Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:12
Lượt xem: 2
Đại Ngốc đương nhiên không tin những điều Giang Thiều Quang nói.
Bởi vì anh tin tưởng Chu Mạt. Lúc trước, cô bị tên đàn ông xấu xa này làm cho tổn thương rất nhiều, không có khả năng còn liên hệ với hắn ta.
“Tình nồng chưa dứt đúng không? Để xem lúc đứng trước tòa quân sự ngươi còn dám mạnh miệng không? Phá hoại quân hôn, lão tử sẽ khiến ngươi ngồi tù mọt kiếp.” Đại Ngốc hung dữ nói. Nếu Giang Thiều Quang đứng trước mặt anh lúc này, có khả năng Đại Ngốc sẽ đ.ấ.m c.h.ế.t hắn.
Giang Thiều Quang bị lời cảnh cáo này của Đại Ngốc dọa sợ, nhưng vẫn không cam lòng.
“Tên lính kia, tin hay không thì tùy anh. Đúng rồi, có điều anh còn chưa rõ, tôi là người đàn ông đầu tiên của Chu Mạt. Cả đời này, cô ấy sẽ không quên tôi. Hai người tiếp tục làm vợ chồng hữu danh vô thực đi.” Giang Thiều Quang nhuần nhuyễn đem chuyện cũ nói ra.
Cho dù Đại Ngốc là một tờ giấy trắng nhưng làm sao lại không hiểu “người đàn ông đầu tiên” có nghĩa là gì chứ.
“Con mẹ nó, ngươi là đồ chó má. Ta với Chu Mạt rất tốt. Họ Giang kia, con mẹ ngươi, cứ chờ đó, lão tử sẽ cho ngươi biết.” Đại Ngốc hung dữ nói. Dứt lời, anh dập điện thoại.
Ngày mai, thể nào cũng phải đánh cho cái tên chó c.h.ế.t này một trận.
“Anh Đại Ngốc, điện thoại của ai vậy?
Chu Mạt tắm rửa xong, cả người tươi mới sạch sẽ đi từ trong phòng vệ sinh ra, trên người còn khoác chiếc áo choàng tắm dài, tóc còn ướt, tay cô cầm chiếc khăn lông lau tóc.
“Người bán bảo hiểm.” Đại Ngốc nói, vẻ mặt ngây ngô cười. “Tiểu Mạt, không còn sớm nữa, anh đi nghỉ đây!”
Chu Mạt nhìn thấy sắc mặt Đại Ngốc còn đỏ ửng thì cảm thấy không thích hợp lắm. Anh vừa đi vào phòng, cô liền cầm điện thoại lên. Nhìn thấy dãy số gọi tới thì liền hiểu.
Nhất định là tên hỗn đản Giang Thiều Quang.
Cái tên tra nam xấu xa đó không phải không tìm cô mà vẫn luôn xin cô nối lại duyên xưa, đặc biệt là khoảng nửa năm sau khi cô với Đại Ngốc kết hôn, hàng ngày đều đến đơn vị của cô tìm cô, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô.
Có phải hắn đã nói gì với Đại Ngốc?
Nhất định là có.
Với cái tên tra nam xấu xa này, thích nói gì sẽ nói, nếu không sẽ không đủ xấu xa.
Cô không gọi lại mà tắt nguồn điện thoại.
Lúc Chu Mạt đi vào phòng dành cho khách, Đại Ngốc đang đứng trước cửa sổ hút thuốc lá. Ở nhà, hầu như anh không hút thuốc, có hút cũng chỉ vào nhà vệ sinh hút.
“Anh Đại Ngốc, anh sấy tóc giúp em được không?” Chu Mạt nhỏ giọng nói.
Đại Ngốc vội tắt thuốc lá, ngây ngô cười đi tới. Chu Mạt ngồi xuống bên giường của anh, anh cắm máy sấy rồi ngồi phía sau sấy tóc cho cô. Từ trước tới giờ, hành động thân mật nhất của hai người chính là chuyện này.
Đại Ngốc cực kỳ thích mái tóc dài đen nhánh này của cô, giống hệt như những mái tóc của các cô gái trong quảng cáo dầu gội.
Tiếng rì rì của máy sấy biến mất, tóc cô đã khô được 8 phần, Đại Ngốc cầm lược chải tóc cho cô. Chu Mạt xoay người lại nhìn anh, ánh mắt Đại Ngốc có chút trốn tránh, “Anh Đại Ngốc, Giang Thiều Quang nói gì với anh?”
“Hắn không nói gì.” Đại Ngốc vội lắc đầu.
“Hắn không nói gì, vậy vì sao anh lại gạt em là người bán bảo hiểm gọi tới?” Chu Mạt khôn khéo hỏi.
Chắc chắn, tên đàn ông xấu xa đó đã nói gì với anh.
“Tiểu Mạt, anh… anh không tin lời hắn nói.” Đại Ngốc vội nói, mặt đỏ lên.
“Rốt cuộc hắn nói cái gì? Anh thành thật trả lời em!” Chu Mạt nóng nảy hỏi.
Đại Ngốc thấy cô không vui, lại sợ rằng nếu trả lời thật cô sẽ đau lòng nên trong nhất thời không biết trả lời cô như thế nào. Hai tay anh có chút run run ôm má Chu Mạt cười nói, “Chu Mạt, anh yêu em, mặc kệ em đã như thế nào, anh đều yêu em. Em quên chuyện quá khứ đi, được không?”
Chu Mạt nghe anh nói thì cảm động, cũng hiểu được ý tứ của anh trong lời nói.
“Như thế nào? Chuyện của em và Giang Thiều Quang đã là quá khứ, em đã quên rồi. Trong lòng em hiện giờ, chỉ có anh.” Chu Mạt nghiêm túc mà cảm động nói.
Nghe cô nói, Đại Ngốc rốt cuộc không nhịn được, hôn cô, Chu Mạt hơi ngả người, ngã xuống giường.
Nụ hôn của Đại Ngốc cuồng dã mà nhiệt tình, hơi thô lỗ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, không có chút kỹ xảo nào, chỉ dựa vào bản năng.
Chu Mạt ngã người xuống giường, chấp nhận sự nhiệt tình của anh, trong lòng vừa mong chờ vừa hoảng sợ. Trước đây, anh đối với cô ôn nhu thuần khiết như nước, nhưng hiện giờ giống như mãnh thú cuồng dã, khiến cô có chút không chống đỡ nổi.
Tuy rằng trước đó Đại Ngốc vẫn còn có chút rụt rè bảo thủ với Chu Mạt, nhưng bị tên tra nam Giang Thiều Quang kích thích thì lúc này, trong lòng anh chỉ còn ý nghĩ chiếm hữu mãnh liệt với Chu Mạt. Trong đó còn pha thêm một bình dấm to.
Bình dấm này dạy anh rằng, phải lập tức biến cô thành người của mình.
Mặc kệ quá khứ của cô như thế nào, từ giờ phút này trở đi, anh muốn cô sẽ là người phụ nữ của mình, chỉ có thể là của anh.
Hơi thở khô nóng trong người dạy anh chỉ vài động tác là tháo bỏ quần áo vướng bận trên người…
“Ấy… anh Đại Ngốc, anh… ư…” Vừa định nói anh nhẹ một chút, chậm một chút, nhưng cô lại thấy anh đã vội vàng hôn lên.
Ánh mắt hừng hực lửa của người đàn ông như đốt cháy cô.
Chu Mạt lúc này chỉ tự hỏi trong lòng, rốt cuộc cái tên tra nam Giang Thiều Quang đã nói bậy cái gì về cô? Cô không thể hỏi, bởi không khí trong căn phòng lúc này như bùng cháy, cả người cô thấm đẫm mồ hôi.
Không rõ bao lâu, Đại Ngốc bế Chu Mạt lên, đi ra khỏi phòng mình, về phòng ngủ chính.
Đêm động phòng hoa chúc muộn ba năm nên được làm ở phòng ngủ chính.
Trên giường lớn ấm áp, mái tóc đen nhánh của cô gái rối tung, vạt áo mở rộng lộ ra cảnh xuân tươi đẹp, nhưng đường cong mềm mại mê người…
Đôi mắt mê ly hơi khép hờ chỉ nhìn thấy nửa trên trần trụi, cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng cổ của người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, đôi mắt lửa nhiệt tình đang càn quét trên người cô. Cô bị anh nhìn đến phát ngượng, muốn chui người vào chăn, nhưng người đàn ông nhào tới, chặn cô lại, khiến cô không thể động đậy.
Với bản năng của đàn ông, không chút kinh nghiệm, anh cứ thế lỗ mãng xông vào.
Chu Mạt bị đau tới trào nước mắt.
Đại Ngốc ngốc lăng, bị vệt m.á.u màu hồng kia làm cho ngây người.
“Tiểu Mạt, em với họ Giang kia, hai người không…” Nói tới đây, anh cảm thấy không thích hợp thì ngừng lại. Mà Chu Mạt nghe được thì đưa đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung mờ mịt nhìn vẻ mặt phức tạp của Đại Ngốc.
Lúc này, cô hiểu ra tên đàn ông kia nói gì với Đại Ngốc.
“Không có! Anh đừng tin hắn bịa chuyện. Khi đó em còn nhỏ, bị hắn lừa bịp che mờ hai mắt mà thôi. Trần Đại Ngốc, anh… vừa rồi có phải anh khó chịu vì chuyện này không? Anh cho rằng em với hắn ta từng có quan hệ nên trong lòng không vui, có phải không?” Chu Mạt kích động nói.
Đại Ngốc vội vàng lắc đầu, đau lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Mạt. “Anh không có khó chịu, cho dù đó là sự thật thì anh cũng không để ý. Thật sự.”
Đó là lời nói thật lòng.
“Không có. Anh Đại Ngốc, em là người…” Chu Mạt e lệ nói, trên mặt càng đỏ hơn, khóe miệng thì nở nụ cười tươi tắn.
“Đúng, em là của anh!” Đại Ngốc tươi cười khí phách nói. Nói xong thì lại hôn lên môi cô, ham muốn lại kéo tới.
Chu Mạt lên tiếng kháng nghị.
“Lần này anh sẽ nhẹ nhàng… Tiểu Mạt, đừng sợ!” Đại Ngốc ôn nhu dỗ dành.
Cả hai đều là giấy trắng, lần đầu tiên không thuận lợi, Chu Mạt sợ…
Nhưng mà cô biết, phá kén thành bướm, không thể tránh khỏi đau đớn.
Hai mắt đẫm lệ, cô đồng ý với anh, hai tay bấu chặt vào bả vai rắn chắc màu đồng của anh.
Sự thật chứng minh, ở trên giường, đàn ông nói sẽ nhẹ nhàng thì đều là chuyện nói dối.
Đại Ngốc là ví dụ sống.
Suốt một đêm, anh như con ngựa hoang thoát dây cương, khiến cho Chu Mạt lóc lóc mẳng mỏ cầu xin cũng không có chịu ngừng nghỉ…
Chu Mạt quả thực hoài nghi, tên đàn ông giống như cầm thú suốt đêm qua rốt cuộc có phải là Trần Đại Ngốc cô quen biết hay không?
Bình thường hồn hậu, ôn nhu như nước, vậy mà…
Chu Mạt nằm trên giường, trong đầu lúc này toàn là những hình ảnh diễm lệ của đêm qua, đặc biệt là thân hình rắn chắc màu đồng cổ của anh. Cô nhớ, những rung động bí ẩn ở nơi sâu nhất của cơ thể…
Cái rung động nhục cảm này dường như giúp giảm bớt cảm giác đau nhức của cơ thể.
Người đâu rồi?
Chu Mạt ra khỏi giường, đi quanh nhà không thấy Đại Ngốc đâu. Trong phòng ăn có mấy cái bát đồ ăn, trong nồi cơm điện đã có cơm.
Chẳng lẽ, anh phải quay trở lại doanh trại?
Cô cầm điện thoại định gọi thì phát hiện điện thoại tối qua đã tắt nguồn hiện giờ đã bật lại. Có vài tin nhắn chưa đọc, đều là tin nhắn rác, chỉ có một cái là Giang Thiều Quang gửi tới.
“Chu Mạt, anh biết em đã về thành, 3 giờ chiều chúng ta gặp mặt ở bãi đất trống sau trường, anh có thứ muốn đưa cho em. Em không tới anh sẽ chờ tới khi em tới!”
Giang Thiều Quang chỉ không ngờ, người tới không phải là Chu Mạt mà là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Giang Thiều Quang lúc này mặc chiếc áo khoác dài, mái tóc thịnh hành hơi dài, dáng vẻ khép nép đối mặt với Đại Ngốc trong bộ quân trang, toàn thân tỏa ra sát khí, ánh mắt khinh thường.
“Họ Trần kia, ngươi với cô ấy không chỉ không môn đăng hậu đối, tư tưởng suy nghĩ của hai người cũng cách xa nhau vạn dặm, ngươi có biết cô ấy thích cái gì, không thích cái gì không?” Giang Thiều Quang trào phúng nói.
Đại Ngốc cao hơn Giang Thiều Quang nửa cái đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại lộ ra kia tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-520.html.]
“Cô ấy thích lãng mạn, chu toàn, cô ấy thích những người đàn ông giống như hoàng tử, xứng đôi với công chúa là cô ấy, cùng nhau thưởng trăng ngắm hoa. Oái!” Giang Thiều Quang vừa đắc ý nói xong thì nắm đ.ấ.m của Đại Ngốc đáng giáng tới mặt hắn.
Giang Thiều Quang ăn một đ.ấ.m đau, cơn đau từ mũi xông thẳng lên đỉnh đầu, cả người loạng choạng lùi ra phía sau vài bước, đập vào vách lưới rồi ngã ngồi xuống đất.
Mất một lúc, Giang Thiều Quang mới nén được cơn đau, trừng mắt nhìn Đại Ngốc, “Thế nào? Bị tôi nói đúng, thẹn quá hóa giận sao? Tên thôn dân hoang dã? Kẻ quê mùa chính là dùng để nói ngươi đó. Chu Mạt đúng là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu mà!”
Đại Ngốc không nói lời nào, đi bước tới, túm lấy cổ áo Giang Thiều Quang nhấc lên, một đ.ấ.m giáng mạnh vào bụng.
Giang Thiều Quang ở trước mặt bộ đội đặc chủng khác gì quả hồng mềm, tay trói gà không chặt.
“Chồng à, đừng đánh nữa!” Chu Mạt đi tới, nhìn thấy Giang Thiều Quang mồm miệng đầy m.á.u thì vội vàng lên tiếng gọi.
“Mạt Mạt…” Giang Thiều Quang nhìn thấy Chu Mạt thấp giọng gọi.
Đại Ngốc buông Giang Thiều Quang ra, nhìn Chu Mạt đang đi tới.
Giang Thiếu Quang vội vàng chạy tới trước mặt Chu Mạt, khóe miệng tươi cười, nhe ra mấy cái răng còn rớm máu, “Mạt Mạt, em tới rồi!”
Chát.
Chu Mạt giáng một cái tát lên mặt Giang Thiều Quang.
Cái tát này khiến hắn ngây người.
Quay người lại nhìn, hắn thấy Chu Mạt thân mật ôm cánh tay Đại Ngốc, “Họ Giang kia, Chu Mạt ta hối hận đời này đã gặp ngươi. Ngươi cho rằng ta còn có thể có cảm giác gì với ngươi? Thật ghê tởm. Ta với chồng ta thật sự vô cùng hạnh phúc, vậy mà ngươi lại có thể tới phá đám, đúng là không thể chỉ đánh một trận đơn giản như vậy được!”
Chu Mạt nói xong, Đại Ngốc liền ghét bỏ đạp Giang Thiều Quang một cái, khiến hắn chật vật ngã xuống đất.
Giang Thiều Quang trơ mắt nhìn hai người họ dần đi đi khỏi, biến mất khỏi tầm mắt…
Khóe mắt Giang Thiều Quang có giọt lệ lăn xuống. Lúc này hắn mới hiểu ra, hắn đã mất Chu Mạt, chỉ là trước kia hắn vẫn luôn lừa dối bản thân.
Chu Mạt đã không còn là cái cô công chúa mới lớn, yêu sự lãng mạng, yêu những thứ nhỏ nhặt. Hơn một năm nay, cô đã sớm vì Đại Ngốc mà thay đổi, đã đủ để xứng đôi với người quân nhân ưu tú này.
Cô vốn tưởng rằng Giang Thiều Quang sẽ là mối tình đầu ngây thơ còn lưu dấu trong cô, nhưng nào ngờ, hắn ta quá xấu xa, xấu xa tới mức khiến người ta ghét bỏ.
Quãng đời còn lại, cô sẽ chỉ nghĩ tới Đại Ngốc, thành thật sống những ngày tháng hạnh phúc bình yên.
Nhờ thuốc chữa ảo giác mà Diệp Kiều có cơ hội ở bên cạnh Lục Bắc Kiêu như hình với bóng.
Lúc ngủ, tay cô còn bị anh khóa vào tay anh. Lúc anh làm việc, thì khóa cô ở thành giường.
Mấu chốt là, anh vẫn còn tức giận vì hành động thiếu suy nghĩ của cô ngày đó, cho dù cô có làm nũng như thế nào cũng không có tháo còng tay cho cô. Lo cô bị đau tay hay tay bị còng sắt làm bị thường, anh dùng vải quấn một vòng lên còng sắt.
Kỳ thực, cô cũng hiểu, anh là bị hành động của cô làm cho sợ hãi nên mới ra hạ sách này.
Nếu không, với một người cuồng công việc như anh, sao có thể bỏ nhiều thời gian để ở bên cạnh cô như vậy.
“Anh Kiêu, em thật sự khỏe hơn rồi a, lâu như vậy rồi cũng chưa có xuất hiện ảo giác a. Anh không tin thì chúng ta đi tìm Hoa Nhụy. Ngày đó, mẹ đã nói, chúng ta đều đâu có cần tìm Hoa Nhụy để phiên dịch đâu. Mẹ khẳng định, uống xong thuốc sẽ khỏe lên.
Đang vừa xem tivi vừa cắn hạt dưa trong phòng ngủ, Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu đi vào thì vội vàng nói.
Lần này, có vẻ anh tin hơn lời cô nói, hai mày nhướng lên, không nói gì, chỉ đi tới giường tháo còng tay ra cho cô.
Chỉ một lát sau, hai người mặc trang phục đôi đi ra cửa. Chẳng qua, lúc lên xe, tay cô lại bị anh khóa vào tay mình, đề phòng đột nhiên cô xuất hiện ảo giác thì đột nhiên nhảy xuống xe vậy.
Hoa Nhụy vẫn bận rộn như cũ, sau mấy tháng nỗ lực, cô đã có được vị trí vững chắc ở công ty mới.
Ba người bọn họ ngồi ở trong phòng khách vốn đang chan hòa ánh mặt trời, Diệp Kiều đang ghi âm lại, Hoa Ngụy thì đang nói chuyện với mẹ. Từ lúc cô về nước tới giờ còn chưa có gặp lại mẹ, nghe được giọng nói của mẹ thì thấy vừa thân thiết vừa có chút chua xót.
Nhưng cô hiểu rõ, trong lòng mẹ hy vọng cô sẽ cách chỗ đó càng xa càng tốt.
“Lục giáo quan, anh không cần lo lắng quá cho Kiều gia như vậy, mẹ nói, mặc kệ có ảo giác hay không, uống ba lần nước thuốc này nhất định sẽ tốt. Nước thuốc này không có tác dụng phụ, nhưng mà có các dụng định thần tỉnh trí.” Hoa Nhụy nhìn Lục Bắc Kiêu mỉm cười nói.
Cô đang định gỡ tai nghe xuống thì trong tai nghe mẹ lại nói thêm một câu khiến cô ngẩn ngơ.
“Anh Kiêu. Em đã nói mà, không có việc gì mà. Hơn nữa, từ lúc tỉnh lại đã hai ngày rồi, em chưa có bất cứ ảo giác nào xuất hiện a!” Diệp Kiều vội cầm lấy tay Lục Bắc Kiêu nhẹ nhàng nói, nhìn khuôn mặt vẫn nghiêm túc của anh mở to mắt cầu xin.
“Hoa Nhụy, mẹ còn nói gì?’ Lục Bắc Kiêu phát giác ra Hoa Nhụy có chút không đúng thì trầm giọng hỏi.
Hoa Nhụy trong bộ trang phục công sở, đầu tóc gọn gàng, nghe Lục Bắc Kiêu hỏi thì hoàn hồn, vội vàng tươi cười nói, “Mẹ em nói với Kiều gia, bảo cô ấy chăm sóc em cùng Diệp Thành.”
Diệp Kiều không phát giác ra sự không thích hợp của Hoa Nhụy, cho rằng lời cô nói là thật, “Mẹ vợ này cũng thật thương yêu Diệp đại thiếu gia.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Bắc Kiêu vang lên.
Anh nhìn hai cô, lễ phép nói một câu xin phép rồi đi ra khỏi phòng khách.
“Hoa Nhụy, cậu không biết a, mấy ngày nay mình như phạm nhân vậy, bị anh ấy bắt giữ.”
Lục Bắc Kiêu mới ra khỏi phòng Diệp Kiều đã nhìn Hoa Nhụy cáo trạng, nhưng khi nói chuyện thì thấy ánh mắt to của Hoa Nhụy nhìn mình, ánh mắt nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Diệp Kiều cảm thấy cẳng thẳng.
“Hoa Nhụy, rốt cuộc mẹ nói gì. Em gái tốt, đừng hù dọa chị a! Không phải là nước thuốc có tác dụng phụ gì chứ?”
Hoa Nhụy hoàn hồn, nhìn qua cửa sổ, xác định Lục Bắc Kiêu vẫn đang ở bên ngoài gọi điện thoại, cô nhìn Diệp Kiều nhẹ nhàng lắc đầu.
“Kiều gia, mẹ nói, chị là người không uống nước vong tình trọng sinh.”
!!!
Nghe Hoa Nhụy nói, vẻ mặt xinh đẹp của Diệp Kiều cứng đờ. Ánh mắt cô khiếp sợ nhìn Hoa Nhụy.
Mà Hoa Nhụy, vẫn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, tựa như muốn xuyên thấu cô vậy.
“Kiều gia, chị biết đúng không?”
Diệp Kiều hoàn hồn. Đừng nói sóng to gió lớn gì, chính là trải nghiệm c.h.ế.t cô cũng đã trải qua, nên vội vàng trấn định lại.
“Hoa Nhụy, không biết em đang nói cái gì. Cái gì mà nước vong tình, cái gì mà trọng sinh, thần thần bí bí vậy?!” Cô giả ngu nói, thu lại bút ghi âm, dứt khóa xóa phần ghi âm đó, nhưng mà, tay có chút run rẩy.
Trời ạ.
May mắn là Hoa Nhụy không nói điều này trước mặt Lục Bắc Kiêu.
Sao mẹ lại biết chứ?!
“Kiều gia, mẹ em thực sự là bà phù thủy. Mẹ từ lúc còn trong bụng mẹ đã có thân phận này, nhưng mà em còn nhớ, khi còn nhỏ, mẹ thường đoán mệnh cho người khác, nhưng vì làm nhiều quá nên gặp phản phệ, nên nhà của em mới gặp nhiều điều không may như vậy. Sau này mẹ thu tay, không làm những chuyện phạm thiên mệnh như vậy nữa!” Hoa Nhụy thấp giọng nói, hai mắt nhìn Diệp Kiều.
DTV
Diệp Kiều lại ngốc lăng, đưa tay xoa xoa thái dương, hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn Hoa Nhụy hỏi, “Mẹ vì sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Cô tin lời Hoa Nhụy nói.
Nhưng cô lại nghi hoặc, vì sao đột nhiên mẹ lại nói điều này. Lần đầu tiên cô gặp mẹ, sao mẹ lại không nói?
“Nguyên văn lời mẹ nói, chị là người không uống nước vong tình trọng sinh, chị thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, là nghịch thiên mệnh, chị sẽ bị trời phạt.” Hoa Nhụy nghiêm túc nói, trong n.g.ự.c cảm thấy nặng nề, tuy rằng cô là người thường nhưng từ nhỏ đã gặp qua nhiều người như vậy.
Bọn họ mang theo ký ức của kiếp trước, sống lại một lần nữa.
Chỉ là không ngờ, Diệp Kiều cũng là một người như vậy.
“Trời phạt là sao?” Diệp Kiều nhìn Hoa Nhụy, biết rõ nhưng cố ý hỏi.
Đời này của cô, cô đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, là phạm vào thiên mệnh. Ý tứ của mẹ là, cô sẽ gặp báo ứng sao?
“Kiều gia, chị thật là…” Hoa Nhụy thấp giọng nói.
Diệp Kiều trầm mặc, trầm mặc cam chịu.
Hoa Nhụy nặng nề hít sâu một hơi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trước kia, cô cảm thấy Diệp Kiều rất lợi hại, là thần tượng của cô, là tấm gương của cô. Cô cảm thấy Diệp Kiều không giống người thường, không ngờ, Diệp Kiều thật sự không giống người thường.
“Kiều gia.”
“Đừng nói nữa, anh ấy đã trở lại. Hoa Nhụy, em giữ bí mật cho chị. Không được nói cho anh ấy biết.” Thấy Lục Bắc Kiêu trở lại, Diệp Kiều thấp giọng nói với Hoa Nhụy, giọng nói nghiêm túc, giống như ra lệnh.
Cũng may, Hoa Nhụy là chị em tốt, không có làm trò trước mặt Lục Bắc Kiêu nói chuyện này, nếu không…
Hoa Nhụy là người sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, lập tức lấy lại vẻ trấn định, tươi cười nhìn cô nói “Kiều gia, chị cũng đừng oán giận, Lục giáo quan cũng là suy nghĩ tới an nguy của chị ạ!”
“Chị nào có oán giận. Rõ ràng là được yêu thương mà không nhìn ra được thì đúng là ngu ngốc.” Diệp Kiều nhìn Hoa Nhụy ghét bỏ, làm bộ vô tâm vô phế nói.
Hoa Nhụy bật cười, đưa tay đầu hàng nói. “Phục chị rồi.”
Lục Bắc Kiêu vốn có chút nghi ngờ, thấy hai chị em vừa cười vừa nói thì không nghĩ nhiều nữa.
“Em ở lại đại viện nghỉ ngơi mấy ngày, đừng có đi làm vội. Diệp Kiều Kiều, không được khiến anh lo lắng nữa, biết không?” Sau khi lên xe, Lục Bắc Kiêu nhìn cô đang ngồi bên cạnh nghiêm túc nói, giọng nói mềm mại, không còn chút tức giận như trước.
Anh nói xong thì khởi động xe.
“Em nghe anh, cái gì cũng nghe anh!” Cô tươi cười nói, nhưng trong đầu lại chỉ nhớ tới câu nói “Chị sẽ bị trời phạt” kia.