Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 266:.

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:44:12
Lượt xem: 27

Đến Diệp An cũng đã nhìn ra.

Hắn tìm một cơ hội đem Diệp Thần gọi ra một bên, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Gặp vấn đề gì?"

Anh trai của Diệp Thần không ở đây, Diệp Danh đoán chừng cũng chẳng quan tâm hắn, Diệp An chủ động làm anh trai tri kỷ.

Diệp Thần dừng một chút nói ra: "Không có việc gì."

"Cậu không xem anh là anh trai rồi, vẫn xem anh là người ngoài? Có phải cảm thấy anh biến thành một phế vật, vô dụng rồi?" Diệp An nói ra.

Một câu cuối cùng Diệp Thần đâu nói lại đươc, lập tức nói: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ. . . Em có một người bạn gái. . ."

Diệp An lập tức lớn tiếng nói: "Chuyện này còn gọi là việc nhỏ? Từ lúc nào vậy? Tình huống của đối phương thế nào?" Hắn vẻ mặt kích động tò mò.

Hắn đời này không có ý định kết hôn. . . Mặc dù kết hôn cũng là lừa gạt, nhưng những người khác của Diệp gia kết hôn hắn cũng kích động.

Không kết hôn chỉ có đối tượng hắn cũng thật kích động.

"Anh nói nhỏ chút!" Diệp Thần nhìn xung quanh một chút nói.

May mà hôm nay trẻ con nhiều, xung quanh ầm ĩ, mấy người lớn có lẽ không nghe thấy.

Hắn không phát hiện là Diệp Danh cùng Hoa Chiêu liếc nhau, đều chú ý bọn hắn.

"Như thế nào? Có cái gì không thể nói sao? Đối tượng nảy của cậu cũng có vấn đề?" Diệp An nhíu mày.

"Không có vấn đề gì, không có gì không thể nói ra." Diệp Thần lập tức nói: "Chỉ là em còn chưa cùng người trong nhà nói, đừng nói như vậy."

Hắn cảm giác như vậy có chút không chính thức, là đối với đối tượng không tôn trọng.

"Ah ~" Diệp An cười, không nghĩ tới tiểu tử này còn rất biết đau lòng người ta: "Cũng muốn gặp gia trưởng rồi, không bằng thừa dịp hôm nay nhiều người, tranh thủ thời gian nói đi."

"Em cũng nghĩ như vậy, nhưng là. . . Có chút không dám." Diệp Thần nói ra.

"Cậu cũng trưởng thành rồi, tìm đối tượng là chuyện rất bình thường, chỉ là mẹ của cậu…Trước kia chẳng quan tâm cậu, bằng không thì bây giờ con của cậu cũng đã chạy được rồi." Diệp An nói ra.

Diệp Thần năm nay 25 rồi, cũng là thanh niên lớn tuổi, nếu phản đối sẽ không bình thường rồi.

Hoa Chiêu đột nhiên thổn thức, lúc cô vừa gả vào Diệp gia, Diệp Thần còn là một thanh niên ngây thơ còn chưa trút bỏ được tính trẻ con, hiện tại đã trưởng thành và thận trọng.

Cũng là lỗi của cô. . . Chu Lệ Hoa bị cô giày vò đến không có thời gian chăm sóc hắn, bằng không thì hắn thực sự đã kết hôn.

"Cậu nói trước cho anh một chút, đối tượng này của cậu tình huống thế nào?" Diệp An hiếu kỳ nói.

Diệp Thần đỏ mặt, có chút thẹn thùng nói: "Cô ấy tên là Tôn Diễm, 20 tuổi, người thủ đô, người trong nhà đều là công nhân bình thường."

Diệp An đợi trong chốc lát hỏi: "Hết rồi?"

"Hết rồi." Vẻ mặt Diệp Thần còn có chút gì đó.

"Gặp nhau như thế nào? Ai đuổi theo ai?” Diệp An bát quái nói.

Diệp Thần đẩy khuôn mặt trước mặt ra, những chuyện này làm sao có thể nói cho người ngoài biết.

"Được rồi." Diệp An có chút thất vọng, hỏi: "Cậu muốn cùng cô ta kết hôn?"

Diệp Thần đỏ mặt gật đầu.

Diệp An đã nhìn ra, hắn thực sự thích người tên Tôn Diễm này, vậy cũng không còn gì để nói nữa.

Không đúng, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Danh.

Diệp Danh ra hiệu hất hất về phía Hoa Chiêu.

Diệp An lại nhìn về phía Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà quay đầu.

Diệp An cũng có chút không rõ rồi, Tôn Diễm này đến cùng là được hay không được.

Không phải những mặt khác được hay không được, mà là thân phận bối cảnh được hay không được.

Như Diệp Giai, gả vào Miêu gia, vậy thì tuyệt đối không thể được.

"Cậu ngẫm lại lúc nào nên mở miệng nói đi." Diệp An vỗ vỗ bả vai Diệp Thần, chống gậy đi bộ xung quanh một chút, thực tế là đi về phía Hoa Chiêu.

Hắn hiện tại rất nhàm chán ah, tối nay phải dựa vào chút bát quái này mà hứng thú hơn.

Hoa Chiêu đã quản chuyện nội vụ Diệp gia, chị ấy chắc chắn sẽ biết tình huống của Tôn Diễm này.

"Được hay không vậy?" Hắn lặng lẽ hỏi.

"Có lẽ không có gì là không được." Hoa Chiêu đi tới hỏi Diệp Danh.

Diệp Danh đã cử người đi điều tra chi tiết về Tôn gia, cô cũng đang đợi báo cáo.

"Không có gì không được, chỉ là quá bình thường." Diệp Danh nói ra.

Hoa Chiêu liền nói: "Chỉ là một gia đình bình thường, cha mẹ đều là công nhân, trong nhà có năm anh chị em, ở trong đại tạp viện. Hai anh trai đã lập gia đình, hai chị gái còn lại chưa lập gia đình. Cô ta là người nhỏ nhất. "

Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Đặc điểm lớn nhất của Tôn Diễm này, chính là xinh đẹp, rất xinh đẹp."

Diệp An nhìn Hoa Chiêu, người có thể làm cho cô khen là xinh đẹp, vậy khẳng định rất đẹp rồi.

"Trách không được cái hũ mút này thông suốt rồi." Hắn nói thầm một câu.

Diệp Thần ở trong mấy anh em Diệp gia, là người nhỏ nhất, kém hấp dẫn nhất, và trầm mặc nhất đấy.

Học tập không giỏi, cũng không tòng quân, sớm đi ra công tác, năng lực công tác cũng không xuất sắc, phóng tới gia đình bình thường có lẽ xem như ưu tú, nhưng ở trong nhà bọn hắn, chỉ là bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân hình thành nên tính cách của Diệp Thần, hắn không thích nói chuyện, không thích ra mặt, không thích tranh cường háo thắng, trước kia Chu Lệ Hoa luôn mắng hắn bí ẩn làm người ta phát bực.

Bí ẩn làm người ta phát bực cũng nở hoa rồi.

Bên kia, Diệp Thần rốt cuộc cũng nổi lên dũng khí, đi tìm Lưu Nguyệt Quế, ấp úng nói chuyện mình có đối tượng.

Hắn cũng là người đáng thương, mẹ ruột không thể vào cửa Diệp gia, cha ruột lại ở xa, việc này hắn chỉ có thể nói với Lưu Nguyệt Quế.

Lưu Nguyệt Quế thoáng cái hét lên: "Đối tượng của cháu muốn tới nhà gặp gia trưởng? Ai nha! Đây là chuyện tốt ah!" Bà vui mừng nói.

"Lúc nào đến? Thím tranh thủ thời gian đến nhà cháu chuẩn bị một chút." Nói đến đây biểu cảm của Lưu Nguyệt Quế dừng lại, nhìn Diệp Thần trên mặt mơ hồ có chút thương cảm.

Diệp Thần cùng Diệp Lị hiện tại còn ở căn nhà lúc trước Diệp Danh giúp bọn hắn thuê.

Chu Lệ Hoa ở chỗ của Diệp Giai.

Chút tiền của cha ruột đã lấy đi cùng Đường Phương Hà mua nhà sống rồi.

Khiến cho con trai con gái ruột ở bên ngoài thuê phòng ở.

Lưu Nguyệt Quế nhìn về phía Đường Phương Hà.

Đường Phương Hà nhìn về phía bọn họ, cũng không xấu hổ, cũng không đề cập tới chuyện khác, vừa cười vừa nói: "Diệp Thần có đối tượng rồi? Đây là việc vui! Ngày mai thím cùng chị dâu hai cùng đến trong nhà dọn dẹp một chút, quyết không thể cho cháu mất mặt trước đối tượng.

"Về phần hôn sự, cha của cháu tuy không ở đây, nhưng có chị dâu hai của cháu ở đây, tuyệt đối không thiếu gì rồi." Bà nhìn về phía Hoa Chiêu.

Diệp Thần cũng nhìn về phía Hoa Chiêu, căn bản không nhìn tới Đường Phương Hà.

"Không chỉ có chị ở đây, mà tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều ở đây, hôn sự của em, chỉ cần ông nội nói không có vấn đề, chị khẳng định xử lý cho em được nở mày nở mặt." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thần yên tâm, hắn biết ông nội đối với hôn nhân rất tiến bộ, đối phương chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bối cảnh gia đình không có vấn đề, những chuyện khác có lẽ cũng không có vấn đề.

Nhưng cho đến khi mọi việc được quyết định, hắn vẫn có chút lo lắng.

Bởi vì nhà đối tượng của hắn thật sự là quá nghèo.

"Cháu có đối tượng?" Diệp Chấn Quốc rất vui vẻ, kinh ngạc mà nhìn Diệp Thần.

Trong nhà rất lâu không có chuyện vui rồi.

Trước kia Hoa Chiêu sinh con xem như việc vui, kết quả sinh ra đã hết hồn một trận

Diệp An kết hôn, càng không coi là việc vui.

Diệp Thần kết hôn cũng được a?

"Tình huống của đối tượng cháu như thế nào?" Ông hỏi Diệp Thần.

"Tôn Diễm, chỉ là người bình thường. . ." Diệp Thần giới thiệu với cả nhà.

Mọi người nghe, có người nhíu mày, có người mặt không biểu tình.

Diệp Chấn Quốc nghe xong vui vẻ trên mặt cũng phai nhạt nhạt.

"Ông nội, ông sẽ không xem thường người bình thường chứ?" Diệp Thần sốt ruột mà hỏi.

Lập tức đổi lấy một cái liếc mắt của lão gia tử.

Người lớn như vậy rồi còn không biết nói chuyện! Xem ra còn phải ra ngoài rèn luyện!

"Ông nội không phải xem thường người bình thường." Hoa Chiêu ở một bên giải thích: "Chỉ là hoàn cảnh hai gia đình chênh lệch quá lớn, hai người sống cùng nhau, không tránh được ma sát."

Thực sự không phải xem thường ai, đây là vấn đề tồn tại khách quan.

Đạo lý này Diệp Thần cũng hiểu, từ nhỏ Chu Lệ Hoa đã ghé vào tai hắn cằn nhằn, tương lai nhất định phải tìm một người môn đăng hộ đối, không thể tìm cửa nhỏ nhà nghèo.

Nhưng hắn cũng không dễ dàng.

Gặp Tôn Diễm, càng ném chuyện này qua một bên.

Cũng bởi vì chuyện này, hắn cũng muốn gặp gia trưởng rồi, nhưng lại không dám nói với Chu Lệ Hoa, mà nói với Lưu Nguyệt Quế.

"Có ma sát cũng không có việc gì, quen dần thì tốt rồi." Diệp Thần nói ra.

Diệp Chấn Quốc nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Diệp Danh.

Diệp Danh gật đầu.

Diệp Chấn Quốc liền nói: "Vậy thì gặp gia trưởng a, xuất phát từ lễ phép, cháu nên đi gặp người lớn trong nhà con bé trước, rồi mang con bé về trong nhà, rồi đến chỗ của ông."

"Không cần." Không nghĩ tới Diệp Thần vậy mà cự tuyệt.

"Chỉ cần đến chỗ nhà cháu được." Diệp Thần xấu hổ nói: "Cô ấy cũng cho là cháu xuất thân từ gia đình bình thường, vì bớt chút phiền toái, cháu muốn cô ấy trước cứ cho là như vậy, đợi lúc nào không giấu được nữa, lúc đó lại nói sau."

Những gì Hoa Chiêu nói hắn đều hiểu, hắn còn biết trở thành con dâu Diệp gia khá "Nguy hiểm", đặc biệt là đối với người bình thường mà nói.

Hắn sợ Tôn Diễm cùng người nhà của cô ấy về sau sẽ lay động, gây phiền toái cho người trong nhà.

Hắn cũng không biết người nhà kia, còn chưa gặp qua đâu, cho nên để an toàn, hắn nghĩ trước tiên cứ giả bộ là người bình thường đã.

Diệp Thần ở bên ngoài rất ít xuất hiện, chưa bao giờ nói về gia đình mình, cho đồng nghiệp đều không biết tình huống của hắn, Tôn Diễm thông qua đồng nghiệp biết hắn cũng sẽ không biết.

Người một nhà đều rất yên tĩnh, nhìn Diệp Thần, bọn hắn chưa bao giờ biết rõ còn có loại thao tác này, có chút ngơ ngác.

“Rất dễ lưu lại những tai hoạ ngầm”. Hoa Chiêu cau mày nói: "Chuyện quan trọng như vậy cậu còn gạt, dễ làm tổn thương người ta."

Chuyện này thật đúng là vì hắn mà cân nhắc rồi, Diệp Thần nhìn Hoa Chiêu, nhận tình cảm của cô.

"Cũng không phải đều lừa gạt, giả nghèo, chỉ là đừng nói với bọn họ thân phận của ông nội và bác cả bác hai, để cho bọn hắn biết không tầm thường là được rồi. Về phần em, em chính là người bình thường. . ."

Một câu làm cho mấy người Diệp Chấn Quốc cùng Hoa Chiêu nhíu mày.

Nhìn Diệp Thần, sao có chút tự ti?

Thân là con cháu Diệp gia, hắn nên có khí thế mới đúng, cho dù giáo dưỡng tốt không biểu hiện ra ngoài, trong lòng hắn cũng có thể kiêu ngạo đấy, cảm giác mình không giống người thường.

Nhưng hiện tại hình như hoàn toàn không có chuyện như vậy, Diệp Thần cảm thấy mình rất bình thường.

Hoa Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu, Diệp Danh, cho dù là Diệp An đã mất đi một chân khí chất vẫn lỗi lạc, lại thêm Diệp Thâm ở Bằng Thành, có chút hiểu ra rồi.

Có một đám trưởng bối, anh em như vậy trước mắt, hắn một khi không tốt sẽ dễ dàng dưỡng thành tính tự ti, nếu như lại thêm Chu Lệ Hoa thúc đẩy nữa mà nói.

Ví dụ như "Con xem Diệp Danh người ta, thế này thế nọ", "Con xem Diệp Thâm người ta thế nào", "Con nhìn lại chính mình xem!" "Con cái gì cũng không phải! Làm gì cũng không được!"

Đây không phải là Hoa Chiêu đoán mò, là lúc Chu Lệ Hoa mấy lần đánh con cô đã nghe thấy đấy.

"Cháu có cuộc sống của mình, tự cháu tính toán." Sau nửa ngày, Diệp Chấn Quốc nói ra.

Ông cau mày, nhìn đứa cháu này, đột nhiên cảm giác có chút vô lực.

Ánh mắt ông làm cho Diệp Thần càng khẩn trương, cúi đầu.

Diệp Chấn Quốc càng nhăn mày.

Diệp Thần càng khẩn trương.

Hoa Chiêu xác định ý nghĩ của mình, đây là một vòng tuần hoàn ác tính.

Đến Diệp Danh cũng phát hiện ra vấn đề.

Nhưng Diệp Thần cũng lớn như vậy rồi, tính cách đã hình thành, sợ là không dễ sửa.

Ai.

"Tốt rồi, đều ăn cơm đi, ăn xong lại đến nhà Diệp Thần giúp đỡ làm việc." Diệp Danh nói ra: "Cậu công tác nhiều năm như vậy, không tích lũy ít tiền sao? Thiếu bao nhiêu? Anh trai gom góp cho, mua căn nhà tốt mà kết hôn."

Diệp Thần lập tức cười, lại có chút ngượng ngùng: "Trong tay em chỉ có 2000, còn thiếu rất nhiều. . ."

"Không ít." Diệp Danh nói ra.

Diệp Thần tổng cộng mới công tác vài năm, trước kia tiền lương đều giao cho Chu Lệ Hoa quản, về sau cũng giao cho bà ta.

Chu Lệ Hoa không có công tác, Diệp thành lại không nuôi bà ta, mấy đứa con khác cũng mặc kệ bà ta, Chu Lệ Hoa chỉ dựa vào chút tiền lương này của Diệp Thần nuôi sống đây này.

Bất quá Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng là mẹ ruột, mỗi tháng cũng lấy không nhiều, chỉ cần hai ba mươi đồng đủ sinh hoạt là được, còn lại để cho Diệp Thần tự mình tích lũy.

Như vậy trong tay hắn mới có chút tiền.

"Thiếu chút cũng không sao, mấy ngày nay cậu cứ đi xem phòng ở, chọn được chỗ nào nói cho anh biết, viết phiếu nợ, nhớ trả nợ là được." Diệp Danh nói ra.

Diệp Thần nhìn Diệp Chấn Quốc, lại nhìn Hoa Chiêu, có chút nhỏ giọng nói: "Thế nhưng mà quy củ Diệp gia, không thể vay tiền. . . ."

Tất cả mọi tai nạn trong nhà đều bắt đầu từ khi mẹ hắn nhất quyết vay tiền mua nhà của Hoa Chiêu….

Hắn bây giờ nghe đến mua nhà ah, tiền ah, liền sợ hãi.

Diệp Chấn Quốc cũng nhíu mày, Diệp gia xác thực có quy củ này.

Hoa Chiêu đột nhiên liếc nhìn Đường Phương Hà, nháy mắt mấy cái.

Đường Phương Hà sửng sốt một giây liền hiểu, lập tức nói: "Diệp Thần mua nhà sao có thể để Diệp Danh xuất tiền? Tôi ra, tôi coi như cũng là trưởng bối của hắn, hắn kết hôn tôi cũng phải ra phần lực, nhà của hắn tôi bao hết, như vậy không tính là phá hư quy củ Diệp gia chứ?"

Lời này nói ra, làm cho Diệp Chấn Quốc rất cao hứng.

Không phải là vì mấy vạn tiền mua nhà mà cao hứng, mà là Đường Phương Hà làm mẹ kế coi như không tệ.

Đường Phương Hà cao hứng mà nháy mắt với Hoa Chiêu mấy cái, cám ơn cô cho mình cơ hội nịnh nọt lão gia tử. Bằng không thì bà thật không nghĩ tới sẽ xuất tiền cho Diệp Thần mua phòng ốc.

Không có Hoa Chiêu lên tiếng, bà cũng không dám. . . .

Diệp Thần lại nhíu mày mở miệng: "Không cần."

Diệp Thần không muốn dùng tiền của Đường Phương Hà.

Người mẹ kế này đối với bọn họ luôn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hắn không thích bà ta, nhìn bà ta cười liền chán ghét, hắn cảm thấy người này dối trá.

"Tôi biết cậu không muốn dùng tiền của tôi, nếu không như vậy, tiền này tôi cho cậu mượn đấy, cậu cũng viết giấy vay nợ cho tôi, đến lúc đó trả nợ là được." Đường Phương Hà nói.

Một câu làm cho Diệp Thần có chút giãy dụa.

Trước kia không sao cả, nhưng khi đã muốn kết hôn thành gia mới phát hiện, chính mình hi vọng có một gia đình thuộc về mình đến cỡ nào.

"Tôi còn gọi điện thoại cho cha cậu, để ông ấy lấy tiền lương ra, con trai sắp kết hôn, ông ấy cũng phải ra lực." Đường Phương Hà nói.

Kỳ thật tiền lương của Diệp Thành đều ở trong tay bà, đây là chuyện trước khi kết hôn đã nói rồi đấy, trong nhà Đường Phương Hà quản tiền.

Nhưng hiện tại nói như vậy có thể làm cho Diệp Thần cùng Diệp Lị dễ chịu hơn một chút.

Hoa Chiêu cũng đã bắt đầu đoàn kết mọi người trong gia đình, bà không thể chia rẽ được.

"Quyết định vậy nha." Đường Phương Hà đánh nhịp, cũng là cho Diệp Thần bậc thang mà bước xuống.

Diệp Thần quả nhiên không cự tuyệt nữa.

Vay tiền có thể, đến lúc đó hắn trả là được.

Diệp Lị trông mong mà nhìn Đường Phương Hà cùng Diệp Thần, anh trai sắp kết hôn, muốn mua phòng ốc chuyển ra, cô ta thì sao? Cô ta một mình ở đó hay đến nhà anh trai đây?

Đều không thích hợp!

Tiền thuê căn nhà kia rất đắt, cô ta không có tiền!

Ở đến nhà anh trai làm bóng đèn? Cô ta cũng không muốn.

Diệp Lị gấp đến độ muốn khóc, đột nhiên phát hiện mình là người thừa sao?

Hoa Chiêu thở dài, cha mẹ ly hôn rồi, con cái rất dễ rơi vào cảnh không có nhà để về.

"Cô đương nhiên là đến nhà ba mình ở." Hoa Chiêu nói xong nhìn về phía Đường Phương Hà.

Đường Phương Hà lập tức nói: "Đúng! Nhà b aba vĩnh viễn là nhà của cháu, cháu mau tới cùng dì làm bạn, bằng không thì dì sống một mình, cũng sắp nhàm chán c.h.ế.t rồi."

Một câu lại đã nhận được hảo cảm của cả nhà.

Trong lòng Diệp Lị thậm chí cũng có chút cảm kích.

"Vậy thì ăn cơm đi, ăn xong tất cả mọi người đi làm việc." Diệp Chấn Quốc mở miệng.

Sau khi ăn xong, Hoa Chiêu đem Đường Phương Hà kéo qua một bên: "Cho thím ở cùng Diệp Lị, còn có chuyện muốn làm phiền thím."

"Ai nha! Có chuyện gì cháu cứ nói thẳng, cháu có thể làm phiền thím, thím cao hứng cũng không kịp." Bà ha ha cười, khí chất trầm ổn trước kia cũng mất.

Bà ấy đương nhiên cao hứng, hiện đang nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.

Bà ấy phát tài rồi!

Con đường của Hoa Chiêu quả nhiên đúng, sách luyện tập vừa ra, nhà máy in ấn phải làm việc hết công suất, mấy nhà máy in ở thủ đô hiện tại cũng đang làm việc cho bà rồi.

Đó đâu phải là in sách? Đó là in tiền!

Bà có thể rất không sĩ diện mà nói, những khí chất cao nhã trước kia, đều là giả bộ đấy!

Bà thích áo lông thú! Bà thích thịt kho tàu!

"Nhẹ nhàng ah, ổn định lại." Hoa Chiêu vỗ vỗ bờ vai của bà: "Đi đường đúng đắn, chớ đi sai đường, bằng không tất cả những thứ thím có được hiện tại, đều sẽ mất đi."

Ánh mắt của cô lạnh lùng.

"Còn con ch.ó thím nuôi kia, tính tình không tốt, đừng nuôi nữa, đưa đến nhà đồng hương ở nông thôn, xích nó lại..., đừng để nó lại cắn người."

Trước kia có người nịnh nọt Đường Phương Hà, đưa cho bà một con ch.ó con, con ch.ó nhỏ lông xù đáng yêu, nhưng lại rất nóng tính, còn thông minh, biết chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, biết xem mạnh yếu.

Mỗi lần cùng Đường Phương Hà đi ra ngoài, nó nhìn thấy trẻ con liền cắn.

Đường Phương Hà ngay từ đầu còn xin lỗi, nhưng đối phương tức giận không nhận, lúc muốn đánh c.h.ế.t con ch.ó Đường Phương Hà cũng tức giận, liền cùng người ta cãi nhau.

Đối phương nếu không buông tha, bà đã muốn lấy thế đè người rồi.

Loại chuyện này đã phát sinh ba lần. Mà mỗi một lần lại lớn chuyện hơn.

Hoa Chiêu lạnh lùng mà nhìn Đường Phương Hà: "Chó của thím cắn người, thím lại bắt nạt người. Thím cảm thấy mình có lý, hay là con ch.ó của thím có lý?"

Sự nhiệt tình sốt sắng trong lòng Đường Phương Hà lập tức bị giội tắt, người cũng đánh cho rùng mình tỉnh táo lại.

"Vậy thím sẽ đưa nó đi! Về sau không bao giờ nuôi chó nữa!"

"Vấn đề không chỉ ở con chó, còn thím nữa." Hoa Chiêu nhìn bà nói.

"Thím biết rõ." Đường Phương Hà lập tức nói: "Thím biết mình xác thực quá mức, nhưng lúc đó là nhịn không được, sau đó tỉnh táo lại thím cũng đền bù tổn thất rồi!"

Bà lấy thế đè người bảo vệ con chó, về sau cũng bồi thường rất nhiều cho đối phương, 1000 đồng, một năm rưỡi tiền lương của người bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân chuyện được dẹp yên, nhiều tiền như vậy đủ để dẹp loạn cùng lửa giận của những người kia.

Nhưng cũng có người đau lòng con mình, đền bù bao nhiêu cũng không được.

Hoa Chiêu thấy Đường Phương Hà nuôi chó còn nuôi thành như vậy, chỉ có thể tới lay tỉnh bà ấy.

"Thím là một người giáo viên, đạo lý làm người thím đều hiểu, cháu hi vọng thím đem áo khoác cũ trước kia tiếp tục mặc vào, như vậy mới có thể làm cho thím sống thật lâu." Hoa Chiêu nói: "Đừng rêu rao, xã hội còn chưa ổn định, dễ xảy ra tai nạn c.h.ế.t người."

"Thím đã biết." Đường Phương Hà như học sinh tiểu học bị mắng ngoan ngoãn nói.

Thấy Hoa Chiêu hình như đã nói xong, bà ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên hỏi: "Cháu làm sao có thể bình tĩnh với nhiều tiền như vậy?"

Lợi nhuận kiếm được từ sách luyện tập phần lớn là của Hoa Chiêu, bà chỉ chiếm một đầu nhỏ, bà đã có thể bay thành cái dạng này, mà Hoa Chiêu bên ngoài còn vô số tiền, sao cô vẫn có thể trầm ổn như vậy?

“Quen rồi thì tốt.” Hoa Chiêu cười nói: “Thím trước cứ nhịn một chút, sau khoảng thời gian hưng phấn này sẽ thấy tiền bạc chẳng là gì cả”.

"Nói chuyện chính sự, để cho Diệp Lị đến nhà thím ở là hi vọng thím trông chừng cô ta một chút, cô ta thầm mến phụ đạo viên của mình, thím đừng chọc phá tầng cửa sổ này, nhưng cũng phải để ý, đừng để cô ta làm chuyện điên rồ." Hoa Chiêu nói.

"Như vậy. . . Thím đã biết." Đường Phương Hà lập tức nói.

"Đi thôi, cháu cũng đến chỗ Diệp Thần nhìn xem." Hoa Chiêu nói.

Mấy người cùng đến nhà Diệp Thần, ở ngoài cửa đã nghe thấy bên trong rất náo nhiệt.

Diệp Thần đã đi trước, đem tin tức tốt nói cho Chu Lệ Hoa.

Đến lúc đó gặp gia trưởng, Tôn Diễm ai cũng có thể không gặp, nhưng mẹ hắn không thể không gặp.

Chu Lệ Hoa lúc ấy thiếu chút nữa tức giận đến ngã ngửa, nhưng đang ở Miêu gia, bà ta không thể nổi giận mất mặt.

Lập tức kéo Diệp Thần về nhà.

Đến nơi này không có người ngoài bà ta cũng không khách khí.

"Nhìn chút tiền đồ này của con xem! Tìm người nghèo kiết xác! Con bị mù hay ngốc? Đời này con còn muốn ra đường nữa không hả?" Chu Lệ Hoa mắng.

Diệp Thần tức giận: "Gia đình của cô ấy chỉ nghèo một chút, nhưng cô ấy không nghèo! Mà con đời này không thể ngẩng đầu là do bản thân mình, không phải do cô ấy!"

"Con còn dám mạnh miệng! Tìm một nửa kia của mình rất quan trọng nhìn không thấy sao? Xa nhìn không thấy nhưng trước mắt cũng không thấy sao?

"Diệp Danh tìm Văn Tịnh, cái gì cũng không phải! Làm hại chính mình không có con, còn thiếu chút là hại Diệp gia!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-266.html.]

"Diệp Thư ngay từ đầu tìm Khổng Kiệt, cái gì cũng không phải! Làm hại chính mình vài năm không có con, còn bị nhà chồng giày vò! Con nhìn lại hiện tại, người ta tìm Diêu Khôn, sống thế nào?"

Chu Lệ Hoa một tiếng so với một tiếng càng cao hơn: "Con nhìn lại Diệp Thâm, người ta cưới vợ thế nào? Biết kiếm tiền không nói, không có Hoa Chiêu mạng hắn cũng mất!"

"Con nhìn lại mình xem! Con không là cái gì cả!" Chu Lệ Hoa hét.

Hoa Chiêu đứng ở ngoài cửa, sờ sờ mũi cười thầm, lần đầu tiên nghe Chu Lệ Hoa khen mình, cô cũng có chút ngượng ngùng nha ~

Bất quá phương pháp giáo dục của Chu Lệ Hoa xác thực có vấn đề.

Chu Lệ Hoa yêu nhất khẳng định là con của mình, nhưng bà ta lại thích nâng cao người khác, hạ thấp con mình, mỹ danh gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, nó có thể biết cái gì chứ, nó chỉ biết ở trong mắt cha mẹ, con cái nhà người ta đều tốt hơn mình, mình không bằng ai cả. Cha mẹ đối với nó rất thất vọng.

Đứa nhỏ trưởng thành trong môi trường như vậy không tự ti mới là lạ.

Nhưng nếu Diệp Thần mới 5 tuổi, Hoa Chiêu còn khuyên nhủ Chu Lệ Hoa, Diệp Thần hiện tại cũng 25 rồi, nói cái gì cũng đã chậm.

Hoa Chiêu đưa tay gõ cửa, ồn ào trong phòng liền im bặt.

Chu Lệ Hoa sửa sang lại đầu tóc, đi mở cửa, thấy Hoa Chiêu, bà ta có chút xấu hổ.

Sau đó thấy bên cạnh Hoa Chiêu là Đường Phương Hà, lập tức trừng mắt.

Nhưng nhà của con trai còn dựa vào người ta. . . . .

Chu Lệ Hoa miễn cưỡng cười nói với Hoa Chiêu: "Tới rồi, mau vào."

Nói xong không để ý tới bọn họ mà quay người vào nhà, quay đầu lại trông thấy Diệp Thần, liền tức giận.

"Hoa Chiêu, hắn lấy người vợ như vậy được không? Trong nhà cũng mặc kệ không quản sao?" Bà ta nhịn không được hỏi.

"Thím cũng biết, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bối cảnh không có vấn đề, trong nhà đều mặc kệ." Hoa Chiêu nói ra.

"Nhân phẩm? Cô ta tròn méo thế nào tôi còn không biết, sao biết được nhân phẩm? Bối cảnh? Nghèo như vậy bối cảnh không có vấn đề sao? Không đi ra ngoài hãm hại lừa gạt sao?"

"Mẹ!" Diệp Thần rất tức giận.

"Anh đừng gọi tôi là mẹ! Anh mới là mẹ của tôi! Tôi sinh ra một đám tổ tông! Một đứa so với một đứa càng không bớt lo!" Chu Lệ Hoa tức giận nói.

Hoa Chiêu không trả lời vấn đề của bà ta.

Nhân phẩm, tính tình gì đấy, có một số người rất giỏi che dấu, không gặp chuyện sẽ không phát hiện được.

Đối tượng của Diệp gia, chỉ cần trước kia không vi phạm pháp luật, làm ra chuyện gì thiếu đạo đức là đã vượt qua kiểm tra rồi.

Điểm ấy điều tra biểu hiện của Tôn Diễm không có vấn đề.

Bối cảnh cũng không thành vấn đề, Diệp gia không kỳ thị xuất thân.

Tôn Diễm tốt xấu gì cũng xuất thân gia đình công nhân, Hoa Chiêu còn là nông dân đây này, lúc ấy ngoại trừ Miêu Lan Chi nhìn cô không vừa mắt một chút, những người khác đều tiếp nhận cô.

"Diệp Thần thật vất vả mới gặp được người mình thích, cô cũng đừng ngăn cản." Lưu Nguyệt Quế đi ra khuyên nhủ Chu Lệ Hoa: "Nghèo chút thì nghèo chút, chỉ cần không có tật xấu khác, hai người có thể sống chung, như vậy đã rất tốt rồi!"

Hiện tại bà chỉ hi vọng Diệp An có thể tìm được một người phụ nữ mình thích để kết hôn, cho dù là người xin cơm, nàng cũng không chê!

Lưu Nguyệt Quế khuyên nhủ so với những người khác còn có tác dụng hơn.

Chu Lệ Hoa thích so sánh hơn thua, so với Diệp An, lại so với Diệp Danh, Diệp Hưng, Diệp Thần tìm người bình thường, bà ta xác thực nên cao hứng.

Đợi một chút, ngon hay không ngon còn chưa biết đâu, thấy người nói sau!

Bên này, Lưu Nguyệt Quế cùng Đường Phương Hà tự mình ra tay giúp Diệp Thần quét dọn phòng, Hoa Chiêu cùng Chu Lệ Hoa thương lượng đồ dùng kết hôn.

Cô nói, Diệp Thành xuất tiền, Diệp Thành không đủ, lão gia tử cũng sẽ phụ cấp một ít.

Như vậy, Chu Lệ Hoa liền không khách khí, viết ra những thứ mà bà ta đã từng tưởng tượng con trai mình sẽ dùng cho ngày kết hôn.

Tam đại kiện phải có, TV, máy giặt, tủ lạnh, người khác không có bọn hắn phải có, mặt khác, không có ô tô, được có một chiếc xe máy.

Phòng ở cũng không thể nhỏ hơn, ít nhất phải là nhà cấp bốn tiêu chuẩn, có nhà giữa có sương phòng, như vậy tương lai con cái nhiều mới có chỗ ở.

Những đồ dùng khác trong nhà, đều phải là đồ mới.

Như vậy tính ra cũng tốn không ít tiền.

Chu Lệ Hoa liếc trộm Hoa Chiêu, thấy Hoa Chiêu không có biểu lộ gì, chỉ gật đầu, còn nói sẽ mua, tốt nhất là gỗ lim, không có cái mới mua cũ cũng được, nhìn đẹp mắt.

"Quá mắc, đây chính là gỗ lim, từ xưa đã đắt." Chu Lệ Hoa nói.

Gỗ lim từ xưa đều là ngự dụng đấy, dân chúng không thể dùng, đến cuối đời Thanh người giàu có đều có thể dùng, nhưng cũng khan hiếm, đắt đỏ.

"Không nhiều tiền, đặt mua một bộ dùng trong nhà, cũng mấy ngàn." Hoa Chiêu nói ra.

Vài thập niên trước đồ dùng gỗ lim rất đắt, nhưng 10 năm trước, bó chỉ dùng để nhóm lửa đấy.

Hiện tại thời gian đó vừa mới đi qua, gỗ lim không cần nhóm lửa nữa, nhưng vẫn rất rẻ, một cái bàn nhỏ cái ghế nhỏ, chỉ mấy đồng, một tủ quần áo lớn, còn là loại tốt, cũng chỉ hơn mười đồng, tay nghề tinh xảo, mấy trăm.

Chuyện này Hoa Chiêu có quyền lên tiếng, đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim tương lai rất hot, cô cũng không phải không biết, sao có thể bỏ qua loại cơ hội này.

Khoảng sân nơi cô không ở chứa đầy những món đồ nội thất cổ mà cô sưu tầm được.

Tương lai đợi bọn nhỏ lớn rồi phân mỗi đứa một phần.

Mấy ngàn cũng là tiền, Diệp Thành tích lũy một hai năm mới được mấy ngàn.

Chu Lệ Hoa không phải thay Diệp Thành đau lòng, bà chỉ sợ ông ta không ra! Dù sao hiện tại tiền cũng không phải ông ta định đoạt rồi.

Chu Lệ Hoa liếc trắng Đường Phương Hà.

"Tiền này lão gia tử ra." Hoa Chiêu nói.

Chu Lệ Hoa nhìn Hoa Chiêu, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.

Tiền của lão gia tử trong tương lai sẽ thuộc về ai? Bà ta thấy sẽ là Diệp Danh hoặc là Diệp Thâm đấy, Hoa Chiêu bây giờ lại không đau lòng mà nhường lại.

Hoa Chiêu kỳ thật không giữ, chẳng qua là lúc trước bà ta dùng sai phương thức, nếu như lúc ấy bà ta thương lượng thật tốt, ở chung với Hoa Chiêu thật tốt, có phải là sẽ không biến thành tình trạng ngày hôm nay?

"Không cần đồ dùng gỗ lim, đồ dùng bình thường là được." Diệp Thần đi tới nói ra: "Em là người bình thường."

Một phòng toàn đồ gỗ lim mấy ngàn đồng, sao có thể giả bộ là người bình thường?

"Không phải nói không giả nghèo?" Hoa Chiêu nói.

"Chỉ cần đồ dùng bình thường là được, em không thích gỗ lim, nhìn không đơn giản, quét dọn còn phiền toái." Diệp Thần nói ra.

"Cậu xác định?" Hoa Chiêu hỏi.

"Em xác định!" Diệp Thần gật đầu.

"Vậy được rồi, tương lai cậu đừng hối hận." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thần có chút kỳ quái, tuy từ bỏ bộ đồ dùng mấy ngàn đồng đổi thành mấy trăm đồng, nhưng mấy ngàn đồng, hắn còn không đến mức hối hận.

Hắn dù là bình thường, cũng là con cháu Diệp gia, mấy ngàn còn không được hắn để vào mắt.

Chu Lệ Hoa trừng mắt liếc Diệp Thần, bất quá cũng không nhiều lời.

Phòng ở không tính, tam đại kiện cùng xe gắn máy cộng lại cũng không ít rồi, bà cũng không thể xấu hổ mà muốn bộ đồ dùng mấy ngàn, mua bộ bình thường mấy trăm là được.

"Cô đừng ở đây loay quay nữa, lễ gặp mặt ngày mai chuẩn bị xong chưa? Không nhanh đi mua!" Chu Lệ Hoa thúc nói.

Ở một góc khác của thành phố, người Tôn gia đang vội vàng thu dọn phòng ở.

Tất cả gia sản đều bị chuyển đi ra, chất đầy căn nhà cấp bốn không lớn.

"Làm gì vậy? Tôn gia muốn dọn nhà? Dọn đi đâu vậy?" Hàng xóm vừa mới tan tầm trở về, cực kỳ hâm mộ mà hỏi thăm.

Tôn gia ở trong một căn nhà cấp bốn, căn nhà này vốn không lớn lại nhét đầy mười hộ gia đình.

Nhà giữa ba gian 3 nhà ở, đông tây Sương phòng 4 gian 4 nhà ở, khu nhà nhỏ phía sau 3 gian cũng 3 nhà ở.

Tôn gia ở trong một gian đông sương phòng, không lớn không nhỏ, 20 mét vuông.

Nhưng Tôn gia đông người!

Hai người già, hai đứa con trai 3 đứa con gái.

Hai đứa con trai năm trước đều kết hôn, lại thêm hai đứa con dâu.

20 mét vuông ở 9 miệng ăn!

Chen chúc vô cùng.

Nhưng không có ai chê cười, những gia đình khác cũng như vậy, không thể ít hơn 2 miệng ăn.

"Không phải dọn nhà, là đối tượng của Tôn Diễm ngày mai đến thăm, gấp rút thu thập đây này." Mẹ Tôn đứng ở trong sân, nhìn chằm chằm đồ trên đất, mắt như đèn đề phòng mấy đứa nhỏ trong sân.

"Ai, đừng chạy về bên này, bác gái chỉ có một cái phích nước nóng này, làm vỡ mẹ cháu phải đền cho bác một cái phích mới đấy!"

"Ai! Cái hộp kia còn dùng được đấy, nhanh buông ra!"

"Một hộp bánh bích quy rỉ sắt còn xem như bảo bối." Hàng xóm xem náo nhiệt nhỏ giọng nói thầm.

Mẹ Tôn thính tai, nghe thấy được: "Đương nhiên là bảo bối, nhà nát còn giá trị bạc triệu đây này! Không chừng lúc nào đó sẽ dùng đến!"

Hàng xóm xấu hổ, ngắt lời nói: "Đối tượng của Tôn Diễm bao nhiêu tuổi? Ở đâu làm gì vậy? Trong nhà tình huống thế nào?"

"Cậu thanh niên rất dễ nhìn! 25 tuổi, làm tổ trưởng ở bưu điện! Nghe nói cuối năm có thể thăng chức!" Mẹ Tôn đắc ý nói: "Về phần trong nhà, nghe nói cũng có chút địa vị, tôi còn chưa hỏi, chờ hắn ngày mai đến tôi sẽ hỏi một chút!"

Nhưng thật ra bà ta biết Diệp Thần trước, rất hài lòng, cho nên để cho đứa con gái thứ ba xinh đẹp nhất trong nhà bắt lấy cơ hội này!

"Ai ôi!!!, khó lường rồi, công tác ở bưu điện đây này!"

"25 tuổi đã là tổ trưởng rồi, vậy trong nhà khẳng định có bối cảnh."

"Tôn Diễm đây là bay lên đầu cành à! Tôn gia các người đây là muốn xoay người ah!" Mấy người hàng xóm thực sự cực kỳ hâm mộ rồi.

"Đó là do tiểu Diễm nhà ta ưu tú!" Mẹ Tôn cười toe toét.

"Mẹ! Mẹ mau vào xem đồ đạc sắp xếp thế nào!" Một cô gái tầm 20 tuổi nữ xốc màn cửa lên hô.

"Trong phòng có chị dâu cùng chị của con, không cần đến mẹ, các con nhanh chóng thu thập, thu thập xong lại mang mọi thứ để lại, ngoại trừ giường, những vật khác trước hết cứ để ở trong sân, để trong phòng quá rối loạn."

Bà ta chọn trúng Diệp Thần, Diệp Thần cũng chọn trúng Tôn Diễm, nhưng chưa đến ngày kết hôn trong lòng bà ta vẫn chưa chắc, nhà bà ta thật sự quá nghèo rồi.

Mấy cô gái nội thành căn bản chướng mắt, hai đứa con trai của bà ta phải lấy vợ nông thôn.

Nhưng con gái nhất định phải cao gả, kiên quyết không thể gả vào nhà nghèo như vậy!

Bất quá bà ta cũng biết đối phương cũng nghĩ như vậy, không muốn tìm gia đình nghèo như vậy đấy.

"Nhanh lên nhanh lên! Trời tối rồi, trước khi trời tối nhất định phải đem phòng thu thập sạch sẽ!" Trời tối phải đốt đèn, lãng phí!

Trong phòng, hai chị dâu của Tôn Diễm ngược lại chịu khó, đang chùi dọn đấy.

Hai chị gái lại kéo dài công việc.

Biểu lộ của hai người đều không vui.

Từ nhỏ mẹ đã thiên vị em năm, chuyện tốt gì cũng nghĩ đến em năm, tìm được đối tượng tốt cũng như vậy, trực tiếp bỏ qua hai chị gái, tìm cho đứa nhỏ nhất trước.

Vậy các cô làm sao bây giờ?

Kết hôn muộn hơn em gái, người không biết còn cho là có tật xấu không gả được thì sao? !

Tôn Diễm rất biết nhìn sắc mặt, lập tức nhỏ giọng nói: "Diệp Thần nói hắn còn có hai anh trai chưa kết hôn, hắn còn quen biết nhiều bạn bè tốt, điều kiện gia đình có lẽ đều rất tốt, đến lúc đó em sẽ nói hắn giới thiệu đối tượng cho hai chị!"

Lúc này hai người mới khá hơn một chút!

"Đi đi đi, nói như bọn chị sốt ruột tìm đối tượng vậy!" Chị cả Tôn Hồng của Tôn Diễm nói.

"Đúng đấy, em lúc này mới vừa đủ tuổi, liền sốt ruột kết hôn, cũng không sợ người ta chê cười." Chị hai Tôn Lệ nói.

"Không phải em gấp ah, là mẹ gấp." Tôn Diễm nắm tay áo xấu hổ nói.

"Đi đi đi, khẩu thị tâm phi." Tôn Hồng nói ra.

Nó không gấp, nó không gấp thì đừng nghe mẹ đến gặp đối tượng ah, nó không gấp thì lúc mới quen đã đem đối tượng nhường lại ah!

Nó không gấp lúc qua lại với đối tượng cũng đừng che giấu ah! Đến bây giờ muốn kết hôn mới nói với các cô, như thế nào? Sợ các cô đoạt à?

Giả bộ!

Đã biết là giả bộ!

Từ nhỏ đã như vậy! Sẽ giả bộ là người vô tội, cái gì cũng là người khác sai, nó không có một chút sai nào!

"Đều là ý của mẹ. . ." Tôn Diễm nói.

"Hừ." Hai chị gái đồng thời hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Các cô xác thực hi vọng Diệp Thần có lẽ quen biết những đồng nghiệp có gia cảnh tốt.

Các cô quá muốn nhảy ra khỏi căn phòng 20 mét vuông này rồi.

...

Diệp Thần ngày hôm sau đã mang theo đại lễ đến nhà.

Thuốc, rượu, thuốc bổ đều là loại đắt tiền nhất.

Hoa Chiêu chọn đấy.

Cô nói với hắn rồi, hắn muốn giả nghèo thì cứ giả, nhưng cô cái gì cũng "Không biết" !

Đây hết thảy đều là ý của Diệp Thần, Diệp gia không cố ý lừa gạt đối phương.

Diệp Thần cảm thấy như vậy cũng không tệ, đến lúc đó chuyện bại lộ cũng có chỗ nói.

Hôm nay cùng Diệp Thần đến nhà còn có Diệp Danh cùng Hoa Chiêu.

Tự do yêu đương đấy, lúc gặp gia trưởng, trong nhà phải có người đi theo, biểu thị chính thức.

Nhưng trưởng bối cùng đi thì quá chính thức rồi, người cùng thế hệ là được.

Vốn Hoa Chiêu một mình đến cũng được, cô là chị dâu, địa vị của cô ở Diệp gia đợi sau khi Tôn Diễm vào cửa sẽ biết, cô đến đã đầy đủ coi trọng.

Nhưng lúc ra cửa Diệp Danh cũng đi qua cùng đi.

Đi vào Tôn gia, Diệp Thần cùng Diệp Danh đều bình tĩnh mà ngồi ở tầng dưới của một chiếc giường đôi, còn cặp vợ chồng già họ Tôn thì ngồi ở giường tầng dưới đối diện.

Hoa Chiêu cùng Tôn Diễm mỗi người ngồi trên một chiếc ghế đẩu.

Trong phòng chứa không nổi những người khác, đều đứng ở trong sân đấy.

Trời đang rất lạnh, trong sân còn có mấy người hàng xóm đang xem náo nhiệt, bất quá bọn hắn phần lớn đều đứng ở cửa ra vào đại tạp viện, chỗ đó đỗ ô tô của Diệp Danh.

Lái xe con đấy! Gia thế quả nhiên không tầm thường!

Ông bà Tôn càng khẩn trương càng nhiệt tình.

Hoa Chiêu yên tĩnh mà ngồi ở chỗ kia nghe Diệp Danh cùng bọn họ chậm rãi mà nói chuỵện, cảm giác ánh mắt của Tôn Diễm không ngừng ngắm về phía cô cùng Diệp Danh.

Sau lưng cửa phòng nhẹ vang lên, hai cô gái đi tới, trong tay mỗi người cầm một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống sau lưng Hoa Chiêu cùng Tôn Diễm.

"Bên ngoài quá lạnh rồi." Tôn Hồng nói thầm một tiếng.

Bọn họ tiến đến, Diệp Danh quay đầu nhìn về hai người lễ phép cười.

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy phía sau lưng đều nóng lên, bị tầm mắt của người ta chiếu phỏng.

Vừa rồi sau khi vào cửa, Diệp Thần khẩn trương, giới thiệu Diệp Danh anh cả, giới thiệu cô chính là chị dâu, cũng không nói chị dâu hai, đoán chừng đã làm cho người ta hiểu lầm cô cùng Diệp Danh là vợ chồng.

Sau khi nói chuyện một lúc, Diệp Danh cùng Hoa Chiêu muốn đứng dậy cáo từ, hai người đều bận rộn nhiều việc.

Về phần Diệp Thần, để hắn ở lại tiếp tục nói chuyện cùng cha vợ tương lai a.

"Chú dì, chúng cháu lát nữa còn có việc, nên xin phép về trước. Chờ thêm vài ngày hai nhà thương lượng chuyện hôn sự chúng ta gặp lại." Diệp Danh đứng dậy nói ra.

Cũng coi như cho đối phương một liều thuốc an thần, bọn hắn đối với Tôn gia coi như thoả mãn, hôn sự này có thể thành.

Mặt mũi người Tôn gia đều vui vẻ.

"Ai nha, gấp gáp như vậy làm gì, ở lại ăn bữa cơm ah. . . Chúng ta đi tiệm ăn! Đi tiệm cơm ăn!" Bà Tôn nói.

"Không cần, hôm nay thực sự có việc, để lần sau." Diệp Danh cười nói.

Nụ cười của anh làm cho người ta cảm thấy thân thiết, lại không dám cự tuyệt.

Hoa Chiêu đi theo anh lên xe rời đi.

"Em cảm thấy Tôn gia thế nào?" Trên xe, Diệp Danh hỏi.

"Chỉ là người bình thường, trước mắt nhìn không ra vấn đề gì." Hoa Chiêu nói.

Người có muôn hình muôn vẻ, cha mẹ Tôn có chút khôn khéo tính toán, nhưng đều ở trong phạm vi bình thường.

"Vậy thì sẽ không có vấn đề gì." Diệp Danh nói ra.

...

Tôn gia, Diệp Thần lúc này trở thành mục tiêu trọng điểm bị hai ông bà tấn công mạnh.

Trọng điểm lại là Diệp Danh.

"Đây là anh trai ruột của cháu sao?"

"Không, là anh trai nhà bác cả."

Hai ông bà lập tức có chút thất vọng, không phải ruột a.

Bất quá chuyện quan trọng như vậy có thể thay Diệp Thần ra mặt, vậy cũng nói rõ hai nhà rất thân.

"Anh cả cháu làm gì? Cái kia xe là của đơn vị hay của hắn vậy?"

"Tại bộ ủy, xe là của đơn vị, mượn đấy." Diệp Thần nói.

Hắn còn chưa quên chính mình đang giả nghèo, cái xe kia tuy là của đơn vị, nhưng phân phối cho Diệp Danh, cả năm 365 chỉ để anh đi.

"Tại bộ ủy ah."

"Không phải của hắn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Điểm chú ý của hai người không giống nhau, bất quá tổng thể coi như thoả mãn.

"Chị dâu cả của anh thật xinh đẹp." Tôn Diễm đột nhiên nói ra.

Diệp Thần sửng sốt một chút biết bọn hắn đã hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Đây không phải là chị dâu cả của anh, là chị dâu hai."

Tôn Diễm kỳ quái nói: "Vậy sao chị dâu cả của anh lại không đến? Hoặc là anh hai của anh sao không đến?"

Diệp Thần dừng một chút nói thực: "Anh cả anh ly hôn rồi, hiện tại độc thân, anh hai đang công tác ở ngoài không về được, nhà của bọn anh chị dâu hai định đoạt, hôn sự của anh đều là chị ấy thu xếp."

Một câu lập tức làm cho nhiều người trừng lớn mắt.

Cha mẹ Tôn không nghĩ tới người phụ nữ giống như bình hoa kia lại có quyền như vậy! Sớm biết thế vừa rồi nói chuyện hai câu!

Tôn Hồng Tôn Lệ biểu cảm lại sáng lên.

"Anh cả anh vậy mà ly hôn rồi! Vì sao vậy?" Người đàn ông đẹp trai như thế sao lại ly hôn?

Chuyện này rất phức tạp, không thể nói.

Diệp Thần không lên tiếng.

Nhưng Tôn Lệ là người nóng vội nhanh miệng không có ánh mắt đấy, chuyện cần phải biết liền liên tục truy vấn: "Vì sao vậy? Vợ hắn không tốt?"

Dù sao Diệp Danh cô ta không thấy có cái gì không tốt!

Vô duyên vô cớ người phụ nữ kia sao có thể cùng hắn ly hôn?

Diệp Thần khẽ nhíu mày, lập tức đối với hai người chị vợ này không có cảm tình gì.

Hắn dừng một chút nói ra: "Bởi vì chị dâu cả của tôi bắt nạt chị dâu hai, trong nhà không thể chấp nhận được."

Những lời này quá kinh người, chấn trụ được một phòng người không nói chuyện.

Diệp Thần kỳ thật cũng muốn nói cho bọn hắn biết, đặc biệt là nói cho Tôn Diễm, về sau chớ chọc Hoa Chiêu! Chọc Hoa Chiêu, chị dâu cả còn không được! Đừng nói là bọn hắn.

"Vì sao vậy? Chị dâu cả sao lại bắt nạt chị dâu hai của anh? Anh cả anh không giúp cô ấy sao?" Tôn Lệ vẻ mặt tức giận, giống như người bị bắt nạt là cô ta vậy.

Diệp Thần không lên tiếng rồi.

Đối với tràng diện này hắn đã dự liệu được đấy, anh cả hắn chính là người có sức hấp dẫn như vậy.

Trước kia có Văn Tịnh còn đỡ, từ khi anh ấy ly hôn rồi, gia đình tụ tập hắn chỉ nghe thấy mọi người giới thiệu đối tượng cho anh ấy.

Ai ai ai lại cầu đến nàng trước mặt rồi, nàng đẩy không mở. Về phần thoái thác đấy, sớm không biết bao nhiêu cái rồi.

"Hay là nhà mẹ đẻ của chị dâu hai anh có bối cảnh kinh người? Các người không dám đắc tội?" Tôn Lệ vẫn còn truy vấn.

Tôn Diễm trông thấy Diệp Thần biểu lộ không tốt, nhanh chóng kéo kéo chị hai.

"Em kéo chị làm gì? Chị đang giúp em hỏi đấy! Về sau em gả vào cửa cùng cô ta làm chị em dâu, không thể nghe rõ ràng sao?" Tôn Lệ nói ra.

Tôn Diễm liền nhìn Diệp Thần, kỳ thật cô ta cũng rất muốn biết đấy, chị dâu hai này vì sao bá đạo như vậy, bắt nặt cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa?

Vậy về sau cô ta nên tránh xa một chút!

"Chị dâu hai ngược lại không có bối cảnh gì, xuất thân nông thôn. . . . Chỉ là vào cửa đã sinh được 4 đứa bé, mà chị dâu cả 10 năm không sinh." Trước mặt nhiều người như vậy, những bí mật khó mà nói ra kia, Diệp Thần đành phải nói chuyện này.

"Hoá ra là như vậy! Đó là trách chị dâu cả anh rồi, phụ nữ không thể sinh con sao được." Tôn Lệ yên tâm.

Cô ta cũng không biết cô ta yên tâm cái gì.

Bà Tôn lập tức trừng mắt đứa con gái này, lời này một người chưa lập gia đình nên nói sao? Xấu hổ, xấu hổ!

Hơn nữa trước khi Tôn Diễm sinh con, lời này cũng không thể nói như vậy!

"Trong phòng nhỏ, buồn bực phát sợ, hai đứa đi công viên tản bộ a." Bà Tôn móc ra 100 đồng nhét vào tay Tôn Diễm nói: "Đi cửa hàng, chọn mấy bộ quần áo kết hôn mặc!"

Vốn bà ta chỉ tính toán ra 50 đồng cho con gái mua quần áo đấy, nhưng nhìn cách ăn mặc vừa rồi của chị dâu hai kia, bà ta phải nâng giá cho con gái rồi.

Một người chị dâu xuất thân nông thôn chỉ biết sinh con, con gái bà ta không thể kém hơn được!

Loading...