Trúc Mã Là Oan Gia - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-05-20 19:47:43
Lượt xem: 4,180
11
Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, chỉ trong một hai ngày, hoàn cảnh của tôi đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Mẹ tôi ngồi trên chiếc sô pha đắt tiền, mềm mại, choàng khăn choàng hàng hiệu, vẫn là dáng vẻ phu nhân quyền quý như trước đây.
Bà lau nước mắt: "May mà có A Hi, nếu không..."
Nếu không, chúng tôi thực sự bơ vơ, phải vật lộn mới có thể sống sót.
Tôi và Hạ Văn Hi hay cãi nhau, ghét bỏ nhau nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới, khi gặp chuyện hắn lại làm đến mức này vì tôi.
Gần như cứu mạng tôi vậy.
Tôi thật sự rất biết ơn hắn, âm thầm thề trong lòng, chỉ cần không vi phạm pháp luật, Hạ Văn Hi bảo tôi làm gì, tôi nhất định không do dự xông lên ngay.
Nhưng Hạ Văn Hi lại không bảo tôi làm chuyện vi phạm pháp luật.
Hắn yêu cầu tôi làm trợ lý của hắn.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Ngày đầu tiên làm trợ lý của Hạ Văn Hi, chín giờ sáng hắn vẫn chưa thức dậy.
Tôi biết, tôi đã chọn đúng công việc rồi.
Có vẻ ngày mai nên đặt đồng hồ báo thức lúc chín giờ.
Tối nay bóp kem đánh răng sẵn, ngày mai ngủ thêm ba giây.
12
Hạ Văn Hi trước khi tốt nghiệp đã tiếp quản một phần công việc kinh doanh của gia tộc.
Sau khi tốt nghiệp trực tiếp đảm nhận chức vụ tổng giám đốc của công ty con, dự án hắn xử lý ở nước ngoài lần trước là một dự án rất lớn, hoàn thành xuất sắc.
Là tôi lúc nào cũng quên mất, tuy rằng hắn trông có vẻ ăn chơi trác táng, lười biếng, nhưng luôn là học sinh giỏi, chắc hẳn khả năng làm việc cũng rất mạnh.
Tôi không rõ cuộc chiến tranh giành quyền lực người thừa kế của Hạ gia có khủng khiếp không, nhưng có vẻ như Hạ Văn Hi có khả năng chiến thắng rất lớn, dù hắn là người nhỏ tuổi nhất.
Bạn bè trong giới đều nói như vậy.
Tôi cảm thấy rất an tâm, Hạ Văn Hi thật giỏi, có vẻ như công việc này của tôi rất có tiềm năng.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi đến cửa công ty chờ Hạ Văn Hi trước.
Vào ngày làm việc, Hạ thiếu gia cũng ngủ đến khi tỉnh tự nhiên.
Hắn nhắn tin nói đang trên đường tới, bảo tôi chờ hắn cùng vào.
Không lau sau, một chiếc xe sang dừng lại ở cửa, tôi ngước mắt nhìn, bỗng nhiên sững sờ.
Hạ Văn Hi bước xuống xe, hiếm khi thấy hắn mặc vest.
Cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể có thể nói là hoàn hảo, bộ vest được may vừa vặn khiến người ta càng thêm cao ráo, toát ra khí chất cao quý lười biếng.
Đẹp trai đến mức tôi mềm nhũn chân...
Hắn thường mặc quần áo thoải mái hơn, áo hoodie, áo thun... rất trẻ trung năng động.
Sự khác biệt này thực sự khiến người ta...
Hạ Văn Hi sải bước chân dài đi đến trước mặt tôi, bàn tay trắng nõn thon dài lắc lư trước mặt tôi đang hoàn toàn đứng hình.
"Hồn vía đâu rồi?"
Tôi nuốt nước bọt, khó khăn di chuyển ánh mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truc-ma-la-oan-gia/chuong-4.html.]
"... Hạ Văn Hi, anh đi làm đều mặc vest sao?"
"Cơ bản là thế."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Nhưng anh như vậy, bất lợi cho sự phát triển của công ty."
Hạ Văn Hi nhíu mày: "Sáng sớm nói nhảm gì thế?"
"..."
Quả nhiên, như dự đoán, sau khi vào công ty, dọc đường đi, các nữ nhân viên đều mắt hình trái tim, hận không thể dán mắt lên người Hạ Văn Hi.
Cảm giác như ai cũng muốn quay 360 độ, quỳ một chân xuống, tay cầm bó hoa, miệng ngậm hoa hồng cầu hôn ngay lập tức.
Từ một góc độ khác mà nói, Hạ Văn Hi là một ông chủ tốt, còn phát phúc lợi cho nữ nhân viên.
Hình như việc này có thể thúc đẩy sự phát triển của công ty...
13
Trong văn phòng rộng lớn của Hạ Văn Hi, thêm một chiếc bàn, trở thành nơi làm việc của tôi.
Tôi có chút bất mãn: "Công ty lớn như vậy mà không thể sắp xếp cho tôi một chỗ riêng sao? Nhất định phải chen chúc với anh?"
Hạ Văn Hi ngồi trên sô pha, nhếch môi: "Chen chúc? Em đeo kính vào rồi nói cho anh biết có chen chúc không."
"..."
Hắn là ông chủ, OK, tôi nhượng bộ.
Hạ Văn Hi bảo người dẫn tôi đi làm thủ tục nhận chức, sau khi làm xong, tôi chủ động chào hỏi vài nữ nhân viên đang lén nhìn tôi.
Có lẽ tôi trông có vẻ hiền lành, dễ gần, họ lập tức đến nói chuyện với tôi.
Sau khi làm quen qua loa, họ tranh nhau hỏi:
"Lâm trợ lý, rốt cuộc cô làm cách nào mà tiếp cận được Hạ tổng vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy, hai người lại ngồi gần nhau như thế..."
"Hai người có phải..."
Tôi có chút vô tội: "Không gần lắm mà..."
Khoảng cách bình thường, cũng không thể hiện ra vẻ thân thiết.
Một nữ nhân viên khó hiểu: "Hạ tổng không phải là sợ phụ nữ sao? Tôi chưa từng thấy anh ấy nói chuyện với nữ nhân viên, ngoại trừ báo cáo công việc."
Tôi sững sờ hai giây, bật cười: "Hahaha sợ phụ nữ? Hahaha trời đất ơi ai nói nhảm thế?"
Nữ nhân viên vẻ mặt nghiêm túc: "Chính miệng Hạ tổng nói."
Tôi lập tức nín cười: "... Hả?"
Nhưng rất nhanh, tôi đã hiểu ra, chắc là có nhân viên có ý đồ muốn tiếp cận hắn, nên hắn bịa ra một lời nói dối để tránh phiền phức.
Vậy tôi chỉ có thể giúp hắn tiếp tục lừa gạt mọi người.
"Ờ, tôi vừa nãy hồi quang phản chiếu một chút, hình như thật sự có chuyện đó."
Họ càng thêm tò mò: "Vậy cô..."
Tôi nghiêm túc: "Có lẽ bởi vì tôi là em họ xa của anh ấy."
Lời này vừa dứt, họ đều lộ ra biểu cảm "Thì ra là thế".
Chẳng trách bỗng nhiên tuyển một nữ trợ lý, thì ra là em họ xa.
Vì vậy, ánh mắt nhìn tôi càng thêm thân thiện.