Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:33
Lượt xem: 1
Diệp Thành như người máy, mai phục ở chỗ b.ắ.n lén không nhúc nhích, mắt phải nhắm chuẩn đầu ngắm!
Trọng tâm của hình chữ thập nhắm vào đầu Lục Bắc Kiêu, tay phải anh ta móc vào cò súng, đạn bay ra ngoài, sắc mặt Đường Thiếu Đình tối lại!
Ngay lúc anh ta nghĩ Lục Bắc Kiêu sẽ bị b.ắ.n vào đầu, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu đột nhiên nằm xuống, đạn b.ắ.n vào cành cây!
Anh lại có thể chú ý được hướng đạn bay đến, nằm xuống với tốc độ cực nhanh!
Lần cuối cùng đấu với anh là tám năm trước ở Hồng Kong, lĩnh giáo qua nắm đ.ấ.m của anh! Nhiều lần nghe thấy Diệp Kiều khen anh giỏi, trăm nghe không bằng một thấy!
"Nằm hết xuống!" Giọng nói máy móc của Diệp Thành vang lên, anh ta vừa dứt lời đã có đạn bay tới. Người của Đường Thiếu Đình còn chưa kịp nằm xuống đã c.h.ế.t trong nháy mắt!
Rất nhanh, ngoại trừ anh ta và Diệp Thành, toàn bộ những người khác đã bị b.ắ.n chết!
"Diệp đại thiếu, rút lui!" Đường Thiếu Đình vỗ bả vai Diệp Thành, trầm giọng nói.
Diệp Thành cấp tốc đứng dậy, vừa chạy vừa nổ hai phát s.ú.n.g về phía Lục Bắc Kiêu, khoảng cách quá xa không b.ắ.n trúng!
Hai người bỏ chạy về phía đường biên giới, vừa trốn vừa bỏ bớt đồ trên người. Tốc độ của Đường Thiếu Đình không thể so với Diệp Thành, lúc chạy còn nghe thấy tiếng của Bọ cạp độc bên tai.
"Đình tử, hẳn anh biết tôi nghĩ gì!"
Đường Thiếu Đình nhếch miệng lên, co thể mạnh mẽ nhảy lên một tảng đá, thân hình nhanh chóng lăn xuống sườn đồi như quả bóng, rồi sau đó bỏ chạy về phía đường biên giới cách đó không xa.
“Ông chủ, ông muốn anh em của họ g.i.ế.c lẫn nhau!” Đường Thiếu Đình nói chắc nịch.
Ở cùng bọ cạp độc nhiều năm như vậy, sao anh ta không hiểu rõ bọ cạp độc nghĩ như thế nào!
"Đình tử quả nhiên là Đình tử!"
"Ông chủ, còn muốn tôi đưa Diệp Thành về cho ngài không?"
"Mang về là tốt nhất! Thực sự không được thì xử lý anh ta!" Bò cạp độc lại tàn nhẫn nói.
"OK!" Đường Thiếu Đình nói, sải bước về phía trước, vọt qua biên giới, nơi này là vách núi cũng là sơ hở của phòng thủ biên giới.
Ngay khi anh ta nhảy qua, một viên đạn sượt qua tai anh ta!
!!!
Suýt nữa thì chết!
“Giơ tay lên!” Nhưng Diệp Thành không thể thuận lợi nhảy qua, một giọng nói lạnh lùng từ phía trên truyền đến sau lưng.
Sau người Sói oang đã mai phục sẵn trên cao, sẵn sàng xả s.ú.n.g bất cứ lúc nào.
"Không được bắn! Đó là Diệp Thành!" Nhìn thấy Diệp Thành trong thung lũng đang giơ hai tay đưa lưng về phía họ, Lục Bắc Kiêu hét lớn.
Người đàn ông mặc đồ ngụy trang, nhìn bóng người quen thuộc kia, n.g.ự.c phập phồng!
Biết ngay mạng lớn không c.h.ế.t được!
Từ những quả mìn dính bẫy đó, anh đã biết những quả mìn đó gài rất giống cách của bọn họ. Chiến hữu vào sinh ra tử mấy chục năm, giữa anh em hiểu rõ nhau, anh cũng nghi ngờ có thể đó là Diệp Thành sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác!
Lại nghĩ, sao Diệp Thành giúp Bọ cạp độc làm việc?
Đám người Hứa Nghị cũng nhận ra Diệp Thành mất tích hơn hai tháng!
Diệp Thành buông hai tay xuống, quay người, mặt đối diện bọn họ.
Trên người mặc đồ rằn ri không có quân hàm không có lá cờ đỏ sao năm sao trên người, khuôn mặt vô cảm, trên mặt có vết m.á.u đã bị cành cây cào!
Lục Bắc Kiêu nhảy từ trên cao xuống, đi về phía anh ấy!
Khoảng cách giữa hai anh em họ ngày càng gần....
Môi Diệp Thành hông ngừng mấp máy mà không phát ra âm thanh nào.
Đường Thiếu Đình đang nấp sau tảng đá bên ngoài biên giới nhìn cảnh này. Lúc này đột nhiên Diệp Thành rút s.ú.n.g lục từ thắt lưng ra, không chút do dự b.ắ.n về phía Lục Bắc Kiêu!
"Lục đội!"
Hứa Nghị thấy cảnh này thì hét len, bản năng muốn nổ s.ú.n.g bảo vệ anh, nhưng đó là chú của bọn họ Diệp Thành mà!
Những người khác cũng muốn nổ s.ú.n.g bị Hứa Nghị quát dừng lại!
Còn Lục Diêm Vương của bọn họ đã trúng đạn, ngã xuống! Diệp Thành rút lui trong khi nổ súng, nhanh chóng rời khỏi biên giới ...
Sau khi Diệp Thành rời khỏi đường biên giới, người của tổ chức K2 mai phục ở đường bên ngoài biên giới lập tức b.ắ.n về phía này!
Lục Bắc Kiêu còn ngã dưới đất không nhúc nhích, không rõ sống hay chết!
"Hứa Nghị!" Nhìn Hứa Nghị lao về phía Lục Bắc Kiêu, Lục Tốn hét lên!
Anh ta như vậy sẽ bị đạn lạc b.ắ.n chết!
Nagy lúc mấy tên khác đang giậm chân phẫn nộ thì trên đầu có tiếng trực thăng, hai lính đặc chủng từ trên trực thăng nhảy xuống. Họ ném vài quả b.o.m khói xuống tuyến biên giới, làm khuất tầm nhìn của địch. Sau khi hai người kia xuống, bọn họ cấp tốc ra đường biên giới.
Quân đội Ảnh tử không có biên chế, không có phiên hiệu, có thể ra nước ngoài hành động!
"Rút lui!" Đường Thiếu Đình thấy có bốn tên lính đặc chủng đuổi theo, hét lớn!
Diệp Thành bị anh ta túm lấy, hai người cùng chạy sâu vào trong núi rừng...
--
"Sếp, Lục Bắc Kiêu bị Diệp Thành đả thương, không rõ thương thế! Hiện tại tôi đang dẫn anh ta về!" Sau khi trốn đến khu vực an toàn, Đường Thiếu Đình báo cáo với Bọ cạp độc.
"Rất tốt! Diệp Thành không xuất hiện tình huống dị thường chứ?" Bọ cạp độc cẩn thận hỏi.
"Không có! Tên họ Lục kia thân thủ quá tốt, mấy lần cũng không làm gì được, cuối cùng vì nhận ra Diệp Thành nên mới không phản kích!" Đường Thiếu Đình báo cáo.
Sao Bò cạp độc lại không biết thực lực của Lục Bắc Kiêu!
Chỉ mong lần này anh ta kém may mắn một chút!
Sau khi báo cáo xong, Đường Thiếu Đình nhanh chóng tháo tai nghe ra, dựa vào tảng đá lớn bên cạnh móc bao t.h.u.ố.c lá ra, bị Diệp Thành cướp mất!
"Lửa!" Diệp Thành có chút không nhịn được nói.
Khóe miệng Đường Thiếu Đình hơi kéo ra, ném bật lửa cho anh!
Diệp Thành ngậm thuốc trong miệng, hai tay đánh lửa châm thuốc!
"Rốt cuộc anh b.ắ.n trúng chỗ nào của anh ta rồi?! Có thể c.h.ế.t không?!" Diệp Thành hỏi Đường Thiếu Đình đang ngồi trên tảng đá, hai mắt nhìn về nơi nào đó ở phía trước, không ngừng hút thuốc.
"Mẹ nó rốt cuộc anh là ai?" Diệp Thành không trả lời vấn đề của anh ta, hỏi lại.
Đường Thiếu Đình cong môi, khóe miệng nở nụ cười tà, không rõ thái độ, cũng không giống người tốt cũng không giống người xấu!
Ngày ấy bị bắt, ngồi trên trực thăng anh đã nhận được tín hiệu của người này! Anh ta gửi thông tin được mã hóa cho anh thông qua bước chân.
Anh ta nói, tôi là nội gián, phối hợp với tôi!
Anh vẫn không biết rốt cuộc Đường Thiếu Đình là nội gián của bên nào, cảnh sát đại lục hay là cảnh sát Hồng Kông?
Sau đó thuốc tiêm vào cho anh cũng là giả, khó chịu chính là anh còn phải diễn kích trước mặt Bọ cạp độc!
DTV
Họ không thể nói sự thật khi ở bên trong K2, có thiết bị theo dõi và nghe lén khắp nơi.
"Tôi là người của em gái cậu!" Đường Thiếu Đình cười xấu xa nói.
Lần này Diệp Thành sững sờ, ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt kinh hoàng, "Em gái nào của tôi?"
"Đương nhiên là Diệp Kiều! Ngoại trừ cô ấy ra, làm gì còn ai có bản lĩnh ấy!" Đường Thiếu Đình cũng hút thuốc, cười nói.
Lần này Diệp Thành càng mơ hồ, sao em gái lớn của anh lại có nội gián ở K2 chứ?
"Bảy năm!" Đường Thiếu Đình ngậm điếu thuốc, cảm khái nói.
Rồi lại kể cho Diệp Thành nghe chuyện sao anh ta lại là nội gián của Diệp Kiều. Diệp Thành hoàn toàn không hiểu, tại sao Diệp Kiều lại giấu Lục Bắc Kiêu sắp xếp Đường Thiếu Đình làm nội gián ở trong K2!
Một cô gái như cô ấy...
"Hình như cô ấy biết chuyện tương lai, cô ấy đã biết trước lần này anh sẽ bị ám sát nên bảo tôi để mắt đén anh, vì không muốn để Bọ cạp độc hoài nghi nên tôi chi có thể làm hạ sách này!" Đường Thiếu Đình vỗ bả vai Diệp Thành, nói.
Con mẹ nó...
Rốt cuộc em gái lớn của anh là người thế nào?
Phương Trác, Giang Hải, Đại Ngốc, Hà Phong, bao gồm cả anh đều được cô cứu, cô ấy đã sớm biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện...
"Tôi ở K2 cũng tốt, lần này cố gắng diệt trừ K2 đến tận gốc! Lúc tôi và Lục Bắc Kiêu đối măt, tôi đã phát tín hiệu với cậu ta rồi!" Sau khi rút liên tiếp hai điếu thuốc, Diệp Thành nói.
Cũng không biết hiện tại tên kia ra sao....
Chiếc SUV có vẻ ngoài rất đẹp vừa mới lái vào ngõ nhỏ đột nhiên dừng lại, trong khoang rộng rãi có ba đứa trẻ ngồi ở ghế sau, mỗi đứa đều thắt dây an toàn, ở ghế phụ kế bên ghế lái là Lục Tiểu Cổn, cậu bé đang cau mày nhìn Diệp Kiều nghe điện thoại ở ghế lái.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt kia của Diệp Kiều, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó!
Cô siết chặt điện thoại, tay trái ôm trán, môi run rẩy, "Tôi, tôi biết rồi, tôi tới ngay đây!"
Xe phía sau ấn còi không ngừng và nháy đèn pha, Diệp Kiều khởi động lại xe, đôi tay gầy guộc không ngừng run rẩy.
"Chị dâu, Kiêu thần bị thương vừa được đưa đến 301, đang cấp cứu!"
Người trong điện thoại vừa nói như thế.
Vừa nghe chuyện Lục Bắc Kiêu bị thương, người phụ nữ trưởng thành 30 tuổi lập tức hoảng sợ, mất tinh thần, không còn tình táo, nhất quyết phóng xe tới cửa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-534.html.]
"Lục Tiểu Cổn! Con dẫn các em đi làm bài tập, tắm rửa đi ngủ, không cho các em chạy loạn! Mẹ có việc phải ra ngoài!" Ba đứa trẻ vô lo vô nghĩ đã xuống xe, chỉ còn Lục Tiểu Cổn và Tia chớp ở trên xe, Diệp Kiều dặn dò con trai.
"Diệp Kiều, đã xảy ra chuyện gì vậy! Mẹ muốn đi đâu?" Lục Tiểu Cổn mặc đồ học sinh được thiết kế riêng nghiêm túc hỏi, ngay cả dây an toàn cậu bé cũng chưa tháo.
"Không có chuyện gì, con nghe lời chăm sóc ba em là được rồi." Diệp Kiều nhìn con trai, kiềm chế hoảng hốt trong lòng.
"Tay của mẹ đang run, con không yên lòng, con đi theo mẹ hoặc mẹ bắt xe đi!" Dáng vẻ Lục Tiểu Cổn như người lớn, bình tĩnh nói.
Diệp Kiều suy tư một chút, "Con xem chú Hải có nhà không! Để chú ấy lái xe giúp mẹ cũng được!"
Chỉ cần nghe anh bị thương, không biết bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không nhưng nghe nói đang cấp cứu là cô đã hồn bay phách tán! Mẹ kiếp, cô không thể trùng sinh được nữa!
Lục Tiểu Cổn lập tức tháo dây an toàn xuống xe gọi chú Hải.
--
Một đôi nam nữ quân nhân trong quân phục rằn ri đang canh gác phòng mổ, đôi giày cao gót da giẫm lên nền xi măng phát ra tiếng "Cộp, cộp". Một người phụ nữ mái tóc gợn sóng trong bộ vest mỏng manh bước nhanh tới, phía sau có một người đàn ông trung niên đi theo.
"Hứa Nghị!" Diệp Kiều nhìn là nhận ra Hứa Nghị mặc đồ rằn ri.
"Chị dâu! Chị đừng:-" Hứa Nghị tiến lên đón lại bị nữ quân nhân đội mũ rằn ri lên đón trước.
Diệp Kiều nhìn về phía cô ta, "Lục đội của các co sao rồi?"
"Chị dâu! Lục đội bị sĩ quan Diệp b.ắ.n bị thương, tổn thương ở tim!" Nữ quân nhân không có tên chỉ nói cho cô mật danh là "0" nói với Diệp Kiều, trong giọng nói không có chút cảm xúc hay sắc thái nào.
"Diệp Thành? !" Càng làm cho sốc và không thể chấp nhận được chính là tổn thương ở tim!
"Đúng! Là Diệp Thành! Hiện tại anh ấy là sát thủ ở K2! Đường Thiếu Đình dẫn anh ấy đi g.i.ế.c Lục đội!" Số 0 lại nói, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm biểu hiện của Diệp Kiều, tìm kiếm dấu vết.
K2 có hành động sao cô không biết?! Tại sao Đình tử không báo với cô?! Còn cả Diệp Thành, sao anh ấy lại g.i.ế.c Lục Bắc Kiêu!
Diệp Kiều không nói gì, nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, màn hình LED nhỏ trên cửa hiển thị "Đang phẫu thuật..."
Tổn thương ở tim!
Cơ thể cao gầy của cô lung lay, sao cô không biết tổn thương ở tim có nghĩa là gì!
Hai tay cô nắm chặt, một tay nắm chặt điện thoại, cô đi về phía cầu thang thoát hiểm, Hứa Nghị đang định đuổi theo lại bị số 0 ngăn cản, "Không có việc của anh! Đừng nhiều chuyện!"
Vô ảnh này đang làm gì vậy?!
Hứa Nghị nhíu mày, nhìn vô ảnh đang đi theo Diệp Kiều.
Trong lối thoát hiểm, Diệp Kiều gọi điện cho Đường Thiếu Đình muốn biết rõ rốt cuộc chuyện là thế nào. Từ sau khi Diệp Thành mất tích anh ta cũng không liên lạc cho cô, bọn họ xuất hiện lại để Diệp Thành đánh Lục Bắc Kiêu!
Vô ảnh thấy Diệp Kiều vào lối thoát hiểm thì lập tức đi thang máy xuống tầng một, đi vào cầu thang thoát hiểm tầng một...
Đường Thiếu Đình tắt máy!
Diệp Kiều nhắm hai mắt ép mình tỉnh táo, cô phải tin tưởng Đường Thiếu Đình, tin tưởng Diệp Thành!
Trong bóng tối có tiếng động mơ hồ, Diệp Kiều nhạy bén bình tĩnh, lập tức quay người rời khỏi lối thoát hiểm.
Vô Ảnh cũng nhanh chóng lặng lẽ ra ngoài bằng cánh cửa này, vừa ra ngoài đã bị Diệp Kiều chặn lại!
Mặt Diệp Kiều không biểu cảm, nheo mắt nhìn người mặc đồ rằn ri, đội mũ, bóng tối dưới vành mũ che giấu biểu lộ chân thực của cô, "Cô theo dõi tôi làm gì?"
"Chị dâu, chị vừa gọi điện cho ai?" Vô Ảnh hỏi thẳng vấn đề.
"Tôi nói chuyện với ai đến lượt cô quan tâm?" Diệp Kiều cũng không khách khí nói.
"Tôi đoán không sai là Đường Thiếu Đình đúng không? Chị và anh ta đến cùng có quan hệ thế nào?!" Vô Ảnh chất vấn, giọng điệu rất không khách sáo, dường như thực sự giữa Diệp Kiều và Đường Thiếu Đình có gian tình gì đó! Cô ta đã sớm nghi ngờ quan hệ giữa Diệp Kiều và Đường Thiếu Đình, chỉ là Lục Diêm Vương luôn luôn anh minh quả quyết bị tình yêu làm cho mê muội, giống một vị vua mất đi thần trí, cô nói gì anh đều không nghi ngờ!
Quả nhiên!
Số 0 này đang nghi ngờ cô!
"Đương nhiên tôi có quan hệ hận thù với anh ta rồi! Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ hại người đàn ông của tôi?! Ít tự cho mình là thông minh thôi!" Diệp Kiều mạnh mẽ nói, dứt lời quay người nhanh chân rời đi.
Số 0 siết chặt tay, cô ta biết Diệp Kiều không có lý do gì để hại Lục đội, nhưng tại sao cô và Đường Thiếu Đình có quan hệ thân thiết như vậy?
Lúc Diệp Kiều quay lại phòng phẫu thuật, Lục Bắc Kiêu đã được đưa về phòng bệnh.
Hứa Nghị và bác sĩ đang đứng ở cửa phòng bệnh.
"Người nhà của Trung tá Lục, toàn bộ mảnh đạn trên người của Trung tá Lục đã được lấy ra…” Bác sĩ bước tới giải thích cho cô, nhưng Diệp Kiều dường như không nghe thấy.
Cô không nhìn họ, mặt vô cảm, hai mắt vô thần, như người gỗ đẩy cửa phòng bệnh đi vào, đi về phía giường bệnh...
Anh lặng lẽ nằm kia, truyền nước, chăn che kín, hai vai lộ ra, trên bờ vai có băng gạc, mũi cắm ống thở oxy.
Cô đi đến bên cạnh giường bệnh, đầu gối khuỵu xuống đất, nắm lấy bàn tay thô ráp và nhẫn tâm của anh, dùng cả hai tay giữ lấy, nhìn khuôn mặt yên lặng đang say ngủ của anh mà bật khóc.
"Lục Bắc Kiêu... Cả đời này của chúng ta còn có thể sống tốt được không? Em chỉ muốn mọi người bình an mà thôi..." Cô khóc nói, trong đầu hiện lên đủ mọi chuyện của kiếp trước, "Thời gian càng gần em càng lo lắng, kết quả anh vẫn xảy ra chuyện..."
Cô vừa khóc vừa hôn tay anh, bàn tay kia dường như còn lưu mùi khói đạn.
"Nếu anh thực sự làm sao thì em sống còn gì ý nghĩa? Lục Bắc Kiêu, lần này tốt nhất anh không sao cho em! Nếu không, con của chúng ta em cũng bỏ, c.h.ế.t cho anh em!" Diệp Kiều thấy anh còn không động đậy, tàn nhẫn nói, nói cũng là sự thật.
Anh là người quan trọng nhất của cô, nếu kiếp này anh còn giống kiếp trước... Cô chỉ có thể đi theo anh, hồn anh ở đâu em đi theo đến đó...
"Em dám?!" Người đàn ông vốn nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt đột nhiên mở mắt, trừng mắt khuôn mặt đầy nước mắt của cô, sắc mặt đen lại.
!!!
Diệp Kiều khóc đến mức giống như đến giọt nước mắt cuối cùng sững sờ, nhất là anh còn ngồi dậy, rút ống thở oxy trong mũi ra, trên n.g.ự.c còn băng bó.
"Lục Bắc Kiêu! Anh làm gì vậy?! Tim anh bị thương:-" Cô đứng dậy trách mắng.
Anh ngồi trên giường kéo cô lại, Diệp Kiều ngã vào lòng anh!
"Đồ ngốc, nếu tim ông đây trúng đạn thật thì còn có thể sống sao?"
Đã nhiều năm rồi anh không thấy bà Lục khóc như vậy nữa. Anh nhớ rất rõ lần trước lúc đó cô làm kiểm tra sinh sản, khi đó cô nghĩ cô không mang thai Lục Tiểu Cổn. Khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, dáng vẻ đáng thương vô cùng, những giọt nước mắt này đều rơi vì anh.
Tim của anh không bị trúng đạn?!
Diệp Kiều ngây người nhìn n.g.ự.c anh, nơi đó đúng là có quấn băng vảo, nhưng chính anh đã nói nếu tim anh bị trúng đạn thì đã c.h.ế.t hoặc ở ICU rồi!
"Lục Bắc Kiêu! Tên khốn anh! Anh lừa em!" Diệp Kiều gầm thét ngồi dậy, tức giận mắng.
Tên khốn này!
Vừa rồi cô còn tưởng anh bị thương nặng, đau lòng muốn chết, kết quả anh vẫn bình thường!
"Anh dám lấy chuyện này lừa gạt em! Lục Bắc Kiêu! Anh ngứa da à?!" Diệp Kiều véo vào khuôn mặt rắn chắc góc cạnh của anh, nghiến răng oán hận.
Vừa rồi cô còn tưởng kiếp này anh cũng không tránh được kiếp nạn của kiếp trước, sợ đến mất mất hồn lạc phách!
Kết quả Lục đại gia nhảy nhót tưng bừng!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú sinh động của anh, cô không cho phép anh nói, cô vừa sốt sắng vừa hôn anh, giống như một con sư tử nhỏ đang cắn một con dã thú lớn!
Những vết thương nhỏ ở tim kia còn châm chích, nhưng bà Lục hôn giống như mật ngọt tiến vào lòng anh, đau đớn cũng ngọt ngào, mẹ nó thật kích thích!
Lục Bắc Kiêu trở tay ôm lấy đầu cô và hôn sâu hơn, nghĩ đến những gì cô vừa nói khi khóc, vừa cảm động vừa đau khổ ...
Hôn xong, Diệp Kiều thở dốc, còn thở phì phò nhìn anh chằm chằm, "Lục Bắc Kiêu! Anh còn dám đùa em như thế thử xem?"
Cô tức giận nói, nước mắt lại bất giác rơi xuống, cô cúi đầu không nhìn anh.
Lúc vừa biết tim anh trúng đạn cô còn tưởng rằng anh sẽ hi sinh, cái cảm giác này giống như bị người ta bóp cổ, không thể thở nổi...
!!!
"Nhóc con, sao gan ngày càng nhỏ thế? Hả?" Anh nâng cằm cô lên dịu dàng nói, trong giọng nói đều là cưng chiều. Sao anh lại không rõ, là cô quá yêu anh!
Bàn tay thô ráp lau đi nước mắt trên gò má cô, "Sao lại là lừa em chứ? Là em ngốc mà!"
"Là đội viên của anh nói, cái người tên số 0 ấy đã nói!" Diệp Kiều kích động phản bác, đôi mắt mở to nhìn anh, mũi còn chưa xót khó chịu.
Không phải là số 0 kia cố ý nói vậy để kích thích cô, để cô gọi điện cho Đường Thiếu Đình hỏi rõ ràng, để bắt thóp cô?
!!1
May mà Đường Thiếu Đình tắt máy!
Lục Bắc Kiêu thoáng nhíu mày, nhếch môi, cầm lấy một chiếc điện thoại di động trên đầu giường có màn hình bị xuyên thủng, "Đúng là b.ắ.n vào tim nhưng bị thứ đồ chơi này cản lại! Vừa rồi gắp mảnh đạn trong thịt ra, không làm tim bị thương!"
Đó là chiếc Nokia N91 mà cô vừa tặng anh!
Diệp Kiều nhìn chiếc điện thoại bị thủng một lỗ trong lòng bàn tay anh, mặt sau còn chưa bị xuyên qua phồng lên.
Cho nên nếu không có chiếc điện thoại này cản lại, tim anh sẽ bị trúng đạn thật!
"Diệp Thành anh ấy, nổ s.ú.n.g vào tim anh thật?"
Lục Bắc Kiêu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.
"Sao Diệp Kiều có thể làm thế?!" Cô phản bác, mặc dù trong lòng ngho có thể anh cố tình diễn kịch, nhưng nào dám nói với anh, tránh anh hoài nghi.
"Có lẽ cậu ta bị K2 khống chế!" Lục Bắc Kiêu lại nói, anh cũng không nói thật với Diệp Kiều.
"Bọn chúng không chế Diệp Thành như thế nào?" Diệp Kiều nghi hoặc hỏi.
Có phải Lục Bắc Kiêu lừa cô không? Hay nói thật? Nhưng cô không tin Đường Thiếu Đình sẽ phản bội cô!
Nhưng tên này đã hơn hai tháng không liên lạc với cô rồi!
Không đợi được câu trả lời của anh thì cửa phòng bệnh đã bị gõ vang, cô lập tức đứng lên, sau khi lau nước mắt rồi ra mở cửa.