Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:41
Lượt xem: 102
Bị đánh, Khâu Mai cũng không có phản ứng gì, chỉ là bụm mặt đứng ở đó.
Mọi người Khâu gia cũng không có phản ứng gì, đã xảy ra việc này, người đàn ông nào có thể nhịn được? Diệp Hưng đánh một cái tát rồi cũng không có động thủ lần nữa, đã tốt tính đến nỗi bọn hắn không thể tưởng tượng được rồi.
Việc này nếu đặt ở trên người bọn họ, bọn hắn có thể đem đối phương đánh chết.
"Mối hôn sự này, tôi không kết nữa!" Diệp Hưng đột nhiên hô.
Khâu Mai lúc này mới có phản ứng, không thể tin mà nhìn Diệp Hưng: "Vậy anh muốn hình phạt?"
"Phán liền phán! Tôi tình nguyện nhận hình phạt cũng không muốn lấy cô!" Gân xanh trên cổ Diệp Hưng lộ ra, oán hận nhìn chằm chằm vào Khâu Mai.
"Tôi đã là người của anh rồi!" Khâu Mai khóc hô: "Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi! Hơn nữa không chừng tôi hiện tại cũng đã có, anh đến đứa nhỏ cũng không cần rồi hả?"
Diệp Hưng da mặt run rẩy, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần!"
"Vậy anh liền đợi c.h.ế.t đi!" Khâu Mai giống như điên rồi hét lên.
"Mọi người tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút." Cha Khâu lập tức đi ra làm người hoà giải, ở đâu muốn c.h.ế.t muốn sống? Phải biến chiến tranh thành tơ lụa, thuận lợi kết hôn thì tốt hơn.
Diệp Thành dù không có thành tựu gì, rốt cuộc cũng là con trai Diệp Chấn Quốc, so với nhà người ta mạnh hơn. Hơn nữa Khâu Mai cũng đến một bước này rồi, không lấy Diệp Hưng làm chồng, còn muốn gả cho ai?
"Thông gia…" Cha Khâu vừa mở miệng đã bị Hoa Chiêu đánh gãy: "Khâu Mai, bây giờ không phải là chuyện cô cáo Diệp Hưng, là Diệp Hưng muốn cáo cô đối với hắn đùa nghịch lưu manh, còn có anh cả tôi, Khâu gia các người cùng nhau hạ thuốc, muốn đùa nghịch lưu manh anh cả tôi! Kết quả không thành, sẽ đem đầu giáo nhắm ngay Diệp Hưng, hắn mới là người bị hại."
Lần này lại để cho người Khâu gia sững sờ, sau đó giận dữ: "Nào có nữ nhân đùa nghịch lưu manh?" Cha Khâu hô to.
Hoa Chiêu cười nhạo nói: "Các người dám nói mình không phải là đùa nghịch lưu manh sao? Ah đúng rồi, Khâu Mai chính giữa còn đối với anh trai mình đùa nghịch một hồi lưu manh, oa, một lúc trời tối đã đổi 3 người đàn ông, đây là cực kỳ ác liệt, trọng tội ah! Tôi thấy phải c.h.ế.t chính là cô ta."
Hoa Chiêu chợt nhớ ra một vụ án có thật, mấy năm sau cuộc trấn áp, có một người phụ nữ thường tổ chức vũ hội tại nhà và quan hệ với bốn năm người đàn ông, sau đó cô ta bị bắt lại và ăn đạn.
Cho nên nói, lúc này không chỉ là nam nhân có thể đối với nữ nhân đùa nghịch lưu manh, nữ nhân quá mức phong lưu cũng là tội.
Cha Khâu cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, chuyện tối hôm nay nếu chọc ra ngoài, hại lớn hơn lợi.
Diệp Hưng cho dù vào tù, bọn hắn cũng xong rồi.
Không đáng.
"Cho nên, hoặc là các người hiện tại ngoan ngoãn trở về quê, xem như chuyện gì cũng không có phát sinh, hoặc là mọi người liền vạch mặt, yên tâm, đến lúc đó cái c.h.ế.t nhất định là các ngươi, không phải chúng tôi." Hoa Chiêu nói ra.
Cha Khâu gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, sau đó cắn răng một cái, dậm chân, hô: "Chúng ta đi!"
"Ba ba!" Khâu Mai còn không muốn đi.
Cha Khâu không cho cô ta nhiều lời, lôi kéo cô ta rồi đi.
Người Khâu gia xem lời cha Khâu như thiên lôi sai đâu đánh đó, đều cùng đi theo rồi.
Chỉ có điều mỗi người trước khi đi, đều oán hận nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Bọn hắn không dám nhìn chằm chằm vào Diệp Chấn Quốc Diệp Mậu, nhưng nhìn vào Hoa Chiêu là không có vấn đề đấy.
Khâu gia bọn hắn lần này trên thực tế xem như thua trong tay người phụ nữ này rồi, bọn hắn nhớ kỹ!
Phong thủy luân chuyển, mọi người chờ xem!
...
Người Khâu gia đi rồi, trong phòng vẫn yên tĩnh.
Buổi tối hôm nay, một hồi tuồng thật sự là quá đã kích thích.
Hoa Chiêu nho nhỏ ngáp một cái, cái trò đùa giỡn kích thích này cô chẳng những xem qua, cô còn từng là diễn viên chính đây này. . . Cho nên còn có thể tiếp nhận.
"Đợi thằng hai đến rồi, chúng ta liền ở riêng." Diệp Chấn Quốc nói xong đứng lên đi.
"Cha!" Diệp Mậu cùng Diệp Thành lại hô, lần này còn có Chu Lệ Hoa. Bà ta vừa biết rõ chuyện muốn ở riêng, quả thực là trợn mắt, so với biết rõ Khâu Mai muốn vào cửa còn thống khổ hơn.
"Đều chớ cùng tôi nói nhảm! Cái nhà này tôi phân định rồi! Hiện tại tất cả cũng quay trở về nhà đi! Đừng ở đây thêm phiền!" Diệp Chấn Quốc hầm hừ nói.
Bất quá trước khi đi ngược lại còn cho Hoa Chiêu một khuôn mặt tươi cười, buổi tối hôm nay Hoa Chiêu biểu hiện, làm cho ông thực sự kinh ngạc lại thoả mãn, đặc biệt là một kích cuối cùng với người Khâu gia, vốn ông cũng định nắm mũi mà nhận lấy, đến cùng cũng không thể để cho Diệp Hưng vào tù.
Nhưng là Hoa Chiêu thay đổi góc độ, đem tội danh gắn trên người Khâu Mai.
Về sau có con bé ở đây, chẳng những gia đình nhỏ của Diệp Thâm không cần ông lo lắng nữa, dù là một nhà Diệp Mậu cũng không cần lo lắng rồi.
Diệp Chấn Quốc mang theo người hai nhà đi.
Chỉ có Diệp Danh bất tỉnh nhân sự ở lại.
Lần này mọi người đi rồi, Diệp Danh mới ra khỏi phòng.
Anh tai thính mắt tinh, lại đang ở sương phòng, đối thoại trong phòng cũng nghe được tám chín phần.
Sau khi đi ra anh dựng thẳng ngón tay cái: "Lợi hại!"
Tuy đem hiệp hai giao cho người Khâu gia diễn, nhưng không thể để cho người Khâu gia chủ đạo, phải do chính người nhà bọn họ ra, người này anh biết rõ sẽ là Hoa Chiêu.
Chỉ có điều hai người trước kia đều không biết phần sau của kịch bản, cũng không thể sớm thương lượng, hoàn toàn dựa vào Hoa Chiêu phát huy.
Cái phát huy này, cũng làm cho anh kinh ngạc trước năng lực của cô nhóc này rồi, dù là chính bản thân anh tỉnh táo lại cùng người Khâu gia xé rách, cũng chưa chắc có thể làm được tốt như vậy.
Sau khi anh nghe nói Diệp Hưng bị cái kia, anh cũng nhất thời ngu người rồi, bó tay ah.
"Đến tiếp khả năng còn có vấn đề a, em mặc kệ." Hoa Chiêu ngáp một cái rồi đi vào nhà: "Em phải đi ngủ rồi."
"Yên tâm, chuyện đằng sau giao cho chúng ta." Diệp Danh cười nói.
Tiếp sau đó đương nhiên còn có rất nhiều vấn đề, khi những người ở nhà khách nghe tin đám cưới bị hủy bỏ, bọn hắn phải rời đi, đều ngơ ngác rồi, nhao nhao hỏi vì cái gì.
Người Khâu gia nói Diệp Hưng có bệnh, không được.
Bọn hắn cũng quá hung ác rồi…Cũng nghĩ rằng người Diệp gia rộng lượng, sẽ không để ý "Việc nhỏ" này.
Hơn nữa loại bệnh này, người ngoài lại không có biện pháp nghiệm chứng, bọn hắn liền có lý.
Một người thím họ của Khâu Mai biểu cảm quái dị mà hỏi thăm: "Diệp Hưng không được, các người làm sao mà biết được?" Cái loại chuyện này không thử làm sao biết…Còn có, Khâu Mai đâu rồi?
Người Khâu gia trở về rồi, lại không thấy Khâu Mai, trong phòng cũng không có.
Khâu Mai trong đêm đã bị người nhà đưa lên xe lửa về nhà. Khuôn mặt hiện tại của cô ta, không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác rồi, không thể giải thích.
Chị dâu cả của Khâu Mai nói: "Diệp Hưng không được, là do hắn uống say lên lỡ miệng nói thật, tự mình nói đấy, còn nói sau này mình không thể có con, nói Khâu Mai hãy tha thứ cho hắn, vậy làm sao có thể? Một người phụ nữ không có con đời này không phải là sống vô dụng rồi sao? Già rồi ai chăm sóc? Bố chồng, mẹ chồng tôi đều là người thương con, vừa nghe nói việc này liền không làm nữa, Diệp gia cầu xin chúng tôi, chúng tôi cũng không làm, dù là để cho Khâu Mai chịu thanh danh từ hôn, cũng không thể khiến cho con bé khổ cả đời."
Nói được rất êm tai.
"Như vậy ah."
Miệng mọi người đều bị ngăn chặn, lý do này miễn cưỡng coi như hợp tình hợp lý, người Khâu gia trước kia cũng coi trọng Khâu Mai, chỉ là không nghĩ tới coi trọng đến loại trình độ này?
Nhưng Khâu gia người ta cũng nói hôn sự không làm nữa rồi, cũng thu thập hành lý phải đi rồi, bọn hắn cũng không có lý do để lưu lại, chỉ có thể cùng đi nha.
Diệp gia bên này còn tốt, lúc trước chỉ là lộ ra tiếng gió, lại không chính thức phát thiệp mời, giải thích cũng đơn giản, chỉ nói hai đứa nhỏ tính cách không hợp, trước khi kết hôn lại cãi nhau, náo c.h.ế.t náo sống không muốn kết hôn nữa, người lớn bọn hắn cũng không có biện pháp nào?
Bất quá tin tức Diệp Hưng "Không được" vậy mà cũng truyền ra.
Người Diệp gia tức giận nhưng cũng không giải thích.
Việc này cuối cùng là do ánh mắt Diệp Hưng không tốt.
Khâu Mai như vậy đấy, mấy người Hoa Chiêu Diệp Danh vừa đối mặt liền nhìn ra không ổn, hắn lại ở cùng 2 năm lại không phát hiện, còn xem làm bảo bối muốn lấy về nhà, lần này chín là cho hắn một bài học.
Phong ba rung chuyển vài ngày, rất nhanh liền bình tĩnh, Diệp Hưng rốt cuộc là con trai của Diệp Thành, người đã rời thủ đô hơn 10 năm, mọi người không thế nào chú ý lâu.
Chuyện này nếu là Diệp Danh hoặc Diệp Thâm từ hôn, đó mới là chuyện náo nhiệt đấy.
Hoa Chiêu trong phòng một bên kiếm tiền lại cảm thán, Diệp Thâm nhà cô là người tốt nhất, lúc trước cô thực sự đem người ta cưỡng bức đấy, người ta cũng rộng lượng mà nhắm mắt nhắm mũi nhận lấy, cũng chưa từng cho cô một cái tát cũng không nói không cưới cô.
Là một người chồng tốt, cũng không biết hiện tại như thế nào rồi? Vừa đi đã hơn một tháng, lại một chút tin tức cũng không có.
"Lại kiếm tiền đây này." Diệp Thư từ bên ngoài đi tới, nhìn cả bàn đầy tiền cảm thán nói.
Vừa bắp rang lại thêm thịt kho đấy, Hoa Chiêu hiện tại mỗi ngày thu nhập gần 1000 đồng, hâm mộ c.h.ế.t cô ấy rồi.
"Không được, chị phải đi về làm việc." Diệp Thư rốt cuộc đưa ra quyết định.
"Cố gắng lên." Hoa Chiêu khích lệ nói.
Nhưng cũng không thể trợ giúp gì, ví dụ như viết một bài hát cho cô ấy, viết một vở kịch, v.v., điều đó là không thể, đó là không có khả năng.
Có ít người cả đời khả năng chỉ sáng tác ra một tác phẩm thành công, sau đó lại để cho cô lấy ra rồi, vậy sẽ thay đổi cuộc đời của những người đó.
Còn có, cô thực sự không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này, cũng không nhớ được một tác phẩm nguyên vẹn, cho nên vẫn là nghỉ ngơi một chút a, hết thảy phải dựa vào Diệp Thư tự mình cố gắng rồi.
"Đúng rồi, chị tới để gọi em đến nhà ông nội đấy, chú hai thím hai đến rồi, ông nội muốn phân nhà rồi."
"Em cũng cần phải đi sao? Không cần a?" Hoa Chiêu nói ra: "Ông nội muốn phân nhà với con trai, cũng không phải cháu trai, những người cháu trai cháu gái khác cũng đi sao?"
"Ở thủ đô đều đi, dự thính, không ở thủ đô thì thôi." Diệp Thư nói ra.
Như vậy ah, vậy Hoa Chiêu cũng chỉ có thể đi.
Cô thật sự không muốn đi, cô lại không nhớ thương cái gì của ông cụ.
Hơn nữa ở riêng, trong lòng ông ấy hoặc nhiều hoặc ít nhất định là có khổ sở đấy.
Cô nhìn ra Diệp Chấn Quốc thích gia đình hoà thuận đến mức nào.
Ai biết, hiện tại sẽ trở thành cái dạng này.
Nghe nói, chú ba là đứa con trai ông ấy thích nhất.
Hoa Chiêu một đường vừa đi vừa nghĩ đã đến nhà Diệp Chấn Quốc.
Trong phòng mọi người đều đã ngồi ở đây.
Hoa Chiêu trước tiên là nhìn Diệp Hưng.
Cuộc hôn nhân bị hủy bỏ, những xáo trộn ban đầu cũng qua đi, nhưng hắn vẫn rất im lặng ngồi đó, lặng lẽ, cả người dường như bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng không còn thấy nụ cười rạng rỡ trước kia rồi.
Điều này có lẽ đủ để hắn sống chậm lại trong vài năm.
Hoa Chiêu lại nhìn Văn Tịnh.
Trên mặt cô ta, mụn bọc không giảm trái lại còn tăng, hơn nữa lúc thay đổi góc độ sẽ phát hiện, cô ta đã để tóc xõa để che nửa khuôn mặt.
Thỉnh thoảng quay đầu sẽ thấy mụn nổi ở nửa khuôn mặt kia, quá đáng sợ rồi.
Cô ta so với Diệp Hưng càng trầm mặc, cúi đầu ngồi ở khuất sau Diệp Danh, lúc cùng người khác nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.
Mà Chu Lệ Hoa hôm nay hình như đặc biệt nói nhiều, chính là muốn nói với cô vài lời.
Lông mày Diệp Danh như có như không nhíu lại, lộ ra tâm tình thật sự không tốt.
"Tiểu Hoa tới rồi?"
Hoa Chiêu vừa mới tiến vào, Diệp Chấn Quốc đã chủ động chào hỏi.
Hoa Chiêu nhanh chóng đáp lại.
"Đi làm bữa cơm a." Diệp Chấn Quốc nói ra: "Mọi người ăn bữa cơm phân nhà, ăn cái gì thật ngon, vất vả cho cháu rồi."
Hoa Chiêu liền nói không khổ cực, nhanh chóng đi phòng bếp.
Lưu Nguyệt Quế liếc tròng mắt cũng theo vào, bà cũng không muốn ở riêng.
Tâm tư của Lưu Nguyệt Quế cùng Chu Lệ Hoa lại không giống nhau, bà ấy có tư tưởng phổ biến của người già lúc này, thích gia đình thịnh vượng, đông người, vui vẻ hòa thuận, mới là phồn vinh hưng thịnh.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì à?" Bà nhỏ giọng hỏi Hoa Chiêu.
Lúc nhận được điện thoại bà hoàn toàn ngơ ngác rồi, Diệp Mậu cũng không giải thích, đến bây giờ bà vẫn nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì mà đột nhiên muốn phân gia.
Hoa Chiêu giải thích đơn giản với bà ấy một chút.
Nước mắt của Lưu Nguyệt Quế lập tức thu trở về.
Một nhà chú ba, cũng quá không hiểu chuyện rồi. Con dâu muốn đổi thành cháu dâu, trách không được ông cụ muốn ở riêng, nếu là bà, cái nhà này cũng phải phân ra.
Cũng may loại yêu tinh như vậy cũng đã giải quyết rồi, không thể vào cửa Diệp gia rồi.
"Ai." Lưu Nguyệt Quế thở dài.
Một bữa cơm ăn trong trầm mặc lại nhanh chóng kết thúc, ăn cơm xong, Diệp Chấn Quốc liền nói đến chuyện ở riêng.
"Trong tay của tôi còn có chút tiền lương đã tích luỹ nhiều năm, đều là của tôi, chẳng phân cho ai cả, còn một ít đồ mà mẹ các người để lại, hiện tại cũng chẳng phân ra, đợi ngày nào đó tôi c.h.ế.t đi, lại phân." Diệp Chấn Quốc nói ra.
Chu Lệ Hoa âm thầm bĩu môi, vậy còn gọi là phân nhà cái gì? Bà ta còn tưởng rằng có thể được mấy vạn, sau đó mua cái sân nhỏ, cái nhà này liền hoàn toàn phân ra.
Kết quả một cọng lông đều không có, chỉ là đem bọn họ trên danh nghĩa Diệp Chấn Quốc tách ra!
"Anh em các người đã tách ra bao nhiêu năm, cũng có nhà và sự nghiệp của mình, cũng không cần phân, nhà nào liền về nhà nấy. Chờ sau khi tôi về hưu, sẽ ở cùng thằng cả, cái nhà này cứ như vậy phân ra." Diệp Chấn Quốc dứt khoát nói.
Hoa Chiêu lần đầu nhìn thấy ở riêng dứt khoát như vậy đấy…
Cách chia này cũng hoàn toàn ngoài dự kiến của ba anh em.
"Cha." Diệp Thành mở miệng: "Đợi lúc cha về hưu rồi, hãy cùng con ở một chỗ a."
"Đúng đúng, cha, hãy theo chúng con ở cùng một chỗ a, không cần chờ đến lúc về hưu, hiện tại là được!" Chu Lệ Hoa cũng nói.
"Hừ, là tôi và các người ở cùng một chỗ, hay là các người cùng tôi ở cùng một chỗ? Đã xong, ai cũng không cần nhiều lời, quyết định như vậy đi!" Diệp Chấn Quốc nói.
Sắc mặt Diệp Thành có chút không tốt, trước kia ông ta thật sự cảm giác mình là đứa con mà cha thích nhất, rất nhiều người già lúc ở riêng đều đi theo con út, cũng là bình thường đấy, nhưng hiện tại ông ta đã biết, nhiều năm như vậy đều là ảo tưởng do ông ta tự mình nghĩ ra.
Chu Lệ Hoa bĩu môi, còn muốn nói tiếp.
Anh cả một nhà 3 đứa bé, đều kết hôn, ông cụ cũng phụ cấp không ít, hiện tại ở riêng rồi, nhà bọn hắn 4 đứa bé đều không có chút tin tức nào đây này! Công tác, học tập, kết hôn, phòng ở, mọi thứ đều không có tung tích.
Theo quan điểm của bà, công việc của hai con trai bà ta đều không đủ tốt và còn phải đổi, nhưng sau khi ở riêng, đổi cũng không đổi được chỗ tốt hơn rồi.
Còn có con gái muốn học ở trường đại học lớn, sợ là cũng phải rớt mất một cấp.
Còn có…
Diệp Chấn Quốc liếc nhìn bà ta một cái, lại nhìn Diệp Thượng cùng Lưu Nguyệt Quế.
Một nhà thằng hai, cho tới bây giờ đều không cần ông quan tâm, ông cũng thường xuyên xem nhẹ bọn hắn. Nhưng cái này cũng liên quan đến tính cách của nó, thằng hai chính là trầm mặc ít nói vô thanh vô tức, cái gì cũng thích trốn ở sau lưng, ông còn phải lôi kéo hắn, hắn ngược lại không muốn.
"Về sau hôn sự của mấy đứa cháu trai cháu gái, đều đối chiếu Diệp Danh Diệp Thư, nên cho lễ gặp mặt tôi đều cho, đều giống nhau, cũng không ít. Những thứ khác, phải dựa vào cha mẹ của bọn hắn rồi, cũng cùng Diệp Danh Diệp Thư giống nhau." Diệp Chấn Quốc nói.
Chu Lệ Hoa đương nhiên không hài lòng, nhưng bị Diệp Chấn Quốc trừng mắt liếc, lại bị chồng giữ chặt cánh tay, bà ta liền không dám nói chuyện.
Hừ! Dựa vào chính mình thì dựa vào chính mình! Diệp Thành cũng trở lại thủ đô rồi, cuộc sống sau này của nhà bọn hắn, nhất định sẽ càng ngày càng tốt đấy!
Chỉ mấy câu, chuyện ở riêng đã quyết định như vậy.
Mọi người cũng giải tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-172.html.]
...
Hoa Chiêu về đến nhà, liền có một người đang chở ở cửa, Tề Thư Lan.
Hôm nay cũng là thời gian Diệp gia lại phân thuốc, cô cũng nghĩ Tề Thư Lan nên đến rồi.
"Tiểu Hoa…" Tề Thư Lan vừa mở miệng, Hoa Chiêu liền nói: "Đi thôi."
Tề Thư Lan trong lòng kích động, cái này là có thuốc rồi, thật tốt quá!
Hoa Chiêu vào nhà cầm túi đi ra.
Tề Thư Lan nhớ tới chuyện mẹ mấy ngày nay một mực thúc giục, hỏi Hoa Chiêu: "Đúng rồi, lần trước tấm hình đưa cho cháu hẳn là có hai tấm, có một tấm là anh chụp của mẹ cô cô cùng chị họ của bà ấy, có lẽ dính ở đằng sau ảnh chụp của cha, cháu có thấy không?"
"Nhìn thấy." Hoa Chiêu hào phóng thừa nhận: "Người nào là chị họ của mẹ bà vậy? Tôi thấy mặt trên có 3 người."
Tề Thư Lan cũng đã thấy tấm hình kia, bà ta cũng biết những người trên đó: "Bên cạnh là dì cả của tôi, người chính giữa là bạn tốt của dì ấy, cái trâm cài n.g.ự.c kia chính là bà ấy đưa cho dì cả đấy, sau đó dì cả lại đưa cho mẹ tôi."
Bà ta không biết là việc này có cái gì không thể nói, hơn nữa bà ta phải thỉnh thoảng nhắc tới cái trâm cài kia, để cho Hoa Chiêu nhớ rõ bà ta thì tốt hơn.
"Như vậy ah, người phụ nữ kia tên gì? Lớn lên thật xinh đẹp, còn có cái trâm cài n.g.ự.c xinh đẹp như vậy, đại tộc lớn a?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
Cô hiếu kỳ cũng rất bình thường, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cùng cai trâm cài n.g.ự.c kia xác thực hiếm thấy.
"Mẹ tôi ngược lại chưa từng đề cập qua bà ấy tên gì, chỉ là có một lần ngẫu nhiên nói đến, hình như là họ Diêu." Tề Thư Lan nói ra: "Trong nhà đã từng là một nhà tư bản lớn, ở quê nửa cái thành phố là của nhà bà ấy đấy, nhưng thời điểm chiến loạn gia đình bị suy tàn, người trong nhà kẻ thì chết, người thì trốn, không biết đẫ đi nơi nào."
Bà ta nghĩ nghĩ, đột nhiên tới gần Hoa Chiêu nhỏ giọng nói: "Bất quá nghe nói chủ nhà bỏ chạy ra nước ngoài."
Ngoại giao là vấn đề từ trước đến nay đều rất mẫn cảm, đơn giản không thể nói lung tung. Nếu lại để cho người ngoài biết được nhà bọn hắn có ảnh chụp người nước ngoài, bọn hắn cũng có tội.
Chỉ có điều một năm này, chính sách rõ ràng đã nới rộng rồi.
Tề Thư Lan nói với vô những điều này, giống như động vật lộ ra cái bụng (điểm yếu), để nịnh nọt đây này.
Họ Diêu ah, tên Hạ Thục Trân mà ông nội biết khả năng là tên giả.
"Đúng rồi, cái ảnh chụp kia mẹ tôi đặc biệt muốn lấy trở về, bà ấy cùng dì cả quan hệ cực kỳ tốt, cũng chỉ có một tấm hình kia, cháu xem…"
"Ah, thật sự xấu hổ." Hoa Chiêu nói ra: "Ngày đó lúc lấy ra ảnh chụp, ông nội tôi đã nhìn thấy, còn nhận ra mẹ bà, ông ấy kích động, sẽ đem ảnh chụp đốt đi mất rồi."
Tề Thư Lan khóe miệng run rẩy, còn có thể nói cái gì?
"Quên đi. . . Nhưng chờ lát nữa nếu mẹ tôi nhắc tới, cháu đừng nói, để cô cô nói. Bà ấy nếu biết rõ cha ta đem ảnh chụp của mình đốt đi, ta sợ bà ấy chịu không được…"
Hoa Chiêu gật đầu: "Tôi hiểu."
Diệp Thư đấy giúp xe đạp đi ra, mang theo Hoa Chiêu cùng đi ra ngoài.
Cô ấy bây giờ rất lo lắng Hoa Chiêu một mình đi ra ngoài đấy.
Có nhiều điều phải lo lắng hơn nữa, cô ấy đi làm rồi, Hoa Chiêu làm sao bây giờ?
...
Rất nhanh đã đến nhà Tề Hiếu Hiền.
Lúc này vào nhà cũng không có mùi gì khó nghe, Tề Hiếu Hiền cũng không phải nằm, mà là đang ngồi trên xe lăn đấy.
Một lọ rượu thuốc, uống 3 ngày, hiệu quả rõ rệt.
Tề Hiếu Hiền thấy Hoa Chiêu, liền nhìn chằm chằm vào mặt của cô rất gắt gao.
Hoa Chiêu trong lòng đã có suy đoán, cũng không thấy kỳ quái.
Tề Thư Lan nhưng lại có chút xấu hổ, nhanh chóng nói: "Mẹ, tiểu Hoa lại đây thăm mẹ."
"Đừng kêu đến thân thiết như vậy, gọi tôi Hoa Chiêu là được, nhũ danh của tôi không phải ai cũng có thể gọi đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Tề Thư Lan da mặt run lên một phát rồi giống như không nghe thấy, mời Hoa Chiêu ngồi xuống, lại bưng trà lại rót nước đấy.
Hoa Chiêu lại không động, cô hỏi được Tề Hiếu Hiền: "Bác gái, bác khá hơn chút nào không?"
Bác gái...
Tề Hiếu Hiền thiếu chút nữa thiếu không khí mà ngất đi, thoáng cái liền so với Hoa Cường thấp hơn lứa, cùng cha cô ta ngang hàng rồi!
"A... A....!" Tề Hiếu Hiền tức giận, vốn có thể nhả ra mấy chữ lại nói không rõ rồi.
Hoa Chiêu cũng buông tha việc cùng bà ta nói chuyện.
Vốn cô cho rằng nếu bà ta có thể nói được, cô liền nghe ngóng một chút tình huống của vị Diêu tiểu thư kia, hiện tại xem ra phải đợi tháng sau rồi.
Cô đem rượu thuốc lấy ra đặt ở trên mặt bàn: "Tôi thấy bác gái khôi phục không tệ, không có việc gì ta đi trước vậy."
"Ai, được được! Mẹ của tôi ở đây cô cũng không cần lo lắng, tôi chăm sóc bà ấy rốt tốt đấy!" Tề Thư Lan nhìn rượu thuốc vui vẻ nói.
"A a a! ~" Tề Hiếu Hiền đột nhiên đong đưa xe lăn vọt tới trước mặt Hoa Chiêu, bị Diệp Thư một cước chống đỡ.
"Có chuyện ở đằng kia nói là được rồi…Bà hiện tại mồm miệng không tiện, vẫn là đừng nói, nói chúng tôi cũng nghe không hiểu." Diệp Thư nói ra.
"A a a!" Tề Hiếu Hiền duỗi một cánh tay chỉ vào Hoa Chiêu, lại khoa tay múa chân ám chỉ một cái ảnh chụp.
Bà ta thật đúng là nhớ thương cái tấm hình kia.
Muốn nói là bà ta đối với chị họ tình cảm đậm sâu, Hoa Chiêu 100 lần không tin, đến chính chồng mình còn có thể gài bẫy c.h.ế.t người, đối với một người chị họ thì có thể có bao nhiêu cảm tình?
Vậy chính là một người khác rồi.
Cũng chưa hẳn là cảm tình sâu đậm.
"Mẹ, mẹ muốn uống nước sao? Con sẽ lấy cho mẹ." Tề Thư Lan nói xong quay đầu đối với Hoa Chiêu nháy mắt, để cho cô đi mau, chuyện ảnh chụp trong chốc lát bà ta sẽ lừa dối mẹ sau.
Hoa Chiêu cũng không dị nghị, đợi lúc nào Tề Hiếu Hiền có thể nói rõ, ô sẽ hỏi lại a.
Hai người đi ra ngoài, không biết Tề Thư Lan nói gì đó, trong phòng truyền đến tiếng ly vỡ.
"Mẹ, một tấm hình mà thôi, không có thì không có, có cái gì quan trọng." Tề Thư Lan oán giận nói.
Bà ta ngược lại không có gạt mẹ mình ảnh chụp đã không còn, bằng không thì bà ấy còn đòi. Chỉ có điều bà ta chưa nói bị Hoa Cường đốt đi, cũng không thể khiến bà ấy đến trước mặt Hoa Chiêu náo loạn, phá tan mối quan hệ vốn dĩ tràn đầy nguy cơ giữa hai gia đình.
Tề Thư Lan nhìn rượu thuốc trên bàn, tâm tình kích động, cầm ở trong tay: "Mẹ, con đi pha thuốc cho mẹ, mẹ uống xong sẽ nhanh khỏi!"
Tề Hiếu Hiền lập tức an tĩnh.
Tề Thư Lan cầm lấy bình rượu đi đến trong góc, quay lưng về phía bà ta, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình nhỏ, rót ra một nửa rượu thuốc, sau đó đổ đầy nước vào bình rượu thuốc mà Hoa Chiêu mang đến.
Một lần nữa rượu thuốc lại biến thành màu xanh biếc, chỉ có một ít khác biệt, người không quen căn bản không phát hiện được.
Tề Thư Lan đem rượu thuốc đã pha nước rót cho Tề Hiếu Hiền một chén, Tề Hiếu Hiền sau khi uống xong, vẻ mặt thoải mái, nói rõ rượu thuốc vẫn có tác dụng hữu hiệu, Tề Thư Lan yên tâm.
Trấn an tốt mẹ mình, chiếu cố bà ấy nằm ở trên giường ngủ, Tề Thư Lan đạp xe đến nhà Tề Bảo Quốc.
Tề Bảo Quốc đang chờ, hắn cũng biết hôm nay là ngày Diệp gia phân rượu thuốc.
"Sao rồi? Cô ta lại cho sao?" Nhìn thấy Tề Thư Lan, Tề Bảo Quốc lập tức hỏi.
Tề Thư Lan gật gật đầu, vào nhà, từ trong n.g.ự.c xuất ra nửa lọ rượu thuốc trộm lấy được.
"Mẹ không có phát hiện a?" Tề Bảo Quốc lập tức hỏi.
"Không có." Tề Thư Lan khẳng định nói.
Nếu như mẹ lúc ấy phát hiện, chắc chắn sẽ chửi bới bà ta.
Tề Bảo Quốc trên mặt có chút xấu hổ, bọn hắn lại trộm thuốc cứu mạng của mẹ mình…
Tề Thư Lan nhưng lại thấy không sao cả: "Chỉ là muộn vài ngày mà thôi, em đã nhìn ra, cha vẫn có lương tâm đấy, chỉ cần mẹ không tốt, hắn sẽ một mực cho rượu thuốc! Sợ cái gì?"
Cũng đúng.
Trên mặt Tề Bảo Quốc cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói như vậy, mẹ chỉ là khỏi bệnh chậm một chút, thậm chí nếu một mực không khỏi bệnh. . . Bọn hắn sẽ luôn có rượu thuốc!
"Rượu này chúng ta xử lý như thế nào?" Tề Thư Lan hỏi.
"Anh đã đã tìm được người mua." Tề Bảo Quốc nói ra.
"Ai à?" Tề Thư Lan hỏi.
"Mã Quốc Khánh." Tề Bảo Quốc nói ra.
"Ai vậy?" Tề Thư Lan nhíu mày, bà ta chưa từng nghe qua cái tên này.
"Cháu trai của Mã đại soái." Tề Bảo Quốc nói ra.
"Ah ~" Tề Thư Lan đã hài lòng, bất quá, chỉ là cháu trai? Có thể bám vào Mã đại soái sao?
"Con ruột của Mã đại soái đang ở xa ngoài ngàn dặm đâu rồi, ở thủ đô chỉ có một người cháu trai, cũng sẽ dùng." Tề Bảo Quốc nói ra: "Hơn nữa em không biết, là Mã Quốc Khánh chủ động tìm được anh, hỏi anh có phương pháp lấy được rượu thuốc hay không đấy, hắn đang giúp bác cả của hắn cầu."
"Như vậy sao!" Tề Thư Lan đã hài lòng.
"Cái kia, hắn lần này định lấy cái gì đổi?" Tề Thư Lan hỏi.
Bọn họ không cần tiền, Ân, không thế nào, rất cần tiền, nhưng hiện tại tiền không giúp được nhiều như vậy…Bọn họ càng cần hơn nữa chính là thân phận địa vị tăng lên.
"Nửa bình này, trước cho anh." Tề Bảo Quốc nói ra: "Hãy để anh giải quyết chuyện của mình trước, đem công tác giữ vững, lần sau, đến lượt em."
"Được a." Tề Thư Lan trong lòng tuy không hài lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Vốn có thể lấy được nửa lọ thuốc rượu này, đều là công lao của cô… Nhưng ngẫm lại về sau rượu thuốc sẽ liên tục không ngừng, cô cũng không cùng anh cả so đo.
"Miệng hắn có kín không? Đừng có giống như Văn gia, khiến cho toàn thành đều biết, mất mặt xấu hổ, còn đắc tội Diệp gia, chúng ta đắc tội không nổi!" Tề Thư Lan nói ra.
"Yên tâm, về sau Mã gia chính là người mua ổn định của chúng ta rồi, thẳng đến khi bọn hắn không thỏa mãn được chúng ta mới thôi, mà Mã Quốc Khánh này, anh trước kia còn có chút nhìn lầm hắn." Tề Bảo Quốc nói ra.
Mã Quốc Khánh năm nay 28, ở trong nhóm người cùng thế hệ được đánh giá cũng không xuất sắc, thông minh không bằng Diệp Danh, lợi hại không bằng Diệp Thâm, luận tâm cơ thủ đoạn, càng cản không nổi Hạ Kiến Ninh, nhưng năng lực đánh nhau của hắn ngược lại rất nổi danh.
Bất quá thông qua mấy lần tiếp xúc với hắn mới phát hiện, Mã Quốc Khánh không hề giống một tên quần áo là lượt như trong truyền thuyết, biết ăn nói, làm việc có bài bản hẳn hoi, có tâm cơ có thủ đoạn, không thể khinh thường.
Tề Thư Lan lưu lại rượu thuốc đi rồi, bà ta còn phải trở về chiếu cố mẹ, bằng không thì khi bà lão tỉnh lại nhìn không thấy người, lại náo loạn.
Tề Bảo Quốc cầm rượu thuốc liền đến nhà Mã Quốc Khánh.
Mã Quốc Khánh tuy lớn tuổi, nhưng lại chưa kết hôn, bất quá hắn thấy phiền trong nhà lải nhải, chính mình chuyển ra ngoài ở.
Cũng là một căn nhà nhỏ.
Bây giờ không ai ở thành phố nằm ở ngoài Đường vành đai thứ hai, và bên ngoài Đường vành đai thứ ba đã là vùng nông thôn. Vào thời điểm này, có nhiều nhà trệt hơn các tòa nhà lầu.
Nhà của Mã Quốc Khánh cùng Trương Quế Lan cũng không khác nhau lắm, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng lại đầy đủ, ở một mình hắn, cũng coi như tiêu diêu tự tại.
Mã Quốc Khánh mở cửa, thấy ngoài cửa chính là Tề Bảo Quốc, lập tức nở nụ cười: "Anh Tề, đây là có tin tức tốt?"
"Không có tin tức tốt, tôi nào dám đến nhà à?" Tề Bảo Quốc cười nói.
"Ha ha ha ha!" Mã Quốc Khánh cười to: “Nhìn anh Tề nói kia, cho dù không có tin tức gì, anh vẫn luôn được chào đón ở đây!”
Mặc dù biết là lời khách sáo, nhưng là nghe xong cũng rất vui vẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tề Bảo Quốc cười cười vào nhà.
Vào phòng, ông ta cũng không có nói nhảm, trực tiếp xuất ra một cái chai so với chai của Diệp gia nhỏ hơn một chút, phóng tới trên mặt bàn.
Mã Quốc Khánh nhíu mày, ít như vậy?
"Chúng tôi một lần chỉ có thể san ra như vậy, đều ở đây rồi, tôi thế nhưng mà đến một giọt cũng chưa từng thủ qua." Tề Bảo Quốc nói ra.
Về phần rượu này làm sao lại có được, ông ta không có giải thích.
Ông ta cũng không giải thích, Mã Quốc Khánh cũng biết, từ trong miệng mẹ ông ta khấu trừ đi ra đấy.
Hắn nhìn chằm chằm vào mấy thân nhân Diệp gia đấy, Tề gia cũng là nửa quan hệ thông gia rồi, bởi vì chủ nhân rượu thuốc cùng Hoa Cường có quan hệ, cũng bị hắn xếp vào danh sách.
Không nghĩ tới thực sự thành công.
Bất quá Tề gia này, thật sự là súc vậy, cha ruột mẹ ruột đều có thể hại.
Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
Mã Quốc Khánh kiểm tra thuốc, xác định là thật, lập tức hứa hẹn chuyện của ông ta, trong vòng 3 ngày làm tốt.
Tề Bảo Quốc trước kia bởi vì đủ loại nguyên nhân, công sự bên trên úp sọt, vấn đề không nhỏ, hơn nữa trách nhiệm đều giao cho ông ta gánh chịu, cái này mới làm cho công tác của ông ta không ổn.
Chuyện tuy không nhỏ, nhưng Mã gia ra tay, hao chút sức vẫn có thể dọn dẹp đấy.
Mã Quốc Khánh cũng đã nhìn ra, Tề gia cũng có tác dụng, cho nên rất để bụng.
. . .
Tề Bảo Quốc đi rồi, Tô Duy từ trong thư phòng đi tới.
Mã Quốc Khánh lập tức cùng hắn khoe khoang: "Như thế nào? Tôi thông minh a? Tôi biết ngay Tề gia có thể làm! Anh lúc trước còn nói không được!"
Có thể thắng Tô Duy một lần, hắn cao hứng hư mất.
Tô Duy lắc đầu thở dài: "Vốn Tề gia khẳng định là không được, vốn đã sớm xong, ai nghĩ đến Tề Hiếu Hiền lại được trận bệnh này?"
Hắn suy đoán không có Tề Hiếu Hiền bị bệnh, Tề gia căn bản không có khả năng đạt được rượu thuốc.
"Đây chính là vận khí của tôi!" Mã Quốc Khánh cười to nói.
Tô Duy không thể không gật đầu thừa nhận.
"Bất quá vận khí luôn có hạn đấy, nói đến công dụng của rượu thuốc này, Tề Hiếu Hiền cho dù một tháng uống nửa bình, đoán chừng mấy lần thì khoẻ rồi, về sau bọn hắn cũng không lấy thêm được nữa rồi." Tô Duy nói ra: "Chúng ta còn phải có những biện pháp khác."
Mã Quốc Khánh mơ hồ không để ý nói: "Cái kia phải xem Tề Bảo Quốc khẩu vị lớn hay không lớn rồi, khẩu vị của ông ta nếu lớn, mấy lần ăn không đủ no, mẹ ông ta cũng sẽ không khoẻ lên được, khoẻ rồi cũng giả bộ không khoẻ."
Tô Duy cũng biết điểm này, cười nói: "Tôi đoán khẩu vị của hắn là không đáy, vĩnh viễn ăn không đủ no, hơn nữa rất nhanh sẽ có ngày cậu không thỏa mãn được ông ta, ông ta sẽ một lần nữa tìm người mua mới.
"Bất quá, tôi nói là, đừng đem Diệp gia làm kẻ đần, cái rượu thuốc này công hiệu thế nào bọn hắn biết rõ, Diệp Thâm bị nặng như vậy, tổn thương cũng khỏi rồi, Tề Hiếu Hiền một chút bệnh như vậy còn không khỏi sao? Bọn hắn sẽ phát giác ra dị thường đấy, cậu vẫn đừng nên đem hi vọng đều đặt ở trên người ông ta."
"Vậy cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" Mã Quốc Khánh hỏi.
Tô Duy cười cười: "Cậu cũng nên trưởng thành rồi, nên thành gia rồi."
Mã Quốc Khánh lập tức nhíu mày: "Cậu sao giống mẹ tôi vậy? Lập gia đình thì có cái gì tốt? Tìm một người phụ nữ quản tôi? Tôi có bị bệnh không?"
"Nhưng cậu sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cậu còn muốn cả đời không kết hôn? Chú ngày hôm qua lại để cho tôi chuyển lời cảnh cáo cậu, năm nay nếu không kết hôn, ông ấy sẽ đem cậu đuổi ra khỏi cửa." Tô Duy nói ra.
Mặt Mã Quốc Khánh lập tức đen lại rồi.
Tô Duy cười cười: "Tôi có một ứng cử tốt cho cậu."
Mã Quốc Khánh sững sờ, thân là bạn thân, Tô Duy rất ít đối với hắn khích lệ kết hôn, bởi vì hắn cũng không tốt hơn là bao! 26 rồi cũng chưa kết hôn, mỗi ngày bị người trong nhà dục mà phải chạy qua đây tránh nạn đấy!
Hôm nay là lần đầu tiên, giới thiệu đối tượng cho hắn giống như mặt trời mọc ở phía tây vậy!
"Ai vậy?" Mã Quốc Khánh hiếu kỳ nói.
"Diệp Thư." Tô Duy nói.