Trùm Trường Là Mèo - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-01 05:32:41
Lượt xem: 702
Hắn bám tay vào cửa sổ, đuôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt hung dữ.
"Thẩm Lê, cậu dám đưa tôi đi thiến, cậu có biết là cậu suýt chút nữa đã tự tay bóp nát hạnh phúc cả đời của mình rồi không?"
Tôi: "???"
Tôi ngơ ngác.
Rốt cuộc Giang Chỉ là người hay mèo?
Aaaa, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, tôi nhanh tay chộp lấy cái gối ném về phía hắn.
"Cút đi, đồ biến thái!"
5.
Nhờ diễn xuất tinh vi của tôi, Giang Chỉ dường như cũng nhận ra việc mình nửa đêm nửa hôm leo lên tầng ba nhà người ta là rất bệnh hoạn.
Hắn khựng lại, vẫn là không cam tâm nhíu mày, cúi người xuống.
Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay tôi.
"Cậu muốn làm gì?"
Tôi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn "chậc" một tiếng: "Thẩm Lê, dám trốn tránh tôi nữa, tôi sẽ..."
Hình như hắn đã nghĩ ra điều gì đó, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng.
Cuối cùng hung dữ nói: "Đừng có nhìn... của tôi nữa."
Lúc rời đi, hắn véo véo mặt tôi: "Được rồi, tôi sẽ thôi miên cậu, Thẩm Lê, nhìn tôi này, quên chuyện tối nay đi, từ bỏ ý nghĩ thiến tôi đi."
Trong bóng tối, đôi mắt Giang Chỉ lóe lên ánh sáng xanh lục.
Tôi cố gắng cấu vào tay để bản thân tỉnh táo hơn.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi.
6.
Sáng hôm sau, tôi ngẩn người một lúc lâu, tiêu rồi, tôi vẫn nhớ chuyện tối qua.
Bước vào trường, tôi vẫn còn hơi sợ hãi, sợ Giang Chỉ ghi hận, sẽ bắt nạt tôi tàn nhẫn hơn.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, trên bàn tôi bị đổ một lọ mực.
Tôi hỏi xung quanh xem ai làm, chẳng ai chịu nói cho tôi biết.
Tôi nghiến răng, lần sau mà tóm được Giang Chỉ, không thiến thì tôi sẽ lột da hắn.
Tôi lau sạch mực, nhưng trên bàn vẫn còn một lớp màu đen, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh lấy nước.
Mực nhuộm đen cả hai tay tôi.
Tôi cúi đầu, có chút bực bội.
Hôm nay tôi đến trường sớm, trong trường chưa có nhiều học sinh.
"Meo ~"
Tiếng mèo kêu khe khẽ thu hút sự chú ý của tôi.
Một cái đầu lông xù thò ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trum-truong-la-meo/chuong-2.html.]
Là con mèo tam thể kia, nó đang giả vờ ngây thơ.
Tôi vẫn còn nhớ tối qua Giang Chỉ kêu tôi quên chuyện tối qua đi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nhịn cơn giận này.
7.
Tôi mỉm cười: "Mèo hoang ở đâu đến đây thế?"
Tôi muốn chọc tức Giang Chỉ, liền đưa tay đầy mực về phía đầu nó, xoa xoa loạn xạ.
Giang Chỉ bị tôi xoa đến ngây người.
Bộ lông trắng muốt, mềm mại bỗng chốc đen thui một mảng.
Tôi nhận xét: "Xấu thật đấy".
Con mèo lập tức xù lông: "A Lê dám chê mình xấu! Không thể nào! Hôm nay mình soi gương tận hai trăm năm mươi lần, còn tắm bằng sữa tắm loại A Lê thích nhất đấy."
Nó "meo meo" phản đối.
Tôi che miệng nó lại, vì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Tôi nhanh chóng rời khỏi bồn rửa tay.
Cô bạn sau lưng khoác tay một nữ sinh khác, đang bàn tán về Giang Chỉ.
Từ ngoại hình cho đến tính cách.
Câu nào câu nấy đều là khen ngợi.
À mà quên mất, Giang Chỉ tuy là trùm trường nhưng thành tích rất tốt, gia đình giàu có, đã quyên góp cho trường tận ba tòa nhà.
Nên chỉ cần Giang Chỉ không gây ra chuyện gì quá lớn, trường học cơ bản đều nhắm mắt cho qua.
Dù sao thì hắn vừa giàu vừa học giỏi mà.
Bị khen đến mức con mèo bất giác ưỡn ngực.
"Giang Chỉ..."
Con mèo nghe thấy tôi nhắc đến Giang Chỉ, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn tôi.
Tôi thản nhiên dội một gáo nước lạnh: "Hắn chẳng qua chỉ là một tên khốn mà thôi."
Giang Chỉ: ‘’Tôi? Tên khốn?’’
8.
Làm bài tập xong, tôi đứng dậy, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Giang Chỉ (đã biến thành người) ở cửa.
Tôi lảng tránh ánh mắt của hắn.
Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Đại soái ca Giang Chỉ, cậu mới đi đào than về à?"
Lúc này tôi mới chú ý đến khuôn mặt trắng nõn của hắn có dính vài vệt mực rất rõ ràng.
Hắn nhíu mày, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt run run, tai đỏ bừng, hung dữ nói với bọn họ: "Đây là minh chứng của tình yêu!"
Tôi vừa mới bước ra khỏi lớp, nghe thấy câu này, suýt chút nữa thì trượt chân ngã trên sàn nhà.
Được lắm, lại thêm một lý do để thiến Giang Chỉ rồi.
À, tôi còn phát hiện ra, sau khi Giang Chỉ biến thành người, tôi không thể nghe thấy tiếng lòng của hắn nữa.