Trừ Tà Bằng Lời Nói Ai Dùng Cũng Khen Hay - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:56:03
Lượt xem: 106
“Mày thật sự…”
“Xấu ch.ế.t đi được.”
“Kỳ Mông”: ...
“Chắc mày tự ti lắm nhỉ? Những con quỷ khác có xa lánh mày vì ngoại hình của mày không?”
“Không cần trả lời, tao đoán được, một con quỷ như mày phải đi tìm xác thối mà ăn, chắc chắn là bị bắt nạt dữ lắm.”
“Thật thảm thương, quỷ khác thì hút linh khí, ăn người sống, còn mày chỉ biết ăn xác thối.”
“Hu hu hu, bảo bối à, bọn chúng bắt nạt mày đấy.”
Sau một loạt những lời công kích.
“Kỳ Mông” muốn phát điên, nhưng nó phát hiện ra nó không thể cử động được.
Nó bị tôi làm cho bất động.
Trên khuôn mặt xấu xí của nó hiện lên ba phần ngơ ngác, ba phần chấn động, và bốn phần không cam lòng.
Trông nó còn giống biểu đồ quạt hơn cả một tổng tài bá đạo.
Tôi cười nói: “Lấy lời làm pháp, những lời tao nói ra đều có linh lực. Giờ thì biết tao là ai rồi chứ?”
Biểu cảm trên khuôn mặt “Kỳ Mông” thay đổi.
Con quỷ này cấp bậc không cao, chưa biết nói.
Nhưng biểu cảm và hành động của nó đã tiết lộ tất cả…
Nó run rẩy cả người, khuôn mặt trắng bệch đầy nỗi sợ hãi.
Nó đã sợ đến mức quên cả phản kháng.
Tôi đưa tay ra, làm động tác bóp hờ: “Cút ra ngoài.”
Nó thét lên đau đớn, biến mất khỏi cơ thể của Kỳ Mông.
Luồng quỷ khí bao trùm trong phòng khám nhỏ cũng tan biến.
Tôi nhún vai, nói với giọng mỉa mai: “Thật chẳng đáng, còn chưa đủ để làm nóng người nữa.”
Nhưng lúc đó, tôi không hề biết rằng.
Việc quay phim vẫn chưa dừng lại.
Mọi thứ đều đã được camera ẩn truyền về phòng phát sóng trực tiếp.
Trong khi tất cả các khách mời của chúng tôi không hề hay biết, chương trình này vẫn tiếp tục được phát sóng trực tiếp.
Và nó đã trở thành chương trình có lượng người xem trực tuyến lớn nhất trên toàn cầu.
Khi các khách mời mất liên lạc, người hâm mộ đã làm tê liệt các trang video và mạng xã hội.
[Còn phát sóng gì nữa? Mau đi cứu họ đi!]
Ban tổ chức chương trình cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Bọn họ cũng không hiểu tại sao không liên lạc được với chúng tôi, nhưng buổi phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục.
Ban tổ chức đi sâu vào ngôi làng hoang, đến nơi bọn họ dừng chân.
Nhưng nơi này chỉ còn những chiếc lều trống không, không có bóng dáng ai.
Nhưng ở trong buổi phát sóng, rõ ràng Kim Sở Sở và những người khác vẫn đang chế nhạo tôi trước lều!
Lý thuyết về thế giới song song ngay lập tức tràn ngập khắp nơi.
Thậm chí có những học giả hàng đầu đã đưa ra những phân tích lý thuyết dài dòng.
Mộng Mộng
Cũng không ít người lạnh lùng quan sát, nói rằng: [Chắc chắn đây là chiêu trò quảng cáo của chương trình cùng với các khách mời.]
Nhưng dần dần, họ phát hiện có điều gì đó không ổn.
Các khách mời, đặc biệt là Kim Sở Sở và Kỳ Mông đã xé toạc chiếc mặt nạ nhân cách của mình.
Những hành vi xấu xa như bắt nạt đồng đội, ích kỷ, chia bè kéo phái, tất cả đều được phơi bày rõ ràng.
Hoàn toàn trái ngược với hình tượng dịu dàng, nhân hậu mà họ đã xây dựng trước đây.
Nhưng vào thời điểm đó, vẫn có fan cố gắng bảo vệ họ:
[Có vấn đề là do Trần Tuyết Điềm! Cô ta đùa giỡn quá đáng, nguyền rủa người khác ch.ế.t, không cô lập cô ta thì còn ai?]
[Sở Sở chỉ là hành động vì chính nghĩa thôi, thế giới cần những người như cô ấy!]
[Trời ơi, Sở Sở nhà tôi lại là đệ tử của Dương Thiệu!! Đỉnh thật!]
[Đại lão huyền học và nữ minh tinh, kết hợp này đỉnh thật sự.]
[Ông anh rể này tôi rất hài lòng!]
Nhưng mà.
Khi tôi chỉ mất ba phút để giải quyết “Kỳ Mông”, bình luận lập tức nổ tung:
[Không phải nói Trần Tuyết Điềm là kẻ lừa đảo sao???]
[Chắc là may mắn thôi…]
[Tìm hiểu đi, sử dụng ngôn ngữ làm pháp thuật, là đại lão nào trong giới vậy?]
Mọi sự nghi ngờ đều bị đẩy lên đỉnh điểm bởi một dòng trạng thái trên Weibo của Dương Thiệu:
[Trần Tuyết Điềm là sư phụ của tôi.]
[Tôi không quen biết Kim Sở Sở.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tru-ta-bang-loi-noi-ai-dung-cung-khen-hay/chuong-3.html.]
Chỉ với hai câu này, phòng phát sóng trực tiếp một lần nữa tê liệt.
Những điều này, sau khi rời khỏi làng hoang tôi mới biết được.
Lúc này, Kỳ Mông đang hôn mê.
Tôi tạm thời đặt cô ta dưới gốc cây, sau đó quay lại phòng khám để điều tra thêm.
Ngôi làng hoang này vốn dĩ đã có vấn đề, hay chỉ xảy ra sau khi chúng tôi đến đây?
Tôi cố gắng tìm ra manh mối.
Khi trở lại gốc cây, tôi kinh ngạc phát hiện Kỳ Mông đã biến mất.
Xung quanh không có dấu vết của quỷ khí.
Tôi vừa cứu cô ta, trên người cô ta còn có linh khí của tôi bảo vệ, không thể nào có quỷ dám đến gần.
Vậy nên, cô ta chỉ có thể là tự tỉnh dậy và rời đi.
Tôi mang theo sự nghi ngờ quay về trại.
Kim Sở Sở đã trở về.
Cô ta đang được các khách mời vây quanh.
Mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt đầy tôn kính.
“Trần Tuyết Điềm, mau đến đây, xin lỗi cô Kim đi.”
“Xin lỗi chuyện gì?”
“Chiều nay cô đã mạo phạm cô Kim, nhân lúc này xin lỗi, có khi cô Kim sẽ chịu tha thứ cho cô.”
Tôi không hiểu, tại sao đột nhiên mọi người lại gọi cô ta là “cô Kim”?
Sau đó tôi nhanh chóng nhìn thấy Kỳ Mông đang nằm ở phía sau.
Cô ta vẫn đang hôn mê.
“Kỳ Mông? Sao cô ta lại…”
Tôi còn chưa nói hết câu.
Người bên cạnh đã giải đáp thắc mắc của tôi:
“Chính cô Kim, cô ấy đã cứu Kỳ Mông!”
Kim Sở Sở? Cứu Kỳ Mông sao?
Tôi mờ mịt hỏi: “Cô cứu cô ta thế nào?”
“Cái làng này đúng là không sạch sẽ, Kỳ Mông bị quỷ nhập, tôi đã chiến đấu với con quỷ đó một hồi mới cứu được cô ấy.”
Tôi: ???
Tôi kinh ngạc, quay sang nhìn những khách mời khác: “Không phải mấy người đi cùng nhau à?”
Một khách mời trả lời: “Chúng tôi đi tìm về phía Nam một lúc, nhưng ai cũng mệt, nên cô Kim bảo chúng tôi về trại nghỉ ngơi trước, còn cô ấy ở lại tiếp tục tìm kiếm. Cô Kim vừa dũng cảm vừa vĩ đại.”
“Thật may là có cô Kim.”
Tôi nói: “Vậy là, mọi người không tận mắt thấy cô ta cứu người, đúng không?”
Một khách mời nam tên Phó Siêu tỏ ra bất mãn: “Trần Tuyết Điềm, cô đang nói gì thế? Giờ Kỳ Mông đã trở về, đó là bằng chứng rồi.”
Tôi nói: “Nhưng Kỳ Mông là do tôi cứu mà.”
“Ha ha ha ha!”
Phó Siêu cười lớn: “Trần Tuyết Điềm, nói dối cũng phải có giới hạn chứ!”
“Đúng vậy, chúng tôi tận mắt thấy cô Kim đưa Kỳ Mông trở về!”
Kim Sở Sở cười khinh bỉ: “Tôi tưởng cô chỉ là kẻ kém cỏi, không ngờ còn là kẻ chuyên nói dối.”
Chậc.
Tôi không cãi lại nữa, vì thật ra Phó Siêu và mấy người khác cũng không hoàn toàn sai.
Bọn họ tận mắt thấy Kim Sở Sở đưa người về, làm sao có thể người trở về tay không là tôi được?
Còn về phần Kim Sở Sở...
Cô ta chắc chắn đã phát hiện Kỳ Mông nằm bất tỉnh dưới gốc cây khi tôi quay lại phòng khám để kiểm tra.
Vậy nên đã nhân cơ hội này cướp công lao cứu người cho mình.
Cái này không thể trách những người khác.
Nhưng tại sao lại trùng hợp đến vậy?
Tôi bắt đầu nghi ngờ Kim Sở Sở.
Đêm đó, chúng tôi ngủ lại trại.
Kim Sở Sở nói: “Tôi không quen ngủ chung với người khác, tôi muốn có lều riêng!”
Tổng cộng chỉ có ba cái lều.
Việc cô ta ngủ một mình, đồng nghĩa với việc những người khác phải chen chúc trong hai lều còn lại.
Nhưng vì vị thế của Kim Sở Sở đã tăng cao, không ai dám phản đối.
Còn lại hai cái lều, nam nữ mỗi bên chen chúc trong một lều.
Để đảm bảo an toàn, chúng tôi kéo khóa lều lại cẩn thận.
Ban đêm ở ngôi làng hoang vắng rất yên tĩnh.
Ngoài tiếng hít thở của nhau, hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.