Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 335

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:31
Lượt xem: 6

Chu Chí Đạt thầm đau khổ, có lúc ông ta nghi ngờ rằng mình là con nhặt được ngoài đường.

Người khác đào hố đặt bẫy, cháu ông ta không thể đi, ông ta thì có thể đi à?

Tính mạng của ông ta không đáng tiền sao?

Đúng là không đáng tiền thật, gia sản chỉ chia cho ông ta mười phần trăm.

Mà trong tương lai, cháu trai của ông ta sẽ nắm trong tay chín mươi phần trăm, tất nhiên ông ta không đáng giá bằng người ta rồi.

Chu Chí Đạt rũ mi mắt, ngẩng đầu lên thì trên mặt đã đầy vẻ nhiệt tình.

“Đúng vậy, ông nội của cháu nói đúng. Chuyện nguy hiểm như vậy làm sao có thể để cháu đi chứ? Chú đi thay cháu! Chú hai da dày thịt béo, lăn lộn thoải mái.” Chu Chí Đạt nói.

Chu Văn Hiên rất cảm động, người chú hai này từ nhỏ đã đối xử với anh rất tốt, còn cưng chiều anh hơn cả bố. Anh muốn cái gì chú hai lập tức cho anh cái đó, còn lén cho anh mấy khoản tiền tiêu vặt lớn.

Anh mắc phải bất cứ sai lầm nào, chú hai đều cản trước người anh, chịu trách nhiệm thay cho anh.

Bây giờ ngay cả loại chuyện này cũng muốn đối mặt thay cho anh.

“Ông nội, chú hai, không đến mức đó đâu, cháu cảm thấy cô ta không phải là loại người như vậy.” Chu Văn Hiên nói.

“Người xấu thì dùng ánh mắt không thể nhận ra được đâu.” Chu Chí Đạt nói một cách chân thành: “Có đôi lúc cháu càng cảm thấy người ta là người tốt, trái lại người ta mới chính là kẻ xấu xa nhất.”

Chu Văn Hiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Cô Phương không phải là người giống vậy…”

“Đừng nói nữa, chuyện này để chú đi thay cháu, cháu là độc đinh của nhà họ Chu, chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì.” Chu Chí Đạt nói.

Chu Quảng Hiền vui vẻ, yên tâm gật đầu một cái. Trong những việc lớn thì thằng hai vẫn luôn rất hiểu chuyện.

Chu Văn Hiên cười khổ, hơi có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Nhưng mà cô Phương nói để cháu đi là bởi vì cháu là gia chủ tương lai của nhà họ Chu, có thể làm chủ được… Cô ấy không chịu nói chuyện với người khác.”

Anh ta xin lỗi nhìn về phía chú hai.

Chu Chí Đạt rụt tay về, trên khuôn mặt có chút thẫn thờ.

Chu Quảng Hiền sút chút nữa trào cả nước mắt, hóa ra đối phương đã nhìn chằm chằm vào nhà họ Chu rồi hả?

“Thật sự không đến nỗi vậy đâu.” Chu Văn Hiên nói: “Nếu không thì thế này đi, gia đình chúng ta cũng không phải là không có người thân ở đại lục, chúng ta liên lạc với thân thích bên đó một chút, nói cho họ đôi lời về địa điểm và chuyện cháu muốn làm. Nghe nói đối phương xuất thân từ dòng dõi danh giá, chắc là sẽ cố kỵ chút ít chứ!”

Tổ tiên của nhà họ Chu là dòng dõi danh tiếng, năm đó trời xui đất khiến nên một nhánh của bọn họ đi tới nơi này.

Nghe nói dòng chính còn ở tại đại lục, mười năm gần đây phát triển cũng không tệ lắm.

“Đúng đúng đúng! Vẫn là cháu trai của ông thông minh! Ha ha ha.” Ông cụ Chu nói: “Vừa khéo chúng ta nhân cơ hội này liên lạc với dòng chính một chút, cũng đến lúc nên trở về rồi.”

Khi còn bé ông cụ lớn lên ở đại lục, có tình cảm rất sâu đậm đối với nơi đó, vừa vặn nhân cơ hội này về thăm một chút.

“Nếu đối phương cần người làm gia chủ, thế thì ông cũng đi, ông có thể làm chủ.” Ông cụ Chu nói.

Cả ông cụ và cháu trai cùng đi!

Ông cụ không tin là kẻ gian ở đâu ra dám giữ chân cả hai người bọn họ lại.

Chu Chí Đạt rũ mi mắt không lên tiếng.

Cha của Chu Văn Hiên là Chu Chí Phát ngồi ở chỗ đó nhưng ánh mắt đăm chiêu, suy nghĩ bay xa, không biết đang nghĩ về điều gì.

Chắc là đang thiết kế đồ trang sức ở trong đầu chứ gì.

Mấy mẫu trang sức mới mẻ độc đáo kia của Chu Ký đa số đều từ tay ông mà ra. Ông là nhà thiết kế chính của nhà họ Chu, cũng là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thế giới.

Một lòng chìm đắm vào việc thiết kế châu báu, không giỏi việc kinh doanh.

Những năm qua đều do ông cụ Chu và Chu Chí Đạt kinh doanh.

Bây giờ Chu Văn Hiên đã trưởng thành, chuẩn bị tiếp nhận Chu Ký.

Chu Chí Đạt rũ mắt, trong lòng oán khí ngất trời.

Vì cái gì chứ? Ông ta làm việc nhiều nhất, nhận được ít nhất, cũng bởi vì ông ta sinh ra muộn hai năm sao?

Ông ta không phục!

Kim Anh Hoa nằm trên giường bệnh, mặc dù đã tỉnh rồi nhưng đầu óc cứ như ma nhập, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Tôi không phục."

Ông ta bị đặt bẫy, dưới ban ngày ban mặt trời xanh mây trắng ông ta lại bị người khác lừa bịp, mấu chốt là còn không có chỗ để nói lý!

Ông ta không phục!

Ông ta phải nghĩ cách trả đũa!

Nuốt tiền của ông ta đều phải nôn ra cho ông ta!

Nghĩ như vậy, Kim Anh Hoa lập tức tràn đầy tinh thần.

Ông ta gọi trợ lý vào dặn dò mấy câu.

Trợ lý tuổi không còn trẻ, hơn bốn mươi tuổi, đi theo ông ta hơn hai mươi năm, tuyệt đối là người thân tín của ông ta.

Nghe thấy loại phân phó này mà khuôn mặt của trợ lý cũng không đổi sắc, còn cảm thấy không tệ.

"Ông chủ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành." Ông ta nói.

Nhà họ Kim tuyệt đối không thể sụp đổ, nếu không thì ông ta sẽ thất nghiệp.

Loại người có thân phận giống như ông ta thế này không thể nào tìm lại được một công tác có mức tiền lương như bây giờ.

"Đừng sợ phải tiêu tiền, trong két sắt vẫn còn mấy thứ tốt, cậu mang ra ngoài dùng." Kim Anh Hoa sa sầm mặt nói: "Tìm người chắc chắn phải đáng tin cậy! Không thể giống như Phan Lệ Trân, tìm toàn mấy kẻ ngu xuẩn!"

"Ông chủ yên tâm." Trợ lý nói.

"Ngoài ra phải sống, vẫn còn tác dụng." Kim Anh Hoa nói.

"Tất nhiên." Chết thì làm sao nôn tiền ra ngoài được?

Kim Anh Hoa vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, nghe nói trong tay Hoa Chiêu kia có thứ tốt, ban đầu nhà họ Uông hao tổn tâm cơ muốn lấy cũng không thành công.

Còn trở mặt với nhà bọn họ, mấy năm nay cũng không qua lại với bọn họ.

Hồng Kông cạnh tranh quá kịch liệt.

Mặc dù đại lục nghèo, nhưng thị trường lớn, dân chúng lại bắt đầu có tiền, thật ra ông ta thì đã sớm chọn trúng thị trường đại lục.

Dò xét một chút, nhưng nửa bước khó đi.

Nếu như chờ Hoa Chiêu nôn tiền ra hết, lại giao người cho nhà họ Uông, cục diện cũng sẽ khác đi nhỉ?

Đến lúc đó cũng không sợ nhà họ Diệp truy xét, có người nhà họ Uông lau m.ô.n.g giúp ông ta rồi.

Người khác không biết đến nhà họ Diệp, bọn họ từng va chạm nên biết.

Cho nên không suy tính xong xuôi thì ông ta không dám ra tay.

Kim Anh Hoa giao phó một cách tỉ mỉ, qua nửa tiếng đồng hồ sau, trợ lý rời khỏi bệnh viện đi ra ngoài.

...

Hoa Chiêu còn mở tiệc ăn mừng, bao phòng ăn trên tầng cao nhất của khách sạn, mời mấy thương nhân châu báu lớn mà hôm nay đã gặp tới.

Chu Văn Hiên và ông cụ Chu cũng tới.

Lúc này tất cả mọi người đang ở trong phòng ăn.

Nơi đó bày mấy cái bàn vững chắc, phía trên để mấy khối đá đấu giá ngầm mà hôm nay cô đã đấu giá được.

Phần lớn đều là mua từ gian hàng của mình~~

Để có hiệu quả, cô còn lén đổi mấy khối, bỏ 2 khối đá thô cực phẩm vào.

Cô muốn cắt đá rồi đấu giá ngay tại hiện trường nếu như có thể cắt ra ngọc thô tốt.

Cô phải chứng minh cho mọi người một chút, trong tay cô không chỉ có mấy khối ngọc xanh sát vỏ.

Cô thật sự không cố ý gài bẫy nhà họ Kim, cô bị oan uổng, tất cả đều là sự trùng hợp, đều là hiểu lầm ~

Hoa Chiêu nói mấy câu mở màn đơn giản rồi để cho hai thợ cắt đá hôm nay đã giúp cô bắt đầu.

"Két~" Âm thanh của máy khoan điện chói tai, tia lửa xẹt lên.

Trong lòng mọi người dần dần cũng như lửa nóng.

Sau mấy khối phế liệu, Hoa Chiêu lại cắt ra 2 khối cực phẩm.

Mặc dù không phải là cấp bậc như Đế Vương Lục, nhưng cũng là phỉ thúy, hơn nữa ngọc thô lớn, rất có giá trị.

Lúc này chắc chắn không phải là đá thô chỉ có biểu hiện tốt bên ngoài, đá thô đã bị cắt thành lát mỏng rồi, nhìn bên này thấy xuyên qua bên kia luôn.

Bây giờ đúng là đổ tăng mạnh rồi.

Mấy thương nhân châu báu rối rít đấu giá, từng mảnh từng mảnh ngọc thô cực phẩm được mua đi.

Nhà họ Chu cũng ra giá mua được mấy miếng.

Ông cụ Chu vẫn luôn quan sát Hoa Chiêu, trong lòng cảm nhận thực tế một chút.

Danh tiếng của cô gái này thật sự rất tốt.

Hôm nay ngoại trừ 2 khối đá thô bẫy người chỉ đẹp bên ngoài, còn cắt ra 2 khối ngọc cực phẩm thật.

Tất nhiên cũng thật sự giàu có, hư mấy chục khối đá thô, cộng lại cũng hết mấy chục triệu.

Ặc, quay đầu nhìn chằm chằm vào ông chủ Trương kia, hàng trong tay anh ta cũng không tệ nhỉ.

Hoa Chiêu thuận tiện quảng cáo cho ông chủ Trương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất nhiên mục đích thực sự của buổi tiệc này là kích thích Suzana đang đứng trong góc.

Suzana vẫn luôn nhìn chằm chằm không rời mấy khối đá thô.

Cho đến khi nhìn thấy Hoa Chiêu thu thập chi phiếu, hoặc là rương tiền mặt, đang đứng bên kia đếm tiền, cô ta mới thật sự xác định đây không phải là giả.

Buổi chiều cô ta còn cố ý gọi điện thoại về nước tìm người đáng tin nghe ngóng, quả thật có chuyện đổ thạch thế này, những khối đá kia cũng thật sự có giá trị.

Tất cả những thứ này không phải là Hoa Chiêu cố tình lừa gạt cô ta.

Buổi sáng cô ta cược thua là do vận may không tốt.

Giống như Hoa Chiêu bây giờ, bỏ ra mấy ngàn vạn mua thêm một ít, mua mấy chục hơn trăm khối đá thô, chắc chắn có thể cược thắng.

Mấy ngàn vạn lập tức đổi lấy mấy tỷ.

Trái tim cô ta lại bắt đầu đập thình thịch.

Vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn Hoa Chiêu đếm tiền xong, người ta đi rồi, cô ta vẫn chưa đi, cô ta đứng giữa đống đá vụn kia, vuốt ve chúng.

Hoa Chiêu và Diệp Thư trở về phòng, Diệp Thư lập tức hỏi cô: "Em cảm thấy hôm nay cô ta có cắn câu không?"

"Nhất định sẽ cắn câu." Hoa Chiêu nói: "Cô ta lớn tuổi rồi, không có kịch bản để quay, không kiếm ra tiền. Gia sản còn dư lại là tài sản cố định, cũng không nằm trong tay cô ta, cô ta không có chỗ kiếm ra tiền, chỉ có thể dựa vào đánh cuộc.

"Nghe nói cô ta đã thua hết mấy trăm vạn ở trong sòng bạc."

Đây là tin tức hồi chiều bên phía Diệp Danh truyền đến.

Anh ta đã phái người đi qua tiếp cận Mori Địch Luân rồi, thuận tiện nghe ngóng tin tức về O’Neill và Suzana.

"Đổ thạch toàn dựa vào vận may, không có những trò gian lận như trên sòng bài, xác suất thắng được lại lớn và nhiều, tốt biết bao." Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái với Diệp Thư.

Tất nhiên đổ thạch cũng có thể gian lận, có thể làm giả.

Nhưng mà bây giờ rất ít giả mạo, gần như không có.

Hôm nay Suzana nhìn thấy tình huống ở trên người Hoa Chiêu chính là một đêm chợt giàu.

Thánh nhân mới không động lòng.

"Chờ đến khi cô ta động lòng, thua sạch tiền, sau đó thì sao?" Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu.

"Sau đó cho cô ta vay lãi suất cao, tiếp đó để cho O’Neill tới cứu cô ta, sau nữa thì để cho cảnh sát bắt O’Neill đi." Hoa Chiêu nói: "Cuối cùng, để cho Mori Địch Luân tới cứu con cái ông ta."

Ba người một già hai trẻ nhà đó phải ở chung một chỗ mới có thể dùng một lưới bắt hết.

Nếu không trực tiếp đánh hai người nhỏ, người già ở bên kia làm chuyện xấu.

Đánh già thì mấy đứa nhỏ nhảy nhót lung tung khắp nơi.

Bây giờ Hoa Chiêu cũng không tiện đi qua nước Mỹ, vậy cũng chỉ có thể để cho Mori tới, hỏi ông ta tung tích thuốc giải.

"Nghe cũng không tệ." Tâm trạng của Diệp Thư rất tốt, chờ Mori đến là có thể biết về độc của cô ấy.

Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn.

Sau đó lại nghĩ tới Diêu Khôn.

Tâm trạng nhất thời lại không tốt ...

"Tình hình bên phía anh ấy thế nào rồi?... Sao vẫn chưa đến tìm chị?" Diệp Thư lẩm bẩm.

Cô ấy muốn ly hôn với anh ta, anh cứ âm thầm chấp nhận như vậy sao? Không điên cuồng đến tìm cô ấy để níu kéo sao?

Hoa Chiêu cười nói: "Không phải là anh ấy đã gọi điện thoại cho anh cả và em à?"

"Gọi điện thoại thì đã gì ..." Diệp Thư lầm bầm.

"Sau đó không gọi lại được nữa." Hoa Chiêu nói: "Em đã ra lệnh cho vệ sĩ không nhận điện thoại của anh ấy, thấy cuộc gọi đến lập tức ngắt cuộc gọi.”.

"Chắc bên phía anh cả cũng không khác bao nhiêu, để đề phòng bứt dây động rừng, ly hôn phải có dáng vẻ của ly hôn, bên phía chúng ta từ chối liên hệ với anh ấy.

"Mấu chốt là." Hoa Chiêu nói: "Anh ấy gãy xương chưa lành, không thở được phải nhập viện. Lại bởi vì tài sản bị đóng băng, phòng ngừa anh ấy ra ngoài, nên đã hạn chế tư cách ra vào của anh ấy."

Diệp Thư...

Một câu cuối cùng khiến cho tâm trạng của cô ấy tốt hơn một chút.

Không phải là anh ấy không muốn tới, mà là không tới được.

"Anh ấy bị thương có nghiêm trọng lắm không? Sao nổi giận một chút đã vào viện, không phải anh ấy cũng bị ai đó hạ độc chứ? Người khác kiểm tra không ra. Đợi mọi chuyện kết thúc, nói anh ấy tới đây, em cũng bắt mạch cho anh ấy thử xem?" Diệp Thư có chút nóng nảy nói.

Cô ấy và Diêu Khôn thật sự có tình cảm, nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng nhớ.

"Yên tâm đi, trước khi đi em đã bắt mạch cho anh ấy, không sao." Hoa Chiêu an ủi.

Nhưng mà cô cũng không chắc chắn cho lắm.

Trước đó cô còn bắt mạch cho Diệp Thư đây, cũng không phát hiện ra cái gì.

Đúng là nên khám lại cho Diêu Khôn thử.

Hai người nói mấy câu rồi nghỉ ngơi.

Sinh hoạt về đêm gì đó cách các cô rất xa.

Phụ nữ ngủ muộn sẽ xấu xí, quá đáng sợ!

...

Ngày hôm sau đại hội đổ thạch lại tiếp tục.

Tổng cộng ba ngày.

Hoa Chiêu lại đi tham gia.

Thứ tốt thì ngày hôm qua đã bán xong hết rồi, hôm nay cô chỉ làm nóng người một chút, tùy tiện mua mấy khối huề vốn.

Bên người cô đầy người, đủ loại khen ngợi trên trời dưới đất ập tới.

Thương nhân châu báu thích nhất là người có vận may tốt, đổ tăng, loại người như vậy không thể nói là áo cơm cha mẹ của bọn bọn họ nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Chỉ mong kết quả đổ thạch của mình không giống như nhà họ Kim, vậy nguyên liệu phải dựa vào những người này.

Bài học của nhà họ Kim ngày hôm qua vẫn còn chảy m.á.u đầm đìa, những người này càng giữ quy củ, bản thân sẽ không đích thân tham dự vào.

Tổ tiên để lại quy củ quả nhiên cũng là vì tốt cho bọn họ.

Hôm nay quả nhiên Suzana đánh cuộc.

Cô ta tiếp tục dây dưa Trương Lượng, lần này không cần Trương Lượng đề cử mà cô ta hung hăng trả giá.

Lúc này cô ta chọn đá thô giá rẻ để ra tay, đều là chút đá thô nhỏ, giá không vượt quá 10 vạn, ưu thế là số lượng nhiều.

Cô ta mua 2 loại, hơn một trăm khối.

Tự bao một máy cắt đá và tự cắt xoẹt xoẹt.

Quả nhiên đổ tăng.

Lần này Trương Lượng bán ra toàn là hàng tốt, vốn chuẩn bị cho Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cũng chỉ chọn ra những khối cực phẩm nhất.

Bên trong còn có rất nhiều đá thô có thể đổ tăng, thậm chí tăng mạnh.

Huống chi mới vừa rồi Hoa Chiêu còn nói Trương Lượng "tặng" cho cô ta mấy khối.

Đá thô có tổng giá trị mấy trăm vạn, Suzana lại kiếm được 800 vạn, kiếm lời lại được số tiền hôm qua đã thua lỗ.

Cô ta kích động đến nỗi liên tục thét chói tai giống như uống nhiều nên say rồi vậy.

Cô ta nhìn thấy hy vọng.

Cũng nhìn thấy Trương Lượng là người “tốt”.

Trước đó hắn ta tặng cho cô ta mấy khối đá thô, 2 khối đổ tăng, đã bán được hơn 400 vạn.

Xem ra ngày hôm qua cô ta hiểu lầm hắn, đây là một người tốt.

"Ông chủ, đề cử cho tôi thêm một ít đi, lại mua thêm 1000 vạn!" Suzana nói với Trương Lượng.

Đổ tăng kiếm lời được, tiền cứ như từ trên trời rơi xuống, tiêu tiền không đau lòng.

"Được rồi." Trương Lượng nhiệt tình đề cử, dựa theo sự chỉ đạo của Hoa Chiêu, làm cho cô ta lại mua một đống.

Sự thay đổi về lượng thật sự có thể dẫn tới sự biến đổi về chất.

Một lần ra tay mấy chục khối, trên trăm khối, có lời có lỗ, thật sự có thể hồi vốn

Cũng không thể đều thua sạch.

Lần này Suzana không đổ thắng được nhiều, chỉ lời được 500 vạn đô la Hồng Kông.

Đổi thành đô la Mỹ cũng không được bao nhiêu tiền.

Nhưng mà vẫn là lời!

Kiếm lời lập tức tiêu hết, lại lời nhiều hơn!

Một ngày, máy cắt đá không ngừng nghỉ chút nào, máy mài cũng đổi bánh răng hai lần, xung quanh Suzana cũng đầy người vây quanh.

Mọi người đều ở đây nhìn cô ta cắt đá, thật kích thích.

Cũng có nhà giàu bắt chước, mua đá thô nhỏ rẻ, thắng lợi dựa vào số lượng.

Trong nháy mắt đá thô của Trương Lượng đã sắp bán hết rồi.

Kiếm được đầy bồn đầy bát.

Anh ta không ngờ rằng 2 xe lửa đá thô đã kiếm lời lại toàn bộ vốn liếng mua hàng nhiều năm như vậy.

Thế này cũng quá hời nhỉ!

Chẳng trách bà chủ để anh ta làm chuyện này!

Bà chủ mới là người tốt nhất trần đời.

Thời gian quy định đã đến, hôm nay đại hội đổ thạch kết thúc, Suzana cũng đã cắt xong tất cả đá thô.

Một khối đổ tăng cuối cùng cũng đã bị thương nhân lấy đi.

Cô ta tính toán một chút, riêng hôm nay đã kiếm được 300 vạn, là tiền đô la!

Đã bao nhiêu năm cô ta không kiếm được 300 vạn đô la rồi!

Lâu lắm rồi, cô ta cũng không nhớ nữa.

Cảm động đến nỗi muốn khóc.

Ngày mai cô ta phải mua nhiều hơn, cô ta phải bao hết tất cả đá thô này vào túi! Cô ta phải kiếm được 3000 vạn! 3 tỷ…

Đến lúc đó nhất định cha và O’Neill sẽ nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa.

O’Neill sẽ trở về là cậu em trai ngoan ngoãn lúc trước.

Suzana cũng có chút đầu óc, ngày hôm nay sau khi đại hội đổ thạch kết thúc, cô ta không trở về khách sạn mà đi tìm Trương Lượng.

Bảo anh ta đừng tham gia đại hội đổ thạch ngày thứ ba, cô ta sẽ bao hết tất cả đá thô còn lại của anh ta.

Đương nhiên phải để cho cô ta giá rẻ một chút.

Trương Lượng lắc đầu như trống bỏi.

“Chuyện này không thể được, như vậy không hợp quy củ.” Trương Lượng nói.

“Đều là mua bán, có gì không hợp quy củ chứ?” Suzana nói: “Hơn nữa, mấy thứ tốt anh có đều đã bán xong, mấy thứ còn sót lại này đều là thứ không ai cần, nếu như có người mua anh cũng không giữ lại đến bây giờ. Bán hết cho tôi là anh có lời rồi, nếu không bán được bọn chúng đều chỉ là một đống đá vụn.”

Cô ta đúng là biết ăn nói, mở miệng ra là cứ như người trong nghề.

“Không được không được, tôi còn một vài khối đá tốt để dành chưa mang ra đâu, còn chờ tới mai kiếm được nhiều tiền đấy.” Trương Lượng nói.

Ánh mắt Suzana đột nhiên sáng lên.

Còn có thứ tốt áp đáy rương sao?

“Hơn nữa tôi định đấu giá, chắc chắn cô gái họ Phương kia có thể đưa ra một cái giá cao.” Mắt Trương Lượng sáng lấp lánh nói.

Hai ngày nay, mọi người đều nhìn thấy sự hào phóng của Hoa Chiêu, tất cả những người buôn bán nguyên liệu thô đều rất thích cô.

Những lời nói này đã kích thích Suzana.

Vì sao thứ gì tốt cũng là của cô ta hết vậy?

“Tôi cũng có tiền! Tôi cũng ra tay hào phóng đấy anh không thấy à?” Suzana ra lệnh: “Mau dẫn tôi đi xem mấy khối kia của anh, tiền không thành vấn đề!”

Trương Lượng gần như không thể chống cự, xiêu xiêu vẹo vẹo dẫn cô ta ra kho hàng ở phía sau.

“Thế nhưng tôi nói trước, có tiền tôi cũng không bán. Không được, hay là tôi gọi điện thoại cho cô Phương kia, bảo cô ấy đến xem một chút.”

“À cô Suzana, nghe nói cô Phương kia ở cùng khách sạn với cô, khách sạn nào thế? Số điện thoại là bao nhiêu?” Trương Lượng hỏi.

Đương nhiên Suzana không nói cho anh ta biết, cô ta mừng vì Trương Lượng không biết.

Hai người đi tới một góc kho hàng, Trương Lượng do dự vén miếng vải che phía trên lên, để lộ mấy khối đá thô lớn ở bên trong.

Mỗi một khối đều rất to, khối lượng lên tới hàng tấn.

Người bình thường nhìn thấy loại nguyên liệu này sẽ lập tức đi đường vòng, bởi vì càng lớn thì sự biến hóa càng nhiều.

Cũng không thể xuất hiện hàng tấn phỉ thúy Đế Vương Lục, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến chuyện tốt thế này.

Nhưng mà Suzana không hiểu.

Hai người anh tới tôi đi, bắt đầu trả giá.

Trương Lượng không hài lòng với mức giá mà cô ta đưa ra, cuối cùng gọi điện thoại cho mấy khách hàng lớn cũng như mấy thương nhân châu báu.

Ít người quá không được, chỉ có hai người bọn họ, anh ta sợ Suzana đổ thua sẽ quỵt nợ… hoặc kịp nhận ra đây là một cái bẫy.

Anh ta không có được phương thức liên lạc của cô Phương kia, không thể gọi đối phương đến.

Mặc dù những người khác biết khách sạn Hoa Chiêu đang ở, ngày hôm qua vừa tham gia tiệc rượu, thế nhưng không có ai nói cho Trương Lượng biết cả.

Nhiều người thì sự cạnh tranh nhiều, còn là sự cạnh tranh mạnh mẽ, bọn họ cũng cảm thấy rất hứng thú với khối đá thô mà Trương Lượng mang ra.

Mọi người đều tranh giành nhau thì chính là thứ ngon.

Suzana ra tay hào phóng, nghiễm nhiên đứng thứ hai sau cô Phương.

Trong đám người có người nháy mắt với một người.

Ông chủ đến từ Đông Nam Á này cũng rất hào phóng, đuổi sát không buông.

Giá tiền nhanh chóng được đẩy lên cao, những người khác đều không lên tiếng,

Cảm giác như đang nhìn hai kẻ ngốc.

Cứ hào phóng như vậy đẩy giá một khối đá thô to cỡ này lên đến 2 tỷ ư? Đều điên rồi à? Trong hai người bọn họ, ai được người ta nhờ vả nâng giá đấy?

Xung quanh yên tĩnh khiến cho đầu óc của Suzana cũng bình tĩnh trở lại, cô ta có hơi hối hận.

“2 tỷ 1000 vạn!” Người đàn ông lớn tiếng đưa ra mức giá cao này.

Nhìn vẻ mặt kỳ quái của mấy người xung quanh, Suzana do dự.

Trương Lượng phát huy tính nóng nảy của mình, lập tức hô lên: “Chốt!”

Suzana lại cảm thấy hơi hối hận, nhưng cũng có chút vui mừng.

Đến hơn 2 tỷ đấy, cho dù là đô la Hồng Kông cũng phải hơn hai chục triệu đô la mỹ, gần như toàn bộ tài sản hiện giờ của cô ta, hơn nữa còn không phải là tiền mặt.

Dường như tên đại gia giàu có đến từ Đông Nam Á này rất giàu, còn thích mang theo tiền mặt.

Lấy ra mấy rương đô la Mỹ, vàng thật bạc trắng nhanh chóng giao dịch xong, miệng Trương Lượng cũng cười ngoác đến tận mang tai rồi.

Cố ý toét miệng vậy thôi, thật ra cũng không hài lòng cho lắm.

Người và tiền đều là của bà chủ, tay trái sang tay phải, không hề có lời.

“Ông chủ, cắt đá ra không?” Anh ta hỏi.

“Cắt, đổ tăng thì mới mang về nhà mình bán, đổ giảm thì lập tức vứt đi, có ai vượt biển đến đây để mang về một viên đá vụn đâu.” Người đàn ông nói tiếng Quảng Đông dở tệ.

Mọi người rối rít suy đoán thân phận của anh ta.

Ai lại giàu có hào phóng như vậy? Đá thô trị giá hơn 2 tỷ mà nếu như đổ thua lại chẳng đau lòng dù chỉ một chút? Giả vờ hả?

Mọi người cũng chẳng xem trọng khối đá thô này, nếu chỉ mấy trăm vạn thì đúng là có thể mua về đánh cược một phen. 2 tỷ, đúng là tên ngốc lắm tiền.

Thợ cắt đó cũng chẳng quan tâm lắm, người đàn ông nói cứ cắt tuỳ ý, thế là anh ta cắt một đao ngay chính giữa.

Sau đó toàn bộ đều lộ màu.

Lại là một khối phỉ thúy thô có màu.

Bởi vì có kinh nghiệm xương m.á.u từ nhà họ Kim, mọi người cũng không lập tức kêu tăng mạnh hay là giảm mạnh ngay.

Suzana sốt ruột tới mức liên tục truy hỏi: “Thế nào, thế nào? Tăng mạnh hay là giảm mạnh?”

“Khó mà nói được.” Trương Lượng nói.

“Sao lại khó nói? Không phải đã cắt ra rồi à? Tôi xem rồi, tạm được, có lời không?” Trong lòng có hơi đau.

“Thần tiên khó đoán tấc ngọc, còn phải cắt ra xem thử mới biết được.” Giọng nói của Trương Lượng hơi không chắc.

Anh ta thật sự không ngờ, một khối đá bình thường như vậy lại có thể cắt ra thứ này.

Dáng vẻ bên ngoài và bên trong chẳng xứng đôi một chút nào!

Hơn nữa vấn đề bây giờ không phải là không kiếm được mà là kiếm lời nhiều.

Bà chủ đúng là bà chủ.

Dường như vị đại gia giàu có kia cũng rất kích động, giọng nói đã thay đổi: “Cắt ra, cắt ra, cắt thành mảnh xem, thầy bói nói năm nay tôi sẽ phát tài lớn, tôi cũng muốn xem thử là thật hay giả!”

Lần này thợ cắt đá rất cẩn thận, nhưng cắt thành miếng dày là chuyện vô cùng đơn giản, cắt là được.

Một khối đá được cắt thành hơn mười mảnh, ngoại trừ hai mảnh trước sau có chất liệu như đã lộ ra trước đó, bên trong đều là phỉ thúy màu cao cấp, đổ tăng, có hai mảnh màu cực kỳ rực rỡ xinh đẹp.

Tuyệt đối là tăng mạnh.

Lúc này mấy thương nhân châu báu đều kích động, giành giật gân cổ đỏ mặt, một người không chỉ mua một mảnh.

Vị đại gia nhà giàu kia kiếm được 5 tỷ đô la Hồng Kông.

Suzana hối hận tím cả ruột.

“Ông chủ, ông nhìn xem khối đá thô này trông cũng không tệ, chỉ cần một tỷ.” Trương Lượng tươi cười rao bán một khối đá thô nhỏ với tên đại gia nhà giàu kia.

“Một tỷ? Tôi mua!” Người đàn ông vung tay.

Ánh mắt Trương Lượng sáng lên, giống như đang nhìn thần tài, kích động nói: “Vậy hay là ngài mua hết số nguyên liệu thô ở đây luôn đi, chỉ cần 10 tỷ đô la Hồng Kông thôi.”

Suzana nhanh chóng trừng anh ta một cái.

Người khác không biết nhưng cô ta đã biết từ lâu, trước đó Trương Lượng chỉ đòi 2 tỷ đô la Hồng Kông cho toàn bộ mấy khối đá thô này, cô ta trả giá 1 tỷ anh ta không bán.

Bây giờ lại còn tăng giá tại chỗ!

Đúng là gian thương!

Cô ta lập tức phá đám.

Thế nhưng người đàn ông kia lại tỏ vẻ mình không để ý, anh ta có tiền, anh ta cảm thấy xứng đáng với giá đó.

Thầy bói cũng không lừa anh ta, năm nay vận may của anh ta rất tốt, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ phát tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-335.html.]

Những người khác đều muốn chen một chân vào, bọn họ cũng ghen tị đỏ mắt.

Giá tiền bị ép xuống, trọn gói nguyên liệu thô bán một lần, bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là 1 tỷ.

Thế nhưng cuối cùng người đấu giá cũng chỉ còn lại hai người là Suzana và đại gia nhà giàu kia.

Giá tiền càng lúc càng cao, miệng Trương Lượng càng lúc càng toe toét.

Đại gia nhà giàu cũng không phải kẻ ngốc, đột nhiên anh ta nhận ra.

“Ôi, tôi không mang theo nhiều tiền mặt như thế.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Suzana: “Cô cũng đừng chỉ kêu giá không, cô có nhiều tiền như vậy sao?”

Vẻ mặt Suzana không tốt, cô ta không có.

Bây giờ hai người họ đã đẩy giá lên tới 9 tỷ đô la Hồng Kông.

“Hay là chúng ta hợp tác mua đi, mỗi người bỏ một nửa, tiền kiếm được sẽ chia đôi.” Tên đại gia nhà giàu nói.

"Được." Suzana lập tức đồng ý.

Đại gia nhà giàu gật đầu, cũng không ký hiệp nghị gì với cô ta, trực tiếp để cho đàn em phía sau mình mang cái rương tới, đếm tiền.

Suzana lại trợn tròn mắt, một người một nửa, 4 tỷ 5 đô la Hồng Kông, xấp xỉ 4000 vạn đô la Mỹ, cô ta cũng không có tiền.

Đại gia nhà giàu liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khó xử của cô ta: "Vậy coi như thôi đi, tôi hợp tác với người khác vậy."

Anh ta nhìn về phía mấy người mới vừa kêu giá.

Những người đó lại không lên tiếng.

Bọn họ đều không phải là kẻ ngu ...

9 tỷ mua bốn khối đá ư? Mặc dù mỗi một khối đều rất lớn.

Nhưng đây là vấn đề lớn hay nhỏ sao? Trong núi có nhiều đá lớn, chỉ đáng giá 9 đồng.

Mới vừa rồi một khối kia đổ tăng, cũng không đại biểu rằng khối đá thô đứng cùng với nó cũng có thể đổ tăng.

Dựa theo xác suất, càng có khả năng ngược lại.

Nhưng mà thật sự có kẻ ngu đứng ra.

Một người đàn ông nói: "Tôi, tôi hợp tác với anh."

Bên cạnh có người quen vừa định kéo anh ta lại, Suzana đã lên tiếng: "Một nửa, 4 tỷ 5, tôi có tiền! Tôi, tôi có rất nhiều đồ trang sức, rất đáng giá, các người mua không?"

Mấy thương nhân châu báu có chút động lòng, bọn họ tất nhiên cũng thu mua châu báu quý giá.

Có giá trị lịch sử thì coi như đồ cổ mà bán, không có thì gỡ đá quý.

Nhưng mà Suzana không mang những thứ này bên người.

Đột nhiên, trong góc một người đàn ông mập lùn đứng ra nói: "Cô gái, cần tiền sao? Tôi có thể cho cô vay."

Người xung quanh thấy rõ gã ta là ai, ánh mắt lập tức lóe lên.

Chuyện này không phải là một cái bẫy chứ?

Người này bọn họ đều biết, Tống Bưu, kẻ cho vay nặng lãi.

Trước đó thường xuyên trà trộn ở đủ loại sòng bài.

Những người làm ăn buôn bán như bọn họ thỉnh thoảng cũng giao thiệp với gã ta, mọi người đều có lúc trong tay không gom đủ tiền mặt.

Nhưng mà trường hợp nhìn thấy gã ta tại hiện trường đổ thạch thì đây lại lần đầu tiên.

Đây là ai?

Suzana cũng có chút nghi ngờ hỏi: "Anh muốn cho tôi vay tiền? Tốt bụng như vậy?"

"Tất nhiên là có lãi." Người đàn ông cười nói: "Không nhiều, mỗi tháng lãi suất chỉ năm mươi phần trăm. Nhưng mà tôi cảm thấy cô Suzana Địch Luân chỉ đảo mắt là có thể trả hết nợ, cho nên tôi còn phải cộng thêm phí vất vả là 5000 vạn đô la Hồng Kông."

Lúc này sự đề phòng của Suzana ngược lại không còn, đây là một kẻ cho vay nặng lãi, cô ta biết loại người này.

Bây giờ em trai của cô ta cũng đang làm loại chuyện này.

Nhưng mà bởi vì tiền vốn nhỏ, đến giờ còn chưa xoay người được.

Loại người như vậy, chỉ cần trả tiền đúng hạn thì không có bất kỳ vấn đề gì.

"Anh biết tôi hả?" Suzana hỏi. Mới vừa rồi người này gọi ra cả họ lẫn tên của cô ta, mà trước giờ cô ta chưa từng giới thiệu tên đầy đủ đối với bất kỳ ai."Tất nhiên là tôi biết cô Suzana Địch Luân, tôi chính là fan điện ảnh trung thành của cô đấy, hôm nay tôi tới nơi này bởi vì nghe được tin tức của cô, chuyên đến đây để nhìn thấy phong thái của cô, không ngờ còn có thể giúp đỡ cô, thật sự vô cùng vinh hạnh." Tống Bưu nói.

Hợp tình hợp lý.

Trước đây Suzana đúng là không phải hạng người vô danh, đóng rất nhiều phim, gia đình còn có tiền, thường xuyên xuất hiện trên đủ loại báo chí.

Nhưng đã hết thời quá lâu, dần dần bị mọi người quên lãng.

Nghe thấy giọng điệu sùng bái của Tống Bưu, Suzana rất hài lòng, sự đề phòng đối với gã ta càng nhỏ hơn.

"Trên người tôi không mang thứ gì có thể thế chấp." Suzana nói.

Cô ta biết quy củ.

"Không cần, tên tuổi của cô Suzana cũng rất có giá trị, chỉ cần cô viết một tờ giấy nợ là được rồi, tôi tin tưởng cô. Nhất định cô sẽ không quỵt nợ, hơn nữa cũng không cần phải quỵt nợ, chắc chắn cô có thể đổ tăng." Tống Bưu nói.

Bữa tiệc nịnh hót này hoàn toàn đánh tan sự đề phòng của Suzana, cô ta thoải mái ký giấy nợ một cách vô cùng dứt khoát.

Tống Bưu lập tức nói đàn em trở về lấy tiền.

Bởi vì trên tay cũng không có quá nhiều tiền mặt, cho nên gã ta chỉ cho Suzana vay 3 tỷ đô la Hồng Kông.

Còn lại 1 tỷ 5 đô la Hồng Kông, là toàn bộ tiền mặt mà Susana mang theo trên người, còn có thẻ ngân hàng, tập chi phiếu đều quét sạch mới góp đủ.

Bên này cô gom góp xong, bên kia tiền của Tống Bưu cũng đã được mang tới.

Trương Lượng vui vẻ đếm tiền.

Đại gia nhà giàu và Susana thương lượng cắt đá thế nào, những người khác vây xem.

Bầu không khí có chút cổ quái, nhìn thế nào cũng cảm thấy không bình thường.

Bọn họ không đi, bọn họ muốn nhìn xem, không thấy được diễn biến tiếp theo thì đời này cũng không thể nhắm mắt!

Cảnh tượng kế tiếp nhanh chóng đến rồi, bọn họ cảm thấy không hề ngoài dự liệu của bọn họ

Đổ giảm.

Bên trong mấy khối nguyên liệu khác đều chẳng có gì đáng giá, một xu cũng không đáng.

"Haizz, xem ra nơi phát tài của tôi không phải là chỗ này, ở nơi khác, tạm biệt!" Đại gia nhà giàu tự nhiên chắp tay chào Trương Lượng, dẫn người đi rồi.

Suzana căn bản không kịp phản ứng, đến lúc phản ứng lại thì lập tức xông ra ngoài: "Anh gài bẫy tôi!"

Nhưng mà cô ta bị người khác cản lại.

Tống Bưu mang đàn em cười ha hả nói: "Cô Suzana, bây giờ chưa thể rời đi."

Phiên dịch cũng ngớ người luôn, run lẩy bẩy phiên dịch cho cô ta.

"Tôi tôi, anh, các người." Đột nhiên cô ta nhìn về phía Trương Lượng, giơ tay chỉ vào anh ta và thét chói tai: "Anh gài bẫy tôi!"

"Tôi chỉ là một người bán đá thô, muốn bán với giá là 1 tỷ, giá tiền là do chính các người tự kêu giá, tôi đã một tay giao tiền một tay giao hàng, lừa gạt cô cái gì?" Trên mặt Trương Lượng đầy vẻ ấm ức: "Đổ giảm cũng đã từng có nhiều người đổ giảm, chẳng lẽ đều là do người bán lừa gạt à? Tội này tôi không nhận đâu."

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi không nhận." Mấy thương gia khác cũng nói.

Đổ giảm chính là bọn họ lừa đảo à? Còn nói lý lẽ không vậy?

Nhưng mà hôm nay bên trong chuyện này có bóng dáng của Trương Lượng hay không thì thật sự đúng là khó mà nói.

Đột nhiên anh ta xuất hiện, lại liên quan đến số tiền lớn như vậy... Nhưng mà không gài bẫy bọn họ, bọn họ mặc kệ.

Trương Lượng mang tới nhiều đá thô, cũng có rất nhiều người từng mua tại chỗ, có mấy người đổ tăng, bọn họ không cảm thấy Trương Lượng là kẻ ác.

"Chắc chắn là anh gài bẫy tôi!" Suzana điên cuồng hô lên.

"Không nói lý lẽ." Dường như Trương Lượng không muốn dây dưa với người phụ nữ điên khùng này, dọn dẹp đồ đạc một chút rồi rời đi.

Suzana muốn đuổi theo, lại bị Tống Bưu cản lại.

Những người khác nhìn Tống Bưu rồi lại nhìn sang cô ta, rút lui.

Sau lưng truyền tới tiếng thét chói tai của Suzana.

Trương Lượng để lại một cấp dưới xử lý số đá còn dư lại, rời đi ngay trong đêm.

Đại hội đổ thạch ngày thứ ba được cử hành bình thường, không nhìn thấy bóng dáng của Suzana đến nữa.

Lúc riêng tư mọi người trò chuyện mấy câu rồi cũng không truyền nhau nữa, liên quan đến Tống Bưu, bọn họ đều rất cẩn thận.

Người kia cũng không dễ chọc.

Hoa Chiêu và Diệp Thư lại tới, hai người ở hội trường một ngày, mua một đống nguyên liệu giá rẻ để cắt chơi, lại không lời không lỗ.

Đại hội kết thúc, hai người trở về khách sạn, Diệp Thư lập tức không nhịn được hỏi: "Tin tức truyền ra ngoài chưa? O’Neill sẽ đến chứ? Bây giờ anh ta đang ở đâu?"

"Em cũng không biết." Hoa Chiêu nói, cô thật sự không phải là thần, cô cũng không phái nhiều người nhìn chằm chằm vào O’Neill, anh ta trốn đến chỗ nào, cô thật sự không biết.

"Nhưng mà nhất định anh ta sẽ chú ý đến chúng ta, bọn họ còn đang tìm Tô Hằng mà, Suzana quên mất chính sự, anh ta sẽ không quên." Hoa Chiêu cười nói: "Nhưng mà chắc chắn bây giờ anh ta đang tức muốn c.h.ế.t ha ha."

Diệp Thư cũng cười.

Để Suzana ở lại nơi này làm chính sự, kết quả cô ta đổ thua, còn thua sạch sẽ hết tất cả gia sản không nói, cả bản thân cũng thua luôn.

Nếu như cô ấy là O’Neill, có loại chị em này cô ấy cũng sẽ tức chết.

"Cái tên Tống Bưu đó có đáng tin không? Cũng là người của chúng ta à?" Diệp Thư hỏi một cách tò mò.

Hoa Chiêu cười với cô ấy, ra dấu động tác “suỵt”.

Tống Bưu không phải là người của cô, là do Diệp Thâm thu phục trước.

Nhưng biết điều này rất ít.

Ngay hôm đó, O’Neill biết được tin tức Suzanna vay nặng lãi, thua cược và bị tạm giữ.

Tống Bưu kêu người truyền tin ra, nếu không truyền tin ra thì làm sao gọi được người thân của Suzanna đến chuộc?

O’Neill tức đến mức suýt thì đá gãy chân.

“Đồ vô dụng này! Bảo chị ta theo dõi tin tức của người khác! Vậy mà chị ta lại đi đánh bạc! Còn không biết mình bị người ta lừa! Cho chị ta c.h.ế.t quách đi!”

Ở bên ngoài, anh ta có nhìn thế nào cũng thấy giống bẫy rập.

“Cậu chủ, chúng ta làm gì bây giờ? Thật sự không thể mặc kệ cô Suzanna.” Quản gia nói.

Suzanna không biết O’Neill ở đâu, cô ta gọi cho cha mình ngay khi bị bắt giữ.

Mori tức chết, ông ta không thể đích thân đến nên đã gọi quản gia đến.

“Làm sao bây giờ? Làm sao tôi biết được phải làm gì? Tôi không có 5 tỷ đô Hồng Kông để chuộc chị ta!” O’Neill nói.

Tống Bưu cũng lên tiếng cần 5 tỷ.

Cho mượn 3 tỷ, hai ngày đã thành 5 tỷ, kiếm lời như thế đấy.

Quản gia nói: “Ý của ông chủ là chúng ta không có tiền, nhưng người khác thì có.”

“Ai?” O’Neill hỏi.

“Cô Phương.” Quản gia nói: “Ông chủ nói, trong chuyện này không thể thiếu vết tích của cô Phương kia, để cậu cảnh giác cao độ, đừng mềm lòng, bắt cô ta trả thay Suzanna, nhân tiện lấy lại tiền chỗ cô ta.”

Vẫn là người ngoài cuộc nhìn thấu mọi việc...

Mặc dù Hoa Chiêu rất trong sạch, nhưng thỉnh thoảng nên phán đoán không cần chứng cứ, chỉ cần trực giác là được.

Tôi nói cậu làm tức là cậu làm, không cần bằng chứng.

Thậm chí nếu có bị oan cũng không sao, dù sao thì cô Phương thật sự giàu có, chắc chắn có thể lấy ra được 500 triệu, nếu bắt được cô ta, cũng có thể đổi lấy Suzanna.

O’Neill do dự: “Cái này không tốt lắm, tôi còn định…”

“Cô Suzanna nói cô ta đã kết hôn rồi.” Quản gia nói.

Suzanna tình cờ nói ra sự việc này khi cô ta báo tin cho gia đình kêu bọn họ đến chuộc mình.

Cô đã nghĩ đủ đường rồi, ý tưởng là do cô đưa ra, cô chỉ sợ O’Neill không nỡ.

“Cái gì?” O’Neill bất ngờ: “Cô ấy đã kết hôn? Không giống mà!”

“Chính miệng cô ta thừa nhận chuyện này.” Quản gia nói.

“Việc này…” O’Neill kinh ngạc không nói nên lời.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, thật ra tuổi tác cô Phương không còn nhỏ, không phải là nhìn già, nhưng một cô gái mười mấy tuổi, lập gia đình là chuyện bình thường.

Trước đây, là anh ta không muốn nghĩ theo hướng này.

Nếu cô ấy đã kết hôn thì không cần phải duy trì hình ảnh hoàn hảo trước mặt cô ấy nữa.

Đã đến lúc cho cô ấy nhìn thấy thủ đoạn của anh ta.

“Được rồi, tôi sẽ làm.” Anh ta nói.

Quản gia cười nói: “Ông chủ nói phải làm được, sau này trong nhà phải nhờ cậy vào thiếu gia rồi. Tôi mang đến cho thiếu gia một ít đồ đây.”

Ông ta vừa nói vừa lấy một gói đồ, mở ra.

Bên trong là cái lọ được gói ghém rất cẩn thận.

O’Neill nhận ra những thứ này đều là các loại thuốc lúc trước được tìm thấy trong két sắt của nhà sinh vật học kia.

Quản gia nói: “Có lọ thuốc mê này, cho dù cô ta có bao nhiêu vệ sĩ cũng vô dụng.”

O’Neill cũng cảm thấy thế, anh ta xách gói đồ rời đi cùng mấy tên vệ sĩ.

Chiều hôm sau, O’Neill quay về lại khách sạn.

Hoa Chiêu đang ở đại sảnh khách sạn chờ anh ta.

O’Neill vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cô đang ngồi ở khu vực tráng miệng.

Ánh nắng chiếu lên người cô như được mạ một lớp vàng, làm cho khuôn mặt cô tỏa sáng rạng rỡ.

Anh ta sắp có được cô rồi.

O’Neill hơi kích động.

Việc đối phương đã kết hôn chỉ ngăn cản anh ta không thể danh ngôn chính thuận cưới cô mà thôi, chứ không thể cản trở bản thân có được cô.

Tất nhiên, nếu cô sẵn sàng ly hôn và tái hôn với anh ta, anh ta sẽ không chê cô kết hôn lần thứ hai.

Chỉ là hơi để ý…

“Cô Phương.” O’Neill chủ động bước về phía Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu cũng cười với anh ta.

Nụ cười của O’Neill biến mất, anh cau mày: “Cô Phương, trước đây tôi nhờ cô chăm sóc chị gái tôi, nhưng bây giờ chị gái tôi ở đâu?”

Anh ta cũng cảm thấy trong cái bẫy của Suzanna có bóng dáng của Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu còn chưa kịp mở miệng, O’Neill đã nói: “Tôi tưởng rằng chúng ta đã là bạn bè, cô từng cứu tôi, tôi cũng từng cứu cô, tấm lòng mà tôi dành cho cô, tôi không tin cô không hề cảm nhận được…”

“Nhưng mà cô làm thế, tôi thật sự đau lòng.”

Hoa Chiêu giả ngu: “Anh O’Neill đang nói gì vậy? Anh đang trách tôi không chăm sóc tốt cho chị gái anh sao? Rất xin lỗi, lúc đó tôi không có ở đó, nếu không thì… Nhưng cũng không ngăn được cô ấy, chắc anh cũng biết người đánh bạc đến đỏ mắt, có là cha ruột đến cũng không kéo được.”

“Cô Phương, chắc cô cũng biết tôi có ý gì.” O’Neill cau mày nói.

“Đã đến lúc này rồi, cô có yêu cầu gì cứ việc nói, 5 tỷ? Được thôi, gia tộc Địch Luân chúng tôi không có gì ngoài tiền.” O’Neill kiêu ngạo nói.

“Nhưng mà đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta đi lên nói chuyện đi.” Anh ta nói.

Ở đây, không thể bỏ thuốc.

Hoa Chiêu gọi nhân viên phục vụ: “Cho anh đây một ly nước đá.”

“Vâng.” Người phục vụ lùi lại một bước, đi tới quầy bar cách đó không xa rót một ly nước, đặt lên bàn.

“Anh đi một quãng đường dài, chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống uống chút nước đi.” Hoa Chiêu nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây, nhìn thái độ của anh hình như có hiểu lầm gì đó. Tôi không dám lên tầng.”

Mắt cô đảo quanh những tên vệ sĩ phía sau O’Neill, ý nghĩa rất rõ ràng.

Đối phương mang theo sáu người.

Mà cô chỉ có bốn người, bây giờ bên cạnh ngoại trừ Diệp Thư, phía sau chỉ còn hai người, tổng số người cũng không có ưu thế gì.

“Chúng ta giải quyết hiểu lầm ở đây.” Hoa Chiêu nói.

O’Neill ngồi xuống.

Anh ta thật sự rất khát, anh ta đã đi cả một quãng đường, vệ sĩ cũng không phải bảo mẫu, không chút ân cần, không ai chuẩn bị nước cho anh ta hay gì hết, anh ta khát muốn chết.

Nhưng anh ta không uống ly nước trước mặt, dù cho có tận mắt nhìn nhân viên phục vụ tới quầy bar rót nước.

Hoa Chiêu cười, nếu cô hạ độc thì cũng không phải bỏ vào ly nước.

Khi ngồi xuống thì anh ta đã thua rồi.

“Trước khi cô Suzanna ra ngoài đã không nói cho tôi biết. Mặc dù vệ sĩ của tôi đã phát hiện và thông báo cho tôi, nhưng tôi cũng không thể giới hạn quyền tự do của cô Suzanna.” Hoa Chiêu buông lỏng hai tay: “Trước đây tôi từng ngăn cô ấy, kết quả lại ngăn không được, còn bị cô Suzanna khiển trách một trận, không cho phép tôi can thiệp vào sự tự do của cô ấy.”

Đó là trước kia, đến đêm Suzanna không thể kiềm chế việc muốn ra ngoài tìm niềm vui…

Mãi đến trưa hôm sau cô ta mới về, ai mà biết được cô ta đã tìm niềm vui gì~

O’Neill cũng biết tính tình chị gái mình nên rất xấu hổ.

Hoa Chiêu nói tiếp: “Chỗ là cô ta tự đi, người là cô ta tự tìm, đồ cũng là tự cô ta mua, lúc đó không bất kì người nào ép cô ta.”

“Nếu đó là cái bẫy, thì chỉ có người cho vay đã sớm để mắt đến cô ta, đứng ở đó chờ cô ta cắn câu, không liên quan đến những người khác, lại càng không liên quan đến tôi.”

Nghe thấy chuyện như vậy, O’Neill cũng suýt tin.

Anh ta cọ cọ lên cái ghế, không biết tại sao sau lưng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy.

Có thể là điều kiện sống nơi ẩn náu gần đây không tốt, chăn bông bẩn.

Anh ta muốn nhanh chóng lên lầu, tắm rửa, sau đó bắt cô Phương…

“Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.” Anh nói: “Nói chi tiết cho tôi biết.”

“Được thôi.” Hoa Chiêu mỉm cười nói.

Hai người cùng nhau đi lên lầu.

Vệ sĩ của Hoa Chiêu đi phía trước, cô và Diệp Thư đi ở giữa, O’Neill và vệ sĩ theo sát phía sau. Khi đến thang máy thì có một vài phiền phức.

Vào cả đám thì hơi chật, người nhiều người ít, người ít thì không yên tâm.

Hoa Chiêu nói: “Ba người chúng ta đi lên trước, vệ sĩ đi lên sau, thế nào?”

O’Neill nhìn cô và Diệp Thư.

Diệp Thư sụ mặt không cho anh ta sắc mặt tốt, nhưng anh ta cũng không để ý.

Nói tóm lại là hai người con gái mảnh mai.

Anh ta cười: “Vậy nghe cô.”

Cả ba bước vào thang máy.

Trong không gian nhỏ hẹp, O’Neill ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể Hoa Chiêu.

Là nước hoa hay là mùi hương cơ thể cô? Anh ta thật sự muốn tiến sát đến gần để cẩn thận ngửi nó.

“Thơm không?” Hoa Chiêu hỏi.

“Thơm.” O’Neill đáp.

“Lúc trước anh đã trốn ở đâu?” Hoa Chiêu hỏi.

“Ở Ommen.” O’Neill nói.

“Anh ở nhà trọ phải không? Tôi ngửi thấy mùi hôi trên người anh. Anh không thay quần áo rồi giặt sao?” Hoa Chiêu bịt miệng lại, quạt tay.

Bỗng O’Neill lúng túng, thoáng né tránh: “Là một nhà trọ vì khách sạn lớn cần đăng ký thông tin. Lần này tôi đi chưa chuẩn bị thân phận khác để dự phòng.”

“Suzanna xảy ra chuyện, ba của anh có biết không? Ông ta rất lo lắng đúng không?” Hoa Chiêu hỏi.

“Đúng, cha tôi đã biết rồi, ông ấy rất lo lắng.” O’Neill nói.

“Đối phương nói nếu không đưa tiền sẽ g.i.ế.c con tin, ông ta không tự tới xem sao?” Hoa Chiêu hỏi.

“Sức khoẻ ba tôi không thích hợp để đi đường dài.” O’Neill thở dài nói.

Thang máy mở ra với một tiếng “ding” cho thấy đã lên đến tầng.

Diệp Thư tay trong tay với Hoa Chiêu, quay lưng lại với O’Neill, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Thuốc này của Hoa Chiêu hiệu nghiệm quá đấy chứ!

Hỏi cái gì là trả lời cái đó!

Nhưng mà bề ngoài O’Neill hoàn toàn không nhìn ra vẻ khác thường gì, không có biểu hiện uể oải, chậm chạp nào!

Anh ta hoàn toàn tỉnh táo nhưng hoàn toàn không biết có gì đó không ổn với bản thân.

Đương nhiên nó cũng có liên quan đến việc Hoa Chiêu không đặt những câu hỏi kích thích.

Bây giờ, cô hỏi anh ta mật khẩu thẻ ngân hàng, chắc chắn anh ta sẽ không nói mà còn tỉnh lại.

“Chút nữa vệ sĩ của anh lên đến nơi, anh bảo bọn họ trở về phòng của Suzanna đợi rồi theo tôi về phòng.” Hoa Chiêu nói.

“Được!” Bởi vì O’Neill nghe có thể vào phòng Hoa Chiêu nên anh ta hơi kích động.

Ba người đứng sát bên cạnh thang máy. Rất nhanh cửa thang máy bên cạnh mở ra, vệ sĩ của O’Neill đi lên trước.

Họ thấy anh ta bình an vô sự, mấy người đấy thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn khoản thanh toán cuối cùng chưa kết nên chủ thuê không thể xảy ra chuyện được.

Tuy nhiên, khi đối diện chỉ là hai người phụ nữ, những lo lắng trước đó lại trở nên dư thừa.

“Mấy người trở về phòng trước đi, tôi có việc cần phải làm.” O’Neill nói.

Bởi vì họ chỉ là lính đánh thuê, bảo họ làm gì thì họ làm đó cho nên bọn họ gật đầu.

Nhìn O’Neill đi theo Hoa Chiêu và Diệp Thư vào phòng.

Mấy người nhìn nhau, nhăn mặt.

Lần này, họ quay lại để làm gì? Trước đấy, O’Neill đã dặn dò bọn họ phải khống chế hai cô gái này.

Nhưng mà anh ta không nói cụ thể hành động như thế nào. Bọn họ định sau khi trở về khách sạn sẽ coi tình hình mà hành động.

Bây giờ, chủ thuê có việc khác phải bận một lúc trước.

Tuy nhiên, trước khi kết khoản thanh toán cuối cùng, theo nguyên tắc bảo vệ chủ thuê, bọn họ không thể để anh ta chết. Mấy người không quay về phòng nghỉ ngơi mà canh giữ ở cửa phòng Hoa Chiêu.

Ngăn cản vệ sĩ của cô đi vào.

Ở phía sau, hai người vệ sĩ của Hoa Chiêu đi lên cũng đã được dặn dò nên bây giờ bọn họ cũng không hề muốn vào.

Họ đứng song song với những tên kia canh giữ ở cửa.

Đi vào làm gì? Trong phòng có người khác, không cần đến bọn họ.

Khóe miệng Giản Bạch không nhịn được hơi nhếch lên, anh ta cảm thấy O’Neill rất ngu xuẩn.

Hắn không nghĩ hai tên vệ sĩ kia đi đâu rồi sao?

Hắn không nghĩ tới trong thời gian mình đi khỏi, vệ sĩ sẽ tăng lên sao?

Liệu trong phòng có phục kích hay không?

Giản Bạch thật sự đã trách nhầm O’Neill. Nếu anh ta tỉnh táo, không bị trúng độc, anh ta nhất định sẽ nghĩ đến điều này.

Đáng tiếc là bây giờ anh ta đang “ngu ngốc”

Đợi khi anh ta bước vào phòng đã bị người khác cầm d.a.o trên tay đánh gục, trong thoáng chốc ấy anh ta mới tỉnh táo.

Nhưng mà đã trễ rồi.

Phần còn lại chính là giải quyết mấy tên bên ngoài.

Chuyện này cũng không có gì khó. Mặc dù mỗi người bọn họ đều là lính đánh thuê từng thấy m.á.u nhưng nhờ có phụ trợ của thuốc mà phản ứng chậm chạp, bị hạ gục rồi nhốt vào trong phòng.

Sau đó, Hoa Chiêu nhấc điện thoại và gọi cảnh sát.

Ở đây có mấy tên tội phạm bị truy nã.

Báo cảnh sát xong, tính xem thời gian người đến rồi Hoa Chiêu xịt cho O’Neill một ít thuốc.

Nhưng mà người đến trước là Hướng Tiền.

“Lát nữa để bạn của anh trực tiếp hỏi, hỏi anh ta đã g.i.ế.c ai, ở đâu, khi nào.” Hoa Chiêu nói với Hướng Tiền đã cải trang đến.

“Thời gian có hạn, chỉ có nửa tiếng đồng hồ. Nếu qua giờ thì anh ta sẽ không nói nữa.” Hoa Chiêu nói.

“Ý là sao?” Hướng Tiền không hiểu, chỉ biết là trong vòng nửa giờ hỏi hắn cái gì hắn sẽ nói cái đấy?

Hắn có bị ma ám không thế?

“Cho dù là nửa tiếng, nếu tận dụng đúng cách thì bạn anh có thể lên chức.” Hoa Chiêu nói.

Bạn của anh ta là vị cảnh sát trước đó đã giúp bắt giữ Thiệu Đại Long.

“Dặn anh lại chút, chỉ hỏi anh ta chuyện g.i.ế.c người, không hỏi chuyện khác.” Hoa Chiêu nói.

Cô sợ bọn họ sẽ lôi cô và Diệp Thâm vào cuộc.

“Được, tôi hiểu rồi.” Hướng Tiền nói.

Cảnh sát đến rồi, anh ta cũng không còn thời gian để hỏi thêm nữa. Anh ta đích thân nhìn người kia nhanh chóng được đưa đến tay bạn mình, chuyển lại lời của Hoa Chiêu cho bạn mình.

Đối phương nghe xong phân vân, tỏ vẻ không tin.

Nhưng tin hay không thì thử mới biết.

O’Neill được đưa đến phòng thẩm vấn và bị đánh thức.

Ánh sáng chói lòa chiếu lên đầu khiến anh ta không thể nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt.

“Nói, anh đã g.i.ế.c mấy người?” Cảnh sát hỏi.

O’Neill dừng một chút nói: “Tự tay sao? Vậy chỉ có tám người.”

Cảnh sát trợn tròn mắt.

Thật sự có thể sao!

“Tên bọn họ là gì? Anh đã g.i.ế.c họ khi nào, ở đâu? Tại sao anh g.i.ế.c họ?”

O’Neill biết gì nói nấy…

Việc Hoa Chiêu lo lắng đã không xảy ra, cảnh sát hoàn toàn không có thời gian để hỏi thứ khác. Về quá trình gây án của tám người này, nói nửa tiếng cũng không nói xong.

O’Neill chỉ nói đến người thứ năm.

Nếu đầu óc không sáng suốt thì anh ta có thể nói cặn kẽ hơn.

Đợi một lúc, O’Neill tỉnh lại, nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt mới biết mình vừa nói gì, anh ta lập tức điên cuồng gào lên.

“Phương Nhan! Phương Nhan! Là cô ta, là cô ta… Tôi đang giỡn với cô ta thôi! Chúng tôi đang chơi trò thật hay thách! Những gì tôi nói không phải sự thật, tất cả đều bịa thôi. Cô ta bảo tôi nói đó!” O’Neill tranh cãi.

Trước đó, theo thông tin anh tìm được, Hoa Chiêu tên là Phương Nhan.

Đầu óc anh ta khá tốt, còn bịa ra cái cớ để lừa dối một kẻ ngốc.

Suy cho cùng những gì anh ta nói quá phi lý.

Nhiều người như vậy đều do anh ta dày công lên kế hoạch g.i.ế.c c.h.ế.t sao?

Nhưng cảnh sát không phải kẻ ngốc. Trước đó, lời trình bày của O’Neill cũng cực kì có lý.

Mấu chốt là thành phố Hồng Kông có ba doanh nhân giàu có biến mất, không ngờ cũng do O’Neill làm!

Bây giờ nói cái gì cũng không thể để anh ta đi được.

Phải điều tra!

Những việc đã làm xong sẽ có dấu vết, O’Neill cũng đã cung cấp các manh mối. Một vụ án rất nhanh đã được giải quyết gần xong.

O’Neill bị buộc tội và bị nhốt lại.

Bất kì luật sư nào cũng không thể bảo lãnh cho anh ta.

Khi Mori đến, ông ta hoàn toàn không gặp được anh ta.

Ở cửa đồn cảnh sát, có người nhà của nạn nhân nhìn thấy ông ta, biết được ông ta là cha của O’Neill nên họ trực tiếp nói ông ta đợi nhận được t.h.i t.h.ể con trai mình.

Mori Địch Luân ngồi trên xe lăn nói với quản gia: “Cô Phương kia đâu rồi? Đưa tôi đi gặp cô ta.”

Loading...