Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-05-03 23:08:55
Lượt xem: 3,599
22
Tôi ngủ ngon lành mười hai tiếng đồng hồ, không còn gặp ác mộng nữa.
Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy Lục Trinh đi đến khu nghỉ ngơi gặp mẹ chồng và những người khác, khu nghỉ ngơi đều là những người sống sót, hiện tại có khoảng 10.000 người.
Tống Nguyên ở khu nghỉ ngơi của nam, cậu ta với đội trưởng đã đăng ký l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, hiện tại phụ trách hậu cần của khu an toàn.
Tôi sạc đầy điện thoại rồi bật máy lên, xem tin nhắn tôi gửi cho Lục Trinh, từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng thay đổi kết cục của kiếp trước.
"Lục Trinh, em muốn nói với anh một chuyện quan trọng, em đã trùng sinh." Tôi trực tiếp nói với anh, đưa điện thoại đến trước mặt anh: "Kiếp trước khi tận thế đến, em đã gửi tin nhắn cho anh, em biết kiếp này mọi thứ đều giống kiếp trước, vì vậy em mới chuẩn bị sẵn sàng, em cũng biết Long Loan sẽ xây dựng khu an toàn, vì vậy em mới tìm đến đây."
"Ngày 17/3 năm sau, khu an toàn của các anh sẽ gặp phải đàn zombie, toàn bộ khu an toàn sẽ sụp đổ."
Lục Trinh nhận lấy điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, sau đó nhìn tôi một cách chăm chú: "Tống Lam, loại virus này có liên quan đến em không, em thuộc tổ chức gì?"
Tôi đã đoán trước được phản ứng của anh, nếu anh dễ dàng tin tưởng thì mới là không bình thường.
"Lục Trinh, anh đã bị thương sau khi chiến đấu với zombie một lần. Anh cho rằng mình bị nhiễm virus nên đã nhốt mình lại, nhưng hóa ra anh chỉ bị thương ngoài da." Chuyện này kiếp trước anh đã kể cho tôi, anh nói ngoài tôi ra anh chưa từng nói với ai.
Ánh mắt Lục Trinh không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên kiếp này anh cũng không nói với người khác.
"Anh nói anh đã cứu một đứa trẻ giống Đóa Đóa, còn giúp nó tìm được bố mẹ, nhìn thấy gia đình họ đoàn tụ, anh đã lén lau nước mắt." Tôi kể từng chuyện kiếp trước cho anh nghe, mẹ chồng cũng ở bên cạnh, có thể thề rằng tôi không phải người xấu, tuyệt đối không phải gián điệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-thoi-tan-the-toi-dan-theo-ca-nha-di-tim-duong-song/chuong-22.html.]
Lục Trinh im lặng một lúc: "Hiện tại hệ thống phòng thủ ngoại vi của chúng ta có thể chống lại các cuộc tấn công bằng tên lửa, hơn nữa vệ tinh giám sát có thể theo dõi hướng di chuyển của đàn zombie, theo lý mà nói thì tình hình em nói không thể xảy ra."
Tôi lắc đầu: "Không đủ, nhiêu đó thì không đủ, chúng quá nhiều, hơn nữa một tuần trước khi đàn zombie tấn công, vệ tinh giám sát của chúng ta đã bị vệ tinh Starlink của nước ngoài phá hủy."
"Tống Lam, em quá mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại em đã an toàn rồi." Lục Trinh thấy tôi như vậy thì vẫn không tin rằng tôi đang nói thật giống bố tôi, anh ấy cho rằng tinh thần tôi căng thẳng trong suốt một năm qua đã khiến tôi bị ảo giác.
Tôi nghiêm túc nhìn anh: "Đây không phải ảo giác của em, tất cả đều là sự thật, hiện tại anh có thể không tin em nhưng đến ngày vệ tinh Starlink phá hủy vệ tinh của chúng ta, anh chắc chắn phải chuẩn bị phòng thủ cho khu an toàn, cũng tuyệt đối đừng rời đi."
Sau đó tôi không nói gì nữa, vì bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi là gieo một hạt giống trong lòng Lục Trinh.
"Được, anh hứa với em." Lục Trinh đồng ý nhưng tôi biết anh chỉ muốn tôi yên tâm.
Ngày thứ 365 sau tận thế, tôi trở thành nhân viên đăng ký hộ khẩu của khu an toàn.
Hiện tại ngày càng có nhiều người sống sót đến khu an toàn, tôi thấy rất nhiều người quen kiếp trước.
Dù không ai trong số họ biết tôi nhưng khi nhìn thấy họ đứng trước mặt mình bình an vô sự, tôi cảm thấy kiếp này rất đáng giá.
Anan
Tống Nguyên thỉnh thoảng qua thăm tôi, cậu ta học đại học chuyên ngành công nghiệp, hiện tại được điều từ hậu cần sang bộ phận sản xuất vũ khí, cũng coi như là nửa chuyên gia.
Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với bố mẹ, biết chúng tôi vẫn còn sống, họ vừa khóc vừa cười, mẹ nói với tôi rằng nửa tháng sau ngày tận thế, họ đã cải tạo xong xe và đi tìm tôi, kết quả bị bí thư ở quê nhà dẫn người trẻ tuổi chặn lại, vì vậy mới không thành công.
Nếu tôi không ngăn chặn được đàn zombie ở bên này thì khu an toàn của bố mẹ cũng sẽ gặp nạn, tôi dặn đi dặn lại họ phải nâng cao cảnh giác.