Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trừng Trị Ác Nữ Xuyên Sách - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:22:38
Lượt xem: 138

10

 

Mấy ngày sau, ta gặp lại Thái tử phi, khí sắc của nàng ta quả nhiên tốt hơn mấy phần.

 

Thấy nàng ta đi tới, ta vội vàng buông công việc trong tay xuống, hành lễ thỉnh an với nàng ta.

 

Vừa nhìn thấy ta, nàng ta trực tiếp kéo tay ta, mặt mày lộ ra một vệt đỏ ửng.

 

“Cái này, tẩm y kia...... dùng rất tốt!”

 

“Vốn là lão yêu bà Hoàng hậu còn muốn nhét hai trắc phi vào Đông cung, ngươi không biết đâu, Thái tử chính là một thằng con trai bám váy mẹ, cái gì cũng nghe lời mẹ hắn.”

 

"Nhưng mấy ngày nay, Thái tử bị ta mê đến không thiết tha chuyện gì khác, thậm chí còn bẩm báo Hoàng hậu, cự tuyệt nạp Trắc phi, nói muốn cùng bổn cung một đời một kiếp một đôi người!"

 

Tuy rằng ta không hiểu lắm từ "thằng con trai bám váy mẹ" trong miệng nàng ta thốt ra nhưng ta đại khái có thể đoán được ý tứ của nàng ta.

 

Thấy ta thành tâm lấy lòng nàng ta, nàng ta tỏ vẻ đắc ý, sau đó lặng lẽ hỏi ta.

 

"Xem như ngươi cũng là một người trung thành, chuyện phong nguyệt lần trước ngươi nói bây giờ bổn cung nghĩ kỹ rồi!"

 

"Mau đưa người lặng lẽ vào đây, các ngươi ở đây thích nhất học đòi văn vẻ, ta cũng muốn thỉnh giáo một chút, phải nhanh chóng chiếm được trái tim Thái tử!"

 

Nghe xong mệnh lệnh của nàng ta, ta giả vờ lộ vẻ khó xử.

 

Dù sao nếu ta vội vàng làm ra loại chuyện như thế này, khiến cho người ta cảm giác ta có vẻ có ý đồ khác.

 

Nhưng nếu nàng ta cầu xin ta, ta có thể tranh thủ cho mình nhiều lợi thế hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-trung-tri-ac-nu-xuyen-sach/chuong-7.html.]

 

Ví dụ như, cơ hội gần gũi hầu hạ Thái tử và Thái tử phi.

 

Nhìn khuôn mặt nàng ta lộ ra vẻ không vui, trách cứ ta một phen, lúc này ta mới chậm rãi mở miệng.

 

“Thái tử phi ra lệnh, nô tỳ không dám không theo, chỉ là chuyện này nếu như bị Thái tử hoặc người ngoài phát hiện, chỉ sợ là tạo ra điều tiếng, đối với Thái tử phi người vạn phần bất lợi.”

 

“Nghĩ tới nghĩ lui...... Nô tỳ có chủ ý, nếu ta và nương tử chỉ dạy đều là nha hoàn thân cận của người, vậy chuyện này hẳn là dễ làm hơn.”

 

"Chỉ là, vị nương tử đó tất nhiên không thể ở tại Đông cung, chẳng bằng cứ cách hai ngày, mời nàng đến nơi xa xôi nhất trong Đông cung, nô tỳ ở bên ngoài trông coi, như thế nào?"

 

Nghe xong lời của ta, Thẩm Kiều lập tức kích động vạn phần.

 

Nhưng một giây sau, nàng lại buông tay ta ra, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi.

 

“Thì ra, ngươi đã sớm nghĩ kỹ...... Chẳng lẽ, ngươi đang có ý đồ tâm cơ gì?”

 

Ta mỉm cười, lấy túi tiền xẹp lép trong tay áo ra.

 

“Nô tỳ đương nhiên là có tư tâm riêng.”

 

“Nô tỳ chỉ cầu khi Thái tử phi ăn thịt, có thể để lại chút canh cho nô tỳ, cùng Thái tử phi hưởng hết vinh hoa phú quý, đó là tư tâm của nô tỳ.”

 

Nghe ta nói xong, lúc này nàng ta mới hài lòng gật đầu, giống như đùa mèo chó vỗ vỗ bả vai ta.

 

“Được, ta hiểu, người c.h.ế.t vì tiền chim c.h.ế.t vì thức ăn, ở chỗ chúng ta cũng giống như vậy.”

 

“Chuyện này giao cho ngươi sắp xếp an bài. Nhớ kỹ, phải nhanh!”

Loading...