Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 664

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:13
Lượt xem: 0

Hai chữ bạn gái khiến Tiểu Bạch Thái ngại ngùng nghĩ tới ngũ chỉ cô nương.

“Chị Vũ, em nói đùa với chị đó, em không có bạn gái đâu!” Tiểu Bạch Thái cười cười, trên miệng hiện hai má lúng đống tiền nhàn nhạt.

Đôi mắt sâu xa nhìn cô chăm chú.

Lục Tiểu Vũ sững sờ, sau đó phản ứng lại càng tức hơn, “Đùa? Thái Dư Bạch! Lá gan cậu cũng to thật, dám giỡn mặt với tôi, có mục đích gì?”

Hại cô ghen với cậu!

“Cái gì, nào có mục đích gì đâu…” Nghĩ tại chị ngốc đó.

Nhưng cô vẫn vô tâm như trước, chỉ coi cậu như một đứa em trai.

Nhưng chỉ cần giống như trước đây, cậu nguyện ý làm em trai của cô.

Trong ba bốn năm nay, cậu mỗi ngày đều nhớ lại nhưng hồi ức khi bọn họ ở cùng nhau, đương nhiên trong đó cũng có Lục Tiểu Cổn, có Tiểu Mộc Đầu.

Cậu vừa dứt lời, liền thấy Lục Tiểu Vũ nhảy lò cò lại giơ chân đá cậu một cái, cậu vội nắm lấy chân cô, “Chị Vũ, chân chị bị thương, dùng tay đánh là được rồi.”

“Lấy tay đảnh chỉ tổ đau tay tôi” Lục Tiểu Vũ trừng mắt nhìn cậu, “ Thái Dư Bạch, nếu cậu có bạn gái rồi thì đứng giấu tôi”

Nếu cậu có bạn gái rồi cô nhất định sẽ không chơi cùng cậu nữa.

Chẳng qua là, qua kỳ nghĩ hè là bọn họ chia tay nhau rồi, dù sao thì không thể giống như lúc nhỏ nữa.

Tiểu Bạch Thái: Tôi có bạn gái rồi thì sẽ nói với chị đầu tiên, bởi vì đó chính là chị.

Cậu chua xót nghĩ, cô đến khi nào thì mới biết được chứ?

Không xem cậu là em trai nữa mà xem cậu như một người đàn ông.

Lục Tiểu Vũ và Tiểu Mộc Đầu chưa đi, 3 người bọn họ đi về khách sạn.

Huấn luyện quân sự được yêu cầu vào đầu năm đầu tiên của trường trung học, vì vậy lớp học thường được báo danh sớm hơn so với các lớp khác.

Đến lúc sắp chia tay Tiểu Bạch Thái trong lòng rất vắng vẻ, làm chủ mời hai người đi ăn một bửa.

Hai thiếu niên muốn uống rượu, bị Lục Tiểu Vũ ngăn lại, kết quả là khi uông rồi thì theo lời Tiểu Mộc Đầu chính là thứ nước thần kỳ.

“Chị Vũ, đến nay em vẫn chưa rỏ chị làm sao mà thi lên trung học vậy?”

Lục Tiểu Vũ vổ bàn: “Tiểu Bạch Thái, cậu cho rằng tôi vẫn là người đội sổ của năm đó sao?”

Lúc nhỏ cô cho rằng thành tích học của Tiểu Bạch Thái không bằng cô, lớn lên một chút mới biết, cậu nghĩ khí cô ý làm bài sai để đúng chót với cô.

“Tiểu Bạch Thái, cậu có biết không, chị Vũ của cậu học kỳ đầu tiên đã chuẩn bị cho kỳ thi lên cấp rồi, vì để mở nhà trọ này, vì gặp lại cậu..,”

“Tiểu Mộc Đầu, cậu im miệng thì c.h.ế.t sao?” Lục Tiểu Vũ muốn đứng dậy đánh người, “Ai vì cậu ta chứ, chị đây là người có tế bào nghệ thuật tốt có được không!”

“Nghệ thuật chị có với tới không, chị là đứa lưu manh!” Tiểu Mộc Đầu cười nhạo cô.

Mà Tiểu Bạch Thái vì lời của Tiểu Mộc Đầu mà ngơ ngác.

Cậu tin cô ấy đến đây là vì cậu.

Trừ việc xem cậu như một người đàn ông, cô ấy đối với cậu tốt biết bao.

Tiểu Bạch Thái phát hiện bản thân cực tốt.

Năm đó cô vứt chiếc nhận cậu tặng đi, nói cậu là em trai cô làm cậu tức giận theo cha mẹ đến đây, đi cũng không chào cô một tiếng.

Sau này lại cố ý cách xa coo, mỗi lần gọi video đều tìm Tiểu Mộc Đầu không tìm cô.

Tối hôm đó trong lòng Tiểu Bạch Thái âm thầm ra quyết định.

Bắt đầu học cao trung năm nhất, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Mộc Đầu, Lục Tiểu Cổn bị phân ra không cùng lớp.

Trên bầu trời mặt trời thiêu đốt, huấn luyện quân sự sôi nổi.

Các chàng trai và cô gái mặc đồng phục rằn ri xếp thành hàng, giao quan đang gọi tên để điểm danh.

“Lục Tiểu Vũ”

“Có”

“Trần Đan”

“Có”

“Thái Dư Bạch”

Lục Tiểu Vũ:”Chết tiệt, có phải bị say nắng rồi không?”

“Bạn học này bạn nói gì?” Vị giáo quan nghiêm khắc nghe Lục Tiểu Vũ than thở nghiêm nghị hỏi.

“Báo cáo giáo quan, em bị say nắng, xin nghỉ ạ!” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói khí thế mười phần làm gì giống say nắng chứ!

“Nghỉ! Chạy hai vòng cho tôi!” Giao quan nghiêm khắc nói.

Lục Tiểu Vũ không thể làm gì khác hơn là rời khỏi hàng.

Mẹ nó! Thế mà nghe được tên của tên Tiểu Bạch Thái hỗn trướng đó!

“Thái Dư Bạch, bạn học Thái Dư Bạch có không?!” Giáo quan nghiêm nghị hỏi lại.

“Báo cáo có! Vừa nãy em ngủ quên không nghe thấy!” Giọng một nam sinh nghịch ngợm trong hàng lên tiếng, Lục Tiểu Vũ đang chạy cách đó không xa có cảm giác như đang nằm mơ.

Cậu vừa dứt lời, cả lớp liền cười vang.

“Cậu giỏi lắm, chạy năm vòng!” Giáo quan nghiêm nghị nói.

Thật tình không hiểu sao nam sinh này thật thà như thế, không sợ bị phạt sao?!

Ở hàng cuối cùng bạn học Thái Dư Bạch lập tức bước ra khỏi hàng chạy đuổi theo Lục Tiểu Vũ.

Giáo quan: lần đầu tiên thấy người bị phạt mà còn vui vẻ như thế!

Lục Tiểu Vũ chạy dưới hàng cây, thấy Tiểu Bạch Thái mặc đồ rằn ri chạy tới, hai tay cô nắm chặt lại, chỉ thấy tên tiểu tử thúi đó cười tét miệng chạy đến.

Chạy bắt kịp cô, cậu liền thu lại nụ cười, nghiêm tranh hành quân lễ với cô, “Báo cáo tư lệnh Lục! Phó quan của ngài Tiểu Bạch Thái đến báo cáo!

Lục Tiểu Vũ mặc đồ rằn ri nhìn tên tùy tùng ngày xưa đã cao lớn hơn mình rất nhiều, cô cắn chặt răng dưới, sau đó nâng chân lên đạp cậu một đạp!

“Về sau còn dám làm phản thì thử xem!”

“Không dám nữa, không dám nữa!

Lúc này giáo quan thổi còi, hai người bọn họ vội chạy đi!

Lục Tiểu Vũ, “Tiểu tử thúi, về sao không nói một tiếng?”

Tiểu Bạch Thái:” Cho chị bất ngờ!

Lục Tiểu Vũ: “Ai bất ngờ? Cậu làm hại chị đây ngày đầu tiên đã bị phạt!”

Tiểu Bạch Thái: ”…”

Một năm này Lâm Dương vì tập trung cho học tập, như con mọt sách đến nỗi tóc cũng không có thời gian cắt đi.

Lúc này tóc đã dài, tự lấy kéo cắt, theo như lời của Lục Tiểu Cổn nói thì như chó gặm.

“Dao Dao, còn nửa tháng nữa là thi chuyển cấp rồi, con có thể học Dương Dương tập trung học được không, suốt ngày trang điểm, còn nhỏ xíu mà thoa môi son đỏ chét, đến lúc thi thì làm sao?” Ông nội Khương nhìn Khương Dao Dao thì buồn phiền nói.

Mà Lâm Dương từ thứ hai đến cuối tuần, trừ lúc ăn cơm ra thì không thấy xuống lầu.

Ông nội lại khên Lâm Dương nữa rồi!

Khương Dao Dao không phục nói, “Chăm chỉ không thể nói là thành tích tốt được? Em ấy tối ngày học học, lúc thi cũng không ra sao đó thôi!”

“Con, cái con nhỏ này! Con còn cải!” Ông nội Khương muốn đánh Khương Dao Dao.

Khương Dao Dao vội chạy đi.

Nhìn Khương Dao Dao đi vào phòng, Lâm Dương quả thật đau đầu.

“Lâm Dương, em chăm chỉ thì có ít gì? Có ý đồ gì? Muốn ông nội khen sao?!” Khương Dao Dao chăm biếm nói.

Lâm Dương không lên tiếng, trong lòng Khương Dao Dao rất ghét cô, trước này cô liền cố gắng hạ thấp chính mình, không thể ông nội khen cô mấy câu mà cô ta đã ghen ghét với cô như thế rồi!

“Em cho rằng em có thể thi lên trường trung học tốt nhất sao? Nằm mơ đi!” Khương Dao Dao nói, “Nghe rỏ đây! Tuy rằng thành tích của chị không bằng em, nhưng cậu chị đã đáp ứng chị rồi, sẽ tiêu một khoảng tiền để chị vào trung học đó!”

Cho nên đây chính là lí do cô không muốn nổ lực!

Lâm Dương không phục.

“Nếu em có thể thi đỗ thì sao?” Lần đầu tiên cô cải lại Khương Dao Dao.

Khương Dao Dao chấn kinh nhìn người ngồi trên ghế đang ngẩn mặt lên, mái tóc dài gần đến vai, cô ta vừa mới mở miệng ư?

Chẳng lẽ là cô nghe sai?

Lâm Dương bị cô xem như quả hồng mềm mặc sức nhào nặn đang cải lại cô sao?

Nhưng hai mắt Lâm Dương vẫn nhìn thẳng vào cô, biểu tình trên gương mặt không đúng?

“Lâm Dương, vừa nãy em vừa nói gì?” Vì để xác nhận mình nghe nhằm, Khương Dao Dao lớn tiếng hỏi lại.

Khương Dao Dao cô nhất định là nghe lầm rồi!

Cũng đúng những năm này cô ta luôn nghe lời cô, giúp cô làm bài tập, giúp cô viết luận văn thậm chị đến sinh nhật cô còn chuẩn bị cừu nhỏ tặng cô thì làm sao mà cải lại cô được chứ?

Lâm Dương đứng dậy, một năm này cô đã cao lớn không ít, cao hơn Khương Dao Dao người hơn cô một tuổi.

Dưới lớp tóc mái dày, một đôi mắt sáng nhìn Khương Dao Dao.

“Chị không nghe sai, tôi vừa nói, nếu tôi thih đỗ thì sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói, vẻ mặt vô cảm.

Khương Dao Dao ngơ ra.

Quả nhiên là Lâm Dương vừa mới mở miệng.

“Cô, cô…” Khương Dao Dao tức giận nhìn người đã quay người lại ghế tiếp tục làm bài tập.

Cô mãi mãi cũng không ngờ, Lão Thái thế mà dám nói với cô như thế!

Còn cho rằng cô ta là kẻ ngốc, bình thường cô bắt nạt cô ta mà cô ta cũng không biết!

“Lâm Dương! Kẻ vô ơn cô!” Khương Dao Dao hung hăn mắng.

Lâm Dương không thèm để ý đến cô, Khương Dao Dao tức giận mở cửa rời khỏi.

Lâm Dương cảm thấy xẻ rách mặt với Khương Dao Dao cũng tốt, chí ít không cần lãng phí thời gian giúp cô ta làm bài tập, bình thường trừ ngữ văn ra thì Khương Dao Dao đều chép bài của cô, môn ngữ văn thì không giống, có rất nhiều lí giải, câu từ đều là đáp án then chốt, không thể giống nhau như đúc.

“Khương Dao Dao, bài văn của cậu làm xong chưa?” Khương Dao Dao là đại biểu ngữ văn, nhưng bạn nam thành tích kém trong lớp đều thích tìm cô chép bài.

Khương Dao Dao: Thật đáng xấu hổ!

Bài của cô còn chưa viết xong nữa kìa!

Khóe mắt cô ta liếc nhìn Lâm Dương đang ngồi bên cửa sổ chăm chỉ học bài.

DTV

“Tôi đương nhiên là làm xong rồi nhưng bị bạn khác mượn rồi!” Để thỏa mãn hư vinh bản thân, Khương Dao Dao làm sao mà nói mình chưa làm xong chứ.

Lâm Dương ngồi cách đó không xa nghe thấy thì trong lòng cười lạnh.

20 phút sau, lớp học tiếng anh bắt đầu, sắp thi chuyển cấp rồi, các môn học đều đã kết thúc, bây giờ lên lớp chủ yếu là làm các đề thi thử thôi.

Cách làm của giáo viên ngữ văn rất thô bạo, từ học sinh thứ nhất hàng một bắt đầu trả lời đáp án, nếu đáp sai cô sẽ nói một lần nữa.

Đến chổ Khương Dao Dao là đề bài lí giải.

Khương Dao Dao cầm lấy đề thi thử mãi không trả lời được đáp án, giáo viên ngữ văn cau mày, đi đến trước mặt cô ta: “Bạn học Khương Dao Dao, mang đáp án của em nói cho mọi người nghe!”

Rỏ ràng giáo viên ngữ văn rất xem trọng cô ta, tuy rằng bình thường lúc kiểm tra bài của Khương Dao Dao cũng rất bình thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-664.html.]

“ âm thanh hoa nở… là rất đẹp, nghe thanh âm…” Khương Dao Dao nhịn một lúc nói ra mấy câu.

Giáo viên ngữ văn cau mày, trực tiếp cầm lấy đề thi, nhìn kỹ thì là một mãnh trắng toang.

“Khương Dao Dao, em chưa làm bài tập?” Giáo viện ngữ văn vừa chấn kinh vừa thất vọng.

“Mẹ ơi! Đại biểu ngữ văn mà chưa làm bài tập…”

“Lúc tôi mượn bài cô ấy, cô ấy còn nói cho người khác mượn rồi, hóa ta là chưa làm!” âm thanh của bạn nam học kém đó nói, thanh âm không lớn không nhỏ vừa đủ cả lớn nghe.

Khương Dao Dao mặt đỏ cả lên, cô ta nịnh nọt nhìn giáo viên ngữ văn, nói dối: “Thầy Trình, cuối tuần em bị bệnh, luôn bị sốt…”

“Khương Dao Dao, hôm qua không phải cậu mới cùng đám bạn đi xem phim sao? Không thấy cậu bị bệnh nhe!” lại có bạn học chen vào nói, nhưng mà đó là sự thật.

“Tôi, tôi…” Khương Dao Dao quay đầu nhìn nam sinh đó.

“Khương Dao Dao, sau khi hết tiết em đến văn phòng gặp tôi, bạn học Lâm Dương, bạ trả lời câu hỏi này!” Giáo viên ngữ văn đương nhiên biết Khương Dao Dao đang nói dối, không tiếp tục làm lãng phí thời gian của lớp nữa, gọi Lâm Dương trả lời.

Lâm Dương này bình thường không có gì nổi bật nhưng mấy lần kiểm tra thử, thành tích càng lúc càng xuất sắc.

“Đề mục, “ âm thanh hoa nở” có nghĩa là âm thanh hoa nở là giao điệu sao chép đẹp nhất của tự nhiên, có thể nghe thấy âm thanh hoa nở là cực kì may mắn” Lâm Dương đọc to và rõ ràng câu trả lời của chính mình.

“Đáp án của bạn Lâm Dương cựa kỳ chuẩn xác và xuất sắc, mọi người có thể ghi đáp án này lại” Giáo viên ngữ văn nói xong thì cho cô ngồi xuống, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đây là một con ngựa ô sao?

Nếu là thật thì không uổng công sự chăm chỉ thường ngày của cô rồi.

Khương Dao Dao nắm chặt bút, nghiến chặt răng, càng căm ghét Lâm Dương hơn.

….

Năm ba học trể hơn so với năm nhất và hai, lúc tan học đã là 9 giờ rưỡi tối.

Giữa tiết, Hổ Bất Li kéo đo đi nhà vệ sinh nhưng cô không đi.

Lúc Hổ Bất Li quay lại nói với Lâm Dương, “Anh Lâm! Có phải cậu với Khương Dao Dao trở mặt rồi không?”

Bởi vì vẻ ngoài của Lâm Dương khá trung tính nên Hổ Bất Li gọi cô là “anh”

“Hôm trước chúng tôi có một chút xích mích, sao thế? ”Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Hổ Bất Li, Lâm Dương linh tính có chuyện không hay xảy ra với mình.

“Anh Lâm, lúc nãy tôi nghe được Khương Dao Dao nói tan gọi tìm người xử cậu, cô ấy trốn trong nhà về sinh gọi điện thoại, tôi trộm nghe được!” Hổ Bất Li nhỏ giọng nói.

Lâm Dương đang làm bài thì bút liền ngưng lại.

“Cậu chắc không?” Cô nhìn Hôt Bất Li có chút khó tin.

Hổ Bất Lí bộ dạng như “Gạt cậu tôi là con chó” nhìn cô.

Lâm Dương cũng tin, Khương Dao Dao có thể làm ra chuyện như thế.

Những người cô ta giao lưu có cả xã hội đen, bình thường cuối tuần hay đi chơi với bọn họ.

Hổ Bất Li muốn làm sứ giả hộ hoa nhưng cô cự tuyệt, cô nói bản thân mình có cách.

….

Lúc 9 giờ rưỡi trên sân bóng còn có người chơi bóng rổ, trong đó một người cao cao chơi giỏi nhất, là học trưởng cao trung Lục Chiến Qua

Năm nay, các bạn học sinh cấp hai thường xuyên thấy anh về trường cũ chơi bóng, mỗi lần như vậy anh chơi đến tận lớp năm ba cấp hai tan học mới về.

Nhưng trừ bạn chơi bóng không ai dám đến gần anh, bị anh không quan tâm người khác.

Rất nhiều cô gái học xong thường chạy đến đây để xem anh chói bóng.

“Anh Lục! Chơi thêm một lúc nữa đi!” NGười nói chuyện là đội trưởng đội bóng rổ, sau khi phát ba điểm, học trưởng một thân đầy mồ hôi chuẩn bị rời đi, nên lên tiếng giữ người lại.

Anh đem vát áo kéo lên lau mồ hôi để lộ ra cơ bắt hoàn hảo.

“Học trưởng Lục, rốt cuộc là anh đang đợi ai?” Có nữ sinh tò mò hỏi.

“Nghi nói là học sinh cấp hai Khương Dao Dao, bọn họ đều ở cùng đại viện, thanh mai trúc mã!”

“Wao, lãng mạn quá!” Có nữ sinh ngường mộ nói.

Khương Dao Dao đứng đứng cách thao trường không xa, giống như đợi học trưởng Lục vậy.

Lúc này mọi người nhìn thấy một nữ sinh khác đi về phía học trưởng Lục, chính là học sinh cấp hai Lâm Dương…

Rất nhiều người biết Lâm Dương, bởi vì cô ấy cũng sống trong đại viện, nhưng biết thì biết, cô chỉ là người Khương gia nuôi dưỡng, không phải là con cháu Khương gia, một đưa trẻ mồ côi mà thôi.

Nghe Khương Dao Dao nói, cô ấy ờ đại viện không có lấy một người bạn, tất cả đều xa lánh cô ấy.

Tuy nhiên, cô gái với dáng người thấp bé và gần như không có cảm giác tồn tại này thực sự đi thẳng về phía Lục Chiến Qua, ngay cả Khương Dao Dao từ trước đến giờ trước mặt bạn học chưa bao giờ tiếp cậu anh ấy.

Đèn trên sân bóng rổ sáng như ban ngày, Khương Dao Dao ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này.

“Khương Dao Dao, Lâm Dương này sao lại muốn tiếp cận Lục Chiến Qua vậy? Anh ấy có để ý cô ấy không?”

“Dao Dao, cậu mau tuyên bố chủ quyền đi!”

Bạn học cùng đi với Khương Dao Dao vì cô nói lời công bình.

“Anh Lục đương nhiên không để ý cô ấy rồi!” Khương Dao Dao tức giận nói, Lâm Dương thúi này muốn làm gì chứ?

Sao cô ta không về nhà, chạy đến sân bóng làm gì chứ?

“Anh Lục nói không muốn làm ảnh hưởng đến tôi, tôi cũng không muốn thành tiêu điểm của cả trường!” Khương Dao Dao rất lí lẽ nói.

Lúc này, bọn họ nhìn thấy Lâm Dương đứng bên cạnh khán đài bóng rổ.

Sau khi vén gấu áo lên lau mồ hôi, Lục Tiểu Cổn ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dương đang đứng bên cạnh giá bóng nhìn mình.

Trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm anh.

Lục Tiểu Cổn có cảm giác thụ sụng nhược kinh.

Xung quanh sân bóng cũng đứng không ít bạn nữ cũng đang nhìn bọn họ.

“Học trưởng Lục!” Lâm Dương lớn tiếng gọi.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì không có cô gái nào dám nói một lời với học trưởng Lục.

Đang lúc mọi người nghĩ học trưởng căn bản không để ý đến cô ấy thì thấy anh ấy đi về phía cô gái sau đó cuối đầu nhìn cô.

Lâm Dương ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình rất nhiều hỏi, “Học trưởng Lục, tôi nay anh có về đại viện không? Có thể đi cùng tôi không?”

Đi cùng cô ấy, có ai dám bắt nạt cô ấy sao?

Dưới ánh đèn, Cổn gia cao lớn lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên.

Anh cả người đầy mồ hôi, duỗi bàn tay to ra xoa xoa đầu cô, dùng lực làm đầu tóc cô rồi tung lên, sau đó đi trước một bước, đồng thời anh kéo cánh tay Lâm Dương, giống như anh trai kéo em gái nhỏ của mình đi.

Một kéo mộ đi, nhìn rất thân thiết.

“Học trưởng Lục, anh làm rối tóc tôi rồi!” Lâm Dương nhỏ giọng phàn nàn.

Làm như cô là chó nhỏ vậy!

Trên thực tế, cô chỉ sợ anh sẽ phớt lờ cô, nhưng với “giao tình” của bọ họ, anh sẽ không phớt lờ làm cô xấu hổ đúng không? Cho nên cô mặt dày thử một chút.

Cách đó không xa, Khương Dao Dao và những người bạn của cô đã c.h.ế.t lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đặc biệt là Khương Dao Dao, nhìn như bị người ta đánh vào mặt một cái.

Lúc nãy còn chắc chắn nói Lục Chiến Qua sẽ không để ý gì đến Lâm Dương!

“Dao Dao, đây là chuyện gì đấy?” Bạn của Khương Dao Dao ngây ngốc hỏi.

“Học trưởng Lục và Lâm Dương sao mà thân thuộc quá vậy? Quan hệ của bọn họ rất thân thiết nha!” Một cô gái nhìn bọn họ đi xa dần mở miệng hỏi.

Những lời này chẳng khác gì đ.â.m một nhát d.a.o vào trái tim của Khương Dao Dao!

“Tôi, tôi… mọi người đều là ở cùng đại viện, học trưởng Lục là muốn cho cô ấy mặt mũi thôi!” Khương Dao DAo cứng miệng nói, lúc nói lời này bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ bởi vì Lục Chiến Quá trước tời này chưa từng để ý cô ta.

Bạn học khác:….

Không phải lúc nãy cô khẳng định anh ấy không để ý đến Lâm Dương sao…

Khương Dao Dao trừng mắt nhìn hai người bọn họ đi về bãi để xe đạp.

Lâm Dương đứng một bên nhìn anh lấy một chiếc xe đạp đắt tiền mà còn không có khóa nữa, cũng đúng, ai mà dám trộm xe của Cổn gia chứ!

Khi cô vào năm ba thường thấy anh đến trường của cô, đặc biệt là buổi tôi thường đến đây chơi bóng.

Chẳng lẽ trường cấp ba quản lý không chặt chẽ sao?

Tại sao anh ấy lại nhàn rỗi như vậy?

Lâm Dương làm sao biết anh đến đây chơi bóng để đợi cô tự học buổi tối, nhưng không hề xuất hiện trước mặt cô chỉ từ xa đạp xe đi theo cô.

“Em muốn ngồi không?” Cổn gia dắt xe đạp ra, nhìn cô rồi chỉ vào sườn xe phía trước.

Chiếc xe đạp của cậu là một chiếc xe đạp đua không có chỗ ngồi phía sau, chỉ có các thanh chắn ở phía trước.

Ngồi xe của anh!!!

Để rồi bị nữ sinh toàn trường ghen ghét và b.ắ.n ánh mắt hình viên đạn về phía cô sao, vừa nãy cô tìm anh lúc đánh bóng đã thu hút sự chú ý của không ít người, chỉ sợ rằng ngày mai cô trở thành nhân vật nổi danh trong trường mất.

Lâm Dương vội vàng lắc đầu, nhát gan muốn chết.

“Học trưởng Lục, tối nay tôi có thể gặp phải phiền phức nên mới muốn cùng anh đi về đại viện!” Cô ôm sách giáo khoa trên tay, ngước nhìn anh và thành thật nói.

Cổn gia:”…”

Anh còn cho rằng cô nhóc này đột nhiên nghĩ thông suốt chứ!

Suy nghĩ một chút, mọt sách như cô làm sao mà khai sáng chứ, hẳn là vì thực sự gặp khó khăn nên cô mới chủ động đến sân bóng rổ tìm anh trước mặt nhiều người.

Nếu không, với tính khí điềm đạm và ít nói của mình, cô sẽ không làm điều này.

Một tay nắm chặt cổ xe, dùng bàn tay trái đẩy cô lại, Lâm Dương lập tức giữ nguyên tốc độ cùng anh đi về phía cổng trường.

Một đường này thu hút sự chú ý của không ít học sinh.

Họ chưa bao giờ thấy siêu cấp vô địch này đi với người khác giới bao giờ.

“Em đang gặp rắc rối gì vậy?” Cậu hỏi lớn khi bước ra khỏi cổng trường, với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Dương cau mày nhìn hắn, "Em cũng không chắc có thật hay không nữa, sắp tới kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đề phòng một chút."

Tuy rằng Hổ Bất Ly sẽ không lừa cô, nhưng lại không có bất kỳ bằng chứng gì chứng minh Khương Dao Dao tìm người chặn đường cô cả.

Cổn gia cau mày chỉ chỉ má cô, “Đem tất cả những gì em biết nói hết cho tôi đi!”

Anh mặc kệ lời kháng nghị của cô.

Lâm Dương tránh tay cậu ra, trợn mắt nhìn cậu, một tay xoa má mình, mỗi lần cậu trèo cửa sổ vào phòng cô, cậu đều động tay động chân với cô.

Vò vò đầu cô, chọc chọc mặt cô.

“Tôi với Khương Dao Dao trở mặt nhau rồi, cô ta rất khó chịu với tôi, bạn thân của tôi nghe cô ta gọi điện thoại cho người ở ngoài trường, tối nay muốn dạy cho tôi một bài học” Cô thành thật nói, đem đều cô biết nói hết ra.

Cổn gia nheo mắt trầm ngâm, quay đầy nhìn cô gái cao lên không ít, thân hình mảnh khảnh nói “Cuối cùng cũng có chút tiến bộ!”

Lâm Dương: “…”

Trên đường này không gặp bất cứ người nào khả nghi, có lẽ thấy cô đi cùng với Lục ma vương nên không dám manh động.

“Học trưởng Lục, tối nay tôi đã làm phiền anh, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến anh chứ.” Về đến đại viện Lâm Dương khách khí nói.

“Có thể tạo thành ảnh hưởng gì chứ?” Cậu hỏi lại.

“Ví dụ như bạn gái anh, sẽ không tạo thành hiểu lầm giữa hai người chứ, bạn gái anh học ở trường tôi, tôi đoán vậy, nếu không sao mõi tối anh đều đến trường tôi chơi bóng chứ!” Lâm Dương ngây thơ nói.

Hắn đột nhiên dừng lại, dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô mặc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang vai, tóc mái sắp che đi đôi mắt, ôm quyển sách giáo khoa trên tay làm người khác vừa yêu vừa giận.

Lâm Dương hoảng hồn nhìn lại anh, hình như cô hỏi cái gì không nên hỏi rồi, bọn họ cũng không quá thân thuộc.

“Bạn gái tôi quả thật là học cùng trường với em, thế nên không biết cô ấy có hiểu lầm gì không?” Cổn gia híp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười xấu xa.

Loading...