TRỌNG SINH VẪN MUỐN BÊN EM - CHƯƠNG 15 - Anh, không thể.
Cập nhật lúc: 2024-03-28 03:10:17
Lượt xem: 259
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ Trương đến báo chúng tôi có thể tiến hành phẫu thuật, nhưng cần chúng tôi cân nhắc kỹ lưỡng.
Phẫu thuật tiềm ẩn một số rủi ro, tỷ lệ thành công chỉ có 50%.
"Vậy nếu không phẫu thuật, tôi còn sống được bao lâu?" Tôi hỏi bác sĩ.
"Nếu phối hợp điều trị, ngắn thì một hai năm, dài thì bốn năm."
Kiếp trước, tôi không chút do dự chọn phẫu thuật.
Nhưng bây giờ......
Tôi nhìn Giang Hoài, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế bản thân không suy sụp.
Cảnh tượng trong mơ tối qua vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Sau khi bác sĩ Trương đi, Giang Hoài ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh nhẹ nhàng tách từng ngón tay đang nắm chặt của tôi ra, khẽ vuốt ve lòng bàn tay in hằn những vết đỏ ửng do móng tay tôi bấm vào.
Tất cả sức lực trong tôi như tan biến, n.g.ự.c đau nhói.
"Giang Hoài, tỷ lệ thành công của phẫu thuật thấp quá, chúng ta không làm nữa." Tôi gõ chữ cho anh xem.
Ánh mắt Giang Hoài dừng lại trên dòng chữ đó vài giây, rồi tiếp tục viết:
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Anh đã trao đổi kỹ lưỡng với bác sĩ, tuy rằng tỷ lệ thành công của phẫu thuật chỉ có một nửa, nhưng nếu thành công thì cơ bản sẽ không tái phát. Nếu không phẫu thuật, chỉ dựa vào hóa trị, em sẽ rất đau đớn."
Anh buông điện thoại xuống, mỉm cười và ra hiệu cho tôi:
"Tri Ý của chúng ta kiên cường như vậy, nhất định sẽ không sao đâu."
Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn gắt gỏng với anh:
"Nếu... em không thể tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, anh sẽ thế nào?"
Nụ cười trên môi Giang Hoài khẽ tắt, anh cầm lấy bữa sáng trên bàn, cố gắng chuyển hướng chủ đề.
Anh không muốn lừa dối tôi, nhưng cũng không muốn nói cho tôi biết rằng anh thậm chí có thể t.ừ b.ỏ m.ạ.ng sống vì Hứa Tri Ý.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, đẩy ra bữa sáng anh đưa tới, nước mắt tuôn trào, chất vấn anh:
"Anh nói cho em biết anh sẽ thế nào!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-van-muon-ben-em/chuong-15-anh-khong-the.html.]
"Phải chăng anh lại muốn như kiếp trước, ôm hũ tro cốt của em mà c.h.ế.t thêm lần nữa!"
Tôi khó thở, nức nở không thành tiếng, hai tay run rẩy đến mức không thể gõ ra bất kỳ chữ nào nữa.
Giấc mơ đêm qua quá chân thực, trong thế giới đó, sau khi linh hồn tôi thoát khỏi cơ thể, nó không hề tan biến ngay lập tức.
Tôi đi theo bên cạnh Giang Hoài, nhìn anh gọi mãi không thấy tôi tỉnh dậy, nhưng không lâu sau anh đã bình tĩnh lại.
Anh lo liệu mọi việc hậu sự cho tôi, ôm hũ t.ro c.ốt của tôi trở về nhà, nhưng lại không hề muốn tổ chức tang lễ cho tôi.
Trong căn nhà chung của chúng tôi, Giang Hoài như một cái x.á.c biết đi, lấy ra giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi.
Trên đó có tấm ảnh duy nhất chúng tôi chụp chung.
Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, không ăn không uống, rồi một đêm đen tối, anh n.u.ố.t trọn m.ột l.ọ th.u.ốc n.gủ. Sau đó, ôm hộp tr.o c.ốt của tôi co ro trên sofa, kết thúc cuộc đời mình.
Mắt Giang Hoài đỏ hoe, đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng bị tôi đẩy ra.
Khuôn mặt bình tĩnh của anh bắt đầu hoảng hốt, bất chấp sự giằng co của tôi, anh ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi không thể đẩy anh ra, chỉ có thể tóm lấy cổ áo anh và gào thét từng hồi.
"Giang Hoài, anh đang làm cái quái gì vậy!"
"Anh rốt cuộc muốn em phải làm thế nào!"
Giang Hoài còn trẻ như vậy, còn có bao nhiêu cảnh đẹp chưa được nhìn, còn có bao nhiêu việc cần làm, còn có lịch sử đang chờ anh tạo nên, anh rõ ràng có thể được nhiều người ngưỡng mộ, sao lại vì một Hứa Tri Ý mà dễ dàng chôn vùi bản thân.
"Tri Ý, em sẽ không sao đâu, em nhất định sẽ tỉnh lại." Giang Hoài cầm điện thoại đưa cho tôi.
Anh vẫn không muốn đề cập đến việc nếu không có tôi, anh sẽ thế nào.
Anh kiên định tin rằng tôi sẽ bình an vô sự, nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần để cùng tôi ra đi.
Mắt tôi sưng đỏ, đầu cũng đau nhức vì khóc, nước mắt thấm ướt cả vạt áo trước n.g.ự.c anh.
"Giang Hoài, dù không có em, anh cũng phải sống tốt."
Anh không trả lời, tháo chiếc bùa bình an treo trên đầu giường bệnh của tôi xuống và đặt vào tay tôi. Nói với tôi rằng nhất định sẽ bình an.
Tôi đẩy lá bùa bình an ra, cảm xúc dần bình tĩnh, và tiếp tục viết trên màn hình:
"Anh phải hứa với em, rằng anh sẽ sống tốt, nếu không em sẽ không đồng ý phẫu thuật."
Giang Hoài im lặng, anh nắm chặt chiếc bùa bình an trong tay, ngồi xuống bên cạnh tôi, hồi lâu mới gõ ra vài chữ.
"Anh, không thể."