Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 670
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:22
Lượt xem: 0
Học trưởng Lục: Chưa được sự đồng ý của anh đã dám gửi anh danh thiếp của người khác. Chịu tội gì?
Lâm Dương ngồi bật dậy. Anh đang tức giận sao?
“Đều tại nhóm hoa si các cậu, khiến anh ấy giận mình!” Lâm Dương tức giận nói. “Đã nói với các cậu là không có gì, hiện giờ không cần hoài nghi nữa chứ?”
Nói xong thì tức giận nằm xuống giường, tắt điện thoại giả chết, làm bộ như không thấy được anh gửi tin tức tới.
Sau khi Lâm Dương đơn phương tuyên bố không có quan hệ yêu đương với học trưởng Lục xong thì các bạn học cùng lớp của cô đều tin tưởng. Những cô gái yêu học trưởng Lục đơn phương đó vốn dĩ sẽ không chịu tin tưởng Lâm Dương với anh là một đôi, nếu có thì cũng chỉ nói là quan hệ của hai người tương đối tốt mà thôi.
Cô tan học cũng sẽ cùng nhóm Nguyên Tiêu đi tới nhà ăn để trốn anh. Nhưng mà, trốn được một lần, lần sau tới nhà ăn thì bị học trưởng Lục giữ lại.
“Dương Dương, đồ ăn của em anh đã lấy xong!” Anh vừa nói với cô vừa kéo tay cô đi.
“….” Lâm Dương.
Trên bàn, hai phần đồ ăn đã được mang tới, phần của cô, một phần cơm hai phần thức ăn, canh cũng chuẩn bị xong.
Hiện giờ là buổi tối.
Sao lại nhiều đồ ăn như vậy a?
“Nhóc con, em muốn trốn anh sao?” Anh dùng đũa gõ lên đầu cô, trầm giọng nói.
“Không… không có a!” Lâm Dương giống như một cô vợ nhỏ vội vàng giải thích.
“Ai da, trời ạ! Tôi nghe đồn mọi chuyện là lường gạt a! Thật không nghĩ tới, Lục đại thiếu thật sự tới nhà ăn ăn cơm.”
Giọng nói của Diệp Nhất Mộc vang lên.
Sau đó Lục Tiểu Vũ cùng với Tiểu Bạch Thái cũng đi tới. Tiểu Bạch Thái còn bê hai khay đồ ăn, không khách khí ngồi xuống bên cạnh hai người.
Lâm Dương một lần nữa muốn đứng lên chào hỏi thì Lục Tiểu Cổn nhàn nhạt, “Không cần khách khí với bọn họ.”
Cô vẫn nhìn Lục Tiểu Vũ gật đầu chào.
“Mọi người, ngồi sát lại, tôi còn chưa có chỗ ngồi a!” Tiểu Mộc Đầu nhìn bọn họ ngồi thành từng đôi mặt đối mặt thì tức giận nói, cũng có cảm giác bị ngược đãi.
Chỉ là, Diệp đại thiếu hắn nào chịu thất sủng, sau một hồi thì đã ngồi cùng với mấy mỹ nữ của ban âm nhạc.
Lục Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch Thái đều học ngoại trú, ngày thường rất ít khi tới nhà ăn của trường ăn cơm, hôm nay lại nhất loạt tìm tới.
“Tiểu Bạch Thái, da gà!” Lục Tiểu Vũ từ nhỏ đã thích ăn da gà, nhìn thấy Tiểu Bạch Thái ăn đùi gà liền nhắc một câu.
Tiểu Bạch Thái lập tức đưa cái đùi gà cho cô.
Lục Tiểu Vũ ăn hết da gà trên cái đùi rồi đưa lại cho cậu, cậu liền ăn hết cái đùi gà.
Lâm Dương nhìn cái đùi gà trên khay thức ăn của mình, vừa do dự định hỏi Lục Tiểu Vũ có thể giúp cô ăn không thì Lục Tiểu Cổn ở phía đối diện đã gắp lấy cái đùi gà, ăn sạch da gà rồi trả lại cho cô.
Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái cùng Lâm Dương đều tròn mắt nhìn. Một lát sau, Lâm Dương ngượng ngùng cười nói: “Hai người sinh đôi thật sự rất giống nhau, hai anh em anh đều thích ăn da gà a!”
“Tôi thật sự rất thích ăn da gà, cái này là giống mẹ. Nhưng tôi nhớ là Lục Tiểu Cổn từ nhỏ đã không ăn da gà a!” Lục Tiểu Vũ vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm người anh ruột ngồi đối diện Lâm Dương.
Hừ!
Thấy mùi gian tình.
Ánh mắt của anh trai cô: Cũng thế, cũng thế!
“….” Lâm Dương.
Anh không thích da gà còn giúp cô ăn da?
Ăn xong cơm chiều, ra khỏi nhà ăn trời đã tối đen. Học sinh nội trú có tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú không có.
Lâm Dương vừa định theo bạn học đi tới phòng học buổi tối thì cổ áo đã bị học trưởng Lục dùng ngón tay móc lại, “Không phải bảo duy trì thể lực sao? Sau khi ăn xong phải đi bộ một chút, ra sân thể dục đi một vòng.”
“Học trưởng Lục, em con muốn đi mua đồ!” Lâm Dương nửa giả nửa thật nói.
Đi cùng anh tới sân thể dục, hại nhiều hơn lợi.
Hơn nữa, cô thật sự muốn đi mua đồ, nhưng mà học sinh nội trú không thể tùy tiện ra ngoài, phải có giấy xác nhận của chủ nhiệm mới có thể đi ra.
“Được a. Dẫn em trèo tường ra ngoài. Vừa tiện, anh cũng muốn mua thuốc lá!” Lục Tiểu Cổn điềm đạm cười nói, trong đầu thầm nghĩ, nhóc con, muốn trốn anh sao?!
Trời vừa tối, sát bên tường khu vực sân thể dục, Lâm Dương ngửa đầu nhìn lên bờ tường chỗ ngoặt. Có camera theo dõi.
“Học trưởng Lục, hay thôi đi, có camera theo dõi, bị bắt được thảm lắm đó.”
Cô lúng túng nói.
Hàng năm, cô đều là học sinh trong top 3 của trường, là học sinh trong nhóm danh dự của trường, sao có thể làm cái trò trèo tường trốn ra ngoài chứ? Chỉ có học sinh cá biệt mới làm như vậy.
Cô vừa từ chối cùng anh trèo tường trốn ra ngoài lại bị anh cường thế mà lôi đi. Cô sợ các bạn học đi ngang nhìn thấy hiểu lầm nên chỉ có thể đi theo anh.
Đi xuyên qua sân thể dục lớn, đi tới vị trí này.
Lục Tiểu Cổn cong môi cười, túm lấy cô kéo tới một bên, “Thật ngoan a, góc c.h.ế.t của camera cũng không biết…”
Anh xoa đầu cô, cười sủng nịnh.
Lâm Dương: Mắng em khờ thì cứ nói, việc gì phải lòng vòng.
“Nhưng như vậy cũng không tốt…” Lâm Dương lúng túng nói.
“Có anh che chở cho em, sợ gì! Nhóc con, từ nhỏ đến lớn chưa trèo tường bao giờ sao? Chẳng bù cho anh ở đại viện nhiều năm như vậy!” Lục Tiểu Cổn cười, lại xoa đầu cô.
“Trèo tường còn kiêu ngạo!” Lâm Dương nhìn dáng người cao lớn của anh nói.
Cô nghĩ mấy năm nay, anh thường xuyên trèo lên bờ tường nhà ông, nhòm vào cửa sổ tìm cô, vừa tức vừa buồn cười.
“Sao không kiêu ngạo được? Cái này gọi là kiến thức cơ bản, hiểu chưa?!” Anh trầm giọng nói, kéo cô tới sát chân tường, từ phía sau đặt hai tay lên eo cô, giống như bế một đứa trẻ, dùng sức mà nhấc bổng cô lên.
Anh cao hơn cô nửa cái đầu, cao hơn bờ tường.
“Hai tay bảm đầu tường, chân phải đặt lên vách tường. Ngồi ở đó, không phải vội nhảy xuống. Anh xuống trước sẽ đón em!” Lục Tiểu Cổn nói với cô.
Lâm Dương đi giày vải, chân dùng sức ấn vào vách tường thô ráp, hai tay bám c.h.ặ.t đ.ầ.u tường, trong lòng thì khẩn trương.
Cô sợ bị ngã, lại càng sợ bị bảo vệ bắt gặp.
Nhưng rồi chân cô cũng lên được tới đầu tường. Ngồi xuống bờ tường, vừa sợ vừa kích động. Rốt cuộc đã thành công một nửa chuyện trèo tường trốn ra ngoài trường.
“Học trưởng Lục, ha ha, em lên được rồi.” Cô ngồi trên bờ tường, cười hì hì nói với anh.
Khóe miệng Lục Tiểu Cổn cong lên, lùi về phía sau hơn 10 mét, sau đó chạy nhanh tới, đạp vào tường nhảy lên, hai tay bám vào bờ tường, trực tiếp lăn lên lên bờ tường. Lâm Dương vừa định khuyên anh cẩn thận một chút thì anh đã lật người qua tường, rơi xuống đất.
Trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch vì kinh hoàng, “Anh cẩn thận chút.”
“Quay người lại, thả chân xuống, anh đỡ em!” Anh đứng phía dưới, đưa cao hai tay nói.
Lâm Dương ngồi ở đầu tường cẩn thận xoay người, hai tay bám đầu tường, cẩn thận thả chân xuống. Vừa mới thả người xuống, còn sợ rằng mình sẽ bị ngã, eo đã được anh đỡ lấy.
Đặt chân xuống đất, phần lưng cô vẫn kề sát vòm n.g.ự.c rắn chắc nóng bỏng của anh, trái tim cô đập càng thêm nhanh.
“Oa… em thật sự vượt tường nè!” Cô vội vàng nhích ra khỏi lồng n.g.ự.c Lục Tiểu Cổn, xoay người kíc hđộng nói.
“Lần đầu tiên trèo tường, kích thích không?” Anh nhìn cô mừng rỡ cười hỏi.
Lâm Dương gật đầu.
“Thật, con mẹ nó, kích thích.” Cô cố ý nói, vừa nói vừa phủi phủi bụi tường trên người.
Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy còn cố ý nói bậy, thật đúng là khiến người ta cảm khái.
“Tự mình thì đừng có làm, cũng đừng có nhờ người khác làm!” Anh trầm giọng dặn dò.
Chỉ có anh có thể giúp cô vượt tường.
Lâm Dương cười hì hì gật đầu. Chỉ một lát sau, hai người sánh vai đi tới phố.
Mỗi ngày ngây ngốc ở trong trường, hiện giờ ra tới ngoài, đặc biệt lại trốn ra ngoài, Lâm Dương có cảm giác hưng phấn vô cùng.
Từ nhỏ tới lớn, cô còn không có làm chuyện khác người như vậy.
Anh hỏi cô muốn mua gì, cô cười tủm tỉm không nói. Từ trường học đi tới siêu thị có chút xa, cô đi tới kệ để đồ dùng vệ sinh, Lâm Dương thấy anh đứng một bên thì ngượng ngùng đỏ mặt.
“Lớn như vậy còn thẹn thùng sao?” Anh trầm giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-670.html.]
Anh vừa nói vừa giúp cô lấy đồ. Lâm Dương thấy vậy vội vàng tự mình lấy. Cô nào có ngượng ngùng chuyện đi mua, mà là nhớ tới năm đó, lần đầu tiên bà dì ghé thăm cô.
Lúc ấy cô là một đứa trẻ không hiểu bà dì là gì, anh giúp cô mua băng vệ sinh.
Lúc tính tiền, Lâm Dương còn muốn mua một lọ kẹo cao su, nhưng sờ tới điện thoại để trả tiền thì phát hiện ra bản thân vì khẩn trương lén ra ngoài mà không mang theo điện thoại.
Học trưởng Lục ở phía sau đã chìa điện thoại tới, nói quét mã của anh. Anh còn trầm giọng nói, “Một túi!”
Lâm Dương quay đầu nhìn anh, ngượng ngùng nói, “Điện thoại của em ở trong phòng học!”
“Ừ. Em vốn không định trốn ra ngoài mua đồ, anh biết.” Anh trầm giọng nói.
“….” Lâm Dương.
Anh xách theo túi đồ, cầm tay cô dắt ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, “Còn muốn mua gì không?”
Lâm Dương lắc đầu, “Không có. Không còn sớm nữa, về nhanh còn kịp tiết tự học buổi tối.”
Hai người cùng đi tới trường học. Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi, anh nói muốn mua thuốc thì cô đem hộp kẹo cao su ra.
“Hút thuốc làm gì, ăn kẹo!” Cô cao giọng nói.
“Quản anh sao? Em là gì của anh a?” Học trưởng Lục liếc mắt nhìn cô hỏi.
Ý của anh là, không phải người của anh thì không thể quản anh.
Anh vẫn đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
“Vậy em là gì của anh a? Anh cũng không được quản em.” Lâm Dương giống như cô vợ nhỏ lầm nhầm phía sau.
Lục Tiểu Cổn quay đầu lại nhìn, cô lập tức che miệng, ra cái vẻ em cái gì cũng không nói.
“Ông chủ, Trung Nam Hải, 8 điểm.” Anh đứng ở chỗ quầy thu ngân của hàng tiện lợi, nói với ông chủ cửa hàng đang xem tivi.
Ông chủ lấy từ trên quầy hàng một bao thuốc màu trắng đưa cho Lục Tiểu Cổn, anh mở ra, rút một điếu, ngậm trong miệng, “Ông chủ, cho mượn bật lửa a!”
Nói rồi cầm lấy cái bật lửa để trong cái hộp trên quầy hàng. Bật lửa có in hình cô gái mặc đồ bơi của những thập niên 90, anh còn híp mắt nhìn một cái rồi mới châm lửa.
Lâm Dương đứng một bên nhìn anh mua thuốc, lấy điếu, châm lửa hút, trông không khác gì thanh niên lưu manh, thậm chí còn có chút tà tính.
Có một số người có mị lực không thể trốn thoát, đó gọi là, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
“Nhìn phát ngốc cái gì vậy?” Lục Tiểu Cổn nhìn cô, lên tiếng hỏi.
“Thuốc hút tốt sao? Anh không thấy trên Weibo thường xuyên thông báo nghiện t.h.u.ố.c lá có hại cho phổi sao, khói thuốc sẽ khiến phổi đen xì đặc quánh sao?” Lâm Dương trề môi nói.
Trên bao thuốc còn ghi rõ, “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!” đó!
“Hút chơi, không nghiện.” Anh nói, hút thêm vài hơi thì dập lửa, thả đầu lọc vào thùng ra ven đường.
Đi tới bên tường, dựa theo cách cũ, cô được đôi tay khỏe mạnh của anh đưa lên cao, bám vào đầu tường. Anh lập tức nhảu qua, thả túi mua hàng xuống, ngửa đầu nhìn cô ngồi trên bờ tường nói. “Nhảy xuống, anh đỡ em!”
Anh đưa hai tay lên, có ý bảo cô nhảy vào trong lòng anh.
Ánh đèn rất sáng, có thể nhìn thấy rõ anh.
“Hay là em trượt xuống. Em rất nặng, nhỡ đập vào anh, cả hai cùng ngã thì lưỡng bại câu thương a!” Lâm Dương vội từ chối.
“Bảo em nhảy thì nhảy đi. Không nhảy anh đi!” Anh lên tiếng hù dọa.
“Cổn gia, đừng mà!” Lâm Dương sợ anh đi rồi, để cô một mình ở trên bờ tường, nhỡ bị bảo vệ bắt được.
“Vậy em nhảy đi!” Anh cao giọng nói, lại đưa hai tay về phía cô.
Lâm Dương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí, nhảy xuống. Cô hét lên một tiếng, bộ n.g.ự.c mềm mại đập vào vòm n.g.ự.c rắn chắc, chóp mũi chạm vào mũi anh, môi chạm sát vào đôi môi mềm mại nóng bỏng, hơi thở tràn ngập mùi t.h.u.ố.c lá bao phủ lấy cô.
Toàn thân cô được anh ôm trong lòng, trái tim đập thật mạnh trong lồng ngực.
DTV
Anh ôm chặt cô.
Cô bởi vì sợ hãi khi nhảy xuống, hai tay cũng ôm chặt anh.
Ngực dính sát vào nhau, tiếng trái tim đập thình thịch, 4 mắt nhìn nhau. Nhìn anh, trái tim cô đột nhiên rung động.
Khi nhảy xuống, chun buộc tóc tuột ra, mái tóc dài tản xuống, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô gái cùng đôi má hồng đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt.
Ánh mắt anh dừng ở đôi môi mềm mại mới rồi anh không cẩn thận chạm qua, một bầu nhiệt huyết dâng lên, sự xúc động khiến anh không nhịn được mà cúi đầu, muốn hôn cô.
Lâm Dương nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh càng lúc càng tiến gần thì như không thở được, theo bản năng mà nhắm hai mắt lại.
“Ai ở bên kia? Lớp nào?” Một tiếng còi vang lên, tiếng của bảo vệ giống như cây gậy đánh uyên ương truyền tới khiến Lâm Dương sợ hãi mở to hai mắt, đẩy anh ra, nhanh chân chạy mất.
Phản ứng của Lục Tiểu Cổn cũng rất nhanh, nhặt túi hàng trên mặt đất chạy theo cô.
Kéo cô chạy vào chỗ tối trốn, bảo vệ vẫn không ngừng thổi còi đuổi theo, Lâm Dương khẩn trương tới mức muốn trèo cổng trốn đi.
Mẹ nó!
Dọa c.h.ế.t người mà.
Bên cạnh sân bóng rổ có phòng chứa dụng cụ. Cửa phòng được anh nhanh chóng mở ra, hai người trốn vào trong căn phòng tối đen như mực. Lưng anh dựa vào cửa, Lâm Dương đứng ở bên trong che miệng lại, trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Lục Tiểu Cổn dựa lưng vào cánh cửa, lại rút t.h.u.ố.c lá ra hút.
“Ư ư ư…” Lâm Dương vừa che miệng vừa ư ư phản đối. Anh không sợ bảo vệ ngửi thấy mùi thuốc tìm tới sao?
“Không cần che, bọn họ sẽ không tìm tới đây!” Anh trầm giọng nói. Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới cô, anh sẽ không chạy.
Lâm Dương buông lỏng hai tay, cúi người thở dốc. Vừa rồi chạy nhanh quá, trong phổi như hết sạch không khí vậy, vô cùng khó chịu.
“Học trưởng Lục, không còn sớm nữa, em về phòng học, sắp vào tiết học buổi tối rồi!” Lâm Dương vội vàng nói.
Đầu óc cô còn có chút ngây ngốc, bởi vì vừa rồi thiếu hút nữa bị hôn, cô ngượng ngùng khi nói chuyện với anh, nhìn anh thì xấu hổ, chỉ muốn trốn thật xa.
Lục Tiểu Cổn yên lặng hút thuốc, là muốn áp chế cái cảm xúc cầm thú muốn ấn cô lên cửa mà hôn.
Chờ tới khi anh mở cửa, Lâm Dương vội chạy ra ngoài, nhưng vừa mới ra được nửa người đã bị anh túm lại. Cô tâm hoảng ý loạn nhìn anh, nhưng mà, anh chỉ đưa cho cô túi đồ vừa mua.
“Học trưởng Lục, em về trước, sẽ chuyển tiền trả anh!” Cô cũng không có quay đầu lại, vừa nói vừa như con thỏ con rảo chân chạy trốn.
Mẹ nó.
Thật muốn túm cô trở lại hôn một trận.
Trên môi vẫn còn rõ cái dư vị chạm vào đôi môi mềm mại của cô, lại còn cái cảm giác của hai “đỉnh núi” mềm mại của cô áp sát vào n.g.ự.c mình.
Anh đứng ở cửa phòng, nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn về phía cô vừa biến mất.
Lâm Dương chạy như điên, không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại. Trong đầu cô hiện giờ toàn là những hình ảnh vừa rồi cô từ trên bờ tường nhảy vào trong lòng anh, khuôn mặt tuấn tú của anh sát gần. Cái loại cảm giác ý loạn tình mê này…
Đến tột cùng là cảm giác gì?
Bước chân cô dần chậm lại.
Còn nữa, sau đó anh lại muốn hôn cô.
Nếu không phải bảo vệ phát hiện ra hai người, có phải anh đã hôn cô không?
Nghĩ tới đây, trái tim cô rung động.
Cảm giác hôn anh sẽ như thế nào?
Không xong rồi.
Là cảm giác động tâm.
Cô động tâm với anh.
Ý thức được điều này khiến cô sợ hãi lại vội vàng chạy đi.
Tiết tự học buổi tối.
Tâm tư của con mọt sách Lâm Dương không đặt ở bài học. Trong đầu toàn là hồi ức cùng những hành động với anh tối nay.
Anh vì sao lại muốn hôn cô?
Vì sao?
Anh thích cô?
Không, không khoa học.