Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-05-03 23:07:57
Lượt xem: 2,007
18
Chúng tôi vẫn phải tìm một chiếc xe khác.
Trên đường đi, tôi cũng nhìn thấy một số xe nhưng đều đã hỏng, không thể khởi động, vì vậy tôi định vào làng tìm kiếm, có lẽ ở đó sẽ có xe không sử dụng.
Nhưng vừa đến làng, chúng tôi đã thấy dấu hiệu có người sinh sống, chúng tôi lập tức rút lui nhưng vẫn bị phát hiện.
Hơn hai mươi người đàn ông và phụ nữ vây quanh, trong tay cầm súng, dao, họ cướp hết thức ăn, xăng dầu, áo mưa, áo khoác chống rét, xẻng và búa của bọn tôi.
Họ không g i ế t bọn tôi nhưng cũng không cho bọn tôi ở lại làng, để chúng tôi tự sinh tự diệt.
Trong môi trường khắc nghiệt như vậy và mất hết mọi thứ, chúng tôi chắc chắn không thể sống được bao lâu.
"Các người ở đây cũng chẳng chịu đựng được bao lâu, chúng ta trao đổi với nhau thì thế nào?" tôi hạ giọng nói với người đàn ông cầm đầu.
Người đàn ông khinh thường nhìn tôi: "Cô muốn trao đổi cái gì?"
Tôi lấy ra bức ảnh của Lục Trinh: "Anh ấy là quân nhân, anh ấy liên lạc với tôi nói rằng họ đang xây dựng một khu an toàn, vật tư đầy đủ, tôi có thể dẫn các người đến đó nhưng điều kiện là các người phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi."
Người đàn ông rất thận trọng: "Liên lạc đã bị cắt đứt từ lâu, tôi dựa vào đâu mà tin cô?"
Tôi đáp: "Mặc dù liên lạc đã bị cắt đứt nhưng đài phát thanh vẫn có thể sử dụng, tôi dùng đài phát thanh trên xe để liên lạc với anh ấy nhưng xe của chúng tôi bị đất đá lở đè hỏng ở trạm xăng, nếu không tin thì tôi có thể đưa bằng chứng cho anh."
Tôi đang lừa họ nhưng tôi cũng không hoàn toàn nói dối, sau khi khu an toàn được xây dựng, họ sẽ thông báo cho những người sống sót bằng cách phát thanh trên đài phát thanh, chỉ là hiện tại vẫn chưa bắt đầu.
"Đội trưởng, đừng tin cô ta, cô ta chắc chắn có đồng bọn."
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-thoi-tan-the-toi-dan-theo-ca-nha-di-tim-duong-song/chuong-18.html.]
"Chúng ta đã từng chịu thiệt hại, tuyệt đối không thể chịu thiệt thêm lần nữa."
Họ bàn tán xôn xao, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn theo thì thấy đó là nhân viên của trạm xăng mà chúng tôi gặp trước đó.
"Trương Việt, thật tốt khi gặp anh." Tôi vui mừng nhìn anh ta, chàng trai hai mươi hai tuổi này tuy tính tình có chút nóng nảy nhưng bản chất không xấu.
Trương Việt ngạc nhiên: "Cô quen tôi sao?"
Tôi đáp: "Trước khi virus bùng phát, tôi thường đến trạm xăng của anh, anh quên rồi sao? Tôi nhớ trạm xăng ở đường Thanh Niên phải không? Anh còn thường tặng tôi nước khoáng nữa, anh còn nhớ Đóa Đóa con gái tôi không, Đóa Đóa chào chú đi."
Thực ra trước tận thế, tôi không quen Trương Việt, những thông tin này đều là sau khi bọn tôi trở thành đồng đội thì anh ta nói cho tôi biết.
"Chào chú ạ." Đóa Đóa cẩn thận gọi một tiếng.
Trương Việt thấy tôi nói đúng thông tin của anh ta, ánh mắt dần không còn cảnh giác như vậy.
Những người xung quanh nghe thấy giọng nói của Đóa Đóa cũng không khỏi động lòng, nhiều người trong số họ cũng là cha mẹ, bây giờ con cái đều không còn, nhìn thấy Đóa Đóa cũng không khỏi xúc động.
Tôi nhân cơ hội chêm vào: "Xin mọi người hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không hại mọi người, nếu tôi không thể dẫn mọi người đến khu an toàn, lúc đó muốn g i ế t muốn c.h.é.m tùy các người."
"Đội trưởng, tin cô ấy lần này đi, dù sao bây giờ chúng ta đông người nên cũng chẳng sợ." Cuối cùng Trương Việt cũng đứng về phía tôi.
Người đàn ông lại nhìn bức ảnh trong tay tôi: "Chồng cô thực sự là quân nhân?"
"Tôi thề có trời." tôi giơ tay lên.
"Con trai tôi là quân nhân chính chính đáng đáng, tôi cũng thề có trời." Mẹ chồng tôi cũng giơ tay lên.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy thì tin các người lần này, các người tốt nhất đừng lừa chúng tôi."