Trúc mã không yêu tôi - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-17 09:28:40
Lượt xem: 203
Có vẻ như anh không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
Có một ý cười trong mắt anh.
Anh gật đầu, mím môi thì thầm với tôi: “Thật ra đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.”
Tôi không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Tôi vốn tưởng rằng nếu tôi và Cố Thanh cãi nhau một trận, anh ta nhất định sẽ lại phớt lờ tôi.
Tan lớp, Cố Thanh bất ngờ gọi tôi ra góc hành lang.
Tặng tôi một món quà nhỏ.
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ việc nài nỉ anh ta tặng quà vào ngày sinh nhật, anh ta chưa bao giờ chủ động tặng tôi bất cứ thứ gì.
Cố Thanh ngạc nhiên nhìn tôi.
Muốn xoa đầu tôi như trước.
Tôi tránh né trong tiềm thức.
Suy cho cùng thì tôi và anh ta đều là người có bạn đời rồi.
Cố Thanh dừng lại, vẻ mặt có chút cô đơn.
"Vân Vân, anh xin lỗi. Anh không cố ý làm tổn thương em. Anh và Phương Nguyệt đã chia tay rồi."
Tôi bối rối.
"Vậy thì sao?"
Cố Thanh thấy vậy thì khó hiểu.
Thậm chí còn khó chịu hơn.
"Vân Vân, em quên hôm qua là sinh nhật của anh sao. Anh nhớ trước đây, mỗi năm vào ngày sinh nhật của anh, em đều bắt đầu chuẩn bị quà cho anh trước nửa tháng, còn luôn hỏi anh muốn quà gì."
Không nói thì không sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truc-ma-khong-yeu-toi/chuong-13.html.]
Vừa nghe anh ta nói xong, tôi cảm thấy như trước đây mình thật ngu ngốc.
Tôi đã mất rất nhiều công sức để tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật cho anh ta, còn vắt óc mua cho anh ta món quà anh ta muốn.
Cố Thanh nếu có thời gian sẽ đến dự tiệc, nhưng không có thời gian thì lại không xuất hiện.
Tôi từng cảm thấy rất xấu hổ khi phải đối mặt với những người bạn cùng lớp được mời đến chúc mừng sinh nhật anh ta.
Tiêu Thần thì khác, tôi chỉ bóp ít kem đánh răng và chuẩn bị đồ ngủ cho anh ấy mà anh đã vui vẻ như một đứa trẻ rồi.
"Anh muốn món quà sinh nhật hả? Vài ngày nữa tôi sẽ bổ sung cho anh."
Tuy bây giờ tôi không thích nhìn thấy Cố Thanh, nhưng nếu anh ta đã đích thân xin quà, tôi cũng không thể quá keo kiệt.
Cố Thanh nghe vậy, không giấu được sự tổn thương, nhìn tôi.
"Vân Vân, anh nghe Phương Nguyệt nói em vẫn luôn thích anh, xin lỗi, gần đây anh mới phát hiện anh cũng thích em."
"Khi nhìn thấy em hôn người đó, anh ghen tị đến đau lòng. Em không biết anh khó chịu thế nào khi không có em ở bên cạnh đâu. Chúng ta quay lại có được không? Anh bằng lòng cưới em."
Tôi không ngờ rằng có một ngày Cố Thanh sẽ nói thích tôi.
Nhưng hiện tại tôi không những không cảm thấy gì mà còn muốn cười một chút.
"Xin lỗi, tôi đã cùng Tiêu Thần đăng ký kết hôn rồi, không thể kết hôn với người khác được, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước."
Tôi quay người rời đi.
Cố Thanh tóm lấy tôi.
Không thể tin được câu trả lời của tôi.
"Vân Vân! Đừng nói dối anh nữa. Hai người chỉ mới biết nhau một thời gian ngắn. Làm sao em có thể đi đăng ký kết hôn dễ dàng như vậy được?"
"Tiêu Thần căn bản không xứng với em, anh ta chỉ quan tâm đến tiền của nhà em mà thôi!"
Tôi hất tay Cố Thanh ra.
Nghiêm túc nói với anh ta: "Cố Thanh, tôi rất thất vọng về anh. Hoá ra anh cũng không khác gì những người khác, luôn có cái nhìn phiến diện về người khác như vậy."
Anh không hề biết rằng trước khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Tiêu Thần đã yêu cầu tôi ký giấy thỏa thuận tiền hôn nhân để tôi yên tâm.