Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùm Trường Là Mèo - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-01 05:39:09
Lượt xem: 514

Ai ngờ tên Giang Chỉ này lại sợ nước, vừa nhìn thấy nước đã khịt mũi.

Tôi vỗ vỗ đầu nó: "Ngoan nào."

Nó ngây người ra, ngơ ngác nhìn tôi, sau đó im lặng không nói gì nữa.

Tôi tắm cho nó rất thuận lợi, làm ướt lông, thoa sữa tắm.

Đang tắm dở, nó biến thành người.

Giang Chỉ mặt đỏ bừng, trên chóp mũi dính một chút bọt xà phòng, vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, ngồi trong thau, nghiêng đầu nhìn tôi.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Đôi mắt hắn ngấn lệ, hàng mi dày rậm ướt sũng: "A Lê đừng ghét tôi, được không?"

29.

"Không ghét."

Tôi quay mặt đi.

"Nếu A Lê không ghét tôi, sao lại không nhìn tôi?"

"Cậu mặc quần áo vào trước đã."

Tôi quay lưng về phía hắn, đây không phải là vấn đề ghét hay không, mà là tôi sợ mình sẽ "lẹo mắt" mất.

Phía sau không còn tiếng động nữa, tôi quay đầu lại nhìn, đuôi mắt hắn đỏ ửng, nước mắt tí tách rơi xuống nước, tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Khụ.

Tôi dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho hắn: "Tôi không ghét cậu."

"Vậy là thích rồi."

Giang Chỉ ngẩng đầu lên, chưa kịp để tôi phản ứng đã nhanh chóng áp sát lại.

Sau đó, môi tôi chợt nóng ran.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi thật sự cạn lời: "A Lê đã bị tôi đóng dấu rồi, là người của tôi rồi nhé!"

Chết tiệt, sao mặt tôi lại nóng thế này?

30.

Sáng hôm sau, tôi bị một tiếng động lớn đánh thức.

Tôi vội vàng ngồi dậy, thấy Giang Chỉ đang vén chăn lên, nhìn tôi.

Gương mặt hắn dần đỏ ửng: "Cậu... tôi..."

"Nhà tôi không có giường dư."

"Ồ." Giang Chỉ ngơ ngác đáp.

Sau đó, hắn như người mất hồn, tôi nói gì hắn làm nấy.

Hắn quên mất việc mình đột nhiên biến thành người, nhưng lại nhớ rất rõ chuyện bị tôi nhìn thấy hết và chủ động hôn tôi, còn những chuyện sau đó thì hắn không nhớ gì cả.

Vào trường học, mặt Giang Chỉ càng đỏ hơn.

"Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

Hắn vội vàng bỏ chạy.

Tôi vừa bước vào lớp học, Tạ An đã ngẩng đầu nhìn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trum-truong-la-meo/chuong-9.html.]

"Tối qua cậu ở cùng Giang Chỉ à?"

"Ừ."

Tạ An cười nhạo: "Thẩm Lê, cậu có biết Giang Chỉ có hôn thê rồi không?"

Tôi khựng người.

"Dù sao Giang gia cũng là gia đình giàu có, môn đăng hộ đối, chuyện hôn ước từ nhỏ cũng không có gì lạ."

Tạ An nắm lấy tay tôi: "Cho nên, Thẩm Lê, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng thích cậu ta."

"Nếu sau này cậu thật sự cần một người bạn đời, hãy nhìn những người xung quanh mình."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhếch mép: "Sao cậu biết?"

"Hơn nữa, tôi mình thích Giang Chỉ khi nào?"

31.

Giang Chỉ thích nửa đêm đến tìm tôi, giống hệt một con cú đêm.

Con mèo tam thể ngậm một bông hoa đang nở rộ trong miệng.

Vừa nhìn thấy tôi đã nằm ngửa bụng ra, phát ra tiếng "gừ gừ".

Xua tan sự yên tĩnh của căn phòng.

Sau khi con mèo tam thể đến được vài ngày, tôi dùng wechat nhắn tin cho Giang Chỉ, bảo hắn sau này đừng đến tìm tôi nữa.

[Mèo ngốc: "!"]

[Mèo ngốc: "Thẩm Lê, cậu đang nói gì vậy! Cái gì mà ‘đừng đến tìm tôi nữa’!"]

[Mèo ngốc: "Chết tiệt, đừng đi, tôi đang ở gần đây, đợi tôi một lát, giải thích rõ ràng cho tôi!"]

Tôi lại gửi một tin nhắn: ["Nghe lời tôi, không nghe lời thì sau này không được tôi vuốt ve nữa."]

Sau đó gửi thêm một nhãn dán vuốt ve đầu mèo.

[Mèo ngốc: "?"]

Tôi cất điện thoại, trên lầu vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta đẩy ra.

Tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, tôi bị đẩy ra ngoài.

Có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

"May quá, chỉ trúng con mèo, không trúng người."

Có người thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn lại, thì ra là một con mèo tam thể đang tập tễnh chạy vào bụi cỏ.

Trên mặt đất còn lưu lại một vũng máu.

Vũng m.á.u đó cũng nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ um tùm.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất an khó tả, vội vàng gửi tin nhắn cho Giang Chỉ, nhưng không có ai trả lời.

Tôi biết tất cả những chuyện này đều là do con người sắp đặt, cho dù là vụ bắt nạt ở trường, hay là những người kỳ quái ngày hôm đó, cho đến chuyện chiếc áo khoác bị vứt đi, tất cả đều là do con người cố ý.

Mục tiêu nhắm đến chính là Giang Chỉ.

Còn tôi chỉ là con mồi nhử.

Loading...