Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 529
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:25
Lượt xem: 2
Diệp Kiều dựa lên ghế, đeo bịt mắt, nghe đối phương trả lời thế, cô hơi cong môi, nghĩ thầm, cái đội này của Lục Bắc Kiêu cũng đủ thần bí đấy. Cô gái này hình như còn là đội trưởng, nhất định phải vô cùng tài giỏi mới có thể lọt được vào mắt xanh của Lục Diêm Vương.
“Mật danh của cô không phải là 0 đúng không!? Không hổ là lính của chồng tôi, rất có nguyên tắc!”. Diệp Kiều nhẹ giọng nói, đây là khoang hạng nhất, chỗ ngồi trước sau cách nhau rất xa, người ngoài không đến mức có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Để bảo vệ mình, cô dùng thân phận quốc tịch nước T, sau khi từ Las Vegas đến nước T, cô mới dùng thân phận Diệp Kiều để về nước.
“Chị dâu, xin chị hiểu và bỏ qua cho”. Cô gái tóc dài cũng dựa lên ghế, đeo bịt mắt, không thấy rõ khuôn mặt.
“Đương nhiên tôi hiểu, ngược lại, nếu cô tiết lộ về tôi quá nhiều, tôi sẽ mách lẻo với chồng tôi đấy!”. Diệp Kiều khẽ cười nói.
“Cảm ơn chị dâu đã hiểu”.
Giọng nói của cô gái khách sáo mà lạnh nhạt, không biết có liên quan đến thật phận đặc thù của cô ta hay không, làm lính là nói chuyện không cảm xúc vậy à? Tóm lại là thái độ của cô ta không giống với thái độ của mấy người Lãnh Dao, Thời Vũ đối xử với cô.
Cũng không biết cô ta có thể nghi ngờ quan hệ giữa cô và Đường Thiếu Đình hay không…
…
“Đội trưởng Lục, tôi nghi ngờ giữa chị dâu và Đường Thiếu Đình có một loại quan hệ đặc biệt nào đó! Trước đó bọn họ vẫn nói chuyện với nhau, sau khi phát hiện ra chúng tôi đang theo dõi cô ấy, cô ấy mới đánh nhau với Đường Thiếu Đình, đây có phải là một kiểu che giấu hay không? Xin đội trưởng Lục hãy phán đoán sáng suốt!”. Vừa trở lại căn cứ, Lục Bắc Kiêu đã gọi 0 đến báo cáo mọi cử động của Diệp Kiều ở Las Vegas.
Bao gồm cả chuyện Diệp Kiều vào sòng bạc, uống mấy ly rượu, hút mấy điếu thuốc, đều rõ mồn một!
Lục Bắc Kiêu đang ngồi trên ghế làm việc bỗng sầm mặt lại: “Quan hệ đặc biệt? Vô Ảnh! Cô nghĩ nhiều rồi!”
“Báo cáo đội trưởng Lục! Đây là suy đoán của tôi, cũng không phải bịa đặt! Còn nữa, lần chúng ta giao chiến với Đường Thiếu Đình năm đó, tôi vẫn nghi ngờ là chị dâu cố ý để anh ta chạy thoát! Đội trưởng Lục, anh không thể vì cô ấy là vợ của anh mà đánh mất lí trí và phán đoán khách quan được! Đường Thiếu Đình là người của K2!”. Vô Ảnh lại nói, cô ta chỉ đang trần thuật lại suy luận và phán đoán của cô ta, cũng không phải phỏng đoán về Diệp Kiều một cách ác ý.
“Bộp” một tiếng, Lục Bắc Kiêu nặng nề đập lên bàn làm việc: “Tôi bảo mấy người phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ấy, không phải bảo mấy người điều tra cô ấy! Sau này không được phép suy đoán bất cứ điều gì về sợ của tôi nữa!”
Hôn quân!
Vô Ảnh tức giận mắng trong lòng, nhiều điểm đáng ngờ như vậy, thế mà anh ta vẫn không tin!
Hôn quân bị ái tình làm mê muội đầu óc!
“Vâng!”. Vô Ảnh gật đầu đáp.
“Chuyện này, bao gồm cả phỏng đoán của cô, không được phép nói với bất cứ kẻ nào! Đi làm việc đi!!”. Lục Bắc Kiêu sầm mặt lại, lạnh lùng nói.
Vô Ảnh nghe lệnh đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hôn quân họ Lục, đầu dựa lên ghế, ngửa mặt lên.
Anh đương nhiên tin tưởng Diệp Kiều 100%, nhưng mà, những điểm đáng ngờ mà Vô Ảnh nói, bản thân anh không thể không nghi ngờ…
…
Diệp Kiều vừa mới xuống máy bay đã bị cậu là Kiều Phác gọi đến trụ sở chính của tập đoàn Hoa Nguyên, bên trong phòng làm việc, Kiều Phác ngồi trên ghế, nhìn Diệp Kiều ở đối diện với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Kiều Sênh đã chuyển toàn bộ động sản và bất động sản đứng tên nó sang cho Giang Ca! Nó còn đang liên lạc với luật sư, muốn chuyển hết toàn bộ cổ phần công ty Hoa Nguyên có trong tay cho Giang Ca! Kiều Kiều, cái cô Giang Ca này, cô ta đã đi sáu năm, không ai trong chúng ta tra ra cô ta cả, quá đáng nghi, Kiều Sênh làm như vậy quá hồ đồ! Con giúp cậu khuyên nó một tí đi!”. Kiều Phác vừa oán giận vừa bất lực nói.
Kể từ lúc Giang Ca và Kiều Sênh gặp lại nhau chẳng qua chỉ hai tháng ngắn ngủi, Kiều Sênh đã chuyển hết mọi tài sản sang cho Giang Ca, điều này chứng tỏ rằng, anh ấy rất muốn chuộc tội với Giang Ca!
Cô có thể hiểu được tâm trạng và cách làm của Kiều Sênh, nhưng mà không biết Giang Ca có cần phương thức chuộc tội đó của Kiều Sênh hay không, cậu nói, Giang Ca ký tên toàn bộ. Hơn nữa, thân phận ban đầu của Giang Ca cũng đã bị Kiều Sênh nhờ quan hệ khôi phục lại, không hề lấy thân phận chị gái Giang Ngư để sống.
Bọn họ cũng dựa vào thân phận của Giang Ngư mà điều tra Giang Ca, nhưng, không tra ra được bất cứ chuyện gì trong sáu năm qua của cô ấy!
“Cậu, con sẽ giúp cậu khuyên anh ấy một chút! Nhưng mà cậu đừng ông hy vọng quá lớn!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.
Kiều Phác gật đầu, hít sâu: “Con đi khuyên nó một chút đi! Hoa Nguyên, cũng không phải chỉ có một mình nhà họ Kiều, nó là chủ, nó phải có trách nhiệm với thành viên ban giám đốc, nhà đầu tư và cổ đông!”
“Cậu, con hiểu!”. Cô nói xong thì đứng lên, chào Kiều Phác rồi nhanh chóng rời khỏi Hoa Nguyên.
…
Hai tháng qua, Diệp Kiều rất ít tới “nhà” của Kiều Sênh và Giang Ca, Kiều Sênh hình như cũng không muốn bị quấy rầy, gần như suốt ngày đều trông chừng mẹ con họ. Anh xem Noãn Noãn như con đẻ, ân cần và lãng mạn với Giang Ca như lúc trước khi còn yêu đương nồng nhiệt…
Nhưng Giang Ca vẫn lạnh nhạt, thậm chí là vô tình đối với Kiều Sênh.
Kiều Sênh cũng hiểu, Giang Ca thay đổi rồi, cô chỉ còn lại tràn đầy oán hận với anh thôi!
Chỉ có anh, một mình đóng kịch, lại tự sướng!
Lúc Diệp Kiều tới, Giang Ca đang cắt tỉa những bông hồng Trung Hoa nở rộ với nhiều màu sắc khác nhau ở khu vườn sau nhà, còn Kiều Sênh thì trông như người làm vườn, đang cầm ống nước tưới những bông hoa cẩm tú cầu trồng trong bóng râm dưới chân tường, cẩm tú cầu ưa bóng râm và môi trường ẩm ướt, không thích hợp trồng ở phía bắc với khí hậu khô ráo, nhưng vì Kiều Sênh cẩn thận che chở, mỗi ngày chuyên cần tưới nước đảm bảo ẩm ướt, chúng nó mới nở những màu sắc rực rỡ.
Noãn Noãn thì đang thổi bong bóng trong chòi nghỉ.
Nhìn một cái, trông như một gia đình ba người ấm áp và tốt đẹp!
Nhìn thấy cô, Giang Ca lễ phép gật đầu, mỉm cười, lúc trước Diệp Kiều đã từng giải thích với cô ấy, rằng người nói với Kiều Sênh chuyện cô ấy còn sống là đứa con trai không hiểu chuyện của cô, không muốn Giang Ca có cái nhìn phiến diện với cô.
Giang Cả không thể so đo với một đứa trẻ.
“Kiều Kiều tới à! Chờ đó, anh tưới hết cái đống cẩm tú cầu này đã!”. Kiều Sênh mặc áo sơ mi trắng, nhìn thấy Diệp Kiều thì cười nói.
“Anh đã thêm sắt vào nước tưới cẩm tú cầu chưa? Anh phải thêm sắt sunfat vào mới có thể loại bỏ những bông màu xanh!”. Giang Ca rất ít khi chủ động nói chuyện với Kiều Sênh, đây là lần đầu tiên nói chuyện.
Kiều Sênh quả thật được thương mà sợ!
“May mà em nhắc nhở, suýt nữa quên rồi! Anh đi lấy!”. Kiều Sênh nói, sau đó lập tức đi vào phòng phân bón tìm.
Vẻ mặt Giang Ca vẫn rất lạnh nhạt, cô ấy mang theo một cái giỏ nhỏ đựng hồng Trung Hoa, đi về phía Diệp Kiều: “Vào nhà ngồi đi!”. Cô ấy lễ phép nói, như nữ chủ nhân vậy.
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng kết hợp với một chiếc áo len mỏng hở cổ, mái tóc đen nhánh cột lên nhẹ nhàng, xinh đẹp và dịu dàng.
Vào nhà, cô ấy cắm những nhành hoa đã cắt vào trong bình thủy tinh, lúc Kiều Sênh đi vào, anh nhìn hình bóng của Giang Ca bằng ánh mắt đong đầy yêu thương…
Diệp Kiều đi với anh đến phòng khách nhỏ tầng hai.
“Kiều Kiều, em đừng khuyên anh, chỉ khi trao hết tất cả cho cô ấy, trong lòng anh mới có thể dễ chịu hơn một chút! Anh đã không còn quan tâm đến những thứ khác rồi, cho dù cô ấy muốn lấy mạng anh, anh cũng cho, đương nhiên, nếu cô ấy bằng lòng!”. Bây giờ anh đã không còn chút lí trí nào nữa rồi!
“Kiều Sênh, chúng ta hiểu biết quá ít về Giang Ca, lỡ như cô ấy có mục đích, anh có nghĩ đến hậu quả không?”. Diệp Kiều thấp giọng nói.
Trái tim Kiều Sênh co thắt dữ dội: “Cô ấy nói rõ với anh, anh ở bên cô ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp gì! Kiều Kiều, anh không phải là người hồ đồ, anh biết, cô ấy đã không còn là Giang Ca trước đây, nhưng anh không sợ cô ấy sẽ làm gì anh cả, thậm chí, anh hy vọng cô ấy trả thù anh, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, cô ấy có thể buông được cái c.h.ế.t của chị cô ấy! Em hiểu không?”
Ở chỗ ngoặt tầng hai, Giang Ca dựa lưng lên tường, nghe Kiều Sênh nói, hai tay nắm chặt…
Vì sao, nghe lời anh nói, n.g.ự.c cô lại đau thế này?
Đau đến mức không thở nổi, cảm giác này rất quen thuộc, lại rất xa xôi…
Hai tháng qua, cái mà cô nhìn thấy luôn là một Kiều Sênh dịu dàng ân cần đối với cô và Noãn Noãn, như không phải là một người đàn ông phụ bạc vô tình như anh rể miêu tả!
Cô vì anh mà khổ sở cái gì?
Cô chỉ cần nhớ, nếu không vì anh thì chị gái sẽ không chết!
Diệp Kiều cũng bị kinh hãi bởi lời nói của Kiều Sênh, anh biết rõ Giang Ca đã thay đỏi, còn có con gái với người khác, cũng có thể đến đây có mục đích, nhưng lại không đề phòng cô ấy, còn yêu cô ấy như trước đây, thậm chí là yêu con của cô ấy…
Cô rút tờ khăn giấy trên bàn trà lau nước mắt trên khóe mắt, cô bị Kiều Sênh làm cảm động, cũng đau lòng cho anh.
“Kiều Sênh, tất cả tài sản của anh đã cho cô ấy rồi, đủ rồi, cổ phần công ty, anh không thể động vào. Vết xe đổ, anh nên hiểu rõ!”. Tuy không biết rõ về quá khứ của Giang Ca lắm, nhưng mà càng tra không được thì càng chứng tỏ cô ấy rất đáng nghi, không phải sao?
Cô lo lắng, ngộ nhỡ Giang Ca có người giật dây đằng sau, liên kết với cô ấy hoặc là lợi dụng cô ấy, cướp đi Hoa Nguyên giống như Quách Mỹ Anh thì sao!
“Kiều Kiều, em quá lo lắng rồi, cô ấy trả thù anh là đủ rồi, không thể nào ra tay với Hoa Nguyên đâu!”. Kiều Sênh cười nói.
Kiều Sênh, anh yêu Giang Ca yêu đến mức tẩu hỏa nhập ma, cái gì cũng không quan tâm, cũng không nghe lời khuyên của cô.
Diệp Kiều thở dài thườn thượt trong lòng, không khuyên anh nữa!
…
Trong phòng tập, Giang Ca mang giày múa ballet, rảnh rỗi múa ballet, quần áo cũng không thay, trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình đã từng biểu diễn ở trên sân khấu, khán giả dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt, trong thính phòng, Kiều Sênh mặc u phục giơ ngón tay cái với cô, vẻ mặt tự hào.
“Bịch” một tiếng, cô ngã xuống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-529.html.]
Lúc Kiều Sênh đi tới cửa thì thấy Giang Ca ngã lăn trên đất!
Cô cố hết sức bò dậy, xách làn váy lên, ôm đầu gối.
Kiều Sênh đã sớm đi tới trước mặt cô, anh cúi thấp đầu, hai con mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm dấu vết bắt mắt trên đùi cô, giống như con rết vậy…
Anh ngồi xổm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Ca ôm chân, nghe thấy giọng nói của anh mới nhận ra không biết anh đã đến từ lúc nào, cô vội vã lùi lại, vô cùng phòng bị.
Vừa rồi, cô thế mà lại nhớ đến anh trước kia!
Kiều Sênh tổn thương bởi dáng vẻ né tránh và đề phòng mình trong vô thức của Giang Ca, như thể anh như con mãnh thú và dòng nước lũ vậy!
Anh cũng vẫn không hiểu, Giang Ca hận thì hận anh, sao phải đề phòng anh, dường như, anh thật sự là một người xa lạ vậy, sao cô phải như thế? Bọn họ đã từng yêu nhau khắc cốt ghi tâm mà!
“Chân của em, bị thương?”. Kiều Sênh nhìn cô vô cùng phòng bị mình, khàn giọng hỏi.
Giang Ca hoàn hồn khỏi sự hoảng loạn này: “Là vết thương để lại do vụ tai nạn giao thông đó, trong đây còn gắn thép…”
Giọng cô nhàn nhạt, lại giống như con d.a.o nhỏ cứa vào lòng Kiều Sênh!
Trong đầu anh tưởng tượng đến hình ảnh cô và chị gái sau khi bị đụng xe, cô kéo một cái chân bị thương chạy trối chết, thời điểm đó, cô phải đau khổ và bất lực bao nhiêu?!
Viền mắt anh phiếm hồng, đau lòng nhìn cô, toàn thân bị sự bi thương bao phủ: “Có bị thương không?”
Giang Ca thử đứng lên, anh muốn qua đỡ, cô lập tức né tránh, thử đi mấy bước, ngoài mắt ca chân hơi đau ra thì không ảnh hưởng gì: “Không sao”. Cô lạnh nhạt nói, rồi đi về phía cửa.
Khi cô sắp đi tới cửa, Kiều Sênh bước nhanh tới phía trước, ôm chặt cơ thể gầy nhỏ của cô vào lòng, hai tháng nay, anh vẫn luôn lịch sự khách sáo với cô, chưa từng vượt quá giới hạn như bây giờ, ôm chặt lấy cô!
Khi anh ôm chặt lấy mình, trái tim cô như xé toạc ra mà không thể giải thích được, đau đến mức khó chịu, cô muốn giãy dụa, nhưng cánh tay anh lại giống như xi măng cốt thép, vững vàng giam giữ cô trong n.g.ự.c anh!
Kiều Sênh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trái tim đau đớn, nhắm hai mắt lại: “Bồ Câu, không được nhúc nhích! Để anh ôm một lát, chỉ một lát thôi…”
Bồ Câu, là một cách mà trước đây Kiều Sênh từng gọi Giang Ca.
Bồ Câu…
Lần đầu tiên nghe người ta gọi cô như vậy, chưa từng nghe thấy trước đây, rồi lại rất quen thuộc.
“Anh buông ra!”. Giang Ca căm hận nói.
Cô không thể bị anh làm ảnh hưởng nữa, cho dù chỉ là một chút xíu!
Kiều Sênh, người mà cô hận đến mức loại bỏ khỏi trí nhớ! Cô không nhớ anh, cô nhớ mọi người, mọi chuyện trước đây, chỉ duy nhất Kiều Sênh là quên hết không sót thứ gì!
Là nỗi oán hận sâu sắc, anh ghê tởm bao nhiêu mới khiến cô loại bỏ anh khỏi trí nhớ chứ!
Kiều Sênh sợ chọc giận cô, chậm rãi buông hai cánh tay ra, cô lập tức lùi ra sau, phẫn hận trừng mắt nhìn anh – trông có vẻ cô đơn: “Kiều Sênh, anh còn không cho chúng tôi rời khỏi nơi này sao?!”
“Rời khỏi nơi này, em và Noãn Noãn có thể đi đâu? Nếu em không muốn thấy anh, sau này anh sẽ chuyển đi nơi khác, để em và Noãn Noãn ở lại đây, được chứ?”. Anh nói với cô gần như là cầu xin.
“Cha! Cha!”. Giọng trẻ con non nớt cắt ngang sự giằng co giữa hai người lớn, Tiểu Noãn Noãn chạy từ bên ngoài vào, Kiều Sênh khom lưng bế bé lên.
DTV
“Noãn Noãn ngoan, làm sao vậy?”. Anh ôm đứa nhỏ đáng yêu, áp trán mình lên trán bé, cười hỏi.
Noãn Noãn* đúng như tên của bé, khi bé gọi anh là cha, trái tim anh đều sẽ cảm thấy một sự ấm áp trân quý.
(*) Noãn Noãn: ấm áp.
“Cha! Cha!”. Tiêu Noãn Noãn vẫn chưa hiểu chuyện, không nghe hiểu người lớn nói gì, bé chỉ vào mặt Kiều Sênh, không ngừng gọi cha, giọng nói thanh thúy vang dội, vừa gọi còn vừa nhìn mẹ, như thể đang nói: “Đây là cha con!”
“Noãn Noãn, con đừng gọi tầm bậy, chú ấy không phải…”. Giang Ca lạnh mặt răn dạy, nói được một nửa thì Kiều Sênh đã ôm Tiểu Noãn Noãn ra ngoài rồi.
Giang Ca thở dài, cô vốn tưởng rằng Kiều Sênh chỉ tốt với Noãn Noãn ở bề nổi thôi, nhưng trên thực tế, anh đối xử với cô bé xuất phát từ nội tâm, xem cô bé như con gái ruột, còn xứng đáng hơn là người mẹ như cô nữa.
Hẳn là cắn rứt lương tâm, thật sự áy náy!!
Lúc trở lại phòng ngủ, điện thoại di động rung lên, cô lập tức cầm lấy chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rồi mới nghe.
“Giang Nhi, Kiều Sênh không phát hiện ra em muốn trả thù anh ta chứ!? Đây là thời kỳ mấu chốt, em tuyệt đối đừng để anh ta phát hiện ra đấy!”
“Không có. Cho dù anh ta phát hiện ra, cũng sẽ để mặc em trả thù!...Anh ta thay đổi rồi, không giống với tưởng tượng của em…”. Giang Ca liếc nhìn mình trong gương, viền mắt thế mà lại đỏ lên.
“Giang Nhi! Em mềm lòng?! Trước đây, nếu không phải anh ta không tin tưởng em, vứt bỏ em, sao em có thể về nước tìm anh ta, chị em sẽ không yên tâm mà đuổi theo chắc?! Rồi hai người lại bị người nhà anh ta mưu sát như thế nào?!”. Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Trong đầu Giang Ca hiện lên cảnh tưởng gặp tai nạn giao thông ngày đó một cách rõ ràng, cô ôm chị gái, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay…
Còn có ba năm trước, cô vẫn điên điên khùng khùng, ở trong bệnh viện tâm thần…
Trong gương, nước mắt cô rơi như mưa!
“Anh rể, tiếp theo, em nên làm thế nào? Kiều Sênh đã đưa hết mọi tài sản cho em rồi…em cần số tiền này có lợi ích gì? Chị cũng không về được…”. Giang Ca bật khóc nói, cảm giác bi thương tràn ra từ đáy lòng, không cách nào được cứu rỗi.
Người đàn ông cô yêu sâu đậm, vứt bỏ cô, chị của cô bị người nha anh ta hại chết, cô trở nên điên điên khùng khùng, một ngày nào đó, cô thấy tin anh đính hôn với người phụ nữ khác trên báo…
Từ đó cô hoàn toàn loại bỏ anh ra khỏi trí nhớ của mình…
“Khiến anh ta trắng tay, thân bại danh liệt!”. Trong điện thoại vang lên giọng nói phẫn hận của người đàn ông.
Trắng tay, thân bại danh liệt.
Tất cả tài sản và bất động sản đứng tên Kiều Sênh đã được chuyển nhượng cho Giang Ca, chỉ thiếu cổ phần tập đoàn Hoa Nguyên trong tay anh thôi đó!
Là một người chủ, người thừa kế của tập đoàn Hoa Nguyên, cổ phần trong tay Kiều Sênh quan trọng biết bao nhiêu!
Anh lại cố ý muố huyển toàn bộ cổ phần về tên Giang Ca!
Hôm nay chính là ngày Kiều Sênh muốn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty cho Giang Ca, địa điểm là ở phòng tư pháp trụ sở chính của Hoa Nguyên Trung Quốc, chưa đến mười giờ sáng, anh đã dẫn Giang Ca đến phòng họp của bộ phận tư pháp rồi.
“Giang Ca, anh đã ký xong rồi, em mau ký đi!”. Kiều Sênh ký tất cả hợp đồng, sau đó tự mình lập đến trang cuối cùng giúp Giang Ca, để trước mặt cô, đưa bút ký tên cho cô.
Giang Ca không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng, nhận lấy bút máy trong tay anh.
Lúc này, điện thoại di động của luật sư cao cấp nhất của tập đoàn Hoa Nguyên reo lên, ông ta ra ngoài phòng nghỉ mới bắt máy, là Diệp Kiều gọi tới.
“Luật sư Hoắc, Giang Ca đã ký tên chưa?”. Lúc này, Diệp Kiều vừa đến tầng một Hoa Nguyên, vừa gọi điện thoại vừa vội vàng đi tới cửa thang máy.
“Giám đốc Diệp, cô ấy đang chuẩn bị ký!”.
“Làm phiền ông kéo dài thời gian giúp tôi hai phút, tôi đến ngay! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với Kiều Sênh!”. Diệp Kiều vội vã nói, sau khi vào thang máy thì nhanh chóng nhấn nút.
Cô lại gọi điện thoại cho Kiều Sênh.
Luật sư Hoắc thuận miệng bịa ra một lý do, Giang Ca tạm thời chưa ký tên, Kiều Sênh đi ra khỏi phòng họp của bộ phận tư pháp, chỉ thấy Diệp Kiều đang vội vàng đi ra khỏi thang máy.
“Kiều Kiều, em đừng khuyên anh nữa!”
“Kiều Sênh, hãy nghe em nói hết rồi chuyển cổ phần cho cô ấy cũng không muộn!”. Diệp Kiều nói xong rồi vào phòng tiếp khách, Kiều Sênh nhíu mày, không biết cô có chuyện quan trọng gì muốn nói với anh.
“Kiều Sênh! Anh biết không, lần này Giang Ca có chuẩn bị hết? Cô ấy và bạn trai năm đó của Giang Ngư, cùng tính kế anh!”. Diệp Kiều mặc đồ công sở nhìn Kiều Sênh, cắn răng, thấp giọng nói.
Nếu như trước đó Kiều Sênh đã biết Giang Ca đã thay đổi, hơn nữa có thể sẽ trả thù anh, thì bây giờ, khi anh biết cô ấy liên kết với bạn trai của Giang Ngư để mưu hại anh, anh vẫn bị đả kích, anh cho rằng Giang Ca có hận anh như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không giống như Quách Mỹ Anh, đó là liên kết với người ngoài hãm hại nhà họ Kiều.
Nhưng mà, chút đả kích ấy thì có là gì?
“Bạn trai của chị gái cô ấy? Sao anh không biết?”. Kiều Sênh bình tĩnh hỏi.
Diệp Kiều móc ảnh chụp từ trong túi ra, trong hình là một người đàn ông phương Đông anh tuấn, trong lòng ôm một bé gái, bên cạnh là Giang Ca, bối cảnh hình như là biệt thự.
“Anh ta tên là Hạ Diễm, là bạn trai của Giang Ngư lúc còn sống, vì là đồng nghiệp cùng công ty nên chuyện tình cảm khá là kín đáo, cho nên ngay cả anh cũng không biết được. Sau này, khi Giang Ngư chết, Hạ Diễm cũng nghỉ việc, anh ta về nước mở một công ty ở Giang Thành. Kiều Sênh, trước đây Giang Ca cũng không sống cực khổ như chúng ta nghĩ đâu, cô ấy mới về đây mấy tháng trước, trước đây luôn sống ở Giang Thanh, Hạ Diễm rất giàu có. Tư liệu về Giang Ca mấy năm nay rất ít, Hạ Diễm bảo vệ cô ấy vô cùng tốt. Người của em vẫn chưa tra ra được cha ruột của Noãn Noãn là ai, nhưng có thể xác định là do Giang Ca sinh”.
Kiều Sênh nghe xong, cổ họng nghẹn lại.
“Bọn họ thiếu tiền sao? Hay là thiếu cổ phần công ty Hoa Nguyên?”. Kiều Sênh lẩm bẩm hỏi.
Diệp Kiều lắc đầu: “Công ty của Hạ Diễm có quy mô không nhỏ, cũng không tồn tại tình trạng đứt gãy chuỗi tài chính, bọn họ có nhiều âm mưu lắm, em vẫn không thể đoán ra được! Kiều Sênh, anh đừng hồ đồ, anh là người thừa kế của tập đoàn, trên vai anh gánh vác rất nhiều trọng trách! Được rồi, Giang Ca cô ấy đáng thương, nhưng chuộc tội thì có rất nhiều phương thức!”