Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:58
Lượt xem: 13

Bên kia, Hoa Nhị Ngưu và Hoa Thụ, Hoa Sinh vọt tới chỗ Vân Phi và ba đứa nhỏ.

"Ah!! "Ba đứa nhỏ hét lên bỏ chạy.

Giọng vừa kích động lại hưng phấn, giống như bình thường hay chơi trò đại bàng bắt gà con....

"Nghiêm túc một chút! Đây là bắt cóc đấy!" Tiểu Thận Hành dành thời gian quay đầu giáo huấn.

"Bắt không được, không bắt được." Thiên Kim vừa chạy vừa hưng phấn hô.

Cái miệng nhỏ nhắn kia cũng cười vui vẻ như đang chơi trò chơi.

"Nào, đến đây, bắt tôi! "Vân Đằng còn quay đầu vẫy tay với Hoa Thụ, sau đó mới tiếp tục chạy.

Tu Viễn không nói gì, chỉ quay đầu lại làm mặt quỷ với Hoa Sinh.

Ba đứa chạy theo ba hướng.

Nhờ bình thường được chuyên môn huấn luyện thân thủ, lại đặc biệt thích chơi trò chơi kích thích như diều hâu bắt gà con, nên tốc độ rất nhanh.

Người bình thường thật sự không bắt được.

Có thể trị được bọn chúng chỉ có Tiểu Thận Hành và Diệp Thâm.

Hoa Nhị Ngưu cũng biết là không đuổi kịp được rồi, hắn nhất thời sửng sốt, nhìn Vân Phi đứng tại chỗ, trên mặt biểu lộ "Vì sao mày không chạy".

Vân Phi ra hiệu với hắn, bảo hắn đuổi theo Thiên Kim.

Cô nhóc kia không ai đuổi theo, đang mất hứng.

Cao Bắc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng, mấy người này, có phải đầu óc không bình thường không?

Hay là nói, hình thức chung sống của gia đình bọn họ chính là như vậy?

Những người này nhìn hung thần ác sát, kỳ thật đều tâm địa thiện lương... Thiện lương cái quỷ!

Hắn gian nan bò qua, kiểm tra vết thương của anh trai và hai em họ.

Trên đầu em họ đã nổi lên một cái bánh bao lớn!

Tiểu Thận Hành đột nhiên quay đầu lại, một cước đá Hoa Tam Ngưu, nói với Vân Phi: "Anh cả, cứ như vậy sao được? Cũng không thể thật sự để cho bọn hắn bắt được ba em út.”

Vân Phi lại nói: "Sao không thể? "

“Đừng chạy nữa.” Hắn nói với mấy đứa Thiên Kim.

Ba đứa nhóc đang hưng phấn không tình nguyện mà dừng lại.

Hoa Thụ và Hoa Sinh rất bất ngờ, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bắt người.

Hoa Thụ xách cánh tay Vân Đằng đi thêm vài bước, còn nắm chặt Thiên Kim trong tay.

"Được rồi.” Vân Phi nói với Hoa Nhị Ngưu: "Các người muốn làm gì?"

Hoa Nhị Ngưu thật sự có chút ngẩn người.

Người đã bắt được, còn lại mấy đứa không bắt được cũng không chạy.

Hai người bị bọn hắn xem nhẹ, một người tiếp tục vẽ tranh, một người tiếp tục ngồi trên bãi cỏ đan vòng hoa, tựa như không nhìn thấy trò khôi hài vừa rồi.

Mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu, có phải đều không bình thường không.....

"Nhanh lên! Đừng lề mề nữa, các người đang làm cái quái gì vậy?” Tiểu Thận Hành không kiên nhẫn hỏi.

"Chúng tao muốn, bọn mày đi cùng chúng tao một chuyến.” Hoa Nhị Ngưu nói.

"Đi đâu?" Vân Phi hỏi.

"Đi..." Sau núi có một sơn động, rất bí mật, trong thôn không phải ai cũng biết, biết cũng không thèm để ý, chỉ là sơn động mà thôi.

Bọn hắn ban đầu tính sẽ mang mấy đứa nhóc này qua đó, sau đó phái người đòi tiền Hoa Chiêu, lấy được tiền sẽ cao chạy xa bay, về phần mấy đứa nhỏ này....

Chuyện phía sau không cần nghĩ nhiều như vậy, hoàn thành xong chuyện phía trước là tốt rồi.

Vốn bọn hắn cũng không nghĩ tới bà Hoa có thể lừa gạt bảy người một lúc, bọn hắn cho rằng bà ta chỉ có thể lừa gạt được mấy đứa nhỏ.

Đứa lớn không dễ lừa gạt.

Con của Hoa Chiêu, bắt được một hai người, đoán chừng đã đủ dùng rồi.

Không nghĩ tới bảy đứa đều tới, còn mang theo bốn cái đuôi, bọn hắn không đủ người rồi.

Bây giờ để cho bọn chúng tự mình đi theo bọn hắn?

Hoa Nhị Ngưu đột nhiên nghĩ ra nói: "Ngoan ngoãn đi theo chúng tao! Nếu không tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa trong số chúng!”

Hắn chỉ vào ba đứa nhỏ nói.

"Như vậy còn được.” Tiểu Thận Hành hài lòng nói: "Ông làm cho tôi xem chút."

Hoa Nhị Ngưu.....

Mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu này có phải là anh em bất hòa không? Thằng nhóc này muốn mượn d.a.o g.i.ế.c người? Loại bỏ mấy em trai em gái này?

Tàn nhẫn hơn cả bọn hắn!

Hoa Nhị Ngưu không tin một đứa nhỏ lại độc ác như vậy, hắn chỉ cho là Tiểu Thận Hành không tin.

"Làm cho hắn xem!" Hoa Nhị Ngưu nói với Hoa Sinh.

Hoa Sinh tát về phía Tu Viễn.

Một cái tát này nếu đánh trúng, Tu Viễn không c.h.ế.t cũng sẽ ngất.

Lần này là đủ rồi.

Tiểu Thận Hành vọt tới giống như một cơn gió, thằng nhóc vốn cách không xa, trong nháy mắt đã tới.

Giây tiếp theo, Hoa Sinh bay ra ngoài.

Tiểu Thận Hành muốn thừa thắng xông lên, trong rừng cây đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gào.

Thanh âm trầm thấp, giống như sấm rền ở chân trời, làm cho cả người Hoa Nhị Ngưu run lên, xoay người vọt tới chỗ Cẩm Văn đang vẽ tranh bên bờ sông.

Muốn chạy, cũng phải bắt đi một người.

Nhưng chân hắn vừa nhấc lên đã bị vấp phải cỏ dại, ngã mạnh xuống đất.

Đây là núi, khắp mọi nơi đều là đá, dưới cỏ dại cũng là đá.

Hoa Nhị Ngưu đầu đập vào một tảng đá, ngất ngay tại chỗ.

Một con hổ Đông Bắc đã lao ra khỏi rừng và đi thẳng đến Hoa Thụ.

Hoa Thụ sợ tới mức chân mềm nhũn, hét cũng không hét được.

Hắn ném hai đứa trẻ trong tay mình và bỏ chạy.

Con hổ đuổi theo không rời, nhưng tốc độ không nhanh, không vồ vào người hắn, mà chỉ đuổi theo phía sau hắn.

Ba đứa nhỏ hưng phấn đến nỗi chỉ vào con hổ và hét lên: "Con hổ lớn!"

"Lớn hơn ở trong sở thú!"

"Còn béo hơn!"

“Nó có muốn ăn thịt người không?"

“Như vậy có phải không tốt lắm?"

Vân Phi không nói gì nhìn ba đứa em, cảm thấy bọn chúng thật sự thiếu rèn luyện.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con hổ hoang dã... Cũng không sợ hãi.

Quên đi.

"Chúng ta đi thôi.” Vân Phi nói.

"Em vẫn chưa vẽ xong.” Cẩm Văn nói.

"Vậy thì vẽ thêm một chút nữa.” Vân Phi nói.

Sau đó Cẩm Văn tiếp tục vẽ.

Vòng hoa của Thúy Vi đã được bện lại, gọi Thiên Kim tới đeo cho con bé.

Sau đó tiếp tục bện, tiếp theo cô bé định làm cho Tiểu Thận Hành, bộ dạng mất hứng của thằng bé càng đẹp hơn.

Cao Bắc bị động tác của mấy người làm cho sửng sốt.

Đó là một con hổ! Không phải là mèo hoang!

Còn nữa, mấy người trên mặt đất này, đã c.h.ế.t rồi sao?

Hoa Nhị Ngưu hôn mê bất tỉnh, Hoa Tam Ngưu sau khi bị đá một cước đã nằm trên đất, kêu cũng không kêu ra tiếng, nhưng thân thể đang run rẩy, hắn nhìn thấy, khẳng định không chết.

Người lúc trước bị Tiểu Thận Hành đá bay kia, nằm ở đó không nhúc nhích, hắn cũng không biết thế nào rồi.

Điều này, điều này.

"Chúng ta đi thôi! Lát nữa con hổ sẽ quay lại thì sao?" Cao Bắc vừa gọi vừa đẩy anh trai và em họ, muốn đánh thức bọn họ dậy.

"Đừng lắc mạnh họ.”

Vân Phi đến nói, vừa rồi hắn đã tính toán lực đánh, mấy người không đến mức bị thương đầu óc, bằng không hắn đã sớm ra tay.

Tay Vân Phi đặt lên đầu Cao Nam, xoa xoa vài cái, Cao Nam lập tức tỉnh lại.

Sau đó, hai đứa trẻ khác.

Vân Phi lấy ra 4 viên kẹo từ trong túi, mỗi người một viên.

"Ăn đi, giảm đau.” Vân Phi nói.

Ba đứa nhỏ đang chóng mặt đau đầu còn chưa kịp phản ứng, nghe lời cầm tới ăn.

Sau đó lập tức có tác dụng, chỉ cảm thấy trên đầu mát mẻ, không đau nữa.

Đây là kẹo Hoa Chiêu đặc biệt chuẩn bị cho mấy đứa con của mình, dược hiệu đương nhiên tốt.

"Vừa rồi hình như em bị người ta đánh ngất xỉu?” Cao Nam vuốt đầu nhìn xung quanh.

Cao Bắc ăn kẹo, đầu không đau nữa, lập tức nói: "Đi nhanh! Có một con hổ! Còn có những kẻ xấu!"

Hắn quay đầu khuyên Vân Phi, hiện tại còn vẽ tranh gì nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!

Mấy người xấu này tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Còn con hổ nữa?

"Không sao đâu.” Vân Phi nói xong nhìn thoáng qua rừng cây, mấy vệ sĩ đi ra.

Cao Bắc lúc này đã bị dọa đến tê dại, mấy người này thoạt nhìn còn lợi hại hơn so với mấy người vừa rồi.

Cẩm Văn quay đầu nhìn Cao Bắc và mấy đứa nhỏ bên cạnh hắn cũng đang sợ hãi, thu hồi bảng vẽ.

"Đi thôi, chúng ta trở về trước đi, hôm nào rảnh rỗi lại trở lại.” Cô bé nói.

"Được.” Vân Phi nghe theo, quay đầu nói với Cao Bắc: "Đừng sợ, đây đều là người nhà, không phải người xấu."

Cao Bắc sững sờ nhìn hắn, ngược lại biết những đứa nhỏ này lúc trước vì sao không sợ hãi, có người đi theo phía sau bảo vệ bọn họ.

Nhưng họ thậm chí còn không sợ hổ, vẫn rất lợi hại.

Mấy người đứng lên muốn đi, Vân Phi đột nhiên nói: "Phiền anh Lý anh Vương cõng bọn họ một chút."

Lúc trước bị đánh, lại bị dọa, hai em họ của Cao Bắc hiển nhiên đều không đi được.

Cao Nam Cao Bắc lập tức cảm ơn.

Hai người bọn họ ngược lại còn có thể chống đỡ.

Đoàn người xuất phát, Cao Bắc đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Bọn họ làm sao bây giờ?"

Ba người trên đất còn đang nằm đây! Mặc kệ sao?

"Liên quan gì tới chúng ta? Chính bọn hắn tự mình vào núi, chúng ta còn phải cõng bọn hắn đi ra ngoài? "Tiểu Thận Hành nói.

"Chuyện này, chuyện này..." Cao Bắc nhất thời không nói gì.

Tiểu Thận Hành trừng mắt nhìn hắn: "Em thấy anh bị đánh không nhẹ, không đau sao?"

Thật đúng là không đau.... Nhưng Cao Bắc nhớ tới những chuyện mấy người này vừa làm, lập tức câm miệng lại.

Hắn không biết mấy người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt!

Cũng không phải việc của hắn, mặc kệ.

Thúy Vi kéo Cẩm Văn, nói nhỏ, sau đó lại gọi Vân Phi qua nói nhỏ.

Ba người đang thương lượng xử trí mấy người hôn mê này như thế nào.

Ném ở đây mặc kệ thì quá tiện nghi cho bọn hắn rồi.

Bị hổ ăn.... Tiểu Cẩm Văn không hạ tay được!

Nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của em gái, Vân Phi lập tức xoa xoa tóc cô bé: "Vậy đừng để ý nữa, giao cho anh."

Tiểu Thận Hành nhảy tới: "Anh cả, anh định làm như thế nào? Bằng không giao cho em?”

Vân Phi lập tức nắm chặt cánh tay thằng nhóc không buông tay: "Không cần em, để anh xử lý."

“Anh đinh xử lý thế nào?" Tiểu Thận Hành vẫn rất tò mò.

Vân Phi lại không nói, để cho Tiểu Thận Hành trông coi ba đứa nhỏ, hắn xoay người quay trở về.

Mấy anh em lại thì thầm, đều đang suy đoán Vân Phi sẽ làm như thế nào.

Đáng tiếc, bên cạnh có mấy cái đuôi đi theo, bằng không bọn chúng cũng quay lại xem một chút.

Vân Phi trở lại trong rừng cây, ba người trên đất vẫn nằm tư thế vừa rồi.

Chẳng qua Hoa Tam Ngưu vẫn luôn tỉnh, hắn giãy dụa bò đến bên cạnh Hoa Sinh, muốn đánh thức hắn ta dậy.

Ai không sợ hổ? Ăn người không đền mạng!

Nhìn thấy Vân Phi trở về, cả người hắn run lên.

Hiện tại ba người bọn hắn đều không có sức chiến đấu, mà đối phương tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhưng cũng là một thiếu niên cao một mét sáu.

Giết người, cũng không phải là không được.

Đặc biệt là nhìn biểu tình của Vân Phi, đáy lòng hắn liền bốc lên một trận khí lạnh.

Đó là một loại lạnh lùng đến cực độ, nhìn hắn ta giống như đang nhìn một người chết.

"Mày định làm gì? Gia đình bọn tao đều biết hôm nay bọn tao ở đây! Nếu chúng tao không quay lại, họ sẽ kiện mày! Để mày đền mạng cho bọn tao!” Hoa Tam Ngưu hô.

Vân Phi cười: "Xem ra ông không hiểu pháp luật, tôi mới 11 tuổi, g.i.ế.c người không cần đền mạng."

Có phải vậy không?

Hoa Tam Ngưu không hiểu, nhưng hắn tin.

Tin gia thế của Hoa Chiêu có thể rửa sạch tội danh cho con trai, cũng tin Vân Phi dám.

Hoa Tam Ngưu giãy dụa muốn bò đi, nhưng hắn quá đau, hắn cảm giác mình giống như Hoa Long, bị thằng nhóc kia đá hỏng!

Thực sự rất đau đớn!

Vân Phi không để ý tới hắn, mặc cho hắn bò đi, thằng bé ngồi xổm bên cạnh Hoa Sinh.

Hoa Chiêu ở xa xa khẩn trương "nhìn".

Cô cũng rất tò mò Vân Phi sẽ làm như thế nào.

Nếu thực sự g.i.ế.c người. . . . Cô cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Nhưng bởi vì biểu hiện của Đại Cẩu lúc sáng, cô vốn muốn giữ lại một mạng cho Hoa Sinh.

Hiện tại không biết thông báo cho Vân Phi thế nào.

Vân Phi lấy ra một cái túi vải từ trên người, mở ra, bên trong là một bộ ngân châm thật dài.

Hoa Tam Ngưu không bò đi nữa, khẩn trương hét to: "Mày muốn làm gì?"

Hổ dữ không ăn thịt con, đó là con trai của hắn.

Vân Phi không giải thích, tay cầm kim đ.â.m xuống, vài giây, trên người Hoa Sinh đã đầy một bộ ngân châm.

Hoa Chiêu là chuyên gia nên vừa nhìn đã hiểu rồi, thở phào nhẹ nhõm, cười.

Vân Phi không muốn mạng của hắn, chỉ muốn sức khỏe của hắn....

Hoa Sinh sau này sợ là đi vài bước sẽ thở dốc, không làm được bất kỳ công việc nặng nào, nói chuyện với hắn mà nói cũng là gánh nặng.

Muốn làm điều ác? Chỉ với thân thể rách nát này, chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi.

Vân Phi thu châm, đi đến bên cạnh Hoa Nhị Ngưu, cũng cho hắn một bộ.

Sau đó là Hoa Tam Ngưu vừa bò được không xa.

Hoa Tam Ngưu muốn phản kháng, nhưng một mũi kim đ.â.m xuống, hắn liền mất tri giác.

Vân Phi thu kim, nhìn hướng Hoa Thụ biến mất, người này nên xử trí thế nào... Hỏi mẹ rồi tính sau.

Ngoài núi, mấy người Vu Quyên đã chờ đến nóng nảy.

Cô ấy trò chuyện với Hoa Chiêu, quên mất mấy đứa nhỏ.

Chờ cơm bên kia đã nấu xong, cô ấy mới nhớ tới gọi người, kết quả không ai trả lời.

Hoa Chiêu nói cô ấy không cần lo lắng, cô lớn lên trong núi, xung quanh không có nguy hiểm, cô ấy cũng không tin.

Hoa Chiêu đâu giống cô gái nông thôn? Hơn nữa, mấy đứa nhỏ kia của cô không phải là lần đầu tiên trở về núi sao?

Lại đợi một lát, mấy người lớn ngồi không yên, vào núi tìm bọn nhỏ.

Hoa Chiêu cũng đi theo, bằng không cô sẽ giống như một người mẹ kế.... Hơi kỳ lạ.

Vừa mới vào núi không được một đoạn, bọn họ liền gặp được đoàn người từ trong núi đi ra.

"Mẹ ơi!" Cao Bắc nhìn thấy mẹ, lập tức hô lên.

Lần đầu tiên hắn biết rằng mình yêu mẹ nhiều như vậy...

"Bố ơi! Mẹ ơi!" Em họ của Cao Bắc nhìn thấy cha mẹ, trực tiếp khóc.

"Sao vậy?" Nhìn thấy người bị cõng trở về, người lớn lập tức nóng nảy.

Bốn đứa trông hơi thảm.

Tuy rằng bọn chúng đã uống thuốc hết đau, nhưng trên đầu, trên mặt còn sưng, thoạt nhìn rất dọa người.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã đánh con?” Vu Quyên đau lòng nhìn Cao Bắc hỏi.

Vết thương của Cao Nam ở trong tóc, không nhìn thấy, không bằng Cao Bắc sưng nửa mặt rất dọa người.

Ngoại trừ Cao Bắc, mấy người khác căn bản không biết ra sao.

Tuy rằng Cao Bắc đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng hắn so với mấy người không nhìn thấy còn mờ mịt hơn.

"Đi ra ngoài trước đi, nơi này không tiện nói chuyện.” Hoa Chiêu nói.

Mấy người lại lui về, Vu Quyên vẫn truy hỏi như cũ, rốt cuộc sao lại như vậy.

Nếu không phải dấu tay trên mặt Cao Bắc quá lớn, vừa nhìn đã biết là một người lớn, cô ấy đã hoài nghi là con nhà Hoa Chiêu đánh.

Nếu không còn ai khác?

Cao Bắc thông minh, nhìn thấy ánh mắt của mẹ lập tức nói: "Không liên quan đến bọn họ, hôm nay Điềm Điềm và anh trai đã cứu con! Nếu không chúng con..."

Hắn không biết điều gì sẽ xảy ra nếu không có bọn họ, nhưng chắc chắn sẽ không ổn.

"Vậy sao, vậy mau cảm ơn anh trai và em gái đi.” Vu Quyên vội vàng nói.

Tiểu Thận Hành rốt cuộc không thể nhịn được nữa nói: "Là em trai! Cháu là một cậu bé!"

"Vậy sao?" Lực chú ý của Vu Quyên đã bị chia đi một nửa, đứa bé xinh đẹp như vậy hóa ra là bé trai.

Mấy người vào rừng không xa, một lúc sau đã đi ra ngoài.

Bà Hoa nhìn thấy mấy đứa Vân Phi trở về không thiếu một ai, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, đám Vân Phi trở về, vậy mấy người đánh chủ ý với bọn chúng thì sao?

Đó là con trai và cháu trai của bà ấy ...

Quên đi, loại nghiệt tử này, coi như bà chưa từng sinh ra!

"Chúng ta mau về nhà, Hoa Diệp..." Bà Hoa nói.

Nhà Hoa Sơn chỉ còn lại vợ Nhị Ngưu và vợ Tam Ngưu đang trông chừng Hoa Diệp.

Hoa Chiêu bảo Vân Phi mang theo mấy vệ sĩ trở về, trực tiếp cứu người ra.

Mấy người lập tức tăng tốc biến mất trên con đường nhỏ.

Mấy người Vu Quyên không kịp phản ứng, cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Ngược lại Cao Bắc, đã nói xong chuyện đã xảy ra

Mấy kẻ xấu lao ra từ trong rừng, thấy bọn họ liền đánh, anh trai và em họ nhanh chóng bị đánh ngất xỉu, chỉ còn hắn tỉnh.

Liền thấy Vân Phi và Tiểu Thận Hành đuổi nhau với đối phương, sau đó trong núi có một con hổ nhảy ra, dọa mấy người kia choáng váng, chạy đi.

Hắn giấu diếm chi tiết "ông nội hai" mà Hoa Nhị Ngưu tự xưng, hắn hiện tại căn bản không tin, trên đời này nào có loại ông nội như vậy? Đoán chừng chỉ tùy tiện nói một câu.

Hắn cũng không nói hai người trong đó bị Tiểu Thận Hành đá ngất xỉu, ai biết là ngất xỉu hay là chết....

Lúc đó không chết, lát nữa con hổ trở về, cũng phải chết....

Vậy em trai nhỏ đáng yêu này chẳng phải sẽ gặp chuyện sao? Vậy không được.

Hoa Chiêu và Tiểu Thận Hành đều rất hài lòng với câu trả lời của Cao Bắc, không nghĩ tới không đặc biệt dặn dò hắn, hắn lại biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, trẻ nhỏ dễ dạy.

"Ôi! Tiếng vừa rồi thật sự là tiếng hổ gầm sao! Mẹ tưởng là sấm sét!” Vu Quyên kinh ngạc hô lên.

Vừa rồi có một tiếng gầm gừ, cô ấy nói là hổ kêu, nhưng những người khác đều nói không phải, cô ấy cũng không kiên trì, dù sao cô ấy cũng chỉ nghe qua một lần ở sở thú.

"Ôi chao, đi thôi!" Vu Quyên hận không thể chắp cánh bay ra khỏi rừng cây, hổ ăn thịt người đấy!

"Vậy, chúng ta có phải báo động không? Người đàn ông đó không sao chứ?" Cô ấy hảo tâm, còn nhớ tới người bị hổ đuổi theo kia.

"Lúc về tôi sẽ nói với thôn trưởng chúng tôi một tiếng, bảo hắn dẫn người vào núi tìm kiếm.” Hoa Chiêu nói.

Nghe cô nói như vậy, Vu Quyên liền yên tâm.

Lòng tốt cô ấy có, nhưng không nhiều.

"Cảm ơn cô." Vu Quyên cùng mấy người nhanh chóng thu dọn xong đồ cắm trại, sau đó mới nhớ tới nói cảm ơn Hoa Chiêu.

Nghe Cao Bắc nói, là con nhà người ta cứu con mình.

"Không có việc gì, tiện tay mà thôi." Hoa Chiêu nói xong không chờ bọn họ phản ứng, mang bọn nhỏ nhanh chóng rút lui.

Cao Bắc phản ứng rất nhanh, đuổi theo Tiểu Thận Hành hỏi: "Em trai, em tên gì?"

Tiểu Thận Hành liếc hắn một cái, tên nhóc này vừa rồi còn muốn bảo vệ hắn, bị đánh thảm như vậy cũng không khóc, sau đó còn biết giúp hắn che giấu, hắn nhìn rất thuận mắt.

"Em là Diệp Thận Hành.” Hắn nói.

Tên của hắn cũng không phải là không thể nói, miễn là hắn muốn, có thể.

"Diệp Thận Hành.” Cao Bắc im lặng đọc vài tiếng, nhớ kỹ, hắn lại hỏi: "Em học tiểu học nào? Anh trở về có thể tìm em chơi không?”

Cái này đương nhiên cũng có thể, Tiểu Thận Hành thật sự không sợ trời không sợ đất, trường học của mình ở đâu, có cái gì không dám nói?

Hai người trao đổi địa chỉ trường học, rồi chia tay.

Trên đường trở về, Tiểu Thận Hành rất cao hứng, cậu bé cảm thấy mình kết giao được bạn mới, người bạn đầu tiên ngoài bạn học.

Không có người ngoài, Thúy Vi kéo Hoa Chiêu, ríu rít kể lại chuyện xảy ra trong rừng.

"Anh cả nửa đường mới đuổi theo chúng con, nhiều người, chúng con còn chưa có cơ hội hỏi anh ấy rốt cuộc đã làm gì, mẹ, mẹ đoán xem, anh cả đã làm gì bọn họ?” Thúy Vi tò mò lắc lắc cánh tay Hoa Chiêu.

"Mẹ không đoán, tâm tư anh cả con mẹ đoán không ra.” Hoa Chiêu nói.

Vân Phi lớn lên giống Diệp Thâm, tâm tư lại có chút giống Diệp Danh, làm cho người ta khó nắm bắt.

Trước khi thằng bé xuống tay, Hoa Chiêu thật sự không nghĩ tới nó lại làm như vậy.

Hoa Chiêu còn nháy mắt với Thúy Vi, bà Hoa còn ở bên cạnh, ở đây thảo luận làm thế nào xử lý con trai bà ấy, có phải không tốt lắm hay không?

Thúy Vi lập tức phản ứng lại, đổi đề tài, cùng Hoa Chiêu nói về cảnh sắc trong rừng cây, để cô chiếu theo đó nhuộm một miếng vải hoa.

Bà Hoa đã xấu hổ đến không ngẩng nổi đầu, con trai và cháu trai của bà thật sự chạy đi bắt người, cũng may có một con hổ lớn, mấy đứa nhỏ không có việc gì.

Một con hổ lớn ah.....

Nhưng bà cái gì cũng không nói, thở dài cùng nhau trở lại thôn, lúc đến cửa nhà Hoa Chiêu bà liền nhìn thấy Hoa Diệp.

Mặt mũi Hoa Diệp sưng lên, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, chờ họ ở cửa.

Tận mắt nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu không có việc gì, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, người cũng từ trên ghế trượt xuống, ngã xuống đất.

Cô ấy sợ mẹ làm chuyện hồ đồ....

Vừa rồi tuy rằng được Vân Phi mang theo người đến trong nhà cứu ra, thế nhưng sau khi Vân Phi châm cho cô mấy mấy mũi đã bị Hoa Cường gọi đi, cô ấy còn chưa kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hoa Diệp!” Bà Hoa xông tới.

Hoa Diệp lại không để ý an ủi bà ấy, cô ấy ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu nói: "Bọn nhỏ đều không sao chứ? Mẹ tôi không làm gì hồ đồ, phải không?"

Mặc dù nhìn thấy bọn nhỏ đều ở đây, cô ấy cũng muốn tự mình xác định một chút mới yên tâm.

"Tất cả bọn chúng đều tốt, đi vào nói." Hoa Chiêu nói Phương Hải Tinh đỡ Hoa Diệp vào, cô không đi vào, mà đi tìm Triệu Lương Tài.

"Mấy đứa nhỏ vào núi chơi, gặp mấy tên Hoa Nhị Ngưu bị hổ đuổi chạy, thôn trưởng hãy phái người vào núi tìm xem.” Hoa Chiêu nói.

Cô không đề cập đến bắt cóc hoặc tống tiền.

Người nhà Hoa Sơn về phương diện này rất tinh thông, bọn hắn cho dù bị bắt, đánh c.h.ế.t cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì thừa nhận làm không tốt chính là chết.

Dựa theo tiến triển của sự việc, bọn hắn nhiều lắm là nói mình tức giận, vào núi đánh bọn nhỏ.

Huống chi bọn hắn còn chưa đánh, ngược lại là bên bị đánh.

Hoa Chiêu bây giờ không còn là cô trong quá khứ, cô đã từ bỏ việc sử dụng pháp luật để bảo vệ mình... Vẫn nên tự mình động thủ mới sảng khoái.

Mấy người Hoa Nhị Ngưu bị bắt, vận khí tốt sẽ chỉ bị nhốt vài năm, nào có sảng khoái như bây giờ.

Nhìn thấy tâm tình cô không tệ, Triệu Lương Tài có chút im lặng.

Con mình bị đánh, một người làm mẹ như cô lại có tâm tình rất tốt?

Trong này khẳng định có chuyện, Hoa Chiêu không nói thật.

Nhưng rốt cuộc chuyện gì, đi nhìn một chút là biết.

Gần thôn xuất hiện hổ, về tình về lý hắn đều phải kiểm tra, nghĩ biện pháp xua đuổi, bằng không chẳng may chạy vào thôn đả thương người thì không tốt.

Triệu Lương Tài lập tức tập hợp thanh niên trong thôn đi vào núi, đi theo lộ trình Vân Phi lưu lại, tìm được thung lũng nhỏ kia.

Nhìn thấy con hổ đang kéo người.

Con hổ lớn bắt được Hoa Thụ, cắn chân hắn ta và kéo hắn ta trở lại thung lũng nhỏ kia.

Đang tiến vào, lại bị Triệu Lương Tài mang theo đoàn người bắt gặp.

Con hổ lớn ném người xuống và bỏ chạy.

Mọi người sợ tới mức nửa ngày không dám động đậy, đợi một hồi lâu mới cùng nhau đi qua kiểm tra mấy người trên mặt đất.

Hoa Tam Ngưu đã đau đến ngất xỉu, hai người còn lại vẫn choáng váng, Hoa Thụ bị hổ kéo một thời gian dài, mệt mỏi ngất đi.

Người dân trong thôn đưa bốn người đàn ông hôn mê trở lại.

Hoa Chiêu đã thu dọn hành lý chuẩn bị đi, hạt giống gửi qua đường bưu điện thủ đô đi theo lộ trình đặc biệt nhanh, đã đến nơi.

Những người nên dọn dẹp cũng đã được dọn dẹp, và họ nên về nhà.

"Những người này, làm sao bây giờ? "Lúc Triệu Lương Tài khiêng người đi ngang qua cửa nhà Hoa Chiêu, tiến vào hỏi cô.

Xử lý mấy người nhà Hoa Sơn này, hắn luôn muốn hỏi ý kiến của Hoa Chiêu.

"Không liên quan đến tôi, bọn họ bị gì cũng không liên quan đến tôi.” Hoa Chiêu nói.

Triệu Lương Tài giây sau đã hiểu: "Đúng, không liên quan gì đến cháu, bọn họ đụng phải hổ, bị hổ làm bị thương.”

Hoa Chiêu gật đầu mỉm cười, chỉ vào một đống bao tải trên mặt đất nói: "Chú trưởng thôn, hạt giống đậu phộng này rất tốt, cũng không rẻ, 10 đồng một cân."

Sở dĩ cô đáp ứng người trong thôn giúp bọn họ tìm một con đường làm giàu khác, là bởi vì cô đang bán các loại hạt giống, đậu phộng chính là một trong số đó.

Thuận tiện, cô có sẵn trong tay.

Cô cũng không có khả năng cho không.

Đồng hương mà thôi, cũng không phải cha ruột, dựa vào cái gì mà tặng không?

"10, 10 đồng một cân? Vậy quá đắt!” Triệu Lương Tài nhịn không được nói.

Bây giờ mở cửa gần 10 năm, ngũ cốc đã được nới lỏng trên một phạm vi nhỏ, hạt đậu phộng và các loại cây trồng công nghiệp này chưa được thống nhất thu mua, thống nhất tiêu thụ.

Giá cả tự quyết định, tiêu thụ tự tìm.

Đậu phộng trong huyện bọn họ chỉ có mấy mao tiền một cân.

Mua đậu phộng sống về là có thể làm hạt giống, người khác bán mấy mao một cân, cô bán 10 đồng?

"Tất nhiên hạt giống của cháu không giống như những người khác.” Hoa Chiêu nói.

Nghĩ đến hạt hướng dương trong quá khứ, lời nói của cô mọi người đều tin, nhưng vẫn đau lòng đến nhe răng trợn mắt.

"Tuy nhiên, bọn chú không đủ khả năng mua.” Triệu Lương Tài nói.

Một mẫu đất cần khoảng 30 kg hạt giống đậu phộng, 28-35 kg, 10 đồng một cân, lấy giá trị trung bình cũng phải hơn 300 đồng một mẫu đất.

Một gia đình lấy ra 10 mẫu đất, chỉ riêng tiền hạt giống đã 3000 đồng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-315.html.]

Họ cũng không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.

"Năm đầu tiên, cháu có thể đưa hạt giống cho mọi người trước, chờ bán đậu phộng xong mới trả nợ.” Hoa Chiêu nói.

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng không có nhiều người động tâm.

Một mẫu đất có thể sản xuất 600-1000 kg đậu phộng, đất chỗ họ không tốt không xấu, mưa thuận gió hòa, có thể sản xuất 800 kg đậu phộng.

Trong hai năm qua đã có người trồng.

Giá cả không tốt, hai lượng đậu phộng hai ba mao một cân, một mẫu đất cũng chỉ kiếm được hơn một trăm đồng, còn chưa đủ tiền hạt giống.

Mà bọn họ trồng, còn có các loại thuế phải nộp.

"Đậu phộng này của cháu, mỗi mẫu sản lượng 1000 cân không thành vấn đề, hơn nữa nơi khác cũng có người trồng, giá bán từ 1 đến 1 đồng 5.” Hoa Chiêu nói.

Hạt đậu phộng này, cô đã bán rất nhiều năm, gần như đã nổi tiếng như hạt hướng dương.

Mấy hạt hướng dương đậu phộng dùng cho ngày tết ở mấy thành phố lớn, hầu như đều là giống mà cô lấy ra.

Ăn đậu phộng do công ty cô sản xuất, những giống khác không còn thơm nữa.

Thế nhưng tin tức ở thôn Kháo Sơn không thông, đã không biết.

Nhưng Hoa Chiêu nói, bọn họ liền tin!

Hoa Chiêu trong quá khứ, đã mấy lần dẫn bọn họ kiếm tiền.

Mọi người tính toán sổ sách, trồng hạt giống của Hoa Chiêu, theo như lời cô nói, một mẫu đất có thể bán 1000-1500, tính như vậy, tiền hạt giống sẽ không nhiều.

Trừ đi thuế má, một mẫu đất bọn họ còn có thể kiếm được mấy trăm!

Tiền lương của công nhân thành phố mỗi năm cũng chỉ vài trăm đồng.

Thu nhập của họ cũng giống như người dân trong thành phố, làm đi!

"Được rồi, gia đình chú năm nay phải trồng 10 mẫu đậu phộng, cho chú 350 cân hạt giống!” Triệu Lương tài dẫn đầu nói.

Có hắn dẫn đầu, mọi người nhao nhao phụ họa, bọn họ cũng muốn trồng, bọn họ tin Hoa Chiêu.

Thật sự là, không tin cũng không có cách nào.... Không tin thì tiếp tục trải qua cuộc sống như trước kia, một mẫu đất kiếm được trăm tám mươi đồng, hoặc ít hơn.

Nếu trúng những đợt mưa nhiều mưa ít sẽ không có lời, nếu trúng mưa đá, sẽ lỗ vốn.

Đến c.h.ế.t cũng phải bận rộn trong đất, nếu không sẽ c.h.ế.t đói.

Dù sao không phải c.h.ế.t đói thì c.h.ế.t nghèo, không có hy vọng xoay người.

Hoa Chiêu chính là hy vọng xoay người của bọn họ, vì thế trên lưng có giấy nợ, đáng giá!

Huống chi, nếu như đến lúc đó sản xuất không được nhiều như vậy, hoặc là bán không được cái giá kia, chính là Hoa Chiêu nói dối.... Đến lúc đó hạt giống bao nhiêu tiền một cân, cũng phải thương lượng lại đúng không?

Mọi người dứt khoát tín nhiệm làm cho Hoa Chiêu có chút cảm động, cô nói: "Tôi biết mấy người chuyên thu mua đậu phộng, tôi cho mọi người phương thức liên lạc, chờ thu hoạch xong, các người hãy liên hệ trực tiếp với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ thu.”

"Nếu như giá cả không thích hợp, các người hãy nói cho bọn họ biết tôi là đồng hương của mọi người, bọn họ tuyệt đối cho mọi người giá cao nhất."

Đây đều là những mối quan hệ tích góp được từ lần đầu tiên trồng đậu phộng.

Một giống mới được đưa ra, phải có người mạo hiểm thử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả đã nuôi ra mấy gia đình giàu có chuyên môn trồng và thu mua đậu phộng của cô.

Vừa bán qua tay, kiếm được lợi nhuận gấp đôi, năm nào cũng làm mấy tháng, kiếm được đầy bồn đầy bát.

Những lời này của Hoa Chiêu xem như cho mọi người ăn thuốc an thần, mọi người vui mừng ký tên vào tờ giấy nợ, đưa Hoa Chiêu ra khỏi thôn.

Nhìn thấy người đi theo còn có thím Mã, Mã Thu Bình, và ba đứa nhỏ khuyết tật của Mã Thu Bình, trong mắt mọi người đều tràn ngập hâm mộ.

Bọn họ cũng muốn đi theo Hoa Chiêu hưởng phúc....

Nhưng ngẫm lại những gì mấy năm nay thím Mã và Mã Thu Bình trải qua, mọi người lập tức bỏ đi tâm tư này.

"Sau này nhà cháu, nhà mẹ cháu, còn phải làm phiền thôn ra người hỗ trợ chăm sóc một chút.” Hoa Chiêu nói với Triệu Lương Tài.

Cô xem như đã nhìn ra, ông nội cũng có ý nghĩ rụng lá về cội.

Lúc trước tế bái, ông ấy đã cẩn thận đánh giá nghĩa địa, đã chọn cho mình một vị trí. Chẳng qua không nói với Hoa Chiêu mà thôi.

Đã như vậy, căn nhà này cô sẽ không trả lại.

Mọi người tất nhiên đáp ứng, đưa Hoa Chiêu ra khỏi thôn, muốn trở về phân hạt giống đậu phộng, kết quả liền nhìn thấy mấy người Hoa Nhị Ngưu bị bọn họ quên ở một góc sân đang hôn mê bất tỉnh.

"Mau đưa Hoa Sơn qua, mấy đứa con trai cháu trai của ông ta vào núi, bị hổ cắn." Triệu Lương Tài nói.

Người không biết chuyện thật sự tin như vậy, đưa người qua.

Hoa Sơn đi đứng không tiện, vừa rồi có người xông vào đánh ngất vợ của Nhị Ngưu Tam Ngưu, cứu Hoa Diệp đi, ông ta liền biết chuyện có biến.

Không nghĩ tới bốn người đàn ông còn không thu thập được mấy đứa con nít! Thật sự là phế vật.

Nhưng thân thể ông ta không tốt, không có người đỡ cũng không xuống giường được, muốn đi xem chuyện gì xảy ra cũng không được.

Triệu Lương Tài mang theo người tiến vào, nhìn vợ Nhị Ngưu Tam Ngưu trên mặt đất, lại nhìn sân vườn trống rỗng của nhà Hoa Sơn, đột nhiên nghĩ đến, cả nhà Hoa Đại Ngưu hiện tại đều đang ở trong bệnh viện.

Hai nhà Hoa Nhị Ngưu, Hoa Tam Ngưu sắp tới cũng sẽ đoàn tụ ở bệnh viện.

Được rồi, Hoa Chiêu trở về một chuyến, lập tức tiêu diệt cả nhà Hoa Sơn.

Ồ, không, còn lại hai đứa nhỏ.

Hoa Mãn và Hoa Điền bị biến cố trong nhà hai ngày nay dọa sợ, hiện tại ngơ ngác ngồi xổm dưới chân tường, nhìn một đám người.

Không biết là ai hét lên một câu: "Hai đứa mày còn không đi? Mẹ mày vào thành hưởng phúc! Nếu không đuổi theo sẽ không kịp nữa!"

Triệu Lương Tài lập tức quay đầu trừng mắt nhìn người nói chuyện, là một tên du côn khác trong thôn.

Không cha không mẹ, hơn 30 tuổi còn chưa cưới được vợ, hai năm nay có chút không an phận, luôn chạy loạn ở trong thôn chạy, nhìn đàn ông nhà ai không ở nhà, liền vào nhà tìm phụ nữ nói chuyện.

Đáng tiếc có tặc tâm lại không có can đảm, bị đánh vài lần ngược lại cũng thành thật.

Nhưng cái bệnh miệng tiện trời sinh này vẫn không sửa được.

Hoa Mãn và Hoa Điền đã đứng lên, Hoa Mãn không tin nói: "Mẹ tôi vào thành? Làm sao có thể?"

“Sao lại không thể? Cô cô Hoa Chiêu của mày mang mẹ và bà ngoại mày, còn có mấy đứa anh em tàn phế của mày vào thành phố hưởng phúc, về sau mỗi ngày đều ăn gạo trắng, mỗi ngày đều ăn thịt! Không có phần của mày!"

Nhìn hai đứa nhỏ gấp đến nỗi muốn khóc, tên đầu gấu cười lớn.

"Câm miệng lại! Hai đứa trẻ cũng trêu chọc.” Triệu Lương Tài mắng.

Tên du côn ủy khuất: "Tôi đâu trêu chọc bọn nó? Tôi nói thật, đi theo Hoa Chiêu, sau này bọn họ có thể khổ sao?”

"Thôn trưởng, phải nói Mã Thu Bình này thật kỳ quái, sao lại mang ba đứa con tàn phế đi, hai đứa khỏe mạnh ngược lại vứt đi?"

Trên mặt hắn đâu có gì kỳ quái? Hắn chỉ tức giận hai đứa nhóc này, nên muốn khiêu khích ly gián.

Trên mặt Hoa Mãn Hoa Điền quả nhiên tràn đầy thù hận, hận Mã Thu Bình.

"Đừng có nhàn rỗi!” Triệu Lương Tài lại mắng.

Tên du côn không sợ ông ta, hiện tại thôn trưởng có tác dụng gì? Cũng không phải nhìn mặt ông ta để ăn cơm nữa.

Dù sao cũng không có cơm ăn.

"Mau đuổi theo đi, bọn họ còn chưa đi xa, đi tới ga xe lửa.” Tên du côn nói.

Hoa Mãn Hoa Điền lập tức nhảy lên đi ra ngoài.

Triệu Lương Tài nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản.

Con trai người ta tìm mẹ ruột, hắn dựa vào cái gì ngăn cản?

Huống chi, một nhà Hoa Sơn đã biến thành bộ dáng này, hai đứa nhỏ này ở lại trong thôn, sợ là cũng sẽ thành vấn đề lớn.

Tên du côn vừa chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Hoa Đại Cẩu, Hoa Nhị Cẩu, Tam Cẩu, Đại Nữu, Tiểu Nữu.

Hắn nói thêm: "Mày cũng đuổi theo đi, đến thành phố sống một cuộc sống tốt đẹp ah! "

Tầm mắt của Hoa Đại Cẩu từ trên người Hoa Sinh đang hôn mê bất tỉnh chuyển đến trên người hắn: "Cha tôi ở đây, mẹ tôi ở nhà, ngày tốt trong thành phố có liên quan gì với tôi?”

Tên du côn đột nhiên cười hắc hắc: "Cha mày cũng không biết sẽ thế nào, nếu giống như Hoa Long, mẹ mày đoán chừng cũng sẽ không thèm về nhà nữa, hắc."

Đại Cẩu đột nhiên giống như một con bê lao về phía hắn ta, đập vào bụng hắn ta khiến hắn ngã xuống, đau đến nỗi không thở được.

Vậy còn chưa xong, Hoa Đại Cẩu nhấc tảng đá trên đất đập lên đầu tên du côn kia, từng cái một, dùng hết tất cả sức lực.

Đánh hai cái, đầu tên du côn kia đã sưng lên, mặt đầy máu.

Sự thô bạo này giống hệt cả nhà Hoa Ngưu, làm mọi người sợ tới mức sững sờ.

Triệu Lương Tài phản ứng lại, vội vàng xông tới kéo người ra.

Hoa Đại Cẩu ngược lại không dây dưa, Triệu Lương Tài kéo hắn liền ném tảng đá trong tay rồi đứng lên, sau đó xoay người.

Phớt lờ tất cả mọi người phía sau, bao gồm cả cha ruột trên mặt đất.

Nhị Cẩu, Đại Nữu Tiểu Nữu theo sát phía sau hắn về nhà, sau đó nhìn thấy Hoa Đại Cẩu đang lấy gạo nấu cơm.

"Anh cả..." Hoa Nhị Cẩu có chút sợ hãi nuốt nước miếng, đây chính là gạo nhà ông nội lớn, bọn chúng động vào có được không?

"Có cái gì không được, bọn họ lại không có ở đây." Hoa Đại Cẩu không quan tâm nói.

"Nhưng mà, nhưng mà, bọn họ dù sao cũng phải trở về chứ?” Hoa Nhị Cẩu nói.

"Trở về thì trở về, chúng ta không nói, ai biết gạo này là chúng ta ăn?" Hoa Đại Cẩu nói xong đi vào giỏ lấy hết trứng gà ra, rửa sạch cho vào trong nồi, hôm nay nó muốn ăn trứng gà!

Nghĩ về hương vị của trứng, hắn l.i.ế.m liếm môi.

Mấy đứa nhỏ cũng l.i.ế.m liếm đầu lưỡi, không còn tâm tư nói chuyện.

"Đại Cẩu... Vào đây..." Hoa Sơn ở bên trong nói.

Hoa Đại Cẩu nhíu mày, sau đó bảo Hoa Nhị Cẩu đến đốt lửa, hắn đi vào.

Nhưng không tới gần Hoa Sơn, mà đứng ở cửa.

"Đại cẩu..." Hoa Sơn ngã xuống trên màn, nhìn chằm chằm hắn.

"Ông mới là cẩu! Có chuyện gì mau nói, không cần chó sủa.” Hoa Đại Cẩu nhíu mày nói.

Làm như hắn thích tên mình lắm vậy!

Hắn rõ ràng là một con người! Nhưng bị bọn họ coi là chó! Sống không bằng một con chó!

Chó còn có một ngôi nhà! Chó còn có người cho ăn!

Hắn lại giống như một con ch.ó hoang, phải đi ra ngoài cướp thức ăn!

Hoa Sơn thiếu chút nữa bị một câu nói của hắn làm tức chết, ông ta nhìn chằm chằm Hoa Đại Cẩu.

"Không có việc gì thì tôi đi đây." Hoa Đại Cẩu thật sự xoay người rời đi.

Hoa Sơn run rẩy chỉ ngón tay vào bóng lưng hắn, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt một trận, sau đó thở ra một hơi cuối cùng của nhân sinh, không bao giờ động nữa.

Bóng lưng Hoa Đại Cẩu cứng đờ, bình tĩnh vài giây, rồi tiếp tục đến bên bếp ngồi đốt lửa nấu cơm.

Chờ ăn xong một nồi cháo gạo kèm trứng gà, hắn mới đi ra ngoài tìm Triệu Lương Tài.

Triệu Lương Tài nghe nói Hoa Sơn đã chết, sửng sốt một hồi lâu.

Nhưng cũng không thấy có gì kỳ lạ, Hoa Sơn bị bệnh mấy tháng, ai cũng biết ông ta sắp chết.

Lúc trước còn lên núi giày vò, bị ong mật đốt vài cái, hiện tại c.h.ế.t cũng bình thường.

Hắn lại phái người đi đuổi theo Hoa Chiêu, nếu bắt kịp, phải nói với Hoa Cường một tiếng.

......

Hoa Mãn và Hoa Điền đã đuổi kịp đoàn người Hoa Chiêu.

"Mẹ ơi! Mẹ đi thành phố hưởng phúc sao không mang theo chúng con?!" Hoa Mãn túm lấy quần áo Mã Thu Bình, oán hận nhìn cô ấy.

Ánh mắt kia giống như nhìn kẻ thù vậy.

Mã Thu Bình nhíu mày nhìn hắn: "Sao hai đứa lại tới đây?"

“Mẹ chắc chắn không muốn đưa bọn con đi! Mẹ muốn vứt bỏ bọn con đến thị trấn để hưởng phúc! Mẹ rất tệ!”

"Mẹ không có lương tâm!"

“Mẹ là một ngôi sao chổi!"

Hoa Mãn, Hoa Điền hét lên một cách lộn xộn.

Mã Thu Bình vẻ mặt tê dại, dùng sức nắm chặt quần áo của mình.

Cô ấy đã quen với điều này, hai đứa trẻ này luôn làm vậy hàng ngày.

Thím Mã cảm thấy vừa thương tâm vừa mất mặt, vội vàng giải thích với Hoa Chiêu: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đều do một nhà Hoa Đại Ngưu dạy, dạy hỏng rồi!"

“Dạ.” Hoa Chiêu gật đầu, nhịn không được nói: "Chính là thiếu đánh."

“Đúng đúng, chính là thiếu đánh!" Thím Mã nhận được nhắc nhở, đi qua đánh bọn chúng.

Trước kia không phải bà chưa từng đánh hai đứa cháu ngoại không thân thiết này, nhưng sau đó đều bị vợ Đại Ngưu đánh trở về, sau đó bà không dám đánh nữa.

Bây giờ còn sợ cái gì nữa? Đánh đi!

Mắt Mã Thu Bình cũng sáng lên, cô ấy cũng giơ tay lên tham dự.

Cô ấy muốn đánh hai đứa trẻ phá phách này lâu rồi!

Nhưng cô ấy đánh được hai cái liền ôm bụng, không còn sức lực.

"Em mau nghỉ ngơi, đừng để bị động thai, lại sinh con trên đường.” Hoa Chiêu nói.

Mã Thu Bình sợ tới mức không dám động đậy.

Mấy người cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía ga xe lửa, xe lửa cũng không đợi người.

Hoa Mãn và Hoa Điền đi theo phía sau.

Thím Mã nhíu mày, hỏi Hoa Chiêu: "Bọn chúng làm sao bây giờ?”

"Vấn đề này đừng hỏi cháu, bọn chúng là con cháu của hai người." Hoa Chiêu nói.

Cô chỉ kéo bọn họ một phen, đưa người ra khỏi vũng bùn của một nhà Hoa Sơn, sau đó giúp bọn họ tìm việc làm, để bọn họ có thể tự lực cánh sinh.

Bọn họ vẫn phải sống cuộc sống của chính mình.

Nuôi hai đứa con này hay không, cũng là chuyện của chính bọn họ.

Mã Thu Bình mặt không chút thay đổi.

Thím Mã buồn đến than thở, nhưng cuối cùng cũng không đuổi người, rốt cuộc cũng là khoản nợ của con gái bà, các bà không trả, chẳng lẽ còn trông cậy vào người khác trả?

Huống chi, cũng không đuổi được.

Đoàn người đến ga xe lửa, xe lửa còn chưa tới, Triệu Lương Tài đến.

Hắn suy nghĩ một chút phái ai cũng không thích hợp, cuối cùng tự mình đạp xe đuổi theo Hoa Chiêu.

"Hoa Sơn c.h.ế.t rồi sao?" Nghe được tin tức, Hoa Cường kinh ngạc lên tiếng.

"Vâng, mới vừa rồi. Triệu Lương Tài nói.

"Chết như thế nào?" Hoa Cường hỏi xong cảm thấy không tốt, lập tức nói: "Hắn chính là bệnh chết, c.h.ế.t già."

Không có bất kỳ liên quan nào với họ!

Triệu Lương Tài biết được sự lo lắng của ông, Hoa Sơn lúc trước lên núi ngã xuống, mà lúc ấy một nhà Hoa Cường cũng lên núi.

Với đức hạnh của mấy con trâu Hoa gia, dù không liên quan, nhất định sẽ bám vào.

Triệu Lương Tài nói: "Đúng, chính là bệnh chết, cao thọ, là hỉ tang, trong thôn xuất ra người hỗ trợ an táng, dù sao nhà bọn họ hiện tại cũng không rút ra được người."

Tất cả đều vào bệnh viện.

Hắn nói như vậy, Hoa Cường liền yên tâm...

Nhập thổ vi an.

Hoa Cường gật đầu: "Vậy làm phiền anh."

Triệu Lương Tài nhìn tư thế này của ông liền biết, ông không muốn trở về thu xếp tang lễ cho Hoa Sơn.

Được rồi, vậy thì hắn cũng không nhiều lời nữa.

Hoa Cường lúc này mới thở dài, ông vốn nhớ tới chút tình cảm anh em mới trở về.

Nghĩ đến người sắp chết, ân oán trong quá khứ có lẽ có thể xóa bỏ một khoản.

Kết quả Hoa Sơn sắp c.h.ế.t còn muốn tính kế mấy đứa chắt của ông!

Thật sự là c.h.ế.t không có gì đáng tiếc!

Nghĩ như vậy, Hoa Cường vội vàng gọi một vệ sĩ, nói với anh ta: "Anh đuổi theo người vừa rồi, bảo hắn chôn Hoa Sơn cách xa cha mẹ tôi một chút!"

Vệ sĩ chạy vội đi, lúc chạy về, xe lửa cũng đến.

Đoàn người lên xe rời đi.

Đến ga huyện thành, Hoa Chiêu trực tiếp mua vé đi.

Mã Thu Bình nhịn không được hỏi: "Chị Tiểu Hoa, vậy, không phải nói giúp em ly hôn với Hoa Long..."

"À, chị không quên.” Hoa Chiêu nói: "Nhưng bây giờ em nói ly hôn với hắn, hắn chắc chắn không đồng ý."

Ngược lại, Hoa Long c.h.ế.t cũng sẽ lôi kéo Mã Thu Bình chôn cùng.

"Vậy phải làm sao?” Mã Thu Bình hỏi.

"Không cần để ý đến hắn, em trực tiếp kiện ly hôn là được rồi.” Hoa Chiêu nói.

Mã Thu Bình có 100 lý do để khởi kiện ly hôn, tòa án khẳng định cũng sẽ đồng ý, không đồng ý Hoa Chiêu sẽ đem giám định quan hệ cha con vỗ mặt bọn họ.

Nếu Mã Thu Bình nói thật, vậy dựa theo xác suất tính toán, năm đứa nhỏ này, không, sáu đứa nhỏ không thể nào đều là của một mình Hoa Long.

Hoa Chiêu nói như vậy, Mã Thu Bình liền yên tâm.

Chuyến tàu đi thủ đô còn phải mất 2 tiếng đồng hồ mới đến ga, thấy cô ấy nóng lòng, Hoa Chiêu trực tiếp gọi một vệ sĩ chạy một chuyến, đến tòa án cầm văn kiện ly hôn, bảo Mã Thu Bình ký tên, lại bảo vệ sĩ đưa về.

Quá trình này cho dù bắt đầu, ở giữa còn phải chờ mấy tháng.

Đợi đến lúc cần chính mình đến lại nói sau.

Mã Thu Bình cũng không hiểu, dù sao Hoa Chiêu nói như vậy là có thể ly hôn, cô ấy liền yên tâm, cả người đều thoải mái.

Nhìn thấy Hoa Mãn và Hoa Điền cũng không quá bực bội nữa.

"Con đói." Hoa Điền đột nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trái cây khô trong tay Thiên Kim.

Thiên Kim thích ăn vặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, lúc trước muốn phát triển theo chiều hướng "ngàn cân", Hoa Chiêu sợ tới mức dừng lại tất cả đồ ăn vặt năng lượng cao của con bé.

Trái cây khô giòn còn mang theo hương thơm của hoa quả, vừa nhìn đã biết rất ngon, Hoa Điền nhìn chằm chằm.

Nếu không phải phía sau Thiên Kim có một đống người, hắn đã xông qua.

Thiên Kim nhìn hắn, nhìn vào trái cây khô trong tay, mẹ nói phải chia sẻ ....

Cô bé muốn đưa tay ra, Tiểu Thận Hành đè lại, trừng mắt nhìn cô bé một cái.

Đứa ngốc này, quá mềm lòng!

"Không cho anh ăn." Tiểu Thận Hành quay đầu nói với Hoa Điền, hắn còn trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

Tiểu Thận Hành chán ghét muốn c.h.ế.t hai tên nhóc hung dữ này.

Những đứa nhỏ khác cũng không thích, chỉ có Thiên Kim ngốc nghếch còn muốn chia đồ ăn vặt.

Hoa Chiêu cũng phát hiện ra vấn đề, cô nhóc này, sau này phải dạy lại mới được, bằng không với tính tình này tương lai sẽ bị người ta ức h.i.ế.p chết.

"Quỷ hẹp hòi!" Hoa Điền tức giận lườm Tiểu Thận Hành một cái.

Tiểu Thận Hành chỉ cười lạnh một tiếng.

Thím Mã ngượng ngùng, hiện tại cũng đến giờ cơm, bà thấy nhà ga có người bán đồ ăn, vội vàng chạy tới mua, còn mua một đống lớn, tất cả mọi người đều có phần.

Cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là bánh cuốn trứng.

Nhưng nhóm Hoa Chiêu hơn mười người, lập tức tiêu tốn mười đồng của thím Mã.

Lòng bà nhỏ máu, nhưng không do dự.

Hoa Chiêu giúp bà nhiều như vậy, bà mời người ta ăn một cái bánh cuốn trứng gà, đã rất ngượng ngùng.

Hoa Chiêu không khách khí với bà, nhận lấy.

Một bánh cuốn trứng làm sao đủ? Hoa Chiêu nói người ta lấy thêm mì ăn liền, xúc xích giăm bông, dưa muối tự làm.

Hương vị mì ăn liền là vô địch, vừa mở ra, tất cả mọi người ở ga xe lửa đều nhìn qua.

Hoa Mãn và Hoa Điền cũng được chia phần.

Hoa Chiêu không đến mức hà khắc với hai đứa trẻ trong chuyện nhỏ này.

Kết quả Hoa Mãn ăn xong trước, lại đi cướp của Hoa Điền, cuối cùng hai đứa đánh nhau, Hoa Mãn đem mì ăn liền chưa ăn xong đổ trên đầu hắn.

Không cho hắn ăn, hắn ta cũng đừng nghĩ đến nó!

Hoa Điền không cam lòng yếu thế, cướp mì ăn liền của Hoa Lão Tam bên cạnh, đổ lên đầu Hoa Mãn.

Hoa Lão Đại tức giận, đánh nhau với bọn chúng.

Hoa Chiêu lập tức im lặng.

"Hai đứa nhỏ này, hai người sau này phải quản lý thật tốt, bằng không sẽ xảy ra chuyện.” Cô nói.

Mặt Mã Thu Bình hết trắng lại đỏ, cắn răng nói: "Sau này không có người Hoa gia làm chỗ dựa cho bọn chúng, em nhất định sẽ 'quản giáo' bọn chúng!"

Dưới đòn roi mới cho ra đứa con hiếu thảo!

Cô ấy sẵn sàng đánh là được.

Nhưng Hoa Chiêu biết có đôi khi đánh cũng vô dụng.

Cũng may đây không phải là con của cô, cô cũng không quan tâm nhiều.

Có người ở nhà ga đi ra hô kiểm tra vé, đoàn người Hoa Chiêu vội vàng thu dọn đồ đạc đứng lên.

Đoàn người Hoa Chiêu thuận lợi lên tàu.

Chu Tiểu Hồng và Mã Đại Tường cũng không thấy chạy theo.

Thím Mã thở phào nhẹ nhõm, lại có chút lo lắng.

Lúc trước bà cũng quên mất hai vợ chồng này, thật sự đã bị bọn họ làm tổn thương thấu tim.

Sau khi kết hôn, đứa con trai này đã trở thành người nhà người khác.

Lại qua vài năm bị Chu Tiểu Hồng huấn luyện, đã muốn thành kẻ thù.

Bà khổ sở mang thai mười tháng sinh ra, bà dọn phân dọn nước tiểu nuôi lớn, bà không nỡ ăn không nỡ mặc, đem tất cả thứ tốt cho hắn.

Kết quả hắn trưởng thành, đuổi bà ra khỏi nhà, nhìn bà bị đói bị đánh đập.

Càng nghĩ thím Mã càng thương tâm.

Nhưng bà vẫn không hy vọng hắn sống không tốt, không hy vọng hắn bị một nhà Hoa Đại Ngưu đánh chết.

Bà còn nhớ, một nhà Hoa Đại Ngưu bị thương, không phải đã chết, sớm muộn gì cũng sẽ xuất viện, sẽ trở lại thôn.

Bà và Thu Bình rời đi, Mã Đại Tường vẫn còn ở trong thôn!

"Yên tâm đi.” Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Cháu thấy bọn họ đi đến phòng vé, mua vé tàu đi đâu đó."

Trước khi đi, cô thực sự đã nhìn thấy.

Cô còn nghe thấy Chu Tiểu Hồng và Mã Đại Tường lẩm bẩm, nói không thể ở lại thôn, trở về chính là chết, không bằng thừa dịp này cùng đi.

Ban đầu Chu Tiểu Hồng muốn mua vé tàu đến thủ đô, nhưng vừa nghe 20 đồng một vé, cô ta sợ tới mức không nỡ mua, chỉ mua đi tỉnh thành.

Nghe Hoa Chiêu nói như vậy, thím Mã hoàn toàn thả lỏng.

Hoa Chiêu gọi một vệ sĩ trẻ tuổi, Thạch Dương, hơn 20 tuổi, người rất thông minh, làm việc nhanh nhẹn.

"Sau khi cậu đưa chúng tôi đến thủ đô hãy trở lại thôn, nhìn chằm chằm một nhà Hoa Long, bọn hắn muốn đi kiện, cứ bồi thường chút tiền cho bọn hắn, giải quyết vấn đề.” Hoa Chiêu nói.

Long Hổ Báo nhà Hoa Đại Ngưu đồng loạt bị phế đi, lại mang theo Hoa Tam Ngưu.

Điều này đối với bọn hắn chính là đả kích tuyệt đối.

Cô không sợ bọn hắn kiện cáo, nhưng náo loạn đến mưa gió cũng không tốt, đối với Diệp gia bất lợi.

Cho nên có thể dùng tiền trấn an là tốt nhất.

"Cố gắng không sử dụng thủ đoạn bạo lực, đừng để người ta nắm bắt nhược điểm.” Hoa Chiêu lại dặn dò.

"Tôi hiểu." Thạch Dương thận trọng gật đầu.

Làm sao có thể bảo vệ tốt chủ nhân, lại không đánh c.h.ế.t người hay tàn phế, gây phiền toái cho chủ, hắn đã được nghiêm khắc huấn luyện qua đấy.

Đừng nhìn hắn tuổi không lớn, nhưng làm lính nhiều năm, đã giải nghệ, vào một công ty an ninh, hiện tại được Hoa Chiêu thuê.

Mà công ty an ninh này, là do Diệp Thâm mở đấy....

Chẳng qua người biết không nhiều lắm mà thôi, ngay cả vệ sĩ làm việc bên trong không phải ai cũng biết.

Đoàn người ngồi một đoạn xe lửa, lại qua máy bay, cùng ngày đã đến thủ đô.

Mã Thu Bình bị giày vò quá sức, sức khỏe của cô ấy thật sự quá kém, lại mang thai hơn tám tháng, nếu không phải Hoa Chiêu thỉnh thoảng phải đưa nước, cô ấy đã sinh trên đường.

Đến thủ đô, có người đến đón.

Đường Phương Hà nhiệt tình mang một nhà thím Mã đến căn nhà vừa thuê.

Trước đó Hoa Chiêu đã gọi điện thoại cho Đường Phương Hà, bảo bà ấy sắp xếp phòng.

Đường Phương Hà làm việc cô yên tâm.

"Hôm nay đã quá muộn, thím Mã, ngày mai cháu lại đến thăm hai người.” Hoa Chiêu nói.

Biết không phải đến nhà Hoa Chiêu, không ở cùng Hoa Chiêu, thím Mã thở phào nhẹ nhõm.

"Cám ơn cám ơn cháu, thím không biết phải cảm tạ cháu như thế nào cho phải..." Thím Mã nói xong hốc mắt liền đỏ lên.

Mã Thu Bình đứng sau lưng bà, vài lần há miệng, nhưng không nói ra lời nào.

Chân đứng trên đất thủ đô, rốt cuộc cô ấy mới có cảm giác thoát khỏi người một nhà Hoa Sơn, giải thoát.

Cảm giác thoải mái, sảng khoái, hưng phấn này cô ấy chưa bao giờ có.

"A, bà nội ba, Hoa Diệp, hai người cũng ở đó một đêm trước, có chuyện gì ngày mai nói sau. "Hoa Chiêu nói với bà Hoa và Hoa Diệp vẫn luôn im lặng đi theo phía sau bọn họ.

Hai người tất nhiên cũng không ở lại thôn, cùng Hoa Chiêu trở về.

Lúc trước nghe thấy Triệu Lương Tài nói Hoa Sơn chết, hai người không hé răng, lui ở một bên làm bộ như người xa lạ.

Giống như họ không có một chút quan hệ nào với Hoa Sơn.

Nhìn bộ dạng của hai người, Triệu Lương Tài và Hoa Cường đều rất có ánh mắt mà không nhắc tới.

Triệu Lương Tài không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn gương mặt tím đến mức không nhìn ra người của Hoa Diệp, hắn cũng không hỏi gì cả.

Bộ dạng của Hoa Diệp thật sự quá dọa người, so với Mã Thu Bình thường xuyên bị đánh còn dọa người.

Dọc theo đường đi, Hoa Diệp và bà Hoa đều không muốn nói chuyện, mọi người cũng thức thời không nói chuyện với các cô.

Hiện tại nghe Hoa Chiêu an bài, Hoa Diệp gật đầu: "Ngày mai gặp lại. "

Ngày mai, cô ấy phải xin lỗi Hoa Chiêu.

Bởi vì cô ấy thiếu chút nữa đã hại con của Hoa Chiêu.

Mặc dù kế hoạch của nhà Hoa Sơn không thành công, nhưng cô ấy không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng người hai nhà ngồi trong một chiếc xe buýt nhỏ đi đến một tứ hợp viện.

Căn nhà này thực tế là của Đường Phương Hà, bà ấy thấy Hoa Chiêu mỗi ngày thúc giục Diệp Danh mua nhà, trong tay Diệp Danh phàm là có chút tiền, Hoa Chiêu liền nói Diệp Danh mua nhà.

Bà ấy cũng học theo mua một vài sân nhỏ.

Những căn nhà tốt đều đã bị Hoa Chiêu, Diệp Danh, Diệp Thư mua.

Bà ấy cũng không hứng thú lắm với mấy căn tứ hợp viện vì không tiện sinh hoạt, chỉ tùy tiện mua mấy căn.

Đều không phải tứ hợp viện, chỉ là tam hợp viện, hoặc là từ tứ hợp viện ban đầu phân ra thành mấy gian, xây tường lên, miễn cưỡng xem như một căn nhà riêng.

Hoa Chiêu tự mình gọi điện thoại dặn dò muốn cho một người đồng hương trước đây có quan hệ không tồi ở, còn muốn phòng nhiều một chút, Đường Phương Hà trực tiếp tìm một căn tam hợp viện của mình, tính cho mấy người thuê.

Nếu không bà ấy thực sự đi thuê một căn nhà? Bà ấy cũng là một người bận rộn, được chứ?

Đến nơi, thím Ma rất hài lòng với môi trường sống.

Tuy rằng phòng ốc không lớn bằng quê nhà bọn họ, trong viện cũng không thể trồng rau, nhưng đây là thủ đô!

Tuy rằng bà không có văn hóa cũng biết nhà cửa trong thành phố đắt đỏ cỡ nào, huống chi là thủ đô.

Đường Phương Hà thả người xuống, nói vài câu khách khí rồi rời đi.

Tiểu Đức Hạnh nhà bà buổi tối không thể rời khỏi người, luôn muốn bà ở bên cạnh mới ngủ.

Mẹ con thím Mã và mẹ con bà Hoa liếc nhau, ai cũng không nói gì.

Mối quan hệ của họ quá phức tạp.

Theo lý mà nói bà Hoa là bà nội chồng của Mã Thu Bình, Hoa Diệp là cô cô của Mã Thu Bình, các cô vừa là thân thích, vừa là kẻ thù.

Cũng may bà Hoa và Hoa Diệp ở nhà Hoa Sơn cũng có quan hệ phức tạp, kẻ thù này, miễn cưỡng còn có thể ở chung dưới một mái hiên.

Hai nhà trầm mặc xoay người, chọn một căn phòng đi ngủ.

Hoa Chiêu về đến nhà, người nhà ngoại trừ Diệp Thâm còn lại đều ở đây.

"Ôi cháu ngoan của bà, có nhớ bà nội không, ở quê chơi vui không?" Miêu Lan Chi thấy mấy đứa nhỏ trở về liền nghênh đón, lần lượt hôn từng đứa.

Vân Phi đã lớn, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Miêu Lan Chi vẫn không bỏ lại hắn.

Hoa Chiêu bị Diệp Danh dùng ánh mắt ra hiệu gọi ra ngoài.

Loading...