Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 199

Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:58
Lượt xem: 68

Người trong thành rất hiếm khi đến chỗ dân quê các cô bên này đi bộ, bình thường gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào một câu mà thôi.

Lý Mỹ Quyên chủ động tới nói chuyện, làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không khí có chút ngượng ngập.

Lý Mỹ Quyên cũng không xấu hổ, mang theo túi nhựa đi vào cửa lớn nhà Hoa Chiêu, cùng mọi người đứng chung một chỗ, vừa cười vừa nói: "Tôi đến đây thăm, các người đang nói cái gì vậy?"

"Mọi người đang nói chuyện trồng cây ăn quả." Hoa Chiêu thân là chủ nhân, liền nói.

"Có một sân rộng thật là tốt, muốn trồng cái gì liền trồng cái đó, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, còn không cần đi nội thành mua. Không giống tôi, một lần vào thành phố là một lần khó, vừa say xe lại đến chuyển xe đấy, đi một lần có thể mất nửa cái mạng." Lý Mỹ Quyên khoa trương nói.

"Xem cô nói kìa, nào có nghiêm trọng như vậy, tôi thấy trong đại viện cô là người chăm vào thành phố nhất đấy, tôi lần nào đi đều có thể gặp cô, thấy cô vẫn rất tốt mà." Chị dâu Vương cười nói.

Những người khác cười ha hả mà không lên tiếng, bất quá từ trên mặt đều có thể nhìn ra, các cô cũng rất đồng ý với chị dâu Vương.

Lý Mỹ Quyên không có công tác, nhưng tần suất vào thành gần như có thể đuổi kịp những người có công tác vậy, một tuần lễ đi bốn năm chuyến!

Các cô thỉ thoảng cũng vào thành phố, nhưng lần nào cũng có thể gặp cô ta.

Nghe nói cô ta vào thành phố để mua đồ ăn.

Mọi người đem ánh mắt liếc về phía cái túi nhựa trong tay Lý Mỹ Quyên, bên trong có 3 quả táo nhỏ.

Cô ta mang đi để ăn sao?

Hoa Chiêu nhìn mấy chị dâu, cũng không thể để các cô vẫn đứng như vậy, nhanh chóng mời mọi người vào trong sân ngồi xuống.

Cô đi vào nhà chuẩn bị nước trà, thuận tiện cùng Diệp Thâm nói một tiếng, thừa dịp hai ngày này anh ấy rảnh, dứt khoát dựng một cái chòi hóng mát trong sân, về sau trời nắng người lớn trẻ nhỏ đến chơi đều có một nơi ngồi hóng mát.

Khách đến cũng không nhất định phải vào nhà nữa ...

Với tư cách là người đời sau, cô không thích trong nhà có người xa lạ, người có quan hệ bình thường cũng không được.

Hoa Chiêu bưng trà lài cùng đĩa trái cây đi ra, mời mọi người ăn đừng khách khí.

Lý Mỹ Quyên thấy bên trong đĩa trái cây là quả đào phấn trắng nõn nà liền không nhịn được rồi, một chút cũng không khách khí mà cầm lên một quả liền cắn, nước quả lập tức phun ra.

"Rất ngọt!" Cô ta kinh ngạc mà vui vẻ nói: "Cô mua đào ở đâu vậy?"

"Của nhà trồng đấy." Hoa Chiêu cười nói.

Những người khác cũng rất rụt rè, chỉ nhìn chứ không động thủ.

Hoa Chiêu cầm lấy, đem hoa quả nhét vào trong tay các cô mới nhận.

Lý Mỹ Quyên đã đem một quả đào ăn xong, lại ăn quả táo hồng hồng.

"Tốt giòn rất ngọt!" Cô ta tiếp tục nói: "Cái này cũng là của nhà cô trồng ư?"

"Đúng vậy." Hoa Chiêu cười nói.

Lý Mỹ Quyên vừa ăn vừa nói: "Hoa quả này nhà cô bán không? Bán cho tôi một chút a! Tôi mang thai nôn oẹ, chỉ thích ăn quả ướp lạnh, đáng tiếc bên ngoài không có bán! Bao nhiêu tiền một cân, cô nói là được!"

Hoa Chiêu nào dám nói bán? Hoa quả trên cây nhà mình, bán cho người quen? 1 đồng 8 đấy, cô thu tiền làm gì?

Bán cho người xa lạ….Cô dám đi ra ngoài bán đồ? Muốn ăn đòn ah!

Chút đạo lí đối nhân xử thế ấy Lý Mỹ Quyên sẽ không thể không hiểu, cô ta nói mua, chẳng qua là khách khí mà thôi, cô ta chính là muốn.

Trong lòng Hoa Chiêu điên cuồng mắng người, đi Tô Nguyệt, lại đến Mỹ Quyên.

Bất quá Lý Mỹ Quyên cũng không có gì đáng giá để cô đồng tình, phụ nữ có thai? Cô cũng là phụ nữ có thai đây này!

"Cô nói đã chậm, hiện tại mùa này, trái cây cũng hết rồi, đây là mấy quả cuối cùng trong nhà bị tôi lấy đến rồi, đều ở đây rồi." Hoa Chiêu chỉ chỉ đĩa trái cây.

Đương nhiên là giả dối, trong phòng còn có thật nhiều, giữ lại cho cô cùng bảo bảo ăn.

Chị dâu Vương cũng biết, bởi vì cô ấy trông thấy Hoa Chiêu xách một túi lại một túi hoa quả vào trong phòng rồi, ôm vài chuyến, còn nhiều mà. Bằng không thì cô ấy cũng sẽ không tặng cho cô một túi kia.

Bất quá cô ấy chỉ ngồi ăn táo, cái gì cũng chưa nói.

Hoa Chiêu không phải là người dễ bị lợi dụng, cô còn rất cao hứng đấy.

Lý Mỹ Quyên liền mất hứng, đào cùng lê coi như xong, hiện tại là mùa táo, cũng hết rồi hả?

"Táo nhà tôi cũng kết thúc vụ sớm, cũng không biết chuyện gì xảy ra." Hoa Chiêu kỳ quái nói.

Cái biểu cảm nhỏ kia, vừa mê hoặc vừa tức người.

Tất cả mọi người đều có chút nhìn ra, cô chính là không muốn cho.

Hoa Chiêu đúng là không muốn cho, cũng không cách nào cho, đại viện lớn như vậy, nhiều người như vậy, lại không thể bán,..., cho người này không cho người kia, sẽ không tốt.

Cô cho chị dâu Vương, đó là bởi vì người ta giúp cô cho gà vịt ăn nhiều ngày như vậy. Cô cảm ơn và không ai có thể nói được điều gì.

Mấy nhà hàng xóm còn lại xung quanh, cô cũng sẽ không cho họ, đến thăm làm cho các cô nếm một chút là được rồi, cô sẽ không tiếp tục cho.

Bằng không thì đưa bên này, không đưa cho trên lầu đấy, cô sẽ bị cho là chia phe phái rồi.

Hơn nữa đối với chị dâu Vương cũng không tốt.

Làm việc cùng không làm việc đều cùng một đãi ngộ? Lần sau người ta sẽ không giúp cô làm việc.

Lý Mỹ Quyên răng rắc răng rắc mà cắn táo, không lên tiếng nữa.

Vốn, cô ta mang theo 3 quả táo đến thăm, là muốn đưa cho Hoa Chiêu, sau đó lại để cho Hoa Chiêu ngày mai mang cô ta vào thành phố đấy.

Không nghĩ tới người ta không thiếu hoa quả, hoa quả của chính nhà mình vừa lớn lại ngọt, 3 quả táo này của cô ta lấy ra sẽ mất mặt xấu hổ rồi.

Hơn nữa nhìn bộ dạng keo kiệt này của Hoa Chiêu cũng sẽ không mang cô ta vào thành!

Lý Mỹ Quyên chỉ ngồi ở chỗ kia ăn lại ăn, về sau ai nói chuyện phiếm cô ta cũng không lên tiếng.

Đợi cô ta ăn xong, chén đĩa cũng trống không rồi, mọi người cũng xấu hổ mà nói chuyện phiếm xong, cô ta liền vỗ vỗ bờ m.ô.n.g rồi rời đi.

"Má ơi, cô ta là loại người gì vậy?" Chị dâu Vương nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt kinh ngạc.

Trước kia cô ấy không cùng Lý Mỹ Quyên tiếp xúc qua, còn thật sự không biết.

"Đến nhà người ta ăn một chầu, đầu không ngẩng mắt không chớp đấy, cô ta sao lại không biết xấu hổ như vậy?" Một chị dâu khác cũng nói thầm.

Mọi người thầm mắng một hồi, lại ước định tốt ngày mai để cho chị dâu Vương toàn quyền mua giúp cây ăn quả, sau đó tản ra.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm bề bộn một ngày, đem mọi việc đều thu thập xong, đình nghỉ mát trong sân, thang trượt, bàn đu dây, hết thảy đều làm xong.

Vật liệu gỗ là lúc trước dựng nhà còn lại đấy, chỉ chất đống lại trong phòng.

Việc xây dựng được hỗ trợ làm bởi một vài người lính kỹ thuật mà Diệp Thâm đã tìm sau khi tan sở, bọn hắn cái gì cũng biết làm, những cái này quá bình thường rồi.

Làm xong việc, Hoa Chiêu làm cả bàn thức ăn ngon chiêu đãi bọn hắn.

Lần này danh tiếng về tay nghề tốt của Hoa Chiêu không thể giấu được, mấy người trở về liền truyền nhau, mỗi lần nói đến Diệp Thâm, tròng mắt không hồng thì cũng xanh đấy.

Có vợ xinh đẹp, con lại đáng yêu, tay nghề vậy mà còn tốt như vậy, sao chuyện tốt gì cũng bị hắn lấy hết nha!

Diệp Thâm cũng hiểu được, vô cùng thỏa mãn, nhưng khi nhớ tới nhiệm vụ sắp tới, cảm giác áy náy trong lòng lập tức nhấn chìm anh.

"Anh gần đây xảy ra chuyện gì? Lúc nào cũng không yên lòng." Ngón tay Hoa Chiêu vẽ một vòng trên bộ n.g.ự.c của anh.

Cô quyết định, nếu anh còn không nói, cô muốn tiến hành S hay M gì kia rồi!

Diệp Thâm nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, ánh mắt có chút d.a.o động, cuối cùng mở miệng.

"Lại có nhiệm vụ, thời gian tương đối dài." Diệp Thâm nói ra.

"Đi đâu vậy? Tương đối dài là bao lâu?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đi đâu không thể nói, thời gian, cũng phải nhìn tình huống hoàn thành nhiệm vụ, ngắn thì một hai năm…."

Hai mắt Hoa Chiêu lập tức trợn tròn, được chứ, ngắn thì một hai năm, vậy lâu là mười năm tám năm ư?

"Anh nói đại khái vị trí, Đông Nam Tây Bắc? Có xa lắm không?" Cô hỏi.

Diệp Thâm dừng một chút rồi nói ra: "Không ở trong nước."

Hoa Chiêu sững sờ, đây là nhiệm vụ đặc biệt sao, còn cần xuất ngoại. Tại thời điểm này, không có sứ mệnh gìn giữ hòa bình nào. Mấy nhiệm vụ đi ra nước ngoài, cũng không phải cái gì quang minh chính đại hay tài giỏi đấy.

“Bảy lục địa và bốn đại dương, anh đi đâu?” Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thâm nghĩ nghĩ, nói ra: "Đến nước Mỹ."

"Vậy…"

"Cụ thể thế nào em đừng hỏi nữa, thực sự không thể nói." Diệp Thâm nói.

Sau nửa ngày Hoa Chiêu lại hỏi: "Chỉ một mình anh đi? Có phải rất nhiều người cùng đi?"

Diệp Thâm không lên tiếng. Nghe nói anh còn có đối tác, nhưng cái này thuộc về nội dung cụ thể của nhiệm vụ, không thể nói.

"Vậy đổi sang một vấn đề khác, có thể cùng người trong nhà liên hệ sao?"

"Không thể." Diệp Thâm nói.

Hoa Chiêu không có gì để hỏi, trong lòng chỉ có sự bất lực sâu sắc.

Anh mặc lên bộ đồng phục này, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, cô không có bất kỳ chỗ trống nào mà xen vào.

Ngăn cản anh ấy, vừa khóc lại náo, ngoại trừ lại làm cho cả hai người càng thêm khó khăn cũng không có bất kỳ tác dụng nào nữa.

Hoa Chiêu nhẹ nhàng tới gần, nằm trong lồng n.g.ự.c anh, gối lên đầu vai anh, cười nói: "Anh yên tâm đi thôi, em cùng con ở nhà, đều rất tốt đấy. Chỉ là quá hời cho anh rồi, trở về lại có thể trực tiếp làm ba ba."

Diệp Thâm động tình, đột nhiên xoay người đè lên cô, hôn thật sâu.

...

Ngày hôm sau, cũng là ngày nghỉ cuối cùng, Hoa Chiêu muốn cùng Diệp Thâm ở một chỗ, nhưng không được.

Cô còn có cái muốn chuẩn bị.

Cho nên chỉ có thể sai Diệp Thâm đi ra ngoài cùng bọn nhỏ, cô thì giả bộ như thương tâm khổ sở mà đi vào nhà kính.

Nhưng thật ra là để trêu ghẹo hạt giống nhân sâm của cô.

Từ sau khi đạt được dị năng, cô trồng nhiều nhất là nhân sâm, biến dị nhiều nhất cũng là nhân sâm.

Lần trước điên cuồng thúc đẩy sinh trưởng, trong lúc vô tình cô đã nhận được một hạt giống có chút đặc biệt.

Nó có màu đỏ, hình tròn, có độ bóng nhẵn và kết cấu của đá quý.

Nắm ở trong tay, Hoa Chiêu có thể cảm giác được nó bành trướng lực sinh mệnh, hơn nữa cô đã làm thí nghiệm, cô để nó phóng trong nhà, lái xe rời đi rất xa, cô vẫn có thể cảm giác được nó.

Ra-đa? Định vị? Máy phát tín hiệu?

Hoa Chiêu muốn khiến nó biến dị thêm mấy lần, rồi thử đặt ở trên người Diệp Thâm xem nó có thể cảm ứng hay không.

Trực tiếp cảm ứng được ở nước Mỹ cô không mơ tưởng, nhưng đợi đến ngày nào đó lúc cô đến nước Mỹ, đi du lịch hết tất cả 50 tiểu bang, hy vọng có thể cảm nhận được anh.

Hạt giống màu đỏ được gieo xuống, năng lượng lập tức tiến hành trao đổi một cách điên cuồng, một cây nhân sâm dài ra, nó phát triển thành một hạt giống biến dị. Độ bóng có vẻ sáng hơn một chút.

Lại gieo xuống, lại đến một cây khác…

Sau khi thí nghiệm mấy vòng, Hoa Chiêu phát hiện hạt giống biến dị phát triển thành cây cũng sẽ chỉ cho ra một hạt, cũng may vẫn có một hạt, không bị đoạn tuyệt, bằng không thì cô đã mất đi loại hạt giống biến dị này rồi.

Trong một ngày này, cho dù là trong nhà kính hay là trong chậu hoa, chỉ cần xác định Diệp Thâm không nhìn thấy, cô liền cho hạt giống phát triển một vòng.

Sau khi trời tối, thật sự không còn cơ hội, cô mới dừng tay.

Bất quá lấy được hạt giống, cô coi như thoả mãn.

Vẫn là một hạt nhỏ hình tròn màu đỏ, bất quá đường kính lại nhỏ hơn, chỉ có 5 li, cầm vào vẫn cảm nhận thấy như đá quý, nhưng không còn sáng bóng, vầng sáng có chút nội liễm.

Thoạt nhìn, nó trông giống như một viên mã não đỏ có chất lượng trung bình của miền Nam.

Nhưng Hoa Chiêu có thể cảm giác được nó bành trướng lực sinh mệnh, cầm nó trong lòng bàn tay, thân thể cũng có chút cảm giác nhẹ nhõm.

Mang theo nó sẽ có hiệu quả như uống thuốc? Không sai.

Về phần nó có thể cảm ứng xa bao nhiêu, đã không kịp thí nghiệm.

"Đây là hạt Phật châu lần trước em đi chùa đã xin được, anh mang theo, bảo vệ bình an." Hoa Chiêu đem hạt châu đưa cho anh: "Vốn muốn làm thành một sợi dây chuyền cho anh đeo trên cổ đấy, không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã phải đi rồi, chính anh cầm, rồi cất giữ cẩn thận a."

Cô tin tưởng Diệp Thâm muốn giấu thứ gì, khẳng định ai cũng tìm không thấy, hơn nữa cũng không mất được.

Đeo trên cổ, mục tiêu lại quá lớn, đến lúc đó có chuyện gì, bị người ta soát người sẽ tìm ra được.

Diệp Thâm cười cười tiếp nhận, không chê cười cô mê tín, còn đi chùa miểu.

"Rượu thuốc cái gì đấy, có thể mang không? Giống như trước kia treo trên cổ một ít được không?" Hoa Chiêu lại hỏi.

"Không được." Diệp Thâm nói: "Lần này không phải ở trong nước, không giống nhau, đi ra ngoài nhất định sẽ bị kiểm tra." Cái rượu thuốc kia không bình thường, anh không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết, như thế sẽ mang đến nguy hiểm cho cô.

Hoa Chiêu đã biết có thể sẽ như vậy, cho nên cô trực tiếp không chuẩn bị, chỉ đem tinh chất hôm nay tinh luyện ra được một ít đưa cho anh: "Uống đi, để tăng cường thể chất."

Diệp Thâm…Anh trầm mặc mà tiếp nhận, uống một ngụm xong lập tức cảm thấy như uống rượu tinh khiết vậy, toàn thân bốc hỏa.

Nhưng một hồi tê dại nóng bỏng qua đi, chính là toàn thân sảng khoái, anh cảm giác mình hiện tại tràn đầy sức lực, một nguồn năng lượng khổng lồ.

Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu, xem ra trên người vợ anh có bí mật, nhưng cô không nói, anh sẽ không hỏi.

Anh không có nửa điểm hiếu kỳ, anh chỉ cần biết rằng đây là vợ mình, là mẹ của con anh là được rồi.

"Ngủ đi." Anh nhìn Hoa Chiêu nói.

Một đêm "Điên cuồng" đi qua, sáng sớm hôm sau, Diệp Thâm vẫn dậy sớm làm cơm như bình thường rồi mới đi ra ngoài.

Đứng ở cửa ra vào, anh đưa mắt nhìn Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ vài giây, dứt khoát quay người rời đi.

Hoa Chiêu chờ anh đi rồi, mới mở mắt, đáy mắt có chút ướt át.

Cô không thức dậy tiễn anh ấy, cô không biết nói cái gì, cô cũng không muốn nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh.

...

Diệp Thâm không đến chỗ làm như ngày thường, mà là ra khỏi cửa lớn, trực tiếp lên một chiếc xe ô tô đưa anh đi tới một căn nhà dân bình thường vùng ngoại thành.

Trong phòng có hai người đang đợi, một nam một nữ.

Nam tầm 40 tuổi, nữ hơn 20, rất xinh đẹp, là kiểu rực rỡ và tươi sáng đấy, là con lai mỹ.

Khí chất của cả hai người cũng rất đặc biệt.

Cô ta liếc xéo Diệp Thâm, đem anh từ đầu đến chân đánh giá mấy lần, trên mặt lúc này mới mang theo thoả mãn, đứng lên vươn tay: "Xin chào, tôi là Chu Mạn Lệ."

Cô ta nháy mắt một cái, quyến rũ động lòng người: "Đương nhiên, là tên khi làm nhiệm."

Người đàn ông hướng Diệp Thâm mở miệng: "Tên nhiệm vụ của anh là Tô Hằng. Đây là tư liệu nhân vật của hai người, đều nhìn xem."

Tô Hằng, thành viên gia đình trí thức, tan cửa nát nhà, chỉ còn lại chính mình. Chuẩn bị nhập cư trái phép đến nước Mỹ, sau đó ôm trong lòng thù hận để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.

Chu Mạn Lệ, xuất thân không trong sạch, ở chỗ này nhận hết mọi hãm hại, cũng nhập cư trái phép đi tìm thân nhân. Sau đó cố gắng hết sức để gia nhập một tổ chức nào đó.

Nói trắng ra là, hai người chính là đi ra ngoài làm gián điệp đấy.

Tìm bọn họ, là vì bọn họ có xuất thân không tệ, khí chất không cần cố ý bồi dưỡng, ngoại hình điều kiện cũng tốt, hai người mặc vào đồ vét váy dài, ai cũng không nghĩ ra là xuất thân quân ngũ.

Hồ sơ ghi lại, hai người đã xuất phát xuôi nam, chính thức đi nhập cư trái phép rồi.

Đây là cửa sinh tử đầu tiên, nếu quả thật c.h.ế.t ở chỗ này, vậy chính là mệnh.

Hoa Chiêu cảm ứng một chút, Diệp Thâm đại khái rời đi hơn 500 dặm, cô mới hoàn toàn mất đi cảm giác đối với hạt giống.

Khoảng cách này, cô rất hài lòng.

Diệp Thâm đã đi, lúc này Hoa Chiêu vẫn chưa mang theo bọn nhỏ trở lại tứ hợp viện, cũng không trở lại Diệp gia, cô thầm nghĩ chỗ này chính là gia đình nhỏ của cô cùng Diệp Thâm, cảm nhận hơi thở của anh được lưu lại.

Không có việc gì thì làm đồ ăn, cho gà vịt ăn, cùng bọn nhỏ cười cười nhốn nháo, tâm tình bực bội rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Trong lúc này Tô Nguyệt đến thăm mấy lần, Hoa Chiêu nhẫn tâm, lúc làm đồ ăn cũng chỉ làm cho chính mình và bọn nhỏ, không làm cho Tô Hạo đấy, hơn nữa trực tiếp nói với Tô Nguyệt về nhà cũng làm cho Tô Hạo chút canh trứng gà đi, đừng để cho thằng nhỏ nhìn thèm như vậy.

Tô Cường cũng không đến nỗi không mua nổi trứng gà a?

Mấy lần về sau, Tô Nguyệt không bao giờ đến thăm nữa rồi.

Bởi vì cô ta bị Tô Cường mắng.

Mấy lời châm chọc đều rơi vào trong tai Tô Cường rồi, mọi người nói chuyện rất uyển chuyển, khuyên hắn đối với con mình hào phóng một chút, còn nhỏ như vậy, đến quả trứng gà cũng không được ăn, quá đáng thương.

Cũng có người nói chuyện rất trực tiếp đấy, chính là khuyên hắn đổi người tới chăm sóc đứa nhỏ, Tô Nguyệt không làm được.

Hoặc là có người hảo tâm đấy, muốn cho Tô Cường mượn tiền.

Tô Cường đen mặt trở về, muốn đuổi Tô Nguyệt đi.

Tô Nguyệt cầu xin, cam đoan sau này mình nhất định sẽ sửa, hơn nữa nhà hắn thật sự không có người khác thích hợp hơn, Tô Cường mới để cho cô ta tiếp tục ở lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoại trừ Tô Nguyệt, trong nhà chỉ còn lại cháu gái 13 tuổi có thể sang đây chăm sóc đứa nhỏ, 17 tuổi đẫ không đáng tin cậy, 13 tuổi hắn không dám trông cậy vào.

Mùa hè lặng lẽ đi qua, thời tiết đã mát mẻ hơn, rau quả trong vườn nhà Hoa Chiêu được mùa thu hoạch lớn, ăn cũng không hết, rau quả đều phơi lên chất vào vài bao tải, chị dâu Vương mỗi lần gặp đều nói rất hâm mộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-199.html.]

Những người khác bởi vì trồng muộn, thu hoạch không được nhiều như vậy rồi, nhưng hạt giống Hoa Chiêu cho, trồng ra thật sự tốt hơn nhiều so với hạt giống cũ của họ, hiện tại ai thấy Hoa Chiêu, đều là khuôn mặt tươi cười chào đón.

Hoa Chiêu cũng không quá giới hạn, không cho các cô hạt giống cực phẩm, hạt giống cô cho chẳng qua là tốt hơn trên thị trường một ít mà thôi.

Đầu tháng 10, cô mang thai được 3 tháng rồi, cũng nên đi siêu âm và đi học.

Ngày 21 tháng 10, các phương tiện truyền thông cả nước sẽ công bố về việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng việc xác định sẽ khôi phục kỳ thi là hiện tại, đầu tháng 10.

Người bên ngoài không biết, người thủ đô tất nhiên đã biết đến, tất cả các trường cấp 3 đã có lớp học bù, chạy nước rút, lớp luyện thi đại học ở các trường trung học lớn chính thức diễn ra.

Hoa Chiêu cũng thu thập hành lý, chuẩn bị đi.

"Chị dâu Vương, em muốn thương lượng với chị chuyện này." Hoa Chiêu tìm chị dâu Vương nói.

"Chuyện gì cô cứ nói?" Hiện tại chị dâu Vương nhìn Hoa Chiêu đặc biệt thuận mắt, trong đại viện này Hoa Chiêu tới trễ nhất, cô ấy lại cùng Hoa Chiêu quan hệ tốt nhất.

"Diệp Thâm đi làm nhiệm vụ, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không về được, mùa đông cũng sắp tới rồi, trên núi rất lạnh, em muốn đưa bọn nhỏ trở lại nhà chồng ở." Cô cũng không nói gì chuyện chính mình muốn tham gia kỳ thi đại học, đợi sau khi thi đậu rồi nói sau.

"Chuyện này nên làm đấy." Chị dâu Vương nói.

"Trong vườn bây giờ không có gì, chỉ là những gia cầm trong nhà. . ."

Hoa Chiêu còn chưa nói xong, chị dâu Vương đã nói: "Cô yên tâm, tôi giúp cô cho chúng ăn, cam đoan không đói không gầy! Mùa đông cô trở về g.i.ế.c thịt là được! Hoặc là cách vài ngày lại về một lần cầm trứng, trứng nhà cô so với bên ngoài bán ăn ngon hơn nhiều! Giữ lại cho bọn nhỏ ăn."

Hoa Chiêu mua được gà đều là gà trưởng thành, trực tiếp có thể đẻ trứng đấy, cô đã không thực hiện lời hứa ban đầu là đưa cho chị dâu Vương ăn gà, nhưng cô đã đưa trứng gà.

Chị dâu Vương ăn một lần liền nhớ kỹ.

Hoa Chiêu cười cười: "Không phải chỉ nhờ chị giúp em cho ăn, em muốn trực chia cho chị một nửa, gà vịt ngỗng, còn có heo, đều đưa cho chị một nửa, như vậy em mới có thể không biết xấu hổ mà nhờ chị hỗ trợ trong thời gian dài."

Cô đi lần này, Diệp Thâm không trở lại, cô nhiều lắm là đến mùa xuân gieo hạt, mùa hè thu hoạch mới trở về, hoặc là thỉnh thoảng quay trở về xem.

Cô trực tiếp vung tay làm chưởng quầy như vậy, rồi nhờ người ta mỗi ngày cho ăn vài lần? Chỉ cho mấy quả trứng gà? Mặt mũi cô sao có thể lớn như vậy?

Cho nên cô muốn đưa cho chị dâu Vương một nửa, là phí vất vả.

Gà vịt ngỗng đều không đáng tiền, heo con còn chưa lớn, chỉ có hơn mười cân, không đáng tiền. Cái này nếu là đời sau, chút phí vất vả này có thể không đủ.

Chị dâu Vương nghe xong lời này, mừng rỡ: "Thực chia cho tôi một nửa? Tôi đây cũng sẽ không khách khí!"

Gà vịt ngỗng nhà Hoa Chiêu đặc biệt mập, đẻ trứng còn nhiều. Còn có heo con kia, trắng trắng mập mập đấy, đặc biệt tham ăn, cũng không sinh bệnh, cô đã sớm thích vô cùng.

Cô ấy đã thuyết phục ông chồng, đợi mùa xuân năm sau, cô ấy cũng nuôi một đống gia cầm! Còn có heo.

Người đàn ông nhà cô thấy Hoa Chiêu cũng nuôi, cũng không thấy xấu hổ. . . Nên để cô ấy làm.

Mấy nhà xung quanh cũng có ý này, đều định mùa xuân năm sau nuôi chút gì đó.

Hiện tại không cần chờ tới mùa xuân năm sau rồi, trực tiếp nhặt đồ có sẵn đấy, chị dâu Vương vui vẻ c.h.ế.t mất.

Hoa Chiêu cũng yên tâm: "Em chỉ đợi đến mỗi năm tới g.i.ế.c thịt rồi."

"Cho dù đến! Cam đoan nuôi cho cô thật béo tốt đấy!" Chị dâu Vương cao hứng nói: "Chết một con đều tính vào của tôi đấy!"

Hoa Chiêu cười cười trở về thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi, hôm nay thời tiết không tốt, ngày mai khả năng muốn mưa, sau cơn mưa thu trời sẽ lạnh rồi, cô thực sự nên trở lại nhà có hệ thống sưởi rồi, bằng không thì bọn nhỏ sẽ bị nhiễm lạnh.

Tin tức Hoa Chiêu phải đi lập tức truyền ra, người thứ hai đến thăm chính là Điền Thúy.

Cô ta quanh co lòng vòng nói chuyện cả buổi, rốt cuộc nói ra mục đích của mình: "Cái kia, cô trong thời gian ngắn không trở lại a?"

Hoa Chiêu gật gật đầu: "Đúng vậy."

Hai mắt Điền Thúy sáng ngời: "Vậy cái nhà ấm kia cũng không cần dùng đến à nha? Có thể cho tôi mượn sử dụng không?"

Hoa Chiêu sững sờ, không nghĩ tới cô ta nhớ thương cái này, cô có chút kỳ quái, Điền Thúy năm nay 25~26 tuổi, sinh hai đứa bé, cũng còn nhỏ, ăn không nhiều, trong nhà bọn hắn chỉ có bốn miệng ăn, cái vườn lớn trồng được nhiều rau củ như vậy còn chưa đủ bọn hắn ăn?

Khả năng cũng là muốn chuẩn bị chút đồ ăn tươi cho mùa đông ăn sao?

Đây cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Hoa Chiêu vẫn từ chối.

"Thật xấu hổ chị dâu Điền, trong nhà kính vẫn còn trồng ít rau củ, tôi tuy không thường trở về ở, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ trở lại, thuận tiện sẽ đem rau củ trong nhà kính thu hoạch."

Hiện ở bên trong vẫn đang trồng vài loại rau quả, quả cà, cây ớt, dưa leo, còn có dâu tây, dưa hấu, lại đúng thời điểm đang nở hoa, đến lễ mừng năm mới vừa vặn có thể ăn.

Những hạt giống này đều là loại cực phẩm, cô không nỡ cho người khác.

Hơn nữa dựa vào cái gì mà cô phải cho Điền Thúy? Chị dâu Vương cô còn không đưa đây này!

Điền Thúy có chút thất vọng.

"Vậy, mùa xuân sang năm cô có trở về không? Nếu cô không rảnh trở về trồng trọt..., tôi giúp cô trồng, đến lúc đó cây kết trái, chia cho tôi phân nửa là được. . ."

Chuyện chị dâu Vương được một nửa gia cầm các cô cũng đã biết rồi, lập tức hâm mộ c.h.ế.t mất.

Đáng tiếc người ta cùng chị dâu Vương có quan hệ tốt, một chút cũng không có phần của các cô.

Lúc này cô ta hỗ trợ trồng trọt, phân một nửa thành quả cũng có thể a?

"Việc trồng trọt chỉ mất có một hai ngày, tôi vẫn có thời gian để trở về đấy." Hoa Chiêu vẫn cự tuyệt.

Dù không rảnh cô cũng sẽ không để cho người ngoài trồng.

Thấy thái độ kiên quyết của cô, biểu cảm của Điền Thúy rất không tốt mà thẳng bước đi.

"Cô ta tìm cô làm gì?" Người vừa đi, chị dâu Vương đã tới đây hỏi.

"Cô ta muốn trồng trọt." Hoa Chiêu đem nghi ngờ của mình hỏi lên: "Người nhà cô ta rất tham ăn sao? Gần 2 mẫu đất rau quả cũng không đủ cho nhà cô ta ăn?"

Chị dâu Vương lập tức nhìn xung quanh, không có người, lúc này mới thần thần bí bí nói: "Tôi nói với cô, cô cũng đừng nói ra ngoài!"

Hoa Chiêu: "…Chị yên tâm, em khẳng định không nói, miệng em kín lắm, chị nhìn em là biết?"

Đúng như thế, chị dâu Vương rất yên tâm, mà ngay cả Tô Nguyệt, cô ấy cũng chưa từng nghe thấy Hoa Chiêu nói qua một câu không phải. Nếu như là cô ấy đã sớm cằn nhằn để mọi người đều biết rồi…

"Nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ của Điền Thuý hình như đều rất khó khăn, cùng nhà Tô Nguyệt không sai biệt lắm, đều chỉ dựa vào hai người bọn họ giúp đỡ đây này. Nhà bọn hắn tiền lương một tháng cũng không thừa nổi bao nhiêu, đều gửi qua bưu điện về quê."

Đây không phải là bí mật gì, lúc đi gửi tiền mọi người đều biết.

"Nhưng Điền Thúy suy nghĩ rất nhanh nhạy." Chị dâu Vương lại nhìn xung quanh, càng nhỏ giọng nói: "Cô ta trồng rau củ, không phải cho chính mình ăn, vụng trộm đi ra ngoài bán! Cô không thấy nhà cô ta cũng không phơi khô rau củ sao? Vì sợ người khác biết, cô ta cũng không đi xe tuyến để vào thành phố, tự mình trời chưa sáng đã đạp xe đi ra ngoài, bán xong mới trở về."

Cô ấy tỉnh dậy sớm, gặp qua vài lần, nhìn thấy trên xe Điền Thúy có mấy túi lớn, đã hiểu rồi.

"Ah ~" Hoa Chiêu giật mình, trước đó cô không để ý, còn tưởng rằng nhà Điền Thúy không phơi khô đồ ăn là do không để tâm, rau quả trong vườn trồng được ít. Bởi vì cô rất ít khi trông thấy Điền Thúy bận việc trong vườn, hoá ra là ban ngày cô ta không ở nhà, đi ra ngoài bán đồ.

Cũng trách không được lúc cô vừa đến, Điền Thúy rất không cao hứng, thời gian dài như vậy rồi, còn luôn nhìn cô không vừa mắt.

Là do cô ngăn cản con đường làm ăn của người ta ah.

"Đúng rồi, cái này cho cô." Chị dâu Vương đột nhiên thò tay, đút một cục đồ cho cô.

Dù không nhìn, Hoa Chiêu cũng biết là tiền.

"Chị dâu, chị làm gì vậy?" Hoa Chiêu nghi hoặc.

"Chị dâu sao có thể lấy không đồ của cô! Gà vịt cũng không phải đồ nhặt được đấy, đã nuôi lớn như vậy lại phí hết nhiều lương thực như vậy, còn có con heo kia, hơn mấy chục cân rồi, bán đi cũng được hơn mười đồng đây này!"

Từ năm nay thịt heo bắt đầu tăng giá rồi, hai ba mao cũng không mua được rồi, hơn 7 mao rồi! Người bình thường không mua nổi rồi.

Đương nhiên vẫn cần phiếu vé, muốn ăn nhiều một chút cũng không có.

Hoa Chiêu đem tiền đẩy trở về, cười nói: "Chị dâu, vậy không phải phá vỡ quy củ không? Tình cảm giữa mấy nhà trong đại viện chúng ta, đều không đề cập tới tiền đấy!"

Xác thực như thế, cô phát hiện, người trong đại viện, chỉ giúp nhau tặng đồ, chưa bao giờ nói chuyện mua bán, giống như nếu nói đến tiền sẽ làm tổn thương tình đồng chí thuần khiết vậy.

Lý Mỹ Quyên lúc ấy nói mua hoa quả, thậm chí có chút muốn gài cô.

"Đó là giữa các cô ấy chỉ đưa cho nhau một chút đồ, một nắm rau, một ít hành lá, hoặc là đổi cho nhau. Phiếu máy may đổi phiếu đồng hồ gì đấy, dù sao đều là đồng giá đấy." Chị dâu Vương nói: "Tôi không có những đồ vật hiếm có kia cho cô, chỉ có thể trả tiền rồi, tôi đây cũng là đồng giá trao đổi."

Cô ấy cùng chồng đều là xuất thân nông thôn, sau lưng cũng có một đại gia đình cùng thân thích, mấy phiếu vé hiếm như xe đạp, đồng hồ, thậm chí phiếu TV, đều cống hiến cho thân thích rồi, trong tay một phiếu thừa cũng không có.

Chính như vậy, bên ngoài còn có một dãy thân thích xếp hàng đây này.

"Cầm, cũng không nhiều, so với giá thị trường còn ít hơn đấy, vẫn là tôi chiếm lợi rồi, không cầm mặt mũi tôi sẽ rất khó coi, anh Vương nhà cô nếu biết còn mắng tôi." Chị dâu Vương kiên trì đem tiền đút trở về.

Hoa Chiêu cười cười nhận, cho nên nhiều người như vậy, cô thấy chị dâu Vương thuận mắt nhất.

Nhận lấy tiền, đồ đạc chất lên xe, Hoa Chiêu liền phất tay tạm biệt căn nhà nhỏ yêu thích của cô.

Cô hi vọng mình có thể sớm ngày trở về ở, bởi vì như vậy đại biểu cho việc Diệp Thâm cũng trở về rồi.

Thở dài, Hoa Chiêu trộm nhớ nhung, mang theo các bảo bảo về nhà.

Trước tiên cô mang đồ về tứ hợp viện, ở nhà ngồi trong chốc lát, sau đó lại dẫn các bảo bảo đi chào hỏi Miêu Lan Chi bên kia.

Kết quả vừa tới nhà chồng, liền thấy Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai đã ở đó, Chu Lệ Hoa vẻ mặt phẫn nộ, Diệp Giai khóc đến rút thút tha thút thít đáp, con mắt đều đỏ.

"Diệp Danh đâu rồi? Gọi hắn trở về! Cho tôi một lời giải thích!" Chu Lệ Hoa kêu gào nói.

"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu tò mò hỏi.

Miêu Lan Chi thấy cô trở về rồi, lông mày nhíu chặt rốt cuộc cũng buông lỏng ra, bà không để ý tới Chu Lệ Hoa nữa mà đi dỗ bọn nhỏ.

"Chị dâu cả! Chị đang có thái độ gì vậy? Mặc dù mọi người đã ở riêng rồi, nhưng Diệp Giai cũng là cháu gái ruột của chị, sao các người có thể lừa dối nó như vậy? Nó cũng mang họ Diệp kia mà!" Chu Lệ Hoa hô.

"Chúng tôi sao có thể lừa dối nó? Tôi đã nói với cô, việc này chúng tôi cũng không biết, hơn nữa đây là quyết định của bên trên, cả nước đều thống nhất, cô còn muốn được xét đặc biệt rao? Lại để cho mình nó đi nhập học? Hứ…" Miêu Lan Chi nhịn không được cười nhạo, sợ là người lãnh đạo tối cao nhất cũng không dám nghĩ như vậy!

Chu Lệ Hoa tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Tôi mặc kệ! Hãy gọi Diệp Danh trở lại cho tôi một lời giải thích! Tôi cũng muốn nghe một chút hắn giải thích thế nào!"

Miêu Lan Chi nhíu mày, Diệp Danh đang đi làm đây này! Nếu mỗi ngày cứ có việc lại gọi về thì còn có thể làm việc nữa hay không hả?

Nhưng thấy Chu Lệ Hoa hô to gọi nhỏ có chút doạ đến bọn nhỏ rồi, Miêu Lan Chi rốt cuộc cũng gọi điện thoại cho Diệp Danh.

Diệp Danh đáp ứng giữa trưa sẽ trở về.

Hoa Chiêu đến bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn trạng thái của Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai, cô cũng không dám hỏi, sợ dẫn lửa thiêu thân.

Cũng may trời đã gần tới trưa, sau nửa giờ Diệp Danh đã trở lại rồi.

Chu Lệ Hoa nói một câu làm cho Hoa Chiêu giải thích được nghi hoặc rồi.

"Diệp Giai sao lại không thể lên đại học? Cái thư thông báo trúng tuyển này là giả hả?" Chu Lệ Hoa lấy giấy trúng tuyển ra ép hỏi.

"Cái này là thật hay giả chắc chắn thím ba đã tự mình hỏi qua trường học, trường học nói như thế nào?" Diệp Danh không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này của bà ta.

Anh cảm thấy Chu Lệ Hoa đã biết chuyện gì đang xảy ra, bà ta đến khóc lóc om sòm để phát giận đấy.

Chu Lệ Hoa xác thực biết rõ: "Trường học nói là rồi, nhưng tôi không tin! Tôi muốn nghe anh nói!"

Ngày 1 tháng 9, Diệp Giai đến trường học báo danh, kết quả trường học nói ngày khai giảng năm nay bị hoãn lại rồi! 3 tháng nữa trường sẽ khai giảng!

3 tháng sau, 3 tháng về sau a, chờ đợi mà không có tin tức gì.

Kết quả là hôm nay bọn họ đột nhiên nhận được tin tức không khai giảng nũa! Giai cấp công nhân, nông dân và binh lính này không còn được xét chọn nữa! Mọi người đều phải tham gia kỳ thi đại học, thi đậu cái gì thì học cái đó, thi không đậu, vậy thì xong rồi!

"Chính là có chuyện như vậy." Diệp Danh nói ra.

"Chuyện quan trọng như vậy trước đó sao anh không nói gì! Lại để cho chúng tôi vui vẻ mà đến trường học, sau đó quay đầu lại bị tạt một chậu nước lạnh? Anh mới thấy thoải mái hả? Anh làm như vậy mà có thể chấp nhận được sao? !" Chu Lệ Hoa hô.

"Chuyện này thật sự có lỗi." Diệp Danh giải thích nói: "Chính sách này cũng vừa mới định ra đấy, lúc cháu lấy thư giới thiệu còn chưa có, về sau cháu lại đi công tác mấy tháng, không chú ý tin tức của phương diện này, sau khi về nhà các người đã tới lấy thư thông báo rồi, cho nên thực sự không phải cố ý."

Chỉ có điều, sau đó lại nghe được tin, vốn nghĩ sẽ thông báo một chút đấy, nhưng bận quá, ngẫm lại coi như xong.

Dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết đấy. . .

Hoa Chiêu nhìn Diệp Giai, cô lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, bằng chính bản lĩnh thật sự của mình thi đậu làm sinh viên, lứa sinh viên đầu tiên khi khôi phục kỳ thi đại học, về sau đi ra ngoài sẽ vinh quang cỡ nào.

So với việc là sinh viên công nông binh sẽ mạnh hơn nhiều.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô ta có thể thi đậu.

Năm 1977, tỷ lệ nhập học của kỳ thi tuyển sinh đại học thấp nhất trong lịch sử, trong số 5,27 triệu người tham gia kỳ thi, chỉ có 270.000 người được nhận và tỷ lệ nhập học là 4,7%.

Trong ba năm tiếp theo tỷ lệ trúng tuyển cũng không cao, 6. 6%, 6. 0%, 8. 4%.

Nếu việc học của Diệp Giai không tốt, sẽ khó đậu rồi.

Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai tuy không biết trước tương lai, nhưng hai người cũng không ngốc.

Hiện tại tin tức khôi phục kỳ thi đại học đã được truyền đi, và các chi tiết đã được công bố. Tất cả công nhân, nông dân, thanh niên trí thức, quân nhân xuất ngũ, Bất kể cá nhân nào….Chỉ cần không có vấn đề chính trị đều có thể tham gia kỳ thi đại học.

Vậy sẽ có bao nhiêu người? Đã qua 10 năm, tích lũy bao nhiêu người? Diệp Giai chen đến vỡ đầu đoán chừng cũng không đoạt được một chỗ.

Cho nên bọn họ mới nóng nảy.

“Vì vậy không còn cách nào nữa, chính sách đã như thế này thì không ai có thể thay đổi được, nhà họ Diệp cũng không thể làm gì được.” Diệp Danh nói ra.

Chu Lệ Hoa kỳ thật đã đem tin tức nghe ngóng 100 lần, trong lòng đã sớm biết rõ. Diệp Danh đoán rất đúng, bà ta chính là đến nổi giận đấy.

Chu Lệ Hoa đứng lên, đột nhiên hung dữ mà nhìn xem Hoa Chiêu: "Diệp gia cũng bất lực? Hừ! Tôi ngược lại muốn nhìn, Hoa Chiêu đến lúc đó có lên đại học hay không!"

Nói xong lôi kéo Diệp Giai liền đi.

"Chờ một chút." Hoa Chiêu biểu cảm lạnh như băng nói.

Hoa Chiêu phát hiện Chu Lệ Hoa mắc bệnh hay quên rất nặng, hình như rất nhanh đã quên cô không dễ chọc, vòng đi vòng lại luôn xem cô là quả hồng mềm.

Xác thực như thế, mỗi lần bị Hoa Chiêu phản kích lại, Chu Lệ Hoa liền trung thực một thời gian ngắn, nhưng lần sau lại nhìn khuôn mặt non nớt của Hoa Chiêu, nghe thấy giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, bà ta sẽ quên chính mình từng bị phản kích lại như thế nào, cảm thấy cái người này rất dễ bắt nạt.

"Ai nói với thím là tôi mù chữ vậy? Tôi đã tốt nghiệp tiểu học, trường cấp hai tự học, dù là kiến thức ở trường cấp 3, tôi cũng tự tin mình hợc tốt hơn Diệp Giai, tôi có lòng tin tuyệt đối là bằng bản lĩnh của mình có thể thi lên đại học, không giống con gái bà, chính mình không có năng lực, luôn chỉ nghĩ đến đi cửa sau." Hoa Chiêu nhìn Chu Lệ Hoa giễu cợt nói.

Giọng nói rất êm tai, nhưng lời này cũng quá khiến người ta tức giận rồi! Sắc mặt của Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai đều rất khó coi.

"Ha ha!" Chu Lệ Hoa lập tức khinh bỉ nói: "Chỉ bằng cô? Còn học tốt hơn Diệp Giai? Thật sự là chuyện cười! Tới tới tới, có bản lĩnh cô cùng Diệp Giai vào học một trường, ho dễ so sánh!"

Chu Lệ Hoa không tin Hoa Chiêu học tốt, tốt nghiệp tiểu học ở xó xỉnh nào đó ở nông thôn còn dám nói ra, cô ta biết 200 chữ sao? Cô ta có thể nhân và chia?

Tự học, càng là chuyện cười. Sợ là cô ta chỉ biết tự học làm sao để sinh con! Hai năm sinh ba, cái này cô ta ngược lại lợi hại!

Diệp Giai cũng có vẻ mặt khinh bỉ, ấn tượng tốt đối với Hoa Chiêu không còn sót lại chút gì. Cô ta vậy mà dám xem thường cô!

"Tốt, so thì so, chỉ sợ các người không dám đây này." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá vào học một trường học coi như xong, tôi muốn đến trường trung học số 6 bên cạnh nhà cô cô."

Chu Lệ Hoa lập tức nói: "Chúng tôi đây cũng đến trường đó!"

Vốn nghĩ sắp lên đại học rồi, học ở trường cấp 3 nào đều không sao cả, cho nên trường Diệp Giai học cũng chính là một trường gần nhà, chất lượng dạy học không lớn.

Mà trường trung học số 6 lại khác, đứng số một số hai toàn bộ thành phố đấy.

Vào thẳng đại học dường như là điều không thể rồi, tự mình đi thi tuy khả năng cũng không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử xem, cũng không thể không thử liền buông tha rồi, vậy càng mất mặt, Diệp Giai họ Diệp.

Chu Lệ Hoa trừng mắt nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên tròng mắt đảo một vòng: "Nói mạnh miệng không có ý nghĩa, không bằng chúng ta đánh cược a?"

Hoa Chiêu lập tức cười: "Thím ba đây là lại nhớ thương cái gì của tôi? Phòng ở hay là tiền?"

Chu Lệ Hoa lập tức xấu hổ, nói không ra lời, bà ta nhớ thương thật đúng là hai thứ này. . . Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia miệng thật là xấu!

"Như thế nào? Chỉ dùng mấy lời nói khó nghe kia là có thể tùy tiện xúc phạm Diệp Giai nhà chúng tôi sao? Không thể có chút trừng phạt?" Chu Lệ Hoa hung ác nói: "Vì cô là vợ Diệp Thâm đấy, nếu người khác dám nói con gái tôi như vậy, xem tôi có xé nát miệng của cô ta không!"

Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh đều nhíu mày, sắc mặt này của Chu Lệ Hoa thật đúng là muốn xé toang, một chút cũng không xem Hoa Chiêu là người thân.

Được, mọi người quả nhiên không phải là người cùng một đường, về sau nhà bà ta có chuyện gì, bọn hắn cũng mặc kệ rồi.

"Được, thím ba muốn đánh cuộc gì, cứ nói! Nhưng tôi yêu cầu hai bên ra cùng số tiền đặt cược. Đừng để tôi thua bồi thường cho thím phòng nhỏ, thím thua chỉ cho tôi một lời xin lỗi, như vậy không công bằng." Hoa Chiêu cười nói.

Chu Lệ Hoa. . . . .

Bà ta nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Chúng ta đây liền đánh cược 2 vạn a! Đến lúc đó cô cùng Diệp Giai tham gia kỳ thi đại học, ai điểm thấp hơn phải đưa 2 vạn!"

Bà ta nói xong trong lòng liền vui sướng một hồi, đây là một vụ mua bán…à thoả thuận có lời, có thể không vui sao?

Đáng tiếc trong nhà chỉ có 2 vạn, bằng không thì bà ta có thể đánh cược càng lớn.

Hoa Chiêu cũng rất cao hưng đấy, vừa định đáp ứng, chợt nghe Diệp Danh nói: "Không được, đánh cược như vậy..., xúc phạm nguyên tắc."

Giữa anh em Diệp gia không nói đến chuyện tiền bạc, lại càng không đánh cược. Hơn nữa anh sợ không phải cái này, anh sợ đến lúc đó Chu Lệ Hoa thua không nhận nợ, đem việc này truyền đi, vậy đối với Diệp gia cùng Hoa Chiêu đều sẽ có phiền toái.

Dân gian cấm đánh cược, huống chi là khoản tiền lớn như 2 vạn, đều đủ để ngồi tù.

Hoa Chiêu tiếc nuối xoè tay: "Vậy thì mời thím ba đổi lại tiền đặt cược a."

Cô không muốn tự mình nói tiền đặt cược, như vậy đến lúc đó Chu Lệ Hoa lại càng có lý do để quỵt nợ.

Chu Lệ Hoa cũng thấy đáng tiếc, tiền không thể đánh cược, vậy phòng ở cũng không thể đánh cược, bất quá, còn có thể đổi sang phương pháp khác.

Nghĩ đến tiền đặt cược mới, ánh mắt của bà ta lại sáng hơn rồi, cảm thấy so với 2 vạn còn tốt hơn!

"Nghe nói, cô lại có một căn nhà nhỏ, ở trên biển Bắc Hải. Cô cũng thật là, muốn nhiều nhà như vậy làm gì? Lại ở không đến!" Chu Lệ Hoa nói: "Không bằng như vậy đi, cô thua, căn nhà này liền cho chúng tôi mượn ở, ở 20 năm a! 20 năm về sau, nếu chúng tôi còn muốn ở..., liền đưa cho cô tiền thuê."

Ngụ ý là 20 năm ở không, còn muốn tiếp tục thuê vô thời hạn.

Thật lớn mặt!

Người có định lực như Hoa Chiêu còn tức giận.

Bất quá, cô có một ngôi nhà trên Biển Bắc? Tại sao cô không biết? Đây chính là Bắc Hải!

Cô nhìn về phía Diệp Danh.

Diệp Danh gật đầu.

Loading...