Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:23
Lượt xem: 2
Anh nói, dù sao cũng phải tranh thủ thời gian để cùng cô đến bệnh viện khám, đồng thời dặn dò cô cẩn thận hơn khi ở nơi không quen.
Ngày hôm sau, Diệp Kiều đi mua sắm trong trung tâm mua sắm, đi bên cạnh cô là cậu trẻ giàu có, trong một gian hàng, cô thấy có ba người mặc đồ gia đình, lòng cô như muốn tan chảy!
“Kiều Kiều thối! Cháu bị ngốc à? Đứa trẻ năm tuổi mới mặc vừa áo đó! Mua bây giờ thì còn sớm quá!” Đỗ Quân cảm thấy, cô gái Kiều Kiều này IQ càng ngày càng thấp hơn trước!
Đừng nói đến mấy chuyện tiêu xài hoang phí, cô đúng thật là mù quáng, cô cứ luôn muốn mua những thứ liên quan đến trẻ con, chỉ có vậy thôi, không phải dành cho trẻ sơ sinh, là của trẻ con, con cô sao có thể lớn nhanh như vậy được?!
Tâm trí của Diệp Kiều bây giờ toàn là cảnh bảo bối Lục Tiểu Cổn mặc áo khoác gió đứng bên vợ chồng cô.
Cô làm lơ với Đỗ Quân, tiếp tục mua sắm.
Đỗ Quân trước kia còn có thể mua nhiều hơn cô, nhưng bây giờ thì cũng cạn lời.
Cô còn mua cho con trai nhỏ một đống đồ chơi, mô hình s.ú.n.g ống, mô hình pháo máy bay đủ loại.
Làm sao cô biết đứa bé là con trai mà mua nhiều vậy chứ?!
Đỗ Quân cảm thấy khó hiểu
Cuối cùng Diệp Kiều cũng muốn quay lại khách sạn, Đỗ Quân cũng A Đông A Tây thở ra một hơi nhẹ nhõm!
Diệp Kiều cũng sợ nếu không nghỉ ngơi, lâu dần sẽ không tốt cho Lục Tiểu Cổn.
Có thể là cô ấy đã xem quá nhiều phim Hồng Kông, nên mới luôn cảm thấy an ninh ở đây không được tốt, nhưng những nữ cảnh sát làm nhiệm vụ ven đường thực sự rất đẹp trai, đúng là các chị gái mạnh mẽ!
Thực sự muốn bước lên đó và làm quen với họ.
Tất nhiên, người trong giang hồ đứng ra thu phí bảo vệ cũng rất nhiều.
Những tòa nhà ở đây tuy có kiến trúc rất cũ nhưng lại rất thú vị, khi thấy một bà lão bán bánh bên lề đường, cô vui vẻ đi mua một ít, vừa đi vừa ăn.
“Tối nay cháu muốn ra ngoài quán ăn! Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon lắm!” Diệp Kiều vừa ăn vừa nói. Không thể để cô ấy ra ngoài vào ban đêm, ban đêm ở bên ngoài quá loạn.
“Ăn, ăn, ăn trúng độc bây giờ!” Hai tay cậu trẻ đeo đầy túi lớn túi nhỏ, mắt nhìn chằm chằm cái bánh trong tay cô mà nói.
Diệp Kiều cười cười, dùng tăm nhanh chóng chọc được một miếng, sắp cho vào miệng cậu trẻ, nhưng lại rút
tay về: “Không được, anh Kiêu mà biết cháu đút cho cậu trẻ ăn thì anh ấy sẽ g.i.ế.c cậu trẻ đấy!”
Kiều Kiều thối này, lại hành hạ anh ta!
“Thằng Kiêu sẽ không g.i.ế.c tôi đâu!” Cậu trẻ chột dạ nên phản bác.
Đột nhiên có tiếng phanh gấp, bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, hai người đàn ông di chuyển rất nhanh bước xuống xe, nắm lấy cánh tay của Diệp Kiều, bế cô lên xe!
Nhìn thấy cảnh này, A Đông A Tây hất tay một cái, túi đồ đều rơi xuống đất, hai người sải bước nhanh về phía trước!
Đỗ Quân hoang mang đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Rồi xong, lần này Kiêu Kiêu chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mình! Người yêu của nó bị bắt cóc khi có cậu nó đi bên cạnh! Đúng là thất trách mà!
Cậu trẻ hốt hoảng nghĩ.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Sau khi định thần lại, Đỗ Quân rống lên một cách điên cuồng, chỉ thấy A Đông A Tây đã nhảy lên nóc chiếc xe tải, chiếc xe cứ thế lao từ bên này sang bên kia.
Nghe thấy tiếng hét của Đỗ Quân, một nữ cảnh sát mặc sắc phục ở đằng xa lập tức dựng xe máy cảnh sát, bật còi báo động và nhanh chóng đuổi theo!
Diệp Kiều trong xe, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y điện thoại trong túi, theo bản năng cô ấn nút cuộc gọi khẩn cấp bên trái, người liên hệ là Lục Bắc Kiêu!
“Alo?”
Nghe thấy giọng nói từ điện thoại, Diệp Kiều lập tức lấy điện thoại trong túi ra, “Anh Kiêu, anh Kiêu, em bị bắt cóc!”
Cô kích động nói, đúng lúc này, mấy người đàn ông hung ác ngay lập tức đi tới đang định lấy điện thoại di động của cô, Diệp Kiều một tay nắm lấy cổ tay của người đàn ông.
“Chị dâu?! Chị dâu, anh ấy đang làm nhiệm vụ!” Không phải Lục Bắc Kiêu, mà là nhân viên bên cạnh anh.
“Con nhóc này, mày thật là lợi hại!” Nam nhân đau đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Kiều đang ngồi giơ chân đá vào đũng quần của hắn một cái!
“Đi c.h.ế.t đi!” Cô đưa chân đạp về sau, tên đó tiếp đất một cái, chỉ kịp thét lên một câu chửi thề! Gương mặt đau đớn!
Tên đó đau đến mức chỉ biết oai oái kêu lên vài tiếng, hai tay che háng, nằm lăn lộn, sau đó hắn bò vào trong xe, mấy tên giang hồ khác cười khinh hắn: “Tên này thật là gà, đồ vô dụng, một đứa con gái đại lục mà cũng không giải quyết được, xem ta đây!”
Chiếc xe bắt đầu loạng choạng, Diệp Kiều lại phải đưa tay ra nắm chặt lấy lan can, cô cố lấy chiếc điện thoại bị rơi lúc này nhét vào túi quần, bỗng một tên có dáng người gầy nhom, tóc nhuộm vàng, cổ đeo xích bạc đi về phía cô, trên tay còn cầm một cây d.a.o găm.
Nếu không phải vì nghi ngờ có Lục Tiểu Cổn trong bụng, thì hai tên giang hồ này cộng một tên lái xe nữa cũng không phải là đối thủ của cô!
“Đản Tử, em gái đại lục này thật…” Hắn còn chưa nói hết câu thì Diệp Kiều một tay nắm lan can, hướng chân đến đá hắn một cái rồi.
Lại một âm thanh đau đớn vang lên.
Diệp Kiều nhếch miệng cười lạnh: “Chết đi! Tốt nhất là bây giờ các ngươi nên thả ta ra!”
Cô chỉ dùng lực ở chân thôi, không dùng quá nhiều lực nên chắc là không làm Lục Tiểu Cổn bị thương đâu.
Lúc trước, Lục Tiểu Cổn đã từng bảo vệ cô, bây giờ tới lượt cô bảo vệ lại Lục Tiểu Cổn rồi! Tuy tình hình có chút không ổn, nhưng cô lại không sợ chút nào!
Phụ nữ vốn yếu đuối nhưng một khi làm mẹ rồi thì sẽ kiên cường. Câu này đúng thật.
“Hai cái tên vô dụng này! Chết cũng đáng!” Người ngồi kế bên tài xế mắng: “Trên đó còn có hai đứa!”
Thân xe lung lay mạnh, A Đông ghé vào trần xe, trong tay cầm d.a.o quân dụng áp sát xe, d.a.o này sắt đến nỗi có thể cắt đứt thân máy bay trực thăng.
Diệp Kiều cũng thấy mũi d.a.o xuyên qua thân xe, nếu như bọn chúng không có chi viện, A Đông A Tây sẽ nhanh chóng xử đẹp đám người giang hồ này mà cứu cô thôi.
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng bên ngoài bỗng có tiếng s.ú.n.g vang lên!
A Đông A Tây chỉ là đi theo bảo vệ nên trên người chỉ có d.a.o găm quân dụng chứ không có đem theo vũ khí phòng thân hay cái gì khác!
“A Đông A Tây! Nhanh đi đi, đừng có lo cho tôi! Mạng quan trọng hơn!” Cô mạnh mẽ ra lệnh, không thể nào để A Đông A Tây bị bọn chúng b.ắ.n c.h.ế.t được!
Mưa b.o.m bão đạn cứ bay vèo vèo về phía họ, hai mắt A Đông A Tây còn có thể thấy rõ viên đạn, thân thủ nhanh nhẹn né tránh, từ trên xe tải nhảy xuống, đứng vững vàng trên mặt đất, chiếc xe đằng trước vẫn cứ nổ súng, bọn họ lập tức tránh ra.
A Đông A Tây tức giận nhìn chị Kiều của bọn họ bị bọn giang hồ kia nghênh ngang bắt đi!
Nữ cảnh sát lái xe đuổi theo phía sau không ngừng nổ s.ú.n.g ra hiệu!
Diệp Kiều không thể phản kháng cũng không có cơ hội chạy trốn, cô chỉ chống tay đứng dậy, bảo vệ Lục Tiểu Cổn, tránh làm bị thương thằng bé có khả năng tồn tại kia!
Cô được đưa tới một tòa nhà, trong tòa nhà đó đều là người trong giang hồ, bọn họ ỷ đông thế mạnh, cô thì một mình nên không thể đối phó!
“Oa, em gái xinh đẹp, từ đâu đến đây?” Mấy tên đi ngang qua Diệp Kiều huýt sáo, nháy mắt, cười cười nói.
Diệp Kiều lạnh mặt, chẳng thèm liếc chúng lấy một cái.
Rất nhanh, cô bị đẩy vào một phòng giống như phòng tạm giam!
“Tiện Tiện!” Bờm Sư Tử Tiện Tiện bị người ta trói lại rồi vứt trên mặt đất, Diệp Kiều tiến lên, gọi lớn.
Nhìn qua thì thấy cũng không có bị thương.
Tô Mục cũng bị bất ngờ, anh không nghĩ đến Diệp Kiều mà cũng bị bắt: “Là Tiết Văn sai bọn chúng làm vậy!” Tô Mục cắn răng nói: “Đang yên đang lành tự nhiên đến Hồng Kông làm gì vậy!”
Trong giọng nói chỉ trích của anh lại tràn ngập sự lo lắng. Tô Mục áy náy vô cùng, nếu không phải vì anh thì cô cũng không bị bọn chúng bắt.
Diệp Kiều nhanh tay tháo sợi dây trên người Tô Mục ra: “Tiện Tiện, cậu nghe cho kỹ đây, bây giờ, tôi có khả năng đã mang thai rồi nên không đánh nhau với bọn chúng được, vậy nên chính bản thân cậu cũng phải cẩn thận? Đừng có mà động tay động chân với bọn chúng!”
Kiều nhị nha mang thai rồi sao!
Tô Mục vô thức nhìn về phía bụng cô, lại nhìn mặt cô: “Là con trai à? Chắc không béo múp xấu xí như chị lúc còn nhỏ đâu ha?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-461.html.]
Cái tên Tiện Tiện thối tha, trong lúc mấu chốt này mà còn buông ra lời chọc ghẹo!
Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ đắc ý: “Con trai của Lục Bắc Kiêu thì làm sao mà xấu được?! Do lúc còn nhỏ cha mẹ cứ bắt chị ăn cho mập!”
Nhớ lại cô lúc còn bé, cha mẹ nuôi cô như nuôi heo, cho ăn đủ thứ đồ ăn.
“Hai người các ngươi, tới giờ phút nào rồi mà còn tâm tình trêu qua chọc lại?” Lúc cô và Tiện Tiện đang nói đùa cùng nhau thì Tiết Văn – một kẻ thân bại danh liệt ở đại lục, phải chạy trốn về Hông Kông xuất hiện, phía sau cô ta là bốn tên đàn ông nữa, mặt người nào người nấy cũng đều hung dữ.
Diệp Kiều và Tô Mục đứng dậy, Tô Mục đứng trước che chắn cho Diệp Kiều.
“Tiện Tiện, thứ lỗi cho tôi nói thật nha, chứ bọn họ chỉ cần một đao là đủ đưa cậu lên thiên đường rồi!” Diệp Kiều nhỏ giọng nói, những người giang hồ này g.i.ế.c người phóng hóa, không chuyện ác nào mà chưa làm.
“Vậy thì sao? Hay là để anh đây lấy nhan sắc ra quyến rũ?” Nếu là như thế thật, chỉ cần nhị nha có thể ra ngoài an toàn thì anh cũng chấp nhận! Tô Mục cười hì hì, nhỏ giọng nói.
“Cút! Người phụ nữ độc ác này, nếu như bị cô ta vấy bẩn thì sau này đừng có mang cái thân tới gặp chị!” Cô thật sợ Tiện Tiện vì mình mà làm chuyện điên rồ!
Tiết Văn hất mái tóc quăng lên, cả người cô ta mặc đồ đen, cổ áo khoét rất sâu, bộ dạng thướt tha, cô lấy cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, bày ra dáng vẻ của một chị đại.
“Diệp Kiều, Tô Mục, hai người không ngờ tới đúng không? Ai đời lại rơi vào tay Tiết Văn ta! Nhất là cô đó Diệp Kiều, cô hại ta thê thảm tới mức này cơ mà!” Tiết Văn nói một cách chế nhạo, lúc nhìn Diệp Kiều, ánh mắt cô ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô luôn cho rồi!
“Họ Tiết kia, tự cô làm ra những chuyện không biết xấu hổ mà khi bị lộ ra còn đi trách chúng ta!” Tô Mục đứng chắn phía trước Diệp Kiều, nhìn Tiết Văn chế nhạo.
“Tiện Tiện, đừng có đánh nhau với họ, cố kéo dài thời gian, chờ cứu viện đi!” Diệp Kiều kéo góc áo Tô Mục, thấp giọng nói.
Cô tin rằng, A Đông A Tây sẽ nhanh chóng truyền tin tức đến thành phố J, nhà họ Diệp, nhà họ Lục chắc chắn sẽ biết chuyện cô bị bắt cóc, nhanh thôi họ sẽ đến Hồng Kông để cứu cô!
“Tô Mục! Mày đúng là thứ không biết xấu hổ, mày lấy đâu ra lá gan mà dám to tiếng với tao?!” Tiết Văn tức giận, mở trừng mắt nhìn Tô Mục, cô ta thể hiện dáng vẻ cao cao tự đại, hất cằm lên sai khiến.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Đánh c.h.ế.t tên tiểu tử này cho ta! Lát nữa, cô gái này ta sẽ để dành cho các ngươi chơi!”
Tiết Văn ra lệnh, hai thanh niên liền đi về chỗ Tô Mục.
Nếu như bình thường, Diệp Kiều đã sớm tiến lên đánh cho bọn chúng vài đấm, nhưng hiện tại cô không thể làm thế, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tiện Tiện bị hai tên kia kéo qua một bên, sau đó, một tên ra quyền đánh vào bụng của anh!
Diệp Kiều không liếc mắt nhìn, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, chỉ nghe Tô Mục phát ra một tiếng kêu đau đớn, lông mày cô nhíu lại, hiện tại trong bụng cô còn có một sinh mệnh nhỏ nên không thể can thiệp vào chuyện của ai được.
Đời này, cô không thể đánh mất Lục Tiểu Cổn lần nữa.
Chỉ một lúc sau, Tô Mục đã bị đánh thổ huyết, ngã gục trên mặt đất!
“Hiện tại đến lượt cô gái này rồi! Đánh cô ta một trận trước rồi nói!” Tiết Văn cảm giác cuối cùng mình có thể lên mặt với Diệp Kiều rồi, cô ta cất giọng phân phó, hai người đàn ông tiến về hướng Diệp Kiều.
“Diệp Kiều, không phải cô rất chảnh hay sao? Hiện tại, để xem cô còn chảnh được hay không, rừng nào cọp nấy! Để tôi cho cô biết tôi là ai, những người này là người như thế nào?!” Tiết Văn nói một cách đắc ý.
“Đánh cho tôi!” Không đợi Diệp Kiều trả lời, Tiết Văn đã ra lệnh.
Hai người đàn ông nghe lệnh liền đi về phía Diệp Kiều, Diệp Kiều lập tức đề phòng, người đàn ông đ.ấ.m một đ.ấ.m về phía cô, Diệp Kiều nhanh chóng tránh sang phải, cầm con d.a.o quân dụng mà lúc nãy A Đông ném lên xe!
Không thể đánh, nhưng không có nghĩa là cô đứng im đó cho con mụ Tiết Văn độc ác muốn đánh sao đánh!
Mái tóc dài của cô buộc gọn ở sau ót, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, tay phải cô cầm một cây dao, tay trái ở thế phòng bị, d.a.o quân dụng trong tay cô sắc bén, sống d.a.o hình răng cưa, giống như răng hổ sắc nhọn!
So với mũi nhọn của d.a.o thì ánh mắt cô còn sắc bén hơn, phối hợp với tư thế phòng thủ, đủ khiến cho mấy người trong giang hồ khiếp sợ!
Lại một nắm đ.ấ.m hướng về phía cô, Diệp Kiều vung cánh tay, c.h.é.m bừa bãi về phía trước, cánh tay của đối phương lập tức thu lại, nhưng lưỡi d.a.o đã nhanh chóng c.h.é.m một nhát, da thịt trên cánh tay bị lưỡi d.a.o rạch một nhát, lộ cả xương trắng! Hắn ta đau đến mức giơ chân, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn!
Tiết Văn nhìn thấy một màn này liền bị dọa cho khiếp sợ, trước giờ cô ta quen sống an nhàn sung sướng, làm gì thế cảnh m.á.u me như thế này. Trên cánh tay của mấy tên giang hồ, tên nào cũng có một vết thương!
“Các người cùng tiến lên cho tôi! Tôi không tin bốn người mà không đánh lại một con nha đầu!” Tiết Văn tỉnh táo lại, nhanh chóng ra lệnh!
“Chị Văn, cánh tay tôi, sắp phế rồi!” Tên mặc áo ba lỗ đen, hai cánh tay lộ ra, thân hình cao to thô kệch nhưng ôm cánh tay đau đớn không ngừng, chúng không dám tới gần Diệp Kiều nữa, Diệp Kiều vẫn trong tư thế phòng bị, mũi d.a.o có vài giọt m.á.u sắp nhỏ xuống, cô chậm rãi lui lại, tiến gần tời chỗ Tô Mục đang nằm trong góc tường.
Lưng cô đã dựa vào tường, ít nhất cô cũng có thể đề phòng được kẻ địch đánh lén sau lưng.
“Đồ vô dụng! Nhanh đi gọi mấy người nữa đến cho tôi!” Tiết Văn quát lên.
Tên giang hồ trên cánh tay đã bị d.a.o cắt một nhát, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh vội vã chạy ra ngoài, hai tên kia hướng về phía cô chuẩn bị tấn công, Diệp Kiều lưng dựa vào tường, đứng cạnh Tô Mục đang nằm lăn trên mặt đất, hai tay cô không ngừng phản kích về phía trước.
Một tên giang hồ lập tức phát hiện ra nhược điểm của cô liền đã một cú về phía trước bụng cô, Diệp Kiều theo bản năng che lấy bụng, Tô Mục đang ngã trên mặt đất liền lồm cồm bò dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chắn phía trước người cô, nhận thay cô một cước kia. Miệng anh phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy tên giang hồ kia: “Nhị nha! Giết hắn!”
Nhìn thấy Tiện Tiện dùng thân thể của mình che chắn cho cô, ôm chặt lấy tên giang hồ, không nề hà gì mà đỡ cho cô một đá. Cảnh này, thật giống như thời niên thiếu, lúc bọn họ cùng nhau đánh mấy tên tiểu tử ở thôn bên!
Chớ nhìn người cùng thôn bọn họ đánh nhau mà chê cười, khi mấy thôn khác đến “xâm lược” thì bọn họ sẽ đoàn kết lại, đánh bại đối phương, Tiện Tiện cứ như vậy mà ôm lấy đối phương, không màng đau đớn, để cho cô đánh!
Diệp Kiều hoàn hồn, cô nhanh chóng hướng d.a.o về phía đối phương, đ.â.m vào tim một nhát rồi nhổ ra. Cô cố ý không ra tay vào chỗ hiểm, đề phòng có người c.h.ế.t thì lại phiền phức!
Bình thường, Tiện Tiện vẫn còn giận cô, nhưng hôm nay Bờm Sư Tử Tiện Tiện – người không có một chút võ nghệ nào lại lao ra làm lá chắn cho cô, dùng thân thể che chắn cho cô. Cô đ.â.m hai người bị thương, quay lại bỗng thấy Tiện Tiện đang đi về phía Tiết Văn.
Tiết Văn bị dọa đến nỗi sợ hãi phát khóc, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài nhưng đã bị Tiện Tiện bắt lại được. Rất nhanh, Diệp Kiều đã hiểu được ý tứ của Tô Mục, cô lập tức tiến lên, kề d.a.o vào cổ Tiết Văn.
“Con mẹ nó, ai dám tiến lên tôi sẽ g.i.ế.c cô ta!” Diệp Kiều hung dữ nói, cô thật sự có thể một d.a.o mà cắt bay cổ họng của Tiết Văn!
Một nhóm người khác chạy đến, nhìn thấy hình ảnh Diệp Kiểu đang kê d.a.o vào cổ Tiết Văn!
Máy bay trực thăng đang luyện tập trên thao trường bỗng dừng lại, khoang máy bay mở ra, những chiến sĩ đặc chủng được võ trang đầy đủ lần lượt từ trên máy bay nhảy xuống.
Nhân viên cần vụ Tiểu Lỹ vội vàng chạy tới.
“Báo cáo đội trưởng Lục! Chị dâu, chị ấy…” Nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Lý kém hẳn, trong tay anh ta còn cầm theo điện thoại.
“Chị dâu bị bắt cóc rồi!” Tiểu Lý kích động nói.
Đầu anh còn đang đội nón sắt, tay còn ôm s.ú.n.g súng trường, anh vừa mới đánh c.h.ế.t bốn tên lưu manh, họng s.ú.n.g vẫn còn chưa nguội, lúc Lục Bắc Kiêu nghe tin Diệp Kiều bị bắt cóc, anh còn tưởng nói đùa!
Ai lại dám bắt cóc Lục phu nhân chứ, muốn tìm đường c.h.ế.t à!?
Anh không nói lời nào, sắc mặt trầm xuống.
“Cái gì, Tiểu Kiều bị bắt cóc rồi hả?!” Đại Ngốc kinh ngạc nói.
“Ai lại dám bắt cóc em ấy chứ!” Diệp Thành vừa nghe nói Diệp Kiều bị bắt liền tức giận lấy cái mũ trên đầu xuống.
Chỉ thấy Lục Bắc Kiêu ném cây s.ú.n.g trường trong tay về hướng Đại Ngốc, cầm điện thoại di động lên, vừa gọi, anh vừa tháo bộ đồ ngụy trang: “Lục tư lệnh, mong tư lệnh lập tức phê chuẩn cho tôi xuất cảnh!” Anh trầm giọng nói.
Hồng Kông là một cảng tự do, xuất cảnh hết sức dễ dàng, vì đề phòng lính phản bội chạy trốn, nên đối với những người có thân phận đặc biệt như Lục Bắc Kiêu thì cần phải qua một bước phê chuẩn mới có thể đi được.
“Lục Bắc Kiêu, tất cả thủ tục ta đã chuẩn bị xong hết cho con, cho con điều một máy bay vận tải quân dụng, nhanh nhất thì ba tiếng nữa sẽ đưa con đến cảng! Ở Hồng Kông đã tổ chức cứu viện, con qua đó rồi, im lặng mà hành động, dù sao thì cũng không thể so với trong nước được!” Thì ra hai nhà Lục – Diệp đã biết chuyện này, Lục tư lệnh cũng hiểu tính của con trai nên tự mình chuẩn bị trước hết!
Bản thân đổ mồ hôi nước mắt, thậm chí là m.á.u để bảo vệ quốc gia, thì con dâu của mình sao lại không bảo vệ nổi?!
“Im lặng? Có thể im lặng sao?” Lục Bắc Kiêu hừ một tiếng, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc trực thăng.
“A Kiêu! Tôi đi cùng với cậu!” Diệp Thành đã cởi xong bộ đồ ngụy trang, nhanh chóng nói.
“Không cần đâu, người phụ nữ của ông đây thì ông đây tự mình cứu!” Nói xong, anh đi vào kí tức xá, chỉ một lúc sau, anh đã thay xong thường phục, leo lên máy bay.
“Diệp Kiều! Cô, đứa nhà quê này, cô không biết đây là địa bàn của ai à?! Tốt nhất là cô nên thả tôi ra, nếu không những người ngoài kia sẽ đánh cô không thấy lối về đó cô tin không hả?” Tiết Văn bị Diệp Kiều cầm d.a.o kề và cổ, hoảng loạn la hét, nhưng bên trong thâm tâm lại hoảng sợ không thôi.
Tô Mục bị đánh te tua, toàn thân toàn vết thương, khóe môi còn có chút m.á.u tươi, anh ta đứng dựa vào lưng Diệp Kiều, trong tay cầm một cây d.a.o găm, bày ra tư thế phòng thủ, nhìn lấy ba tên giang hồ bị cô đ.â.m trọng thương.
“Đánh không thấy lối về? Sợ thật đó nha, giám đốc Tiết! Hiện tại, d.a.o còn ở trên cổ cô, vậy mà cô… cô nên cẩn thận một chút mới phải nếu không… con d.a.o này sắt bén như vậy, nó sẽ làm cô bị thương đấy, cô tin không hả?” Diệp Kiều nhếch miệng, giọng nói giễu cợt, tay lật lật con d.a.o trên cổ cô ta.
Tiết Văn tê rần không còn cảm giác gì, mặt cô ta hiện lên vẻ sửng sốt, dưới cổ truyền lên cảm giác nóng nóng như bị dính ớt.
“A a a!” Cô hét lên, cứ ngỡ là mình bị Diệp Kiều c.ắ.t c.ổ rồi!
“Thật vô dụng! Mới thế đã sợ hãi rồi a?! Dáng vẻ phách lối lúc nãy của cô đâu rồi?! Tiết Văn, tôi hỏi cô, cuối cùng cô có còn muốn cái mạng cho này nữa không hả?!” Diệp Kiều lạnh lùng kề sát vào tai cô ta mà hỏi, dáng vẻ g.i.ế.c người không chớp mắt này khiến người khác khiếp sợ.
“Muốn! Muốn! Muốn! Các người mau mau tránh ra để cô ta đi đi!” Tiết Văn vội vàng la lớn lên, cô ta không muốn chết!
DTV
“Tiện Tiện, đi theo!” Diệp Kiều bước chân về phía trước, cảm giác Tiện Tiện không còn dựa vào mình nữa nên thấp giọng nói với anh. Lục phủ ngũ tạng của Tiện Tiện như muốn lộn hết lên, đau nhức không chịu nổi, nhưng vẫn cất bước.
“Nhị nha, chị đừng có cảm động, em làm như này cũng là vì em thôi!” Tô Mục nhếch miệng, dùng tiếng địa phương nói nhỏ với cô.
“…” Diệp Kiều im lặng. Không biết ai mới nên cảm động!? Xem ra Tiện Tiện thối này bị thương không nặng nên mới còn tâm tư nói đùa!