Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 489

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:21
Lượt xem: 1

Diệp Kiều đeo tạp dề, tóc vấn gọn lên trong mũ đầu bếp. Lúc này, cô đã hóa thân thành bà mẹ ôn nhu hiền hậu, đang cúi người nhìn vào trong lò nướng, xem tình hình chiếc bánh thế nào.

Bánh kem bên trong đã phồng lên, nhô cao hơn khuôn bánh, cũng đã bắt đầu chuyển màu. Cô điều chỉnh nhiệt độ của lò nướng, để bánh không bị chín quá, rồi lại đặt cái bánh dự phòng vào tầng cao nhất.

“Còn 10 phút nữa. Chờ một chút. Con với Mộc Mộc chơi xếp gỗ đi.” Diệp Kiều nhìn về phía cửa nói với cô nhóc. Lúc này Hoa Nhụy vẫn còn đang ở công ty tăng ca, từ lúc về nước tới ra, không có ngày nào Hoa Nhụy không tăng ca.

Tiểu tham ăn Lục Tiểu Vũ bĩu môi, xoa bụng chạy về phía phòng khách.

Lục Tiểu Vũ chạy tới bên cạnh Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói. “Em cũng muốn chơi.”

“Trẻ nhỏ không thể chơi!” Lục Tiểu Cổn ra dáng người lớn nói.

“Xí, cứ làm như anh không phải trẻ nhỏ vậy.” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.

Lục Tiểu Cổn vẫn không để ý tới cô bé.

Trên màn hình là một hình ảnh hai bên đối thủ đang đánh nhau rất đẹp, đúng lúc này, do vũ khí sử dụng không được tốt nên cậu lại tới cửa hàng mua loại vũ khí tốt nhất, sau đó thì thành công.

Chơi được một lát, cậu lại cảm thấy vũ khí này không thuận tay, lại nhảy tới cửa hàng mua sắm, chỉ là, không mua được.

Cậu ấn mua lại, không ngờ lại mua được.

*

Diệp Kiều nướng xong bánh liền đưa tới cho mấy đứa trẻ, “Tới đây, tới đây, mẹ bảo đảm, lần này là bánh bông lan giống hệt ngoài cửa hàng. Không phải là bánh trứng nữa!”

Vốn dĩ, lúc đánh lòng đỏ trứng phải dùng một chút kỹ thuật, tức là đánh trứng thì không dùng cách đánh tròn, mà có thể dùng thêm hình chữ “Z” để đánh, nếu không sẽ không đánh tan hết, đến lúc trộn với lòng trắng thì sẽ chìm xuống, không dễ nở bung được.

Lục Tiểu Vũ cùng với Tiểu đầu gỗ xông tới lấy bánh, chỉ còn Lục Tiểu Cổn ngồi trước máy tính.

“Cổn Cổn, thế nào, thấy mẹ giỏi không? Công ty của mẹ hiện giờ cũng đã ra trò chơi mới, so với máy chơi games thì chơi hay hơn, đúng không? Nhưng mà, con không thể chơi, mau tắt đi!”

Lục Tiểu Cổn không chuyển người, mê mải chơi games.

Cô nhớ rõ, trước kia cậu thường xuyên gọi cô tới chơi trò chơi trên máy chơi games với cậu, nhưng mà hiện giờ, thời đại không như trước, máy trò chơi cũng dần bị đào thải, thời đại của games online cũng đã bắt đầu.

Diệp Kiều tay cầm cái dĩa, xắn một miếng bánh kem nhỏ đưa tới trước miệng cậu, Lục Tiểu Cổn lạnh lẽo không chịu ăn.

“Không thích đồ ngọt.” Cậu nhàn nhạt nói. Cái dáng vẻ đó không khác gì Lục Bắc Kiêu thu nhỏ.

“Diệp Kiều, trò chơi này có lỗi.” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.

Diệp Kiều sửng sốt. “Có lỗi gì a?”

Lục Tiểu Cổn không nói gì, đi vào cửa hàng mua vũ khí. Lần đầu tiên không mua được, được trò chơi nhắc nhở phải nạp tiền. Nhưng mà tiếp tục ấn vào mua, thì lại mua được, không cần phải nạp tiền nữa mà cũng vẫn mua được vũ khí tốt nhất.

Sau một loạt thao tác này, Lục Tiểu Cổn thả con chuột xuống, hai mặt nheo lại, vẻ mặt vô cảm nhìn Diệp Kiều.

“Diệp Kiều ngu ngốc, còn không hiểu sao?” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói với cô.

Diệp Kiều nheo mắt nhìn màn hình, miệng ngậm cái dĩa, một tay vuốt vuốt màn hình điện thoại. Vì sao ngày mai trò chơi đã phát hành rồi, sao lại có lỗi như vậy.

Cô cầm điện thoại lên, gọi vào một số.

“Đồng Đồng!”

“Kiều Kiều? Là anh, Kiều Thiêm. Đồng Đồng còn chưa xuất quan, sao vậy?” Điện thoại của Lục Bắc Đồng do Kiều Thiêm nhận, lúc đó, Kiều Thiêm đang mặc quần tây, sơ mi trắng, thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ.

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra.

Bế quan hai ngày, Lục Bắc Đồng đầu bù tóc rối, hai mắt như mắt gấu trúc, thân thể yếu ớt giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, “Kiều bang chủ, em sắp c.h.ế.t đói rồi!”

Nói rồi, cô ngã vật xuống ghế. Kiều Thiêm vội vàng đi tới bên cạnh cô, thân hình của Lục Bắc Đồng lập tức dựa lên người anh. Kiều Thiêm bóc một viên kẹo chocolate nhét vào miệng cô.

“Hệ thống chi trả trong trò chơi của chúng ta có lỗi, các người không phát hiện ra sao?” Diệp Kiều chỉ trích.

Lục Bắc Đồng giống như Kaola ôm lấy Kiều Thiêm, nhấm nháp viên kẹo chocolate. Hai ngày không ăn cơm, cô không còn chút sức lực nào, được Kiều Thiêm ôm một tay đi tới trước máy tính. Kiều Thiêm lập tức mở trò chơi, mở cửa hàng mua sắm ra, quả nhiên giống như Diệp Kiều nói trong điện thoại, Kiều Thiêm phát hiện ra vấn đề.

Anh nhướng mày, “Em đừng có gấp, anh lập tức gọi giám đốc kỹ thuật.”

“Được. Buổi tối ngày mai trò chơi chính thức được phát hành, nhất định phải sửa xong.” Diệp Kiều cao giọng nói.

Kiều Thiêm tắt điện thoại, lập tức gọi cho giám đốc kỹ thuật.

“Kiều bang chủ, em vẫn còn đói.” Lục Bắc Đồng dáng vẻ như sắp chết, nằm liệt trên người Kiều Thiêm. Trên người cô tỏa ra một mùi chua chua, nhưng mà Kiều Thiêm quần áo thẳng thớm lại để cô tùy ý bám vào người.

“Trong bếp có đồ ăn, anh đi hâm nóng lại cho em.” Kiều Thiêm nói xong thì đặt cô lên sô pha.

Lục Bắc Đồng nằm xụi lơ trên sô pha, “Anh nhanh lên a, em đói muốn chết.”

Bốn năm nay, Lục Bắc Đồng nếu không có Kiều Thiêm chăm sóc, chắc chắn sẽ đói chết.

Nhìn cô lúc nào cũng có cái dáng vẻ vô tâm vô phế, nhưng mà khi đã vào việc thì không biết ngày đêm, là một con ma cuồng việc.

Chỉ một lát sau, Kiều Thiêm bưng đồ ăn lên, sau đó bế cô từ trên sô pha lên, đi về phía nhà ăn. Lục Bắc Đồng không còn sức cầm đũa, mè nheo, “Kiều bang chủ, làm phiền rồi. Em muốn ăn sườn heo chua ngọt. Món khai vị, hi hi!”

Kiều Thiêm ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cái thìa múc một thìa nước canh, “Uống một ngụm canh trước!”

Lục Bắc Đồng ngoan ngoãn há mồm uống canh, sau đó lại được dỗ ăn một miếng cơm, sau đó mới được ăn món sườn heo chua ngọt mê người. Hơn nữa đều là những miếng sườn non mềm.

“Kiều bang chủ, tính mệnh của em là do anh cho. Bốn năm, đứa con này của em cuối cùng đã được sinh ra, Lục Bắc Đồng em sau này sẽ không cần khổ sở nữa. Sau này, ngài muốn làm gì em thì làm, Lục Bắc Đồng em sẽ vì anh mà lên núi đao xuống biển lửa, không từ chối.” Ăn một miếng sườn heo chua ngọt xong, Lục Bắc Đồng giống như là được rót một ngụm tiên khí, vẻ mặt lập tức hồi sinh.

Cô bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, hào khí nói.

Kiều Thêm ngồi một bên, cong khóe miệng nói, “Khách khí rồi, không cần khoa trương như vậy, chỉ cần cùng anh kết hôn, sinh một đứa con là được.”

“Khụ khụ khụ.” Lục Bắc Đồng bị sặc, ho sặc sụa.

Đầu tóc cô rối bù, ánh mắt nhìn người bên cạnh giống như nhìn quái vật. Kiều Thiêm đối với cô, từ trước tới nay, không ôn không hỏa, quan hệ của hai người vẫn là quan hệ hợp tác, chưa từng vượt quá giới hạn.

Kiều Thiêm nhíu mày, nhìn Lục Bắc Đồng mái bóc bết lại, hai mắt có quầng thâm giống như mới hóa trang, trời nóng như thế này mà hai ba ngày không tắm rửa, trên người có một mùi chua lòm. Thấy trong hai mắt cô vẻ khiếp sợ, anh không vui nhíu mày, đặt chén đũa buống.

“Lục Bắc Đồng, em muốn nói gì?” Anh nhàn nhạt hỏi, không nóng không giận như trước.

“Không, không phải, Kiều bang chủ, em, em… anh… anh không bị sốt chứ? Chúng ta là anh em a, đối tác a! Tiếp tục chơi với nhau là tốt rồi, kết hôn gì nha? Lão Thổ! Còn sinh con. Ấy… bản bảo bảo vẫn còn là trẻ con a!” Lục Bắc Đồng híp mắt, hai tay vặn vào nhau, vẻ mặt vô cùng phong phú.

“Cho nên, 4 năm nay, em với anh, vẫn chơi với nhau!” Kiều Thiêm nhìn cô, lành lạnh nói.

DTV

Lục Bắc Đồng gật đầu xác nhận.

“Thân cận với anh, nguyện ý làm bạn gái anh, ôm đùi anh là để giúp em viết trò chơi, đúng không?” Kiều Thiêm lành lạnh hỏi tiếp.

Lục Bắc Đồng lại gật đầu.

“Không phải từ đầu đã nói như vậy sao? Anh cũng không phản đối!”

Kiều Thiêm không nói gì, đứng dậy đi tới cửa, lấy áo khoác trên móc, mở cửa đi thẳng.

Người đàn ông mở cửa chiếc xe thể thao, trong đêm khuya tĩnh lặng phóng như bay trên phố, chỉ một lát sau, chiếc xe thể thao màu đen dừng ở bãi đỗ xe ở quán bar, thân hình đĩnh bạt đi vào trong quán bar.

Tiếng nhạc ồn ào, hình ảnh xa hoa trụy lạc.

Anh một mình muốn say, vừa uống rượu trong đầu vừa nhớ lại những hình ảnh mấy năm nay cùng Lục Bắc Đồng ở bên nhau.

Vĩnh viễn vô tâm vô phế, cứ vậy mà ỷ lại anh. Nếu không phải anh, cô thật sự sẽ nhốt mình trong phòng, mất ăn mất ngủ mà viết trò chơi, dù có đêm khua đói c.h.ế.t thì cô cũng sẽ ngồi gõ bàn phím. Mấy năm nay, đều là anh ngồi bên cạnh, dỗ dành cô mà đút cơm cho cô ăn.

Bốn năm nay, anh coi cô như bạn gái mà chăm sóc, nhưng cô coi anh là cái gì? Đối tác? Đồng minh? Anh em?

Khóe miệng Kiều Thiêm cong lên vẻ chua xót, sau đó rót một cốc rượu lớn, ngửa đầu uống cạn.

Cách đó không xa, có mấy cô gái trang điểm lộng lẫy, nhìn người đàn ông vừa đẹp trai vừa giống vẻ nhiều tiền này mà thèm nhỏ dãi. Một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng ngà, đang định đi tới trước mặt Kiều Thiêm thì bị mấy người gọi lại.

“Tiểu Ninh, một cực phẩm như vậy, cô cũng đừng đi qua, đừng diễn nữa!” Ba người phụ nữ nhìn cô nói vẻ trào phúng.

Cô ta là Ninh Tĩnh, bạn gái cũ của Kiều Thiêm, hiện giờ làm gái quán bar.

“Nếu hấp dẫn thì sao? Các người có gì tốt hơn tôi?” Ninh Tĩnh phản bác.

“Đùa cái gì vậy? Cô biết anh ta là ai sao? Đó là CTO của Thiêm Dực.”

“Đương nhiên tôi biết. Tôi còn biết anh ta tên là Kiều Thiêm. Anh ta còn là bạn trai cũ của tôi. Cứ chờ xem!” Ninh Tĩnh đắc ý nói, đi tới bên cạnh Kiều Thiêm đang uống rượu giải sầu một mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-489.html.]

Kiều Thiêm muốn cầm lấy chai rượu thì đã bị một người phụ nữ giành lấy trước.

“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Cô ta nhìn anh, vẻ mặt quan tâm.

Kiều Thiêm híp mắt, khi nhìn rõ mặt cô ta thì cong miệng cười mủa “Ninh Tĩnh?”

“Kiều Thiêm, anh làm sao vậy? Trong lòng có gì không vui sao? Một mình ngồi đây uống rượu giải sầu?” Ninh Tĩnh nhìn Kiều Thiêm, vẻ quan tâm hỏi.

“Cô ta không bị đuổi đi kìa?!” Ba người phụ nữ nhìn thấy Ninh Tĩnh cùng Kiều Thiêm nói chuyện với nhau vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

“Không phải Ninh Tĩnh nói thật chứ? Cô ta còn ngồi lại uống rượu kìa!” Một người phụ nữ nhìn về phía đó, thật sự thấy Ninh Tĩnh ngồi xuống uống rượu cùng Kiều Thiêm.

“Kiều Thiêm, chỗ rượu này tôi đã uống xong rồi, trong lòng anh có gì không thoải mái, anh nói cho tôi nghe là được, đừng một mình uống rượu giải sầu! Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh khổ sở!” Ninh Tĩnh nhìn Kiều Thiêm, dáng vẻ quan tâm chăm sóc.

Kiều Thiêm đứng lên, cầm lấy cái áo khoác, vắt lên vai. Ninh Tĩnh cũng vội vàng đứng dậy, mừng rỡ vô cùng.

Anh ta muốn cô ta đi cùng sao?

Đàn ông mượn rượu giải sầu, gặp được bạn gái cũ quyến luyến không quên được, sẽ phát sinh chuyện gì, có thể hiểu được.

Đúng lúc Ninh Tĩnh đang đắc ý trong lòng thì thấy Kiều Thiêm lấy từ trong túi áo ra cái ví, mở ra, rút mấy tờ tiền lớn ở bên trong, ném vào mặt Ninh Tĩnh, “Cách xa tôi ra một chút!”

Anh lạnh lùng nói xong thì đi thẳng.

Ninh Tĩnh bị chế nhạo thì choáng váng.

“A, Tiểu Ninh a, đây là cách đối đãi với bạn gái cũ a?” Ba người phụ nữ kia vội tiến tới, vẻ mặt được xem kịch vui.

Ninh Tĩnh tức giận đỏ mặt, nhưng vẫn khom lưng nhặt mấy tờ tiền rơi trên mặt đất lên, “Ít nhất tôi còn kiếm được vài trăm!” Cô ta mặt dày nói, vẻ mặt tham lam đếm tiền.

“Thật là hèn hạ đến tận xương tủy mà!” Nhìn thấy vẻ tham lam đếm tiền của Ninh Tĩnh, ba người phụ nữ kia đều lên tiếng mắng mỏ.

Kiều Thiêm mới ra tới cửa quán thì bị Diệp Kiều bắt được, “Lên xe!”

Diệp Kiều không yên tâm về những lỗi của trò chơi nên tìm tới chỗ ở của Kiều Thiêm, kết quả, Lục Bắc Đồng nói Kiều Thiêm đi ra ngoài, vì thế mới tìm tới đây. Vừa thấy đã biết vì đau lòng mà tìm say.

Tới công ty, hơi rượu trong người Kiều Thiêm đã tan phân nửa.

Để sửa các lỗi trong trò chơi Tam Quốc Chiến này mà Giám đốc kỹ thuật Cù An đã gọi toàn tổ kỹ thuật tới công ty, tăng ca sửa suốt đêm.

Diệp Kiều từ trước tới nay luôn là người cẩn thận, 4 năm mới ra được 1 trò chơi, 8h tối mai mới phát hành online trên toàn quốc. Trước đó, công ty là tuyên truyền xong, không thể để xuất hiện sai sót vào lúc này được.

“Hai ngài, thật sự, tôi đã sửa 3 lần nhưng vẫn không hết được!” Hai giờ sau, Cù An đi tới báo cáo.

Diệp Kiều đưa đồng hồ lên nhìn, đã 12 giờ đêm.

“Kiều Thiêm, anh nói xem phải làm sao?” Diệp Kiều đưa mắt nhìn về phía Kiều Thiêm đang ngồi dựa vào thành ghế, nghiêm túc hỏi.

“Ngoại trừ cô ấy, không ai có thể sửa được.” Kiều Thiêm lười biếng nói. Cô ấy trong miệng anh đương nhiên là Lục Bắc Đồng, người phụ trách thiết kế trò chơi Tam Quốc Chiến này.

“Để em gọi cô ấy!” Diệp Kiều trầm giọng nói.

Kiều Thiêm ngồi thẳng dậy nói, “Hiện giờ cô ấy đang ngủ bù. Em để cô ấy ngủ đủ đi rồi hãy gọi.”

Anh hiểu rõ tập tính sinh hoạt của Lục Bắc Đồng như lòng bàn tay, nếu hiện giờ ở nhà, cô đang chờ anh chuẩn bị nước tắm cho mình.

*

Ngày hôm sau, chỉ còn khoảng 10 tiếng đồng hồ là tới giờ tổ chức họp báo ra mắt trò chơi game online Tam Quốc Chiến.

“Giám đốc Cù, đây là chương trình Giám đốc Lục đã sửa chữa xong, ngài cầm lấy đi.”

“Vâng.” Cù An trầm giọng nói, chào Diệp Kiều rồi đi ra ngoài.

Cù An cầm cầm cái đĩa cài đặt trở lại văn phòng, mở máy tính vào trò chơi, thử một lát thì ông ta phát hiện ra cái mới.

Mới vừa rồi, ông ta tưởng rằng kế hoạch của mình hỏng bét rồi, nhưng giờ ông ta lại thấy có hy vọng.

“Ngài Thẩm, có một chút thay đổi, tôi sẽ gửi cho ngài một phần mềm hack, đêm nay, khi trò chơi được phát hành, ngài chỉ cần mở phần mềm này ra thì có thể lấy được tiền miễn phí!” Cù An kích động nói mà ở đầu dây bên kia Thẩm Hi Xuyên càng kích động hơn.

“Sẽ không bị phát hiện chứ? Không phải lúc trước bọn họ đã phát hiện ra sao?” Thẩm Hi Xuyên nhướng mày hỏi. Hắn ta đang ở trong nhà xưởng mới thuê, bên trong trang bị máy tính, hơn 100 cái, đều là do hắn ta bỏ tiền ra mua.

“Lúc trước bị phát hiện tôi cũng hoảng. Vốn định sửa một chút rồi kéo dài thời gian, chỉ không ngờ cái lỗ hổng đó bị giám đốc thiết kế của chúng tôi chữa xong rồi. Chỉ là quá trình sửa này lại xuất hiện lỗi mới. Là do xung đột lệnh mà thành, hình như bọn họ cũng chưa phát hiện. Hoạt động online lần này là do tôi phụ trách.” Cù An nói tiếp.

Đến lúc trò chơi online phát hành rồi thì lại là do Lục Bắc Đồng chịu trách nhiệm nên hắn ta không lo ngại. Trước đó mọi hoạt động sẽ do hắn ta phụ trách.

Thẩm Hi Xuyên nào có hiểu những điều đó. Hắn ta chỉ cần biết đêm nay nếu mở cái phần mềm hack đó, làm ảnh hưởng tới trò chơi của công ty Diệp Kiều là đủ rồi.

Đêm nay, bọn họ có buổi họp báo quan trọng, đến lúc đó, với trò chơi online này, hắn muốn Diệp Kiều làm trò cười cho thiên hạ.

“Ông làm nhanh lên. Sau đó gửi tới đây cho tôi!” Thẩm Hi Xuyên đắc ý ra lệnh, tắt điện thoại. “Máy tính phải lắp xong trước 5 giờ chiều, 120 máy tính phải chạy tốt.”

“Ông chủ, ngài muốn mở tiệm net sao? Tiệm net cũng không hiện đại như vậy, đầu tư nhiều máy như vậy. Còn đều là màn hình tinh thể lỏng!” Người công nhân lắp đặt lên tiếng tán thưởng.

Thẩm Hi Xuyên giống như đại gia ngồi dựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn. Hắn đang cầm cái bấm móng tay cắt móng tay cho mình, vẻ mặc đắc ý.

“Thẩm Hi Xuyên, anh tiêu tiền nhiều vậy?” Một cái máy tính vài ngàn, hơn 100 cái máy tính này thì bao nhiêu tiền? Lý Vận cảm thấy hắn tiêu tiền thật nhiều.

“Con mẹ nó, không phải lúc trước cô nói tôi không có tiền sao?” Thẩm Hi Xuyên trào phúng nói. Lúc nói chuyện thì không nhịn được mà nhíu mày. Cúc hoa vẫn còn rất đau.

Nơi đó vẫn còn đau là sự nhắc nhở hắn tiền hắn tiêu từ đâu mà có.

Lý Vận ngồi xổm xuống giúp hắn massage chân. “Trên mạng nói, anh xây dựng sự nghiệp từ 2 bàn tay trắng, là thật sao?”

Mấy ngày nay, trên mạng toàn là những thông tin thổi phồng Thẩm Hi Xuyên, còn có bài viết nói về quá trình xây dựng sự nghiệp của hắn, sinh động như thật. Hơn nữa, hắn ta cũng thật sự chuyển 1.500 vạn cho ban tổ chức buổi đấu giá.

Thẩm Hi Xuyên không thèm để ý tới Lý Vận. Trên thực tế, những thông tin trên mạng đó đều do hắn thuê người viết, còn thuê thủy quân giúp hắn tẩy trắng, cũng chính vì cái tâm hư vinh này.

*

Biển quảng cáo lớn đặt ở điểm trung tâm khắp thành phố đều là quảng cáo cho Tam Quốc Chiến. Buổi họp báo ra mắt games online này được tổ chức ở tầng cao nhất của công ty Thiêm Dực. Đèn chùm treo trên trần nhà tỏa ánh sáng dìu dịu ra xung quanh. Lúc này đã có không ít đơn vị báo chí tới đưa tin. Thêm vào đó, công ty Thiêm Dực cũng tiến hành phát sóng trực tiếp trên mạng.

Mở đầu cuộc họp báo còn có buổi biểu diễn của ca sỹ Tô Mục, biểu diễn bài hát chủ đề của trò chơi, ca khúc kết thúc, trò chơi Tam Quốc Chiến chính thức được giới thiệu.

Diệp Kiều dẫn theo các nhân viên, mang phiên bản trò chơi lên sân khấu, giới thiệu với các khách mời tham gia về trò chơi mới này, các cài đặt trò chơi như thế nào. 20 phút sau, trò chơi Tam Quốc Chiến chính thức online.

Ở trên sân khấu, người thiết kế chính của trò chơi, Lục Bắc Đồng trong một chiếc váy màu đen, không còn đầu bù tóc rối như đêm qua mà trang điểm giống như một tiểu tinh linh, mái tóc giống như mì ăn liền cũng đã được là phẳng. Lúc này, cô đang ngồi trên sô pha, tay cầm micro, ánh mắt dừng ở một đôi nam nữ đang châu đầu nói chuyện.

!!!

Bạn trai đi một đêm không về, đêm nay lại dẫn một người mẫu tới dự họp báo.

Trong lòng Lục Bắc Đồng đã đánh Kiều Thiêm một trận.

Mà Diệp Kiều thì đang trả lời phỏng vấn của phóng viên.

“Diệp tổng, nghe nói nhóm thiết kế trò chơi Tam Quốc Chiến này đều là những lập trình viên chưa có tên tuổi, ngài có lo lắng trò chơi này chưa được thiết kế hoàn chỉnh, ví như là, còn sót một chút lỗi không?” Phóng viên hỏi thẳng vấn đề, không có chút thân thiện.

Diệp Kiều tối nay mặc một bộ âu phục, khó khăn lắm mới được ngồi xuống thì bị người khác hỏi tới.

“Vấn đề kỹ thuật thì không thể tránh được, nhưng mà chúng tôi thực sự tin tưởng, trong thời gian tới, trò chơi Tam Quốc Chiến của chúng tôi sẽ rất hoàn hảo!” Diệp Kiều tự tin trả lời.

“Vậy được, Diệp tổng, chúng tôi cứ chờ xem!” Người phóng viên kia nói vẻ ẩn ý, dáng vẻ giống như đang chờ xem kịch vui.

“Chúng ta cứ chờ xem!” Diệp Kiều tự tin trả lời.

Ngồi dưới sân khấu, tổng giám kỹ thuật Cù An lại trộm lấy điện thoại ra, gói cài đặt trò chơi là do hắn tự mình load lên, trước mắt đã hoàn thành.

Thẩm Hi Xuyên lúc này đang xem phát sóng trực tiếp, nghe Diệp Kiều trả lời như vậy thì vô cùng vui vẻ, “Diệp Kiều, lời cô vừa nói kia, lập tức bị vả mặt.”

Thẩm Hi Xuyên vô cùng đắc ý nói.

Lúc này, gói cài đặt đã download xong, 120 máy tính lập tức hoạt động.

“Thẩm tổng, trò chơi đã download xong.” Trong nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng, 120 máy tính đã đồng loạt khởi động, trước mỗi máy tính đều là người mà Thẩm Hi Xuyên mời tới chơi.

Khóe miệng Thẩm Hi Xuyên cong lên, hắn ta đứng lên nhìn vào dàn 120 máy tính, trên màn hình mỗi máy tính đều là hình ảnh của trò chơi này, khóe miệng càng thêm đắc ý mà cười nói, “Các ngươi đã tải phần mềm hack chưa?”

“Toàn bộ đã cài đặt xong.”

“Bắt đầu đi, các chiến sĩ!” Thẩm Hi Xuyên giống như vị thống soái quân đội, lên tiếng ra lệnh.

Nhìn 120 thiếu niên ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu chăm chú chơi thì hắn vô cùng đắc ý. Chỉ chốc lát nữa, toàn bộ tiền vàng trong trò chơi sẽ bị những người này load hết về tài khoản, mà những người chơi hợp pháp khác nạp tiền vào lại không mua được tiền vàng để mua trang bị.

Loading...