Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 509
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:54
Lượt xem: 2
Chẳng qua cô chưa đá trúng anh ta thì toàn thân đã kiệt sức, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh!
Mặc Thâm đắc ý nhếch môi, thật ra, anh ta là Mặc Thiển!
Anh ta ôm ngang Diệp Kiều lên, cầm chìa khóa trên bàn làm việc của cô, cũng không đi về phía cửa, anh ta biết, trong phòng làm việc của cô có cầu thang nối thẳng từ phòng làm việc xuống gara riêng trong hầm!
Đến cửa cầu thang, anh ta cầm lấy ngón tay trái của cô để quét vân tay, kết quả không đúng, lại đổi sang tay phải, vẫn sai, anh ta ảo não thử hết cái này đến cái kia!
Điện thoại di động của Diệp Kiều trên bàn làm việc vẫn không ngừng rung lên.
Lúc đó, Lục Bắc Kiêu dán điện thoại bên tai, cau mày, vừa vào cửa tầng một Thiêm Dực, thấy anh muốn vào bên trong, bảo vệ vội vàng bước tới ngăn cản, anh ra dấu tay “tránh ra”, sải đôi chân dài, vượt qua lối đi mà chỉ có thể cà thẻ mới qua được.
Nhưng mà, thang máy trong Thiêm Dực đều phải quét vân tay của nhân viên mới lên được, Lục Bắc Kiêu ảo não, trực tiếp đi thang bộ.
Vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Kiều Thiêm.
“Kiều Thiêm! Nhanh đến phòng làm việc của Diệp Kiều! Cô ấy đang gặp nguy hiểm! Nhanh đi!”.
Kiều Thiêm đang ở trong phòng làm việc, nhận được cú điện thoại này thì không cần suy nghĩ đã vô thức đứng dậy chạy ra cửa.
“Giám đốc Kiều đâu?!”. Kiều Thiêm vọt tới phòng làm việc của tổng giám đốc, hỏi Tiểu Tằng bên ngoài rồi vội vã vọt vào.
Trong phòng làm việc không có ai cả?!
“Vừa tiếp khách ạ!”. Tiểu Tằng vội vàng nói, cô ấy cũng đi theo vào, phòng làm việc của cô ấy ở ngay ngoài cửa, mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại không có một bóng người?
“Còn có cầu thang!”. Tiểu Tằng vội vàng chạy tới trước cầu thang được thiết kế trong phòng làm việc.
DTV
Lúc này, Lục Bắc Kiêu cũng đã vọt vào phòng làm việc, lúc thấy trong phòng làm việc không có hình bóng của Diệp Kiều, sắc mặt anh xám xịt tới cùng cực.
“Tổng giám đốc Kiều, sếp Kiều chẳng chắc đi bằng thang nối thẳng, người đàn ông vừa rồi…”
“Liên hệ với hầm đỗ xe! Chặn lại!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói một câu với Kiều Thiêm, sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc, phi như bay tới cầu thang bộ!
Chiếc xe thể thao Ferrari màu xanh ngọc tàn khốc lái ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, rất nhanh, nó đã chen vào dòng xe cộ, trên xe, người đàn ông đeo găng tay đen cầm tay lái, anh ta liếc nhìn người phụ nữ đang hôn mê nằm ở đằng sau qua kính chiếu hậu, nhếch môi nở một nụ cười quỷ quyệt!
Lúc Lục Bắc Kiêu vọt xuống bãi đỗ xe, anh trơ mắt nhìn chiếc xe thể thao mà Diệp Kiều thường lái xông ra ngoài!
Anh phẫn hận cắn răng!
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh lập tức tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho đội cảnh sát giao thông chặn xe lại!
Bất kể Mặc Thâm Mặc Thiển có phải là cùng một người hay không, anh chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, người bắt Diệp Kiều đi là Mặc Thiển xấu xa!
Chỉ chốc lát sau, anh đã nhận được tin của cảnh sát giao thông, phát hiện ra xe của Diệp Kiều, nhưng mà trên xe không có bất kỳ ai, nói cách khác, Mặc Thiển đã đổi xe rồi!
Lục Bắc Kiêu nhanh chóng lên xe của cấp dưới: “Lúc trước các cậu có theo dõi anh ta không? Xe anh ta ở đâu?”
“Ngài Kiêu, cái xe anh ta ngồi lúc trước cũng trống không! Bây giờ chúng ta không hề biết anh ta lái xe nào, đi đâu!”
Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi: “Cho người đến Mặc Các theo dõi, và tất cả bất động sản của Mặc Thâm nữa! Bây giờ chúng ta xuất phát đến vùng núi!”
Những mái nhà lạ lẫm với những chiếc xà ngang màu đỏ, giống như nóc nhà của tứ hợp viện vậy. Nhưng mà, mọi thứ trong nhà đều xa lạ đối với cô.
Có thể thấy được, đồ gia dụng đều được làm từ gỗ thượng hạng!
Con mẹ nó đây là đâu?
Cô vô thức muốn ngồi dậy, nhưng lại không có một chút hơi sức nào!
Cô nhớ lại, cô bị Mặc Thâm bịt mũi bằng khăn tay từ phía sau, sau đó mất đi tri giác.
Cô bị Mặc Thâm chuốc thuốc mê.
Mặc Thâm!
Đầu óc vẫn còn choáng váng, như thiếu oxi, tứ chi đều không thể động đậy, chỉ có hai con mắt là có thể quan sát trên dưới trái phải căn phòng xa lạ theo phong cách cổ xưa này, còn có thể ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt trong phòng.
Nhưng lại phù hợp với phong cách của Mặc Thâm.
Buổi sáng Lục Bắc Kiêu còn nói anh ta thích cô, cô còn tưởng Mặc Thâm là người tốt kia mà, con mẹ nó sao buổi chiều đã bắt cóc cô rồi?
Cảm giác toàn thân không thể động đậy khiến Diệp Kiều chửi tục trong lòng.
Vốn dĩ cô tiếp đãi Mặc Thâm là muốn nói cho anh ta biết, có lẽ Mặc Thiển cũng bị nhiễm HIV rồi, bảo anh ta chuyển lời đến Mặc Thiển, tốt nhất nên đi kiểm tra xem.
Kết quả còn chưa kịp nói gì thì người ta đã dứt khoát trói cô lại rồi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như là chạng vạng tối, cửa sổ còn có một cây hồng, trên đó treo lủng lẳng những quả hồng chín màu vỏ quýt, có chim sẻ bay lên đầu cành, mỗi con mổ một quả hồng chín.
Tiếng huýt gió vang lên, cô lập tức duy trì sự cảnh giác, chỉ thấy người đàn ông cầm quạt xếp trong tay, vừa huýt sáo vừa đi tới mép giường, chính là Mặc Thâm.
“Mặc Thâm, anh bắt tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?”. Cô cắn răng hỏi, đôi mắt to tròn can đảm nhìn Mặc Thầm đứng sững ở mép giường, cúi thấp đầu, trông tà ma ngả ngớn.
“Diệp Kiều, tôi không phải là Mặc Thâm, tôi là Mặc Thiển”. Mặc Thiển đắc ý nói với vẻ mặt tà mị.
Diệp Kiều ngẩn người.
“Anh là Mặc Thiển giả trang thành Mặc Thâm, không phải anh mắt xanh sao?”. Cô hoảng hốt nói.
Mặc Thiển cười nhạt, có vẻ rất đắc ý, anh ta cười lên trông như một đứa trẻ bướng bỉnh, chỉ bướng bỉnh thôi, không có cảm giác đến mức xấu: “Đó là vì tôi đeo kính áp tròng”.
Buổi sáng cô có tra xét, kính áp tròng có ở nước ngoài, nhưng vẫn chưa lưu hành đến trong nước, phải mấy năm nữa chúng mới thật sự phổ biến ở Trung Quốc.
“Cho nên, anh và Mặc Thâm giống nhau như đúc?”. Cô hít thở sâu, trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên, chúng tôi một sợi tóc cũng không khác!”. Anh ta cười nhạt nói.
Diệp Kiều chửi tục trong lòng: Mụ nội anh!
“Vì sao lại ngụy trang thành anh ta, đây là đâu, anh chuốc thuốc gì cho tôi, vì sao tôi không có một chút sức lực nào?”. Cô bình tĩnh hỏi, cũng không cảm thấy sợ bao nhiêu, chẳng qua toàn thân không có sức khiến cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.
Nếu không…có lẽ cô đã đánh cái tên Mặc Thiển này c.h.ế.t tươi rồi!
“Tôi giao cô cho Mặc Thâm, cô không biết đâu, anh ta vẫn luôn thầm mến cô”. Mặc Thiển dương dương đắc ý nói.
Diệp Kiều thật sự không nói nổi.
Không đúng, không phải nghe đồn anh em họ như nước với lửa sao, vì sao Mặc Thiển lại đối tốt với Mặc Thâm như vậy?
“Mặc Thâm đang ở đâu?”. Cô tò mò hỏi, hai mắt nhìn xung quanh cửa phòng.
“Mặc Thâm vẫn đang ngủ, qua 12 giờ đêm, cô có thể nhìn thấy anh ta”. Mặc Thiển cười híp mắt nói, xoay người định đi.
“Mặc Thiển, anh chuốc thuốc gì cho tôi?”. Cô lớn tiếng hỏi, trên người vẫn không có hơi sức.
Mặc Thiển không để ý đến cô mà đi luôn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải cô ngồi chờ c.h.ế.t sao?
Đây là nơi nào, Lục Bắc Kiêu có thể nhanh chóng tìm thấy cô hay không, cô còn nhớ trước khi hôn mê anh đã gọi điện đến cho cô, bây giờ chắc chắn anh đang tìm cô rồi.
Trời dần dần tối, Lục Bắc Kiêu đã dẫn người tìm đến vùng núi.
Vùng núi này nằm ở rìa tây bắc của thành phố J, những ngọn núi trải dài, đây là rào cản tốt nhất. Trên núi có thôn xóm, rất ít hộ gia đình, phần lớn là người già và trẻ em bị bỏ lại, nhà cửa cũng rất đơn sơ, không có một nhà nào là trông như một nơi mà kẻ giàu có như Mặc Thâm sẽ ở.
Lục Bắc Kiêu ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng, đứng bên một con đường núi quanh co.
“Ngài Kiêu, đã hỏi từng nhà rồi, cũng đi vào tìm luôn, tìm khắp nơi mà không có, đồng hương cũng đã xem hình mà chưa từng thấy Mặc Thâm hay Mặc Thiển!”.
Lục Bắc Kiêu không tin cái sự tà ma này!
Lần trước cô gặp chuyện không may ở Hong Kong, anh cũng có thể bay qua trong thời gian ngắn nhất, lại tìm được cô và cứu cô!
Lần này cô bị bắt đi ngay tại sân nhà, hơn nữa khả năng lớn nhất chính là ở vùng núi này, anh sẽ không tìm được cô sao?!
Anh phì khói màu trắng ra khỏi mũi, hai tay chống nạnh, mắt nhìn chằm chằm vào chân núi: “Cho tôi một cái bản đồ của vùng này! Càng chi tiết càng tốt!”
Thẩm Hi Xuyên bị sói cắn bị thương, trong thành phố không thể nào tồn tại con đó được, cho dù nuôi thì cũng phải nuôi ở nông thôn hoặc là vùng núi! Càng con mẹ nó quái lạ là, camera giám sát của cục giao thông cũng không thể nào tra ra được xe của Mặc Thâm hoặc là Mặc Thiển!
Chắc chắn anh ta đã tránh khỏi con mắt điện tử, hoặc là có ngụy trang cao cấp hơn!
…
Trời tối, bên trong căn phòng xa lạ, yên tĩnh, ánh sáng càng ngày càng mờ, cho đến khi hoàn toàn đen sì, thân thể cô vẫn không thể động đậy được, cảm giác này khiến cô càng ngày càng thấy không thực tế!
Sao Lục Bắc Kiêu vẫn chưa tìm đến nơi này?
Chỗ này rất khó tìm sao?
Cô không ra ngoài được, cũng không biết đây là cái nơi quái quỷ nào, trông rất giống tứ hợp viện.
Một lúc lâu sau nữa, cô một mực nỗ lực di chuyển hai tay, có một chút tri giác, chắc là tác dụng của thuốc dần dần tan rã, cô không khỏi vui mừng. Chỉ cần giải phóng cơ thể, cô không tin không trốn thoát được!
Cô phải giữ khoảng cách với cái tên Mặc Thiển biến thái kia, ngộ nhỡ anh ta cũng bị HIV thì sao?
Thẩm Hi Xuyên, tự mình làm bậy thì không thể sống được! Hẳn là lần đó đang ở trong trại giam, buổi sáng cô tốt bụng báo cảnh sát, để cảnh sát tới tìm xem những người bị giam cùng anh ta, ngộ nhỡ bọn họ cũng mang trong mình virus này thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-509.html.]
Khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, cô gập bụng một cái, ngồi dậy!
Rốt cuộc cũng được giải phóng!
Cô đưa tay mở công tắc điện trên tường lên, nhưng đã dừng lại kịp thời, ngộ nhỡ mở đèn lên, Mặc Thiển dẫn người đến, cô làm sao có thể trốn thoát được?
Cô chỉ có thể sờ soạng, lén lút ra khỏi phòng, bên ngoài cũng tối đen như mực, cửa rộng mở, cô đề cao cảnh giác nhanh chóng xông tới cửa, lại xông ra ngoài!
Chỗ này thật sự được thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, chỗ ở của cô chắc là buồng phía đông, trong nhà chính đèn sáng trưng, cô lập tức trốn trong một xó xỉnh âm u, lặng lẽ quan sát cả tòa nhà, trong không khí thoang thoảng mùi hoa kỳ dị, mơ hồ có thể thấy được trong sân có một lùm hoa.
Đã là mua đông rồi, lại còn có hoa.
Nhà chính vẫn không có ai ra ngoài, trong sân không có một bóng người, thời tiết rất lạnh, đến mức cô run cầm cập, đầu óc cũng càng tỉnh táo.
Chạy!!
Trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ này, với thân thủ của cô, nhất định có thể chạy ra ngoài!
Diệp Kiều nhìn lên cánh cửa nhỏ hình vòm trên tường, sau đó hít sâu một hơi, định lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét, tiến lên!
Cô vốn dĩ đã chạy nhanh, lại dùng hết sức lực, trong tích tắc đã chảy ra khỏi cánh cửa hình vòm, chẳng qua vừa xông ra thì có vật gì đó lao ra từ chỗ tối, trong đêm tối, bỗng có hai đốm sáng xanh lè!
Cô sợ đến mức vô thức lùi lại, sau đó nghe thấy tiếng động vật kêu khẽ, một con ch.ó lớn đi ra từ chỗ tối, ánh sáng càng ngày càng sáng, hai đốm xanh cũng biến mất, đó là đôi mắt của nó!
Hai bên trái phải cùng xuất hiện, cô nhìn kỹ, chợt hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Không phải chó, là sói!
Diệp Kiều sợ đến mức kêu cha gọi mẹ trong lòng, liên tục lùi về sau, lùi mãi lùi mãi, sau lưng đã chạm đến vách tường, cô lại hoảng hốt!
“Muốn chạy trốn? Không sợ bị những con sói này ăn tươi nuốt sống làm bữa tối sao? Chúng nó đã rất lâu rồi không ăn thịt, đều đói bụng đến mức hung ác!”. Một giọng nam tà ác vang lên từ đỉnh đầu phía sau, Diệp Kiều lập tức bước tới hai bước mới xoay người lại.
Người đàn ông không biết đã thay tây trang từ lúc nào, hai tay đút trong túi quần, đang cười xấu xa nhìn cô.
“Ở đây có tổng cộng hai mươi con sói đói, rải rác ở các ngõ ngách, không sợ c.h.ế.t thì chạy đi!!”. Mặc Thiển lại nói, sau đó cũng xoay người.
Cái tên Mặc Thiển này, không phải tà ma bình thường đâu! Thế mà lại dùng sói để trông nhà!
Cô lập tức đuổi theo anh ta, so với những con sói đói có thể ăn tươi nuốt sống cô thì anh ta vẫn tương đối an toàn hơn một chút!
“Mặc Thiển! Anh lấy đâu ra nhiều sói như vậy?!”. Cô đi theo anh ta vào nhà chính.
Mặc Thiển căn bản không để ý đến cô.
Anh ta bước vào cửa, cô theo sát phía sau.
Bên trong phòng khác được bày trí rất đơn giản, ghế salon, bàn trà được làm từ gỗ lim, chiếc tủ để đồ cổ đặt dựa vào tường, trong đó để những đồ sứ cổ tuyệt đẹp, treo trên tường là khung ảnh thời bấy giờ, trong khung ảnh là một tấm hình đen trắng!
Cô tò mò đi tới, ngửa đầu nhìn khung ảnh.
Trên tấm hình trắng đen là hai cậu bé giống nhau như đúc đang chơi đùa, thật sự là giống nhau như đúc, không phân biệt được ai với ai.
Phía sau còn có hai bức ảnh màu bảy tấc, là bọn họ trong dáng vẻ thiếu niên, chụp ở tiệm chụp ảnh, đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc rẽ ngôi lệch, dáng vẻ hăm hở.
“Đây là anh và Mặc Thâm à?”
Mặc Thiển vẫn không để ý đến cô.
“Mặc Thâm đâu rồi? Anh bắt tôi tới, anh ấy có biết không?”. Diệp Kiều lại hỏi.
“Mặc Thâm đang ngủ, cô đừng làm ồn! Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, tuy Mặc Thâm thích cô, nhưng tôi ghét cô! Con nhóc cô, hoàn toàn phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!”. Mặc Thiển lạnh mặt, nhìn cô chằm chằm, oán hận nói.
“Chuyện tốt của anh? Làm cho Quách Mỹ Anh nắm quyền Hoa Nguyên? Nuốt công ty của tôi? Nếu tôi đoán không lầm, hai cổ đông lớn rút vốn khỏi công ty tôi, cũng do người của anh làm đúng không?!”. Cô nhìn Mặc Thiển đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế salon, chất vấn.
Bây giờ cô mà nói cho anh ta biết, khả năng anh ta bị HIV rồi, thì anh ta có thẳng tay g.i.ế.c cô không nhỉ?
Hay là thôi đi…
“Xem như cô không ngốc! Lần này cô gặp may đấy!”. Mặc Thiển mở hai mắt ra, liếc nhìn cô, lạnh lùng nói.
Nói như thể có lần sau vậy, chờ Lục Bắc Kiêu tới, chắc chắn g.i.ế.c c.h.ế.t anh!
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường cho thấy bây giờ là chín giờ tối.
Đã sáu tiếng kể từ khi cô bị bắt cóc rồi.
Trong sáu tiếng này, có lẽ anh rất nóng ruột, đáng tiếc trên người cô không có công cụ truyền tin gì để có thể liên lạc với anh cả.
Mặc Thiển đi vào phòng ngủ, trong phòng không có phương tiện sưởi ấm gì cả, trên người cô còn mặc đồ công sở phong phanh, lạnh đến mức run rẩy, lại không dám chạy tầm bậy, chỉ có thể co người trong góc ghế salon mà chịu đựng.
Đây là cái nơi quái quỷ gì, đến bây giờ anh Kiêu vẫn chưa tìm đến…
Tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Diệp Kiều vừa lạnh vừa đói vừa buồn ngủ, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, trong lúc mơ mơ màng màng, trên người cô được đắp một cái chăn, nhất thời ấm lên rất nhiều, cô chấn động mãnh liệt!
“Diệp Kiều…”
Một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, cô chợt rụt lui sau.
“Giám đốc Kiều, đừng sợ, là tôi, Mặc Thâm!”. Có lẽ nhận thấy mình đường đột, Mặc Thâm ngồi dậy, lùi về sau một bước, nhìn Diệp Kiều co người trên ghế salon, cười nói.
Bị Mặc Thâm lừa một lần rồi, cô cũng không thể tin người trước mắt rốt cuộc là Mặc Thâm hay Mặc Thiển!
Anh ta trông rất hiền hòa.
Bất kể là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển, trong lòng cô đều tràn ngập cảnh giác!
“Anh Mặc?”. Cô nở một nụ cười “dối trá” chào hỏi với anh ta, cũng đắp kín thảm lông trên người, thật sự quá lạnh!
Nhìn người mình luôn tâm tâm niệm niệm ở trước mặt, còn ở chung nhà với mình, trái tim Mặc Thâm kích động đến mức có chút run rẩy, người cũng có vẻ mất tự nhiên hơn, rõ ràng anh ta là đại thần trong số những nhân vật nổi tiếng ở thành phố J, là ngài Mặc mà mọi người kính ngưỡng!
Lúc này, anh ta lại giống như một thằng nhóc ngây ngô vậy.
Anh ta lưỡng lự gật đầu: “Giám đốc Diệp! Thật sự xin lỗi! Uất ức cho cô rồi! Đều tại cái tên hỗn hào đó! Ngày mai tôi sẽ trị cho nó một trận!”
Anh ta lại vội vàng xin lỗi cô!
“Anh Mặc, bây giờ anh có thể đưa tôi về nhà không?”. Cô không cần xin lỗi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi!
Đây là cái nơi quái quỷ gì, đến bây giờ anh Kiêu vẫn chưa tìm được, rõ ràng nhất định là trong địa bàn thành phố J, còn có một nơi mà lâu như vậy anh vẫn chưa tìm thấy!
“Được! Giám đốc Diệp, cô yên tâm, sáng mai tôi sẽ đưa cô về nhà! Đêm nay, cô hãy chấp nhận ở lại một đêm đã! Đúng rồi, chắc chắn cô rất đói bụng phải không?” Tôi đi lấy chút đồ ăn cho cô!”. Mặc Thâm hết sức ân cần nói, đúng là có tính cách khác hẳn với Mặc Thiển.
Nhưng dáng vẻ thật sự giống nhau như đúc!
Cô từ chối cho ý kiến, bụng đã sớm đói kêu ục ục rồi.
Mặc Thâm vội vã đi ra ngoài, Mặc Thiển đang ngủ, không sợ anh ta bắt nạt Diệp Kiều.
Chỉ chốc lát sau đã ngửi thấy mùi vịt nướng thơm ngát.
Cô thấy Mặc Thâm bước tới, đặt cái khay lên bàn, trên đó là một đĩa vịt quay còn da, còn có tương ngọt, bánh tiểu xuân, hành lá thái nhỏ, bên cạnh còn có một chén cháo và một đôi đũa!
“Giám đốc Diệp, cô thích ăn vịt quay, nhưng mà mới được hâm nóng trong lò, không ngon bằng mới làm, cô chịu khó ăn chút nhé?”. Mặc Thâm nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, cười hỏi.
“Sao anh biết tôi thích ăn vịt quay…”. Diệp Kiều nói thẩm, như lẩm bẩm, lại bị Mặc Thâm nghe thấy.
“Lúc trước, cô đưa con đến Mặc Các chọn ngọc, Tiểu Vũ nhà cô vô tình nói cô thích ăn vịt quay, nên tôi nhớ!”. Mặc Thâm cười ngây ngô nói.
Diệp Kiều: “…”.
“Anh Mặc, tôi không đói, anh bưng đi đi”. Tôi sợ anh bỏ độc cho tôi!
Nhưng vẫn đói!
“Giám đốc Diệp, không cần đề phòng tôi như vậy đâu. Những lời Mặc Thiển nói với cô, cô cũng đừng để trong lòng. Đó là tình cảm đơn phương của tôi thôi, tôi chưa bao giờ có ý độ không đứng đắn với cô cả!”. Mặc Thâm thành khẩn nói.
Diệp Kiều vẫn rất cảnh giác, nói thầm trong lòng: Mình không đói bụng mình không đói bụng…
Có lẽ Mặc Thâm đã nhìn thấu, thở dài: “Lẽ nào muốn tôi ăn thử cho cô xem? Giám đốc Diệp, cô đang ở trong địa bàn của tôi, nếu tôi muốn làm gì cô thì cần gì phải hạ độc?”
Câu này cũng có lý lắm!
Rốt cuộc cô cũng động lòng…
…
Trong đêm tối, Lục Bắc Kiêu vẫn còn dẫn người đi trong núi sâu, tìm từng cái hang núi, không ăn không uống không nghỉ ngơi, trời sắp sáng mà vẫn không thu hoạch được gì!
Anh về xe, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhóc con, rốt cuộc đã bị tên biến thái bắt đi đâu? Nghĩ đến chuyện Mặc Thâm và Mặc Thiển hẳn là cùng một người, có bệnh thần kinh, trong lòng anh càng lo lắng cho Diệp Kiều hơn, bởi vì, có lẽ cô vẫn chưa biết tên họ Mặc đó bị bệnh thần kinh!
Bệnh thần kinh mà phát điên lên thì chuyện gì cũng làm được!
Phía đông đã lộ ra một đường sáng trắng, đã 12 giờ kể từ khi cô mất tích rồi!
Sau khi hút xong điếu thuốc, anh lại lấy bản đồ ra, cả đêm qua, mấy ngọn núi hầu như đã lục soát hết, chỉ còn lại ba nơi chưa tìm, anh phải tiếp tục dẫn người đi tìm!
Vừa mới xuống xe, một chiếc xe việt dã quân sự đã phóng vụt qua, bụi bay mờ mịt.