Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 553

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:19
Lượt xem: 0

Diệp Kiều tràn đầy nghi hoặc đối với Dạ Thất, nhưng cô không tiện hỏi, Lục Bắc Kiêu cũng nghe thấy những gì Dạ Thất nói.

Thằng nhóc này, đủ xấu xa đấy.

Vì sao cậu ta gọi Diệp Kiều là “mẹ” một cách trơn tru như vậy, lẽ nào…

Tầm mắt anh nhìn lên người Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn rõ ràng đầu thai mà tới, trên m.ô.n.g còn có vết bớt.

Dạ Thất sao có thể cậu trùng sinh được?!

Hơn nữa, Dạ Thất còn gọi Luc Tiểu Vũ là chị!

Kể từ khi biết Diệp Kiều sống lại, bản thân cũng có ký ức của kiếp trước, trí tưởng tượng của anh quả thật trở nên phong phú lạ thường!

Dạ Thất đi ra khỏi tứ hợp viện, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm tối mịt, bỗng nhiên cảm thấy, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy cuộc đời tốt đẹp đến thế kể từ khi có trí nhớ.

“Giám đốc Cố, trong một đêm hôm qua, những sản phẩm túi xách và giày dép hàng hiệu cao cấp giảm 50% mới trưng bày của chúng ta với tổng giao dịch là ba triệu, đã bị một người mua hết toàn bộ!”. Trưởng phòng kinh doanh bước vào phòng làm việc, báo cáo với Cố Tuyết Yến.

“Một người?!”. Cố Tuyết Yến kích động hỏi!

“Đúng vậy, một người!”

Tuy số lượng hàng đi cao vô cùng, nhưng mà Cố Tuyết Yến hiểu, internet dựa vào số lượng truy cập, nói cách khác, một người mua hết toàn bộ hàng thì không gọi là dòng truy cập, nhiều ip khác nhau mua thì mới gọi là dòng truy cập!

“Biết người mua là ai không?! Vì sao mấy người không thiết lập là một người chỉ được mua một sản phẩm thôi?!”. Cố Tuyết Yến tức giận nói.

Loại chuyện này rất giống là Diệp Kiều làm ra, nhưng mà, cô ta đã là người thực vậy rồi, làm sao có thể?

Lẽ nào là đối tác của cô ta, Hoa Nhụy?

“Địa chỉ của người mua ở Giang Thành, chắc là phu nhân nhà giàu nào đó , chúng tôi thiết lập rồi, nhưng đối phương dùng cùng một địa chỉ ip để đăng ký, còn id thì đều khác nhau!”

Nhất định là vì giảm 50% quá rẻ!

Cố Tuyết Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Kiều đã là người thực vật, căn bản không có năng lực đối phó cô ta! Ngược lại, cô ta còn muốn cướp hết những gì trong tay Diệp Kiều từng chút một!

Nửa tháng trôi qua, Diệp Kiều vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, vốn dĩ đã có một chút tiến bộ, nửa tháng nay cũng không có biểu hiện gì.

Cô thật sự lại ngủ mê man rồi, không có một chút ý thức và tri giác nào.

Lục Bắc Kiêu lại ngày qua ngày chăm sóc cô, ở bên cô, trông chừng cô.

“Hôm nay là ngày 20 tháng 7 năm 2008, hoan nghênh các bạn đến với phòng phát sóng trực tiếp tin tức!”

Giọng nói từ tính của nam MC vang lên…

Người phụ nữ nằm trên giường, đôi mắt nhìn thấy trần nhà quen thuộc, chuyển động mắt, tất cả trong phòng cũng chuyển động theo.

“Mười giờ sáng nay, một nhà phân phối nội địa thương hiệu mỹ phẩm đầu tiên và mạng lưới mua sắm trực tuyến đang phát triển nhanh chóng dành cho phụ nữ là Tụ Ưu đã cử hành nghi thức ký hợp đồng hoành tráng. Trước đây, mảng bán hàng trực tuyến của thương hiệu này do trang web Hoa Nhụy độc quyền. Người phụ trác mảng kinh doanh của thương hiệu cho biết, vì người sáng lập của Hoa Nhụy là cô Diệp Kiều có vấn đề về sức khỏe, nên bọn họ không còn lạc quan về trang web Hoa Nhụy nữa…”

Lễ ký kết hợp đồng long trọng được tổ chức trong phòng hội nghĩ của một khách sạn năm sao, tại hiện trường có mấy phóng viên truyền thông, Cố Tuyết Yến mặc lễ phục xa hoa, đối mặt với máy quay, phóng khoáng mỉm cười.

Cô ta thân mật kéo đại diện của thương hiệu.

“Cô Cố, nghe nói nhiều năm trước cô và cô Diệp Kiều từng không hợp nhau, lần này có phải là ngóc đầu trở lại không? Có ý định chỉa mũi nhọn vào công ty của cô ấy?”. Phóng viên của Thiêm Dực đặt câu hỏi sắc bén cho Cố Tuyết Yến.

Vô số đèn flash lóe lên về phía cô ta, chỉ còn không tới năm phút đồng hồ nữa là đến thời gian cử hành nghi thức ký hợp đồng!

Cố Tuyết Yến nở nụ cười: “Người anh em này, họ Cố tôi ở trong thương giới cũng không phải là tiểu nhân lợi dụng người khác lúc người ta gặp khó khăn! Cô Diệp Kiều đã thành người thực vật, đáng thương như vậy, tôi cần gì phải tranh giành với cô ấy? Tôi tin rằng, thương hiệu xem trọng thực lực của trang web Tụ Ưu của chúng tôi, nên mới bằng lòng hợp tác với chúng ta, giám đốc Đào, cô nói xem có đúng không?”

Giám đốc Đào tỏ vẻ khó xử, lễ phép mỉm cười với máy quay, lúc này, điện thoại di động của cô ta reo lên, cô ta sang bên cạnh nghe máy, vừa khéo dễ dàng lảng tránh câu hỏi của Cố Tuyết Yế.

“Ai nói tôi thành người thực vật?!”. Cửa phòng hội nghị bị người ta đẩy ra, một giọng nữ ngang ngược vang lên qua loa phóng thanh.

Diệp Kiều mặc một bộ đồ công sở thanh lịch với mái tóc xoăn và khí chất mạnh mẽ, khí phách bước lên sân khấu…

Vốn dĩ một đám phóng viên và nhiếp ảnh gia đang vây quanh Cố Tuyết Yến phỏng vấn, sau khi nghe thấy giọng nói ngang ngược lại, bọn họ xôn xao xoay người lại…

Người tới có một mái tóc xoăn như tảo biển, mặc áo sơ mi trắng không tay ở thân trên, thân dưới mặc một chiếc quần ống rộng lưng cao, chân mang giày cao gót, áo khoác vest khoác hờ trên vai, tay cầm túi xách, dáng người mảnh khảnh, khí chất vượt trội, không phải Diệp Kiều thì là ai?!

Diệp Kiều, truyền kỳ trong thương giới, trong nghề không ai là không biết đến nữ vương Kiều!

Trên khuôn mặt xinh đẹp dường như mãi mãi không bao giờ để lại dấu vết của thời gian của cô có trang điểm một chút, bôi màu son đỏ quyền lực, nét mặt mỉm cười.

Nhìn thấy Diệp Kiều lẽ ra bị đồn là xảy ra bất trắc và đã biến thành người thực vật hai tháng nay, đột nhiên nguyên vẹn không chút tổn hại nào mà mạnh mẽ xuất hiện, mọi người hít ngược vào một hơi, hiện trường lặng ngắt như tờ, một lát sau, sự im lặng biến thành nước sôi sôi trào, ánh đèn flash liên tục lóe sáng về phía cô, phóng viên ùa lên, bị bốn gã vệ sĩ mặc đồ đen tàn khốc ngăn lại.

Diệp Kiều tiếp tục bước về phía trước, mắt nhìn lên người Cố Tuyết Yến ở cách đó không xa trong bộ lễ phục, đầu tóc bối, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, chắc có lẽ cũng khoảng mười năm chưa gặp lại!

Cố Tuyết Yến nhìn thấy cô, ở trước mặt mọi người, cô ta chỉ thiếu trợn mắt há hốc mồm thôi!

Cho dù cô ta nỗ lực để mình duy trì sự bình tĩnh, nhưng, nhìn thấy Diệp Kiều sống sờ sờ trước mắt mình với khí chất mạnh mẽ, côc ta vẫn vô thức lùi về sau một bước, hít ngược vào một hơi khí lạnh!

Diệp Kiều nhìn Cố Tuyết Yến như con chuột thấy con mèo trước mắt mình, cô cười nhạt trong lòng!

Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, hiện trường vô cùng ồn ào.

“Cô Cố này, cô dựa vào đâu mà nói tôi thành người thực vật trước mặt công chúng?!”. Diệp Kiều nhìn Cố Tuyết Yến, lên giọng chất vấn, trên cổ áo cô có gắn một cái micro mini, thanh âm đương nhiên bị phóng đại lên, lất át cả tiếng hỏi của những phóng viên.

Tuy cô hôn mê hơn hai tháng, nhưng vẫn không công khai bệnh tình với bên ngoài! Cố Tuyết Yến công khai nói cô là người thực vật ngay trước mặt phóng viên, không phải là muốn cho người ngoài biết sự thật sao!

Bây giờ, Diệp Kiều sống sờ sờ không một chút hao tổn xuất hiện, đây quả thật là một cú vả vang dội đánh vào mặt Cố Tuyết Yến!

Cố Tuyết Yến vẫn còn đắm chìm trong câu hỏi vì sao Diệp Kiều lại đột nhiên “sống lại”, lại bị cô chất vấn trước mặt mọi người, cô ta càng bối rối hơn, nhất thời nín họng không trả lời được!

Cô ta nhanh chóng gắng gượng nở nụ cười: “Tôi, tôi cũng xem tin tức trên mạng mới biết! Hình như, tất cả mọi người đều cho là như vậy!”

“Đúng vậy, khoảng thời gian trước, tôi quả thật bị ốm nhẹ, bên ngoài đồn đại tung trời! Nhưng mà, cô Cố, tôi với cô không thân cũng chẳng quen, không có quan hệ gì cả, cô lại là nhân vật của công chúng, thế mà lại công khai nói một cách khẳng định rằng tôi đã biến thành người thực vật rốt cuộc, cô nghĩ thế nào vậy?!”. Diệp Kiều lên giọng phản bác, giọng điệu có vẻ châm biếm.

Cố Tuyết Yến cứng họng lần nữa, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Giám đốc Diệp, tôi tưởng mọi người đều biết, nên mới nói như vậy mà thôi!”

“Nói vậy mà thôi? Cô Cố nói đơn giản dễ dàng nhỉ, cô biết cô thuận miệng nói như thế, khả năng sẽ mang lại thiệt hại to lớn về danh dự của tôi và tổn thất nặng nề về kinh tế không?!”. Diệp Kiều mạnh mẽ phản bác, không hề khách sáo chút nào với cô ta!

Lục Bắc Kiêu mua thức ăn trở về, lúc nhìn thấy cái giường rỗng tuếch, đầu óc anh nhất thời trống rỗng, hô hấp cứng lại!

Cô đâu rồi?!

“Cô Cố! Tôi muốn yêu cầu cô xin lỗi tôi, ngay trước màn ảnh!”. Giọng nói quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm vang lên, người đàn ông như bị đánh ngất, mất hồn, chậm rãi xoay người lại, nhìn vào máy tính xách tay trên bàn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-553.html.]

Bà Lục vốn dĩ đang nằm như người thực vật, thế mà lại đang vạch mặt Cố Bạch Liên trong màn hình máy tính!

Ánh mắt người đàn ông nhìn vào màn hình máy tính, nếu không phải nhìn thấy Cố Tuyết Yến bây giừ, nếu dưới góc phải trang web không có chữ “Hiện trường phát sóng trực tiếp”, có lẽ anh đã tưởng rằng đây là đoạn phim trước kia của Diệp Kiều!

Nhưng sao cô lại…

“Cha! Diệp Kiều tỉnh rồi! Mẹ đến phòng hội nghị khách sạn Shangri-La để ngược đãi bạch liên hoa rồi! Lục Tiểu Cổn lo lắng nên đi theo mẹ rồi!”. Lục Tiểu Vũ chạy vào, nhìn thấy anh, lớn tiếng nói.

Diệp Kiều tỉnh rồi…

Người đàn ông ngơ ngác nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô nhóc, nhất thời đầu óc chập mạch lần nữa, vẻ mặt ngu ngơ!

Anh sửng sốt một chút, Lục Tiểu Vũ chỉ thấy người cha cao lớn uy vũ của mình đột nhiên chạy ra ngoài như bay, như gió lốc, lúc bé xoay người lại, cha đã ra nhà chính rồi!

“Cha! Cha còn mang dép mà!”. Lúc Lục Tiểu Vũ đuổi theo, cha bé đã chạy tới cửa chính, bé lớn tiếng kêu, cầm lấy giày lính của cha bỏ chạy!

Sau khi Lục Tiểu Vũ ném giày lên xe, cha cô bé đã nghênh ngang lái xe mà đi!

“Daisy! Cô mau xem phòng phát sóng trực tiếp của Thiêm Dực đi!”

Trợ lý bước vào, kích động nói, chỉ thấy giám đốc Hoa của bọn họ đang nhìn vào màn hình máy tính, cô ấy che miệng, nước mắt rơi như mưa, thậm chí khóc thành tiếng!

Cô tỉnh rồi, vừa mới tỉnh đã hùng hổ đi xấu xé đối thủ cạnh tranh của bọn họ rồi!

Ngài Kiều, không hổ là ngài Kiều!

Tại hiện trường, Cố Tuyết Yến bị chửi đến mức xấu hổ!

Diệp Kiều thế mà lại bảo cô ta xin lỗi ngay trước ống kính!

Nghĩ đến bây giờ đang phát sóng trực tiếp trên mạng, Cố Tuyết Yến tức giận trong lòng không thôi, lại vẫn phải kiên trì biểu hiện ra dáng vẻ rất hào phóng để cứu vãn danh dự: “Vừa rồi thật ngại quá, đúng là trong lúc nhất thời tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, nói không chừng mực! Giám đốc Diệp, xin cô tha thứ cô! Thấy cô khỏe mạnh thế này, là một người bạn tốt ngày xưa của cô, tôi thật sự rất kích động!”

Bạn tốt ngày xưa?

Cô ta lấy mặt mũi đâu ra vậy?!

Cố Tuyết Yến vừa nói xong, phóng viên đã xì xào bàn tán.

“Bạn tốt mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để cướp tài nguyên của người ta?”

“Còn công khai nói người ta là người thực vật!”

“Lẽ nào là tôi mất trí nhớ? Sao tôi không nhớ tôi và cô Cố là bạn tốt nhỉ?”. Diệp Kiều không nể mặt mà nói, mắt cô nhìn lên màn hình trong phòng hội nghị, trên đs đang chiếu quảng cáo của trang web Tụ Ưu.

Để cướp mối làm ăn của Hoa Nhụy, Cố Tuyết Yến đúng là dốc hết vốn liếng, liên tục nửa tháng, không chỉ có sản phẩm cao cấp mà tất cả mọi sản phẩm đều giảm 50%!

“Giám đốc Diệp, cô thấy đó, xin lỗi tôi cũng nói rồi, đây là buổi lễ ký hợp đồng giữa công ty tôi và thương hiệu Y, việc tư của chúng tôi, sau này gặp riêng nhau rồi hãy nói có được không?”. Cố Tuyết Yến lựa chọn giả câm giả điếc đối với câu hỏi của cô, cô ta nhìn Diệp Kiều, lên giọng cười nói với ánh mắt rất đắc ý.

“Nếu giám đốc Cố đã nói xin lỗi thì tôi tiếp nhận, không làm trở ngại buổi lễ của các cô nữa!”. Diệp Kiều nói xong thì ung dung xoay người.

Cố Tuyết Yến vội vàng nhìn về phía đại diện của thương hiệu Y: “Giám đốc Đào, chúng ta tiếp tục nhé!! Tôi tin rằng, sau khi quý thương hiệu hợp tác với trang web Tụ Ưu của chúng tôi, thì sẽ…”

“Giám đốc Cố! Xin lỗi! Vừa rồi tổng giám đốc công ty chúng tôi gọi điện đến chỉ thị, muốn hủy bỏ hợp tác với quý công ty! Thật sự xin lỗi!”. Giám đốc Đào của thương hiệu Y nhìn Cố Tuyết Yến, áy náy nói.

Cô ta vừa nói xong, các phóng viên lại bùng nổ!

Diệp Kiều sắp đi đến cửa phòng họp hài lòng cong môi.

Cho dù không quay đầu, cô cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Cố Tuyết Yến vào giây phút này!

DTV

“Giám đốc Đào, lúc trước chúng ta đã bàn xong rồi mà!”. Cố Tuyết Yến thấp giọng nói.

“Giám đốc Cố, lúc trước là vì giám đốc Diệp vẫn hôn mê, chúng ta không quá xem trọng về tính ổn định của trang web Hoa Nhụy, bây giờ cô ấy khỏe lại rồi, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với bọn họ. Đây cũng là ý của cấp trên, thật sự xin lỗi”. Giám đốc Đào dán bên tai Cố Tuyết Yến, thấp giọng nói.

Sắc mặt Cố Tuyết Yến lúc hồng lúc trắng, tức giận đến mức trái tim cũng run rẩy!

May mà trước đó không ký bất cứ thỏa thuận gì, chỉ hứa hẹn trên đầu môi, giám đốc Đào âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Giám đốc Diệp! Xin cô chờ một chút!”. Giám đốc Đào đuổi theo Diệp Kiều, cất giọng gọi, nhanh chóng đi theo, phóng viên cũng đuổi theo để phỏng vấn.

Còn lại Cố Tuyết Yến không công giống như tên hề, ngây dại ngay tại chỗ.

Lục Bắc Kiêu đang chạy về phía khách sạn phải dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường, nhanh chóng bước xuống xe, chạy trên con đường đông đúc, đi vào đường tắt, gặp phải vật cản thì trực tiếp nhảy qua.

Mọi người chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang biểu diễn một môn thể thao rất phổ biến trên đường phố: Parkour!

Anh mặc áo phông đen, quần jean, mang giày da, đội mũ lưỡi trai màu đen, chạy còn nhanh hơn xe máy, dáng người khỏe khoắc chỉ dừng lại trong tầm mắt tầm vài giây, rồi biến mất sau các chướng ngại vật!

Anh lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Shangri-La ở khu vực trung tâm thành phố, biết phòng hội nghị ở tầng cao nhất là tầng 36, anh nhanh chóng vào cầu thang thoát hiểm, leo thang bộ lên, không để lãng phí một giây nào để chờ thang máy!

“Giám đốc Diệp, tổng giám đốc của chúng tôi có ý là sẽ tiếp tục hợp tác với trang web Hoa Nhụy! Để tỏ lòng áy náy khi mà lúc trước chúng tôi đã hiểu lầm về tình hình sức khỏe của cô, đến lúc đó, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ đích thân đứng ra trao đổi với cô!”. Giám đốc Đào nhìn Diệp Kiều, nói rất khách sáo.

Lời cô ta nói, phóng viên đều nghe thấy cả, nhanh chóng ghi lại.

“Được! Tôi sẽ phân phó cho trợ lý của tôi hẹn thời gian với giám đốc Đàm!”. Diệp Kiều nói xong rồi nhìn về phía phóng viên, thuận tiện nói về tình trạng sức khỏe của mình, cô nói, lúc trước cô chỉ hôn mê, bây giờ đã hoàn toàn bình phục!

Sau khi vào phòng họp, Diệp Kiều khinh miệt nhìn Cố Tuyết Yến, cô ta cũng nhìn cô, không có người ngoài ở đây, Cố Tuyết Yến đã lộ ra bộ mặt sẵn có.

“Cố Tuyết Yến, tôi tưởng cô có năng lực thế nào, tóm lại là, đã nhiều năm trôi qua, mà cô vẫn như vậy! Lúc tôi khỏe như vâm thì không dám xuất hiện, thấy tôi ngã xuống là lập tức giở trò…Cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi!”. Diệp Kiều châm biếm nói.

Cố Tuyết Yến siết chặt nắm tay, móng tay dài đ.â.m vào da thịt: “Diệp Kiều, cô tưởng rằng cô tỉnh rồi thì tôi sẽ sợ cô sao?! Chúng ta chờ xem!”

“Chờ xem? Chờ xem Tụ Ưu của co lúc nào sụp đổ sao? Nửa tháng nay, cô đã đập hàng trăm triệu vào đó nhỉ!? Kiếm được bao nhiêu lượt truy cập? Tôi sẽ chờ xem cô mất hết vốn liếng!”. Diệp Kiều khinh bỉ nói.

Cố Tuyết Yến quả thật tức muốn hộc máu.

Lúc này, một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai cao ráo đi từ bên ngoài phòng họp vào, Diệp Kiều đương nhiên không biết.

“Mẹ nuôi, con lấy hàng mua được với giá 50% trên Tụ Ưu, đưa lên trang web của mẹ bán 75% giá gốc được không? Vừa kiếm lượt truy cập cho mẹ, con còn có thể kiếm được một khoản!”. Dạ Thất cố ý thân mật nói với Diệp Kiều ngay trước mặt bà mẹ kế tương lai là Cố Tuyết Yến.

Cậu chính là Dạ Thất!

Diệp Kiều nghe thấy giọng nói, ngửa đầu nhìn Dạ Thất cao lớn đẹp trai, nở nụ cười thân thiết của bà mẹ già.

Cố Tuyết Yến càng bối rối, Dạ Thất nhận Diệp Kiều làm mẹ nuôi từ lúc nào?

Đáng giận hơn là, những sản phẩm hàng hiệu cao cấp giảm 50% của cô ta là do Dạ Thất mua, bây giờ còn muốn treo bán trên trang web của Diệp Kiều!

“Dạ Thất! Cậu nhìn cho rõ, tôi mới là mẹ của cậu!”. Cố Tuyết Yến kích động nói với Dạ Thất, quả nhiên là đầu óc có vấn đề, xoay cùi chỏ ra ngoài!

“Thôi đi, cô vẫn chưa thành công gả cho ông già đâu!”. Dạ Thất khinh thường nói, lười liếc nhìn cô ta thêm cái nào.

“Dạ Thất cậu…”. Cố Tuyết Yến thẹn quá hóa giận, chưa dứt lời thì đã thấy lại có một người nữa bước vào từ cửa phòng họp!

Diệp Kiều chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị người ta kéo mạnh đi, vụt một cái, rơi vào một cái ôm nóng bỏng!

Người đàn ông chạy một mạch tới, thở hổn hển, ôm thật chặt bảo bối của anh vào lòng…

Loading...