Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:06:38
Lượt xem: 46

Hôm sau khi Ngụy La tỉnh lại, bên cạnh đã không có một bóng người.

Ngụy La dùng qua điểm tâm, nhận chén men đá màu vàng nhạt vẽ hoa lan mà Kim Lũ đưa tới, dùng lá bạc hà và trà Long Tĩnh súc miệng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ. Hôm qua Triệu Giới thật đã tới sao? Hay là nàng chỉ nằm mơ? Hôm qua Ngụy La ngủ gật, chỉ nhớ rõ Triệu Giới ôm nàng lên nóc nhà, sau đó không còn nhớ gì nữa. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua trên giường, đầu giường còn bày xiêm y màu ngọc lan mỏng nàng mặc tối qua, đúng là bộ Triệu Giới giúp nàng mặc vào. Xem ra không phải nằm mơ, Triệu Giới thật đã tới, cũng không biết hắn rời đi lúc nào, bây giờ còn ở sơn trang hay không…

Ngụy La có chút lơ đãng, mãi tới khi Kim Lũ gọi nàng, nàng mới bừng tỉnh hoàn hồn, chớp chớp mắt hỏi: “Kim Lũ, mới sáng sớm đã lắc lư trước mặt ta là có chuyện gì muốn nói sao?”

Kim Lũ nhẹ gật đầu: “Tiểu thư, hôm nay là ngày đầu tiên Phó đại phu giúp Đại thiếu gia chữa trị, phu nhân các phòng khác đều tới thăm, tiểu thư có muốn tới đó một chút không?”

Ngụy La suy nghĩ một chút: “Đi xem một chút cũng tốt, ngươi đi gọi Ngọc Dung cùng đi đi”.

Kim Lũ đáp vâng một tiếng.

Ngụy La về phòng đổi áo màu thạch lựu thêu hoa văn linh chi triền cành nổi lên trên vải dệt thưa vùng Bắc Chiết Giang, phía dưới là quần lụa mỏng màu trắng, bên ngoài quá lạnh, nàng lại mặc thêm một áo choàng đỏ thẫm bằng lông chim viền ngoài bằng lông hồ ly. Nàng ngồi trước gương đồng, đeo lên đôi hoa tai làm từ đá ngọc lam, Lương Ngọc Dung cũng vừa lúc cùng Kim Lũ đi tới.

Lương Ngọc Dung còn sợ lạnh hơn cả Ngụy La, nàng ấy mặc áo nhỏ màu nguyệt sắc thêu phù dung và quần dài, bên ngoài cũng choàng áo choàng, trên đầu đội nón thêu chuột nhỏ, trong tay còn đang cầm lò sưởi nhỏ, toàn thân bọc kín, thật giống như sợ người khác không biết nàng ấy sợ lạnh. Ngụy La nhìn thấy cách Lương Ngọc Dung ăn mặc, nhịn không được bật cười nói: “Ai không biết còn tưởng ngươi muốn đi núi Trường Bạch trong mùa đông đấy”.

Núi Trường Bạch là vùng đất vô cùng lạnh giá, mùa đông tuyết phủ kín núi, thiên hàn địa đống, người bình thường căn bản không cách nào sống được ở đó. Ngụy La nói như vậy, chỉ là trêu ghẹo Lương Ngọc Dung ăn mặc quá khoa trương mà thôi.

Lương Ngọc Dung lập tức nhướng mày: “Được được, còn dám cười ta? Ta không phải chỉ sợ lạnh sao, trước kia còn chưa đi tới chỗ cao như vậy đâu!”

Nói xong nàng ấy liền đi tới làm rối xiêm y Ngụy La, hai tiểu cô nương nháo một hồi, thản nhiên cười nói, bọn nha hoàn biết rõ hai người họ không phải tranh chấp, cũng không tiến lên ngăn cản, đều ở một bên mỉm cười nhìn xem. Đột nhiên Lương Ngọc Dung dừng lại, chỉ vết đỏ trên xương quai xanh của Ngụy La hỏi: “A La, đây là gì?”

Ngụy La nghi ngờ chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”

Ngụy La như lọt vào sương mù, cho tới khi Lương Ngọc Dung lấy ra một cái gương đồng nhỏ cho nàng xem, nàng lập tức hiểu được. Tối hôm qua không biết Triệu Giới từ khi nào mút một dấu đỏ trên xương quai xanh của nàng, đến bây giờ còn chưa tan, cái chỗ này vốn cũng không dễ bị người khác nhìn thấy, nhưng lúc nãy hai người đùa giỡn, Lương Ngọc Dung không cẩn thận kéo lỏng xiêm y Ngụy La, nên mới có một màn này.

Đầu óc Ngụy La xoay chuyển thật nhanh, trong lòng hận không thể cắn Triệu Giới một cái, trên mặt lại ra vẻ trấn tĩnh nói: “A, trên núi nhiều sâu, tối hôm qua lúc tắm rửa ở ôn tuyền không cẩn thận bị sâu cắn một cái, không có gì đáng lo!”

Lương Ngọc Dung cũng không nghĩ nhiều, chỉ lo lắng “sâu” kia có độc tính, đối với da không tốt, còn đặc biệt kêu nha hoàn bên cạnh về phòng cầm tới một lọ thuốc mỡ giảm nhiệt, kêu Ngụy La mỗi ngày đều bôi, tránh lưu lại sẹo.

Ngụy La không từ chối, cảm ơn ý tốt của Lương Ngọc Dung.

*** *** ***​

Đại phu nhân và Ngụy Thường Dẫn ở tại Cẩm Cơ Viên, góc đông bắc của Viện nơi có ôn tuyền chảy qua, ở trong đó ngâm mình, cho dù đối với thân thể hay đối với việc trị bệnh cũng đều giúp ích rất nhiều.

Khi Ngụy La và Lương Ngọc Dung đi tới nhà chính, đúng lúc gặp đại phu nhân và các nữ quyến khác tiễn một nam tử ra cửa. Đi tới gần, Ngụy La mới nhìn rõ người đó đúng là Triệu Giới, hắn mặc áo bào xanh đen thêu linh chi, đầu tóc dùng ngọc quan búi thẳng lên, lấy long thủ bạch ngọc kê cố định búi tóc. Ngọc kê kia đúng là cái Ngụy La tặng hắn.

Cử chỉ Triệu Giới rất tốt, tiến lui có độ, giơ tay nhấc chân đều có khí phách, cùng người tối qua nhìn lén Ngụy La tắm rửa cơ bản không phải cùng một người. Triệu Giới rũ mắt, đang cùng Đại phu nhân nói chuyện gì đó.

Đại phu nhân tiễn hắn ra cửa, lệ lưng tròng lại cảm kích nói: “Thật sự cảm tạ Tĩnh Vương điện hạ, nếu không phải nhờ ngài, chỉ sợ chân tiểu nhi…”

Triệu Giới nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, phu nhân không cần đem lời cảm tạ treo trên môi”.

Đại phu nhân rút ra khăn lụa lau lau nước mắt, bà biết rõ nói thêm chỉ sợ sẽ chọc Triệu Giới phiền chán, liền không nói nữa: “Vương gia có cần đi thăm Thường Dẫn một chút, Phó đại phu đang giúp hắn trị liệu. Ngài đối với hắn có ơn, nhất định hắn cũng muốn chính mình nói lời cảm tạ”.

Triệu Giới suy nghĩ một chút nói: “Vậy làm phiền phu nhân dẫn đường”.

Triệu Giới mở mắt, thấy hành lang nhỏ đối diện có hai vị cô nương đang đứng. Ánh mắt Ngụy La và Triệu Giới chạm nhau, lại vội vã rời đi, nàng không nghĩ Triệu Giới lại ở đây, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi tới hay rời đi.

Nam nữ hữu biệt, cho dù Triệu Giới và Ngụy La đã đính hôn, nhưng trước khi thành thân nên tránh gặp mặt. Chỉ là Triệu Giới cùng Đại phu nhân đã đi tới bên này, nàng xoay người rời đi lại có chút không thỏa đáng… Ngụy La cụp mi, chờ Triệu Giới và Đại phu nhân đi tới liền chào: “Đại bá mẫu”. Cũng không nói thêm gì.

Ngược lại, Lương Ngọc Dung hành lễ: “Tham kiến Tĩnh Vương điện hạ”.

Đại phu nhân biết mặt cô nương mỏng, cũng không khó xử Ngụy La, ngược lại cười híp mắt thay nàng giải vây: “A La tới đây, mới nãy Di Ca nhi còn tìm con khắp nơi, đứa nhỏ này rất dính con, con nhanh tới chính đường xem một chút đi”.

Ngụy La gật gật đầu, từ trong tay Kim Lũ nhận một cái hộp nhỏ bằng gấm mạ vàng, đưa tới cho Đại phu nhân: “Đây là mấy hôm trước con đi Đại Từ Tự cầu bình an, có thể bảo vệ thân thể khỏe mạnh, cả đời thuận lợi, Đại phu nhân thay con đưa cho Thường Dẫn ca ca đi!”

Đại phu nhân vô cùng vui mừng, khen Ngụy La có tâm: “Con yên tâm, ta lập tức tự tay giao cho nó”.

Ngụy La mỉm cười, trấn an nói: “Con còn nghe nói Đại bá mẫu bởi vị chuyện trị thương cho Thường Dẫn ca ca, cả đêm không ngủ ngon giấc, vừa vặn chỗ con có hương an thần, Đại bá mẫu có thể sai người qua chỗ con cầm về. Thường Dẫn ca ca là cát nhân thiên tướng, nhất định có thể chữa hết bệnh”.

Đại phu nhân thở dài nói: “Chỉ hy vọng như thế”.

Nói xong, bà lại lo lắng Triệu Giới chờ lâu, liền cáo từ với Ngụy La, nói với Triệu Giới: “Đã để điện hạ đợi lâu, mời đi thôi”.

Triệu Giới nhìn thoáng qua hộp gấm trong tay Đại phu nhân, lại nhìn bóng lưng Ngụy La, rũ mắt nói: “Được”.

*** *** ***​

Nhà chính có vài người tụ họp, tuy nói là vì quan tâm tới bệnh tình của Ngụy Thường Dẫn, nhưng lúc này Ngụy Thường Dẫn không có ở đây, đoàn người liền nói sang chuyện khác, bắt đầu nói tới cảnh trí của ôn tuyền.

Tam phu nhân nói: “Tối hôm qua muội mới ngâm một lúc, sáng hôm nay tỉnh dậy đã thấy mọi mệt mỏi đều đi hết”.

Nhị phu nhân nói: “Đúng vậy, ngay cả da cũng không khô như trước…”

Hôm qua Lương Ngọc Dung đi ngủ sớm, chưa thử qua chỗ tốt của ôn tuyền nên không nói gì. Ngụy La vì bị Ngụy Thường Di quấn quýt, không có cơ hội mở miệng, nàng dứt khoát chơi với Ngụy Thường Di, chỉ yên lặng lắng nghe.

Ngụy Bảo San ở một bên không có chỗ chen vào, cúi đầu đứng sau lưng Nhị phu nhân, một bộ dáng không tập trung.

Nhị phu nhân vốn không muốn mang nàng ta đi, lại lo lắng để mình nàng ta ở nhà nàng ta lại cáo trạng gì với nhị lão gia, bất đắc dĩ mới mang tới đây. Ngụy Bảo San không được Nhị phu nhân chào đón, sân nhỏ nàng ta ở cũng ở rất xa, từ viện nàng ta tới Cẩm Cơ Viện cũng mất chừng hai nén hương.

Ngụy Bảo San đứng trong chốc lát liền nói với Nhị phu nhân Tống Thị: “Phu nhân, thân thể Bảo San có chút khó chịu, có thể về phòng nghỉ ngơi trước không?”

Nhị phu nhân vốn không muốn thấy nàng ta, phất phất tay nói: “Về đi, thân thể không thoải mái thì đừng ra ngoài, thật xúi quẩy”.

Sắc mặt Ngụy Bảo San tái nhợt, quỳ gối hành lễ rồi rời khỏi nhà chính.

Ngụy La nhìn bóng lưng Ngụy Bảo San rời đi, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, nhưng nhất thời lại không nói được kỳ lạ ở điểm nào. Ngụy Thường Di cầm một khối quế hoa cao đưa tới bên miệng Ngụy La, còn a một tiếng: “A La tỷ tỷ ăn đi…”

Ngụy La liền cắn một miếng bánh trên tay hắn, nhai nhai.

Hai mắt Ngụy Thường Di sáng long lanh hỏi: “Ăn ngon không?”

Ngụy La gật gật đầu: “Ừ, có chút ngọt”.

Ngụy Thường Di đem nửa miếng còn dư nhét vào trong miệng, hai bên má phồng lên: “Đệ cảm thấy không ngọt”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-127.html.]

Ngụy La chợt nhớ ra gì đó, bỗng nhiên đứng lên, nhét Ngụy Thường Di vào lòng Lương Ngọc Dung, đi ra ngoài: “Giúp ta trông chừng hắn, ta đi ra ngoài một chút”.

Lương Ngọc Dung “A” một tiếng: “Ngươi đi đâu thế?”

Ngụy La không có thời gian trả lời, nàng nhấc váy đi ra nhà chính, đi tới gốc hoa quế ở cửa sân Cẩm Cơ Viện. Cây hoa quế này nằm ở chính giữa viện, cho dù đi đâu đều phải đi ngang qua cây này, lúc Ngụy La mới tới đã thấy cái cây có niên đại vài chục năm, lá cây rụng hết, chỉ còn lại cành cây trụi lủi.

Lúc này, Ngụy Bảo San đứng dưới gốc cây, khăn tay bị gió thổi cuốn treo lên cành cây quế, nàng ta nhón chân muốn lấy lại khăn tay.

Xa xa, Triệu Giới từ trong phòng Ngụy Thường Dẫn đi ra, đi về phía bên này.

Ngụy La đứng ở hành lang, khoanh tay ngoảnh mặt làm ngơ, vừa không tiến lên giúp Ngụy Bảo San, cũng không tiến lên chào Triệu Giới, nàng chỉ đứng im nhìn xem.

Triệu Giới thấy được Ngụy La đầu tiên, hắn sải bước đi về phía nàng, thấy nàng chỉ mặc xiêm y đơn bạc màu hồng thạch lựu, lập tức cởi xuống áo khoác choàng đen trên người khoác lên cho nàng: “Sao ăn mặc ít vậy liền đi ra đây? Sao đứng ở ngoài đây, không sợ bị đông lạnh sao?”

Ngụy La ngẩng đầu cười xán lạn với hắn, giọng nói ngọt ngào: “Muội không biết khi nào Đại ca ca đi ra, đành phải đứng chờ ở chỗ này”.

Triệu Giới cọ cọ mũi nàng, thấy chỗ này là chỗ người đi qua đi lại, không phải chỗ thuận tiện nói chuyện, liền nắm tay nàng đi ra ngoài: “Đúng lúc bản vương cũng có lời muốn nói với muội”.

Ngụy La không giãy giụa, ngoan ngoãn theo hắn đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Ngụy Bảo San, Triệu Giới không liếc nhìn lấy một cái, giống như không thấy nàng ta đang không với tới khăn tay.

Ngụy La cũng không sợ Ngụy Bảo San nhìn thấy, Ngụy Bảo San ở Phủ Anh Quốc Công không có thân phận gì, nói cũng không ai nghe, không làm ra được chuyện sóng to gió lớn gì. Nàng nghiêng đầu nhìn bên kia cười cười, Ngụy Bảo San cũng đang nhìn bọn họ, biểu cảm trên mặt nàng ta vô cùng cổ quái, miễn cưỡng cười cười với Ngụy La: “Tứ tiểu thư”.

Ngụy La cong môi, cười nhạt một tiếng: “Bảo San cô nương”.

Sắc mặt Ngụy Bảo San càng không tốt, Ngụy La không gọi nàng ta “Ngụy cô nương”, lần nào cũng chỉ gọi “Bảo San cô nương”, nói cách khác ở trong lòng Ngụy La, nàng ta không được tính là người Ngụy gia. Ngược lại cũng không sai, dù sao Ngụy Bảo San đến Phủ Anh Quốc Công lâu như vậy, ngay cả họ hàng cũng không gặp, càng đừng nói tới việc ghi vào gia phả, nàng ta thế nào cũng chỉ là người ngoài.

Lời này còn có ý nhắc nhở Ngụy Bảo San chú ý thân phận.

Ngụy Bảo San nhìn bóng lưng Triệu Giới và Ngụy La rời đi, trong mắt Triệu Giới chỉ có Ngụy La, đem nàng ta xem như trân bảo, lúc đi đường thì chiếu cố bước đi, thậm chí cố ý đi chậm lại rất nhiều. Ngụy Bảo San nhìn nhìn khăn tay trên đỉnh đầu, không lại cố gắng với lấy, xoay người rời đi.

*** *** ***​

Triệu Giới dẫn Ngụy La tới một núi giả bên ngoài Cẩm Cơ Viện, rũ mắt nhìn nàng: “Muội cố ý xin bùa bình an cho Ngụy Thường Dẫn, của bản vương đâu?”

Vừa rồi Ngụy La tập trung tinh thần nghĩ tới chuyện của Ngụy Bảo San, nào có chú ý tới bùa bình an gì chứ. Khó trách vừa rồi lúc nàng đưa cho Đại bá mẫu, sắc mặt Triệu Giới trầm xuống, hóa ra là hắn ăn dấm chua chuyện này.

Thật ra Ngụy La sớm đã xin cho hắn một cái, còn là lần trước đi Đại Từ Tự xin cho hắn và Ngụy Thường Hoằng, có điều mãi vẫn không có cơ hội đưa cho hắn. Bây giờ hắn chủ động muốn, Ngụy La ngược lại làm ra vẻ: “Thường Dẫn ca ca mắc bệnh ở chân, muội mới cầu bùa bình an cho huynh ấy. Đại ca ca tốt lắm, sao lại phải xin cái này cho huynh chứ?”

Triệu Giới nói: “Bản vương chưa từng bị thương sao? Lần trước đi Thiểm Tây cứu trợ thiên tai, muội còn tận mắt thấy”.

Ngụy La cưỡng từ đoạt lý: “Nhưng bây giờ rất tốt nha”.

“Bùa bình an là vì bảo vệ bình an, muội chỉ hy vọng Ngụy Thường Dẫn cả đời thuận lợi, chẳng lẽ không hy vọng bản vương bình an?” Triệu Giới nhéo gương mặt nhỏ của nàng, vừa dụ dỗ vừa đe dọa nói: “Lúc trở về cũng xin cho ta một cái”.

Ngụy La còn chưa thấy qua chuyện như vậy, cuối cùng nhịn không được cười cười, từ trong túi thêu hoa lan đeo bên hông, lấy ra một cái túi thơm nhỏ hình vuông, bên ngoài còn bọc một cái túi lưới, bên trong là bùa bình an Ngụy La cầu được. Ngụy La đem túi thơm bỏ vào tay Triệu Giới: “Cho huynh, lần trước đi Đại Từ Tự muội sớm đã cầu rồi, chỉ là quên mất không đưa cho huynh. Bên trong muội còn bỏ ít cánh hoa mai và cỏ thảo, có thể sử dụng giống túi thơm”.

Triệu Giới nhận lấy liền nhìn, trên túi thơm có thêu một chuỗi cây tử đằng, đơn giản hào phóng, mùi thơm cũng thanh dật u nhã, mang theo chút lành lạnh mờ ảo, thật sự thích hợp cho nam nhân dùng. Triệu Giới có chút kinh ngạc: “Túi thơm này là do muội thêu sao?”

Ngụy La chắp hai tay sau lưng, có chút đắc ý nói: “Nếu không thì ai thêu chứ?”

Triệu Giới cười cười: “Nếu muội đã cầu rồi, sao lúc nãy còn gạt ta?”

Ngụy La nói: “Nếu dễ dàng đưa cho huynh như vậy, Đại ca ca khẳng định cảm thấy dễ dàng có được, sẽ không coi trọng”.

“Sẽ không”. Triệu Giới bác bỏ, hôn lên môi nàng một cái, tâm tình rõ ràng vô cùng cao hứng: “Ta sẽ mang ngày ngày, một khắc cũng không bỏ xuống”.

Ngụy La lo lắng có người đi qua chỗ này, cũng không ở lâu với hắn, đưa xong bùa bình an liền đẩy hắn ra, về lại chính đường.

Triệu Giới còn có việc trong kinh, ngày hôm sau liền trở về, Ngụy La ở lại ôn tuyền núi Thiên Thiền qua mùa đông. Nàng mỗi ngày đều kéo Lương Ngọc Dung đi ôn tuyền ngâm mình, làn da so với trước kia càng dưỡng càng thêm trắng mềm, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng và Lương Ngọc Dung ở chỗ này rất vui vẻ, ban ngày hoặc pha trà hoặc ngắm tuyết, hoặc thưởng mai rồi quét tuyết, có khi còn dùng hoa mai và sơn trà làm ra phấn son mới, buổi tối lại ngâm ôn tuyền, bảo dưỡng da thịt, nói chuyện trên trời dưới đất.

Ba tháng trôi qua, hai người đẹp hơn một tầng, óng ánh trong suốt, khiến người khác nhìn liền yêu thích. Nhất là Ngụy La, nàng vốn xinh đẹp, bây giờ đúng là giữ chặt mắt người không cách nào rời đi được.

Ngụy La từ núi Thiên Thiền về Phủ Anh Quốc Công, thái phu nhân nhìn thấy nàng, kéo nàng tới trước nhìn nhìn rồi khen: “Nha đầu này… Xinh đẹp tới mức tổ mẫu cũng không nhận ra”.

Ngụy La cười nói: “Tổ mẫu nhìn cũng có tinh thần hơn so với lúc con rời đi”.

Thái phu nhân điểm nhẹ lên chóp mũi nàng nói: “Còn biết dỗ ta vui vẻ”.

Tuy nói như thế, nhưng thái phu nhân thật sự có tinh thần, giữa hàng mi đều là vui mừng.

Thái phu nhân nói với Ngụy La hai câu liền chuyển sang quan tâm tới việc trị bệnh của Ngụy Thường Dẫn, dù sao lần này đi núi Thiên Thiền cốt yếu là để trị thương cho Ngụy Thường Dẫn.

Ngụy Thường Dẫn trải qua trị liệu của Phó đại phu, so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa thể đi lại, nhưng từ đầu gối trở xuống đã có cảm giác. Phó đại phu nói không cần tiếp tục ở lại ôn tuyền nữa, chỉ cần phối hợp chữa trị, qua một năm nữa liền có thể đi lại, sau này hàng năm đi ôn tuyền sơn trang môt lần là được.

Sau khi thái phu nhân nghe xong, nước mắt lưng tròng nói:“Tốt, thật sự quá tốt… Ta đã nói hài tử tốt như Ngụy Thường Dẫn, ông trời sẽ không bạc đãi cháu…”

Đại phu nhân cũng khóc theo nói: “Mẫu thân nói rất đúng, đều do trước kia tức phụ kiến thức nông cạn, không thể sớm ngày tìm đại phu tốt cho Thường Dẫn, khiến hắn đau khổ nhiều năm vô ích như vậy…”

Thái phu nhân vỗ vỗ tay bà nói: “Cái này sao có thể trách con được! Tất cả đã có số, chỉ cần có thể chữa lành chân cho Thường Dẫn…”

Đại phu nhân quá mức kích động, khóc ướt cả chiếc khăn, cuối cùng được nha hoàn đỡ về phòng, lúc này phòng khách mới yên tĩnh lại.

Ngụy La lại nói vài câu với thái phu nhân rồi mới đứng dậy trở về Tùng Viên.

Từ đầu mùa xuân, Ngụy La đã lâu không gặp lại Triệu Giới.

Có lẽ vì Triệu Giới quá mức bận rộn, cũng không tới tìm nàng mấy lần. Có hai lần hắn thông qua Nguyệt Li truyền lời, muốn Ngụy La đi ra ngoài gặp hắn nhưng nàng không đi. Trước khi thành thân mà gặp mặt vốn không tốt, trước kia là Triệu Giới quá đường đột, bây giờ Ngụy La trở lại nhà mình rồi, bên cạnh có thêm hai nha hoàn bà tử, cho dù Triệu Giới muốn vụng trộm gặp nàng cũng không thành. Như vậy cũng tốt, Ngụy La có thể thanh thản ổn định mà chuẩn bị đồ cưới, lại thỉnh giáo Tứ bá mẫu việc thêu thùa, thêu gối đầu, thêu khăn hỉ, còn có thêu giày nữa.

Người ta nói trước khi thành thân mà gặp mặt là điềm xấu, Ngụy La muốn gả cho Triệu Giới, hiển nhiên là muốn cùng hắn trải qua những tháng ngày hòa thuận, thà tin rằng có cũng không nên không tin.

Ngày đi từ xuân sang hạ, mùa hạ ẩm ướt qua đi lại tới cuối thu, ở giữa đó còn có lễ cập kê của Ngụy La, bất tri bất giác vậy mà đầu tháng mười đã tới.

Hôn lễ của Ngụy La và Triệu Giới định vào mùng tám tháng mười, nói cách khác, còn có vài ngày, Ngụy La liền gả vào Phủ Tĩnh Vương.

Tính tính ngày, nàng và Triệu Giới đã có hơn nửa năm không gặp nhau.

 

Loading...