Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 160

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:22
Lượt xem: 102

Văn gia lúc này cũng rất náo nhiệt đấy, con trai con dâu đều ở đây, bọn hắn đều nghỉ tết rồi, chỉ có Văn Nhược không đến.

Cô ta không dám tới, cô ta sợ anh hai đánh. 1000 đồng kia, cô ta không có ý định trả về nhà mẹ đẻ.

"Anh rể đến rồi!" Văn Đạt nhìn thấy Diệp Danh, hết sức nhiệt tình, phảng phất như chuyện trước kia căn bản như không tồn tại.

Không, mọi chuyện vốn dĩ đã khác.

Trước kia Diệp Danh đến Văn gia mừng năm mới, cha vợ cùng cậu em vợ đều rất kiêu ngạo đấy, cũng không nhiệt tình như vậy.

Bọn hắn giống như cảm thấy ở trước mặt anh cao ngạo một chút, bọn hắn liền mạnh hơn một chút so với Diệp gia.

Diệp Danh cười cười, thả đồ trên tay xuống, đối với ông bà Văn nói: "Ba mẹ, năm mới vui vẻ."

Nếu như là trước kia, anh còn có thể hỏi thăm sức khoẻ bà Văn khôi phục ra thế nào rồi, dù là biết rõ bà ta giả bộ đấy, anh cũng nguyện ý cho bọn hắn chút mặt mũi.

Nhưng hiện tại anh không muốn.

Ông Văn mặt còn có chút sượng, ậm ừ qua loa. Bà Văn lại nhiệt tình hỏi anh có lạnh hay không, có mệt hay không, có đói bụng không.

"Tiểu Tĩnh, nhanh đi nấu cơm!" Bà Văn sai sử nói.

"Không cần." Diệp Danh ngăn lại nói: "Con gần đây công tác bề bộn, một chút thời gian cũng không rút ra được, trong nhà hiện tại đã bao nhiêu ngày không có dọn dẹp qua, sắp bước sang năm mới rồi, con còn phải gọi tiểu Tĩnh cùng nhau về nhà thu thập phòng ở đây này."

Xem như có chút giải thích tại sao mình hiện tại mới đến đón Văn Tịnh.

Văn Tịnh sắc mặt tốt hơn chút rồi, cô ta coi như đó là một bậc thang, bằng không thì còn có thể làm sao?

"Cũng chỉ một chút thời gian, cơm nước xong xuôi lại đi?" Bà Văn giữ người.

Diệp Danh kiên quyết phải đi, Văn Tịnh cũng muốn đi, đồ đạc đã sớm chuẩn bị xong, lập tức cầm lên đứng ở sau lưng Diệp Danh, một bộ có thể đi bất cứ lúc nào.

Mấy người Văn gia khinh bỉ cô ta.

Quá thấp kém rồi!

Văn Tịnh trong lòng lại hận, bọn hắn chỉ suy nghĩ đến cái gì mà mất mặt, hạ giá, cũng không thèm quan tâm đến cô ta! Cô ta thấy bọn hắn một chút cũng không sợ cô ta bị ly hôn!

Diệp Danh cùng Văn Tịnh đã đi ra.

Một đường không nói chuyện mà về đến nhà.

Phòng xác thực có chút lộn xộn, mặt đất bụi bặm cho thấy đã vài ngày không có lau dọn.

Diệp Danh gần đây thực sự bận rộn, sắp tổng kết cuối năm, cần sắp xếp kế hoạch năm sau, có một chút thời gian lại muốn nhìn hai bảo bảo, làm sao có thời giờ dọn dẹp phòng ở?

"Đồ tết đều đủ, có ông nội đưa đấy, ba mẹ đưa đấy, cô cô đưa đấy, cũng có nhà tiểu Thâm đưa đấy." Diệp Danh nói ra: "Hiện tại chỉ phải dọn dẹp phòng thôi."

Đây là câu đầu tiên mà hai người nói chuyện sau nhiều ngày như vậy.

Ôn hoà đấy.

Văn Tịnh có chút thất vọng.

Nhưng cũng không dám nói cái gì, tiếp tục đề tài này: "Anh quét rác lau nhà, em đi thu thập phòng bếp."

"Được."

Hai người bận rộn đến nửa đêm, trong nhà mỗi xó xỉnh đều thu thập xong rồi, sau đó Diệp Danh mệt mỏi co quắp trên giường, quay đầu liền ngủ mất rồi.

Văn Tịnh tức giận đến ngủ không được.

Cũng đã hơn một tháng không thấy rồi, anh ấy không muốn nói gì thì thôi, thậm chí anh ấy còn không "không muốn" cô ta! Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Lòng anh ấy thật sự thay đổi rồi.

Văn Tịnh khóc một đêm, ngày hôm sau đi mừng năm mới nhà Diệp Chấn Quốc, con mắt còn sưng đấy, trên mặt tiều tụy, thoáng cái đã già hơn năm sáu tuổi.

Diệp Danh lại càng hoảng sợ, ngày hôm qua anh là thực mệt mỏi, hai ngày trước anh thức đêm tăng ca, đã 48 tiếng đồng hồ còn chưa ngủ nữa, có thể chống đỡ đều dựa vào việc thỉnh thoảng uống một chút rượu thuốc.

Anh thở dài: "Nếu em mệt mỏi..., hãy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi tối hôm nay hoặc là buổi sáng ngày mai lại đi nhà ông nội vậy."

Ngày 29 tháng chạp, những năm qua vào ngày này bọn hắn đều đi nhà Diệp Chấn Quốc chúc mừng năm mới. Giúp đỡ ông thu thập phòng, náo nhiệt một ngày, ngày hôm sau mọi người cùng nhau đón giao thừa lễ mừng năm mới, sau đó ở lại đến ngày thứ ba mới đi ra ngoài đến nhà thân thích bạn bè khác, rồi mới trở về nhà.

"Em không sao." Văn Tịnh sắc mặt tốt hơi một chút, cô ta coi như Diệp Danh là đang quan tâm cô ta: "Hôm nay tất cả mọi người đều ở đó, em là cháu dâu trưởng sao có thể không tới?"

Không biết là bị cha mẹ tẩy não rồi, hay là cô ta đang lo lắng cái gì, hiện tại cô ta động một chút lại nhớ tới chính mình là cháu dâu trưởng của Diệp gia.

"Vâng, cháu dâu trưởng đại nhân hôm nay phải ở đây, vậy em ăn mặc thật tốt chúng ta lại ra cửa a." Diệp Danh cười nói.

Trong lòng anh lại thở dài một hơi, rốt cuộc cũng là nhiều năm vợ chồng, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ vứt bỏ cô, tra tấn cô.

Văn Tịnh lần này thực sự nở nụ cười, vui vẻ mà đi trang điểm, vẻ tiều tuỵ trên mặt cũng được dấu đi rồi.

... .

Một nhà bốn người Hoa Chiêu hôm nay cũng tới nhà Diệp Chấn Quốc ở đây bước sang năm mới rồi.

Vốn Diệp Chấn Quốc còn mời Hoa Cường cùng một nhà Trương Quế Lan, nhưng hai người đều không đến, nói là ở nhà mình còn thoải mái hơn, hơn nữa không đến vài ngày Hoa Chiêu cũng quay lại rồi, bọn họ cũng không lo lắng gì.

Câu cuối cùng này, Hoa Chiêu về sau nhất định là dành nhiều thời gian hơn cho mấy người họ, ông ấy cũng chỉ có lễ mừng năm mới hai ngày này hoặc là bình thường đến cọ ở mới có thể nhìn thấy chắt trai của ông.

Làm Diệp Chấn Quốc tức giận đến mức muốn chuyển qua chỗ Hoa Cường.

Ngày 29 tháng, hai tầng lầu nhà Diệp Chấn Quốc rất náo nhiệt, một năm cũng chỉ náo nhiệt mấy ngày nay.

Hoa Chiêu rốt cuộc cũng thấy Văn Tịnh lâu không gặp, cô cũng coi như không có việc gì cùng Văn Tịnh chào hỏi.

Không nhìn tăng mặt cũng phải xem mặt Phật ah...

Văn Tịnh cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ không hề giống như con khỉ đỏ hỏn lúc trước nữa, trắng trắng mềm mềm, thật đáng yêu.

Ngón tay của cô ta thoáng cái liền véo vào lòng bàn tay.

Diệp Danh cũng không kìm nén tâm tình của mình, nhìn thấy hai bảo bảo trong mắt liền không có người khác, đi qua liền đoạt lấy Thuý Vi từ trong tay Diệp Thâm ôm qua.

Thúy Vi lập tức cho anh một khuôn mặt tươi cười.

Diệp Danh cao hứng mà mặt mày hớn hở: "Xem, Thuý Vi nhà chúng ta có chút thích tôi nhất đấy!"

Hoa Chiêu ánh mắt xéo qua quan sát Văn Tịnh, thấy cô ta kích động mà có chút run rẩy, thật sự nghĩ mãi mà không rõ Diệp Danh đang định làm gì? Cố ý kích thích cô ta?

Diệp Danh chẳng qua là dùng phương pháp của mình để “chữa bệnh” cho Văn Tịnh mà thôi.

Nhưng người có thể lĩnh hội dụng ý của anh lại không có mấy người.

Trong phòng còn có một người cũng đang quan sát Văn Tịnh, chính là Khâu Mai.

Đây là vợ Diệp Danh ah, cũng không có gì đặc biệt, vừa già lại xấu, còn không có địa vị.

Hoa Chiêu thấy Khâu Mai, lúc này mới nhớ tới, Chu Lệ Hoa nói định để cho bọn họ trong năm kết hôn đấy, kết quả hôm nay đã 29 rồi, cô cũng không nghe thấy thiệp mời, là đem một nhà các cô bỏ qua rồi? Hay không kết hôn nữa?

Mọi người vào nhà ngồi xuống, hàn huyên một vòng, Hoa Chiêu liền từ Lưu Nguyệt Quế biết được đáp án.

Trứng chọi đá, không có tiền không chắc khí, còn đem Diệp Chấn Quốc làm cho phát bực rồi, không cho Diệp Hưng mượn nhà của ông để kết hôn nữa, Chu Lệ Hoa chỉ có thể lựa chọn căn nhà Diệp Danh thuê cho.

Cháu trai của Diệp gia kết hôn, dù là thuê phòng cũng không thể thuê đại tạp viện được, đó là người làm anh trai như anh đánh vào mặt em trai rồi, Diệp Danh tìm cho bọn họ một căn nhà nhỏ độc lập.

Nhưng nào có căn nhà nào hoàn toàn mới được? Chính là nhà Trương Quế Lan hiện tại đang ở kia, cũng phải thu thập lại mới có thể ở lại.

Chu Lệ Hoa sĩ diện, không thể để cho con trai ở trong căn nhà tồi tàn kết hôn được, kế hoạch đã tính toán tốt trước đó đã rơi vào khoảng không, đồ dùng trong nhà đệm chăn cái gì cũng phải đặt mua một lần nữa…Cho nên hôn lễ chuyển đến tháng hai năm sau.

"Vậy Khâu Mai, ở đó à?" Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi Lưu Nguyệt Quế.

Diệp Thành nhất định là không thể lưu lại thủ đô đến tháng 2 đấy, những người khác còn có công tác có học tập cũng không chờ ở đây một thời gian dài như vậy, nhiều lắm là đến lúc đó lại tới tham gia hôn lễ.

Cũng không biết cô dâu là về nhà rồi lại đến, hay là lưu lại ở đây rồi. Cũng không tốt nếu trực tiếp cùng Diệp Hưng ở cùng một chỗ a?

Nếu như là mấy chục năm sau mà nói khẳng định không có vấn đề, hiện tại chỉ cần không có lĩnh giấy hôn thú, hai người ở cùng chỗ chính là đùa nghịch lưu manh.

Một người ở tại nhà Diệp Chấn Quốc? Cô ta lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

"Cháu còn không biết đâu?" Lưu Nguyệt Quế nhỏ giọng nói ra: "Thím nghe nói lão gia tử muốn đem một nhà lão tam đều gọi về thủ đô, thím ba của cháu cũng cao hứng điên rồi."

Hoa Chiêu sững sờ, nhìn về phía Chu Lệ Hoa, quả nhiên mặt mũi tràn đầy ánh sáng màu đỏ, trên mặt đắc ý, cô còn tưởng rằng liên quan đến chuyện muốn cưới vợ, nguyên lai là như vậy.

"Cả nhà bọn họ ở đâu?" Hoa Chiêu lại hỏi. Cô cũng là bị Chu Lệ Hoa làm cho sợ hãi, sợ bà ta lại tới làm phiền cô.

Những lời cần nói cô đều đã nói qua, nếu bà ta còn dám tới tìm cô muốn phòng ở, cô cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Tiểu Danh thuê một tiểu viện kỳ thật cũng rất lớn đấy, 3 gian nhà giữa 4 gian sương phòng, lách vào cũng có thể ở được cả nhà a." Lưu Nguyệt Quế nói ra.

Hoa Chiêu lập tức nhìn Khâu Mai, quả nhiên phát hiện nụ cười của cô ta không thế nào tươi được. Vốn là cho là đôi vợ chồng nhà mình được ở một căn nhà rộng rãi, thoáng cái chen vào nhiều người như vậy, còn cùng cha mẹ chồng ở một chỗ, ai có thể cười?

Hoa Chiêu cười.

Nhà họ náo nhiệt lên, cũng không nên đến làm phiền cô a?

"Đúng rồi thím hai, đối tượng của tiểu An cùng tiểu Đào thế nào rồi?" Hoa Chiêu thay đổi chủ đề.

Lưu Nguyệt Quế trên mặt lập tức nửa vui nửa buồn: "Hai người bọn họ giá thị trường không biết như thế nào lại tốt hơ so với trước kia rồi, mấy ngày nay nhiều người tới tìm thím làm mai, những người này trước kia thím không dám đề cập tới, người ta lại chủ động mang theo con gái đến thăm rồi!"

Nói ra cái này bà thật cao hứng, nhưng ngay lập tức mặt lại tối sầm: "Nhưng hai tên nhóc kia đều không vừa ý, nói là không nhìn trúng một ai trong số họ! Thoáng cái đã đem người ta đắc tội rồi."

Lưu Nguyệt Quế thật sự là một chút cũng không quan tâm chuyện đại sự của Diệp gia, bà đã đến nhiều ngày như vậy rồi, cũng không biết Diệp gia bởi vì rượu thuốc mà ở thủ đô trở nên nóng hổi rồi, chỉ nghĩ là hai đứa con trai tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự rốt cuộc cũng được người ta phát hiện rồi.

Diệp An cùng Diệp Đào ngược lại hiểu rõ vô cùng, cự tuyệt tất cả mọi người cũng là kết quả đã cùng mấy người đàn ông Diệp gia thương lượng qua.

Hiện tại người đến có mục đích tính đều quá rõ ràng rồi, không phải là lựa chọn tốt.

Diệp Chấn Quốc do dự liên tục, vẫn là đem quyền lợi kén vợ kén chồng giao cho cháu trai, để cho chính bọn họ lựa chọn, nếu như ở đây bọn hắn thực sự nhìn trúng người ta, bọn hắn cũng có thể chọn.

Nhưng quay đầu, Diệp Danh liền đem hai người gọi đi, ngầm nói cho bọn hắn biết kinh nghiệm xương m.á.u của mình, chọn đối tượng không thể chỉ nhìn một người, còn phải nhìn gia đình đối phương, bằng không thì…

Chuyện Văn gia hai anh em đều đã nghe nói, đối với Diệp Danh lập tức đồng tình không thôi, cũng biểu thị tiếp nhận bài học từ vết xe đổ của anh cả.

Những chuyện này Hoa Chiêu cũng không biết, cô yên tĩnh mà nghe Lưu Nguyệt Quế phân tích cho cô mấy ngày nay xem mấy cô gái, người nào tốt người nào không tốt, hai đứa con trai làm sao lại không thông suốt như vậy!

"Tiểu Thâm lúc trước làm sao lại thông suốt vậy nha…" Lưu Nguyệt Quế vừa định đi về phía Diệp Thâm xin kinh nghiệm, lại thấy Hoa Chiêu đứng đây.

"Được rồi, gặp cháu như vậy ai mà không thông suốt? Nhưng người như cháu chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu….Được rồi được rồi." Hai đứa con trai của bà đoán chừng là không có cái mệnh này rồi, mấy cô gái xinh đẹp còn có thể đều tiến vào cửa Diệp gia? Đừng ôm lấy ảo tưởng không thực tế.

Hoa Chiêu xấu hổ mà cười trộm.

"Đúng rồi, Tề gia cũng người đến, Tề Linh Linh cùng Tề Lâm Lâm, cháu có biết không?" Lưu Nguyệt Quế thay đổi chủ đề.

Hoa Chiêu nghĩ một lát mới nhớ tới người bà ấy nói là ai, Tề Linh Linh chính là người lúc trước cùng Hạ Lan Lan đứng chung một chỗ muốn đòi vòng tay của cô, là cháu gái Tề Bảo Quốc, cùng cô xem như có quan hệ họ hàng xa.

Tề Lâm Lâm nghe nói là chị họ của cô ta, người này cô chưa thấy qua.

"Bọn họ cũng tới à nha?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói: "Thím hai chọn trúng?"

Lưu Nguyệt Quế biểu cảm lập tức có chút mất tự nhiên, bất quá vẫn nói ra: "Không có chọn trúng, Tề Lâm Lâm kia nhìn còn được, có tri thức hiểu lễ nghĩa đấy, lớn lên cũng xinh đẹp, nhưng là Tề Linh Linh cũng có chút không hiểu chuyện rồi…"

Cái vẻ mặt tính toán kia cũng muốn lộ ra ngoài hết rồi, thực sự xem bà là người nội trợ cái gì cũng không hiểu?

Mà cái cô chị gái kia lúc em gái nói chuyện quá phận không biết ngăn đón, chỉ biết sau đó nói xin lỗi, lộ ra có tri thức hiểu lễ nghĩa mà thôi, cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Lưu Nguyệt Quế biết rõ quan hệ của Hoa Chiêu cùng Tề gia, bây giờ nói ra, là sợ người Tề gia quay đầu lại tìm cô làm thuyết khách, làm cô khó xử.

"Không chọn trúng thật sự là quá tốt." Hoa Chiêu khoa trương mà thở dài một hơi: "Ông nội của cháu cũng không thích người Tề gia, cháu còn sợ thím chọn trúng, đến lúc đó cháu bị kẹp ở giữa khó xử đây này."

Lưu Nguyệt Quế lập tức nở nụ cười, đứa nhỏ này thực rất biết nói chuyện.

Lời Hoa Chiêu nói cũng là thật tâm, Tề gia năm đó làm được những chuyện kia, cho dù ông nội xem ở quan hệ huyết thống mà tha thứ cho bọn hắn, cô cũng không tha thứ.

"Đúng rồi, ngày mai lễ mừng năm mới, hai anh em Tề gian kia vậy mà không có tới tìm ông nội cháu theo chân bọn họ trở về đón lễ mừng năm mới sao?" Lưu Nguyệt Quế hiếu kỳ nói.

Bà cũng rất bát quái đấy, thời gian làm nội trợ cũng quá nhàm chán đấy, phải dựa vào những chuyện bát quái này để duy trì sinh hoạt đây này. . .

Hoa Chiêu lắc đầu: "Lúc chúng cháu ra đi còn chưa tới, nhưng cháu cảm thấy bọn hắn có lẽ sẽ đến."

Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan là người luồn cúi như vậy, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?

Bọn hắn trước kia đến thăm bị đuổi đi, sau khi nghỉ ngơi vài ngày dưỡng lại mặt mũi, lại tới nữa.

Bất quá có thể là sợ làm phiền đến cô rồi, đều là vào cửa ngồi xuống uống chén trà liền đi, trước sau chỉ 5 phút đồng hồ, những lời không dễ nghe càng không nói qua.

Hoa Chiêu ngược lại cũng không thể đuổi người rồi.

Cô đoán chân trước cô vừa đi, chân sau bọn hắn liền vào cửa.

Quả nhiên lại để cô đoán đúng rồi, cô vừa đi ra ngoài khoảng một giờ, hai anh em Tề gia lại ra trận.

Lần này Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan đều dẫn theo người nhà của mình.

Quan trọng nhất là Tề Hiếu Hiền cũng tới.

Tề Hiếu Hiền tuổi cũng không nhỏ, sáu mười mấy tuổi, tóc ngắn chải qua cổ, bị một cái kẹp màu đen kẹp chỉnh tề ở sau ót, lộ ra một gương mặt nghiêm túc.

Bộ dáng ngược lại không khó xem, còn có thể từ ngũ quan thấy được lúc tuổi còn trẻ cũng rất xinh đẹp. Chỉ là thoạt nhìn không thích cười, một đôi mắt rất lạnh, bên miệng còn mím chặt, tính tình có vẻ không tốt.

...

Mở cửa chính là Trương Quế Lan.

Bà biết hai anh em Tề gia, bất quá bà không biết bà lão đang đứng ở trước mắt này, nhưng chỉ nghĩ một chút liền đoán được.

Đây là có khả năng là mẹ chồng trước của bà…

Cái thân phận này đủ xấu hổ đấy.

Bị Tề Hiếu Hiền lạnh lùng mà nhìn Trương Quế Lan trên mặt cũng mang một tia xấu hổ, nhưng bà vẫn đứng đó không nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-160.html.]

"Các người là đến tìm Hoa lão gia tử đấy sao?" Bà hỏi.

"Bằng không thì tới tìm cô sao?" Tề Hiếu Hiền lập tức nói. Bà ta cũng đoán được thân phân của Trương Quế Lan.

Tề Hiếu Hiền trong quá khứ xem thường Hoa Cường, một trong những nguyên nhân cũng là bởi vì ông kết hôn lần thứ hai, phía trước đã có vợ con.

Năm đó bà ta đang là một cô gái tốt đẹp, nhưng về sau lại trở thành mẹ kế cho người ta!

Hoa Cường đã từng nhiều lần muốn đem Hoa Phong đưa đến thủ đô theo chân bọn họ ở cùng một chỗ, bà ta sống c.h.ế.t không đồng ý, sau đó làm cho quan hệ giữa hai người càng ngày càng căng thẳng.

Bà ta cảm thấy bà ta cùng Hoa Cường có thể đi tới một bước này, đứa con riêng Hoa Phong cũng góp một phần nguyên nhân chính!

Hơn nữa Trương Quế Lan có thân phận tái giá, bà ta càng chướng mắt.

Bà ta oán giận đứng đó, Trương Quế Lan ngược lại tự tại rồi. Bà ta chướng mắt bà, bà càng chướng mắt bà ta đây này!

Bà từng nghe Hoa Chiêu nói qua về chuyện năm đó Tề gia đã làm, bà tự nhận chính mình cũng không thể làm được đấy.

"Các người chờ một chút, tôi đến hỏi Hoa lão gia tử hôm nay có gặp khách không." Trương Quế Lan nói ra.

Tề Hiếu Hiền lông mày lập tức bị dựng lên: "Cô dám ngăn cản tôi? !"

Trương Quế Lan cười cười, bà cũng không phải là người phụ nữ nông thôn trước kia mỗi ngày bị đánh bị chửi, rụt bả vai lại mà làm người rồi.

Con gái bà gả cho hào phú hiển hách, cả nhà người ta đều đối với bà khách khí đấy, Tề Hiếu Hiền tính là cái gì?

Sự lịch sự của nhà họ Diệp khiến bà từ từ hình thành dũng khí. Tiền rủng rỉnh trong túi cũng khiến bà tự tin hơn.

"Khách nhân đến thăm, tôi đi thông báo cho chủ nhân không phải là điều nên làm sao? Nghe nói đây là quy củ của đại gia đình ở thủ đô, chẳng lẽ các người không biết sao?" Trương Quế Lan vậy mà ám chỉ đối phương là cửa nhỏ nhà nghèo.

Đừng nói Tề Hiếu Hiền, chính là Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cũng kinh ngạc.

Trước kia bọn hắn gặp Trương Quế Lan, cũng giống như một người hầu vây quanh bên cạnh Hoa Chiêu đi tới đi lui, không phải rót nước chính là nấu cơm. Không nghĩ tới lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

"Hơn nữa, Hoa lão gia tử không phải là người nào cũng gặp đấy, 10 người đến có 9 người đều bị ngăn cản ở ngoài cửa, tôi không hỏi xem làm sao biết bà thuộc về loại người nào?" Trương Quế Lan lại nói.

Bất quá cái này thật sự là lời nói thật, Hoa Cường không phải là người nào cũng gặp, chỉ có điều trước kia đuổi người đi đều là Diệp Thư.

Tề Hiếu Hiền muốn nổ tung rồi, bước lên muốn xé Trương Quế Lan, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan nhanh chóng ngăn lại.

"Mẹ, gần sang năm mới, chúng ta không cùng cô ta không chấp nhặt." Tề Thư Lan nói ra.

"Mẹ, chúng ta hôm nay tới có chính sự." Tề Bảo Quốc nói ra, sau đó phủ lên khuôn mặt tươi cười nói với Trương Quế Lan: "Chị dâu, tất cả mọi người là người một nhà, gần sang năm mới, chị đem chúng tôi ngăn cản ở ngoài cửa, không thích hợp a? Hơn nữa chúng tôi mỗi lần tới đều có thể vào cửa, cha nếu biết chị ngăn cản chúng tôi, cũng sẽ mất hứng đấy."

Lời này Trương Quế Lan không thích nghe rồi, Hoa Chiêu nói bao nhiêu lần rồi, đã không liên quan gì đến bọn họ rồi, những người này liền vờ như không nghe thấy, da mặt dầy đến mức bà chưa bao giờ thấy qua đấy.

Bà vẻ mặt ngoài ý muốn nói: "Không phải đã sớm đoạn tuyệt quan hệ sao? Còn đăng báo chí, trước mặt mọi người đọc rất diễn cảm, ở đâu ra người một nhà?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy người Tề gia sắc mặt đều rất khó coi, bà ta cũng dám ở trước mặt bọn họ nói như vậy!

Tề Hiếu Hiền nhìn Trương Quế Lan oán hận nói: "Xác thực, chúng ta cùng loại phụ nữ tái giá như cô không liên quan gì, tôi nhớ không lầm, cô là họ Lưu a? Không phải họ Hoa rồi."

Trương Quế Lan thoáng cái nở nụ cười: "Tôi nhớ không lầm, bà cùng con trai con gái mình đều là họ Tề a, cũng không phải họ Hoa."

Lần này Tề Hiếu Hiền thực sự nổi giận, xông lên đưa tay liền đánh.

Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cũng không ngăn cản.

Trương Quế Lan thật không nghĩ tới người Tề gia coi như cũng là nhân vật có uy tín danh dự, còn có thể làm được chuyện đứng ở trước cửa nhà người ta đánh người.

Vừa sững sờ một chút đã bị Tề Hiếu Hiền đánh mặt.

Tề Hiếu Hiền lực tay rất lớn, một bên mặt Trương Quế Lan lập tức đỏ lên, bất quá cái thứ hai đã bị bà tránh đi, còn nắm chặt cánh tay của Tề Hiếu Hiền không thả.

Khí lực của bà cũng không nhỏ, gần đây thân thể cũng dưỡng tốt rồi, thu thập một bà lão vẫn rất nhẹ nhàng đấy.

"Cô là cái đồ thấp hèn bại hoại, buông tay!" Tề Hiếu Hiền hét.

Trương Quế Lan thật muốn cho bà ta một cái tát rồi mới buông tay, nhưng đến cùng cũng không dám.

Cửa ra vào la hét ầm ĩ người trong sân nghe thấy được, Hoa Cường mang theo mấy đứa nhỏ vội vàng chạy đến, thấy Tề Hiếu Hiền, ông sững sờ.

Ông cho rằng đời này cũng sẽ không gặp lại bà ta.

"Mẹ! mẹ bị đánh?" Đại Cần mắt tốt, thấy được dấu tay trên mặt Trương Quế Lan, lập tức kêu lên sợ hãi.

Đại Vĩ Tiểu Vĩ lập tức phóng tới Tề Hiếu Hiền, đi lên liền một chầu quyền đ.ấ.m cước đá.

Người Tề gia tất nhiên sẽ không đứng nhìn, nhanh chóng chạy tới phản kích.

Cửa ra vào loạn thành một bầy.

"Đều dừng tay!" Hoa Cường phẫn nộ mà hô lên.

Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần Tiểu Cần lập tức dừng tay.

Người Tề gia người cũng không dám động.

"Cha, là bà ta nói năng lỗ mãng trước, vũ nhục của mẹ con." Tề Thư Lan giải thích nói.

"Cô đừng gọi tôi là cha! Tôi với cô đã không quan hệ gì rồi! Cô vẫn nên như lúc trước gọi tôi chó già họ Hoa là được rồi!" Hoa Cường tức giận nói.

Mặt Tề Thư Lan lập tức đỏ bừng, cúi đầu hận không thể chui vào trong kẽ đất, trong nháy mắt bà ta nhớ tới cái đoạn ký ức không muốn nhớ lại kia.

Lúc ấy Hoa Cường bị những người xung quanh ép quỳ trên mặt đất, anh trai bà ta nắm tờ báo, tuyên đọc chuyện bọn hắn đoạn tuyệt quan hệ.

Lúc đó bà ta cầm trên tay tấm áp phích có nhân vật lớn, nói đủ loại hành vi phạm tội của Hoa Cường, hô to muốn cắt đứt quan hệ với một tên cặn bã như ông ta

Lúc ấy bà ta có thể là quá kích động rồi, đột nhiên chỉ vào Hoa Cường hô: chó già họ Hoa, xxxx.

Chính những lời này, đem chút tình cảm cuối cùng trong đáy lòng Hoa Cường bỏ đi.

Phủi sạch quan hệ có thể, diễn trò có thể, sớm không cùng ông thương lượng cũng có thể, thật lòng muốn cắt đứt như vậy, giọng nói quyết liệt như vậy cũng có thể, nhưng câu kia "chó già họ Hoa", chính là xuất phát từ tận đáy lòng rồi…

Mà ông rời nhà 10 năm, một chút tin tức của bọn hắn đều không có, cũng nói rõ lúc trước căn bản không phải diễn trò.

Hoa Cường rộng lượng, đã có thể nhìn thấy thấu suốt cả cuối đời, không muốn nhắc tới quá khứ, nhắm một mắt, mở một mắt nhìn con cháu, những chuyện đã qua coi như xong, ông cũng không muốn gây phiền toái cho Hoa Chiêu.

Ông đã từng hy vọng nếu ông ra đi, bọn hắn lương tâm trỗi dậy, biết hối cải để làm người, đối xử với Hoa Chiêu tốt một chút.

Nhưng hiện tại ông phát hiện, căn bản không cần thiết.

"Cút! Hoa Cường tôi cùng với Tề gia các người đã sớm không có bất cứ quan hệ nào rồi, nhanh chóng cút cho tôi! Về sau không được đến nhà, bằng không thì gặp một lần đánh một lần!" Hoa Cường hô.

Nhưng cũng không có người nào động.

Tề Hiếu Hiền không dám tin mà nhìn ông.

"Nhìn cái gì vậy? Tề Hiếu Hiền, không phải bà đã nói đời này cũng không muốn nhìn thấy tôi sao? Hôm nay làm sao đã tới rồi hả? Là mắt mù hay là mặt bị chó ăn hết? Tới cầu hoà với tôi sao? Đừng có nằm mộng! Tôi nhìn thấy bà liền buồn nôn!"

Những lời này của Hoa Cường cũng là xuất phát từ chân tâm.

Năm đó nếu Tề Hiếu Hiền không phải thắt cổ uống thuốc, đem đứa nhỏ và mạng mình đi uy hiếp, ông có lẽ đã đem Hoa Phong đưa về, như vậy hắn sẽ không c.h.ế.t sớm, Hoa Chiêu lúc nhỏ cũng sẽ không thảm như vậy…

"Ông, ông…" Tề Hiếu Hiền chỉ vào ông, tức giận đến nói không ra lời, sau đó hai mắt khẽ đảo rồi ngất luôn.

Đoán chừng là thực sự chóng mặt, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím xanh.

Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan sợ hãi: "Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ mau tỉnh lại ah! Cha! Cha đem…Cha nhanh cứu mẹ a!"

Hoa Cường sửng sốt một chút rồi lạnh mặt nói: "Gần sang năm mới ở trước cửa nhà người ta gào thét cái gì? Muốn gào thét thì quay trở về nhà mình mà gào thét đi! Xui xẻo! Quế Lan, đóng cửa!"

Nói xong quay người liền đi nha.

Quyết tuyệt lại dứt khoát.

Mọi người Tề gia sửng sốt.

Trương Quế Lan cũng sửng sốt, thật sự mặc kệ? Cứ để cho bà ta c.h.ế.t ở cửa? Không tốt sao?

Mấy đứa nhỏ cũng không có nhiều tâm tư như vậy, chỉ cảm thấy thống khoái, bọn hắn phụ giúp Trương Quế Lan đang ngẩn người tiến vào trong sân, sau đó đem cửa lớn khoá vào mặc kệ.

Cuối cùng, nhà họ Tề gõ cửa một hồi lâu cũng không có ai ra mở, thấy sắc mặt của Tề Hiếu Hiền xanh tím người Tề gia đã không đợi được nữa, lúc này mới cõng Tề Hiếu Hiền đi bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán một vòng, nói là trúng gió rồi, chính là chảy m.á.u não.

Tề Hiếu Hiền vốn đã có bệnh cao huyết áp, mùa đông vốn hay phát bệnh, hơn nữa vừa rồi thật sự bị tức giận rồi, thoáng cái liền sụp đổ rồi.

Người Tề gia ở ngoài phòng bệnh sắc mặt buồn rầu, chảy m.á.u não, có thể lớn cũng có thể nhỏ, tuy mới vừa rồi bác sỹ nói đưa tới kịp thời, triệu chứng tương đối nhỏ, nhưng cũng là chảy m.á.u não, đã có di chứng, về sau tay chân sẽ có chút không linh hoạt, miệng có chút lệc, nói chuyện không rõ.

Làm không tốt, về sau liền cần một người chuyên môn chăm sóc rồi.

"Gần đây công tác của tôi khá bận rộn, không thể ở đây được ah." Vợ Tề Bảo Quốc nhỏ giọng nói thầm.

"Tôi cũng vậy ah." Chồng Tề Thư Lan phụ họa.

Hai người đều không muốn hầu hạ!

Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan liếc nhau, bọn họ cũng không muốn ah…Dựa vào miệng lưỡi của bọn hắn, nếu cùng Hoa Chiêu "thật sự" có quan hệ, công tác của bọn hắn miễn cưỡng bảo trụ rồi.

Nhưng cũng tràn đầy nguy cơ, một khi để cho bên ngoài biết rõ quan hệ của bọn hắn cùng Diệp gia chẳng những không tốt, còn rất ác liệt, cái công tác kia một phút đồng hồ sau đã không có.

Bây giờ bệnh tình của mẹ khiến mọi người lo lắng, mối quan hệ với cha càng khiến họ lo lắng hơn.

Không nghĩ tới cha lại hận mẹ như vậy, sớm biết vậy đã không cho bà ấy đến rồi, việc này ồn ào như vậy, bọn hắn sẽ không thể vào cửa trong một thời gian ngắn sắp tới rồi.

Bọn hắn còn không dám đi qua náo loạn, người ngoài sẽ biết…

Người Tề gia không có tâm tư bước sang năm mới rồi, Diệp gia bên này lại rất náo nhiệt.

Hoa Chiêu tự mình xuống bếp, chuẩn bị hai bàn đồ ăn phong phú, mỗi người đều tán dương.

Dù là Chu Lệ Hoa cũng không thể không thừa nhận, Hoa Chiêu ngoại trừ xuất thân không tốt, tính tình không tốt, tính cách không tốt, miệng không tốt, những mặt khác đều rất tốt.

Lại nhìn con dâu của mình, cái gì cũng không tốt!

"Cha…" Chu Lệ Hoa mở miệng.

Nhưng không đợi bà ta nói đến chữ thứ hai, đã bị Diệp Thành ở bên cạnh hung hăng trừng trở về: "Ăn cơm, đừng nói chuyện!"

Hiện tại mỗi lần ông ta thấy Chu Lệ Hoa mở miệng, đều rất sợ hãi.

Chu Lệ Hoa hết sức ủy khuất, bà ta vừa rồi chỉ muốn nói vài lời chúc mừng năm mới! Những năm qua lời dạo đầu chúc mừng đều là từ bà ta bắt đầu đấy!

"Ông nội, năm mới vui vẻ!" Diệp Hưng nhanh chóng bưng chén rượu đứng lên, nói với Diệp Chấn Quốc: "Chúc ông nội thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý!"

Hắn đã biết rõ ngày đó mẹ lưu lại cùng một nhà chú cả thương lượng cái gì, bà ấy muốn cho Hoa Chiêu đem chặn sân trước sân sau, đem hậu viện cho hắn ở.

Hắn lúc ấy hận không thể quay ngược lại thời gian, ngăn không cho mẹ hắn mở miệng.

Cái khu nhà cũ kia là bà nội lưu lại cho Diệp Thâm đấy, có công bằng hay không hắn mặc kệ, dù là không công bằng, hiện tại phân cho hắn một gian sương phòng cũng tốt lắm rồi. Hậu viện thế nhưng lại Hoa Cường dùng nhân sâm đổi lấy đấy, là nhà người ta đấy, hắn nào có lớn mặt như vậy đi chiếm nhà ở của người ta?

Hắn cũng nghĩ không ra, mẹ hắn từ lúc nào đã biến thành cái dạng này.

Hai ngày này, thím hai vụng trộm nói với hắn, việc này, mẹ hắn đã làm vài lần.

Quả thực…Hắn hiện tại cũng không dám nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm, thậm chí người một nhà chú.

"Đứa nhỏ ngoan." Diệp Chấn Quốc nhìn Diệp Hưng, gật gật đầu.

Xem ra đem bọn họ gọi về là chính xác đấy, về sau lại để cho Diệp Danh mang theo bọn hắn ra ngoài, cách xa người mẹ không đáng tin cậy kia xa một chút, đứa nhỏ này còn có thể cứu.

"Ông nội, năm mới vui vẻ." Diệp Thần cũng theo sát Diệp Hưng chúc tết. Hắn cũng sợ mẹ lại nói ra cái gì.

Bốn anh em trước khi đi cũng đã thương lượng tốt rồi, buổi tối hôm nay không thể để cho mẹ bọn họ nói một câu nào! Mở miệng liền phá hỏng!

Hoa Chiêu nhìn thấy liền buồn cười.

Những người khác của Diệp gia cũng cười, cũng may mấy đứa nhỏ này không có theo Chu Lệ Hoa, bằng không thì khá lo lắng ah.

Bữa cơm đoàn viên này xem như trôi qua êm đẹp, qua ngày 29, 30 tết hôm nay không có việc gì, mấy người đàn ông ở trong phòng khách bàn chuyện quốc gia đại sự, phụ nữ ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên.

Đương nhiên người trù nghệ không tốt mấy liền tự giác rời đi, dỗ hai đứa nhỏ.

Miêu Lan Chi ôm Vân Phi, thật muốn đi ra ngoài khoe khoang, cháu trai của bà xinh đẹp đáng yêu hiểu chuyện nhu thuận cỡ nào!

Nhưng nhìn khí trời bên ngoài, thôi được rồi, chờ ngày mai lúc người khác tới nhà chúc tết lại khoe khoang a.

Về phần Thúy Vi, ngủ ở trong tay Diệp Danh lúc này đang đàm luận quốc gia đại sự rồi.

Anh cẩn thận từng li từng tí mà ôm con bé, giọng nói mềm xuống, mặc kệ nói đến chuyện gì, trên mặt đều mang theo vui vẻ.

Văn Tịnh nhìn thấy d.a.o phay mấy lần thiếu chút nữa băm trúng trên tay mình.

"Để tôi làm." Diệp Thư đoạt lấy d.a.o phay trong tay cô ta. Gần sang năm mới đổ m.á.u sẽ không tốt.

Cô cũng không biết anh cả muốn làm gì, nhưng cô cũng không thể hủy đi ý định của anh cả.

Khâu Mai nhìn thấy trong lòng đại khái đã có manh mối, Văn Tịnh nhiều năm không sinh được con, không được Diệp Danh chào đón.

Cô ta có thể sinh ah…Đáng tiếc, cũng không làm được gì?

Một nhà Diệp Hưng ngoại trừ chính hắn, không có người nào thích cô ta. Mà Diệp Hưng ngồi ở bên cạnh Diệp Danh đến câu nói cũng không chen vào được, chỉ biết gật đầu, giống như một đứa trẻ bên.

Mà một nhà Diệp Thành cũng không hề giống Chu Lệ Hoa nói khoác như vậy, được Diệp lão gia tử nhìn trúng, cô ta thấy là không được chào đón nhất còn đúng hơn.

Mà trong nhà cô ta hi vọng, cha mẹ anh em đều trông mong cô ta gả vào thủ đô, sau đó kéo đám bọn họ một tay đây này. Gả cho Diệp Hưng, đoán chừng kéo không được.

Hai đứa con trai nhà chú hai Diệp gia càng không cần nhắc đến, cùng Diệp Hưng một dáng.

Chỉ có Diệp Danh thích hợp nhất, nhưng là…

Khâu Mai hướng Văn Tịnh đang mất hồn mất vía cười cười: "Chị dâu, anh cả thật biết dỗ đứa nhỏ ah, chị thật có phúc."

Văn Tịnh quay đầu nhìn cô ta, cô rất có phúc?

Loading...