Trùng Sinh Tôi Trả Thù Gã Phu Quân Tra Nam - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:55:25
Lượt xem: 314
Điều kiện là, Lạc Minh cũng phải được vào phủ công chúa. Hắn vốn là nam kỹ, bị người đời chà đạp, nhưng nếu có thể làm nhục dòng dõi hoàng tộc cao quý, hắn sẽ cảm thấy mình hơn người vạn lần.
Kẻ đáng thương nhất, cũng phải tìm kiếm cảm giác tồn tại từ phụ nữ.
“Giết hắn, đem quăng cho chó ăn.” Công chúa ra lệnh, “Áp giải Mã Tư An tới đây.”
Mã Tư An nhìn tờ giấy tự thú do Lạc Minh viết, liền biết mình không còn đường thoát.
Chàng khẩn cầu công chúa, nể tình phu thê một ngày nghĩa trăm ngày xin tha cho chàng một mạng.
“Dùng hình phạt dìm nước.” Gương mặt lạnh lùng của công chúa không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, “Sau đó trói đá vào người, nhấn chìm xuống đáy sông.”
“Mã Tư An, ngươi đã hứa với người ta sẽ nhảy sông tự tử, thì phải giữ lời.” Công chúa nhìn ta, “Tiểu Cẩn, Mã Tư An giao cho ngươi xử lý.”
12
Ta đích thân đi giám sát hành hình.
Mã Tư An quỳ rạp dưới chân ta, van xin thảm thiết: “Tiểu Cẩn, ta biết công chúa nghe lời ngươi nhất, ngươi hãy giúp ta cầu xin nàng, ta không muốn chết.”
Ta ngồi xổm xuống: “Phu quân, chàng đã từng hứa sẽ c.h.ế.t cùng thiếp, chàng còn nhớ không?”
Chàng đột nhiên trợn tròn mắt, lưỡi líu nhíu: “Nàng, nàng là?”
“Nhớ ra rồi sao?” Ta vui vẻ nâng cằm chàng lên, “Trói một tảng đá nhấn chìm xuống sông sao đủ? Ta đã đặc biệt mua một ít cá ăn thịt người từ thương nhân thả vào sông rồi, ta muốn xem, lột da lột thịt rồi, thì trái tim của chàng có phải màu đen không?”
“Không, tha cho ta, van cầu nàng.” Mã Tư An nước mắt giàn giụa, “Ta chỉ là tham luyến quyền thế, nhất thời hồ đồ mà thôi.”
“Tham luyến quyền thế thì có thể xem mạng người như cỏ rác sao?” Ta cười lạnh, “Hồ đồ thì có thể làm bậy sao? Mã Tư An, chàng thật sự cho rằng trên đời này không có báo ứng sao?”
Ta đứng dậy, ra lệnh: “Quăng hắn xuống.”
Ta ép buộc bản thân phải tận mắt chứng kiến, nhìn Mã Tư An giãy giụa trong nước, đàn cá ăn thịt người ào tới, gặm nhấm chàng đến tận xương trắng.
13
“Tiểu Cẩn,” Công chúa gọi ta lại, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Sao người biết ta không phải Tiểu Cẩn?”
“Tiểu Cẩn theo ta nhiều năm, ta sao có thể không biết tính tình của nàng ấy chứ? Nàng ấy lương thiện nhưng nhu nhược, quan trọng là, nàng ấy không thể nào nói ra những lời trên lầu thành hôm đó.”
“Ta vốn là người đã chết, người tin không?” Ta không định giấu diếm nữa.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, bản cung còn gì là không dám tin nữa.”
“Dù ngươi là ai,” Công chúa quyết định không truy hỏi nữa, “Bản cung đều phải cảm ơn ngươi, là ngươi đã tát cho bản cung một cái tỉnh ngộ, để bản cung biết được mười mấy năm qua mình sống ngu muội đến nhường nào.”
“Công chúa, Tiểu Cẩn cũng là một người con gái bất hạnh, ta nghĩ, nếu những cô gái như nàng ấy cũng có cơ hội được đến trường, học hành tử tế, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ khác.”
Công chúa nắm lấy tay ta, trịnh trọng hứa hẹn: “Bản cung hứa với ngươi, bản cung nhất định sẽ cố gắng làm được.”
Ta mỉm cười: “Công chúa, người phải làm niềm tự hào của nữ tử trên đời này.”
“Không, ta sẽ để hàng ngàn hàng vạn nữ tử, tự hào về chính bản thân mình.”
Ta rưng rưng nước mắt, nhịn không được ôm lấy nàng: “Được quen biết công chúa, là phúc phận của Quy Nhạn.”
Công chúa cũng đỏ hoe mắt: “Ngươi sắp phải đi rồi sao?”
“Phải, ta ở nhân gian đã quá lâu rồi, ta nên đi rồi.”
“Ta tiễn ngươi.”
“Công chúa,” Ta từ chối, “Nơi ta đến, người hiện giờ không thể đến được.”
“Vậy ngươi sẽ đi bằng cách nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-toi-tra-thu-ga-phu-quan-tra-nam/chuong-6.html.]
“Đây.” Ta chỉ vào nhà kho, “Ta từ nơi đó đến, cũng sẽ từ nơi đó rời đi. Công chúa, bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Ta đóng cửa nhà kho, nắm chặt lệnh bài của Minh Nương, dựa vào tường rồi ngã xuống.
Ngày hôm sau, phủ công chúa tổ chức tang lễ long trọng cho một nha hoàn.
14
Bên bờ sông Minh, lại có thêm một người con gái ngồi đợi người.
Lại là một cô gái đáng thương nào đó đây, ta thầm nghĩ.
“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Nàng nhìn thấy ta, mừng rỡ đứng dậy, “Ta vẫn luôn đợi ngươi.”
“Tiểu Cẩn?”
“Đúng vậy, ta là Tiểu Cẩn, ta đã biết hết mọi chuyện ngươi trải qua ở nhân gian, cảm ơn ngươi.” Nàng chân thành nói, rồi lại tinh nghịch bổ sung một câu, “Nhưng mà, ngươi cũng phải cảm ơn ta đấy nhé.”
Ta đột nhiên nhớ ra: “Chẳng lẽ t.h.i t.h.ể của ta?”
“Đương nhiên rồi, đám người Đại Lý Tự ngu ngốc kia, tìm mãi không thấy, ta vừa tìm đã thấy ngay.” Nàng huơ huơ cánh tay, “Hơn nữa ngươi có phát hiện không? Thi thể của ngươi ngâm trong nước lâu như vậy mà không hề biến dạng, cho nên mới có thể nhìn thấy rõ vết bầm tím đó.”
“Cảm ơn ngươi.” Ngoài câu này ra, ta cũng không biết nên nói gì hơn.
Ta chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, ngươi cũng lên dương gian sao? Ngươi cũng lấy lệnh bài à?”
Ta hỏi Minh Nương đang ngồi xổm bên bờ sông nghịch nước: “Ta cứ tưởng ngươi chỉ có một lệnh bài, làm ta phải vội vàng trở về trả cho ngươi.”
Minh Nương đứng dậy, mở áo choàng ra, bên trong toàn là lệnh bài.
“Cái này… không nặng sao?” Tiểu Cẩn hỏi.
“Không nặng, làm bằng chất liệu đặc biệt, mà đôi khi đưa nhiều quá cũng không đủ.”
“Cái này… sao lại có nhiều lệnh bài như vậy?” Ta hỏi.
“Lấy sỉ ở chỗ Mạnh Bà, bà ấy cái gì cũng có.”
Minh Nương cất áo choàng, cầm lấy mái chèo: “Hai vị, lần này là muốn qua sông rồi chứ?”
“Chờ chút.” Ta nghĩ đến hai người, “Mã Tư An và Lạc Minh đâu?”
Họ cũng đã chết, sao không thấy đâu?
“Không phải ở đây, thì chắc là bị đày xuống Vô Gián Địa Ngục rồi.” Minh Nương thản nhiên nói.
Vô Gián Địa Ngục là tầng địa ngục khủng khiếp nhất trong tám tầng địa ngục lớn, mang ý nghĩa phải chịu đựng đau khổ triền miên không dứt, cho nên mới có cái tên này.
“Tỷ tỷ, lên thuyền thôi.” Tiểu Cẩn đưa tay về phía ta, “Trăm năm mới tu được duyên cùng thuyền, đừng lãng phí.”
Nợ đời này, báo đời này.
Nếu có kiếp sau…
Ta mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Cẩn.
Không cầu kiếp sau.
(Hết)
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện mong mọi người sẽ ủng hộ tụi tui nhìu nhìu trong thời gian sắp tới nhe