Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:53:48
Lượt xem: 164
Những người phụ nữ khác của nhà họ Diệp lúc này cũng vội vàng trở về.
Điện thoại cho các bà cũng không phải là Hạ Kiến Ninh tự mình gọi, các bà đang trên đường đi vay tiên thì nghe những người khác nhắn lại, gọi mọi người về nhà.
Diệp Thư đem 3000 đồng đặt trên mặt bàn: "Trong tay cháu chỉ còn chừng này, nhưng cháu có thể tìm đồng nghiệp mượn một ít, đại khái cũng có thể mượn đến mấy ngàn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cũng không chắc lắm, vì nhân duyên của cô trong đơn vị không tốt lắm.
Cô có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, thực lực tốt, tính tình có chút lạnh lùng, một chút cũng không làm người ta ưa thích ... Lúc này ước chừng sẽ có rất ít người tiếp tay giúp đỡ cô.
Lưu Nguyệt Quế xấu hổ mà nắm chặt túi, bà đến nhà mẹ đẻ, vừa mở miệng đã bị chắn trở về rồi, nhiều cháu trai năm nay đều muốn kết hôn, nhóm chị dâu bọn họ trái lại còn muốn vay tiền bà.
Miêu Lan Chi lấy ra 1.000 tệ đặt lên bàn: “Đây là của một vài đồng nghiệp cho mượn, tôi đi lấy tiền ở nhà.” Bà lên lầu tìm một chiếc ví da nhỏ có hơn 2 vạn.
Tiền lương của Diệp Mậu cao, hơn 300 một tháng, có nhiều phúc lợi, lại không xã giao nên hầu hết tiền đều đươc tích luỹ lại, nhưng khoản này đã dành dụm nhiều năm rồi, đây là tất cả tài sản của gia đình họ!
Tất cả đột nhiên vì Chu Lệ Hoa mà phải góp vào, quá đau lòng!
Nhưng dù đau khổ đến đâu, chuyện gia tộc cũng quan trọng hơn.
Miêu Lan Chi suy nghĩ một chút, trong túi có không ít trang sức bằng vàng thuộc về bà, bà không lấy hết ra, mà cầm ra một cái.
Đi xuống lầu, thấy Diệp Phương đã đặt hơn 1 vạn trên bàn.
Như vậy cũng gần đủ rồi, lão gia tử trong tay có lẽ còn có một hai vạn a? Nhưng bà cũng không chắc chắn, lão gia tử xã giao không tốn tiền, nhưng ông ấy lại thích đưa tiền cho chiến hữu, mà chiến hữu của ông lại cực kỳ nhiều, cũng có lẽ bây giờ trong tay căn bản không có tiền?
Kết quả, Miêu Lan Chi phát hiện trước mặt Hoa Chiêu còn có một cái túi vải nhỏ.
Ồ đúng rồi, Diệp Thâm còn đưa cho con bé 2.000! Nghe nói sau này Diệp Thư cũng đưa 2.000, 4000 cũng không ít.
Nhưng là cái bao vải không lớn, nhìn bên trong chắc không có nhiều tiền lắm, nó không nỡ lấy ra?
Miêu Lan Chi trừng mắt Hoa Chiêu, bất quá không có lên tiếng.
Về phần cô con dâu Văn Tịnh, bà biết rõ hoàn cảnh của nó nên xem như không tồn tại. Nó không trở về nhà đòi tiền là cám ơn trời đất rồi.
Người đến đông đủ, Hoa Chiêu mở ra cái túi nhỏ được khâu kín trước mắt, vừa cắt chỉ vừa nói: "Đây là trước đây con chuẩn bị cho anh Thâm dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng anh ấy hiện tại không dùng đến, con liền không nhớ ra…"
Khi mở túi vải ra, cô lấy ra hai củ sâm và một chùm rễ sâm.
Nữ quyến Diệp gia ngẩn cả người.
Diệp Danh đã nói với họ chuyện đã xảy ra.
Miêu Lan Chi nhìn Hoa Chiêu, rốt cục cảm thấy cô thuận mắt…hơn một chút.
“Cây này hơn 70 năm tuổi, cây này hơn 130 tuổi.” Hoa Chiêu chỉ vào hai cây nhân sâm rồi giới thiệu.
Về phần chùm rễ sâm, không có người hỏi cô cũng không nói, rễ sâm ngàn năm, quá dọa người rồi, mấu chốt là, ông nội cô còn không biết đây này! Bên này nếu bại lộ, trở về khó giải thích.
Ai biết Diệp Danh lập tức hỏi: “Vậy còn rễ sâm này thì sao?” Có thể để chung cùng nhân sâm trăm năm, nhất định không đơn giả a.
Hoa Chiêu trừng mắt nhìn, nói ra: "Cái này em cũng không biết cụ thể bao nhiêu năm, em không hiểu nhiều lắm."
Diệp Danh nhìn cô, 130 năm con bé đều hiểu, cái này lại không hiểu, sợ là vượt qua 100 năm rất nhiều a. Cô gái nhỏ không nói thật đây này.
Anh nhìn em trai cười mà không nói tiếng nào.
"Cái nhân sâm này, chúng ta bán cho Hạ Kiến Ninh?" Miêu Lan Chi hỏi.
"Chuyện này, chúng ta phải thương lượng." Mấy người đàn ông Diệp gia đều đứng dậy, đi thư phòng.
Thời điểm đi lên còn gọi Hoa Chiêu.
Nhân sâm thuộc về cô, và cô có quyền biết phải làm gì với nó.
Ánh mắt của mấy người phụ nữ trong nhà nhìn theo sau lưng Hoa Chiêu, tuy rằng tất cả bọn họ đều có thể đi, nếu đó là chuyện liên quan đến bản thân, chuyện gia đình đại sự, họ chưa bao giờ tham gia vào.
Lưu Nguyệt Quế là một chút cũng không muốn tham dự, bây giờ gặp chuyện muốn giải quyết, bà bước chân nhẹ nhàng mà đi phòng bếp.
"Tiểu Thư, mau tới đây hỗ trợ. Hôm nay nhiều người, chúng ta làm nhiều gọi món ăn." Bà hô.
Diệp Thư cười cười, có đôi khi ngẫm lại, sống như Thím hai, kỳ thật cũng không phải không tốt.
"Chúng ta trước hết đem đồ ăn chuẩn bị? Một lát nữa đợi Hoa Chiêu xuống lại để cho con bé làm, con bé làm đồ ăn ngon, hai ta đừng nên lãng phí nguyên liệu." Diệp Thư nói ra.
Lưu Nguyệt Quế lập tức gật đầu. Bà cũng không phải là vị giác không nhạy, đương nhiên biết rõ chính mình làm ăn không ngon, so với tay nghề của Hoa Chiêu không cách nào sánh được.
"Cũng không biết, tý nữa là Hoa Chiêu làm, hay là tiểu Thâm làm." Lưu Nguyệt Quế đối với Diệp Thư nói: "Cháu về sau nên nhắc nhở tiểu Thâm, phòng bếp sao có thể để đàn ông tiến vào? Đàn ông Diệp gia chúng ta, có ai tiến vào phòng bếp rồi hả?"
"Ừ Ân." Diệp Thư qua loa nói. Cô không thể già mồm, nếu cô già mồm, thím hai chắc chắn không để yên.
Văn Tịnh co rụt tay chân ngồi vào một góc, nhìn về phía cầu thang đã không còn bóng người. Lúc nãy, mọi người đều đi vay tiền, đều cố gắng đóng góp sức mình, cô là người duy nhất không góp chút sức lực nào. Bản thân cô không tiết kiệm được bao nhiêu tiền lương, không, cô không tiết kiệm được một xu tiền lương, mỗi tháng còn muốn đòi Diệp Danh không ít, phụ cấp nhà mẹ đẻ. Cô biết nếu cô về nhà mẹ đẻ hỏi thăm, cũng sẽ không có một chút kết quả nào. Nhưng là trước khi cô bước vào cửa áp lực tâm lý không lớn, cô không cống hiến được cái gì, Hoa Chiêu cũng vậy, cô cho là dù xuất ra tiền ra, tiền kia cũng là của Diệp gia lúc trước cho cô ta đấy, hai người là kẻ tám lạng người nửa cân.
Kết quả là Hoa Chiêu một mình giải quyết được vấn đề của Diệp gia.
Nhìn thấy nụ cười thoải mái trên gương mặt của chồng, cô cảm thấy rất chói mắt.
Trong thư phòng, Diệp lão gia tử mở miệng trước, nhưng lại hỏi Hoa Chiêu: "Cùng ông nội nói thật, cháu có muốn cái gì không? Công tác, tiền, Hạ Kiến Ninh có thể làm được đấy, Diệp gia chúng ta đương nhiên cũng có thể làm được." Chính là xem có muốn ay không mà thôi.
Mấy cây nhân sâm là Hoa Chiêu chuẩn bị cho Diệp Thâm đấy, hiện tại lại lấy ra để giải quyết nguy cơ gia tộc, bọn hắn sẽ không từ chối phần tình cảm này, cũng sẽ không cho rằng đây là đương nhiên.
Hoa Chiêu lập tức khoát tay: "Cháu qua vài ngày phải trở về trong thôn rồi, còn muốn đi cùng ông nội cháu, về sau cháu cũng muốn ở nhà trông nom bọn trẻ, khi bọn hắn còn nhỏ, không muốn đi ra ngoài làm việc. Về phần tiền, nhà cháu còn rất nhiều nhân sâm…”
Một phòng đàn ông...
Cứ tưởng cho rằng cưới một cô gái nông thôn, kết quả, cô bé giàu hơn bất cứ ai trong số họ…
Diệp lão gia tử không hỏi Hoa Chiêu nữa, quay đầu cùng con cháu thương lượng nên dùng nhân sâm này như thế nào.
Dùng nó, ngăn Hạ Kiến Ninh tấn công bọn họ, rất đáng.
Hạ Kiến Ninh quả thật có chút khó chơi, lúc này mới qua vài ngày, liền gây ra cho bọn nhiều phiền toái như vậy, mặc dù không có tổn thương gân cốt, nhưng thật sự rất phiền. Hơn nữa còn không biết thủ đoạn tiếp theo của hắn là cái gì.
Với cách làm người của hắn, không đạt được mục đích tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ đấy.
Hiện tại dùng một cây nhân sâm bảo vệ hoà bình, cũng không tồi.
Chuyện này quyết định như vậy.
Diệp Danh đột nhiên thở dài: "Như vậy có làm cho mọi người cảm thấy, chúng ta có chút dễ bắt nạt không?"
Hạ Kiến Ninh đã ra tay với bọn họ ba lượt, huyên náo toàn thủ đô đều biết, kết quả bọn họ lại muốn xuất ra nhân sâm đi "Cầu hoà" ? Người không biết còn cho là bọn họ sợ Hạ Kiến Ninh.
Diệp lão gia tử ha ha cười cười: "Mạng của hắn đều ở trong tay chúng ta, rốt cuộc là ai sợ ai?"
Diệp Danh dừng lại một chút, điều này cũng đúng.
Hơn nữa cây nhân sâm này cũng không phải cho không hắn đấy, bọn họ định giá 15 vạn. Không được tiếp tục ra tay với Diệp gia, là điều kiện kèm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-76.html.]
Có thể nói, đó là mua bán công bằng, không ai sợ ai. Nhưng nhân sâm này là vật tiêu hao, lần này họ sẽ lấy thứ cần thiết của nhau và trao đổi công bằng, còn lần sau thì sao?
Diệp gia nghĩ không ra chính mình còn thiếu cái gì, lần sau, chỉ có Hạ Kiến Ninh cầu xin bọn họ rồi.
"Nha đầu, cháu nói thật cho ông nội, nhân sâm trăm năm, cháu còn có bao nhiêu?" Diệp lão gia tử hỏi. Biết có bao nhiêu, về sau lúc đàm phán dễ mở miệng.
Đừng đến lúc đó hắn đều đàm phán tốt rồi, kết quả Hoa Chiêu nói không có nữa, trắng trợn trêu đùa Hạ Kiến Ninh một trận?
Như vậy sẽ chọc giận hắn.
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, cái này...
"Ông nội của cháu có một hộp lớn, chuyên để đựng nhân sâm, bảo bối của ông ấy đấy, bên trong đến cùng có bao nhiêu, cháu cũng không biết." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng lúc lấy ra 2 cây trăm năm này, cháu thấy ông ấy rút ra từ một bó nhân sâm, có lẽ còn có mấy cây a."
Người Diệp gia...
"Đợi ông nội cháu đến rồi, ông tự mình đi hỏi ông ấy." Diệp lão gia tử nói ra.
Chuông cửa ở tầng dưới vang lên, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy Hạ Kiến Ninh và một người đàn ông cùng nhau đi tới.
Ông Diệp đem cây nhân sâm trăm tuổi cất kỹ, còn lại cây 70 năm để cho Hoa Chiêu chính mình thu lại. Hiện tại, họ chỉ cần một nhân sâm để thương lượng các điều kiện với Hạ Kiến Ninh.
Chính là cây này còn chưa nghĩ ra sẽ bù đắp cho Hoa Chiêu như thế nào đây.
Nếu có bất kỳ nhu cầu nào…, để sau hãy nói.
Phần rễ nhân sâm còn lại cũng được Hoa Chiêu cẩn thận thu vào.
Diệp Danh lại nhìn cô cười, còn nói không biết? Xem ra cũng là bảo bối.
Hoa Chiêu làm như không nhìn thấy, lại nhìn thoáng qua hai cây nhân sâm, hấp thu một phần ba năng lượng của chúng.
Trước kia, cô có ý định đem hai cây nhân sâm xuất ra kiếm tiền nhanh đấy, như vậy dù bán cho ai, năng lượng bao nhiêu cũng không sao cả. Nhưng hiện tại đã biết, sẽ bán cho Hạ Kiến Ninh, vậy cũng không cần phải cho hắn thêm chỗ tốt rồi.
Cây nhân sâm trăm năm được đổi cho Hạ Kiến Ninh lúc trước cùng hai cây này không cách nào so được. Cây nhân sâm trăm năm kia được sinh ra bằng những hạt nhân sâm bình thường trước khi Hoa Chiêu đến. Hai cây hiện tại đã sinh ra từ hạt giống Sâm Vua 5.000 năm tuổi. Cây 130 năm tuổi này, thậm chí công hiệu còn cao hơn cây 200 năm.
Lại để cho Hạ Kiến Ninh chiếm tiện nghi là việc nhỏ, vạn nhất hắn không hiểu, dựa theo liều lượng cũ để sử dụng, sẽ đem hắn độc chết, Diệp gia lúc đó sẽ gặp rắc rối ~
Cô hấp thụ nó và làm cho nó trông giống như một nhân sâm trăm năm bình thường nên có.
Diệp Danh tự mình mở cửa, để cho Hạ Kiến Ninh cùng Lý Mộc tiến vào, Diệp gia nữ quyến đều tránh trên lầu, Hoa Chiêu đi phòng bếp.
Cô cũng không muốn ăn đồ Lưu Nguyệt Quế hoặc Diệp Thư làm.
Vừa vào bếp liền thấy bọn họ cũng rất có ý thức, rau, thịt các loại đều đã chuẩn bị xong, chờ cô bắt đầu, khó được chính là buổi sáng hôm nay Lưu Nguyệt Quế đi chợ bán thức ăn, còn mua một đầu cá sống trở về, ít xương nhiều thịt rất ngon.
Cá cũng thu thập xong yên lặng chờ hạ nồi rồi.
Còn lại không có chuyện gì, Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Thư cũng lên lầu, trong phòng bếp chỉ còn lại Hoa Chiêu chính mình động tay động chân.
Bên ngoài, Diệp gia cũng lấy ra cây nhân sâm trăm năm, Lý Mộc tự mình nghiệm qua, gật đầu với Hạ Kiến Ninh, kích động nói: "Cái này so với gốc cây trước còn tốt hơn 10-20%!"
Hạ Kiến Ninh mỉm cười.
Còn có một điều khiến anh ta cảm thấy dễ chịu, đó là ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp, khứu giác nhạy bén của anh ta lại ngửi thấy mùi thơm tinh tế có thể khiến cơn đau đầu của anh ta biến mất. Lúc trước rời khỏi nhà họ Diệp nửa tiếng, đầu anh ta lại đau, giờ ngồi xuống lại được xoa dịu, trong nhà này có bảo bối.
Ánh mắt anh tự nhiên đảo quanh trong nhà, trên bệ cửa sổ, góc tường, sân nhà có một số cây cỏ hoa lá. Nhưng chúng đều là giống phổ biến nên không có mùi thơm lạ ... có lẽ nó bị đột biến?
"Điều kiện gì?" Hạ Kiến Ninh không có quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
"15 vạn, cộng thêm anh về sau không được ra tay với Diệp gia." Diệp Danh nói ra.
Anh và Hạ Kiến Ninh cùng thế hệ, hai người trước kia thậm chí là bạn học, chỉ có điều quan hệ không được tốt lắm. Hiện tại để anh nói chuyện là phù hợp.
Hạ Kiến Ninh muốn trực tiếp cùng Diệp lão gia tử nói chuyện, còn chưa đủ tư cách.
Nhưng cho dù không đủ tư cách, thời điểm cần ra tay hắn cũng tuyệt đối không nương tay, cho nên nhân tài này đặc biệt khiến người ta chán ghét.
"Như vậy ah. . ." Hạ Kiến Ninh tay để trên đầu gối: "Một gốc cây nhân sâm liền muốn bảo vệ cả đời bình an…"
“Vậy thì quên đi, không nói chuyện nữa.” Diệp Danh dựa vào trên sô pha: “Chắc cả đời anh cũng không dài lắm.”
Hạ Kiến Ninh… Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Danh, cho nên từ nhỏ anh ta đã chán ghét Diệp Danh.
"15 vạn có thể, cả đời không ra tay. . . Cái này phải xem điều kiện." Hạ Kiến Ninh nói ra: "Các người nếu công kích tôi, tôi cũng không thể không đánh trả a?"
" Diệp gia chúng tôi chưa bao giờ chủ động công kích người khác." Diệp Danh nói ra.
"Không ai biết trước được." Hạ Kiến Ninh không nhượng bộ.
Hắn còn không có được Diệp Thâm…Sao có thể buông tha Diệp gia.
Hắn cũng không dối trá mà đáp ứng tạm được, như vậy sẽ vi phạm quy tắc của chính minh.
"10 năm." Diệp Danh nói ra.
Hạ Kiến Ninh lắc đầu: "1 năm."
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Nhưng là rất nhanh, Hạ Kiến Ninh liền có chút mất tập trung.
Trong phòng bếp bay ra mùi thơm, thịt kho tàu, cá, hương vị nồng đậm như vậy, người trong phòng lập tức đều cảm giác mình đói bụng.
Hạ Kiến Ninh thậm chí có chút không dám mở miệng nói chuyện, hắn sợ nước miếng sẽ chảy ra.
Hắn mỗi ngày đều ăn các đồ ăn có mùi thuốc, đã bao lâu không có ăn một bữa cơm tử tế rồi hả? Đặc biệt là mùi vị kia, hắn chưa từng ngửi qua, khẳng định ăn rất ngon!
"Không cần phải nói nữa, 3 năm, chắc hẳn kỳ vọng của anh cũng là 3 năm." Hạ Kiến Ninh nói.
Diệp Danh thống khoái mà gật đầu.
Anh nhìn ra sự khác thường của Hạ Kiến Ninh ... Xem ra, sau này thương lượng với anh ta vẫn phải về nhà, đến bữa cơm, sau đó để Hoa Chiêu nấu đồ ăn, làm chơi ăn thật!
Hai nhà định ra thời gian 3 năm, trong vòng ba năm, Hạ Kiến Ninh không thể ngáng chân Diệp gia, mặc dù có người cầu cũng không được động thủ, nói thí dụ như Tào gia.
Nghe nói lần này nhà họ Tào trở về thời kỳ trước giải phóng, ngoại trừ công việc ra, những thứ khác đều không còn. Bây giờ cả nhà hận nhất nhà họ Diệp, nghe nói là lão Tào đã bí mật lập bài vị cho Diệp Chấn Quốc ở nhà, mỗi ngày thắp ba nén nhang.
Đủ châm biếm.
Chính sự đã xong, Hạ Kiến Ninh lại không có đứng dậy đi ngay. Hắn để cho Lý Mộc đi ra ngoài lấy tiền trên xe, chính mình giả bộ như tùy ý mà nhìn hoa trên ban công nói ra: " Mấy bồn hoa nhà anh chăm sóc rất tốt ah."
Diệp Danh cười đến ánh mặt trời sáng lạn: "So với anh chăm sóc, vậy khẳng định là rất tốt."
Hạ Kiến Ninh lườm hắn một cái, đi qua giả bộ như thưởng thức mấy bồn hoa, thuận miệng nói: "Anh cũng biết tôi chăm sóc hoa không tốt, ngày hôm qua vừa làm c.h.ế.t một đám, mấy bồn này nhìn không tệ, tặng tôi đi?"
Ồ?
Diệp Danh có chút kỳ quái.