Trước Khi Anh Đến - Chương 4,5,6: Tôi đã tìm cô suốt 4 năm.
Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:27:43
Lượt xem: 2,440
4.
Mỗi một câu nói của Thẩm Mặc thốt ra, tôi lại cảm thấy cơ thể như có một tảng đá nặng đè xuống.
Tôi ngưng thở. Bắt đầu hối hận vì hôm nay đã đem máy trợ thính ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn cười: "Vậy thì chúc mừng hai người nhé."
"Lễ cưới tôi không đi đâu."
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Thang máy chìm vào khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Có ngọn gió đêm gào rít qua khe cửa sổ.
Vài giây sau.
Từ Hạc Tê nắm lấy tay Thẩm Mặc, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh nói: "Cảm ơn."
"Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc."
…
Trong phòng riêng, tôi ngồi xuống bên cạnh Lâm Nghiên.
Giải thích: "Hàng Châu đột nhiên mưa to, máy bay bị trễ."
Lâm Nghiên nghiêng đầu nhìn tôi, không biết nên nói gì: "Gia Gia."
"Cậu đúng là người hoài niệm."
Thấy tôi không hiểu, cô ấy giơ tay chỉ vào tai tôi.
"Cái máy trợ thính này, cậu đã đeo 10 năm rồi."
"Cái máy này đã hỏng bao nhiêu lần, sửa bao nhiêu lần, cậu cũng không nhớ nổi nữa phải không?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Lần này, lời này của cô ấy như có ẩn ý.
"Cũng không biết ai tặng mà cậu quý trọng như vậy."
Tôi né tránh ánh mắt của Lâm Nghiên, cúi đầu uống một ngụm trà.
"Chỉ là đeo quen thôi."
Lúc này, Tống Chương đang trò chuyện với những người khác cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của tôi.
"Úc Gia, 10 năm không gặp, cậu chẳng thay đổi gì cả."
Anh cầm cốc bia đi về phía tôi: "Hồi đó cậu lặng lẽ bỏ đi, chúng tôi đều rất lo lắng cho cậu."
"Nghe nói cậu đã nghỉ việc ở Hàng Châu, quyết định về Hải Thành phát triển à?"
Tôi gật đầu.
Đang định trả lời thì bị một giọng nữ cắt ngang.
"Úc Gia, cậu ở Hải Thành tìm được một công việc tốt chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chỉ thấy Thẩm Mặc ngồi ở phía bên kia phòng riêng, cạnh ghế của Từ Hạc Tê.
Cô ấy đặt đũa xuống, chống cằm nhìn tôi:
"Dù sao thì hồi đó cậu chủ động bỏ học, còn chẳng lấy được bằng tốt nghiệp."
"Bây giờ trong tình hình này, không có bằng cấp thì khó sống lắm."
"Hơn nữa, gia đình ruột của cậu cũng..."
Cô ấy ngừng lại, thay đổi giọng điệu: "Thôi, không nói chuyện này nữa."
Cô ấy lấy ra một tấm danh thiếp, kẹp giữa khớp ngón tay, tùy tiện vứt lên bàn.
Rồi dùng đầu ngón tay xoay bàn, khiến tấm danh thiếp dừng ngay bên tay tôi.
"Công ty tôi còn một vị trí quản lý dọn dẹp đang trống."
"Nếu cậu thực sự không tìm được việc, có thể liên hệ với trợ lý của tôi."
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tống Chương vội cười gượng hai tiếng.
"Úc Gia, hôm nay cậu đến muộn, phải phạt ba ly."
Anh ta rót cho tôi một ly rượu, rồi liếc nhìn những người đàn ông còn độc thân trong phòng.
"Hoặc, cậu có thể tìm một người thay cậu uống."
Tôi nâng ly lên: "Không cần, tôi tự uống được."
Vừa dứt lời, có người đứng dậy.
Chân ghế gỗ ma sát với mặt đất, phát ra tiếng động.
Theo sau là tiếng bước chân giày da nện trên nền đất.
Càng lúc càng gần.
Giây tiếp theo.
Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông chạm vào ngón tay tôi. Trong một thoáng lấy đi ly rư/ợu trong tay tôi.
"Tôi uống thay cô ấy."
"Thanh niên này."
Tống Chương đã uống rư/ợu, lời nói đến hơi còn không rõ.
"Hồi đi học không thấy cậu nói chuyện với Úc Gia, sao giờ lại thay cô ấy uống rư/ợu?"
Có người bên cạnh phụ họa: "Đúng thế, Từ Hạc Tê."
"Cậu không sợ Thẩm Mặc ghen à."
Tôi ngồi yên tại chỗ, bị những người trêu chọc vây quanh.
Nhìn Từ Hạc Tê ngửa đầu, yết hầu nhanh chóng chuyển động, uống cạn cốc bia.
Anh không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truoc-khi-anh-den/chuong-456-toi-da-tim-co-suot-4-nam.html.]
Chỉ cầm lấy chai bia, lại rót ly thứ hai, thứ ba.
Tôi bỗng thất thần, nhớ lại đầu mùa hè nóng bức ấy.
Trong giảng đường bị chú bảo vệ vây khốn.
Tôi hoảng loạn trốn dưới bàn dài, đồng minh là Từ Hạc Tê.
Chúng tôi mặc áo ngắn tay, vì sợ hãi mà hai tay cọ sát vào nhau.
Anh nâng tay, đeo vào tai phải tôi một chiếc máy trợ thính mới tinh.
Nhiệt độ cơ thể, nhịp tim.
Mọi bí mật đều được phơi bày vào khoảnh khắc này.
Trong tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ, Từ Hạc Tê nói: "Ngày 3 tháng 5, lúc 2 giờ chiều."
"Anh đợi em ở cổng bảo tàng khoa học."
"Em nhất định, nhất định phải đến."
Nhưng lần gặp lại Từ Hạc Tê. Anh đi đôi giày thể thao đắt tiền, giẫm lên rêu bẩn.
Tức giận đứng chặn trước cửa nhà tôi, hỏi tôi: "Úc Gia, có phải em nghĩ anh rất dễ bắt nạt không?"
Anh chàng vốn đầy khí phách năm ấy hiếm khi đỏ mắt.
"Đúng vậy."
Tôi đứng thẳng, không muốn anh thấy vết m/áu trên sàn nhà.
Lại bổ sung: "Anh không chỉ dễ bắt nạt, mà còn dễ lừa."
Nếu không có chuyện xảy ra sau đó.
Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không để Từ Hạc Tê biết.
Chỉ mới vài giờ trước đó trước khi anh đến, tôi đã liều mạng vượt qua cửa tử như thế nào.
Càng không để anh biết.
Vào lúc tôi dùng bàn tay đầy má/u bấm số điện thoại báo cả/nh s/át.
Trong lòng vẫn luôn thầm gọi tên "Từ Hạc Tê".
6.
Gần nửa đêm, buổi họp lớp tan.
Lâm Nghiên giúp tôi đặt hành lý vào cốp xe.
"Ngôi nhà cũ cậu ở trước đây chắc không thể về được nữa, hay là thời gian này cậu ở tạm nhà mình đi."
Tôi gật đầu: "Tớ sẽ nhanh chóng tìm chỗ thuê nhà."
Lúc đi về phía ghế phụ, tôi cho tay vào túi định lấy chiếc máy trợ thính bên phải vừa tháo ra vì quá ồn.
Cho đến lúc này tôi mới phát hiện, máy trợ thính đã mất.
"Tớ phải quay lại tìm máy trợ thính."
Lâm Nghiên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Đã muộn rồi, mai tìm cũng được mà."
Tôi kiên quyết: "Không được, nó rất quan trọng."
"Ở đây không cho đỗ lâu, vậy cậu đi nhanh đi, tớ đợi ở đây."
Tôi nói "Được", rồi quay người đi về phía cửa nhà hàng.
Lúc này tôi vẫn không hề hay biết.
Sau cánh cửa đó, thứ đang chờ đợi tôi lại chính là vực sâu vô tận.
"Xin lỗi, đột nhiên gặp chút sự cố."
Trước thang máy.
Một người bảo trì cao lớn, đội mũ đeo khẩu trang, quay lưng về phía tôi.
Anh ta dựng tấm biển cảnh báo "Đang sửa chữa" trên mặt đất.
Giọng nói khàn khàn lên tiếng: "Nếu không gấp, cô có thể đi thang bộ."
Tôi gật đầu cảm ơn, nhanh chóng bước vào thang bộ.
Trong suốt quãng đường, trong đầu tôi toàn là suy nghĩ nhớ lại xem đã để máy trợ thính ở đâu.
Đột nhiên, khi đi đến góc giữa tầng 3 và tầng 4.
Qua chiếc máy trợ thính bên trái, tôi nghe thấy có người đang theo sát tôi.
Tôi nhanh, anh ta cũng nhanh.
Tôi chậm, anh ta cũng chậm.
Đếm ngược 5 giây trong đầu, tôi đột ngột tăng tốc bước chân. Nhưng giây tiếp theo, người đó chụp lấy tay tôi, ném tôi vào tường.
Ngay sau đó, lòng bàn tay thô ráp phủ lên cổ tôi.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ.
Đứng trước mặt tôi, chính là người bảo trì thang máy.
Ngón tay anh ta liên tục siết chặt.
Cảm giác nghẹt thở như cơn sóng lớn, lập tức bao trùm toàn bộ đường hô hấp.
Tôi muốn kêu cứu, nhưng không thể phát ra âm thanh.
"Tôi đã tìm cô suốt 4 năm."
Nói rồi anh ta thả tay ra, chuyển sang tháo mũ và khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt đầy vết sẹo.
Những vết sẹo sau khi lành lan rộng khắp xung quanh da.
Từ đuôi lông mày kéo dài đến khóe miệng, như một con bọ cạp độc.
"Còn nhớ vết sẹo này không?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
"Úc Gia."
"Năm đó cô ra tay với tôi thật tàn nhẫn."