Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:35
Lượt xem: 2
Mấy người con của Dạ Hào Minh nhìn dáng vẻ của Cố Tuyết Yến thì càng kinh ngạc. Cô ta còn dám diễu võ giương oai trước mặt bọn họ? Hóa ra vẫn là một bạch liên hoa mà. Đúng là mở rộng tầm mắt.
Điều đáng bực là, ông già lúc này không có ở đây, nếu để ông ta nhìn thấy dáng vẻ đắc ý hiện giờ của Cố Tuyết Yến, có phải hôn lễ ngày mai còn tổ chức được sao?
Dạ Thất đi vào nhà, mọi người đối với cái kẻ đầu óc không ra gì này đều làm như không thấy.
Địa vị của cậu ở nhà họ Dạ này còn không bằng Dạ Hằng mới 5 tuổi.
“Anh cả, cô ta đã như vậy mà anh cũng không quản?” Chị ba của Dạ Thất vẫn luôn thẳng tính, nhìn tới Dạ Chinh đang ngồi dựa vào sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, tay phải lăn hai quả hồ đào, nói thẳng.
Khóe miệng Cố Tuyết Yến lộ ra một nụ cười ý vị, không hề sợ hãi.
“Các người muốn tôi nói cái gì? Người ta nói cũng không sai, đã là vợ hợp phát của ông già, các người cũng nên tôn trọng người ta.” Dạ Chinh nói xong thì đứng dậy, “Đừng có náo loạn nữa. Để chút mặt mũi cho ba, cũng không thể khiến nhà họ Dạ mất mặt được!”
Anh cả đã nói vậy, mọi người còn có thể nói gì?
Mọi người đều nhìn Cố Tuyết Yến đang vênh vang tiểu nhân đắc chí.
“Sau này, nhà họ Dạ chính là nhà ta. Không phục thì cứ nói!” Biết rõ bọn họ chán ghét mình, không phục mình nhưng Cố Tuyết Yến vẫn cố ý nói.
Cô ta đi tới phía Dạ Thất, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý, “Dạ Thất, lúc trước ai nói, nếu ta có thể thành công lấy ba ngươi thì tự băm đầu cho ta ăn?”
Dạ Thất khinh thường nhìn Cố Tuyết Yến, không nói gì, chỉ nhìn cô ta một cái giống như nhìn một tên hề, rồi đi lên lầu.
Cậu ở nhà họ Dạ cũng có phòng riêng. Nghe nói, hôn lễ ngày mai sẽ tổ chức ở trong sân vườn của biệt thự chính. Công việc chuẩn bị cho hôn lễ do Dạ Chinh tự mình quán xuyến, cũng thể hiện tâm ý cùng kính ý của con trai lớn với cha mình.
*
Đêm đã khuya, trên đường cái, có một chiếc suv màu đen đang dừng ở ven đường.
Trên xe, có 4 cảnh sát mặc thường phục, phía sau còn có Lục Bắc Kiêu ngồi hút thuốc một mình. Trong xe tối đen như mực, chỉ có màn hình theo dõi phát ra ánh sáng màu xanh. Hai cảnh sát đang đeo tai nghe lén.
“Xác định thời gian giao dịch là ngày mai?” Lục Bắc Kiêu hỏi người ngồi bên cạnh.
DTV
Đó là chiến hữu của anh, Hà Phong, hiện giờ là cảnh sát chống ma túy.
“Xác định. Chính là không biết, tên giảo hoạt Dạ Chính lần này sẽ dùng cách gì mà thần không biết quỷ không hay để thoát khỏi chúng ta.” Hà Phong vừa hút thuốc vừa oán giận nói.
Lục Bắc Kiêu cũng mới mấy ngày trước, được mời tới Cục Cảnh sát mới biết được, người anh cả của Dạ Thất hiện nay là tên trùm buôn ma túy, mấy năm nay lập ra tập đoàn buôn bán ma túy trong khu vực Đông Nam Á này, hai năm nay mới bị phát hiện.
Nhưng Dạ Chinh vô cùng giảo hoạt. Bề ngoài, hắn thanh thanh bạch bạch, nhưng lại có thể âm thầm thần không biết quỷ không hay mà tiến hành các giao dịch.
“Đội trưởng Hà, có động tĩnh!” Người cảnh sát mặc thường phục đeo tai nghe nghe lén từ Dạ Thất nói.
Lục Bắc Kiêu lập tức nhào tới, cầm lấy tai nghe, tự mình nghe.
Trong tai nghe có nhiều tạp âm, mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ kêu lên.
“Ngươi để ta đi ra ngoài đi. Để ta đi ra ngoài, để ta đi ra ngoài!”
Lúc đó, Dạ Thất đang lặng lẽ đứng ở cửa tầng hầm, bên trong có tiếng kêu của phụ nữ. Cậu vừa nhìn thấy Dạ Chinh đi xuống tầng hầm thì đi theo.
Từ nhỏ sống trên núi, cậu không quen với nơi này, cũng không biết người phụ nữ bị nhốt ở tầng hầm là ai, có quan hệ gì với Dạ Chinh.
Người phụ nữ bên trong không kêu nữa. Cậu liền nhìn qua cửa sổ nhỏ nhìn vào. Điều kỳ lạ là, Dạ Chinh không có ở bên trong.
Bên trong tầng hầm, sạch sẽ gọn gàng chỉnh tề, giống hệt như một căn phòng trong khách sạn hạng sang. Tuy nhiên, ở chân tường có một cô gái gầy yếu, mặc chiếc váy dài một màu, mái tóc dài đen nhánh.
Căn phòng trống không, không thấy Dạ Chinh.
Không rõ bao lâu thì Dạ Thất thấy Dạ Chinh từ mặt đất chui lên, hóa ra, trong tầng hầm có đường ngầm.
Cậu nhanh chóng tránh ra, trốn ở một góc, lại nghe tiếng người phụ nữ kêu không ngừng, “Trả con lại cho tôi. Dạ Chinh. Trả con lại cho tôi!”
Dạ Thất càng nghe càng thấy hồ đồ. Chỉ thấy Dạ Chinh từ trong đường ngầm chui ra thì người phụ nữ càng kêu lên không ngừng.
*
Sau nửa đêm Lục Bắc Kiêu trở lại khách sạn, cả người toàn mùi thuốc lá. Lúc đi, anh nói là đi tìm Hà Phong uống rượu, nhưng mà trên người không có chút mùi rượu nào. Có chút không bình thường.
Diệp Kiều không nghĩ nhiều.
Bà Đỗ không tình nguyện tới tham dự hôn lễ của Cố Tuyết Yến, nhưng rốt cuộc vẫn tới, còn cho một bao lì xì lớn.
Dạ gia sản nghiệp lớn, biệt thự của nhà họ Dạ nằm trên một khoảng đất vài hecta, con đường đi trong biệt thự còn lớn hơn đường cái, người không biết còn tưởng nơi này là các khu nghỉ dưỡng.
Hôm nay trời nhiều mây, giữa mùa Hạ nên không khí cũng oi bức hơn, cũng may, mặt trời không xuất hiện.
Hôn lễ được cử hành ở bãi cỏ lớn phía sau biệt thự. 10 giờ sáng, khách khứa đã bắt đầu kéo đến. Người tới tham dự đa phần là các nhà kinh doanh ở thành phố này, cũng có một số người giống như Diệp Kiều, Đỗ Dĩnh, là thương nhân ở nơi khác tới.
Trên bãi cỏ, ngoài chiếc cổng vòm màu tím hồng vô cùng bắt mắt còn có một chiếc khinh khí cầu lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cái lão già họ Dạ này, tuổi thì đã một đống, chẳng lẽ lại còn muốn cùng Cố Tuyết Yến ngồi khinh khí cầu lãng mạn sao?” Bà Đỗ thấp giọng nói với Diệp Kiều, trong lòng đầy ghét bỏ.
Hai người vẫn ngồi trong xe, còn chưa đi vào trong khu đón tiếp.
Diệp Kiều nhìn khinh khí cầu bảy màu trên thảm cỏ, nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bê các bao cát, cô liền cảm thấy kỳ lạ, “Chiếc khí cầu này kiểu rất cũ, khí cầu hiện giờ nào còn cần bao cát chứ.”
Người nói vô tình nhưng người nghe để tâm. Lục Bắc Kiêu ngồi bên cạnh thì híp mắt nhìn cái khinh khí cầu chưa cất cánh nằm trên bãi cỏ.
Lúc bọn họ vừa xuống xe, Cố Tuyết Yến mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khoác tay Dạ Hào Minh, phía sau còn có một cậu nhóc mặc âu phục giúp cô ta chỉnh làn váy. Đó là Dạ Hằng.
“Mẹ nuôi, mẹ tới rồi! Còn có Diệp tổng, anh Lục, mọi người cũng tới rồi. Thấy mọi người tới tham dự hôn lễ, tôi rất vui.” Cố Tuyết Yến đắc ý cười.
“Hoan nghênh, hoan nghênh!” Dạ Hào Minh cũng tự nhiên cười nói, chủ động đưa tay cho Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu tiến tới, khách khí bắt tay ông ta.
“Hôm nay, ông Dạ tổ chức hôn lễ thật xa hoa, tốn không ít tâm sức a!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng khen tặng.
“Đều là do Dạ Chinh lo liệu.” Dạ Hào Minh tươi cười trả lời.
Đúng lúc này, Dạ Chinh cũng đi tới phía này. Anh ta mặc bộ tây trang, mặt mày hớn hở, giống như tham gia hôn lễ của chính mình vậy.
Ở phía sau, chiếc khinh khí cầu bảy sắc cầu vồng chậm rãi bay lên.
Khách khứa nhìn khinh khí cầu bay lên thì lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh. Ông trời cũng chiều lòng người, nền trời xanh ngắt, cảnh sắc vô cùng đẹp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-563.html.]
Dạ Chinh đi tới gần, nhiệt tình chào hỏi mọi người.
“Anh Kiêu, sao không thấy Tiểu Thất?” Dạ Chinh vừa đi khỏi, Diệp Kiều liền nhìn khắp nơi tìm kiếm Dạ Thất, trong lòng lo sợ cậu bị người nhà họ Dạ coi thường.
Rõ ràng là người nhà họ Dạ, nhưng cô, người mẹ nuôi, lại luôn che chở cho cậu.
Lục Bắc Kiêu định trả lời thì di động vang lên, nên đi tới một bên nghe điện thoại.
Quả nhiên, phương thức vận chuyển ma túy đúng như anh dự tính.
“Mọi người mau chóng đuổi theo chiếc khinh khí cầu đó. Dạ Chinh hiện giờ ở đây, để đảm bảo an toàn cho khách khứa ở đây, không nên rút dây động rừng.”
“Rõ! Chúng tôi đang đuổi theo!”
“Tôi còn yêu cầu, xác định vị trí của Dạ Thất hiện giờ, xem nó có an toàn không!” Lục Bắc Kiêu gọi điện thoại nhưng ánh mắt thì dừng trên người Dạ Chinh cách đó không xa. Hắn ta đang nói chuyện với Diệp Kiều, vẻ mặt tươi cười.
“Đội trưởng, căn cứ đang dõi theo đường bay của khinh khí cầu, Dạ Thất đang ở trong tầng hầm của biệt thự nhà họ Dạ, vẫn an toàn.”
“Tiếp tục giám sát vị trí của Dạ Thất, có chuyện gì lập tức báo cáo tôi!” Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, sau đó tắt điện thoại, dáng vẻ như không có gì đi tới bên cạnh Diệp Kiều.
Dạ Chinh vẫn còn đang nói chuyện với Diệp Kiều. Cô đang muốn hỏi vì sao không thấy Dạ Thất đâu thì eo đột nhiên bị kéo lại, cả người rơi vào vòng tay Lục Bắc Kiêu.
Cô cảm nhận được vẻ chiếm hữu rõ rệt của người nào đó.
“Ngài Lục, hạnh ngộ!” Dạ Chinh nhìn Lục Bắc Kiêu, đưa tay, khách khí nói.
“Hạnh ngộ!” Lục Bắc Kiêu tiếc chữ như vàng, đưa tay tới bắt.
Một cái bắt tay nhẹ nhàng anh liền cảm nhận được vết chai nơi bàn tay của Dạ Chinh, là vết chai của người cầm súng.
Dạ Chinh cũng phát hiện ra vẻ chiếm hữu của Lục Bắc Kiêu với Diệp Kiều, “Cảm ơn sự ủng hộ của hai người, bữa tiệc tối này, mong hai người cùng tham dự.”
Anh ta khách sáo nói một câu, sau đó rời đi, tiếp tục đi chào hỏi những khách tham dự khác.
Chiếc khinh khí cầu bảy sắc cầu vồng chậm rãi bay, đi về phía núi, từ trên khinh khí cầu thả xuống một dải lụa đỏ có viết chữ, trên đó ghi lời chúc tân hôn gửi tới Dạ Hào Minh cùng Cố Tuyết Yến, rất là bắt mắt.
Chuyện này giống như một phương thức thông báo với các vùng xung quanh.
Sau đó, khinh khí cầu sẽ bay về nơi tổ chức hôn lễ của hai người.
Lúc bay tới vùng núi, khinh khí cầu dừng lại ở một số vị trí.
Vùng núi rậm rạp, có thể nhìn thấy những cây quýt dại cổ thụ, trên cây có quả xanh quả chín, tán lá che kín vùng đất phía trước. Từ trên khinh khí cầu chậm rãi thả xuống một bao cát nặng trĩu.
Lúc này, nơi núi rừng vốn không có người qua lại đột nhiên có chuyển động, nhìn kỹ lại là một người đang mặc trang phục ngụy trang, lẫn với màu cây cối.
Bọn họ thật cẩn thận, giống như được huấn luyện kỹ càng, đi tới bên cạnh dây thừng, ôm lấy bao cát, mở bên trong lấy ra một túi phấn trắng, sau đó lại mở túi ra, nếm nếm một chút, xác định là hàng thật thì đem một bao cát khác buộc vào dây thừng.
Ở lùm cây cách đó không xa, bộ đội đặc chủng mặc đồ ngụy trang, tay cầm ống nhòm nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng.
“Phương thức giao dịch này, thật tuyệt. Nếu đoán không nhầm, trong bao cát được kéo lên là tiền mặt.” Lăng Khiếu, một bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ lên tiếng tán thưởng. Trước đó, bọn họ nhận được tin tình báo thông báo địa điểm giao dịch trong núi, phương thức giao dịch không xác định nên bọn họ cùng với cảnh sát địa phương đã mai phục một đêm trong núi này.
Sau khi biết khinh khí cầu đưa hàng tới, thì người phụ trách nhiệm vụ đã nhanh chóng thông báo địa điểm của khinh khí cầu cho bọn họ, để bọn họ tùy theo phương hướng di chuyển của khinh khí cầu mà mai phục, có thể xác định được các điểm giao hàng thật không dễ dàng gì.
“Các tổ khác lập tức báo cáo tình hình. Đợi bọn họ giao dịch xong lập tức vây lại, cẩn thận theo dõi.” Diệp Thành trầm giọng ra lệnh trong tai nghe,
Anh vừa lên tiếng, 5 tổ ở các hướng khác lập tức báo cáo.
Chiếc khinh khí cầu chở theo các gói ma túy lại dừng ở 5 góc khác của vùng núi, thả túi ma túy xuống, thu tiền lên, sau đó thì điều chỉnh độ cao, căn cứ hướng gió quay trở về điểm xuất phát.
6 nhóm bộ đội đặc chủng ẩn nấp trong rừng, lập tức xuất kích.
Nhóm người mua hàng nhận hàng thuận lợi, chuẩn bị rời khỏi thì không hiểu vì sao xung quanh đột nhiên toàn bộ đội đặc chủng, bao vây toàn bộ, s.ú.n.g chĩa thẳng vào bọn họ.
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, thật không ngờ tới bị bắt tại trận.
“Đặt túi ma túy xuống, giơ tay lên!”
Một chiến sĩ đặc chủng lạnh giọng nói, khiến mấy kẻ buôn ma túy không dám động đậy, thả túi ma túy trong tay xuống, giơ tay đầu hàng. Một người cầm s.ú.n.g trường tiến tới, nhấc bao ma túy giao cho đồng đội, mở ra kiểm tra, xác định là hàng thật thì nhanh chóng lấy còng, sập vào tay bọn buôn ma túy, dùng một túi vải màu đen chùm lên đầu bọn chúng.
Năm tổ còn lại cũng như vậy, không tốn một viên đạn.
Khinh khí cầu chậm rãi về tới nơi tổ chức hôn lễ. Trên bãi cỏ xanh mướt rộng rãi, khách khứa đang cầm champagne, tiếng nhạc vang lên không ngừng. Cố Tuyết Yến trong bộ váy cưới màu trắng, tay cầm champagne, tươi cười, còn người đàn ông lớn hơn cô ta 30 tuổi, Dạ Hào Minh thì lại vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt của ông ta thường nhìn tới người con trai lớn Dạ Chinh, nhìn con trai vui vẻ trò chuyện với khách khứa, dáng vẻ trấn tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không giống kẻ buôn ma túy chút nào.
Dạ Hào Minh cho tới bây giờ vẫn không thể tin nổi con trai Dạ Chinh là trùm ma túy, nhưng ông ta vẫn đồng ý phối hợp với quân đội, với cảnh sát, trong ngày cử hành hôn lễ của mình.
Cố Trưởng Phong hôm nay còn tốt hơn so với Cố Tuyết Yến. Riêng trong buổi tiệc cưới này, ông ta đã có thể nói chuyện hợp tác với mấy lão đại trong làng bất động sản.
Chỉ một lát sau, Cố Trưởng Phong lấy danh nghĩa cùng Cố Tuyết Yến đi mời rượu thì đi tới trước mặt Diệp Kiều cùng bà Đỗ.
“Mẹ nuôi, Diệp Kiều, cảm hơn hai người đã tới tham dự hôn lễ của tôi, có phải hai người hiện giờ vẫn đang mong chờ tôi cưới không thành không a?”
Cố Tuyết Yến tủm tỉm cười nói, trên người cô ta là chiếc váy cưới nạm kim cương, sáng lấp lánh.
“Tuyết Yến, nếu cô nghĩ như vậy thì đúng là dạ tiểu nhân rồi. Một người đã từng là mẹ nuôi như tôi chân thành mong cô cùng Dạ Hào Minh bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!” Bà Đỗ tươi cười hào phóng, nhìn Cố Tuyết Yến nói.
“Mẹ nuôi, ngài cũng đừng giả vờ hào phóng. Tôi thật thích nhìn người trong lòng tức muốn c.h.ế.t mà còn sĩ diện giả vờ hào phóng.” Cố Tuyết Yến không khách khí nói.
“Cô dâu mới, lời này của cô thật không đúng rồi. Cô gả cho ai, có quan hệ gì tới mẹ chồng tôi? So về tài lực, chúng tôi nào có kém nhà họ Dạ? Sao phải ghen ghét chuyện cô gả cho một ông già hơn cô 30 tuổi chứ?” Diệp Kiều thấp giọng nói, ánh mắt châm chọc nhìn Cố Tuyết Yến.
“Cố Tuyết Yến, cô lấy đâu ra cái cảm giác ưu việt như vậy chứ?” Diệp Kiều ghé sát vào tai cô ta châm chọc một câu.
Cố Tuyết Yến tức giận đỏ mặt. Đúng lúc này, người mà trong lòng cô ta là bạch mã hoàng tử đã đi tới bên cạnh Diệp Kiều, thân mật ôm eo Diệp Kiều, giống như năm đó, khi hai người họ đính hôn, anh đứng kề vai với Diệp Kiều, nhìn cô ta, giống như tuyên bố, Lục Bắc Kiêu thuộc về Diệp Kiều.
“Tôi chỉ muốn chứng minh, tôi, Cố Tuyết Yến cùng ba mình sẽ không bị các người đánh bại. Hiện giờ tôi đã là bà chủ của nhà họ Dạ, sau lưng có đủ tài lực để đấu với các người.”
Cố Tuyết Yến đắc ý nói, cố tình thể hiện trước mặt Lục Bắc Kiêu.
“Bà chủ nhà họ Dạ?” Lục Bắc Kiêu khinh thường hỏi lại. Lúc này, khinh khí cầu đã đáp xuống đất, ánh mắt của anh cũng liếc tới Dạ Chinh.
“Sao nào? Anh Lục hiện giờ nghi ngờ điều gì sao?” Cố Tuyết Yến lớn tiếng hỏi lại. Cô ta nhìn thấy Dạ Hào Minh đi tới thì đưa tay ôm cánh tay ông ta, “Chồng à, bọn họ một nhà ba người hình như không thích lễ kết hôn của chúng ta? Hay là, mời họ đi đi?”
Dạ Hào Minh đen mặt.
Mọi người nghe Cố Tuyết Yến nói thì đều nhìn tới. Dạ Hào Minh quát, “Cô im miệng cho tôi.”
Ánh mắt ông ta nhìn Cố Tuyết Yến vẻ không kiên nhẫn.