Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:26
Lượt xem: 130

Hoa Chiêu đã chuẩn bị xong bữa tối, món chính là cá kho tộ.

Hiện tại mua thịt tươi không tiện, trong nhà cũng không có thịt dự trữ, muốn ăn thịt thì chỉ có thể dùng cá.

Hạ Kiến Ninh một chút cũng không chê, anh ta đứng ở trên đường nhỏ đón Hoa Cường, trong mũi đều là mùi thơm của cá kho tộ.

Chẳng những anh ta ngửi thấy được, trong thôn rất nhiều nhà cũng ngửi thấy được, ngoại trừ cảm thán tay nghề nấu ăn và bắt cá của Hoa Chiêu quá tốt, cũng không còn lời gì để nói nữa rồi.

Trong thôn có một cái sông, cũng không ai ngăn cản người khác đi bắt cá, nhưng là không phải ai cũng bắt được? Mà bắt được rồi, con dâu nhà mình làm cũng không thể ăn ngon như vậy ah?

Cũng tại chính mình lúc trước ánh mắt vụng về, không thấy được những điểm tốt của Hoa Chiêu… Mấu chốt là Hoa Chiêu trước đây tuyệt không tốt!

Thấy Hoa Cường cười ha hả mà bước đến, giỏ trên người giống như cũng có chút sức nặng, Tiểu Triệu lập tức đi tới: "Bác, cháu giúp ngài cõng a?" Hắn hướng vào bên trong xem xét, thật đúng là có cái gì đó!

Mà theo như kiến thức của Tiểu Triệu, biết rõ rằng nhân sâm lúc mới đào được, tốt nhất là dùng vỏ cây hoặc là cỏ xỉ rêu bao lại. Mà bên trong cái túi này, là mấy cuốn cỏ xỉ rêu, còn có một đống cây nấm.

Hắn lập tức mừng một trận, nhìn Hạ Kiến Ninh gật gật đầu.

Hạ Kiến Ninh ngoài ý muốn nhướn mày, mới vào trong núi một ngày, đoán chừng đi cũng không được xa, liền thật sự đào được nhân sâm rồi hả?

"Không cần không cần, chỉ chút này ta vẫn cõng được." Hoa Cường nói ra.

Tiểu Triệu cũng không khuyên nữa, chỉ là đưa tay đỡ dưới đáy giỏ. Một giỏ nếu đều là đồ quý giá, hắn xác thực không thích hợp động vào, vậy thì quá không hiểu quy củ.

Mấy người trở về nhà Hoa Cường.

Hoa chiêu nhận lấy chiếc giỏ sau lưng ông nội, đi vào bên trong xem xét, vui vẻ nói: "Oa, thật sự đào được nhân sâm rồi? Còn nhiều như vậy nữa!"

"Vận khí tốt, vận khí tốt." Hoa Cường ha ha nói: "Cái núi này, thật sự là núi bảo vậy ah."

Ngoài hai lời giải thích này, ông cũng thật không thể nghĩ ra lý do nào khác được.

Hôm nay, ông đào được 3 cây nhân sâm! Hơn nữa, mỗi cây có tuổi thọ hàng chục năm, không chừng cũng phải hàng trăm năm, ông không biết cách phân biệt, nhưng chắc chắn không phải dưới ba mươi năm tuổi.

Đây là ông liên tiếp phát hiện ra đây này, ngày hôm nay hầu hết thời gian đều dùng để đào sâm, kỳ thật, đi cũng không được vài bước liền có một gốc cây!

"Núi bảo vật ah Núi bảo vật ah." Hoa Chiêu cũng nói.

"Ăn cơm trước đi, tý nữa lại nhìn chúng." Cô thấy ông nội đã hơi mệt rồi.

Hoa Cường liếc nhìn Hạ Kiến Ninh.

"Ăn cơm trước." Hạ Kiến Ninh nói ra, anh ta thật sự rất đói rồi. Giữa trưa là lấy phiếu lương thực đến nhà đồng hương cọ bữa cơm, cái mùi vị kia, anh ta miễn cưỡng uống chén cháo, xem như cho đồng hương mặt mũi.

Mấy người ngồi bên bàn, ăn một bữa mỹ thực quá thoải mái.

Hạ Kiến Ninh càng ngày càng cảm thấy, về sau nếu không có Hoa Chiêu, anh ta khả năng không có đồ ăn ngon rồi.

Dọn dẹp xong xuôi, Hoa Cường đem nhân sâm hôm nay thu hoạch được đưa ra. 3 cây nhân sâm.

Hạ Kiến Ninh liếc cái liền nhận ra, quả nhiên cùng với cây lúc trước anh ta dùng giống như đúc, đều phát triển trắng trắng mập mập giống như được người bỏ công nuôi dưỡng, hơn nữa anh ta cũng ngửi thấy được một hương thơm nhàn nhạt.

"Tôi có thể cầm lên nhìn xem được không?" Anh ta ngửi thấy được.

"Tùy tiện xem." Hoa Cường nói ra.

Hạ Kiến Ninh cầm lấy một cây, dùng nhiều nhân sâm có chỗ tốt chính là, anh ta có thể phân biệt độ tuổi của cây. Trong tay là cây hơn 80 năm đấy, mặt khác hai cây kia cũng không sai biệt lắm.

Tuy không phải là loại trăm tuổi đấy, nhưng anh ta biết rõ, ngọn núi này nuôi dưỡng ra nhân sâm, công dụng đều cực kỳ tốt, 80 năm có thể so với cây trăm năm ở những chỗ khác.

Cầm lại gần hơn, mùi thơm ngát chỉ có anh ta nhận ra càng đậm hơn, làm cho chứng đau đầu mấy hôm nay của anh ta lập tức được dịu lại, anh ta xác định, cây này cùng với cây lúc trước anh ta mua là cùng một loại nhân sâm.

"Cô định bán thế nào?" Hạ Kiến Ninh hỏi Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nhìn chiếc vali Tiểu Triệu đặt ở trên giường gạch, chỗ đó chỉ thiếu đi 12 cục vàng thỏi, còn thừa lại hơn 100 thỏi.

Nhưng là nếu đổi ra giá vàng hiện tại, đổi thành tiền thật mà nói..., không đáng 15 vạn, mua không được một cây của cô đây này.

"Bệnh này của anh rất đốt tiền đấy." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.

Nhân sâm sau khi bị khô cũng không thể dùng được nữa, dược tính cũng sẽ mất dần sau vài năm, anh ta luôn cần nhân sâm bên cạnh, bệnh tình tốt một chút, một năm chỉ cần ăn hai ba cây, nếu không tốt mà nói..., cần bốn năm cây.

Lý Mộc trước kia cũng nói nhân sâm trăm năm có thể bảo vệ mạng anh ta trong 10 năm, trong trường hợp anh ta không được làm việc mệt nhọc mệt mỏi, mỗi ngày luôn ở trong tiểu viện tĩnh dưỡng.

Nếu như anh ta muốn đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày hao phí tâm huyết, lại gặp tình huống bị thẩm vấn, ngừng uống thuốc lúc trước, đảm bảo không được năm năm.

Hạ Kiến Ninh cũng không muốn ở trong tiểu viện kéo dài hơi tàn, sống một cách uổng phí, nếu còn có thể sống, anh ta liền muốn sống một cuộc đời rực rỡ, cho nên vừa tốt một chút, anh ta liền đuổi đến đây, mua nhân sâm.

"Xác thực rất đốt tiền đấy." Hạ Kiến Ninh vậy mà thẹn thùng cười cười: "Cho nên kính xin cô hạ thủ lưu tình, ra giá nhẹ một chút."

Hoa Chiêu lại nhìn vali trên giường gạch, cô không muốn vàng thỏi.

Thành thật mà nói, cô không chắc những thỏi vàng này đến từ đâu. Ai có thể chắc chắn rằng nó được truyền lại từ tổ tiên nhà họ Hạ, không chừng anh ta lại lấy nó từ nhà của người khác?

Những thứ đã đăng ký trong sổ đăng ký sẽ được trả lại vào lúc nào đó.

Chờ thêm vài năm bắt đầu đến lúc thanh toán, Hạ Kiến Ninh lại há miệng nói, những vật này đều ở chỗ cô, sau đó cô phải tìm ai nói rõ lí lẽ đây?

Đến lúc đó nhân sâm đều bị anh ta ăn vào trong bụng, cô còn có thể móc ra?

Không nói đến những lời đồn về Hạ Kiến Ninh kia, chính anh ta cũng gài cô vài lần rồi, cô cũng không tin anh ta lại có thể bỏ qua loại chuyện này.

"Vẫn là tiền mặt đi, đừng nhìn những nhân sâm này so nhân sâm trăm năm thiếu mấy năm, nhưng là…tôi tăng giá rồi, 20 vạn một cây." Hoa Chiêu tùy hứng nói.

Hoa Cường nhìn cô một cái, thấy cô chặt đẹp đến kinh ngạc rồi. 20 vạn, người bình thường hiện tại sẽ không thể tưởng tượng được.

Nhưng Hoa Chiêu biết rõ kỳ thật cũng không phải quá dọa người.

Khu vực đông bắc được quản lý chặt chẽ, và tất cả các doanh nghiệp tư nhân đều bị áp đặt một cách chặt chẽ, thậm chí đến phiên chợ cũng không có. Nhưng ở những nơi khác, hầu như luôn luôn có các chợ, và họ chỉ dừng lại vào những năm nghiêm ngặt nhất, người nông dân có thể tự do mua và bán các sản phẩm nông nghiệp và phụ phẩm thừa của họ.

Đó là đồ thừa của nhà, không phải là mua đi bán lại, điều này không được.

Tuy nhiên, chợ đen vẫn tràn lan khắp nơi, vẫn có những kẻ “mua đi bán lại”.

Người ta nói rằng vào năm 1976, “kẻ đần” bán hạt dưa, cũng để dành được ít nhất 100 vạn tiền mặt. Hoa Chiêu cũng đột nhiên nhớ tới tin đồn này, liền trồng hạt hướng dương bán đấy.

Hơn nữa không bao lâu nữa, thị trường sẽ cởi mở rồi, loại người như Hạ Kiến Ninh này chắc chắn sẽ không thiếu tiền đấy, cho nên cô liền há miệng to hơn một chút.

Cái này còn không phải giá cao nhất đâu, sang năm cô còn muốn tăng giá!

"Lại thương lượng một chút?" Hạ Kiến Ninh nói ra. Anh ta cũng bị 20 vạn dọa sợ.

Cái giá tiền này không phải anh ta mua không nổi, chỉ sợ đáp ứng quá thống khoái, lần sau cô liền đòi 30 vạn.

Anh ta phát hiện, cô vợ nhỏ của Diệp Thâm không có chút thiện cảm nào với anh ta.

"Thương lượng thế nào? 30 vạn sao?" Hoa Chiêu nói ra.

Xem, chính là như vậy!

"Được rồi được rồi, 20 vạn thì 20 vạn." Hạ Kiến Ninh nói.

“Tôi không muốn vàng, tôi muốn tiền mặt, và tôi muốn tiền mới.” Hoa Chiêu nói.

Hạ Kiến Ninh gật đầu, đây không phải vấn đề gì.

"Tôi đem tiền đưa đến nơi này cho cô?" Anh ta hỏi.

Hoa Chiêu lắc đầu, cô đang có ý định theo quân đấy, cũng muốn mang theo ông nội đến thủ đô, 20 vạn sẽ để đầy trong hai túi lớn, đến lúc đó di chuyển sẽ rất phiền phức.

"Tôi có thể tin được anh đấy, anh viết cho tôi một phiếu nợ là được, viết rõ là mua nhân sâm thiếu nợ đấy." Hoa Chiêu nói ra.

Đối với việc giao dịch bằng tiền, bởi vì đã có tiền lệ rồi, cô trước mắt vẫn tin được Hạ Kiến Ninh, cho nên viết phiếu nợ cũng khá đảm bảo, tài sản lớn này của cô coi như cũng có lai lịch rõ ràng rồi.

"Đợi tôi đến thủ đô, lúc đó anh hãy đem tiền cho tôi." Hoa Chiêu nói ra.

Nghe cô nói tín nhiệm chính mình như vậy, Hạ Kiến Ninh có chút ngoài ý muốn, ánh sáng trong mắt càng sáng hơn, cười gật gật đầu: "Tốt."

Anh ta từ trong túi quần lấy ra giấy bút, viết rõ mua của Hoa Chiêu 3 cây nhân sâm, tổng cộng 60 vạn, trong vòng một năm trả hết nợ.

Hoa Chiêu cầm phiếu nợ, trực tiếp đem 3 cây nhân sâm giao cho anh ta, để cho anh ta mang đi. Cũng không cần đợi đến lúc một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Như vậy càng không an toàn, cô sợ lại làm cho Hạ Kiến Ninh hiểu lầm cô không thành tâm muốn bán, mà là muốn lấy nhân sâm uy h.i.ế.p anh ta. Đến lúc đó anh ta lại không đi con đường bình thường mà đem nhân sâm trộm đi thì làm sao bây giờ?

Cô đối với Hạ Kiến Ninh cực độ không tín nhiệm các hành vi khác không liên quan đến tiền.

Cô cũng không sợ Hạ Kiến Ninh không nhận nợ. Nhân sâm của cô cũng không phải dễ ăn như vậy đấy, bán cho anh ta 3 cây, nếu anh ta dám quỵt nợ, mạng của anh ta cũng sẽ chấm dứt.

"Anh chừng nào thì đi?" Hoa Chiêu hỏi.

Nhịp tim của Hạ Kiến Ninh nhảy lên một chút, đây là đang quan tâm anh ta sao?

"Tôi định ở lại vài ngày, tôi phát hiện ở đây địa linh nhân kiệt, phi thường thích hợp dưỡng bệnh. Hơn nữa, có lẽ các người ngày mai còn có thể đào được nhân sâm?"

Lên núi một ngày liền đào được 3 cây, anh ta không thể không ôm lấy loại chờ mong này.

Tiểu Triệu nhìn anh ta một cái, nhưng bọn hắn mang thuốc theo không nhiều lắm rồi, chỉ đủ uống 3 ngày đấy, nếu không quay về, tiên sinh phải dừng uống thuốc rồi.

"Ở đây khẳng định cũng có tiệm thuốc Đông y , mua một ít là được." Hạ Kiến Ninh đoán được hắn muốn nói cái gì, nói ra.

Anh ta phải dùng thuốc gì, cách điều chế thế nào, anh ta cũng biết.

"Nhà của tôi về sau không tiện chiêu đãi anh rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Người đàn ông của tôi không ở nhà, lại có hai người đàn ông lạ, mỗi ngày đến ăn chực, anh nói là tới thăm ông nội tôi đấy, anh có quan hệ gì với ông nội tôi à? Để cho người ngoài biết, đối với thanh danh của tôi sẽ không tốt. Cho nên đi thong thả không tiễn."

Hạ Kiến Ninh... Anh ta suy nghĩ nhiều rồi!

"Anh nếu không muốn đi cũng không sao, nếu thích ở đây dưỡng bệnh cũng được, chỉ là sau này đừng tới nhà tôi ăn chực nữa, đến nhà những người khác trong thôn, tôi cũng không xen vào." Hoa Chiêu nói: "Nếu như về sau còn có thể đào được nhân sâm, yên tâm, tôi sẽ thông báo cho anh đầu tiên đấy."

Hạ Kiến Ninh…Ngẫm lại bữa cơm giữa trưa kia, anh ta tình nguyện về nhà uống dược thiện. Hơn nữa, đã có cam đoan của cô, anh ta cũng yên lòng rồi.

Anh ta quyết định rất nhanh: "Được rồi, tôi cũng nên sớm trở về chuẩn bị tiền nong, 60 vạn với tôi mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, tôi phải tìm người gom góp một chút."

Hoa Chiêu dừng lại một chút, lại nói: "Tôi hi vọng tiền này lai lịch quang minh chính đại, không hy vọng là tiền tham ô, cuối cùng phải trả lại tiền không nói, còn bị đem chính mình bồi vào."

Hạ Kiến Ninh nhìn cô, chậm rãi nói ra: "Sẽ không đâu."

Nói xong anh ta xuống đất, chuẩn bị đi ra.

Đưa cho cô 60 vạn, cũng không thấy cô cao hưng, thật là một người kỳ lạ.

Đi đến phòng bếp, Hạ Kiến Ninh đột nhiên quay người: "Trên đường cần một ít lương khô, cô có thể hỗ trợ chuẩn bị 2 phần không?"

Hoa Chiêu thấy anh ta có thể thống khoái mà đi như vậy, rất cao hưng. Xuống đất chuẩn bị cho anh ta một bao màn thầu, 2 bình dưa muối, còn khó có được mà thả vào thêm 2 căn lạp xưởng.

Rốt cuộc cũng là 60 vạn đấy, đợi cô đi thủ đô, lại đủ mua thêm mấy ngôi nhà rồi, sao có thể không vui? Hơn nữa còn là tiền mới, giá trị không ít hơn 60 vạn, cô cũng không sẵn lòng mà tiêu nó.

"Tạm biệt." Cô vui vẻ theo sát Hạ Kiến Ninh khua tay chào.

Đây là lần đầu tiên Hạ Kiến Ninh gặp người tạm biệt người khác một cách vui vẻ như vậy đấy, đối với anh ta không chào đón quả thực quá trần trụi.

Anh ta cười cười, ý vị thâm trường nói: "Tạm biệt."

……

Trong bóng đêm, hai người rời khỏi sân nhà Hoa Cường, đi tới trong thôn, sắp đến nơi, một người đột nhiên lao ra cản đường.

Tiểu Triệu sớm đã phát hiện rồi, một cước đem bóng người đá ra thật xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-114.html.]

"Ai ôi!!!!" Một giọng nữ thanh thúy mà kêu lên thảm thiết, nghe tuổi không lớn lắm, tính chất uy h.i.ế.p cũng không lớn. Tiểu Triệu đè lại khẩu s.ú.n.g trên eo, không có rút ra.

“Ai?” Anh ta hét lên.

“Tôi là em gái của Hoa Chiêu!” Hoa Tiểu Ngọc vội vàng nói.

" Em gái của Hoa Chiêu?" Hạ Kiến Ninh nghi ngờ nói.

Đã có vết xe đổ, anh ta hiện tại đối với gia thế của Hoa Chiêu thế nhưng lại hoàn toàn hiểu rõ, cô có 2 em gái cùng mẹ khác cha, nhưng lớn 6 tuổi, nhỏ 4 tuổi, cũng không có mười bảy mười tám tuổi đấy.

"Em họ, tôi là em họ của Hoa Chiêu, tôi gọi là Hoa Tiểu Ngọc."

"Ah ~" Hạ Kiến Ninh biết rõ cô ta là ai.

Ba đời tổ tông nhà Hoa Chiêu anh ta đều đã điều tra, biết rõ một nhà Hoa Sơn, còn có Hoa Tiểu Ngọc.

Trước đây, là người bạn "Tốt nhất" của Hoa Chiêu, người duy nhất chơi cùng, sau đó không biết vì cái gì, từ sau khi Hoa Chiêu kết hôn, liền cùng cô ta xa lạ, đến cổng nhà cũng không cho cô ta vào.

"Cô có chuyện gì?" Hạ Kiến Ninh thanh âm không hề phập phồng mà hỏi thăm.

"Tôi, tôi ở nhà không sống nổi nữa!" Hoa Tiểu Ngọc nức nở nói.

"Chuyện này đâu có liên quan tới tôi?" Hạ Kiến Ninh nói.

Hoa Tiểu Ngọc... Cái người này nhìn có vẻ hiền lành tốt bụng đấy, rất dễ nói chuyện, không nghĩ tới lại không có một chút đồng tình với người khác như vậy!

"Tôi, anh rể tôi nói muốn mang tôi đi thủ đô…” Hoa Tiểu Ngọc lập tức thay đổi lí do thoái thác: "Thế nhưng mà, tôi không cẩn thận đem địa chỉ cùng tiền hắn để lại ném đi, anh có thể…Mang tôi đến Diệp gia ở thủ đô được không?"

Trong thôn đều truyền ra, người này là từ thủ đô đến đấy, cũng là cháu trai của bạn cũ Hoa Cường, Diệp Thâm cũng là cháu trai của bạn cũ Hoa Cường, bọn hắn đều biết nhau đúng không?

"Ồ?" Dưới ánh trăng, trong mắt Hạ Kiến Ninh lóe lên tia hưng phấn.

Về phần mấy lời Hoa Tiểu Ngọc nói, anh ta một chữ cũng không tin.

Tuy sắc trời đã rất tối, anh ta không thấy rõ bộ dạng của Hoa Tiểu Ngọc, nhưng là anh ta biết đây là một kẻ ngu xuẩn.

Diệp Thâm ánh mắt cũng không thiển cận như vậy, nếu là loại con gái này cũng được, Hạ Lan Lan đã sớm đắc thủ rồi!

Đây là coi trọng Diệp Thâm nên cứng rắn muốn chen vào trong nhà người ta a?

Đối với loại phụ nữ này, anh ta một chút cũng không thấy kỳ quái, Diệp Thâm luôn gặp phải mấy loại này.

"Anh biết anh rể của tôi không? Biết nhà anh rể của tôi ở đâu không?" Hoa Tiểu Ngọc yếu ớt mà hỏi thăm.

Cái nhà kia, không có cách nào sống được nữa! Trước đây bà nội và cô cô ở nhà, hiện tại toàn bộ công việc đó đều đặt ở trên người cô ta, trời chưa sáng cô ta đã phải đứng lên làm cơm cho cả nhà, sau đó cùng mọi người bắt đầu làm việc, sau đó nửa đường còn phải trở về cho gà ăn cho heo ăn, sau đó còn muốn về sớm chút để nấu cơm, lại phải giặt rửa quần áo cho cả nhà, nhưng công điểm kiếm được còn không thể bớt!

Một người hận không thể tách ra thành 8 mà sai sử! Cô ta mệt c.h.ế.t đi được!

Ah, bọn hắn còn chỉ cho cô ta ăn lửng dạ, lúc này mới vài ngày, vốn đang là một cô gái tươi trẻ đầy sức sống, thoáng cái đã già đi hơn 10 tuổi, lập tức trở nên héo rũ rồi.

Cô ta phải cầu một đường sống.

Cầu xin người này đưa cô ta đi là không được ....Tốt hơn hết là cầu xin anh ta đưa cô ta đến gặp anh rể!

"Tôi biết nhà của Diệp Thâm ở đâu. Cách đây không lâu tôi đã đến nhà anh ta ăn tối" Hạ Kiến Ninh nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa Tiểu Ngọc nhẹ nhàng thở ra, khẩn cầu nói: "Vậy anh có thể mang tôi đi không, lộ phí thì đợi anh rể của tôi trở về rồi, hắn sẽ trả cho anh đấy."

"Anh rể cô đã đáp ứng mang cô đi nhà hắn?" Hạ Kiến Ninh hỏi. Anh ta chỉ là muốn xác định thoáng một chút quyết tâm của kẻ ngu xuẩn này.

"Đúng vậy đúng vậy! Nếu không phải anh rể có nhiệm vụ, đi gấp, lại không tiện đường, hắn liền tự mình dẫn tôi về nhà…Hắn lo lắng tôi ở đây, đã lưu lại cho tôi địa chỉ cùng tiền, đáng tiếc tôi ngu xuẩn, mang những thứ đó ném đi."

"Là rất ngu xuẩn đấy." Hạ Kiến Ninh nói. Bất quá quyết tâm ngược lại là rất kiên định.

Hoa Tiểu Ngọc...

"Anh rể cô tại sao phải mang cô đi nhà hắn?" Hạ Kiến Ninh lại hỏi.

Hoa Tiểu Ngọc dừng một chút rồi nói ra: "Nhà tôi mấy ngày hôm trước có ý định đem cô cô của tôi bán vào trong núi lớn cho một cái kẻ ngu, kết quả cô cô của tôi chạy mất, bọn hắn lại muốn bán tôi, là tôi cầu xin anh rể cứu mìn, anh rể tốt bụng, liền đáp ứng để cho tôi đi nhà hắn trốn."

Cô ta hiện tại đã thông minh hơn, không dám nói cùng Diệp Thâm có cái gì tư tình. Cái người này có thể đi Diệp gia ăn cơm, vậy cùng Diệp Thâm quan hệ khẳng định rất tốt, vạn nhất giống như… Vương Mãnh, hướng về Diệp Thâm thì làm sao bây giờ?

Cho nên cô ta lấy một lý do quang minh chính đại, cũng không sợ cái người này ngày mai tìm Hoa Chiêu đối chất. Nếu hắn thực đến hỏi Hoa Chiêu, cô ta cũng dám nói như vậy!

Diệp Thâm chính là người tốt làm chuyện tốt đây này!

Hạ Kiến Ninh gật đầu, còn không tính là quá ngu xuẩn, miễn cưỡng cho qua.

Vậy thì, dùng một lát.

"Đứng lên đi, buổi sáng ngày mai tôi sẽ lên xe lửa đi, cô nhớ rõ đến lúc đó tới tìm tôi, tới chậm, tôi sẽ không đợi người." Phế vật không có tư cách bị anh ta lợi dụng.

Người thú vị như vậy, anh ta nhất định phải nhét vào Diệp gia, lại để cho bọn hắn cũng vui vẻ một chút!

Hoa Tiểu Ngọc không nghĩ tới người này dễ nói chuyện như vậy, vậy mà dễ dàng như vậy đáp ứng, quả thực vui mừng quá đỗi: "Cảm ơn cám ơn! Ngài thật là một người tốt!"

Hạ Kiến Ninh ha ha cười cười, lần đầu, có người nói anh ta là người tốt.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Ninh mặt dày mày dạn lại nhà Hoa Chiêu cọ thêm một bữa sáng nữa, mới lên đường.

Trên bàn cơm anh ta vẻ mặt bình tĩnh, một chữ không đề cập tới chuyện Hoa Tiểu Ngọc.

Chỉ là hỏi Hoa Chiêu lúc nào thì về thủ đô, anh ta sẽ đem tiền chuẩn bị cho tốt trước đó.

Hoa Chiêu nói: "Tôi cũng không xác định, bất quá nhất định là trước năm mới." Ngày dự sinh của cô vào tháng chạp, cô cũng có ý định đến thủ đô sinh con. Cô mang song thai, bình thường đều sẽ sinh sớm một chút.

Lúc trước đã kiểm tra rồi, là sinh đôi khác trứng, chính là mỗi đứa bé sẽ có nhau thai cùng túi ối riêng, hai Bảo Bảo bị ngăn ra, độc lập với nhau, loại này bình thường đều có thể ngốc đến đủ tháng, nhưng đôi khi cũng là 37, 38 tuần liền sinh.

Nếu là song sinh cùng trứng, như vậy hai đứa nhỏ dùng chung một cái nhau thai, một cái cuống rốn, đôi khi sẽ đánh nhau kéo cuống rốn của nhau. Phi thường hung hiểm! Bình thường sẽ ngốc đến 32 tuần rồi sinh non, tốt nhất vẫn là sinh mổ, tự mình sinh thường rất không an toàn.

Mặc kệ vì lý do gì, cô cũng không muốn sinh con ở nông thôn, để cho một bà đỡ đẻ. Hiện tại còn có nhà đến bà đỡ cũng không mời, chỉ gọi mẹ chồng hoặc là mẹ ruột tới giúp đỡ đẻ.

Hoa Chiêu mới chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ, cô muốn đến thủ đô tìm Diệp Phương đỡ đẻ cho cô.

Hạ Kiến Ninh thậm chí ngay cả ngày dự sinh của cô cũng biết, gật đầu không nói gì thêm, đứng dậy rời đi.

Trên đường đi, bọn hắn cũng không có phát hiện Hoa Tiểu Ngọc, nhưng chờ đến chỗ đợi xe lửa, đã nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc đứng chờ sẵn ở nơi đó rồi.

Khoảng 8 giờ mọi người đều đã đi làm, Hoa Tiểu Ngọc kiếm cớ về nhà cho lợn ăn, cô ta dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của mọi người.

Sợ bị phát hiện trên đường, lần này cô ta cũng không lấy hành lý nhỏ mà mặc đồ cá nhân. Để gia đình không nghi ngờ, cô ta không dám mặc quần áo đẹp nên đã mặc những bộ quần áo thường dùng để đi làm, rất rách nát.

Tiền, càng là một xu cũng không có. Mấy đồng tiền riếng cô ta tích lũy được đã sớm bị tìm ra và lấy đi.

Hạ Kiến Ninh cũng rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt Hoa Tiểu Ngọc.

Quá xấu.

Một chút vốn liếng cũng dám cùng Hoa Chiêu tranh đoạt, thật sự là ngu dốt đến không có thuốc nào cứu được.

Có lẽ Hoa Chiêu cũng phát hiện ra tâm tư của cô ta, cho nên mới bắt đầu chán ghét cô ta sao?

Rất có thể.

Bất quá anh ta mặc kệ cô ta ngu hay không ngu, có thể cho Diệp gia ngột ngạt một chút là tốt.

Một loạt chuyện xảy ra trước kia, anh ta tính toán trên người Diệp gia đều thất bại, nếu không phải vì nhân sâm, anh ta hiện tại đã sớm điên cuồng trả thù, nơi nào lại theo chân bọn họ bắt đầu loại trò đùa "Không ảnh hưởng toàn cục" này?

"Cảm ơn anh, anh là người tốt, tôi còn không biết tên của anh đấy. . ." Hoa Tiểu Ngọc nhìn Hạ Kiến Ninh nói.

Cô ta hôm nay ngược lại chải đầu đầu rửa mặt sạch sẽ, lại có thêm hi vọng, tinh thần tự giác cũng không ít.

Tuy rằng người này không tốt bằng Diệp Thâm, tính tình cũng có vẻ không tốt, nhưng anh ta vẫn đẹp trai hiếm có, anh ta là người đàn ông đẹp trai thứ hai cô ta từng thấy.

Tất cả những người đàn ông ở thủ đô đều đẹp trai như vậy?

"Cô không cần biết tôi là ai, cũng đừng cùng người Diệp gia nhắc tới tôi, nói thật cho cô biết, tôi và gia đình bọn họ quan hệ không tốt, bọn hắn nếu biết là tôi đem cô đưa qua đấy, lập tức sẽ đem cô trả về." Hạ Kiến Ninh nói ra.

Hoa Tiểu Ngọc mặt cứng lại rồi. Đây là một tên lường gạt?

"Cô nghe đây, Diệp Thâm nhà ở tại xxxx, đây là 20 đồng tiền, đủ cho cô đến thủ đô được rồi, cô đến lúc đó cứ dựa theo lí do thoái thác trước đó, đây là Diệp Thâm cho cô địa chỉ cùng tiền, bọn hắn mới có thể để cô ở lại." Hạ Kiến Ninh nói ra.

Nhà họ Diệp anh ta không quan tâm, nhưng không thể để Hoa Chiêu biết mình là người đưa cô ta tới, như vậy sẽ đắc tội người ta rồi.

"Đối với Hoa Chiêu, cô cũng không được nhắc tới tôi, bằng không thì, tôi sẽ đích thân đem cô đưa đến nhà thằng ngốc kia." Hạ Kiến Ninh tới gần cô ta, chằm chằm vào ánh mắt cô ta u ám nói: "Là Lưu Nhị ngốc, thôn Trường Thanh a?"

Cả đêm thời gian, đủ thời gian cho anh ta thăm dò được những điều muốn biết đấy.

Rất tốt, cái kẻ đần kia xác thực có tồn tại.

Hoa Tiểu Ngọc đã lạnh run người.

"Tôi, tôi không nói gì, là anh rể cho tôi địa chỉ và tiền..."

Hạ Kiến Ninh lộ nụ cười thoả mãn: "Rất tốt."

Mấy người không tiếp tục nói chuyện với nhau, xe lửa rất nhanh đã tới rồi, đến thị trấn, mấy người lại cùng nhau đổi xe đi tỉnh thành, sau đó mới lên xe lửa đi thủ đô.

Tuy cùng đường, nhưng ba người đã không ngồi cùng một chỗ.

Hoa Tiểu Ngọc trí nhớ coi như tốt, trong lòng nhiều lần mặc niệm địa chỉ nhà Diệp Thâm, c.h.ế.t cũng không quên được.

...

Trở lại thôn Kháo Sơn, gia đình Hoa Sơn đã phát hiện Hoa Tiểu Ngọc bỏ chạy.

Hoa Sơn tức giận đến ngôi nhà thiếu chút nữa lật tung.

"Đừng để cho ta tìm được cô ta! Bằng không thì sẽ chặt hết hai chân!" Hoa Sơn rống to, quay đầu trông thấy Hoa Nhị Ngưu đang cúi đầu, lập tức nổi trận lôi đình: "Nói! Có phải là mày đem người thả chạy!"

"Không có!" Hoa Nhị Ngưu lập tức nói. Cái này thật sự không có!

"Đứa con gái c.h.ế.t tiệt kia thì có thể chạy đi chỗ nào? Nhà chúng ta bên ngoài lại không thân thích nào để có thể ở nhờ!" Hoa Sơn hô.

"Chính là vậy ah cha, nhà chúng ta không có thân thích có thể thu lưu nó, con có thể đem nó để chỗ nào đây?" Hoa Nhị Ngưu nói.

Điều này cũng đúng, Hoa Sơn tỉnh táo lại một tí.

"Hay là cùng nhau bỏ chạy a?" Khương Cần nói xoáy. Cái này tốt rồi, 500 đồng tiền triệt để không còn thì không nói, việc nhà giờ cũng không có người làm!

Lại để cho một mình chị dâu hai làm? Cô ta là người ngốc, nhưng người ngu nếu tức giận, cô ta mới không để chính mình bị ủy khuất đây này! Cô đến lúc đó cũng phải chia sẻ một ít.

Thật xui xẻo!

"Đi nghe ngóng cho tao! Nếu là cùng bỏ chạy, cũng phải đem nó bắt trở lại cho tao! Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!" Hoa Sơn hô.

Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước là phóng đại một chút, nhưng nếu thực sự bị bắt trở lại, c.h.ặ.t c.h.â.n đoán chừng là trốn không thoát.

Thật xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi! Mặt mũi Hoa gia bọn hắn xem như triệt để mất hết!

.......

Cả ngôi làng náo nhiệt, và mọi người đều tự nhiên giúp đỡ để tìm kiếm Hoa Tiểu Ngọc.

Nếu không phải đã bỏ trốn cùng ai đó, có lẽ nó đã rơi xuống khe núi nào? Tuổi còn trẻ, quá đáng thương, nếu có thể cứu thì cứu.

Thím Mã bí mật tới tìm Hoa Chiêu: "Chắc chắn là trốn đi rồi. Hồi sáng thím mới thấy cô ta."

Loading...