Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 546

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:07
Lượt xem: 3

Diệp Kiều trong suy nghĩ của Đường Thiếu Đình là một người phụ nữ dũng cảm, tháo vát, can đảm, trọng nghĩa khí như nữ hiệp, mỗi lần thấy cô đều giống như một nữ hiệp ra sân. Duy chỉ có hiện tại cô yên lặng nằm trên giường, không nhúc nhích, không sức sống.

"Em gái Kiều, nói cho em biết một bí mật." Đường Thiếu Đình ngồi trên ghế cạnh giường nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn có ý cười nhẹ, "Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thấy em rất can đảm. Anh thầm nghĩ nếu em trở thành người phụ nữ của anh, anh là đại ca xã hội đen, em làm chị dâu..."

"Thật ra ngày đó cố ý dẫn em đến địa bàn của anh là do sợ em rơi vào tay của Tiết Văn Tình, bị bắt nạt, mặc dù có cảnh sát đến cứu em nhưng trực tiếp giao em ra thì anh Đình trong xã đoàn còn sống thế nào được đúng không?"

"Sau này thấy chồng em tới, anh Đình rất ghen tị với anh ta. Nhưng ngày đó sau khi bị anh ta đánh cho tâm phục khẩu phục, cũng nhớ mãi không quên em. Không phải anh muốn muốn lấy được ý của em mà chỉ đơn thuần muốn gặp em một lần, làm bạn của em, anh trai, gọi anh em cũng có thể." Trên người cô có uy lực khiến người khác bất giác đến gần cô, lúc có cơ hội nói chuyện với Diệp Thành đề tài của bọn họ cũng đều là cô.

Diệp Thành nói mặc dù anh ta luôn bị em gái mắng nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình là anh của cô ấy đã có cảm giác rất kiêu ngạo.

"Nhóm bị chấm dứt, anh bỏ chạy đến nước mỹ muốn ở trong xã hội đen, gặp được em và thất bại khi đấu đơn với em, anh tâm phục khẩu phục. Anh hỏi em cần anh làm gì cho em, em nói đến bên cạnh Bọ cạp độc làm nội gián cho em! Trong nháy mắt em đổi ý không muốn anh đi chịu chết! Nhưng anh nằng nặc đòi đi!"

"Em gái Kiều, năm đó vì một câu của em mà anh đi làm nội gián, nhưng dần dần anh đã làm chuyện này vì bản thân mình chứ không phải vì em! Anh đã nói với em sao em không tin? Em đã thay đổi anh, khiến anh trở thành người có ích, là anh nên cảm ơn em!"

"Em gái Kiều, em phải sớm tình lại, giống như mỗi lần hai chúng ta gặp nahau anh đều muốn bị em đánh. Hiện tại không bị em đánh có chút lạ! Hi vọng lần sau gặp em, em còn có thể đánh anh!" Đường Thiếu Đình nhìn Diệp Kiều cười nói, trong mắt lại lóe ánh nước.

Diệp Kiều vẫn nằm đó không động đậy, không có bất cứ đáp lại nào với anh ta. Nghĩ đến dáng vẻ trước kia của cô, Đường Thiếu Đình thay đổi sắc mặt nhưng lại cố giữ nụ cười.

Anh ta rời khỏi đại lục cũng không thể về Hồng Kông, anh có thân phận đặc biệt. Tuy anh là nội gián của Diệp Kiều, lại là làm việc tư không được pháp luật thừa nhận. Nhưng em gái Kiều đã tính trước ngày này, sắp xếp thân phận mới xong cho anh ta rồi.

Đường Thiếu Đình đứng lên khom người nhìn cô yên lặng ngủ, rất muốn hôn cô một cái nhưng anh ta biết cô sẽ không vui, cũng không thích hợp.

"Nắm tay một chút cũng có thể chứ?" Anh ta lại cười rồi ngồi xuống bên cạnh giường kia, bàn tay thô ráp nhẹ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, ngón tay cái nhẹ vuốt ve mu bàn tay của cô, "Em gái Kiều, anh đang chờ em gặp anh! Còn có một bí mật, chính miệng em phải nói cho anh nghe!"

Nước mắt nóng rơi từ khóe mắt xuống, anh ta hít một hơi sâu, mỉm cười, cẩn thận đặt tay cô vào trong chăn bông rồi nhanh chóng đứng dậy.

Trong K2, anh ta đã tận mắt chứng kiến

bọn họ sử dụng K2-3 để tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, và những đối tượng tội nghiệp đó đã c.h.ế.t ngay tại chỗ ...

Dù hiện thực tàn khốc như vậy nhưng trong lòng anh vẫn có một mơ tưởng, tưởng tượng một ngày nữ hiệp Diệp Kiều xuất hiện trước mặt anh!

Lúc Đường Thiếu Đình xoay người vô thức nhìn Diệp Kiều, kết quả kì tích mà anh ta hi vọng không xuất hiện, cô vẫn nằm đó bất động...

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh được người mà Diệp Kiều đã sắp xếp trước đó đưa đi. Trước đó Diệp Kiều đã bàn với lão tham mưu trưởng Diệp, nếu không có quan hệ của lão thủ trường thì Đường Thiếu Đình có thể đã bị cảnh sát quốc tế dẫn đi điều tra rồi.

Chẳng mấy chốc mọi người đều biết tình hình của Diệp Kiều, mọi người đều vui mừng vì cô vẫn còn sống, lại đau buồn vì cô vẫn hôn mê bất tỉnh! Lục Bắc Kiêu không cho họ đến thăm cô, không một ai được bước vào phòng bệnh. Bản thân anh đi tắm và thay quần áo sạch sẽ trước khi đến bên giường rồi ngồi trên chiếc ghế dài chống cằm ngay bên cạnh. Đôi mắt đầy tia m.á.u kia nhìn chằm chằm cô ngủ, anh nắm lấy tay cô đặt lên bên mặt mình.

"Diệp Kiều Kiều, nhìn em sống kiếp này thật thành công, người gặp người thích! Anh lại hi vọng em giống như iếp trước, không được ai thích chỉ có mình anh yêu em!" Giọng điệu người đàn ông chua chua, tình cảm của Đường Thiếu Đình đối với cô không phải anh không biết.

Kiếp này của cô cũng yêu rất nhiều người và nắm giữ nhiều người trong trái tim mình.

Dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô quá mạnh, chỉ muốn trong lòng cô có anh!

Anh cười, nhìn cô không chớp mắt, "May mắn vào phút cuối cùng kẻ ngốc không tự sát như vậy, nếu không anh thực sự sẽ không thấy em nữa."

Anh nói xong mí mắt dần trĩu xuống, cúi đầu gối lên tay cô, ngủ thiếp đi...

Mấy ngày không chợp mắt, giờ phút này trông chừng cô, cuối cùng anh có thể an tâm ngủ một giấc.

Một mình Lục Tiểu Cổn chạy tới bệnh viện, cậu bé đứng ngoài cửa phòng xuyên qua cửa sổ nhỏ thấy cha đang nằm sấp trên giường ngủ, trong mũi Diệp Kiều có cắm ống thở, ngón trỏ tay phải kẹp một cái kẹp, điện tâm đồ đặt bên cạnh giường...

Cậu biết Diệp Kiều không dám không quay lại!

Cậu không đi vào quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi mà lặng lẽ rời đi.

--

Lục Bắc Kiêu ngủ một mạch từ chạng vạng tối đến tám giờ sáng ngày hơm sau, lúc tỉnh lại Diệp Kiều còn đang ngủ.

"Bà Lục, buổi sáng tốt lành!" Anh cười, dịu dàng nói.

Đáp lại anh vẫn là căn phòng yên tĩnh.

DTV

Anh vừa ra khỏi cửa phòng, anh vô cùng mệt mỏi.

"Em gái lớn của tôi sao rồi?" Anh trầm giọng nói.

"Còn đang ngủ." Lục Bắc Kiêu khẽ nói.

Một câu "Còn đang ngủ" đ.â.m vào tim Diệp Thành. Anh ta biết tình hình của Diệp Kiều, cô hít vũ khí hóa sinh hôn mê bất tỉnh, sợ là mãi mãi không tỉnh lại, Lục Bắc Kiêu lại chỉ coi cô ngủ thôi.

"Cái tên Dạ Thất gì đó có hỏi ra được gì từ cậu ta không?" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

"Không biết thằng nhóc kia trốn đi đâu rồi! Chúng tôi điều tra được qua quản gia và người nhà cậu ta, tên Dạ Thất này là con ông cháu cha học hành kém cỏi, chơi bời lêu lổng, đầu óc còn không ổn lắm, thiếu thông minh, không được yêu thương trong nhà họ Dạ. Nhà họ Dạ là một trong số gia đình giàu có ở tỉnh H, Dạ Thất là đứa nhỏ nhất trong trong số anh em của cậu ta, người nhà họ Dạ đều ở trong thành phố chỉ có mình cậu ta ở trên núi này thôi. Nghe quản gia nói, ngày Diệp Kiều xảy ra chuyện, Dạ Thất bình thường không được thông mình này đột nhiên lái máy bay trực thăng đi mất, lúc ấy ông ta rất sợ, trước kia cậu ta chưa từng lái máy bay! Lúc về còn mang theo dk ướt sũng toàn thân, hôn mê bất tỉnh!" Diệp Thành nói với Lục Bắc Kiêu.

Diệp Thành còn nói vì thân thủ của cậu ta tốt, đầu óc lại không tốt, thường xuyên gây chuyện ở bên ngoài nên người nhà họ Dạ nuôi dưỡng cậu ta ở biệt thự trên núi.

"A Kiêu, tôi nghĩ thằng nhóc này hẳn là lái máy bay trực thăng đi chơi, trong lúc vô tình đã phát hiện ra em gái tôi, cứu được em ấy! Chỉ là hình như cậu ta thích em gái tôi, em gái tôi người gặp người thích, việc này cũng bình thường!" Diệp Thành phân tích.

Lục Bắc Kiêu cau mày, "Nhà họ Dạ này có liên quan gì đến Bọ cạp độc không?"

"Cậu cũng nghĩ đến cái này à! Lúc trước tôi cũng nghĩ thằng nhóc này có thể là người của Bọ cạp độc, trước đó có lẽ biết Bọ cạp độc sẽ hại em gái nên mới đi cứu em ấy. Nhưng tôi đã điều tra mười tám đời tổ tông của cậu ta rồi, nhà họ Dạ và Bọ cạp độc không liên quan với nhau, Dạ Thất này cũng chưa từng tiếp xúc với K2! Niềm vui duy nhất của thằng nhóc này chính là đánh nhau với sói hoang trong núi, quản gia nói cậu ta còn g.i.ế.c c.h.ế.t một còn sói mang về, để phòng bếp làm đồ ăn cho cậu ta!"

Nói đến Dạ Thất này, không hiểu sao Diệp Thành còn cảm thấy cậu ta đáng yêu, ít nhất là thân thủ tốt! Hơn nữa cho dù thằng nhóc này vô tình hay cố tình thì ít nhất đã cứu được em gái của anh ta!

Đó là đường biên giới, là khu rừng nguyên sinh, sau khi em gái anh hôn mê lại rơi xuống nước, nếu như không được cứu lên kịp thời chắc chắn sẽ không còn một hơi thở, bị trôi xuống biển từ lâu!

Lục Bắc Kiêu mặt không biểu cảm, không nói gì, chỉ cần thằng nhóc này không đến làm phiền anh, không phải kẻ xấu gì, anh không cần phải suy nghĩ.

Người không có đầu óc sẽ thích một cô gái mình vốn không quen biết?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-546.html.]

Nhìn anh như thế là muốn cất giấu Diệp Kiều đi làm của riêng!

Diệp Thành vào phòng bệnh nhìn Diệp Kiều không có chút sức sống nào, mũi anh chua xót, "Em gái lớn, anh còn sống trở về rồi! Em cũng sớm tỉnh lại đi, anh gặp em không bị em mắng, không bị em mắng thật đúng là không quen!"

Em gái nhà anh kiêu ngạo, ngoài miệng nói ghét anh nhưng thực ra đối tốt với anh!

Mấy năm qua anh luôn nhớ kỹ cô!

Anh cũng hiểu ngoài miệng em gái nói ghét anh là vì năm cô mười mấy tuổi, cô và anh không hợp nhau!

--

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Một tuần trôi qua, Diệp Kiều cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, còn đang nằm trong bệnh viện kia.

"Lục Tiểu Cổn! Sao Diệp Kiều còn chưa quay lại, mẹ đi lâu lắm rồi! Mẹ đi đâu rồi?" Lục Tiểu Vũ đeo cặp trên lưng đi bên cạnh Lục Tiểu Cổn, vừa đi vừa hỏi, tay dắt Tia chớp.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đi công tác! Lục Tiểu Cổn có chút không kiên nhẫn trả lời.

"Lục Tiểu Vũ! Mẹ cậu thành người thực vật rồi! Đang nằm trong bệnh viện đó!" Từ phía sau truyền đến giọng nói của Từ Tử Kiến sống trong cùng đại viện.

Mặc dù mới học lớp hai tiểu học nhưng người thực vật là thế nào, cô bé từng thấy rồi.

Lục Tiểu Vũ quay người, "Từ Tử Kiện! Cậu nói cái gì?!"

"Tôi nói là mẹ cậu thành người thực vật rồi! Bà nội tôi nói! Người thực vật chính là người đã c.h.ế.t sống lại, mãi mãi không tỉnh!" Từ Tử Kiện lớn tiếng nói.

Lục Tiểu Vũ nào chịu mẹ bị người khác nói như vậy, "Từ Tử Kiện! Cậu muốn c.h.ế.t sao! Dám nguyền rủa mẹ tôi! Mẹ tôi đi công tác rồi!"

Cô nhóc nói, tay siết chặt, tay trái giữ lấy bả vai, nắm đ.ấ.m kia hung hăng đập vào mặt cậu bé kia!

Từ Tử Kiện bị Lục Tiểu Vũ đánh ngã xuống đất, hai tay Lục Tiểu Vũ chống nạnh dữ dằn nhìn cậu ta chằm chằm!

"Mẹ cậu chính là người thực vật! Không tin thì đến 301 xem đi!" Từ Tử Kiện giận nói.

Không ai nói cho Lục Tiểu Vũ biết chuyện Diệp Kiều hôn mê nằm viện. Từ xưa đến nay nhóc con này vô lo vô nghĩ không tim không phổi đã quen, tuổi cô bé lại còn nhỏ, mọi người không đành lòng để cô bé buồn. Không giống như Lục Tiểu Cổn, không nói cho cậu biết, chính cậu cũng hiểu rõ.

Lục Tiểu Vũ quay người nhìn Lục Tiểu Cổn với ánh mắt hỏi thăm.

Lục Tiểu Cổn không nói gì mà đi đến trước mặt Từ Tử Kiện vừa đúng lên, cậu nắm chặt cổ áo Từ Tử Kiện, nhìn cậu ta chằm chằm: "Mẹ tôi chỉ ngủ thôi! Bà ấy nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tỉnh lại! Cậu còn nói mẹ tôi là người thực vật nữa thì không phải một cái đ.ấ.m này đâu!"

Vừa dứt lời cậu đ.ấ.m vào bụng Từ Tử Kiện rồi buông cậu ta ra, kéo Lục Tiểu Vũ đi, "Em đừng nghe cậu ta nói, Diệp Kiều vẫn ổn!"

--

Ngay khi tiếng chuông vào lớp thứ ba vào buổi sáng vang lên, một cái đầu nhỏ nhô ra khỏi hàng rào ở cửa sau của trường học, Tia chớp được buộc ở cái cọc bên đường cái vẫy vẫy đuôi, Lục Tiểu Cổn đã bay từ trên hàng rào xuống.

Cậu nắm Tia chớp đi cùng.

Chỉ vừa đi một lát, Lục Tiểu Vũ trốn trong góc cấp tốc lén lút đi theo cậu!

Nhất định Lục Tiểu Cổn có chuyện giấu cô bé rồi! Diệp Kiều đi công tác hơn mười ngày cũng không gọi điện cho cô, trước kia mẹ không như vậy. Cô bé cũng gọi điện cho mẹ nhưng không kết nối được!

Cô bé đi theo Lục Tiểu Cổn xuyên qua một hẻm nhỏ, cuối cùng Lục Tiểu Vũ phát hiện, Lục Tiểu Cổn lại đến một mình đến quán ăn vặt bán bánh da bì!

Không phải anh ấy không thích ăn những thứ này sao?

Chỉ lát sao thấy Lục Tiểu Cổn mang theo hộp đã đóng gói dẫn Tia chớp đi. Cô bé lập tức đuổi theo, nhưng Lục Tiểu Cổn và Tia chớp đi quá nhanh, cô đi theo cũng không thể vượt qua được!

Bọn họ đi đâu?!

Tức giận nha!

--

Đi đâu mang theo Tia chớp cũng bất tiện, chỉ có thể chạy, cũng may trường không cách xa 301 lắm.

Tia chớp được cậu gửi ở trong phòng bảo vệ của bệnh viện, mặc dù không phải thời gian thăm bệnh nhưng các y tá ở tầng 1 của khoa nội trú từ lâu đã biết đến Lục Tiểu Cổn, một cậu bé lạnh lùng đẹp trai nên chưa từng cản cậu.

"Diệp Kiều, đây là món da bì mẹ bảo ngon nhất thành phố J! Nhanh ăn đi, để lâu sẽ không ngon nữa!" Lục Tiểu Cổn trầm giọng nói, cậu bê một bát bì lạnh đến nhìn Diệp Kiều nằm bất động trên giường bệnh không để ý đến cậu.

Mỗi ngày cậu sẽ mang một loại đồ ăn vặt Diệp Kiều thích đến. Trước kia Diệp Kiều muốn ăn gì đều bảo cậu đi mua, khi đó cô cầu xin cậu, cậu cũng không chịu đi. Bởi vì Diệp Kiều giống như Lục Tiểu Vũ, luôn thích ăn mấy thứ không dinh dưỡng!

Diệp Kiều bất động, nhắm hai mắt, mí mắt không nháy chút nào, điều này khiến Lục Tiểu Cổn vô cùng thất bại!

"Diệp Kiều, rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Mẹ nói đi!" Giọng điệu của Lục Tiểu Cổn tựa như một người lớn dạy dỗ trẻ con, dạy dỗ Diệp Kiều vì không để ý cậu.

Cậu tự mình chạy rất xa đi mua cho cô mà cô vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Bắc Kiêu đừng bên cửa phòng bệnh nhìn con trai nói chuyện, lại nhìn về phía Diệp Kiều vẫn nằm im, khóe mắt có chút ẩm ướt.

Trong tích tắc, anh đã kìm nén được chút ẩm ướt đó.

Người đàn ông cứng rắn như sắt thép, anh không rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì anh tin chắc rằng Diệp Kiều chỉ tạm thời hôn mê. Cô sẽ tỉnh, anh không buồn!

Bì lạnh dụ dỗ, thất bại!

Lục Tiểu Cổn uể oải ra khỏi phòng bệnh nghĩ ngày mai sẽ mang gì cho cô? Chỉ có đậu phụ thối là chưa thử qua!

Vừa ra khỏi phòng bệnh, điện thoại Lục Tiểu Cổn đã vang lên, là Chu Mạt gọi đến.

"Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ đi cùng cháu chứ?" Chu Mạt lo lắng hỏi.

Lục Tiểu Cổn sợ cha nghe được sẽ không yên lòng nên đi rất xa mới trả lời. Chu Mạt nói từ tiết thứ ba Lục Tiểu Cổn đã không thấy đâu nữa, trốn học rồi!

Loading...