Diệp chắc chắn còn chưa biết Diệp Thành và Hoa Nhụy đang yêu nhau, nếu bọn họ biết, có thể chấp nhận cô ta mới là lạ!”. Thư Dư đắc ý nói: “Diệp Kiều có che chở Hoa Nhụy đi nữa thì có ích gì? Cô ta cũng không sửa được cái lai lịch không thể chịu nổi của Hoa Nhụy! Người nhà họ Diệp mãi mãi sẽ không chấp nhận Hoa Nhụy, chờ đó mà xem!”
“Nhóc con! Em không muốn để anh sống tốt có đúng không?! Mấy năm nay anh đối xử với em thế nào, em không có cảm giác chút nào sao? Cho dù trái tim em làm từ đá thì cũng phải bị anh nung nóng chứ?!”. Hai anh em đứng trong sân, giọng nói của Diệp Thành vang lên.
Lão tham mưu trưởng cau mày, nghĩ thầm, sao thắng khốn Diệp Thành này lại nói mấy lời buồn nôn thế nhỉ? Nghe như thể là chuyện chỉ nói giữa nam và nữ, lẽ nào…
Ông cụ lau mồ hôi.
“Bớt buồn nôn đi! Nói làm như anh đối xử với em tốt lắm! Em không rảnh nghe anh nói lải nhải!”. Diệp Kiều ghét bỏ nói.
“Anh đối xử tệ với em lúc nào đâu?! Về việc đó không phải em nói gì anh nghe nấy à?! Em nói Thư Dư không tốt, anh lập tức cắt đứt với cô ta đấy thôi?!”. Diệp Thành phản bác.
“Ngay từ đầu Thư Dư đã không tốt rồi!”. Diệp Kiều vặn lại một câu: “Diệp Thành, dựa vào sự hiểu biết của em đối với cái đồ thảo mai như Thư Dư, cô ta sẽ chia rẽ tình cảm giữa anh và Hoa Nhụy trong thời gian nhanh nhất, em dám cam đoan, ngày mai bà cô lớn sẽ biết! Anh cả, anh định giải quyết thế nào đây?! Làm sao bảo vệ Hoa Nhụy?! Mấy người bà cô lớn đều là cao thủ hết đấy!”
Diệp Kiều nói bằng ngôn từ sắc bén.
Lão tham mưu trưởng tinh tường nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, vừa rồi ông tưởng cháu trai lớn của mình có tình cảm gì đó với cháu gái của mình, tức giận đến mức muốn cầm s.ú.n.g nả cho thằng khốn này một phát!
May mà ông suy nghĩ nhiều rồi!
Nhưng, thằng nhóc Diệp Thành vô liêm sĩ này có đối tượng hẹn hò từ lúc nào?! Thế mà ông chẳng nhận thấy một chút động tĩnh nào cả!
Diệp Thành không thể không nghĩ đến những thứ này, anh còn hiểu rõ mấy các bà các cô nhà họ Diệp hơn cô, không chỉ vậy, người thân bên mẹ anh cũng đều là người lợi hại!
“Em gái, anh là đàn ông! Anh sẽ lần lượt tỏ thái độ với bọn họ! Diệp Thành anh muốn ở bên ai, bọn họ không can thiệp được!”. Diệp Thành nghiêm túc nói.
Diệp Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, rất sợ Diệp Thành rập khuôn theo đồng chí Diệp Thắng Huân, cha ruột của cô! Năm đó các bà cô cũng xen vào không ít!
“Đúng vậy! Chuyện này, quan trọng là thái độ và quyết tâm của anh! Hoa Nhụy cũng hiểu, em sẽ giúp hai người! Nếu anh dám phụ Hoa Nhụy, Diệp Kiều em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói với anh một câu rồi đi mất.
Nhà chồng của bà cô lớn nhà họ Diệp họ Hàn, bà nội của Thư Dư và chồng của bà cô lớn xem như là anh em họ, là con gái của nhà dì của chồng bà cô.
“Chị dâu, nghe nói cháu trai nhà chị có đối tượng rồi?”. Bà cụ Thư đột ngột đến thăm vào sáng 30, bà cô lớn cảm giác bà ta có vấn đề.
Hàn huyên một lúc lâu, bà cụ Thư này mới đi vào chủ đề.
Thư Dư nào có thể tự mình nói với bà cô lớn!
“Ngày hôm trước tôi vừa trở về đại viện, không nghe gì cả…”. Bà cô lớn nghi ngờ nói.
“Chị không nghe gì à? Không thể nào?! Bà già tôi đây cũng nghe nói mà! Nói là Diệp Thành ấy, hẹn hò với một nữ sinh viên, đại học thành phố J!”. Bà cụ Thư cười nói.
“À…thế thì tốt, đại học J, trường đại học cao nhất mà!”. Bà cô lớn vui tươi hớn hở nói.
“Nhưng mà nghe nói, là một sinh viên nghèo khó!”. Bà cụ Thư dội nước lã.
Bà cô lớn đang nghĩ xem là con gái nhà ai ở thành phố J mà lại có năng lực thi đậu vào đại học J, nghe bà cụ Thư nói vậy thì tim chợt đập loạn một nhịp!