Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:33
Lượt xem: 2
Quách Mỹ Anh nghe tiếng cầu khẩn của Thẩm Hi Xuyên thì khóe miệng cong lên đắc ý.
"Xuyên Nhị, muốn chị Anh bảo vệ em thì phải ngoan ngoãn đi theo chị, đừng có trêu ong ghẹo bướm bên ngoài đấy, hiểu chưa? Đừng để chị nhiễm bẩn!"
"Chị Anh! Trời đất chứng giám! Xưa nay Xuyên Nhi không dám, cũng không có lòng nghĩ đến!" Hiện tại Thẩm Hi Xuyên đã bị giày vò đến nam không ra nam, nữ không ra nữ, cho dù là với con gái, còn là gái đẹp anh ta cũng không thẳng lên được!
Mỗi lần nghĩ đến cái này, trong lòng anh ta lại có ý hận!
Còn đổ hết hận thù lên đầu Diệp Kiều!
"Được, chị nghĩ cách cho em. Sau này ít gọi cho chị thôi!" Quách Mỹ Anh nói xong lập tức cúp máy.
Trong tai nghe đã không có bất kỳ thanh âm gì, Diệp Kiều vẫn như pho tượng ngồi không nhúc nhích!
Tim cô nháy mắt không đập nữa, não trống rỗng, qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, cô hít một hơi thật sâu, hơi thở....
!!!
Người bao nuôn Thẩm Hi Xuyên lại là Quách Mỹ Anh, là mợ của cô!
Cô lấy máy nghe lén ra, hai tay ôm đầu. Nghi vấn lúc trước có phải Quách Mỹ Anh bỏ thuốc không vẫn còn, hơn nữa biết bà ta là con sâu làm rầu nồi canh của nhà họ Kiều, cô đã cẩn thận hơn và âm thầm lắp thiết bị nghe lén dành riêng cho quân đội vào điện thoại của bà ta!
Cô muốn nghe xem có phải bà ta hại cậu không, kết quả:-
Cô lại nghe được cuộc gọi của bà ta và Thẩm Hi Xuyên, bà ta chính là đại gia đứng sau Thẩm Hi Xuyên!
!!!
Thực sự nằm ngoài dự tính của cô!
Rốt cuộc sao bà ta lại cấu kết với tên khốn Thẩm Hi Xuyên này?!
Hai khủy tay của Diệp Kiều chống trên bàn, đầu ngón tay xoa xoa thái dương, trong đầu hiện lên cảnh ngày đó Quách Mỹ Anh cần mẫn nhanh nhẹn gói hoành thánh ở phòng bếp. Đối với việc bà ta nỗ lực vì nhà họ Diệp khi tuổi còn trẻ, thậm chí cô cảm thấy rất bội phục!
Nhưng bà ta còn bao nuôi đàn ông ở bên ngoài, còn nuôi đối thử một mất một còn của cô!
Đây quả thực đổi mới tam quan của cô!
Mặc dù chuyện phú bà bao nuôi trai trẻ nhìn mãi cũng quen...
Theo cô biết, hội đồng quản trị ba năm một lần của Hoa Nguyên sẽ tổ chức ở thành phố J, các thành viên của hội đồng quản trị của Hoa Nguyên đang trên đường đến thành phố J.
Lần này Quách Mỹ Anh muốn tranh cử chức chủ tịch và giám đốc điều hành.
--
Ngày Kiều Sênh và Bạch Tuyết đặt sính lễ không may là một ngày mưa. Cha mẹ Bạch Tuyết và người nhà họ Kiều đều ở đây, hôm nay Diệp Kiều đến một mình. Từ sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều ở đại viện.
Lũ nhỏ cũng học trong trường mẫu giáo của khu quân sự!
Hôm nay Bạch Tuyết ăn mặc lộng lẫy, mặc một bộ váy nhỏ màu trắng như tuyết, xõa tóc dài lên, trên mặt mang theo nụ cười, rất xứng với tên của cô ta!
Bà ngoại còn rất yếu, thậm chí còn không rời khỏi phòng, hiển nhiên là bà cụ Kiều không hài lòng với hôn sự của Kiều Sênh và Bạch Tuyết, Bạch Tuyết chỉ là con dâu Quách Mỹ Anh chọn trúng!
Kiều Sênh và người nhà họ Kiều đều không thích cô ta!
Hai ngày nay Diệp Kiều đang nghĩ người định bắt cóc Lục Tiểu Vũ ở biệt thự lần đó chắc chắn là do Thẩm Hi Xuyên sai tới, còn ngày đó Bạch Tuyết có cố ý đưa Lục Tiểu Vũ đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt khôn? Cô ta còn trùng hợp đi vệ sinh công cộng!
"Mẹ, nay là ngày Kiều Sênh và Bạch Tuyết đặt sính lễ, lão nhân gia ngài định thể hiện thế nào ạ?" Quách Mỹ Anh nửa đùa nửa thật nói với bà cụ Kiều.
Đúng lúc Diệp Kiều đến.
"Kiều Kiều đến rồi! Mau ngồi đi!" Quách Mỹ Anh nhiệt tình chào cô.
Đối mặt với Quách Mỹ Anh lần nữa, nghĩ đến bà ta là người bao nuôi Thẩm Hi Xuyên, Diệp Kiều thấy buồn luôn. Thậm chí cô không muốn ngồi xuống chiếc ghế bà ta kéo ra cho cô mà ngồi thẳng xuống cạnh giường bà ngoại.
Quách Mỹ Anh cảm giác rõ ràng Diệp Kiều lạnh nhạt!
"Kiều Kiều tới rồi..."
"Bà ngoại, trong khoảng thời gian này bà có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Diệp Kiều nắm thật chặt bàn tay lạnh giá của bà mình. Cô thực sự sợ bà cụ sau khi biết chuyện xấu bên ngoài của Quách Mỹ Anh sẽ bị nhận kích thích nghiêm trọng, bệnh tình chuyển biến xấu.
"Kiều Kiều, bà ngoại không sao, cũng không tệ lắm... Còn có thể chịu được một khoảng thời gian nữa!" Bà cụ cười nói, lúc nhìn về phía Quách Mỹ Anh trên mặt đã không có ý cười: "A Anh à, con thực sự định để Kiều Sênh cưới Bạch Tuyết sao?"
Bà cụ nhìn Quách Mỹ Anh rồi hỏi.
Bị bà cụ hỏi như thế, Quách Mỹ Anh quả thực tức giận, bà ta già rồi nên hồ đồ à?
"Mẹ, người nhà họ Bạch đã đến đông đủ rồi, sắp ăn cơm rồi ngài còn hỏi thế sao?! Kiều Sênh và Bạch Tuyết đều đã đính hôn hai năm rồi, Kiều Sênh không cưới cô ấy thì cưới ai?!" Quách Mỹ Anh có chút kích động nói, nhưng trên mặt vẫn là ý cười.
"Mợ à, nhưng Kiều Sênh hình như cũng không thích Bạch Tuyết! Dưa hái sớm sẽ không ngọt! Vì sao không phải là Bạch Tuyết thì không được?" Diệp Kiều cố ý hỏi.
"Kiều Kiều, cháu cũng đã biết địa vị của nhà họ Bạch trong ban giám đốc rồi mà?! Nhà họ Kiều chúng ta không dựa vào nhà họ Bạch thì chớp mắt Hoa Nguyên cũng không phải của nhà ta nữa!" Quách Mỹ Anh nói gấp. Diệp Kiều cười cười, lúc này giai điệu buồn lại vang lên.
"Kiều Sênh này! Hôm nay là ngày vui mà muốn làm gì vậy?!" Quách Mỹ Anh ngay lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe khúc nhạc này, tức giận nói.
DTV
"Đúng thế, hình như anh Sênh đặc biệt thích chơi đoạn nhạc này. Nhớ không lầm đây là "Requiem" của Mozart, là khúc cầu siêu trong Thiên Chúa giáo để siêu độ vong linh!" Diệp Kiều cố ý nói như thế. Kể từ khi biết bạn gái trước của Kiều Sênh chết, cô đã hiểu tại sao Kiều Sênh luôn thích chơi bài hát này.
"Nó muốn làm gì?!" Quách Mỹ Anh dứt lời liền đứng lên, "Mẹ, con đi xem một chút. Bây giờ người nhà họ Bạch đều ở đây, Kiều Sênh thế này cũng quá đáng quá rồi!"
Quách Mỹ Anh đi ra, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kiều và bà cụ Kiều...
--
"Kiều Sênh! Anh có thể đừng chơi nữa không! Khó nghe muốn chết! Anh là một người đàn ông bình thường, suốt ngày kỳ kỳ lạ lạ cho ai xem chứ?!" Bạch Tuyết nhìn về phía cửa sổ, tức giận hét lên với Kiều Sênh mặc áo sơ mi trắng, quần tây bình thường đang kéo đàn violon. Bản thân anh đang chìm trong giai điệu buồn bã.
"Kiều Sênh! Anh là người c.h.ế.t sao?! Không được chơi bài này!" Bạch Tuyết dậm chân, hai tay bịt lấy lỗ tai, "Hôm nay là ngày ăn hỏi của chúng ta mà!"
Kiều Sênh vẫn không để ý tới cô ta, vẫn chơi đàn.
"Kiều Sênh! Con có còn biết tốt xấu không?" Quách Mỹ Anh tiến đến, hét vào mặt Kiều Sênh đang nổi loạn.
Kiều Sênh đâu chịu nghe bà ta, thậm chí chơi đến đoạn cao trào, cơ thể anh cũng chuyển động theo. Người đàn ông nhẹ nhàng như ngọc, nhắm mắt lại, cơ thể anh ấy không ngừng chuyển động theo giai điệu buồn ...
Qua mấy phút sao, Kiều Sênh mới bình tĩnh trở lại, cất đàn đi.
"Ai nói tôi muốn kết hôn với cô ta? Tôi sẽ không cưới!" Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Sênh lạnh lùng và bình tĩnh.
Anh vừa nói xong, dáng vẻ Bạch Tuyết gần như ngất đi, còn Quách Mỹ Anh cũng trợn tròn mắt, "Kiều Sênh, không được nói bậy! Con không phải trẻ con bốc đồng nữa rồi, con đã là một người đàn ông ba mươi tuổi rồi!"
"Bây giờ dì muốn tôi xuống dưới nói ngay trước mặt người nhà họ Bạch rằng tôi không muốn cô ta sao?" Kiều Sênh vẫn bình tĩnh như thế nhìn Quách Mỹ Anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Kiều Sênh! Cậu dám!" Quách Mỹ Anh cũng mất đi cảm giác kiềm chế thường ngày, nhưng cổ phần đã tới tay bà ta rồi, tại sao bà ta phải sợ bọn họ?!
Bây giờ trong nhà họ Kiều, bà ta là chủ gia đình, ai dám không nghe lời bà ta? !
Kiều Sênh quay người chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Tuyết lập tức chặn trước mặt anh và duỗi tay ngăn anh lại, "Kiều Sênh, tại sao anh không chịu đối xử tốt với em? Em yêu anh rất nhiều. ! "
Bạch Tuyết nói như sắp khóc.
Kiều Sênh chế nhạo, "Tránh ra!"
"Bạch Tuyết! Con không được khóc! Kiều Sênh, rốt cuộc con có nghe lời mẹ cưới Bạch Tuyết không?!" Quách Mỹ Anh nghiêm nghị nói.
"Không cưới!" Kiều Sênh c.h.é.m đinh chặt sắt.
"kxx! Con nói không cưới là không cưới? Trong cái nhà này, con không có quyền nói như vậy!" Quách Mỹ Anh cuối cùng đã không còn dáng vẻ một người mẹ tốt bụng nữa, nghiêm nghị nói với Kiều Sênh.
"Mợ! Ngài cần gì phải ép buộc? Theo cháu, vẫn nên làm theo tâm ý của anh Sênh đi!" Diệp Kiều đi đến cất giọng nói.
Quách Mỹ Anh nhìn Diệp Kiều mặc quần lưng cao và áo sơ mi trắng cổ đứng đơn giản đi vào, biểu lộ càng thêm không vui, "Kiều Kiều, đây là chuyện nhà họ Kiều, không phải chuyện của cháu! Cháu không có tư cách quản!"
Quả nhiên cổ tay cầm vào tay thái độ cũng thay đổi.
Nếu là lúc trước, Quách Mỹ Anh nào dám nói chuyện với cô như thế?
"Mợ, sao chúng ta không nói chuyện riêng với nhau? Cháu có thứ này sau khi mợ xem xong tư tưởng hẳn sẽ thay đổi đấy!" Diệp Kiều nói khẽ, hai tay ôm n.g.ự.c và một nụ cười trên môi.
Quách Mỹ Anh nhìn cô một cách nghi ngờ, ý của con nhóc này là gì?!
"Diệp Kiều, mợ không cảm thấy có gì để nói với cháu!" Quách Mỹ Anh lạnh lùng nói.
Lúc này Diệp Kiều giơ tay phải lên, trong tay cô có một thứ giống như máy ghi âm nhỏ, "Bà Quách, nếu bà không sợ sẽ xấu hổ trước mặt con trai và con dâu tương lai, tôi cũng không ngại!"
Nghe Diệp Kiều nói như vậy, nhìn dáng vẻ tự tin của cô, trong lòng Quách Mỹ Anh đánh thịch một cái.
Chẳng lẽ Diệp Kiều này nắm gì của bà trong tay rồi?
Quách Mỹ Anh đã làm rất nhiều điều đen tối, giờ phút này rốt cuộc đã chột dạ!
"Diệp Kiều, mợ cùng cháu cũng không có khúc mắc gì:- "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-496.html.]
"Bà Quách, tôi cũng không nói nhiều, đến phòng bên cạnh đi!" Diệp Kiều nói rồi đi trước.
--
Diệp Kiều cầm bút ghi âm trong tay, phát lại nội dung cuộc nói chuyện của Thẩm Hi Xuyên và Quách Mỹ Anh một lần cho bà ta nghe. Người phụ nữ này bình thường nhìn như ung dung hoa quý, sống an nhàn sung sướng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
"Diệp Kiều! Cháu lấy cái này ở đâu ra?!" Quách Mỹ Anh không bao giờ ngờ rằng chuyện của bà ta và Thẩm Hi Xuyên sẽ bị Diệp Kiều biết!
"Bà Quách, bây giờ tôi gọi bà một tiếng "Mợ" cũng cảm thấy buồn nôn!" Diệp Kiều kinh tởm nói với bà ta, là lời từ tận đáy lòng!
Quách Mỹ Anh vốn đã bình tĩnh lại càng bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, "Diệp Kiều, mục đích của cô là gì?"
Cổ phần đã trong tay, Quách Mỹ Anh bà còn sợ cái gì?!
Diệp Kiều đi tới cửa sổ hít một hơi không khí trong lành và sạch sẽ, nhìn mưa phùn bên ngoài, lớn tiếng nói: "Một, cắt đứt liên lạc với Thẩm Hi Xuyênngay lập tức! Đừng bao nuôi anh ta nữa!"
Không có Quách Mỹ Anh bao nuôi, tên khố Thẩm Hi Xuyên còn bãn lĩnh gì mà tiếp tục làm càn nữa?!
Quách Mỹ Anh hừ lạnh không nói chuyện.
"Hai, hủy bỏ hôn sự của Kiều Sênh và Bạch Tuyết!" Đây là điều cô nghĩ nhất thời khi thấy Kiều Sênh phản đối gay gắt khi ở cùng cùng với Bạch Tuyết.
Cô không đành lòng nhìn Kiều Sênh phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc ở trong lòng cô bị ép cưới một người con gái anh không yêu!
"Hai việc này! Bà nhất định phải đồng ý, nếu không chuyện xấu của bà, tôi sẽ nói với ban cổ đông! Đến lúc đó để tôi xem bà lấy đâu ra mặt mũi để cạnh tranh với ban cổ đông và cậu tôi!" Diệp Kiều quay người, nhìn vẻ mặt nhìn vẻ mặt hung ác của Quách Mỹ Anh, uy h.i.ế.p nói.
Cô không cho rằng Quách Mỹ Anh sẽ vì tên tiện nam Thẩm Hi Xuyên mà hy sinh lợi ích của mình!
Cuộc họp hội đồng quản trị sắp đến, bà ta muốn tranh cử chức vụ chủ tịch và tổng giám đốc, nếu bị phanh phui ra, nhữn cổ đông kia ai sẽ chọn bà ta chứ?!
"Diệp Kiều, cô dám uy h.i.ế.p tôi!" Quách Mỹ Anh cũng hoàn toàn không để ý mặt mũi với Diệp Kiều nữa, hung ác nói.
Diệp Kiều cong môi, "Bà Quách, chuyện tình nhân của bà bắt cóc con trai tôi, tôi còn chưa tính sổ với bà đâu. Bây giờ bà phải cắt đứt liên lạc với tên trai bao đó, sao, bà chịu thiệt à?! Bà Quách, rốt cuộc bà nghĩ sao mà nhất định phải nuôi kẻ khốn nạn đó nhỉ?!""
Giọng điệu cực kỳ nhục nhã khiến Quách Mỹ Anh càng tức giận hơn, nhưng bà ta cũng không thể ngờ rằng sẽ bị Diệp Kiều vạch mặt thế này.
"Diệp Kiều! Cô đang vạch mặt với tôi sao?! Tôi cho rằng đối với người ngoài như cô mà nói, tốt hơn là nên mở một mắt nhắm một mắt!" Quách Mỹ Anhcũng không hề sợ hãi, cảnh cáo Diệp Kiều.
"Tên trai bao của bà đối nghịch với tôi khắp nơi, bà còn muốn che chở, vì sao tôi phải hòa nhã với bà?! Nhà họ Lục không động vào bà đã là khá lắm rồi!" Diệp Kiều lạnh lùng mạnh mẽ nói, cái chữ "Động" kia tràn đầy uy hiếp!
Quách Mỹ Anh làm sao có thể không biết thế lực của nhà họ Lục.
Bà ta không muốn cúi đầu trước Diệp Kiều, lại sợ cô công khai chuyện bà ta bao nuôi Thẩm Hi Xuyên cho thành viên hội đồng quản trị!
"Được! Cái thứ nhất tôi đồng ý với cô, nhưng cái thứ hai tôi không đồng ý!" Quách Mỹ Anh vẫn mạnh mẽ nói.
"Việc thứ hai! Cô không đồng ý cũng phải đồng ý!" Lúc này giọng nói thuộc về cậu Kiều Phác vang lên, ông chống gậy đẩy cửa phòng ra, giọng nói sắc bén vang lên, ánh mắt ánh mắt lạnh lùng,
Vừa mới nhất định ông đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Diệp Kiều không khỏi có chút đau lòng cho ông.
Quách Mỹ Anh thấy Kiều Phác tới thì chột dạ, bị chồng trên danh nghĩ biết mình bao nuôi trai bên ngoài, đến cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì!
Là trên danh nghĩa!
Đây cũng là chuyện Quách Mỹ Anh bà đã căm ghét trong suốt cuộc đời mình!
Kiều Phác cũng không có dáng vẻ đau buồn như Diệp Kiều tưởng tượng, ông rất bình tĩnh, giống như chuyện xấu này không xảy ra với ông vậy, "Quách Mỹ Anh! Bà không có quyền can thiệp vào cuộc hôn nhân của con trai tôi!"
Ông ta nói là con trai ông ta!
Trong lòng Quách Mỹ Anh thấy căm hận!
Bà ta làm trâu làm ngựa cho nhà họ Kiều nửa đời người, kết quả bị bọn họ đối xử như người ngoài, cho nên nói bà ta không làm việc gì sai, bà ta nghĩ cho bản thân mình có gì là sai?!
"Được! Đã nói vậy thì cứ vậy đi! Kiều Phác, chỉ mong lời ông nói hôm nay đừng hối hận!" Quách Mỹ Anh oán hận nói, mỗi chữ mỗi câu đều nhấn mạnh!
Nếu đến lúc đó bà ta thành công trong ban giám đốc, để xem sau này bọn họ còn dám đối xử với bà ta như thế không!
Cơn giận ngày hôm nay, trước tiên chỉ có thể chịu đựng!
Quách Mỹ Anh vừa ra đến cửa đã bị bà cụ Kiều ở đối diện cho một bạt tai!
"Bại hoại!" Bà cụ Kiều lạnh lùng nói.
Bà già c.h.ế.t tiệt này, dám đánh bà ta?!
Quách Mỹ Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn bà cụ, suýt nữa muốn đẩy ngã cơ thể yếu ớt suy nhược của bà cụ!
"Đây chính là các người ép tôi! Ba ngày sau trong ban giám đốc, chờ xem!" Quách Mỹ Anh che đi nửa gò má đau nhức, rốt cuộc không dám làm loạn, chỉ có thể đe dọa!
Dứt lời bước nhanh mà rời đi, khí thế hùng hổ!
Mà dưới lầu Kiều Sênh đã bắt đầu gây rối. Kiều Sênh là người luôn lịch sự và lễ phép lại hét lớn với cha mẹ Bạch gia, nói: "Đưa con gái nhà ông bà về đi, cô ta chỉ là con dâu bà Quách muốn cưới, không phải người mà Kiều Sênh tôi muốn lấy!"
Kiều Sênh, người luôn ôn tồn lễ độ giờ phút này đã cuồng loạn.
Quách Mỹ Anh xuống lầu dưới thấy dáng vẻ này của Kiều Sênh thì sắc mặt tối sầm.
"Bạch Tuyết, cậu ta sẽ sớm hối hận thôi! Dì sẽ để nó cầu xin cháu lấy nó! Dì muốn xem xem rốt cuocj là công ty nà họ Kiều quan trọng hay tình cảm của nó mới quan trọng!" Quách Mỹ Anh ầm ĩ lớn tiếng nói, giọng của bà ta vang vọng cả tòa nhà.
Chuyện cho tới bây giờ bà ta đã trở mặt với người nhà họ Kiều, không cần phải giả bộ nữa!
Bạch Tuyết vốn đang khóc sướt mướt, nước mắt đầy mặt nghe Quách Mỹ Anh nói thế thì lập tức có tinh thần, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Kiều Sênh, "Kiều Sênh! Đến lúc đó anh xin em cưới anh, em cũng không cưới!"
Cô ta cười đắc ý với Kiều Sênh.
Kiều Sênh không nói gì, chỉ coi đó là chuyện cười!
Cha mẹ nhà họ bạch và Bạch Tuyết cùng Quách Mỹ Anh đều ra về, chỉ còn lại người nhà họ Kiều, "Mẹ! Rốt cuộc mọi chuyện thế nào vậy? Đang yên bình lại ầm ĩ tách ra với chị dâu rồi! Theo như chúng con biết, trên tay chị ta đã có 10% cổ phần của nhà họ Bạch, cũng đủ để kiểm soát Hoa Nguyên rồi!"
Nhìn thấy bà cụ được Diệp Kiều đỡ xuống lầu, dì của Diệp Kiều lo lắng nói.
Bà cụ Kiều đi đi xuống cầu thang, bà ngồi xuống ghế thở dài, nhưng khóe miệng nở một nụ cười: "Tôi là một bà cụ sắp nằm đất rồi, gần đây vẫn đang nghĩ rốt cuộc tại sao người nên sống? "
"Bà già tôi, nghĩ thoáng... Kiều Sênh dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của cháu đi! Dù Hoa Nguyên có rơi vào tay kẻ phản bội, bà cũng sẽ không cảm thấy không đau lòng! Chỉ cần cháu trai của bà vui vẻ là được rồi!"
Hạnh phúc...
Kiều Sênh cười khổ, "Bà nội, cháu cảm ơn bà, cháu lên lầu đây ạ."
Chỉ có Diệp Kiều mới hiểu được nỗi đau trong lòng anh.
--
Thẩm Hi Xuyên không ngờ rằng Quách Mỹ Anh không bao nuôi anh ta nữa.
Số tiền trước đó đã bị anh ta tiêu xài phung phí. Anh ta quyên góp tiền cho công trình dạy học của trường Trung học cơ sở số 3, lại đến đây để giục tiền dự án, làm sao anh ta có tiền mà đưa!
"Thẩm Hi Xuyên, không có đại gia bao nuôi có cảm giác thế nào? Từ khi anh mới xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi đã đoán được có người bao nuôi anh!" Diệp Kiều ở trong điện thoại giễu cợt nói với anh ta.
Trong đầu cô hiện lên cảnh trong thang máy ngày đó gặp Thẩm Hi Xuyên ăn mặc sang trong bước từ xe xuống.
Thẩm Hi Xuyên nghe giọng nói của Diệp Kiều muốn bóp cổ cô cho đến chết!
Diệp Kiều c.h.ế.t tiệt! Điều khiến anh ta kinh ngạc là mỗi lần như vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn lần trước!
Lần đầu tiên làm giả bằng cấp học vấn, mất hết mặt mũi, vì 15 triệu kia mà bị đại gia làm nhục;
Lần thứ hai không phá được công ty trò chơi của cô, còn bị bắt lại, trở ra còn bị một đám đàn ông...
Lần này chị Anh đại gia bị cắt đứt!
Càng ngày càng tàn nhẫn!
“Diệp Kiều, cứ chờ xem!” Thẩm Hi Xuyên chỉ nói với cô một câu này rồi vội cúp máy. Anh ta phải chăm sóc bản thân càng sớm càng tốt, ra vẻ bản thân còn rất sạch sẽ!
--
Cuộc họp hội đồng quản trị ba năm một lần của tập đoàn Hoa Nguyên ược tổ chức hôm nay tại hội trường tầng cao nhất của khách sạn Shangri-La, thành phố J. Ban giám đốc có tổng cộng 10 thành viên.
Cho đến nay, phó chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của Hoa Nguyên vẫn do Kiều Phác đảm nhiệm.
Lần này Quách Mỹ Anh muốn tranh vị trí chủ tịch và giám đốc điều hành, hai chức vụ này đều được bầu bởi hội đồng quản trị.
Thành viên ban giám đốc có Kiều Phác (cầm 10% cổ phần), Quách Mỹ Anh (cầm 10% cổ phần), Kiều Sênh (cầm 8% cổ phần), Bạch Đống (cầm 9% cổ phần), ngoài ra còn có sáu cổ đông khác, mỗi người đều nắm giữ 7% cổ phần của Hoa Nguyên!
"Bà Quách, nghe nói hôm nay bà cũng muốn tham gia tranh cử hai chức vụ là chủ tịch và giám đốc điều hành, việc này là thật sao?" Quách Mỹ Anh mặc váy rất có dáng vẻ của nữ cường, rất khí chất cười nhẹ đến, các phóng viên tài chính đang kẹt cứng bên ngoài hội trường vội vàng tiến tới phỏng vấn.
Mọi người trong ngành đều biết Quách Mỹ Anh hiện như là Mộc Quế Anh hiện đại trong nhà họ Kiều!