Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:59:53
Lượt xem: 276
Sau khi trải qua cuộc nói chuyện sâu sắc với Tiêu Tề Dự lần đó, thì lòng của Tống Ngọc Tịch tràn ngập cảm giác có nơi thuộc về, giống như loài bèo không rễ đột nhiên tìm được hướng trôi của mình, thoáng cái đã không còn là trôi nổi không có mục đích nữa rồi.
Mặc dù tương lai rất gian nguy, cũng rất khó khăn, nhưng Tiêu Tề Dự còn không sợ, thì nàng còn phải sợ gì nữa.
Hai ngày sau, Tống Ngọc Tịch ở trong phòng dựa theo hướng dẫn của đại phu, xoa chân cho Lâm thị, bụng của Lâm thị đã gần tám tháng rồi, rất lớn, không những lúc đi lại phải cố hết sức, mà còn bị sưng vù lên. Sưng vô cùng kinh khủng, một chân sưng to gấp rưỡi chân còn lại, khi ấn một đầu ngón tay xuống, có thể tạo được một vũng hố. Buổi tối thì có Tống Dật, nhưng ban ngày cũng chỉ có Tống Ngọc Tịch hầu hạ mà thôi.
Đang nói chuyện phiếm với Lâm thị, thì người gác cổng đến trước cửa phòng, bẩm báo Tam cô nương Kỷ gia tới tìm nàng.
Tam cô nương Kỷ gia, không phải là Kỷ Uyển Thanh sao. Đảo mắt một cái, trong lòng nàng liền minh bạch Kỷ Uyển Thanh tới để làm gì. Lâm thị nghe đến đó, cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, liền hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Nó tới làm cái gì? Còn muốn đến khi dễ con à? Đừng sợ, để ta đuổi nó đi!"
Nói xong Lâm thị thả chân đang để ở trên người Tống Ngọc Tịch xuống, cúi người định đi giày. Tống Ngọc Tịch vội đỡ bà dậy, nói: "Nương, không cần ngài phải ra mặt đuổi nàng ta đi."
Lâm thị thấy thần sắc của Tống Ngọc Tịch kỳ quái, thì hỏi: "Làm sao, con biết vì sao nó tới tìm con? Tại sao vậy! Kỷ Sóc đã bị giáng chức rồi, nó còn dám tới? Ta cho con biết, không thể giúp nó đâu đấy! Chuyện của Kỷ gia, con tạm thời đừng tham gia vào, đều là những kẻ vong ân bội nghĩa cả! Không có một kẻ nào tốt!"
Những lời này đều là sự thật. Tống Ngọc Tịch đương nhiên cũng biết, thế nhưng nàng Kỷ Uyển Thanh này ý à... Nàng cong môi, nói với Lâm thị:
"Nương, người có muốn nhìn Kỷ gia gặp xui xẻo lần nữa không?"
Lâm thị chằm chằm vào khuôn mặt cười như có như không của Tống Ngọc Tịch, không hiểu nói: "Chuyện xui xẻo gì chứ?"
Tống Ngọc Tịch không nói gì, trực tiếp đứng lên. Sau khi sửa sang lại xiêm y một lần nữa, thì để cho Lục Hoàn đi ra ngoài đáp lời, nói người gác cổng dẫn Kỷ Uyển Thanh vào, nàng sẽ tiếp nàng ta ở phòng khách của thiên viện. Bởi vì hiện giờ Tống Ngọc Tịch đã là huyện chủ, cho nên có tư cách một mình gặp khách.
Nàng quay người nói với với Lâm thị một câu: "Nương cứ đợi mà xem."
Sau khi nói xong câu này, Tống Ngọc Tịch liền đi thay xiêm y, đi hướng thiên viện, còn sai Thu Đồng nhìn chằm chằm vào chủ viện, bảo đảm Kỷ Lan không biết chuyện Kỷ Uyển Thanh đến thăm. Tuy nhiên Tống Ngọc Tịch cũng không quá lo lắng, vì Tần thị là đương gia trong phủ, người gác cổng chính là người đi ra từ trong viện của Tần thị, thường có ai đến thăm, thì người gác cổng cũng sẽ chỉ thông báo cho Tần thị, không có khả năng đi chủ viện nói cho Kỷ Lan biết.
Đến phòng khách của thiên viện, chỉ thấy Kỷ Uyển Thanh tiều tụy lập tức đứng lên, đi đến trước mặt nàng, cung kính nói một câu: "Thất muội muội." Còn muốn hành lễ, lại bị Tống Ngọc Tịch ngăn lại, kéo tay của Kỷ Uyển Thanh, ngồi xuống ghế. Nhìn vẻ mặt của Kỷ Uyển Thanh, thì cũng có vẻ không có tâm tình hàn huyên với nàng, cho nên nàng lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Uyển Thanh thở dài một hơi, rồi nói:
"Ta đã sai người đi nghe ngóng ở ngõ Liễu Nhi. Đúng là tiểu lang của Trương gia bị người ta đánh gãy tay, người Trương gia vô cùng tức giận, bẩm báo chuyện này lên Điền Phúc Châu, muốn Điền Phúc Châu ra mặt làm chứng. Tuy Điền Phúc Châu đã đáp ứng Trương gia, nhưng quay đầu lại tìm tới Kỷ gia, ta không biết bọn họ nói với nhau những gì, nhưng cuối cùng, lại là muốn đưa ta cho Điền Phúc Châu làm vợ kế, ta không cam lòng, ta thực sự không cam lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-131.html.]
Tống Ngọc Tịch vừa nghe vừa rót cho Kỷ Uyển Thanh một chén trà, sau đó hỏi: "Trương gia đã tìm Điền Phúc Châu, chẳng lẽ sẽ cứ như vậy là xong sao. Nếu Điền Phúc Châu bao che Kỷ Du, Trương gia lại tố cáo lên Thuận Thiên Phủ, đến lúc đó Điền Phúc Châu, một quốc tử tế rượu cũng không làm gì được."
Kỷ Uyển Thanh lập tức giải đáp thắc mắc của Tống Ngọc Tịch, nói: "Điền Phúc Châu không sợ Trương gia tới tìm mình phiền toái, bởi vì Trương gia ngoại trừ Trương tiểu lang, còn có hai vị đại công tử đang chuẩn bị khảo thi công danh. Điền Phúc Châu chỉ cần hứa với bọn họ giới thiệu hai vị công tử, thì Trương gia làm sao còn có thể truy cứu chuyện này được nữa. Từ đầu tới cuối, bọn họ cũng chỉ cần hi sinh một mình ta. Chuyện này ta nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không có ai khác để hỏi, Thất muội muội, ngươi thông minh hơn ta, cũng xinh đẹp hơn ta, chính vì vậy, từ khi còn nhỏ ta mới cố ý gây khó dễ với ngươi. Ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta, ta thật sự đã đến bước đường cùng rồi. Kỷ gia không coi ta là người, ta chính là một con dê béo do bọn họ một tay nuôi lớn, sau khi lớn lên, chỉ cần được giá, thì sẽ bị bán cho lò mổ bất cứ lúc nào! Ta không muốn như vậy, ta không muốn gả cho Điền Phúc Châu. Hu hu..."
Kỷ Uyển Thanh nói một cách chân thành, đến cuối cùng còn gục xuống bàn khóc nấc lên. Tống Ngọc Tịch dùng đốt ngón tay gõ xuống mặt bàn, nói:
"Muốn khóc thì quay về mà khóc, chờ ngươi gả cho Điền Phúc Châu, thì sẽ có thời gian cho ngươi khóc."
Câu đầu tiên đã làm cho Kỷ Uyển Thanh nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngọc Tịch, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, Tống Ngọc Tịch thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay với Kỷ Uyển Thanh, Kỷ Uyển Thanh liền đứng lên đi đến bên người nàng. Tống Ngọc Tịch nói mấy câu vào tai Kỷ Uyển Thanh, Kỷ Uyển Thanh liền hiểu ý, khẽ gật đầu, nhưng vẫn còn có vẻ có chút do dự không dứt khoát. Một lát sau, nàng ta mới lên tiếng nói:
"Làm như vậy, ta, thanh danh của ta. . . Sau này chỉ sợ, ta sẽ không thể sống ở Kỷ gia được nữa."
Tống Ngọc Tịch nhún vai, đứng lên muốn đi: "Tùy ngươi thôi. Nếu ngươi muốn sống ở Kỷ gia, thì cứ coi như ta chưa nói gì. Ngươi cũng đừng khóc, vui vẻ cũng là một ngày, mà không vui cũng là một ngày, dù sao bọn họ nhất định sẽ gả ngươi cho Điền Phúc Châu, cho nên ngươi cứ vui vẻ quay về đợi gả là được rồi. Ngươi cho rằng ngươi giữ được thanh danh, thì lão thái quân còn có thể đại phát thiện tâm (có lòng tốt) gả ngươi cho một người có gia cảnh tốt sao? Đến lúc đó, cũng giống như Xuân tỷ nhi gả đi làm thiếp, thì ngươi cũng đã phải thắp hương bái Phật rồi. Thanh danh của nữ tử đương nhiên quan trọng, tuy nhiên cũng phải tùy lúc."
Kỷ Uyển Thanh nhìn Tống Ngọc Tịch, có vẻ như đang suy nghĩ. Nàng ta cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc, rồi lại giương mắt mắt lên nhìn Tống Ngọc Tịch. Nếu những lời này là do người khác nói, thì Kỷ Uyển Thanh có khả năng còn không tin. Dù sao ở thời đại này, thanh danh của nữ tử quan trọng tương đượng với mệnh của mình, nhưng những lời này lại do Tống Ngọc Tịch nói ra, mà Tống Ngọc Tịch là người như thế nào? Là một cô nhóc đáng thương ở Kỷ gia, là nghiệt chủng do một mẫu thân bị ô uế thanh danh sinh ra. Nếu nàng và Lâm thị để ý đến thanh danh, tiếp tục ở lại Kỷ gia, thì nói không chừng hiện tại hai người đã sớm bị lão thái quân g.i.ế.c chết. Cũng bởi vì các nàng không tiếc thanh danh, dũng cảm rời khỏi Kỷ gia, tuy lúc đầu, những người xung quanh chửi rủa hai mẹ con các nàng vô cùng ác liệt, chính Kỷ Uyển Thanh cũng tự mình chứng kiến. Lúc ấy nàng ta thậm chí còn cùng những người khác, chửi rửa hai mẹ con họ không biết liêm sỉ. Thế nhưng hai người bọn họ căn bản không hề quan tâm, nên làm thiếp thì làm thiếp, nên làm thương nhân thì vẫn làm thương nhân. Các nàng luôn bị lời đồn bủa vây, nhưng điều đó lại chưa bao giờ có thể thực sự xúc phạm được tới các nàng! Những người này chỉ dám mắng chửi ở sau lưng, chứ cũng không dám làm cái gì ở ngay trước mặt! Kỷ Uyển Thanh biết, nếu như vào lúc mấu chốt mình vẫn để ý tới thanh danh, thì chờ đợi nàng chỉ có số phận đi làm vợ kế của Điền Phúc Châu, Nếu cũng là bị hủy, thì thà nàng ta tự hủy trên tay mình, ít nhất trong lòng sẽ không cảm thấy bực bội, nếu thật sự cái gì cũng không làm, mặc kệ bọn họ chơi đùa nàng ta như quân cờ, thì nàng ta sẽ c.h.ế.t vì tức giận mất! Đến lúc đó, hết thảy đều đã chậm.
Không bằng hiện tại nàng ta đánh cược một phen, đến lúc đó cũng giống như Tống Ngọc Tịch... Thế nhưng Tống Ngọc Tịch có kinh thương, còn nàng ta thì biết cái gì? Đúng rồi, nàng ta biết thêu, trước đây cũng đã từng đưa cho nha hoàn trong phủ cầm khăn thêu của mình đi ra ngoài bán, cũng được ít tiền để chi tiêu. Ngoại trừ đánh đàn và khiêu vũ ra, thì Kỷ Uyển Thanh cũng chỉ biết có thêu thùa, đến lúc đó, cho dù là buôn bán thêu thùa ở trên đường, thì đó không phải cũng là một cách để sống sao. Sau khi Tống Ngọc Tịch đánh cược hết thảy, cũng tranh thủ được cho mình một phương trời, mặc dù nàng ta không có xuất thân như Tống Ngọc Tịch, không có năng lực bằng nàng, nhưng nếu bàn về chuyện liều mạng, thì có lẽ nàng ta cũng không kém nàng bao nhiêu. Chuyện Tống Ngọc Tịch có thể làm được, thì cũng chưa chắc Kỷ Uyển Thanh nàng ta không thể làm được!
Tống Ngọc Tịch thấy Kỷ Uyển Thanh còn đang suy nghĩ, thì đứng lên định rời đi. Kỷ Uyển Thanh vội kéo nàng lại, vẻ mặt còn có chút co quắp, nhưng ánh sáng trong mắt cũng đã có thay đổi. Tống Ngọc Tịch cũng hiểu tâm tình của nàng ta vào giờ phút này, nếu kiếp trước có người nói với nàng như vậy, bảo nàng nên rời khỏi Kỷ gia, thì nàng cũng sẽ do dự. Dù sao cũng là nơi mà mình đã sinh sống nhiều năm, quan trọng nhất là, ngoại trừ Kỷ gia ra thì nàng căn bản không chỗ nào để đi. Vì để cho nàng ta bớt lo âu, nàng lại bổ sung thêm một câu:
"Kỳ thật ta cảm thấy lời ngươi nói cũng không sai. Đại phòng Kỷ gia đã sớm ra ở riêng, mặc dù Nhị phòng và Tam phòng ở cùng một chỗ, thế nhưng bây giờ, phụ thân ngươi đã là Tả Thiêm Đô Ngự sử, có phủ đệ của riêng mình, cho dù ngươi không phải là thân nữ nhi của Tam phu nhân, nhưng suy cho cùng vẫn là con gái của phụ thân ngươi. Ngươi làm chuyện này là để tự bảo vệ mình, làm xấu thanh danh của mình, nhưng người ngươi đắc tội chính là Hầu phu nhân và lão thái quân, cũng không đắc tội với phụ thân ngươi, đến lúc đó chỉ cần Tam lão gia không đuổi ngươi ra ngoài, không xóa tên của ngươi trên gia phả, thì ngươi cũng không trở thành người không có nơi để sống."
Ánh mắt của Kỷ Uyển Thanh dần dần bình tĩnh lại không hề do dự, gật đầu nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta đã biết. Nếu như phụ thân vì chuyện này mà đuổi ta ra khỏi Kỷ gia, ta cũng chấp nhận. Cho dù là lưu lạc đầu đường, cũng tốt hơn là bị bọn họ sắp đặt! Thất muội muội, ngươi cứ chờ mà xem, ta đảm bảo sẽ khiến bọn họ huyên náo chuyện này đến long trời lở đất! Ta không tốt, thì mấy người bà ta cũng đừng hòng được sống tốt!"
Tống Ngọc Tịch cảm giác mình không có nhìn lầm người. Kỷ Uyển Thanh là người điêu ngoa, cũng không phải loại người biết nhẫn nhục chịu đựng, cũng không phải người có tu dưỡng tốt, biết hi sinh bản thân mình để thành toàn cho người khác. Sau khi nhìn rõ bản chất của người Kỷ gia, nhìn rõ tính toán của lão thái quân, thì nàng ta cũng hiểu bản thân mình cũng sẽ không có tương lai sáng lạng gì nữa. Nếu đã như vậy, thì cứ làm vò đã mẻ thì chẳng sợ sứt, lấy độc trị độc là cách tốt nhất! Quân liều lôi vua xuống ngựa! Con giun xéo lắm cũng quằn, Kỷ Trữ thị và Diêm thị hiếm khi liên thủ tính toán kỹ càng, nhưng chỉ sợ lần này cũng sẽ là công dã tràng mà thôi.
Mặc dù, chuyện là do Kỷ Uyển Thanh đi làm, Tống Ngọc Tịch cũng chỉ được coi là người bày mưu tính kế, nhưng cũng không thể không để ý đến những chuyện cần phải làm ở phía sau lưng. Chỉ sợ Điền Phúc Châu đã sớm đã nhìn trúng Kỷ Uyển Thanh, tiểu cô nương xinh đẹp này, nhưng vẫn luôn không có cơ hội ra tay. Nếu Kỷ Uyển Thanh huyên náo ầm ĩ chuyện này, thì nói không chừng ông ta lập tức lật lọng, cắn lại Kỷ gia. Tống Ngọc Tịch cũng không phải muốn giúp Kỷ Uyển Thanh, nhưng nàng quả thực không muốn giữ lại một kẻ cặn bã như Điền Phúc Châu để mai sau có thể gây hại cho những thiếu nữ khác. Nếu có thể nhân cơ hội này xử lý được luôn, thì cũng coi như là vì dân trừ hại.
Sau khi Kỷ Uyển Thanh rời khỏi từ cửa hông, Tống Ngọc Tịch liền trở về phòng của mình. Sau khi viết xuống một phong thư, thì tìm Thu Đồng đến, nói với nàng: "Nghĩ cách đưa tin tức này đến Đông cung, nhanh một chút, chuyện rất quan trọng."
"Vâng." Thu Đồng lên tiếng, lĩnh mệnh lui xuống.