Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống - Chương 9-10-11
Cập nhật lúc: 2024-05-03 23:05:25
Lượt xem: 5,000
9
Ngày thứ ba của tận thế, mất điện.
Wi-Fi cũng mất, chỉ có thể dùng dữ liệu di động.
Lục Trinh vẫn không trả lời tin nhắn, tôi tiếp tục để lại lời nhắn nói rõ tình hình của chúng tôi, bảo anh ấy rằng chúng tôi sẽ cố thủ ở nhà khoảng một năm, nếu đến lúc đó vẫn chưa có cứu hộ thì sẽ đi về phía đông tìm khu an toàn.
Một năm sau, khu an toàn ở phía đông sẽ được xây dựng xong, bảo đảm cũng khá đầy đủ, lúc đó đi sẽ đỡ phải đi đường vòng.
Anh ấy không đọc được tin nhắn tôi để lại cho anh ấy ở kiếp trước vì lỗi thông tin liên lạc, và có lẽ kiếp này cũng vậy.
Nhưng mục đích thực sự của tôi cũng không phải hoàn toàn là để giãi bày nỗi lòng, những lời nhắn này còn có mục đích khác, nếu không may có chuyện gì xảy ra, hy vọng những tin nhắn này sẽ có ích.
10
Đóa Đóa muốn ăn trứng ốp la, mẹ chồng đang bận rộn trong bếp, Tống Nguyên đang quan sát tình hình bên ngoài, tôi vì canh đêm nên rất buồn ngủ, về phòng ngủ bù.
Khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, Đóa Đóa đang vẽ tranh trong phòng khách, mẹ chồng vẫn ở trong bếp, mùi thịt hầm thơm phức bay ra.
Tôi lập tức chạy đến tắt bếp: "Mẹ, đừng làm đồ ăn thơm như thế này, sẽ bị người khác ngửi thấy."
Mẹ chồng ngạc nhiên nhìn tôi: "Ngửi thấy thì sao, chúng ta cũng phải ăn chứ, với lại mất điện rồi, những miếng thịt này không ăn nhanh sẽ hỏng mất."
"Bây giờ thì không sao nhưng sau này nếu không có gì ăn thì chúng ta sẽ nguy hiểm." Tôi đã tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của những kẻ đói khát còn đáng sợ hơn cả zombie, họ dùng mọi thủ đoạn để cướp thức ăn.
Đến lúc đó, đạo đức và pháp luật không còn giá trị, bản chất xấu xa của con người sẽ bộc lộ rõ ràng.
Những ký ức kinh hoàng đó khiến cơ thể tôi run rẩy không tự chủ, tôi nghĩ mình có lẽ đã mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Mẹ chồng cũng hiểu, bà dùng bàn tay ấm áp của mình xoa mặt tôi: "Con à, con đã phải chịu nhiều khổ sở rồi."
Tôi dần bình tĩnh lại, mỉm cười với mẹ chồng: "Không sao, đã qua rồi."
Mặc dù có thể sẽ phải đối mặt với những điều kinh khủng đó một lần nữa nhưng tôi không còn sợ hãi nữa, gia đình chính là nguồn sức mạnh của tôi.
Số lượng zombie trong khu chung cư ngày càng đông, nơi này đã trở thành lãnh địa của zombie.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-thoi-tan-the-toi-dan-theo-ca-nha-di-tim-duong-song/chuong-9-10-11.html.]
Ngày thứ tư của tận thế, nước ngừng chảy.
Chúng tôi bắt đầu ngừng tắm, chỉ dùng nước sạch để lau người. Nhà vệ sinh dùng bô vệ sinh đơn giản đã mua, chất thải sẽ được thu gom vào túi đựng rác để xử lý tập trung.
Thời tiết bắt đầu nóng lên, trong không khí có mùi hôi thối, rất nhanh dịch bệnh cũng bùng phát, nhiều người may mắn sống sót những ngày đầu dần dần c h ế t vì bệnh tật vì dịch bệnh này.
Tôi đeo khẩu trang, trong nhà xịt nước khử trùng, từ hôm nay tôi bắt đầu cho mọi người uống vitamin và tập thể dục để tăng cường sức đề kháng, cố gắng không bị bệnh.
Ngày thứ năm của tận thế, tín hiệu điện thoại chập chờn, sau đó mất hẳn, tôi mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Ngày thứ sáu của tận thế, một nhóm nhân viên cứu hộ xuất hiện ở phía bên kia sông nhưng khi đi qua cầu thì bị hàng vạn con zombie chặn lại, cuối cùng chỉ có thể phá cầu mới có thể rút lui.
Tôi ôm Đóa Đóa đứng trên sân thượng nhìn cảnh tượng đó, trong làn khói mù mịt, Đóa Đóa hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố có đến cứu chúng ta không?"
Tôi gật đầu, mặc dù Lục Trinh không có ở đó, anh ấy đang ở nơi nguy hiểm hơn, tôi chỉ muốn cho Đóa Đóa tràn đầy hy vọng.
Dù sao thì chúng tôi vẫn còn một năm để chờ đợi.
Ngày thứ bảy của tận thế, cả gas cũng không còn.
Sáng sớm, tôi bị tiếng xe ô tô chạy đánh thức, vén rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc xe ô tô màu đen cán qua zombie mở đường đến cửa siêu thị.
Trên xe có một người đàn ông mặc đồ bảo hộ nghiêm ngặt chạy vào siêu thị, một lát sau anh ta ôm mấy hộp sữa bột chạy ra, tốc độ của anh ta rất nhanh, giống như một vận động viên chạy nước rút nhưng những con zombie nghe thấy tiếng động đã bao vây và nhấn chìm anh ta...
Khi đàn zombie tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại mấy hộp sữa bột dính máu.
Người lớn có thể chịu đựng được đói nhưng trẻ con thì không, con cái là m.á.u mủ của cha mẹ, mà con cái muốn sống thì cha mẹ dù biết có thể c h ế t cũng sẵn sàng mạo hiểm.
Nhiều người cũng giống như tôi, chứng kiến cảnh tượng người đàn ông đó, rất nhiều người muốn đến siêu thị lấy thức ăn đã từ bỏ ý định.
"May mà kiếp trước em biến thành zombie sớm." Tống Nguyên cảm thán.
Anan
Tôi đáp: "Kiếp này thì mơ đi nha."
Đột nhiên, một tiếng động cơ vang lên gần đó, tôi lập tức kéo Tống Nguyên về phòng.
Máy bay không người lái bay lượn trên khu chung cư, có lẽ là đang quan sát tình hình khu chung cư, nó bay một vòng rồi bay đi.
Tôi nhìn theo hướng nó hạ cánh, chính là khu chung cư của chúng tôi.
Đêm nay tôi không ngủ được, tôi cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.