Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:36
Lượt xem: 2
Diệp Kiều tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ Lục Bắc Trì, nhưng mà cô cảm thấy, đời này Lục Bắc Trì mạnh hơn đời trước không phải là tí tẹo!
“Chị dâu, tuy rằng em kém anh em, tuy cũng là quan văn, nhưng cũng không phải là binh văn nghệ! Anh em là dựa vào thể lực, lao động, em là dựa vào đầu óc!" Lục Bắc Trì cũng không nhụt chí, cực kỳ tự tin nói.
Diệp Kiều không tin, ngồi ở sô pha, gặm chân gà.
“Bộ đội điện tử đối kháng, chị biết không? Anh em ở tiền tuyến đánh giặc, sau thiếu được kỹ thuật của bộ đội điện tử đối kháng! Kỹ thuật điện tử trinh sát, thư từ qua lại quấy nhiễu, radar bị quấy nhiễu, phản ngụy trang của radar, cái nào không trâu bò?" Lục Bắc Trì bỏ mũ xuống, nói với Diệp Kiều, thuộc như lòng bàn tay!
Nghe Lục Bắc Trì nói, trong lòng Diệp Kiều nở hoa, tiểu tử này, không chọn sai người mà.
Đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay cô tìm cậu.
Hạ Thiền ở cách vách, không chỉ đơn giản là tình báo viên ở quân khu Tây Nam, chắc chắn còn có bối cảnh sâu hơn, có ý độ tiêu diệt Huyết Lang, rất có thể chính là gián điệp!
Cô nhả xương gà ra, đứng dậy: "Trì Tử, cậu nói xem, nếu cách vách của tôi có một gián điệp, làm sao để xác định được có phải hay không!"
Theo bản năng Lục Bắc Trì nhìn trái phải: "Em biết ngay là chị tìm em có việc mà!"
“Nếu không thì sao? Tìm tên tiểu tử như em làm gì?" Diệp Kiều ghét bỏ nói.
Lục Bắc Trì: “……”
Đúng lúc này, Diệp Kiều nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe việt dã.
“Lớp trưởng, cảm ơn cậu a, vất vả rồi!” thanh âm của Hạ Thiền truyền vào từ cổng lớn.
“Chị dâu, người phụ nữ này là gián điệp? Không phải là bình dấm chua nhà chị suy nghĩ nhiều chứ?"
Diệp Kiều hung hăng mà trừng cậu một cái: "Chị dâu cậu trăm công nghìn việc, một giây có thể trăm ngàn suy nghĩ, có thời gian nào ăn dấm bậy bạ?! Mau chóng nghĩ cách cho tôi đi!"
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn trong trạng thái hoài nghi Hạ Thiền, không tùy tiện hành động, sợ trong phòng có thiết bị theo dõi gì đó, chẳng phải rút dây động rừng hay sao?!
“Chỉ cần cô ta là gián điệp, ông đây một giây là có thể tóm gọn!" Lục tiểu gia sắt đá nói.
Cách vách, chuyện thứ nhất khi Hạ Thiền về nhà chính là kiểm tra xem có ai từng vào nhà cô ta không.
Cái lót cửa có giấu vài miếng bánh quy, nếu có người đi vào, giẫm lên bánh quy, bánh sẽ vỡ ra, nhưng mà lại không có, lấy kim loại dò xét đảo quanh nhà một vòng, xác định không có camera mini mới dừng lại. Cô ta cảm thấy chính mình có tật giật mình, căn bản không ai hoài nghi cô ta!
Đội viên Huyết Lang không có lợi hại như cô ta tưởng tượng, một đám đều ngu như nhau, bị cô ta diệt gọn!
Chỉ có Lục Bắc Kiêu……
Bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị anh đẩy, tim đập mạnh, nhiệt huyết sôi trào, khi anh ở bên tai cô ta nói chuyện hô hấp nóng rực phun vào tai cô ta……
Cô ta vào toilet mở máy tính ra.
“Chị dâu! Lục tiểu gia em đã xâm nhập được vào máy tính của cô ta! Phục chưa?!" Diệp Kiều búng chén nước đi vào liền nghe Lục Bắc Trì nói.
Hacker Lục tiểu gia đã thành công xâm nhập máy tính Hạ Thiền!
!!!
Diệp Kiều kích động đến vội vàng buông khay, để sát vào bên người cậu: "Chiu xem đi, đây là máy tính bàn của cô ta, rất sạch sẽ!”
“Mau nhìn xem có văn kiện gì che giấu hay không!" Diệp Kiều kích động nói.
Lục Bắc Trì mở ổ cứng ra, thực hiện một loạt thao tác, ổ cứng của Hạ Thiền che giấu văn kiện, vừa xem liền biết!
Những văn kiện che giấu đó, đại bộ phận là tư liệu tỉ mỉ kỹ càng của Huyết Lang, cao nhất là đại đội trưởng, thấp đến tin tức của mỗi một người chiến sĩ.
“Chị dâu, cô gái này muốn làm gì?" Lục Bắc Trì híp mắt hỏi, tiếp tục kéo xuống.
“Tình báo tham mưu mà quân khu Tây Nam phái tới giao lưu." Diệp Kiều không giấu, Lục Bắc Trì là quân nhân, cậu biết không sao.
“Cô ta tra xét đội viên của chúng ta tỉ mỉ như vậy làm gì, còn có cả tư liệu của chị nữ này." Lục Bắc Trì click mở, cả tin tức Diệp Kiều mang thai cũng có.
Diệp Kiều có cảm giác toàn bộ riêng tư của mình đều bị Hạ Thiền nắm trong lòng bàn tay: "Trì Tử tiếp tục tra hòm thư của cô ta, lịch sử trò chuyện gì đó." Diệp Kiều kích động nói, đêm nay thế nào cô cũng phải biết rõ lai lịch của Hạ Thiền.
Lục Bắc Trì lại gõ một đống chữ, mở ra hòm thư điện tử của Hạ Thiền, chỉ là cô ta làm việc cực kỳ cẩn thận, thư gửi đi gửi đến, hay thư nháp cũng trống không.
“Không sao cả, tiểu gia em có thể khôi phục lại thư từ ba ngày của cô ta, chị dâu em đói bụng."
Diệp Kiều đưa một chén mỳ cho cậu, bản thân cũng bình tĩnh mà ăn.
“Chị dâu, có muốn xem phòng cô ta không?" Sau khi khôi phục thư từ xong, Lục Bắc Trì vừa ăn mỳ vừa nói, một ngón tay gõ bàn phím, đem camera laptop của Hạ Thiền mở ra.
Đối với hacker mà nói, đây chỉ là một bữa ăn sáng.
Laptop Hạ Thiền đặt ở trong tủ đầu giường, camera nhắm ngay vào đuôi giường treo quân trang.
Bên này bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh quân trang treo trên vách tường.
“Lục thượng úy à Lục Bắc Kiêu." Lục Bắc Trì với Diệp Kiều đang ăn mỳ, đột nhiên nghe thấy được âm thanh lạ, hai người đều sửng sốt.
Là thanh âm của Hạ Thiền.
“Ưm…em thích anh như hôm nay quá."
“Ọe.” Thanh âm của Hạ Thiền lại lần nữa truyền đến, Diệp Kiều buồn nôn mà che miệng, chạy tới thùng rác, cong eo, "ọe ọe" một tiếng, nôn hết đồ mới ăn ra.
Trong máy tính truyền đến thanh âm phụ nữ yy Lục Bắc Kiêu càng ghê tởm hơn, vẻ mặt Lục Bắc Trì mơ màng, vô tình ấn nút tắt tiếng, vội chạy đến bên người Diệp Kiều.
Đây là lần đầu tiên từ lúc mang thai Diệp Kiều nôn ra, ngày thường chỉ hơi ghê cổ, còn không giống như bây giờ, bị Hạ Thiền làm cho ghê tởm.
Trong lòng Diệp Kiều chửi bậy, đem tất cả câu nói tục nói một lần, còn buồn nôn đến khó chịu: "Tôi đi làm thịt cô ta, dám yy người đàn ông của tôi, ghê tởm như vậy chắc chắn không phải thứ tốt."
“Diệp Kiều, chị đừng tức giận, giận đến cháu trai cháu gái em rồi." Lục Bắc Trì cũng hiểu rõ cái này có ý gì, người phụ nữ cách vách dám yy đại ca.
Đừng nói Diệp Kiều, cậu cũng không thể nhịn.
“Không được, không đập nát cô ta, tôi không nhịn được cơn tức này." Diệp Kiều ngồi dậy, xúc động mà đi ra cửa, Lục Bắc Trì vội vàng tiến lên, giữ chặt cánh tay cô.
Lục Bắc Kiêu vừa trở về, mới đến cửa, nhìn thấy trong phòng khách có nhiều thêm một người đàn ông, còn kéo cánh tay vợ anh.
Tập trung nhìn lại, là Lục Bắc Trì.
Anh không vui mà nhướng mày: "Thằng nhóc, sao lại tới đây."
Đang định đi tìm cậu, cậu lại vác mặt tới.
Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu trở về, nhanh chóng vọt tới mặt anh, ngửa đầu, thở phì phì mà trừng mắt, không nói lời nào.
“Ai u, em đi mã hoá điện báo." Lục Bắc Trì đi đến trước máy tính, thu được nội dung tin nhắn, lớn tiếng nói.
Diệp Kiều lúc này cũng khôi phục bình tĩnh: “Trì tử xâm nhập máy tính của họ Hạ."
Lục Bắc Kiêu tuy một bụng nghi hoặc, nhưng đến trước máy tính.
*yy: thủ dâm
Nội dung bức thư, đều là những ký tự tạo thành mã Moore.
Lục Bắc Kiêu ngồi trước bàn máy tính, hoạt động con chuột, nhanh như gió. Mấy cái mã Morse này đối với anh mà nói, không khác với chữ Hán là bao.
Sắc mặt của anh càng thêm trầm trọng.
Diệp Kiều hiểu rõ, nhất định là có phát hiện lớn.
Lục Bắc Trì muốn thò đến xem, bị anh ngăn lại, anh đã đóng bức thư: "Trì Tử, khôi phục lại máy tính của cô ta đi."
Hạ Thiền này rốt cuộc là người như nào anh không cho Lục Bắc Trì biết.
Diệp Kiều không nói một lời, đi lên tầng.
“Anh, chị dâu nãy vừa nôn, người phụ nữ này ở nhà yy anh, bị chúng em nghe được." Lục Bắc Trì vừa thao tác máy tính vừa nói.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, nhắc Lục Bắc Trì vài câu rồi đi lên tầng.
Diệp Kiều mới vừa nghĩ lại chuyện Hạ Thiền yy Lục Bắc Kiêu, lại thấy buồn nôn, hận không thể xé xác cô ta.
Dám câu dẫn đàn ông của cô, tới một cái diệt một cái.
Mới ra khỏi phòng vệ sinh, đã thấy được tên khốn đang ở phòng ngủ, cô xem thường anh, vẫn nhịn không nổi hỏi: "Người phụ nữ kia có địa vị gì."
Anh mặc áo ngụy trang, thở phì phò nhìn bà Lục đến gần: "Bà Lục sao lại nghĩ tới bảo Trì Tử điều tra vậy."
Cô gái nhỏ này, vậy mà vẫn có thể nghĩ trước, đi trước anh một bước.
“Cô ta dùng mảnh thủy tinh tính kế em, tí nữa thì hại em sinh non, vậy nên em mới nghi ngờ." Không thể nói thật, cô chỉ nói cái này: "Rốt cuộc là ai?"
Đàn bà đáng c.h.ế.t kia, vậy mà dám đánh chủ ý lên bà Lục, Lục Bắc Kiêu có tâm tư muốn xẻo cô ta.
Bà Lục vậy mà cũng không nói chuyện này cho anh.
“Trước kia anh đã hoài nghi là người của Bọ Cạp Độc ẩn nấp ở quân khu Tây Nam 5 năm, vừa nhìn máy tính cô ta, đúng với suy nghĩ của anh." Lục Bắc Kiêu cũng không giấu cô, trầm giọng nói.
Nghe được cái tên Bọ Cạp Độc, Diệp Kiều không khỏi hít khí lanhu, đối với tên kẻ thù không đội trời chung kiếp trước, rốt cuộc vẫn có hơi kiêng kị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-469.html.]
Anh đến gần cô, Diệp Kiều lui về phía sau, trừng mắt nhìn anh, cho đến chân tường, tên khốn họ Lục nhìn như lãnh khốc cấm dục, hormone tràn đầy, chống tay ở vách tường, đem cô đè tường.
Cho dù đàn giận, cô cũng bị anh dỗ sạch, nghĩ đến anh cũng làm vậy với người phụ nữ ghê tởm kia, càng tức giận đến muốn g.i.ế.c người.
“Bà Lục muốn xả giận như thế nào." Anh không biết cô sao lại giận, hơn nữa cơn giận còn cực kỳ lớn.
“Xé cô ta càng nhanh càng tốt” Bà Lục khí phách nói.
Là đặc công của Bò Cạp Độc thì sao, Diệp Kiều cô chỉ biết, cô ta dám mơ ước đến đàn ông của cô, hơn nữa làm cô ghê tởm.
Cô đáng mắng một trận mới hả giận.
Chỉ là, cô ta là người của Bò Cạp Độc, để đối phó hắn, cô có thể xé xác cô ta sao.
Lục Bắc Kiêu thầm nghĩ, giống như suy tư gì đó, sau đó dương môi, yêu thương nhìn cô: "Cho anh hai ngày thôi."
Diệp Kiều có hơi sợ, không nghĩ anh sẽ đồng ý với cô, hơn nữa chỉ cần chờ gai ngày.
“Có thể ảnh hưởng đến công việc của anh hay không." Việc của bọn họ đương nhiên là đầu tiên, phát hiện ra đặc công của Bò Cạp Độc ẩn nấp, bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng. Cô chỉ có hơi ăn dấm giận mà thôi, biết anh không phải cố ý.
“Không sao, để bà Lục hết giận mới là trên hết." Anh trầm giọng, âu yếm mà nhìn cô.
Yêu cầu của cô đương nhiên là phải đáp ứng hết.
“Bò Cạp Độc, tình báo chuẩn, mấy hôm nữa Lục Bắc Kiêu sẽ dẫn đội viên đi núi sâu của biên cảnh phía Tây Nam tiến hành huấn luyện ngoài trời.
“Tình báo này là chính xác."
“Đương nhiên tôi đã tham quan căn cứ mới của họ, sau đó sẽ gửi số liệu cho ngài."
“Vậy thì thật tốt quá, tôi muốn đem đội viên và Lục Bắc Kiêu xử lý hết." Thanh âm của Bò Cạp Độc truyền đến.
Hạ Thiền tắt điện thoại, sau lại như cũ ném điện thoại vào bồn cầu!
Khóe miệng cô ta tươi cười đắc ý, hết thảy đều tiến triển thuận lợi hơn tưởng tượng của cô ta!
Những tên cáo già của Huyết Lang không một ai hoài nghi cô ta, đến nỗi những người tuổi trẻ, cũng không phải đều nói gì nghe nấy sao?! Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng không lạnh lùng giống như trong tưởng tượng, nói cái gì mà yêu vợ vô bờ, người si tình, đều là giả dối mà thôi!
Đàn ông, có mấy người có thể quản được thân dưới?
Cái người lão Thái kia, vì vị hôn thê đã c.h.ế.t thủ thân như ngọc mười mấy năm cũng không phải bị cái người tên là Lãnh Dao bắt được sao, còn muốn kết hôn cùng!
Cho nên nói, không có tình yêu của đàn ông, chỉ có người thứ ba không nỗ lực!
DTV
Nghĩ đến anh lần này sẽ người của Bọ Cạp Độc xử lý, trong lòng cô ta còn rất luyến tiếc.
Cho nên, đêm nay nhất định phải bắt anh tới tay!
Có lẽ, cô ta còn có thể cứu anh một mạng, chỉ cần có được người đàn ông như Lục Bắc Kiêu, phản bội Bọ Cạp Độc thì đã sao?!
Hạ Thiền không nghĩ tới, mỗi câu nói cô ta nói với Bọ Cạp Độc đều bị mấy người Hạ Thiền nghe thấy!
“Tham mưu Hạ, cô có đối tượng không?" Trên bàn tiệc, Phương Trác uống rượu đỏ mặt lên, nói với người đối diện, Hạ Thiền ngồi bên cạnh Lục Bắc Kiêu tủm tỉm cười.
Đêm nay, lão Thái bị Lãnh Dao kéo đu, tổ A của Huyết Lang đều ra chiêu đãi Hạ Thiền.
Hạ Thiền đêm nay mặc thường phục, tóc dài rối tung, áo len dệt kim mỏng có đường viền cổ rất thấp, váy ngắn bằng da màu đen, bốt cao đến đầu gối, một bộ dạng tiểu thư, áo gió treo ở lưng ghế.
Ngẫu nhiên duỗi tay vén tóc dài ra sau tai, bộ dạng phong tình vạn chủng, thập phần hưởng thụ cái liếc mắt của những tên ngốc đó.
Mấy ngày nữa, hồng nhan họa thủy là cô ta nhất định có thể phá hủy tình cảm của anh em họ, đem Huyết Lang bẻ thành bảy tám mảnh!
Hạ Thiền hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên là không có!”
“Trác Tử, thích tham mưu Hạ thì nói thẳng đi, buồn gì mà buồn!" Diệp Thành ngậm t.h.u.ố.c lá giương giọng reo lên.
“Các anh đừng trêu tôi!" Hạ Thiền ngượng ngùng nói.
“Tham mưu Hạ, tôi cũng yêu cô! Nhưng nếu, cô độc thân, tôi cũng vậy, chi bằng….." Phương Trác đứng dậy, trong tay cầm chén rượu, đi đến bên người Hạ Thiền.
Khi nói chuyện, Phương Trác đã đi đến bên người Lục Bắc Kiêu.
Anh vẫn luôn không nói chuyện, ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng, đột nhiên vươn chân, làm Phương Trác đi đến trước mặt suýt chút nữa ngã nhào.
Sương khói lượn lờ, người đàn ông ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng, híp mắt, cực kỳ tà mị.
“Ai u này nha! Kiêu gia, anh có ý tứ gì, chút nữa đã làm ngã anh em rồi!"
“Để cậu biến, có muốn c.h.ế.t không?" Lục Bắc Kiêu không giận mà uy, lời nói có ẩn ý.
Phương Trách sửng sốt, mấy người khác cũng ngơ ngác, chỉ có Hạ Thiền ngu ngốc, động dục.
“Kiêu gia, anh không phải là đối với tham mưu Hạ…." Phương Trác hậu tri hậu giác nói: "Không đúng, anh là đàn ông đã kết hôn, không thể hòa hợp, không sợ bị chị dâu bổ sao?"
“Đừng nói chuyện về cô ấy trước mặt tôi! Cút!" Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu âm ngoan nói.
Hạ Thiền thấy Lục Bắc Kiêu bao che mình, nhìn thấy sự đàn ông của anh, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Lục Bắc Kiêu! Anh nói gì vậy?!" Phương Trác giận nói, một bộ dạng muốn đánh anh, Hà Phong, Giang Hải vội vàng kéo cậu ta lại, Lục Bắc Kiêu cũng tiến lên, túm lấy chai rượu trắng, ném lên trên đầu Phương Trác!
Phương Trác bị đánh đến ngu, những người khác cũng kinh ngạc đến ngây người, trên tay Lục Bắc Kiêu cầm lấy bình rượu, chỉ vào anh em: “Đều cút đi!”
Chưa từng có người đàn ông nào làm vậy khiến Hạ Thiền kích động đến nhiệt huyết sôi trào.
“Lục Bắc Kiêu! Anh không đem em gái tôi vào mắt phải không?" Diệp Thành đứng lên, vì Diệp Kiều nói.
“Cô ấy? Ông đây sớm đã chán rồi! Nếu không phải cô ấy còn có phân lượng là nhà họ Diệp, chúng tôi đã ly hôn rồi!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, thanh âm không lớn không nhỏ.
Diệp Thành khoác áo, chỉ ngón tay về phía anh: "Được! Anh chờ đấy! Anh em đi! Tôi xem đôi cẩu nam nữ này có thể làm ra trò gì!"
Thấy anh em bọn họ vì cô ta mà loạn, trong lòng Hạ Thiền càng đắc ý.
“Mọi người, mọi người đừng đi! Đây là làm gì vậy?!" Hạ Thiền vội vàng muốn đi lên, cánh tay bị Lục Bắc Kiêu giữ chặt lại, anh không nói lời nào, sương khói mù mịt, khuôn mặt đẹp trai đến nỗi Hạ Thiền hận không được vừa xoa vừa hôn.
“Lục, Lục thượng úy, bị, bị chị dâu thấy được không tốt đâu……" Hạ Thiền rụt rè nói, tim đập nhanh tới cực điểm.
Yêu đương cấm kỵ với đàn ông cực phẩm, thật là trí mạng!
“Đi thuê phòng!" Nhìn đàn ông lãnh cảm cấm dục lại gợi cảm đến cực điểm, trong miệng nói ra ba từ này, lý trí sót lại của cô ta bị sụp đổ!
Anh không nói gì, buông tay cô ta, đi ra hướng cửa.
Hạ Thiền cầm lấy áo khoác, vội đuổi kịp.
Nhà khách, tầng 1 tầng 2 là quán ăn, tầng 3 lầu chính là phòng cho khách.
Cửa phòng cho khách bị Hạ Thiền vội vàng đẩy ra, trong tay cầm thẻ phòng run rẩy cầm đi cần lại mới bỏ vào bảng điện tử, tay cầm lấy chốt mở, vội vàng mà cở áo khoác với giày ra, Lục Bắc Kiêu cũng tiếng vào, dựa vào vách tường.
Hạ Thiền đang muốn xoay người ôm lấy anh, hôn một phen, trong lúc lơ đãng, cảm giác trong phòng có người.
Cô ta nhìn lại về phía giường lớn, phụ nữ bị tra tấn t.ì.n.h d.ụ.c đến vô cùng lo lắng, nháy mắt giống như bị người hắt một chậu nước lạnh.
Người phụ nữ ngồi ở giường lớn, không phải Diệp Kiều thì là ai?!
Trong tay cô vậy mà còn cầm một máy quay DV!
Người phụ nữ mặc áo choàng màu nâu, tóc cuộn sóng, đi một đôi giày bệt, trong tay cầm máy quay DV, cường thế đứng lên, giơ máy quay đi về bên này.
Hạ Thiền sớm đã choáng váng, cô ta vội vàng xoay người nhìn Lục Bắc Kiêu, mặt anh vô cảm đoán không ra suy nghĩ.
Diệp Kiều híp một đôi mắt, ánh mắt khinh miệt, đánh giá Hạ Thiền từ đầu đến chân một lần.
Cô tới trước mặt Hạ Thiền Nàng.
“Cô, cô….." Hạ Thiền có ý đồ yêu đương vụng trộm bị chính thất bắt được, đầu óc ong ong, sao cô ta lại ở đây?!
Cô ta nhìn Diệp Kiều, lắp bắp không biết nói gì.
“Chát!”
Diệp Kiều giơ tay phải lên, vung thật mạnh, không chút khách khí, lưu loát dứt khoát một cái tát liền rơi xuống!
Lần này, Hạ Thiền bị đánh đến ngu!
Nhìn Hạ Thiền bụm mặt, bị đánh đến ngu, nghĩ đến kiếp trước cô ta kéo cánh tay Lục Bắc Kiêu, cùng với ý đồ yy đàn ông của cô, câu dẫn anh, đúng là không biết xấu hổ, chỉ cảm thấy không đủ hả giận.
Giơ lên tay trái, lại là một bạt tai!
Hạ Thiền bị đánh đến đơ người: "Cô, cô dựa vào gì mà đánh tôi?!"
Hạ Thiền phục hồi tinh thần, xấu hổ và giận dữ mà lớn tiếng nói.
“Cô câu dẫn đàn ông của tôi, còn cùng anh ấy tới đây thuê phòng, tôi đánh cô là vẫn còn nhẹ đấy!" Diệp Kiều cười lạnh nói.
Lục Bắc Kiêu đứng ở một bên, vẫn luôn không nói gì, chỉ híp mắt nhìn bà Lục.
“Bà Lục, cô hiểu lầm rồi! Tôi với Lục thượng úy không có gì cả!" Đầu óc Hạ Thiền vừa chuyển, vội vàng nói, bị chính thất bắt gặp, cô ta có thể thừa nhận, không thể để thân phận gián điệp bị bại lộ, cực kỳ phiền phức!