Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 644
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:39
Lượt xem: 0
“Đúng vậy! Hình tiểu thư, lúc đó cô còn gọi điện cho tổng giám đốc Lục nữa, cô nói, tổng giám đốc Lục đang đi công tác nên không thể đến thăm cô được! Ngay sau đó, tổng giám đốc Lục đến rồi……” Lúc này Tiểu Tống bồi thêm một nhát.
Lời nói của hai bác sĩ vừa dứt, mọi người lần nữa ồ lên!
Sao hôm nay Hình tiểu thư bị vả mặt liên tục thế?!
Họ còn tưởng hai bác sĩ này xuất hiện sẽ thực sự xoay chuyển tình thế, kết quả!
Vẫn là chát chát chát!
Cả người Hình Băng Tư lảo đảo, đầu óc quay cuồng, cô ta không thể ngờ đến hai bác sĩ lúc trước luôn tâng bốc cô ta lại phản bội mình, không những không nói dối giúp cô ta mà còn tiết lộ sự thật!
Hạ Hòa cũng kinh ngạc, hai con ruồi này muốn dẫm đạp cô còn không kịp, sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy?!
Có lẽ người của Dạ Thất đã cảnh cáo bọn họ!
Lần trước cậu định xử bọn họ, nhưng cô khuyên cậu bởi vì không nắm được nhược điểm thực sự đã xử họ sẽ rất dễ rơi cảnh bị nói là ỷ thế h.i.ế.p người.
Lần này, khuôn mặt Hình Băng Tư bị đánh sưng rồi!
Hạ Hòa cô ngày thường chính là một bác sĩ danh xứng với thực, không tranh giành với ai, chỉ dốc sức nghiên cứu y học, nhưng hôm nay cô thực sự nếm được mùi vị sảng khoái khi tát vào mặt người khác!
“Cô, các cô, đám bác sĩ các cô hùa với nhau bắt nạt tôi!” Hình Băng Tư bị đánh sưng mặt, đến c.h.ế.t vẫn còn cứng miệng, lần nữa cắn ngược lại Tiểu Ôn và Tiểu Tống.
Lần này, Tiểu Ôn và Tiểu Tống cũng thực sự nhìn thấy bản mặt của cô diễn viên này!
“Hình tiểu thư, thật ngại quá, tôi đã ghi lại toàn bộ lời cô đã nói ở phòng khám bệnh, nếu cô không thừa nhận, chúng tôi phải tự chứng minh bản thân trong sạch!” Người lên tiếng là Tiểu Ôn, sau đó cô ta lấy điện thoại ra.
Vốn dĩ cô ta định đưa cho các đồng nghiệp nghe đoạn ghi âm này, cười nhạo Hạ Hòa.
Hình Băng Tư nghe thấy lời nói này của Tiểu Ôn, lần nữa choáng váng.
“Hình Băng Tư này, tiêu đời rồi!”
“Cô ta vẫn là người phát ngôn trang sức của Dạ thị, lần này xong rồi!”
“Tự tìm đường chết!”
Các phóng viên không thể xem được nữa, họ liền bàn tán sôi nổi về tương lai của Hình Băng Tư.
Vốn dĩ chỉ là một lời xin lỗi, cuối cùng, cô ta một hai vác đá nện vào chân mình!
Lúc này, người đại diện của Hình Băng Tư vội vàng chạy đến. Trên đường, chị ta vẫn luôn theo dõi chuyện này qua Weibo, chuyện vừa xảy ra trên Weibo đã có người phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình!
Người đại diện tức đến mức muốn băm Hình Băng Tư thành trăm mảnh!
Đắc tội ai không đắc tội, cứ đắc tội với Dạ Thất, còn động đến bạn gái cậu!
Người phụ nữ là óc heo sao?!
Lúc này Dạ Thất lên tiếng: “Tôi và vị tiểu thư Hình Băng Tư này không hề có đính ước từ nhỏ gì đó! Cụ thể, công ty tôi sẽ đưa ra thông báo cụ thể sau!”
Nói xong, cậu liền dẫn Hạ Hòa rời đi.
“Tổng giám đốc Lục! Xin chờ một chút!” Amy mặc đồ chỉnh tề vội vàng bước đến, nói xong kéo Hình Băng Tư lại gần, “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Lục và bạn gái ngài ấy?! Hình Băng Tư, cô nghĩ cô là ai?!”
Amy vừa kéo tay Hình Băng Tư vừa thì thầm vào tai cô ta.
Phóng viên bị những vệ sĩ Amy đưa đến chặn lại, chỉ nghe thấy câu hỏi sôi nổi của họ:
“Hình tiểu thư, rốt cuộc cô bị thương như thế nào? Sao cô vẫn có thể chạy trốn nhanh hơn thỏ nữa?!”
Tiểu Ôn lớn tiếng nói: “Thật ra cô ta chỉ bị trật mắt cá chân, căn bản không bị nứt xương!”
Mọi người: “...”
Amy kéo theo Hình Băng Tư chạy vào một phòng làm việc.
“Tổng giám đốc Lục! Chuyện hôm nay là lỗi của Tiểu Hình, ngài và bác sĩ Hạ đại nhân đại lượng, chừa cho cô ấy một đường sống, có được không?” Amy nhìn khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm của Dạ Thất. Mặc dù bản thân chị ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự lập nhưng khi đối mặt với vị CEO trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh như băng này vẫn có chút e ngại.
Hình Băng Tư không sợ c.h.ế.t này nhất định phải đ.â.m đầu vào tổ ong vò vẽ!
Hình Băng Tư đã ra mắt được ba năm, chưa từng gặp người nào khiến Amy sợ hãi như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng kia của Dạ Thất cuối cùng cũng có chút biểu cảm, là chán ghét.
“Tha cho cô ta? Nếu vừa rồi không có nhân chứng, vật chứng, cô ta vẫn sẽ vu oan cho bạn gái tôi.” Dạ Thất lạnh lùng nói, bàn tay to lớn ôm chặt bả vai của Hạ Hòa, sự lãnh đạm giữa hàng lông mày kia khiến đối phương không rét mà run.
Nghe Dạ Thất nói vậy, Amy thực sự muốn băm Hình Băng Tư thành từng mảnh.
“Tổng giám đốc Lục, ngài hãy nể mặt mẹ của chúng ta từng là bạn tốt của nhau, nể mặt mẹ của tôi, tha cho tôi một lần, được không?” Hình Băng Tư mặt dày tiến lên cầu xin.
DTV
Dạ Thất cười lạnh, “Đã đến lúc này, thắp hương còn không biết vái hướng nào!”
Trong lúc nhất thời, Hình Băng Tư không hiểu được ý của cậu.
Amy liền kéo Hình Băng Tư đến trước mặt Hạ Hòa.
“Còn không mau xin lỗi bác sĩ Hà, bạn gái của tổng giám đốc Lục.” Amy tức giận nói, chị ta đương nhiên hiểu rõ ý của Dạ Thất.
Hạ Hòa mỉm cười, dáng vẻ trông rất dễ thương lượng, ánh mắt cũng rất dịu dàng.
“Bác sĩ Hạ, lúc trước đều do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cô đừng để trong lòng, tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi.” Hình Băng Tư giống như học thuộc lòng, trả bài cho Hạ Hòa.
“Một người phụ nữ đứng trước mặt tôi và liên tục nói rằng cô ta là bạn gái của bạn trai tôi, còn nói có đính ước từ nhỏ, cô nói xem tôi có thể không để trong lòng sao?” Hạ Hòa trông có vẻ dễ thương lượng, mỉm cười hỏi lại.
Hình Băng Tư: “……”
Amy vội vàng đẩy cô ta, Hình Băng Tư lại có vẻ khó chịu, “Hồi nhỏ tôi và anh ấy thực sự từng đính ước với nhau.”
Cô ta vừa dứt lời, khuôn mặt Dạ Thất liền tối sầm như muốn g.i.ế.c người, “Họ Hình kia, cô tưởng rằng tôi không biết hồi còn nhỏ cô ghét tôi vì tôi bị tự kỷ, cô còn khóc lóc cầu xin mẹ của cô để không gả cho tôi.”
Hình Băng Tư choáng váng, vẻ mặt ngây ngốc đứng tại chỗ.
Sao cậu biết được chứ, trước kia cậu chỉ là một tên ngốc mà?
“Bây giờ Hình tiểu thư chắc chắn rất hối hận nhỉ.” Hạ Hòa đi ngang qua Hình Băng Tư và nhỏ giọng mỉa mai.
Chưa từng gặp người phụ nữ nào đê tiện như vậy, thật sự là mở mang tầm mắt.
Cô cũng rất đau lòng thay Dạ Thất hồi còn nhỏ.
Amy vẫn muốn cầu xin, Dạ Thất đưa lưng về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Không ai được cầu xin cho cô ta, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”
Nói xong, cậu nắm tay Hạ Hòa rời đi.
“Hình Băng Tư, cô tiêu đời rồi!” Amy, người đại diện cao cấp của giới giải trí, tức giận đến mức quăng điện thoại trong tay đi, lạnh lùng nói.
Sao chị ta lại dẫn dắt một nghệ sĩ không có đầu óc như vậy chứ?
Tổ quan hệ công chúng của Dạ Thất đã tuyên bố rõ ràng Hạ Hòa là bạn gái duy nhất của cậu và nếu có người tung tin đồn thất thiệt sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Hình Băng Tư này lại thực hiện một loạt thao tác tìm đường chết, ai ai cũng biết.
Tại buổi từ thiện tối hôm đó, chuyện cô ta đã lặng lẽ đổi chỗ để có thể ngồi bên cạnh Dạ Thất cũng được cư dân mạng nhiệt tình phơi bày, còn có đủ lời chửi mắng.
Mặc dù công ty quản lý của cô ta đã kịp thời quan hệ xã hội và thành khẩn xin lỗi, nhưng thương hiệu trang sức của Dạ thị vẫn chuẩn bị rút hợp đồng phát ngôn của cô ta và yêu cầu cô ta bồi thường vì lời nói, hành động của cô ta đã ảnh hưởng xấu đến thương hiệu.
Bây giờ Hình Băng Tư mới hoàn toàn hiểu rõ kết cục khi đắc tội bạn gái thực sự của Dạ Thất.
—
Hạ Hòa trở lại phòng của mình, đang chuẩn bị tan làm thì Tiểu Ôn và Tiểu Tống đi đến, thành thật xin lỗi cô, Hạ Hòa biểu thị chấp nhận, nhưng họ vẫn bị bộ phận y tế gọi đến khiển trách vì hành vi nói dối giới truyền thông về tình trạng của bệnh nhân.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ, tớ nghĩ rằng tối nay cậu nhất định phải mời người chị em cây khế là tớ một bữa thật ngon.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Vương Khả Khả liền truyền đến.
“Dựa vào cái gì chứ?” Hạ Hòa bình tĩnh nói, tiếp tục thu dọn bàn làm việc.
“Tớ đặc biệt vì cậu mà chiến đấu với đám fan não tàn của Hình Băng Tư cả ngày trời, mấy ngón tay gõ phím sắp đứt lìa rồi.” Vương Khả Khả nói tiếp, “Cậu không biết khi cuối cùng cũng tát sưng mặt những fan não tàn đó, chị đây sảng khoái thế nào đâu.”
Mời Vương Khả Khả ăn cơm, đương nhiên là không thể nào!
Con người cô, ghi thù.
Hơn nữa, những việc cô ấy làm trong mắt cô chỉ tương đương với hai chữ: nhàm chán.
Cũng có thể quá rảnh rỗi!
Sau khi từ chối một cách tàn nhẫn, Hạ Hòa duỗi người, thất thần nhìn đóa hồng đỏ trên bàn, khóe miệng nở nụ cười.
Đến khi Tiêu Nhiên bước đến, gõ vào bàn, Hạ Hòa mới hoàn hồn, “Chủ nhiệm Tiêu, bị vả mặt rồi?!”
Cô đang ám chỉ chuyện anh ta đã chỉ trích Dạ Thất lúc trước!
“Đúng! Bị vả mặt!” Tiêu Nhiên khẽ cười vừa nói vừa lắc đầu!
……
“Dì Phương, chuyện này sẽ không nể mặt bất kỳ ai! Xin lỗi!” Trên dãy hành lang bệnh viện, Dạ Thất lạnh lùng từ chối lời cầu xin của Phương Mi vì Hình Băng Tư, cậu quyết đoán cúp điện thoại.
Tối hôm qua, trong ký ức tuổi thơ của cậu hiện lên hình ảnh một người dì hiền lành, tốt bụng và rất quan tâm đến cậu. Và nhớ đến kiếp trước Hình Băng Tư đã cứu cậu nên mới cho họ một chút thể diện.
Nhưng, người phụ nữ họ Hình này lại được voi đòi tiên,điều đáng c.h.ế.t nhất là cô ta đã đắc tội Tiểu Hạ Tử của cậu.
Bây giờ cậu không thể không nghi ngờ, với tính cách của họ Hình kia, liệu kiếp trước cô ta thực sự cứu cậu?!
Khi cậu đang thất thần thì nhìn thấy Hạ Hòa và Tiêu Nhiên cùng bước đến, nếu trước đây chỉ cần nhìn thấy họ vừa cười vừa nói, cậu sẽ ghen ngay, nhưng hôm nay, cậu không dám!
Khiến bạn gái bị sỉ nhục, trong lòng Tiểu Thất gia vô cùng áy náy.
Cho dù bây giờ Tiêu Nhiên này muốn đi ăn cùng Hạ Hòa, cậu cũng không dám giúp cô từ chối, nhưng Tiêu Nhiên chỉ chào cậu rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-644.html.]
Mẹ chồng tương lai Diệp Kiều mời Hạ Hòa ăn tối ở một khách sạn năm sao, Hạ Hòa vui vẻ đồng ý, cô còn cố tình về nhà thay quần áo và đến trung tâm thương mại mua quà cho mấy đứa nhóc.
Dù cô và Dạ Thất đã về chung mái nhà hơn hai năm, nhưng cô vẫn chưa chính thức ra mắt người nhà của cậu với thân phận bạn gái.
“Em mua quà gì cho họ thế? Anh là em trai của họ! Nếu em muốn mua thì chỉ cần mua cho Đường Đường thôi, em ấy nhỏ hơn anh! Mua cho con bé chiếc váy đi!” Dạ Thất luôn lạnh lùng, bây giờ lại giống như một đứa trẻ.
Hạ Hòa nhìn cậu, vô cùng cạn lời: “Dạ Thất, anh có thể thành thật trả lời cho em biết, tại sao anh thật sự cảm thấy bản thân nhỏ hơn Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ sao?”
Dạ Thất: “……”
Chẳng lẽ cậu phải nói cho cô biết cậu là người có ký ức của kiếp trước sao?
“Hai nhóc siêu quậy kia nghĩ rằng anh là người cuối cùng đến nhà họ Lục, nên anh là em trai!” Dạ Thất nói dối.
Cuối cùng, Hạ Hòa vẫn mua quả cho từng tiểu tổ tông.
Trong phòng khách lớn xa hoa vô cùng náo nhiệt, vừa bước vào liền nhìn thấy cặp cha mẹ nam thanh nữ tú đang trêu đùa một cô bé xinh xắn hơn một tuổi.
Cô bé được cha bế vào lòng, người cha thì thầm với cô bé: “Đường Đường, ai là heo?”
Cô bé với búi tóc nhỏ trên đầu, đôi mắt to tròn và đen nhánh nhìn về phía mẹ mình, ngón trỏ tay phải chỉ về phía mẹ, nói: “Bu……!”
Cô bé một tuổi đang trong giai đoạn tập nói, từ “Heo” phát âm thành “Bu”.
Mẹ cô bé không tức giận, trong tay cầm một cái đĩa nhỏ đựng những miếng dưa hấu cắt thành miếng rất nhỏ, “Đường Đường, ai là heo?”
Ưu Ưu lấy tăm xỉa răng cắm vào một miếng dưa hấu nhỏ rồi dụ cô bé.
Ngón tay nhỏ của Đường Đường lập tức chỉ về phía cha cô bé, lớn tiếng nói: “Bu!”
Đường Thiếu Đình đau khổ, trong mắt con gái bảo bối người cha già này còn không bằng một miếng dưa hấu nhỏ!
Hạ Hòa thực sự bị cô bé một tuổi nhỏ nhắn kia thu hút, không khỏi cảm thán: Mấy đứa nhóc bây giờ đều là tiểu yêu tinh!
Đằng nảy, Lục Tiểu Vũ tức giận nói: “Da mặt nữ minh tinh kia dày thật, cư nhiên dám đổi vị trí của bổn tư lệnh! Tiểu Thất! Sao em có thể để loại người này làm người phát ngôn chứ?! Chẳng trách lúc trước Dạ thị suýt chút nữa sụp đổ!”
Lục Tiểu Vũ nhờ lên mạng mới biết được vốn dĩ tối hôm qua bản thân được ngồi bên cạnh Tiểu Thất, kết quả vị trí của cô bé bị đổi!
“Chị, cô ta không còn là người phát ngôn nữa!” Dạ Thất cười nói.
Diệp Kiều vẫn luôn nghe điện thoại trong phòng, sau khi ra ngoài chào hỏi Hạ Hòa liền nhìn về phía Dạ Thất và nói: “Người đại diện của Hình Băng Tư, Amy, lúc trước đã lôi kéo chú Tiện Tiện của con, bây giờ cô ta thông qua chú Tiện Tiện của con, nhờ mẹ cầu xin giúp cô ta!”
Sắc mặt Dạ Thất lập tức thay đổi, lộ vẻ không vui, cậu hung hăng nói với mẹ mình: “Mẹ! Mẹ đồng ý với chú ấy rồi?!”
Nếu mẹ cậu dám đồng ý, cậu sẽ không nhận mẹ nữa!
Hạ Hòa vội vàng kéo cậu lại, dặn cậu đừng kích động.
Diệp Kiều một tay chống nạnh, một tay chỉ vào thái dương của Dạ Thất và nói: “Mẹ con là loại người không bảo vệ người nhà sao?! Chú Tiện Tiện của con còn bị mẹ mắng một trận nữa! Con dâu của mẹ bị người khác bắt nạt, vậy mà nó còn không biết xấu hổ dám gọi điện thoại cho mẹ!”
Hai mẹ con ầm ĩ như vậy cũng chứng tỏ sức nặng của Hạ Hòa trong lòng hai mẹ con họ!
Dạ Thất là đời thứ ba cưng chiều vợ vô điều kiện* của nhà họ Lục, vậy tại sao Diệp Kiều không phải người vợ đời thứ hai được cưng chiều?!
[*Bản gốc là 护妻狂魔: hộ thê cuồng ma, nghĩa là cưng chiều vợ vô điều kiện]
Hạ Hòa đứng bên cạnh cảm thấy ấm áp biết bao!
Lúc trước, khi chân Dạ Thất bị thương, phải nằm viện, cô hiểu cậu nghe lời mẹ đến mức nào, khi đó cô còn nghĩ sau này cô gái nào gả cho Dạ Thất thì sẽ đau khổ nhiều lắm, cậu chính là con trai cưng của mẹ!
Ai có thể ngờ rằng đến một ngày cô lại đem lòng yêu cậu.
Lúc trước cậu là chàng trai không lớn luôn thích chống đối cô, bây giờ, cậu yêu thương, đặt cô trong trái tim cậu.
Nghe Diệp Kiều nói như vậy, sắc mặt Dạ Thất mới tốt hơn, “Không có mắt nhìn nên đến giờ chú ấy vẫn độc thân!”
Đã định độc thân cả đời!
“Còn không phải sao?” Diệp Kiều tiếp lời, “Nhưng mà nó cũng chỉ tiện miệng nói vậy, tình cảm giữa nó và Amy cũng không sâu đậm như vậy, gọi một cuộc điện thoại lấy lệ giúp cô ta một chút mà thôi.”
Smart Tiện Tiện chỉ là nhân cơ hội này nói chuyện với Diệp Kiều thôi, bình thường không có cơ hội, cho dù bị Diệp Kiều mắng thì trong lòng anh ta cũng thấy vui.
“Tiểu Hạ, chuyện này đều do ngay từ đầu Tiểu Thất đã làm sai, nó không nên để nữ minh tinh kia cọ nhiệt với nó. Nếu em cảm thấy tức giận có thể đánh nó hay mắng nó đều được, chứ đừng để trong lòng đấy!” Diệp Kiều nhìn Hạ Hòa, nghiêm túc nói.
Cô không phải là mẹ chồng thiên vị con trai mình!
Đôi khi Diệp Kiều nghĩ bản thân mới 34 tuổi đã trở thành mẹ chồng liền cảm thấy rất kỳ diệu!
Hạ Hòa cười nói, “Chị Kiều, em không giận anh ấy, Tiểu Thất đối xử với em vô cùng tốt!”
“Mẹ, đúng vậy, tụi con vẫn ổn!” Dạ Thất vòng tay qua eo Hạ Hòa, đắc ý nói.
“Chậc chậc, bây giờ đến lượt vợ chồng son hai đứa rắc cẩu lương trước mặt mẹ rồi!” Diệp Kiều bĩu môi nói, ghét bỏ nhìn Dạ Thất!
Đường Thiếu Đinh đi về phía này, nhìn Dạ Thất đánh giá một lượt rồi nói: “Tiểu Thất, cháu quên chuyện lúc trước ai đó hèn nhát trốn ở nước T không dám trở về rồi sao?!”
Dạ Thất liền nghe thấy âm thanh “Bốp bốp bốp” vang lên bên tai!
Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú hơi cứng lại.
“Tại sao lại trốn ở nước T không dám trở về?” Hạ Hòa m.ô.n.g lung hỏi.
“Anh, lúc đó anh… anh vẫn chưa thành niên!” Dạ Thất lắp bắp trả lời. Cậu vừa nói vậy, Hạ Hòa liền hiểu rõ.
Đang nói đến chuyện kia!
Trong đầu cậu tràn ngập dáng vẻ hèn nhát sau lần đầu tiên bị cô ăn sạch!
Lúc này, cửa phòng mở ra, người phục vụ dẫn một đôi trai xinh gái đẹp đi vào, Lục Tiểu Vũ nhìn thấy “Thần Tài” của mình đã đến liền vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Thần Tài, cô bé sợ đến mức chạy nhanh về chỗ.
Người có thể khiến Lục Tiểu Vũ sợ đến mức như nhìn thấy quỷ chỉ có vợ của Lục Bắc Trì, Ninh Giai âm.
Cô là một nữ diễn viên, vai phụ ngàn năm, chuyên diễn vai nữ thứ độc ác, cô cũng nhận được không ít phần thưởng, hay gây rối, ít người hâm mộ và có vô số anti-fan.
Sở dĩ Lục Tiểu Vũ sợ cô ấy là vì lúc trước cô ấy từng đóng vai nữ phụ mắc chứng tâm thần phân liệt, nhân cách chính là Bạch Liên Hoa và nhân cách thứ hai là một tên sát nhân biến thái.
Dáng vẻ khi cô ấy đóng vai Bạch Liên Hoa cũng giống như bây giờ, miệng luôn mỉm cười, mái tóc gợn sóng rẽ ngôi giữa, mặc váy dài thướt tha giống như một nữ thần, đừng nói chi là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng thấy thích. Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh cô ấy g.i.ế.c người, Lục Tiểu Vũ liền vô cùng sợ hãi.
“ Giai âm, kỹ năng diễn xuất của em thật sự càng ngày càng tốt! Nét diễn thâm sâu! Nhìn xem, tiểu bá vương Lục Tiểu Vũ này bị em dọa sợ đến mức nào!” Diệp Kiều bước đến, cười nói.
“Đúng vậy! Thím, sau này thím có thể đóng vai Mary Sue không?!” Lục Tiểu Vũ tiến lên, uất ức nói.
“Không được! Vai diễn Mary Sue có quá nhiều cảnh hôn!” Lục Bắc Trì bá đạo nói.
Ninh Giai âm mỉm cười, cúi người, xoa đầu Lục Tiểu Vũ và nói: “Lục Tiểu Vũ, vai diễn nữ chính tốt nhất của thím đã bị chú của cháu làm chậm trễ! Muốn trách thì cháu trách anh ấy, là anh ấy không cho thím diễn!”
Họ kết hôn vào một năm trước, vẫn đang ẩn hôn, chỉ có bạn bè và người thân mới biết.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục vẫn luôn bị mọi người trêu chọc là “Độc thân cả đời”, khoảnh khắc anh ném hai cuốn sổ đỏ xuống trước mặt mọi người liền vô cùng đắc ý!
Một lúc sau, Hoa Nhụy cũng dẫn Tiểu Mộc Đầu đến, mọi người vô cùng náo nhiệt, ngồi xuống.
“Lục Tiểu Vũ, anh con và Tiểu Bạch Thái đâu?” Diệp Kiều phát hiện hai đứa nhóc kia không có ở đây liền lớn tiếng hỏi.
“Chiều nay Tiểu Bạch Thái đến quân đội rồi, Lục Tiểu Cổn cũng đi theo tìm cha con!” Lục Tiểu Vũ nghĩ đến những lời kỳ lạ mà chiều nay Tiểu Bạch Thái đã nói, cảm thấy không thể hiểu được.
Chiều nay, Tiểu Bạch Thái nghiêm túc đeo một chiếc nhẫn còn dày hơn ngón tay mình vào ngón tay của cô bé và nói: “Tiểu Vũ, chờ đến khi tớ đủ tuổi sẽ cưới cậu! Nhẫn này, cậu cứ giữ trước, tớ phải tốn tiền mừng tuổi đã dành dụm rất nhiều năm mới mua được đấy.”
Lục Tiểu Vũ: “Không phải tiền mừng của của cậu đều bị tớ lừa để mua đồ ăn ngon rồi sao?”
Tiểu Bạch Thái: “……” Cậu có thể chú tâm vào trọng điểm không?!
“Tiểu Bạch Thái, không ngờ lúc trước cậu đều nói dối tớ?!” Lục Tiểu Vũ hung dữ nói.
Tiểu Bạch Thái bất lực, đành phải hỏi lại cô bé: “Vậy cậu nhớ ký lời tớ nói chưa?”
Lúc này Lục Tiểu Vũ mới hiểu ra trọng điểm, vẻ mặt m.ô.n.g lung: “Tiểu Bạch Thái! Cậu là anh em tốt của tớ, sao tớ có thể gả cho cậu được?!”
Sau đó, không có sau đó nữa.
Tiểu Bạch Thái chán nản bỏ đi, cũng không mang nhẫn đi.
Diệp Kiều nghe nói Lão Thái sắp chuyển công tác đến tỉnh Y, Lãnh Dao cũng qua đó, họ đang do dự không biết có nên đưa Tiểu Bạch Thái đến tỉnh Y hay không, nếu chuyển đến đó, Tiểu Bạch Thái không thể chơi cùng Tiểu Cổn và Tiểu Vũ nữa, nếu không chuyển đến đó, con cái không ở bên cạnh cha mẹ cũng sẽ không tốt cho sự trưởng thành của cậu bé.
Kiến nghị của cô là vế sau.
Bữa tối này, nhóc tham ăn Lục Tiểu Vũ ăn một bụng buồn bực.
Sau bữa cơm, mọi người đứng trước cửa khách sạn và từng gia đình lên xen ra về.
“Tiểu Hạ Hạ, em không tức giận, đúng không?” Trên chiếc RV, Dạ Thất cả người đầy mùi rượu vừa ngồi xuống ghế liền dịch về phía Hạ Hòa và hỏi.
Hạ Hòa nở nụ cười nhưng trong lòng không cười, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Không phải nói rồi sao? Không có giận.”
“Có! Em đang giận anh! Tối nay em cũng không hề cấm anh uống rượu.” Dạ Thất say khướt nói. Tiểu Thất gia cao lãnh trong mắt người ngoài, lúc này giống như chú mèo cọ cọ vào cổ Hạ Hòa.
Vốn dĩ thời tiết khô nóng, điều hòa trong xe RV vẫn chưa hoàn toàn tỏa hơi mát, mùi rượu hơi say, cô bị cậu cọ đến mức nóng ran.
“Em thật sự không giận! Anh tránh ra một chút, nóng c.h.ế.t mất!” Cô đẩy đầu tóc bù xù của cậu ra, trầm giọng nói.
“Nếu em không giận, vậy bây giờ cho anh đi. Về đến nhà anh còn phải lên máy bay để bay đến tỉnh H.” Cậu vừa nói vừa cọ vào cổ cô giống như một kẻ vô liêm sỉ!
“Tiểu Thất gia, cộng đồng mạng có biết anh lưu manh như vậy không?” Hạ Hòa tức giận nói, cô thật sự muốn chụp dáng vẻ vô liêm sỉ này của Dạ Thất và tung lên mạng để những người khen cậu lạnh lùng và cao lãnh nhìn thấy dáng vẻ chân thực của cậu!
“Vẫn đang ở trên xe đó?!” Hạ Hòa chọc chọc vào đầu cậu và nói.
“Trên xe thì làm sao, tài xế cũng không nhìn thấy, không nghe thấy. Tiểu Hạ Hạ, nhanh lên nào!” Cậu vừa cọ vừa động tay động chân.
Hạ Hòa: “Không biết xấu hổ!”
Trên chiếc xe bên cạnh, Lục Bắc Trì và Ninh Giai âm: Ai mắng chúng ta?!
Họ đang thân mật với nhau trên xe, bởi vì Ninh Giai âm căn bản không có thời gian về nhà với Lục Bắc Trì!