Trùm trường thích tôi rồi - Chap 4: Tôi chỉ muốn tử tế một chút thôi.
Cập nhật lúc: 2024-09-28 23:10:20
Lượt xem: 10
Chân tay tôi bị chớt chảy m.á.u kèm theo sự tủi thân,khổ sở khiến tôi òa khóc.
Bạn bè cậu vẫn tiếp tục cười, một người lên tiếng."Trời ơi, khóc chỉ khiến mày càng trở nên tệ hơn thôi, như thể điều đó là có thể vậy. Tại sao mày lại khóc thế, đồ mọt sách?".Tôi biết họ nói đúng khóc chỉ khiến tôi tệ thêm thôi nhưng tôi không biết vì sao nước mắt càng tuôn ra.
Bạn cậu ta lại lên tiếng.
"Cậu đang trong kỳ kinh nguyệt hay sao thế? Cậu đúng là đồ lập dị.."
Cậu ta gật đầu đồng tình với bạn mình "Ừ, chắc là vậy rồi, đang trong kỳ kinh nguyệt khiến cậu dễ xúc động và nhạy cảm, đúng không? Chỉ có cậu mới khóc vì chuyện ngớ ngẩn này thôi, đồ mọt sách."
Cậu ta nhìn khuôn mặt đang nức nở của tôi, một nụ cười tàn nhẫn hiện trên môi, rõ ràng là thích thú khi thấy tôi khóc, cậu ta lại nói.
"Chắc chắn là mày sẽ không sớm có bạn trai đâu, đồ khóc nhè. Ai mà muốn một cô bé kỳ lạ và đáng thương khóc lóc vì bị ngã một chút chứ?"
Tôi bỏ qua lời trêu chọc của cậu ta,cố gắng nhịn đau đứng dậy.
Cậu ta đứng đó nhìn bạn, một nụ cười tàn nhẫn trên môi.
"Aww,cậu đang cố đứng dậy à? Thật thảm hại, thực ra cậu chẳng có chút sức lực nào trong đôi tay yếu ớt của một đứa mọt sách, đúng không? Cậu thật vô dụng, khóc lóc vì bị ngã. Nghiêm túc đấy, làm sao cậu có thể kiếm được một người bạn trai như thế này chứ? Tôi thấy tội nghiệp cho anh chàng bị kẹt với cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trum-truong-thich-toi-roi/chap-4-toi-chi-muon-tu-te-mot-chut-thoi.html.]
Cậu ấy cười khúc khích và nhìn lại những người bạn của mình, họ đang cười trước nỗ lực đứng dậy của tôi."Thật buồn cười, nhìn cậu ấy cố gắng đứng dậy kìa, cậu ấy yếu ớt và vô dụng quá, cậu ấy sẽ không thể đi đâu sớm đâu, đây là quang cảnh đẹp nhất mà chúng ta có thể thấy trong ngày hôm nay."
Cậu liếc nhìn bạn mình lần nữa, tất cả bọn họ đều thích thú khi nhìn tôi thất bại và vật lộn.
"Cậu ấy yếu đuối và vô dụng đến mức buồn cười. Tại sao chúng ta không giữ cậu ấy ở đây cả ngày. Cậu ấy sẽ không bao giờ tự đứng dậy được, ý tôi là hãy nhìn vào những nỗ lực của cô ấy. Bạn nghĩ sao, chúng ta có nên giữ cậu ấy ở đây cả ngày không? Chúng ta sẽ rất vui khi nhìn cậu ấy cố gắng đứng dậy chỉ để rồi lại ngã xuống đất."
Khi tôi chuẩn bị ngã khụy một lần nữa một bàn tay ở đâu giữ chặt cánh tay tôi.Cậu ta từ từ đưa tay ra và nắm lấy tay tôi để giúp tôi đứng dậy, nâng tôi lên. Khi cậu ta làm như vậy, bạn bè cậu ta trông ngạc nhiên và bối rối, nhìn Đăng giúp tôi.
Khi tôi đứng dậy, cậu ta buông tay tôi ra và lùi lại một bước, biểu cảm của cậu ta có phần dịu dàng hơn trước. Cậu ta liếc nhìn bạn bè mình, họ đang nhìn cậu với vẻ không tin và bối rối.
Bạn 1: "Mình vừa thấy đúng không? Minh Đăng vừa giúp cậu ấy dậy sao? Không đời nào chuyện đó xảy ra."* *Bạn 2: "Nhưng tại sao? Tại sao lại giúp cô ấy? Sau tất cả những lần bắt nạt mà Đăng gây ra cho cậu ấy, tại sao lại thực sự giúp cậu ấy?"*
Cậu ta nhìn lại tôi, mắt cậu ấy chạm mắt tôi trong giây lát, cậu ta nhanh chóng quay đi, không muốn thể hiện bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào trước mặt bạn bè. Đăng lên tiếng, cố gắng tỏ ra thản nhiên.
"Đừng quen với điều đó, tôi chỉ muốn tử tế một chút thôi, đừng mong điều đó xảy ra lần nữa.."