Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:43
Lượt xem: 0
Đường Thiếu Đình nhìn Bò Cạp gọi điện thoại là biết ông ta đang gọi cho Diệp Kiều, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y phải lại.
Đương lúc vội vàng sợ bị Bò Cạp thấy anh gọi điện thoại nên khi ngắt máy chưa kịp xóa bỏ.
Diệp Kiều đang xử lí văn kiện, điện thoại trên bàn rung lên, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, nghĩ cũng không nghĩ cầm điện thoại lên nghe.
“Anh Đình”
âm thanh phụ nữ lên tiếng, Bò Cạp hít mắt, đôi mắt nham hiểm nhìn Đường Thiếu Đình, lúc này ông ta vẫn chưa nghĩ ra người phụ nữ đó là ai.
Anh ấy làm sao lại không nói tiêng nào, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Kiều lo lắng thấp giọng hỏi, “Anh Đình, anh sao rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói đi!”
“Cô là người đàn bà của Lục Bắc Kiêu?” Bò Cạp suy nghĩ một chút lập tức khẳng định.
Tiếng một người đàn ông trung niên lạ truyền đến, Diệp Kiều sững lại, phút chốc trong lòng có một dự cảm không lành.
Đường Thiếu Đình bị bại lộ rồi!
Người vừa nói vói cô là Bò Cạp.
Dáng người mảnh khảnh của Diệp Kiều rung lên, cô phải chống tay vào mép bàn để ổn định cơ thể, “Tôi là Diệp Kiều.”
Người gọi điện thoại cho cô là ông trùm khủng bố, anh không hoảng hốt trầm giọng nói.
“Diệp Kiều, quả nhiên cô là người đàn bà của Lục Bắc Kiêu” Bò Cạp nhếch lên nụ cười âm hiểm, “Cô biết tôi là ai không?”
“Bò Cạp” Cô lạnh lúng nói.
“Cô cũng thông minh đấy, là gan của cô cũng không nhỏ nhỉ, dám cài nội ứng bên cạnh tôi” Bò Cạp hung hăn nói, mà trong khoảng thời gian bãy tám năm nay ông chưa từng hoài nghi Đường Thiếu Đình.
Lòng Diệp Kiều như chìm xuống đáy, “Đường Thiếu Đình đâu, ông làm gì anh ấy rồi?”
Bò Cạp lại nhìn về Đường Thiếu Đình, hít mắt cười hung tợn, “Đanh bị thủ hạ của tôi chỉa s.ú.n.g vào ngực, muốn nghe giọng hắn không?”
Nghe Bò Cạp nói, hai mắt Diệp Kiều mở ra, trong lòng một trận run rẫy, “Ông muốn gì?”
“Muốn hắn sống, cô lập tức đến đây, không được mang theo ai khác, không được nói cho Lục Bắc Kiêu!” Bò Cạp hung ác nói.
“EM Kiều, em đừng nghe lời ông ta!” Đường Thiếu Đình thấy Bò Cạp đang uy h.i.ế.p Diệp Kiều, lớn tiếng hét lên, anh ta nắm s.ú.n.g của thủ hạ Bò Cạp chỉa lên đầu mình muốn tự sát.
Thấy vậy một thủ hạ khác của Bò Cạp rút lưỡi lê từ khẩu s.ú.n.g đ.â.m vào cổ tay Đường Thiếu Đình, làm cây s.ú.n.g rơi xuống đất.
Diệp Kiều nghe tiếng Đường Thiếu Đình hét lớn, trong lòng càng rung dữ dội, hốc mắt đỏ lên, nghiến chặt răng, cô hiểu ý của Đường Thiếu Đình, nếu cô đi thì có thể cô cũng sẽ chết, Đường Thiếu Đình cũng chưa chắc sẽ sống sót.
Nhưng cô không đi thỉ sẽ rất cắn rứt lương tâm.
“Đường Thiếu Đình, mày còn muốn tự sát, mày cũng quá yêu cô ta đấy nhỉ!” Bò Cạp nhìn m.á.u trên cổ tay Đường Thiếu Đình không ngừng chảy ra, cười nhạo anh ta, và cũng cố ý nói cho Diệp Kiều nghe, để làm cho trong lòng Diệp Kiều càng thêm cắn rứt.
“Em Kiều, em đừng tin lời ông ta, em qua đây thì ông ta cũng không bỏ qua cho anh đâu, đừng có ngốc, Đường Thiếu Đình anh chỉ là một thứ bỏ đi, anh làm nội ứng muốn có cảm giác là anh hùng, không liên quan gì đến em” Đường Thiếu Đình ngồi dưới đất hét lên, hi vọng Diệp Kiều nghe lời anh khuyên.
“Đình Tử anh tứ cố vô thân không vướng bận gì, em thì khác, em có người yêu, có hai đứa con nữa!” Anh hai mắt đỏ lên hét.
Diệp Kiều nghe lời anh nói, tay nắm chặt mép bàn, “Bò Cạp, ông ở chổ nào, tôi lập tức qua đó, nhưng ông phải đảm bảo cho tôi không g.i.ế.c Đường Thiếu Đình, không được động vào anh ấy dù là một cọng tóc, nếu không ông sẽ không gặp được tôi đâu”
“Cô đến thành phố này sao đó đợi tin của tôi, đừng mang theo bất cứ ai, nếu không Đình Tử c.h.ế.t chắc.” Bò Cạp cười âm hiểm nói.
Bò Cạp nói xong liền cúp điện thoại, có là bài Diệp Kiều trong tay, còn sợ không đối phó được Lục Bắc Kiêu sao.
Ông ta đì về phía Đường Thiếu Đình, lúc này Đường Thiếu Đình đột nhiên xông qua, anh không sợ s.ú.n.g của bọn họ, nếu bọn họ g.i.ế.c anh rồi thì Diệp Kiều cũng không cần đến nữa.
Bò Cạp tránh anh ra, vổ tay hai cái, từ trong góc có một hai người lực lưỡng bước ra vây chặt lấy Đường Thiếu Đình.
“Đình Tử, tao muốn mày c.h.ế.t cũng không được, đánh cho tao, đừng để c.h.ế.t là được, đợi em Kiều của nó đến.” Bò Cạp ác độc nói, nghĩ đến căn cứ của mình bị phá rồi, một chữ hận không thể diến ta hết tâm trạng của ông ta lúc này dành cho Đường Thiếu Đình, Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu.
Hai người đàn ông bước ra đánh nhau với Đường Thiếu Đình, Đường Thiếu Đình lúc này làm sao mà thành đối thủ của bọn họ, bị bọn họ đánh đến m.á.u chảy đầm đìa.
Đề phòng anh tự sát, Bò Cạp kêu trói anh ta lại mà đến căn cứ ở nước ngoài của ông ta.
…
“Kiều gia, chị đi đâu vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?” Hoa Nhụy thấy Diệp Kiều vội vội vàng vàng ra khỏi văn phòng, vội hỏi.
Chổ bọn họ đang đứng là tổng bộ trang mua sắm trực tuyến hoanhuy.com, Thiemduc.com mấy năm nay phát triển rất ổn đinh, Diệp Kiều không cần quá lo lắng, hoanhuy.com vẫn còn non yếu, là trọng điểm công việc của cô trong hai năm nay.
“Hoa Nhụy, tôi có việc cần ra ngoài một chuyến, cậu đừng hỏi nhiều.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải bọn họ xảy ra chuyện rồi không?” Tuy rằng Diệp Kiều không nói, nhưng Hoa Nhụy có thể cảm nhận được, chính là chuyện mấy ngày này. Bọn họ giấu cũng không giấu nổi cô, cô cảm nhận được sự trầm ngâm bất thường của Diệp Kiều, mấy ngày này luôn bồn chồn bất an.
“Không phải đâu, Diệp Kiều rất nhanh sẽ quay lại, cậu sẽ sống tốt cũng anh ấy thôi, tôi đang vội, không nói với cậu nữa, chuyện công ty trông cậy vào cậu.” Diệp Kiều nói xòng tránh qua cô đi nhanh vào thang máy.
Diệp Kiều đi đến tiệm sửa xe củ ở cửa sau trường tiểu học tìm Lục Tiểu Cổn, cậu đang cùng ông cụ đánh cờ, Tia chớp ngồi ở một bên xem.
DTV
“Lục Tiểu Cổn, con tan học đón em gái về nhà, Lục Tiểu Vũ thành tích không tốt con nhớ kèm em, cũng chỉ có con quản được nó, mẹ có chuyện phải ra nước ngoài một chuyến, tối nay không thể đón con được.” Diệp Kiều cong éo nhéo khuôn mặt con trai, trầm giọng nói.
“Diệp Kiều, mẹ đi đâu?” Lục Tiểu Cổn quan tâm hỏi.
“Đi nước ngoài công tác.” Ánh mắt cô yêu thương nhìn con trai, “Lục Tiểu Cổn, gọi mẹ nào.”
Cô lại chua sót.
Lục Tiểu Cổn cau mày, “Diệp Kiều, sao mẹ lại đột nhiên đi nước ngoài?” Cậu ngắt lời hỏi.
Diệp Kiều nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, không làm khó cậu nữa, hôn mạng lên mặt cậu một cái. Người được hôn vội vàng lui về sau một bước, nhìn cô một cách kỳ lạ, lúc này hai mắt Diệp Kiều đã đỏ lên.
“Lục Tiểu Cổn, Mẹ yêu con, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, nói với cha con đừng buồn, là mẹ kiếp trước nợ ông ấy” Cô nhìn Lục Tiểu Cổn, thanh âm nghẹn ngào, nói xong, cười chua sót vội quay người rời đi.
Lục Tiểu Cổn không hiểu gì nhìn cô rời đi, “Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đi đâu?”
Lời cô nói rất kì lạ.
Diệp Kiều đứng lại, nghe Lục Tiểu Cổn hét lên “Mẹ ơi!” cảm động nước mắt lưng tròng, trong lòng lại ấm áp, cô quay người nhìn cậu, “Lục Tiểu cổn, mẹ sẽ quay về, vì cha con, con và Tiểu Vũ, mẹ nhất định sẽ quay lại, con về trường học đi”
Nói xong cô đi về chiếc xe đổ bên đường lái xe đi.
Chiếc xe dần biến mất.
Lục Tiểu Cổn nhìn chiếc xe dần biến mất, nhẹ giọng gọi “Diệp Kiều”
Biết trên núi có hổ nhưng vẫn phải leo lên. Không phải là cô ngốc mà là hai chữ đạo nghĩa.
Đường Thiếu Đình là vì cô, làm nội ứng ở bên cạnh Bò Cạp 8 năm. Những năm này nếu không có anh cô không cứu nổi Diệp Thành, Đại Ngốc, Phương Trác, Giang Hãi, Hà Phong.
Giờ đại nạn lâm đầu, anh ấy lại không quan tâm đến sống c.h.ế.t của mình cung cấp tình báo cứu Lục Bắc Kiêu, Đường Thiếu Đình trọng tình trọng nghĩa như thế cô làm sao mà không cứu được chứ.
Cô đi có lẽ anh còn con đường sống, nếu cô không đi anh chỉ có một con đường c.h.ế.t thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-540.html.]
Cô ngồi máy bay tư nhân bay ra nước ngoài, hãng bay đã sớm đăng ký xong, đăng ký xong trực tiếp bay đến nước Thành Quốc của nước Lân ở Đông Nam Á, ngồi máy bay không đến 5 phút, lúc xuống máy bay thì trời đã tối.
Cô ở nước này cũng có sự nghiệp, nên vừa xuống máy bay liền có người đến đón cô.
Lúc lên xe cô lập tức gọi điện thoại cho Bò Cạp.
“Rất tốt, cô lập tức đến thành phố này, đến rồi thì liên hệ cho tôi” Bò Cạp lạnh lúng nói.
“Đường Thiếu Đình đâu? Tôi muốn nghe giọng nói của anh ấy, nếu không tôi làm sao biết anh ấy còn sống hay chết!” Diệp Kiều nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nói, vẻ mặt cô không có biểu tình gì, hai mắt nhìn về phía trước vô định.
“Diệp Kiều, cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi, cô có tin tôi lập tức sai người g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta không?” Bò Cạp không vui nói.
Con nhỏ này lá gan cũng không nhỏ nhỉ, dám đòi hỏi với ông ta.
Diệp Kiều cười nhạt, “Bò Cạp, ông tưởng tôi ngốc à, ông dẫn dụ tôi đến đây, còn không phải là muốn dùng tôi uy h.i.ế.p Lục Bắc Kiêu sao, hiện tại ông không dám g.i.ế.c tôi, tôi muốn nói chuyện với Đường Thiếu Đình, nếu không, tôi cho ông trắng tay.”
Diệp Kiều này đúng là không dể chọc mà.
Chẳng trách năm đó đứa con riêng của ông Diệp Trăn Trăn và mẹ cô ta Tần Lan đấu không lại cô ta.
Diệp Kiều lấy điện thoại đưa cho thủ hạ đem đến cho Đường Thiếu Đình bị nhốt.
Đường Thiếu Đình bị đánh toàn thân là m.á.u đang nghiến chặt răng không nói lời nào, anh muốn Diệp Kiều nghĩ là Bò Cạp đã g.i.ế.c c.h.ế.t anh rồi.
“Á!” Tên thuộc hạ đá vào vết thương của anh khiến anh không nhịn được hét lớn.
“Anh Đình, anh phải kiên trì, em đã đến nước Lân rồi!” nghe Đường Thiếu Đình đau đớn hét lên, Diệp Kiều trầm mặt nói.
“Diệp Kiều em não tàn rồi à?! Em đó, anh vốn dĩ rất khâm phục em, nhưng không ngờ em là người ngu ngốc như vậy!” Đường Thiếu Đình ngoài miệng toàn là ghét bỏ nhưng hốc mắt lại đỏ lên.
Em Kiều như thế làm sao anh không cho được chứ!
“Đường Thiếu Đình, anh cho rằng anh c.h.ế.t rồi, thì lương tâm của em sẽ an ổn được sao! Em để anh đến bên Bò Cạp, thì giờ em cứu anh ra thì mới là công bằng.” Cô trầm giọng nói, đôi mặt tuyện đẹp trong xe ánh lên vẻ âm u, “Em xem anh là bạn, em không muốn anh chết, xin anh đấy anh Đình”
Chỉ bằng hai tính anh Đình sau cùng đã đủ thấy cô xem trọng anh như thế nào.
Nói xong cô tắt điện thoại, đầu dựa vào ghế xe, hít sâu một hơi.
Đời này cô thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, nhưng thiên mệnh không dể đổi, Diệp Kiều cô cuối cùng khó trách khỏi thiên mệnh.
Nhưng cô lại không tin.
…
Công binh cho nổ b.o.m phá đá trước cửa hang động, Lục Bắc Kiêu mang người đi vào truy bắt Bò Cạp, nhưng không có lối ra, đi dọc theo đường hầm thì nó đã đến biên giới của nước Lân.
Dựa theo luật lệ, bọn họ bắt buộc phải rút quân.
“Vô Ảnh, Quỷ Ảnh, Dao Ảnh, Kiếm Ảnh bốn người trực tiếp đến căn cứ của Bò Cạp ở nước Lân, Hỏa Ảnh, Băng Ảnh hai người ở đây canh chừng, nhưng người khác theo tôi rút lui.” Lục Bắc Kiêu giao phó, sau đó nhanh chóng rời khỏi hang động, bọn họ cả người được trang bị vũ trang đầy đủ, ở lãnh thổ nước Lân đã là quy phạm chủ quyền, nếu bị phát hiện thì sẽ là đại sự của hai nước.
Bọn họ từ trong núi đi ra, chuyên gia sinh hóa đã liên hợp cới công binh, chôn thuốc nổ sung quanh tòa nhà bỏ hoang nới Bò Cạp định phục kính bọn họ, chỏ có cho nổ tung, lửa mới có thể thiêu cháy hết độc tính, lực lượng phòng cháy cách đó không xa sẳn sàng làm nhiệm vụ phòng cháy khi cần thiết, đề phòng hỏa hoạn.
Lục Bắc Kiêu cảm thấy quá thần kỳ, trong căn phòng trong dưới tòa nhà xây dở quả thật có phòng khí độc, nếu như hôm nay bọn họ thậy sự truy đuổi Bò Cạp giả, thì sẽ hoàn toàn ăn khớp với giấc mơ của Diệp Kiều.
Một lúc sau, lửa bốc cháy lên cao chiếu sáng cả một vùng.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Kiều, gọi liền ba cuộc mà cô không nghe máy.
Một lúc sau lại có điện thoại của Lục Tiểu Cổn gọi đến.
“Cha ơi, mẹ đi nước ngoài rồi, hôm nay mẹ rất kì lạ, con lo mẹ xảy ra chuyện.” Thanh âm Lục Tiểu Cổn truyền đến.
Lục Bắc Kiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y đến lồi cả xương, cô chạy đi đâu chứ?
“Mẹ có nói đến nước nào không?”
“Không có, mẹ nói mẹ ra nước ngoài công tác, nhưng con thấy không giống!”
Sau khi Lục Bắc Kiêu tắt điện thoại, lập tức gọi một cuộc điện thoại điều ra thì liền biết Diệp Kiều đến nước nào.
Cô đến nước Lân làm gì chứ?
Có phải Bò Cạp phát hiện ra Đường Thiếu Đình là nội ứng rồi không?
Chẳng lẽ Bò Cạp phát hiện Đường Thiếu Đình là nội ứng của Diệp Kiều?!
“Lục tư lệch, tôi muốn ra nước ngoài, xin lập tức chuẩn bị thủ tục giúp tôi!”
“Lục Bắc Kiêu, con muốn đến nước Lân bắt Bò Cạp sao?”
“Ngài không cần quản nguyên nhân, lập tức phê chuẩn cho tôi đi!” Lục Bắc Kiêu khẩu khí gấp gáp nói.
Lục tư lệnh nghiến răng, thằng khốn này có còn coi lão tử là tư lệnh nữa không?
“Lục Bắc Kiêu, nước chúng ta và nước Lân có quan hệ rất phức tạp, cậu không phải là không biết. Là quân nhân, bọn họ sẽ không dể dàng để cậu đi, tôi sẽ thương lượng cùng bọn họ, cậu cứ đợi tin tức.” Lời Lục tư lệnh là sự thật, nếu nước Lân biết bọn họ nhập cảnh, chắc chắc là không bỏ qua.
Đợi.
Lục Bắc Kiêu nắm chắt điện thoại lập tức cúp máy, chỉ có thể sắp xếp bọn Vô Ảnh đến nước Lân tìm Diệp Kiều.
…
Ngày thứ hai, 8 giờ sáng.
Một mình Diệp Kiều lái xe đến nới Bò Cạp nói, là một nhà kho ở vùng ngoại ô.
Cô không sợ Bò Cạp g.i.ế.c cô, bởi vì Bò Cạp sẽ không dể dàng để cô chết, ông ta sẽ giữ mạng cô lại để đối phó Lục Bắc Kiêu.
Mang mũ bảo hiểm lái xe đến cửa nhà kho, cô không xuống xe, tay phải chuyền động tay ga, động cơ vàng lên tiếng rú lớn, xông về phía cửa nhà kho.
Thế mà cửa nhà kho lại không có khóa.
Một thân màu đen, người phụ nữ đội nón bảo hiểm tay phải cầm chắt súng, “Pằng pằng pằng” một loạt s.ú.n.g làm ba thủ hạ của Bò Cạp ngã xuống.
Cô cưỡi xe mô tô xong thẳng về phía Bò Cạp, chẳng qua là Bò Cạp lúc này đang chĩa s.ú.n.g vào đầu Đường Thiếu Đình.
Cả người Đường Thiếu Đình toàn là máu, cúi đầu, s.ú.n.g chĩa vào thái dương, Diệp Kiều dừng xe, từ trên xe đi xuống, thân hình cao gầy mặc áo gió, mái tóc ngắn trung tính, ánh mắt sắc bén nhìn Bò Cạp, mấy tên thuộc hạ của Bò Cạp xông đến, lúc này Diệp Kiều mới cởi áo khoát ra.
Trên người cô quấn toàn là bom, trên tay còn nắm một chiếc điều khiển.
Khóe miệng cô nhếch lên, quay một vòng, sau đó nhìn Đường Thiếu Đình vẫn còn sống, sao đó mới nhìn Bò Cạp, “Bò Cạp, buông anh ấy ra, nếu không tất cả đều c.h.ế.t hết, ông không muốn c.h.ế.t đúng không?”
Trong nhà kho trống rộng lớn, người phụ nữ quyết đoán và không một chút sợ hãi.
Bò Cạp đeo một chiếc kinh đen, nhìn Diệp Kiều khí thế hào hùng bằng ánh mắt phức tạp.
Lúc trước ông chưa từng chú ý qua người tên Diệp Kiều, người đàn bà của Lục Bắc Kiêu.
Lúc này có hơi ngạc nhiên.