Trúc xanh nâng bước tiểu thư - Chương 2: Kẻ xấu nấp trong khuê phòng của tiểu thư
Cập nhật lúc: 2024-09-12 08:21:21
Lượt xem: 86
Sau đó ta được đưa đến chỗ đại tiểu thư.
Lần đầu gặp mặt, ta trông thấy nàng đang tựa trên giường nhỏ, một chân mang hài, một tay chống cằm.
Giường nhỏ đặt ở trong khuê phòng, khiến ta có cảm giác nàng tựa như một đại vương ở trên núi.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa số chiếu vào khiến hai bên má nàng ửng hồng như son.
Đại tiểu thư cũng rất đẹp, so với lão gia, chính là đại thúc đẹp trai và phu nhân thì vẻ đẹp của nàng lại hoàn toàn khác, đại tiểu thư mang một vẻ đẹp kiêu hãnh và đầy sức sống, khiến cho vàng bạc đồ ngọc ở trong phòng trở nên tầm thường.
“Ngươi chính là nha hoàn hồi môn mà phụ thân đã chọn cho ta ư? Ngươi có thể làm gì?” Nàng hỏi.
Ta nói: “Ta có thể đánh.”
Đại tiểu thư lập tức từ trên giường nhảy xuống, đi đến trước mặt ta.
Xem ra cũng chỉ cao bằng ta.
Nàng hứng thú hỏi: “Đánh giỏi cỡ nào?”
Cái này cũng khó trả lời quá đi.
Ta suy nghĩ, cầm lấy một nhành hoa từ trong chiếc bình hoa bên cạnh, đưa tay ném về hướng nào đó ở trên xà nhà, một bóng đen xoay tròn lao xuống.
Đại tiểu thư hét lên một tiếng, trốn ở sau lưng ta, hai nha hoàn ở cạnh nàng cũng hét lên.
“Mau tới đây! Có kẻ xấu!”
Bóng đen nghe thế, liền vội vàng lao ra khỏi cửa sổ.
Rất nhanh, gia đinh đi vào, lão gia và phu nhân cũng đến đây.
Phu nhân ôm đại tiểu thư vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an. Lão gia nổi giận đùng đùng sai người lục soát hết mọi ngõ ngách ở trong viện tử.
Đại tiểu thư một lời khó nói hết, còn ta thì bối rối.
Vừa vào phòng ta đã phát hiện ra người đó, còn tưởng là ám vệ của đại tiểu thư, người đó thật sự là kẻ xấu ư? Sớm biết như vậy ta đã không ném hoa rồi, vì trong tay áo ta có phi đao!
Cùng một ngày, phu nhân thăng chức cho ta lên đại nha hoàn, phụ trách ở bên cạnh bảo vệ đại tiểu thư.
Đại nha hoàn cũng tốt, tiền cũng nhiều nhưng đồ ăn lại ít!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truc-xanh-nang-buoc-tieu-thu/chuong-2-ke-xau-nap-trong-khue-phong-cua-tieu-thu.html.]
Buổi tối, đại tiểu thư nằm ở trên giường, ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nàng nói với ta: “Tiểu Trúc, ngươi có nhìn thấy diện mạo của người nọ không?”
Ta gật đầu: “Nhìn thấy, cũng khá đẹp, dưới mí mắt còn một nốt ruồi.”
Đại tiểu thư không nói gì.
Ta nói tiếp: “Người đừng sợ, lần này là do ta không biết hắn là kẻ xấu, nếu lần sau hắn lại đến đây, ta nhất định sẽ g i ế t hắn.”
Đại tiểu thư nghiêng người, nhìn ta nở nụ cười: “Không được, hắn là phu quân tương lai của ta mà.”
Nhìn thấy ta há to miệng, đại tiểu thư còn nói: “Nhưng mà, cũng có thể đánh một chút.”
Ta ra sức gật đầu, không thành vấn đề!
Đại tiểu thư cười ha ha, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ta nhìn gương mặt đang ngủ tựa như ngọc của nàng, không khỏi suy nghĩ, nàng xinh đẹp như vậy, phu quân tương lai của nàng nhất định cũng rất đẹp, tiểu bảo bảo của bọn họ chắc chắn cũng sẽ rất xinh đẹp!
Thật muốn nhìn quá đi.
Nhưng khi ta bắt được vị hôn phu của đại tiểu thư lần thứ ba ở trên xà nhà, lần thứ năm ở dưới cửa sổ, lần thứ tám ở trên cây nhưng cũng không thể đánh được hắn một cái.
Có hai nguyên nhân chính, một là hắn chạy trốn rất giỏi, hai là ta phát hiện ra, đại tiểu thư không hề ghét hắn.
Lần cuối cùng ta bắt được hắn là ở dưới gầm giường của đại tiểu thư.
Có thể nhìn ra, đại tiểu thư lần này rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào vị hôn phu mà nói: “Lý tướng quân, chúng ta vẫn chưa thành hôn, ngài đem thanh danh của ta đặt ở đâu, ngài đem ta đặt ở đâu?”
Đúng vậy, đúng vậy! Ta gật đầu phụ họa, chuẩn bị động thủ.
Nhưng đại tiểu thư lại gọi ta lại, nàng nói: “Tiểu Trúc, để cho ngài ấy đi đi.”
Còn nói: “Lý tướng quân, nếu còn có lần sau, Uyển Anh sẽ từ hôn.”
Điều này thật sự không giống với nàng, nếu nàng thật sự ghét cái nào, người nào thì sẽ không bao giờ có cái gọi là “Lần sau”.
Cho nên ta đã nghĩ ra, đại tiểu thư đại khái là không có chán ghét hắn.
Nhưng kẻ xấu không biết, hắn nghe thấy lời nói của đại tiểu thư thì đứng bất động, đôi mắt hoa đào tựa như mất đi ánh sáng.
Cuối cùng, hắn hướng về đại tiểu thư mà thi lễ, nói: “Là Lý mỗ đường đột… Ta chỉ là, chỉ là…”
Không đợi hắn nói xong “Chỉ là”, ta đã ném hắn ra ngoài. Chậc, bộ dạng rõ là người tử tế, nhưng mà lại nói lắp! Ta lắc đầu, đại tiểu thư gả cho hắn, thật sự có chút tiếc.