Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:09:35
Lượt xem: 7,450
Hai người đang dựa lưng vào dưới gốc cây vốn dĩ không hề biết sự xuất hiện của Tống Nghệ Hề.
Giang Lạc Nguyệt đưa cho Lâm Thụy Hiên một chiếc hầu bao: “Thụy Hiên, sinh thần vui vẻ.”
“Mỗi năm cũng chỉ có nàng là nhớ tới sinh thần của ta.” Giọng nói dịu dàng mà Lâm Thụy Hiên dành cho Giang Lạc Nguyệt là thứ mà Tống Nghệ Hề chưa từng được nghe thấy.
Nhất thời, Tống Nghệ Hề cảm thấy trái tim mình như bị một vật nặng đè lên.
Sau đó, nàng lại nghe thấy Giang Lạc Nguyệt thở dài…
“Thụy Hiên, nếu như năm đó phụ thân của ta không bị bệ hạ giáng tội, nếu như chàng không bị ép cưới công chúa, thì chúng ta đã có thể thực hiện hôn ước đó, hôm nay ta và chàng cũng đã sinh đủ trai đủ gái rồi.”
Rầm lên một tiếng.
Tống Nghệ Hề như bị sét đánh qua tai.
Tống Nghệ Hề hoàn toàn không còn nghe được những lời nói sau đó của hai người họ nữa, nàng rời khỏi võ đài hệt như đang chạy trốn.
Nàng cũng không biết mình đã về đến phủ công chúa bằng cách nào, chỉ nghiêm ngặt ra lệnh cho tỳ nữ nhất định không được tiết lộ dù chỉ là nửa lời chuyện hôm nay nàng đã tự mình đến võ đài tìm y.
Tống Nghệ Hề tuyệt vọng ngồi trong phòng ăn, trái tim nàng như bị xé thành trăm mảnh.
Hóa ra, Lâm Thụy Hiên đối xử tốt với Giang Lạc Nguyệt như vậy, là vì họ đã có hôn ước.
Hóa ra, bọn họ thật sự yêu mến lẫn nhau…
Tống Nghệ Hề nhìn chiếc bàn đầy ắp đồ ăn, trong lòng lại càng thêm chua xót.
Lần trước y nói thức ăn nàng nấu như thức ăn cho chó, nàng đã không ngại cực khổ mài giũa tay nghề, vốn cứ nghĩ rằng có thể làm cho Lâm Thụy Hiên thay đổi suy nghĩ, thật không ngờ từ khi bắt đầu đã là phí công vô ích…
Lúc Lâm Thụy Hiên về đến, Tống Nghệ Hề vẫn đang ngồi trầm tư cạnh bàn.
Nhìn thấy những món ăn trên bàn còn chưa động đũa, đôi mày của y khẽ động đậy: “Không phải nói công chúa không cần đợi sao? Sao còn chưa dùng bữa?”
Tống Nghệ Hề vừa khôi phục lại trạng thái, mi mắt khẽ run run.
Nàng có nén nỗi đau trong lòng xuống, gượng cười nói: “Chàng ăn rồi sao, để ta sai người đem bỏ mấy thứ này.”
Nhưng chẳng đợi nàng gọi người đến, Lâm Thụy Hiên đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng.
Tống Nghệ Hề có chút ngạc nhiên, mất một lúc mới phản ứng được: “Đều nguội lạnh rồi, để ta sai người hâm lại.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lâm Thụy Hiên cầm đũa lên gấp mấy miếng bỏ vào miệng, thấp giọng nói: “Rất ngon.”
Vốn trái tim đang đau nhói nhưng chỉ vì lời khen này của y mà mọi đau đớn đều tiêu tan.
Trong vô thức, nàng mở miệng: “Vậy sau này mỗi ngày ta đều nấu cho chàng ăn được không?”
Khi lời này nói ra, Lâm Thụy Hiên liền đặt đũa xuống: “Thân thể công chúa quý giá tựa ngàn vàng, thật sự không cần vì một kẻ phàm phu tục tử như ta mà phải tự mình xuống bếp nấu ăn, cũng không cần cố ý đợi ta về dùng bữa, đói quá có hại cho cơ thể.”
Nhất thời, Tống Nghệ Hề đã tràn ngập nỗi buồn u sầu.
Một lúc sau, nàng mới nhỏ giọng nói một câu: “Được, chàng đã không thích, vậy sau này ta không làm nữa.”
Màn đêm buông xuống.
Hai người nằm quay lưng về phía nhau, chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-ta-de-lai-thu-hoa-ly/chuong-8.html.]
Tống Nghệ Hề đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã lấy hết dũng khí nhích lại gần y thêm một chút, nàng run rẩy choàng hai tay, từng chút từng chút ôm lấy cơ thể y.
Hơi thở của Lâm Thụy Hiên đột nhiên trở nên nặng nề, gương mặt Tống Nghệ Hề đỏ bừng như sắp tứa máu.
Ánh trăng sáng rực ngoài trời, bóng người phản chiếu trên màn cửa sổ rộng lớn.
Sau một trận ân ái cuồng nhiệt, cơ thể hai người đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi lý trí ham muốn thân thể lên đến đỉnh điểm, Tống Nghệ Hề choàng tay ôm cổ Lâm Thụy Hiên, thì thầm: “Lâm Thụy Hiên, chúng ta sinh con đi nhé?”
Cả người y liền cứng đờ lại.
Lâm Thụy Hiên lại thở dài, chỉ nói ra vài chữ: “Không thích hợp.”
Tống Nghệ Hề cảm thấy như đang từ trong hang lửa nóng bỏng rơi thẳng xuống hầm băng lạnh lẽo.
Trong lều Phù Dung, mây tan mưa tạnh.
Tống Nghệ Hề không chợp mắt được.
Nàng nhớ lại từng chuyện mà kiếp trước này đã làm với Lâm Thụy Hiên, nghĩ đến cuộc xâm lược của Hung Nô vào ba năm sau, trong lòng nàng càng cảm thấy bất an.
Trong màn đêm tĩnh lặng, nàng không kìm được lòng hỏi y: “Lâm Thụy Hiên, nếu ta đi xin phụ hoàng giao lại chức tướng quân cho chàng, để chàng quay lại doanh quân, chàng thấy có được không?”
Cuộc chiến ba năm sau là chuyện không thể tránh khỏi, nếu Lâm Thụy Hiên có thể càng sớm dẫn quân, cũng có thể sớm ngày bố trí, nói không chừng có thể xoay chuyển tình thế.
Những lời này khi rơi vào tai Lâm Thụy Hiên thì ý nghĩa cũng đã thay đổi.
Giọng nói của y lạnh nhạt đi hẳn: “Thần giờ đã là phò mã, sớm đã không còn ý định dẫn quân nữa, công chúa không cần thay bệ hà thăm dò ý của ta.”
Trong lòng Tống Nghệ Hề lại nhói lên một nhịp, nàng vội vàng giải thích: “Ta không có ý đó...”
“Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Lâm Thụy Hiên ngắt lời nàng, quay lưng lại, không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng nữa.
Tống Nghệ Hề nghe thấy hơi thở đều đều của y, trong tim cảm giác như bị một hòn đá đè lên, vừa nặng nề vừa ngột ngạt lại vừa đau điếng.
Ngày hôm sau.
Khi Tống Nghệ Hề thức dậy, Lâm Thụy Hiên đã không còn ở trên giường.
Bên cạnh nàng là một khoảng trống lớn, tâm hồn của Tống Nghệ Hề cũng có một khoảng trống lạc lõng.
Mãi đến khi trời tối, Lâm Thụy Hiên mới quay lại.
Không đợi nàng đi đến, Lâm Thụy Hiên đã lẳng lặng đi đến trước mặt nàng quỳ xuống.
Tống Nghệ Hề thảng thốt: “Chàng có ý gì vậy?”
Lâm Thụy Hiên trầm giọng nói: “Thần muốn xin công chúa một việc.”
“Chàng nói đi.” Tống Nghệ Hề vội vàng nói.
“Thần muốn xin công chúa đến xin bệ hạ ra lệnh ân xá, chuộc thân Lạc Nguyệt trong thanh lâu về.”