Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:07:31
Lượt xem: 3,946

Trên yến tiệc trong cung.

Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát.

Mọi người đều điếng hồn!

“Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!”

Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng.

Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu:

“Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta có một bí mật không thể cho ai biết được.

Ta đã trùng sinh sau khi ch*t!

Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt.

Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng.

Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên…

Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?”

Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra.

Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?”

Không sai! Ta trùng sinh rồi!

Quay về năm đầu tiên lúc ta và Lâm Thụy Hiên vừa thành hôn!

Ánh mắt rơi xuống tấm chăn trải trên mặt đất, ta có chút giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-ta-de-lai-thu-hoa-ly/chuong-1.html.]

Kiếp trước ta thành hôn với một võ tướng theo sự sắp xếp của phụ hoàng, ta nhìn Lâm Thụy Hiên thế nào cũng chẳng thấy vừa mắt.

Từ trước đến nay ta chưa từng dùng sắc mặt tốt để nhìn Lâm Thụy Hiên, dù thỉnh thoảng y có đến chỗ ta sinh hoạt phòng the, nhưng nếu y làm ta đau, sau khi xong việc ta sẽ đá y khỏi giường rồi đi ngủ luôn.

Vì vậy hôn sự trong ba năm nay, đa phần đều là ta ngủ trên giường, Lâm Thụy Hiên trải chăn ngủ dưới đất.

Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng lại bất giác đau cay đắng.

Kiếp trước, là Tống gia nợ Lâm Thụy Hiên.

Trùng sinh ở kiếp này, ta muốn đối xử tốt với y hơn một chút, thậm chí là nhiều hơn một chút.

Kẻ khác không biết, nhưng ta biết y là nam nhân uy vũ nhất trong thiên hạ, là anh hùng của Khương quốc, là phu quân bất khả chiến bại của ta.

“Thụy Hiên, chàng lên giường ngủ đi.” Ta nhẹ nhàng gọi y.

Lâm Thụy Hiên vừa định nằm xuống, nghe được những lời này liền cứng đờ cả người.

Đây là lần đầu tiên ta gọi tên y một cách dịu dàng như vậy.

Y quay lại nhìn, ta đang ngồi tựa đầu giường với đôi mắt đỏ hoe, phía dưới người đang đắp chăn, để lộ ra bờ vai trắng nõn nà.

Giữa tâm mi đó dường như hiện lên chút tình ý lạ kỳ.

Lâm Thụy Hiên nhìn tới bụng dưới của có chút thắt lại, trong lòng chợt dâng lên một cơn giận khó lòng kìm chế được.

Đáy mắt y cuồn cuộn thâm ý, giọng nói khàn đặc: “Được.”

Đây không phải là lần đầu tiên.

Ta là thân công chúa cao quý, khi nào ta muốn ta sẽ rủ lòng thương cho y lên giường hầu hạ ta, lúc ta chẳng muốn, y chỉ có thể nuốt cơn giận cho đến hôm sau.

Chỉ là, ban ngày mới cãi nhau inh ỏi, ban đêm ta lại yêu cầu ngủ chung như hôm nay thì đúng là mới gặp lần đầu.

Nàng nghĩ y là thứ gì? Một kẻ làm ấm giường, gọi thì đến đuổi thì đi à?

Loading...